Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: : ?�ại Phu Nhân
Thấy Giản Tiêu Niên và đám người hầu đang hùng hổ tiến tới, Dâu Tây tỏ ra vô cùng hoảng sợ, vội chạy đến nấp dưới chân của Doãn Niệm kêu ư ử.
"Dâu Tây đừng sợ, có chị ở đây rồi.
" Được Doãn Niệm ôm vào lòng trấn an, Dâu Tây liền ngoan ngoãn vùi khuôn mặt đáng yêu vào cánh tay cô, nằm im.
Lúc này, Giản Tiêu Niên đã đứng ngay trước mặt cô, hai canh tay của cô ta chống ở hai bên hông, một dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
"Doãn Niệm, hôm nay mày đã ăn gan hùm sao?"
Doãn Niệm khẽ ngẩng đầu, một ánh mắt lạng băng hướng về phía Giản Tiêu Niên: "Cô có ý gì?"
"Con chó mày đang ôm trên tay, là của tao!"
"Thì sao? Nó đâu có thích cô!"
"Mày.
" Giản Tiêu Niên tức đến nghẹn lời, nhưng cô ta không muốn nói nhiều, liền khoát tay ra hiệu cho hai người hầu tiến lên.
Doãn Niệm ôm Dâu Tây cảnh giác lùi về sau: "Các người muốn làm gì?"
Giản Tiêu Niên nâng giọng ra lệnh: "Bắt hai đứa nó lại đây cho tôi!"
Lời cô ta vừa dứt, đã thấy hai người hầu gái lao nhanh về phía cô, Doãn Niệm vốn định quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp, một trong hai người hầu gái đã tóm được mớ tóc của cô, giật mạnh về sau.
"A.
chết tiệt!" Doãn Niệm đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay vẫn ôm Dâu Tây thật chặt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói vô cùng quyền lực.
"Đại phu nhân!"
Ngay khi nhìn thấy Tần Như Liên đang tao nhã bước đến thì toàn bộ người hầu có mặt ở đó liền cung kính hô lên một tiếng, riêng Giản Tiêu Niên là chạy đến làm nũng với bà ta.
"Bác hai, chị Doãn Niệm muốn bắt cún con của Niên Niên đi, bác hai, người nhất định phải đòi lại công đạo cho Niên Niên.
" Ở trước mặt người phụ nữ này, Giản Tiêu Niên phút hoá biến thành một đứa trẻ ngoan bị người khác bắt nạt.
Tần Như Liên thấy thế liền vươn tay xoa đầu đứa cháu bảo bối, lời lẽ hết mực cưng chiều: "Ngoan nào!"
"Doãn Niệm, mày nói xem?"
Lúc này, người hầu gái kia mới chịu buông tay, Doãn Niệm cũng không chút do dự mà xoay người đứng đối diện với Tần Như Liên.
Tuy cô không lên tiếng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, cô không hề e sợ bà ta!
"Tao đếm từ một đến ba, nếu mày vẫn không trả cún con lại cho Niên Niên, thì tao không chắc mày có thể lành lặn rời khỏi nơi này!" Dứt lời, bà ta đã bắt đầu đếm số: "Một, hai.
"
"Vậy đại phu nhân có chắc cún con muốn đi theo Niên Niên của bà?" Doãn Niệm điềm tĩnh đáp lại bà ta một câu, nhưng ánh mắt sắc bén của cô lại hướng về Giản Tiêu Niên.
Giản Tiêu Niên thấy được sự khiêu khích trong ánh mắt cô, liền mạnh miệng nói: "Cún con đương nhiên muốn đi theo em rồi.
"
Nói xong, cô ta rất tự tin tiến lên phía trước, Doãn Niệm cũng chiều lòng cô ta, nhẹ nhàng đặt Dâu Tây xuống.
"Dâu Tây ơi.
" Giản Tiêu Niên bắt chước cách gọi của cô, hy vọng con chó chết tiệt kia sẽ chịu nghe lời: "Dâu Tây ngoan, qua đây với chị nào!"
Dâu Tây nhìn cô ta trong vài giây rồi chổng mông chạy đến nấp dưới chân Doãn Niệm.
"Bà thấy chưa? Ngay cả một con chó cũng không muốn theo cô ta.
" Doãn Niệm một lần nữa ôm Dâu Tây lên trên tay, giọng điệu có phần tự đắc xen lẫn chế nhạo.
Giờ phút này, Giản Tiêu Niên đã chẳng còn gì để nói, đôi mắt như muốn gϊếŧ người trừng trừng nhìn Doãn Niệm.
"Thể loại chó phản chủ đó Niên Niên của tao không cần.
Mau đưa nó cút đi cho tao!" Tần Như Liên cất giọng khinh bỉ, nhưng còn chưa nói hết đã thấy Doãn Niệm ôm Dâu Tây rời đi.
Thật không nghĩ Tần Như Liên lại để cô đi một cách dễ dàng như vậy.
Điểm này, Doãn Niệm có chút hoài nghi!
Ở bên này, Tần Như Liên đang ra hiệu cho một người hầu gái, quả nhiên chỉ vài giây sau, Doãn Niệm đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cả cô và Dâu Tây đều bị đẩy xuống ao nước nhỏ ở bên cạnh.
Ao nước này vốn được dùng cho việc tưới tiêu, mực nước không quá vai cô, chỉ là Dâu Tây, cô rất lo cho Dâu Tây.
Doãn Niệm vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã đưa mắt tìm kiếm Dâu Tây, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
"Dâu Tây, em ở đâu? Đừng làm chị sợ mà.
"
"Haha.
"
Một bên là tiếng kêu thảm thiết của cô, một bên là tiếng cười vô cùng hả hê của đám người Tần Như Liên, thẳng đến khi bên tai chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của chính cô, Doãn Niệm mới vô tình phát hiện Dâu Tây đang nỗ lực bơi về phía mình.
Hoá ra nó vẫn luôn nấp sau bụi cây ở gần bờ, đợi đến lúc đám người kia rời đi mới chịu chui ra.
Dâu Tây của cô đúng thật là rất thông minh!
"Dâu Tây, chúng ta về nhà thôi!".
"Dâu Tây đừng sợ, có chị ở đây rồi.
" Được Doãn Niệm ôm vào lòng trấn an, Dâu Tây liền ngoan ngoãn vùi khuôn mặt đáng yêu vào cánh tay cô, nằm im.
Lúc này, Giản Tiêu Niên đã đứng ngay trước mặt cô, hai canh tay của cô ta chống ở hai bên hông, một dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
"Doãn Niệm, hôm nay mày đã ăn gan hùm sao?"
Doãn Niệm khẽ ngẩng đầu, một ánh mắt lạng băng hướng về phía Giản Tiêu Niên: "Cô có ý gì?"
"Con chó mày đang ôm trên tay, là của tao!"
"Thì sao? Nó đâu có thích cô!"
"Mày.
" Giản Tiêu Niên tức đến nghẹn lời, nhưng cô ta không muốn nói nhiều, liền khoát tay ra hiệu cho hai người hầu tiến lên.
Doãn Niệm ôm Dâu Tây cảnh giác lùi về sau: "Các người muốn làm gì?"
Giản Tiêu Niên nâng giọng ra lệnh: "Bắt hai đứa nó lại đây cho tôi!"
Lời cô ta vừa dứt, đã thấy hai người hầu gái lao nhanh về phía cô, Doãn Niệm vốn định quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp, một trong hai người hầu gái đã tóm được mớ tóc của cô, giật mạnh về sau.
"A.
chết tiệt!" Doãn Niệm đau đớn kêu lên một tiếng, hai tay vẫn ôm Dâu Tây thật chặt.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói vô cùng quyền lực.
"Đại phu nhân!"
Ngay khi nhìn thấy Tần Như Liên đang tao nhã bước đến thì toàn bộ người hầu có mặt ở đó liền cung kính hô lên một tiếng, riêng Giản Tiêu Niên là chạy đến làm nũng với bà ta.
"Bác hai, chị Doãn Niệm muốn bắt cún con của Niên Niên đi, bác hai, người nhất định phải đòi lại công đạo cho Niên Niên.
" Ở trước mặt người phụ nữ này, Giản Tiêu Niên phút hoá biến thành một đứa trẻ ngoan bị người khác bắt nạt.
Tần Như Liên thấy thế liền vươn tay xoa đầu đứa cháu bảo bối, lời lẽ hết mực cưng chiều: "Ngoan nào!"
"Doãn Niệm, mày nói xem?"
Lúc này, người hầu gái kia mới chịu buông tay, Doãn Niệm cũng không chút do dự mà xoay người đứng đối diện với Tần Như Liên.
Tuy cô không lên tiếng nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, cô không hề e sợ bà ta!
"Tao đếm từ một đến ba, nếu mày vẫn không trả cún con lại cho Niên Niên, thì tao không chắc mày có thể lành lặn rời khỏi nơi này!" Dứt lời, bà ta đã bắt đầu đếm số: "Một, hai.
"
"Vậy đại phu nhân có chắc cún con muốn đi theo Niên Niên của bà?" Doãn Niệm điềm tĩnh đáp lại bà ta một câu, nhưng ánh mắt sắc bén của cô lại hướng về Giản Tiêu Niên.
Giản Tiêu Niên thấy được sự khiêu khích trong ánh mắt cô, liền mạnh miệng nói: "Cún con đương nhiên muốn đi theo em rồi.
"
Nói xong, cô ta rất tự tin tiến lên phía trước, Doãn Niệm cũng chiều lòng cô ta, nhẹ nhàng đặt Dâu Tây xuống.
"Dâu Tây ơi.
" Giản Tiêu Niên bắt chước cách gọi của cô, hy vọng con chó chết tiệt kia sẽ chịu nghe lời: "Dâu Tây ngoan, qua đây với chị nào!"
Dâu Tây nhìn cô ta trong vài giây rồi chổng mông chạy đến nấp dưới chân Doãn Niệm.
"Bà thấy chưa? Ngay cả một con chó cũng không muốn theo cô ta.
" Doãn Niệm một lần nữa ôm Dâu Tây lên trên tay, giọng điệu có phần tự đắc xen lẫn chế nhạo.
Giờ phút này, Giản Tiêu Niên đã chẳng còn gì để nói, đôi mắt như muốn gϊếŧ người trừng trừng nhìn Doãn Niệm.
"Thể loại chó phản chủ đó Niên Niên của tao không cần.
Mau đưa nó cút đi cho tao!" Tần Như Liên cất giọng khinh bỉ, nhưng còn chưa nói hết đã thấy Doãn Niệm ôm Dâu Tây rời đi.
Thật không nghĩ Tần Như Liên lại để cô đi một cách dễ dàng như vậy.
Điểm này, Doãn Niệm có chút hoài nghi!
Ở bên này, Tần Như Liên đang ra hiệu cho một người hầu gái, quả nhiên chỉ vài giây sau, Doãn Niệm đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cả cô và Dâu Tây đều bị đẩy xuống ao nước nhỏ ở bên cạnh.
Ao nước này vốn được dùng cho việc tưới tiêu, mực nước không quá vai cô, chỉ là Dâu Tây, cô rất lo cho Dâu Tây.
Doãn Niệm vừa ngoi lên khỏi mặt nước đã đưa mắt tìm kiếm Dâu Tây, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
"Dâu Tây, em ở đâu? Đừng làm chị sợ mà.
"
"Haha.
"
Một bên là tiếng kêu thảm thiết của cô, một bên là tiếng cười vô cùng hả hê của đám người Tần Như Liên, thẳng đến khi bên tai chỉ còn nghe tiếng khóc nức nở của chính cô, Doãn Niệm mới vô tình phát hiện Dâu Tây đang nỗ lực bơi về phía mình.
Hoá ra nó vẫn luôn nấp sau bụi cây ở gần bờ, đợi đến lúc đám người kia rời đi mới chịu chui ra.
Dâu Tây của cô đúng thật là rất thông minh!
"Dâu Tây, chúng ta về nhà thôi!".