-
Chương 168: Ngoại Truyện 1
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong, một người băng đầu, một người treo tay, nằm ở trong phòng bệnh do Yêu tộc hữu nghị cung cấp, mắt to trừng mắt nhỏ.
Sư lão đầu nghe được tin tức vội vàng chạy đến nhìn thấy chính là cảnh này.
Vẻ sợ hãi của ông ấy đều thay đổi, dùng giọng biến âm hỏi Giang Tịch dẫn ông ấy vào: “Không phải hai người này không có gì trở ngại à? Đây là có chuyện gì??”
Giang Tịch khó xử nói: “Cái này... phải nói thế nào nhỉ?”
Sư lão đầu vội đến độ lạc cả giọng: “Vậy đương nhiên nên nói thế nào thì nói thế đó!”
Sau đó ông ấy lập tức đến cạnh giường bệnh của Tống Nam Thời, từ trước đến nay khuôn mặt quái gở vậy mà có chút hòa ái hiếm có, xem đến Tống Nam Thời vừa được yêu mà kinh sợ vừa sởn da gà.
Sư lão đầu ôn hòa lại quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Vừa nói, vừa cẩn thận chạm vào đầu nàng, dáng vẻ rất là lo lắng.
Tống Nam Thời được yêu mà kinh sợ nói: “Cũng, cũng không có gì...”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy Giang Tịch ở bên cạnh vô cùng rõ ràng: “Trưởng lão không cần lo lắng. Muội ấy không phải bị thương lúc chiến đấu với Thẩm Bệnh Dĩ, muội ấy bị linh thạch đập.”
Sư lão đầu: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Vẻ mặt Sư lão đầu trống rỗng hiếm có, lặp lại: “Bị linh thạch đập?”
Tống Nam Thời lập tức đưa mắt ra hiệu cho Giang Tịch.
Chẳng may băng gạc trên đầu nàng làm ảnh hưởng đến ánh mắt truyền lại, Giang Tịch không thấy được, còn nói hết ra: “Vâng! Lúc sư muội đi ra vẫn khỏe mạnh, nhưng lúc bị nâng ra khỏi Vạn Tượng Tháp, các tu sĩ vây xem nhìn thấy bọn họ bình an không có việc gì, quá mức kích động và nhiệt tình, vì thế ném mạnh hoa tươi khăn tay vân vân,… về phía bọn họ. Sau đó...”
Sư lão đầu lặp lại: “Sau đó?”
Giang Tịch dừng một chút, thành khẩn nói: “Sau đó một tu sĩ nghe nói bọn họ thiếu tiền, cực kỳ có lòng ném một bao vải đựng linh thạch vào giữa một đống hoa tươi và khăn tay...”
Trúng giữa đầu Tống Nam Thời.
Lúc ấy Tống Nam Thời còn tức giận mắng ai đập nàng, cúi đầu vừa thấy là một bao vải đựng linh thạch, cười đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sư lão đầu nghe xong: “...”
Bàn tay cẩn thận của ông ấy lập tức tràn ngập lực lượng, đập một phát lên cái đầu quấn băng vải của Tống Nam Thời, đập đến nơi rồi lại sợ có thể thật sự đập choáng váng nên miễn cưỡng thu lại sức nhưng vẫn đập cho Tống Nam Thời nổ đom đóm mắt.
Ông ấy giận dữ nói: “Con xem con chỉ có tí tiền đồ này!”
Thành Thần, quyết chiến một trận với vai ác không hề bị thương, đến khi ra ngoài bị người ta dùng một bao vải đựng linh thạch đập cho hôn mê.
Sư lão đầu ngượng nói với người khác, đồ chó này do ông ấy dạy.
Tống Nam Thời ở bên ôm đầu kêu to ái ái.
Vân Chỉ Phong xem đến không đành lòng, không nhịn được mở miệng nói thay cho Tống Nam Thời: “Tiền bối, xin bớt giận! Nam Thời cũng không muốn bị đập...”
Tống Nam Thời phá đám, ở bên lập tức nhấc tay nói: “Không! Ta muốn bị linh thạch đập! Càng nhiều càng tốt!”
Vân Chỉ Phong - Bị người trong lòng phá đám: “...”
Hắn cố giả vờ như không nghe được trong tầm mắt lạnh lùng của Sư lão đầu, kiên cường nói cho hết: “Nàng không cố tình có lỗi, tiền bối đừng trách móc quá nặng nề.”
Sư lão đầu không khỏi bó tay với bản lĩnh trợn mắt nói dối của hắn.
Ông ấy liếc hắn, hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Cũng bị linh thạch đập à?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút nới nói: “Ta không phải.”
Giang Tịch ở bên cạnh bổ sung: “Vân huynh là bởi vì mới nhập ma, tốc độ linh lực chuyển hóa thành ma khí quá nhanh, làm liên lụy đến tay phải sử dụng kiếm.”
Lúc này sắc mặt Sư lão đầu mới miễn cưỡng đẹp hơn một tí.
Đây còn xem như lý do bị thương bình thường, Sư lão đầu cố mà chấp nhận.
Sau đó ông ấy lại nhìn về phía Tống Nam Thời, rất ghét bỏ nói: “Vân Chỉ Phong còn chưa tính, tốt xấu gì con cũng coi như đã thành Thần, một bao vải đựng linh thạch còn có thể đập con bị thương à?”
Tống Nam Thời nói với vẻ lười biếng: “Lúc thành Thần, linh lực của con đều bị dùng để ngưng tụ thần cách. Bây giờ đừng nói một bao vải đựng linh thạch, cho dù có đứa trẻ con cầm dao phay đến, con cũng chẳng có sức mà cản.”
Vẻ mặt Sư lão đầu lập tức nghiêm túc, hỏi nhỏ: “Thần cách của con còn ngưng tụ không?”
Tống Nam Thời cảm nhận rồi nói: “Dẫu sao con vẫn chỉ là Kim Đan Kỳ, không giống với tu sĩ phi thăng thẳng thành Thần. Bọn họ có đủ linh lực ngưng tụ thần cách, nhưng hiện giờ linh lực của con cũng chỉ ngưng tụ ra hình thức ban đầu mà thôi. Sợ là ít nhất phải tới Hóa Thần Kỳ, thần cách này mới có thể chân chính ngưng tụ thành hình.”
Cho nên hiện tại nàng vẫn là trạng thái một Chấp Pháp Thần chưa hoàn chỉnh.
Nhưng may mắn là sau khi thần cách ngưng tụ thành hình, chờ đợi nàng chính là khe nhỏ sông dài(*), mà không cần mỗi lần đều bớt linh lực ngưng tụ thần cách.
(*) Ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.
Sư lão đầu nghe vậy lập tức nóng nảy, không khỏi nói: “Vậy phiền toái rồi! Hiện giờ đám người bên ngoài nghe được Tu Chân Giới có thêm hai người chưa phi thăng thần, tâm tư gì cũng có đấy. Hiện tại con tay trói gà không chặt, ngàn vạn lần phải phòng bị người có tâm làm chuyện xấu.”
Vân Chỉ Phong nghe vậy lập tức nói: “Tiền bối, tuy rằng tay của ta tạm thời bị thương, nhưng linh lực của ta còn đó. Trong khoảng thời gian linh lực của Nam Thời chưa khôi phục, ta có thể bảo vệ nàng.”
Sư lão đầu không khỏi nhìn về phía hắn.
Sau đó ông ấy có phần muốn vò đầu.
Sao chỗ nào đều có thằng nhóc này thế?
Sao trước kia ông ấy không phát hiện thằng nhóc Vân Chỉ Phong này thích thể hiện thế này? Hay là sau khi thành Ma Thần thì tính cách thay đổi?
Ông ấy dứt khoát ngó lơ Vân Chỉ Phong thể hiện, lập tức hỏi Tống Nam Thời: “Đúng rồi, con là thần gì?”
Tống Nam Thời vừa định nói thần chức của mình, sau đó lập tức nghĩ đến phản ứng lúc trước của Chư Tụ sư tỷ nghe được thần chức của nàng khi nâng nàng ra.
Nàng không khỏi khựng lại, sau đó cẩn thận hỏi: “Người cảm thấy con sẽ được thần chức gì?”
Sư lão đầu sờ cằm.
Sau đó ông ấy suy đoán: “Cùng Thần?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng đơ mặt nói: “Xin tôn trọng thần vị của con một chút. Con là Chấp Pháp Thần, cảm ơn.”
Phản ứng đầu tiên của Sư lão đầu là: “Không thể nào! Cùng Thần quá thích hợp với con mà? Chẳng lẽ Thiên Đạo mở cửa sau cho con?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng to gan lớn mật dứt khoát đuổi Sư lão đầu đi ra ngoài.
Lúc Sư lão đầu đi ra ngoài còn hùng hùng hổ hổ, nhưng đã mắng đến cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại, nói: “Ta nói an toàn của con...”
Vân Chỉ Phong lập tức dựng thẳng tay trái còn sót lại lên, bảo đảm: “Ta tuyệt đối sẽ không để Nam Thời bị thương.”
Sư lão đầu nhìn người nào người nấy thê thảm nằm trên giường bệnh, cảm thấy ông tin thằng nhóc này mới là lạ.
Ông ấy phải tìm Chưởng môn bàn bạc, tốt xấu gì Tống Nam Thời cũng là người Vô Lượng Tông, cho dù thế nào cũng không thể để nàng bị bắt nạt dưới mí mắt bọn họ được.
Tống Nam Thời thấy Sư lão đầu đi rồi, lúc này mới vươn ngón tay ra chọc cánh tay Vân Chỉ Phong, khẽ hỏi: “Ta nói sao đột nhiên chàng trở nên...”
Nàng dừng một chút, tìm kiếm một từ thích hợp, nói: “Thích biểu hiện?”
Vân Chỉ Phong không nói lời nào.
Tống Nam Thời tiếp tục chọc hắn, nói: “Mau nói.”
Sau đó nghe Vân Chỉ Phong chợt nói: “Nam Thời, nàng nói xem nếu bây giờ ta tìm Sư tiền bối cầu hôn thì ông ấy có thể đánh đuổi ta không?”
Tống Nam Thời nghe được lập tức ngẩn ngơ.
Sau đó nàng không khỏi ngoáy lỗ tai, hỏi: “Chàng nói chàng muốn...”
Vân Chỉ Phong yên lặng nhìn nàng, giọng vừa nhỏ vừa mềm như là đang cố ý dụ dỗ.
Hắn chậm rãi nói: “Nam Thời, hơn một trăm năm trước cuộc đời của ta không có nàng. Ta đã lãng phí hơn một trăm năm. Cuộc đời sau này, mỗi phút mỗi giây, ta không muốn tiếp tục lãng phí nữa.”
Hắn vừa nói, không biết khi nào đã đi đến cạnh Tống Nam Thời, nửa quỳ ở mép giường nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Lúc này trên đầu Tống Nam Thời còn quấn từng vòng băng vải, thực sự cũng coi như không xinh đẹp.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại như đang đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, liếc mắt đưa tình, đến trong ánh mắt đều mang theo dụ dỗ.
Tống Nam Thời không tiền đồ đã thành công bị dụ dỗ.
Nàng vốn đang nghĩ, cầu hôn ấy mà, ít nhất mình cũng phải rụt rè một tí.
Ai biết lúc này, nàng lại vô thức nói: “Vậy nếu chàng có thể thu phục Sư lão đầu...”
Nàng nói tới đây rồi không nói nữa.
Vân Chỉ Phong lại nghe hiểu hết ý mà nàng chưa nói. Hắn cũng không màng trên tay mình còn quấn băng vải, dùng cánh tay còn lành lặn thuận thế ôm lấy Tống Nam Thời, cúi người hôn lên.
Khuôn mặt hắn dịu dàng, cái hôn này lại mạnh mẽ đến cực điểm, như là hôn lên sẽ không bao giờ muốn ra nữa.
Hắn thật sự cũng không muốn buông ra.
Hắn xem xong cuộc đời “Vân Ma” trong trí nhớ không có Tống Nam Thời, dài lâu rõ ràng như hắn đã sống hết cả cuộc đời kia.
Vân Chỉ Phong bị gia tộc phản bội cũng chưa từng sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Đó là cuộc đời thế nào.
Hắn thậm chí bình tĩnh nói: “Nam Thời, chúng ta lập khế ước, được không?”
Hắn dịu dàng hôn nàng, trong giọng nói mang theo mê hoặc không thầy dạy cũng hiểu.
Tống Nam Thời thành công bị nam sắc mê hoặc, không khỏi nói: “Ta...”
Nhưng mà còn chưa nói hết câu, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng động, hai người tai thính mắt tinh lập tức tách ra, theo bản năng nhìn sang.
Thấy Yêu hoàng đưa lưng về phía bọn họ muốn đi, vừa đi vừa còn giấu đầu lòi đuôi nói: “Các ngươi tiếp tục, ta chưa thấy gì hết.”
Tống Nam Thời: “...”
Thế này còn tiếp tục gì nữa.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng nặng nề nói: “Yêu hoàng bệ hạ, lần sau mà còn đến, hy vọng ít nhất ngài có thể tôn trọng cánh cửa kia!”
Yêu hoàng lập tức dừng bước, thầm nói một tiếng “Ta sai rồi”.
Sau đó xoay người sải bước đến.
Vân Chỉ Phong lạnh mặt: “Không cần vào. Chúng ta đều bị thương, thứ cho không chiêu đãi. Ngài nói thẳng tìm chúng ta có chuyện gì là được.”
Yêu hoàng tức đến bật cười: “Phòng bệnh mà các ngươi ở vẫn là trẫm cung cấp. Trẫm còn không thể vào xem à?”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Bệ hạ có việc có thể nói thẳng.”
Yêu hoàng cũng mặt lạnh tanh nói: “À, cũng không có gì.”
Hắn nói: “Trẫm đến để đưa bảng báo giá tổn thất Vạn Tượng Tháp lần này thôi.”
Hai người: “...”
Tống Nam Thời không nhịn được móc lỗ tai: “Ngài đưa cái gì?”
Yêu hoàng cười nhạt, gằn từng chữ: “Bảng báo giá.”
Tống Nam Thời: “...”
Xong rồi, quả báo đến quá nhanh, làm người quả nhiên không nên kiêu ngạo.
Vân Chỉ Phong muốn nói gì đó, Tống Nam Thời đè hắn lại, sau đó giơ tay bưng trà lạnh trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, nghiêm túc nói: “Được, ngài nói đi!”
Yêu hoàng nhìn, cảm thấy không đành lòng, bèn nói: “Ngươi tự xem đi.”
Ông ta đặt tờ giấy trên bàn.
Tống Nam Thời chuẩn bị tâm lý, cầm giấy nợ lên.
Sau đó...
“250... vạn? Linh thạch?”
250 vạn linh thạch.
Tống Nam Thời ngây người tại chỗ.
Nàng cảm thấy con số này, mỗi một chữ số đều đang trần trụi cười nhạo nàng.
Nàng run rẩy hỏi: “Ngài xác định tờ giấy này, không viết nhiều ra một vạn nào chứ?”
Yêu hoàng nhìn nàng với vẻ thương hại: “Ta xác định.”
Tống Nam Thời hận không thể lại ngất xỉu luôn tại chỗ.
Yêu hoàng nhìn, cảm thấy đây không phải chỗ ở lâu nên chuồn luôn.
Trước khi chuồn, ông ta hơi dừng lại, còn nhắc nhở: “Còn nữa, người trẻ tuổi các ngươi, nếu đã bị thương, tốt nhất vẫn phải kiềm chế một tí.”
Hai người không ai thèm để ý ông ta.
Thấy bọn họ không lễ phép như vậy, lương tâm Yêu hoàng không đau tí gì quyết định không nói cho bọn họ biết Tiên Minh và Yêu tộc quyết định trợ giúp bọn họ cùng nhau tu sửa Vạn Tượng Tháp.
Dẫu sao cũng sập là vì ngăn cản tà ma trong Vạn Tượng Tháp ra ngoài, bọn họ cũng không phải đồ ma quỷ gì.
Nhưng hiện tại thì...
Cứ để bọn họ biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác trước đã! Bớt làm thần là vênh.
Lúc này Tống Nam Thời không hề vênh tí gì, thậm chí nàng không khỏi hỏi Thiên Đạo: “Nếu ta không làm Thần nữa, ngài có thể đổi cho ta 250 vạn linh thạch không?”
Thiên Đạo duy trì im lặng không nói.
Vân Chỉ Phong ở bên sợ nàng quá đau lòng, không khỏi an ủi: “Nam Thời, 250 vạn linh thạch mà thôi, chúng ta nghĩ cách là được...”
Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía hắn.
Nàng chợt hỏi: “Vừa rồi ta nói gì nhỉ?”
Vân Chỉ Phong mờ mịt: “Linh thạch?”
Tống Nam Thời: “Không phải cái này, là câu lúc chàng cầu hôn ấy.”
Vân Chỉ Phong lập tức có tinh thần, nói ngay: “Nàng nói ta chỉ cần thu phục Sư tiền bối...”
Tống Nam Thời vỗ tay một cái: “Đúng! Chính là cái này!”
Nàng bắt luôn lấy tay đối phương, tha thiết nói: “Như vậy, chúng ta đổi với nhau được không? Ta đi thu phục Sư lão đầu, chàng phụ trách thu phục 250 vạn linh thạch!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Con đường thành thân của hắn có vẻ khó khăn rồi.
Rất tuyệt.
Mà lúc này, mọi người bên ngoài vì không nhìn thấy đám Tống Nam Thời, thảo luận chuyện bọn họ thành Thần đến khí thế ngất trời.
Mà trong đó các tu sĩ Tiên Minh khí thế ngất trời nhất.
Vì sao chứ? Bởi vì trong Tiên Minh có tu sĩ nói có khả năng biết trước, đã sớm bắt đầu cúng bái Tống Nam Thời trước khi nàng thành thần.
Đúng là đồ đệ Trưởng lão Tiên Minh.
Lúc này, đồ đệ nói đến mặt mày hớn hở thần thái sáng rực trước mặt một đám người: “Từ ngay lúc ở Hợp Hoan Tông, ta và sư tôn liếc mắt một cái đã nhìn ra Tống tiên tử này rất không đơn giản! Sự thật chứng minh, ta và sư tôn đúng là tinh mắt! Lúc trước ta bái thần là Tống tiên tử, các ngươi còn cười nhạo ta! Bây giờ đã thấy chưa? Chân thần đấy!”
Có người tin phục gật đầu, có người lại không nhịn được nói với giọng chua lét: “Còn không phải là thần à? Mọi người tu hành còn không phải là vì phi thăng thành thần à? Nếu ta phi thăng thì ta cũng là thần, thế mà ngươi còn bái thần...”
Có người không nghe nổi nữa, cười nhạo một tiếng.
Hắn ta nói: “Phi thăng thì phi thăng, nhưng ngươi nghĩ ai phi thăng cũng có thể có thần vị à? Thần vị ở Tiên giới mỗi củ cải một hố, có rất nhiều nhóm đại năng sau khi phi thăng làm tiên nga hoặc là thị vệ. Hai người Tống tiên tử còn chưa phi thăng đã được định trước hai thần vị đó! Ngươi? Ngươi phải bảo đảm mình có thể phi thăng trước đã rồi nói sau!”
Người nọ tức giận đến phất tay áo bỏ đi luôn.
Mọi người quay đầu nói: “Đừng để ý đến hắn! Đúng rồi! Nếu ngươi đã sớm bái Tống tiên tử, không bằng để chúng ta nhìn xem ngươi cúng bái thế nào, sau khi trở về chúng ta cũng chuẩn bị theo.”
Đồ đệ nghe vậy, vui sướng hài lòng đồng ý.
Sau đó một đám người đi đến phòng đồ đệ này.
Trên đường, còn có người nói: “Chỉ biết Vân tiên quân là Ma Thần, cũng không biết Tống tiên tử là thần vị gì.”
Lúc này, đồ đệ kia đã đẩy cửa ra.
Sau đó, mọi người thấy được một… tượng Thần Tài có khuôn mặt Tống Nam Thời, ánh vàng lấp lánh.
Mọi người sửng sốt.
Sau đó có người bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế! Hóa ra thần vị của Tống tiên tử là Thần Tài!”
Đồ đệ vừa nghe, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cẩn thận ngẫm kỹ lại cảm thấy rất bình thường.
Tống tiên tử còn không phải là Thần Tài à!
Vì thế hắn ta gật đầu một cái chắc chắn, chém đinh chặt sắt nói: “Không sai! Chính là như vậy!”
Mọi người: “Ồ ~”
Đã hiểu!
Vì thế, cùng ngày, toàn bộ Tu Chân Giới lan truyền rộng rãi vấn đề thần vị của Tống Nam Thời.
Ví dụ như, nàng là Thần Tài.
Lại ví dụ như, phương thức để nàng chiêu tài không bình thường.
Biết vì sao một Thần Tài như nàng lại nghèo thế không? Chính là vì Thần Tài nàng trời sinh vượng người khác, nàng dùng tài vận của chính mình cầu tài cho người khác. Nàng càng nghèo, người cầu càng giàu.
Tuy mọi người cảm thấy như vậy có phần không đạo nghĩa, nhưng vào đêm, vẫn rối rít đóng cửa lại bái Thần Tài.
Vì thế, chờ Tống Nam Thời đỡ hơn, có thời gian xuống núi thì trông thấy mỗi người nhìn thấy nàng đều tha thiết nhìn nàng chằm chằm.
Còn có người không nhịn được hỏi: “Tống tiên tử, ngài có nghèo không?”
Tống Nam Thời nhớ đến linh thạch đập ngất nàng, nói ngay: “Nghèo! Cực kỳ nghèo!”
Người nọ: “Thật tốt quá!”
Tống Nam Thời: “??”
Sao giống ta nợ ngươi vậy? Ta nghèo mà ngươi vui vẻ như vậy?
Mãi đến khi Úc Tiêu Tiêu tìm đến.
Tiểu sư muội hấp tấp hỏi: “Sư tỷ, tỷ thật sự là Thần Tài mà tỷ càng nghèo người khác càng giàu có à?”
Tống Nam Thời: “...”
Đã hiểu…
Sư lão đầu nghe được tin tức vội vàng chạy đến nhìn thấy chính là cảnh này.
Vẻ sợ hãi của ông ấy đều thay đổi, dùng giọng biến âm hỏi Giang Tịch dẫn ông ấy vào: “Không phải hai người này không có gì trở ngại à? Đây là có chuyện gì??”
Giang Tịch khó xử nói: “Cái này... phải nói thế nào nhỉ?”
Sư lão đầu vội đến độ lạc cả giọng: “Vậy đương nhiên nên nói thế nào thì nói thế đó!”
Sau đó ông ấy lập tức đến cạnh giường bệnh của Tống Nam Thời, từ trước đến nay khuôn mặt quái gở vậy mà có chút hòa ái hiếm có, xem đến Tống Nam Thời vừa được yêu mà kinh sợ vừa sởn da gà.
Sư lão đầu ôn hòa lại quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Vừa nói, vừa cẩn thận chạm vào đầu nàng, dáng vẻ rất là lo lắng.
Tống Nam Thời được yêu mà kinh sợ nói: “Cũng, cũng không có gì...”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy Giang Tịch ở bên cạnh vô cùng rõ ràng: “Trưởng lão không cần lo lắng. Muội ấy không phải bị thương lúc chiến đấu với Thẩm Bệnh Dĩ, muội ấy bị linh thạch đập.”
Sư lão đầu: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Vẻ mặt Sư lão đầu trống rỗng hiếm có, lặp lại: “Bị linh thạch đập?”
Tống Nam Thời lập tức đưa mắt ra hiệu cho Giang Tịch.
Chẳng may băng gạc trên đầu nàng làm ảnh hưởng đến ánh mắt truyền lại, Giang Tịch không thấy được, còn nói hết ra: “Vâng! Lúc sư muội đi ra vẫn khỏe mạnh, nhưng lúc bị nâng ra khỏi Vạn Tượng Tháp, các tu sĩ vây xem nhìn thấy bọn họ bình an không có việc gì, quá mức kích động và nhiệt tình, vì thế ném mạnh hoa tươi khăn tay vân vân,… về phía bọn họ. Sau đó...”
Sư lão đầu lặp lại: “Sau đó?”
Giang Tịch dừng một chút, thành khẩn nói: “Sau đó một tu sĩ nghe nói bọn họ thiếu tiền, cực kỳ có lòng ném một bao vải đựng linh thạch vào giữa một đống hoa tươi và khăn tay...”
Trúng giữa đầu Tống Nam Thời.
Lúc ấy Tống Nam Thời còn tức giận mắng ai đập nàng, cúi đầu vừa thấy là một bao vải đựng linh thạch, cười đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sư lão đầu nghe xong: “...”
Bàn tay cẩn thận của ông ấy lập tức tràn ngập lực lượng, đập một phát lên cái đầu quấn băng vải của Tống Nam Thời, đập đến nơi rồi lại sợ có thể thật sự đập choáng váng nên miễn cưỡng thu lại sức nhưng vẫn đập cho Tống Nam Thời nổ đom đóm mắt.
Ông ấy giận dữ nói: “Con xem con chỉ có tí tiền đồ này!”
Thành Thần, quyết chiến một trận với vai ác không hề bị thương, đến khi ra ngoài bị người ta dùng một bao vải đựng linh thạch đập cho hôn mê.
Sư lão đầu ngượng nói với người khác, đồ chó này do ông ấy dạy.
Tống Nam Thời ở bên ôm đầu kêu to ái ái.
Vân Chỉ Phong xem đến không đành lòng, không nhịn được mở miệng nói thay cho Tống Nam Thời: “Tiền bối, xin bớt giận! Nam Thời cũng không muốn bị đập...”
Tống Nam Thời phá đám, ở bên lập tức nhấc tay nói: “Không! Ta muốn bị linh thạch đập! Càng nhiều càng tốt!”
Vân Chỉ Phong - Bị người trong lòng phá đám: “...”
Hắn cố giả vờ như không nghe được trong tầm mắt lạnh lùng của Sư lão đầu, kiên cường nói cho hết: “Nàng không cố tình có lỗi, tiền bối đừng trách móc quá nặng nề.”
Sư lão đầu không khỏi bó tay với bản lĩnh trợn mắt nói dối của hắn.
Ông ấy liếc hắn, hỏi: “Vậy ngươi thì sao? Cũng bị linh thạch đập à?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút nới nói: “Ta không phải.”
Giang Tịch ở bên cạnh bổ sung: “Vân huynh là bởi vì mới nhập ma, tốc độ linh lực chuyển hóa thành ma khí quá nhanh, làm liên lụy đến tay phải sử dụng kiếm.”
Lúc này sắc mặt Sư lão đầu mới miễn cưỡng đẹp hơn một tí.
Đây còn xem như lý do bị thương bình thường, Sư lão đầu cố mà chấp nhận.
Sau đó ông ấy lại nhìn về phía Tống Nam Thời, rất ghét bỏ nói: “Vân Chỉ Phong còn chưa tính, tốt xấu gì con cũng coi như đã thành Thần, một bao vải đựng linh thạch còn có thể đập con bị thương à?”
Tống Nam Thời nói với vẻ lười biếng: “Lúc thành Thần, linh lực của con đều bị dùng để ngưng tụ thần cách. Bây giờ đừng nói một bao vải đựng linh thạch, cho dù có đứa trẻ con cầm dao phay đến, con cũng chẳng có sức mà cản.”
Vẻ mặt Sư lão đầu lập tức nghiêm túc, hỏi nhỏ: “Thần cách của con còn ngưng tụ không?”
Tống Nam Thời cảm nhận rồi nói: “Dẫu sao con vẫn chỉ là Kim Đan Kỳ, không giống với tu sĩ phi thăng thẳng thành Thần. Bọn họ có đủ linh lực ngưng tụ thần cách, nhưng hiện giờ linh lực của con cũng chỉ ngưng tụ ra hình thức ban đầu mà thôi. Sợ là ít nhất phải tới Hóa Thần Kỳ, thần cách này mới có thể chân chính ngưng tụ thành hình.”
Cho nên hiện tại nàng vẫn là trạng thái một Chấp Pháp Thần chưa hoàn chỉnh.
Nhưng may mắn là sau khi thần cách ngưng tụ thành hình, chờ đợi nàng chính là khe nhỏ sông dài(*), mà không cần mỗi lần đều bớt linh lực ngưng tụ thần cách.
(*) Ví với làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng.
Sư lão đầu nghe vậy lập tức nóng nảy, không khỏi nói: “Vậy phiền toái rồi! Hiện giờ đám người bên ngoài nghe được Tu Chân Giới có thêm hai người chưa phi thăng thần, tâm tư gì cũng có đấy. Hiện tại con tay trói gà không chặt, ngàn vạn lần phải phòng bị người có tâm làm chuyện xấu.”
Vân Chỉ Phong nghe vậy lập tức nói: “Tiền bối, tuy rằng tay của ta tạm thời bị thương, nhưng linh lực của ta còn đó. Trong khoảng thời gian linh lực của Nam Thời chưa khôi phục, ta có thể bảo vệ nàng.”
Sư lão đầu không khỏi nhìn về phía hắn.
Sau đó ông ấy có phần muốn vò đầu.
Sao chỗ nào đều có thằng nhóc này thế?
Sao trước kia ông ấy không phát hiện thằng nhóc Vân Chỉ Phong này thích thể hiện thế này? Hay là sau khi thành Ma Thần thì tính cách thay đổi?
Ông ấy dứt khoát ngó lơ Vân Chỉ Phong thể hiện, lập tức hỏi Tống Nam Thời: “Đúng rồi, con là thần gì?”
Tống Nam Thời vừa định nói thần chức của mình, sau đó lập tức nghĩ đến phản ứng lúc trước của Chư Tụ sư tỷ nghe được thần chức của nàng khi nâng nàng ra.
Nàng không khỏi khựng lại, sau đó cẩn thận hỏi: “Người cảm thấy con sẽ được thần chức gì?”
Sư lão đầu sờ cằm.
Sau đó ông ấy suy đoán: “Cùng Thần?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng đơ mặt nói: “Xin tôn trọng thần vị của con một chút. Con là Chấp Pháp Thần, cảm ơn.”
Phản ứng đầu tiên của Sư lão đầu là: “Không thể nào! Cùng Thần quá thích hợp với con mà? Chẳng lẽ Thiên Đạo mở cửa sau cho con?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng to gan lớn mật dứt khoát đuổi Sư lão đầu đi ra ngoài.
Lúc Sư lão đầu đi ra ngoài còn hùng hùng hổ hổ, nhưng đã mắng đến cửa, vẫn không nhịn được quay đầu lại, nói: “Ta nói an toàn của con...”
Vân Chỉ Phong lập tức dựng thẳng tay trái còn sót lại lên, bảo đảm: “Ta tuyệt đối sẽ không để Nam Thời bị thương.”
Sư lão đầu nhìn người nào người nấy thê thảm nằm trên giường bệnh, cảm thấy ông tin thằng nhóc này mới là lạ.
Ông ấy phải tìm Chưởng môn bàn bạc, tốt xấu gì Tống Nam Thời cũng là người Vô Lượng Tông, cho dù thế nào cũng không thể để nàng bị bắt nạt dưới mí mắt bọn họ được.
Tống Nam Thời thấy Sư lão đầu đi rồi, lúc này mới vươn ngón tay ra chọc cánh tay Vân Chỉ Phong, khẽ hỏi: “Ta nói sao đột nhiên chàng trở nên...”
Nàng dừng một chút, tìm kiếm một từ thích hợp, nói: “Thích biểu hiện?”
Vân Chỉ Phong không nói lời nào.
Tống Nam Thời tiếp tục chọc hắn, nói: “Mau nói.”
Sau đó nghe Vân Chỉ Phong chợt nói: “Nam Thời, nàng nói xem nếu bây giờ ta tìm Sư tiền bối cầu hôn thì ông ấy có thể đánh đuổi ta không?”
Tống Nam Thời nghe được lập tức ngẩn ngơ.
Sau đó nàng không khỏi ngoáy lỗ tai, hỏi: “Chàng nói chàng muốn...”
Vân Chỉ Phong yên lặng nhìn nàng, giọng vừa nhỏ vừa mềm như là đang cố ý dụ dỗ.
Hắn chậm rãi nói: “Nam Thời, hơn một trăm năm trước cuộc đời của ta không có nàng. Ta đã lãng phí hơn một trăm năm. Cuộc đời sau này, mỗi phút mỗi giây, ta không muốn tiếp tục lãng phí nữa.”
Hắn vừa nói, không biết khi nào đã đi đến cạnh Tống Nam Thời, nửa quỳ ở mép giường nhẹ nhàng nắm tay nàng.
Lúc này trên đầu Tống Nam Thời còn quấn từng vòng băng vải, thực sự cũng coi như không xinh đẹp.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại như đang đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, liếc mắt đưa tình, đến trong ánh mắt đều mang theo dụ dỗ.
Tống Nam Thời không tiền đồ đã thành công bị dụ dỗ.
Nàng vốn đang nghĩ, cầu hôn ấy mà, ít nhất mình cũng phải rụt rè một tí.
Ai biết lúc này, nàng lại vô thức nói: “Vậy nếu chàng có thể thu phục Sư lão đầu...”
Nàng nói tới đây rồi không nói nữa.
Vân Chỉ Phong lại nghe hiểu hết ý mà nàng chưa nói. Hắn cũng không màng trên tay mình còn quấn băng vải, dùng cánh tay còn lành lặn thuận thế ôm lấy Tống Nam Thời, cúi người hôn lên.
Khuôn mặt hắn dịu dàng, cái hôn này lại mạnh mẽ đến cực điểm, như là hôn lên sẽ không bao giờ muốn ra nữa.
Hắn thật sự cũng không muốn buông ra.
Hắn xem xong cuộc đời “Vân Ma” trong trí nhớ không có Tống Nam Thời, dài lâu rõ ràng như hắn đã sống hết cả cuộc đời kia.
Vân Chỉ Phong bị gia tộc phản bội cũng chưa từng sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Đó là cuộc đời thế nào.
Hắn thậm chí bình tĩnh nói: “Nam Thời, chúng ta lập khế ước, được không?”
Hắn dịu dàng hôn nàng, trong giọng nói mang theo mê hoặc không thầy dạy cũng hiểu.
Tống Nam Thời thành công bị nam sắc mê hoặc, không khỏi nói: “Ta...”
Nhưng mà còn chưa nói hết câu, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng động, hai người tai thính mắt tinh lập tức tách ra, theo bản năng nhìn sang.
Thấy Yêu hoàng đưa lưng về phía bọn họ muốn đi, vừa đi vừa còn giấu đầu lòi đuôi nói: “Các ngươi tiếp tục, ta chưa thấy gì hết.”
Tống Nam Thời: “...”
Thế này còn tiếp tục gì nữa.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, giọng lạnh lùng nặng nề nói: “Yêu hoàng bệ hạ, lần sau mà còn đến, hy vọng ít nhất ngài có thể tôn trọng cánh cửa kia!”
Yêu hoàng lập tức dừng bước, thầm nói một tiếng “Ta sai rồi”.
Sau đó xoay người sải bước đến.
Vân Chỉ Phong lạnh mặt: “Không cần vào. Chúng ta đều bị thương, thứ cho không chiêu đãi. Ngài nói thẳng tìm chúng ta có chuyện gì là được.”
Yêu hoàng tức đến bật cười: “Phòng bệnh mà các ngươi ở vẫn là trẫm cung cấp. Trẫm còn không thể vào xem à?”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Bệ hạ có việc có thể nói thẳng.”
Yêu hoàng cũng mặt lạnh tanh nói: “À, cũng không có gì.”
Hắn nói: “Trẫm đến để đưa bảng báo giá tổn thất Vạn Tượng Tháp lần này thôi.”
Hai người: “...”
Tống Nam Thời không nhịn được móc lỗ tai: “Ngài đưa cái gì?”
Yêu hoàng cười nhạt, gằn từng chữ: “Bảng báo giá.”
Tống Nam Thời: “...”
Xong rồi, quả báo đến quá nhanh, làm người quả nhiên không nên kiêu ngạo.
Vân Chỉ Phong muốn nói gì đó, Tống Nam Thời đè hắn lại, sau đó giơ tay bưng trà lạnh trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, nghiêm túc nói: “Được, ngài nói đi!”
Yêu hoàng nhìn, cảm thấy không đành lòng, bèn nói: “Ngươi tự xem đi.”
Ông ta đặt tờ giấy trên bàn.
Tống Nam Thời chuẩn bị tâm lý, cầm giấy nợ lên.
Sau đó...
“250... vạn? Linh thạch?”
250 vạn linh thạch.
Tống Nam Thời ngây người tại chỗ.
Nàng cảm thấy con số này, mỗi một chữ số đều đang trần trụi cười nhạo nàng.
Nàng run rẩy hỏi: “Ngài xác định tờ giấy này, không viết nhiều ra một vạn nào chứ?”
Yêu hoàng nhìn nàng với vẻ thương hại: “Ta xác định.”
Tống Nam Thời hận không thể lại ngất xỉu luôn tại chỗ.
Yêu hoàng nhìn, cảm thấy đây không phải chỗ ở lâu nên chuồn luôn.
Trước khi chuồn, ông ta hơi dừng lại, còn nhắc nhở: “Còn nữa, người trẻ tuổi các ngươi, nếu đã bị thương, tốt nhất vẫn phải kiềm chế một tí.”
Hai người không ai thèm để ý ông ta.
Thấy bọn họ không lễ phép như vậy, lương tâm Yêu hoàng không đau tí gì quyết định không nói cho bọn họ biết Tiên Minh và Yêu tộc quyết định trợ giúp bọn họ cùng nhau tu sửa Vạn Tượng Tháp.
Dẫu sao cũng sập là vì ngăn cản tà ma trong Vạn Tượng Tháp ra ngoài, bọn họ cũng không phải đồ ma quỷ gì.
Nhưng hiện tại thì...
Cứ để bọn họ biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác trước đã! Bớt làm thần là vênh.
Lúc này Tống Nam Thời không hề vênh tí gì, thậm chí nàng không khỏi hỏi Thiên Đạo: “Nếu ta không làm Thần nữa, ngài có thể đổi cho ta 250 vạn linh thạch không?”
Thiên Đạo duy trì im lặng không nói.
Vân Chỉ Phong ở bên sợ nàng quá đau lòng, không khỏi an ủi: “Nam Thời, 250 vạn linh thạch mà thôi, chúng ta nghĩ cách là được...”
Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía hắn.
Nàng chợt hỏi: “Vừa rồi ta nói gì nhỉ?”
Vân Chỉ Phong mờ mịt: “Linh thạch?”
Tống Nam Thời: “Không phải cái này, là câu lúc chàng cầu hôn ấy.”
Vân Chỉ Phong lập tức có tinh thần, nói ngay: “Nàng nói ta chỉ cần thu phục Sư tiền bối...”
Tống Nam Thời vỗ tay một cái: “Đúng! Chính là cái này!”
Nàng bắt luôn lấy tay đối phương, tha thiết nói: “Như vậy, chúng ta đổi với nhau được không? Ta đi thu phục Sư lão đầu, chàng phụ trách thu phục 250 vạn linh thạch!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Con đường thành thân của hắn có vẻ khó khăn rồi.
Rất tuyệt.
Mà lúc này, mọi người bên ngoài vì không nhìn thấy đám Tống Nam Thời, thảo luận chuyện bọn họ thành Thần đến khí thế ngất trời.
Mà trong đó các tu sĩ Tiên Minh khí thế ngất trời nhất.
Vì sao chứ? Bởi vì trong Tiên Minh có tu sĩ nói có khả năng biết trước, đã sớm bắt đầu cúng bái Tống Nam Thời trước khi nàng thành thần.
Đúng là đồ đệ Trưởng lão Tiên Minh.
Lúc này, đồ đệ nói đến mặt mày hớn hở thần thái sáng rực trước mặt một đám người: “Từ ngay lúc ở Hợp Hoan Tông, ta và sư tôn liếc mắt một cái đã nhìn ra Tống tiên tử này rất không đơn giản! Sự thật chứng minh, ta và sư tôn đúng là tinh mắt! Lúc trước ta bái thần là Tống tiên tử, các ngươi còn cười nhạo ta! Bây giờ đã thấy chưa? Chân thần đấy!”
Có người tin phục gật đầu, có người lại không nhịn được nói với giọng chua lét: “Còn không phải là thần à? Mọi người tu hành còn không phải là vì phi thăng thành thần à? Nếu ta phi thăng thì ta cũng là thần, thế mà ngươi còn bái thần...”
Có người không nghe nổi nữa, cười nhạo một tiếng.
Hắn ta nói: “Phi thăng thì phi thăng, nhưng ngươi nghĩ ai phi thăng cũng có thể có thần vị à? Thần vị ở Tiên giới mỗi củ cải một hố, có rất nhiều nhóm đại năng sau khi phi thăng làm tiên nga hoặc là thị vệ. Hai người Tống tiên tử còn chưa phi thăng đã được định trước hai thần vị đó! Ngươi? Ngươi phải bảo đảm mình có thể phi thăng trước đã rồi nói sau!”
Người nọ tức giận đến phất tay áo bỏ đi luôn.
Mọi người quay đầu nói: “Đừng để ý đến hắn! Đúng rồi! Nếu ngươi đã sớm bái Tống tiên tử, không bằng để chúng ta nhìn xem ngươi cúng bái thế nào, sau khi trở về chúng ta cũng chuẩn bị theo.”
Đồ đệ nghe vậy, vui sướng hài lòng đồng ý.
Sau đó một đám người đi đến phòng đồ đệ này.
Trên đường, còn có người nói: “Chỉ biết Vân tiên quân là Ma Thần, cũng không biết Tống tiên tử là thần vị gì.”
Lúc này, đồ đệ kia đã đẩy cửa ra.
Sau đó, mọi người thấy được một… tượng Thần Tài có khuôn mặt Tống Nam Thời, ánh vàng lấp lánh.
Mọi người sửng sốt.
Sau đó có người bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế! Hóa ra thần vị của Tống tiên tử là Thần Tài!”
Đồ đệ vừa nghe, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cẩn thận ngẫm kỹ lại cảm thấy rất bình thường.
Tống tiên tử còn không phải là Thần Tài à!
Vì thế hắn ta gật đầu một cái chắc chắn, chém đinh chặt sắt nói: “Không sai! Chính là như vậy!”
Mọi người: “Ồ ~”
Đã hiểu!
Vì thế, cùng ngày, toàn bộ Tu Chân Giới lan truyền rộng rãi vấn đề thần vị của Tống Nam Thời.
Ví dụ như, nàng là Thần Tài.
Lại ví dụ như, phương thức để nàng chiêu tài không bình thường.
Biết vì sao một Thần Tài như nàng lại nghèo thế không? Chính là vì Thần Tài nàng trời sinh vượng người khác, nàng dùng tài vận của chính mình cầu tài cho người khác. Nàng càng nghèo, người cầu càng giàu.
Tuy mọi người cảm thấy như vậy có phần không đạo nghĩa, nhưng vào đêm, vẫn rối rít đóng cửa lại bái Thần Tài.
Vì thế, chờ Tống Nam Thời đỡ hơn, có thời gian xuống núi thì trông thấy mỗi người nhìn thấy nàng đều tha thiết nhìn nàng chằm chằm.
Còn có người không nhịn được hỏi: “Tống tiên tử, ngài có nghèo không?”
Tống Nam Thời nhớ đến linh thạch đập ngất nàng, nói ngay: “Nghèo! Cực kỳ nghèo!”
Người nọ: “Thật tốt quá!”
Tống Nam Thời: “??”
Sao giống ta nợ ngươi vậy? Ta nghèo mà ngươi vui vẻ như vậy?
Mãi đến khi Úc Tiêu Tiêu tìm đến.
Tiểu sư muội hấp tấp hỏi: “Sư tỷ, tỷ thật sự là Thần Tài mà tỷ càng nghèo người khác càng giàu có à?”
Tống Nam Thời: “...”
Đã hiểu…