-
Chương 152: Chương 125
Khách điếm mà đám Tống Nam Thời ở có hơn nửa đều là người Tiên Minh, non nửa là một môn phái Kiếm tu ít tên tuổi, còn lại là đám người Tống Nam Thời.
Nhưng người Tiên Minh cũng không ở hết nơi này. Ở nơi này chỉ có Trưởng lão Tiên Minh dẫn dắt một đội đệ tử cần tham gia đại hội Tiên Đạo. Mà Minh chủ Tiên Minh lại dẫn theo gần một nửa người Tiên Minh vào ở hành cung của Yêu hoàng, cùng Yêu hoàng lập kế hoạch đại hội Tiên Đạo lần này.
Giờ phút này toàn bộ sảnh lớn khách điếm, rất nhiều tu sĩ đều đang thảo luận quy tắc đại hội Tiên Đạo mới ra lò ngày hôm nay.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi thò lại gần nghe.
Một bàn bên cạnh có tu sĩ thảo luận khí thế ngất trời, một đệ tử Tiên Minh mặt mày hớn hở nói: “Lần đại hội Tiên Đạo trước, sư huynh ta có tham gia. Sư huynh ta nói lúc huynh ấy tỷ thí đã gặp phải một Xà tộc, am hiểu dùng độc, cực kỳ khó chơi. Sau đó huynh ấy thua bởi Xà tộc, lần này còn muốn rửa mối nhục xưa đấy. Ai biết đại hội Tiên Đạo lần này lại thay đổi quy tắc.”
Bên cạnh có Kiếm tu cũng nói: “Đúng vậy! Thật sự là bất ngờ. Ta nhớ rõ lần trước ngoài tỷ thí ra còn có kiểm tra trận pháp phù triện, lần này sao đột nhiên thay đổi nhỉ?”
Lại có người thần bí nói: “Cũng không quá đột ngột. Lần đại hội Tiên Đạo này làm trước hẳn mười mấy năm, bây giờ lại đột nhiên thay đổi quy tắc, chỗ này chắc chắn có vấn đề.”
Kiếm tu kia rất đơn thuần nói: “Không phải là vì mấy năm nay đệ tử hai tộc xuất hiện anh tài lớp lớp à?”
Có người khẽ suỵt: “Ngươi thật sự tin lý do này à? Ta nói cho ngươi biết ta có biểu đệ, đạo lữ của bằng hữu của đệ ấy là Yêu tộc, nàng ta biết một ít bí mật Yêu tộc...”
Sau đó những người này quay đầu nói đến chuyện bí mật của hoàng thất Yêu tộc.
Tống Nam Thời vốn muốn dẫn đường cho bọn họ đưa đề tài quay về, nhưng nghe rồi nghe, nghe đến mê mẩn. Nàng muốn lấy hạt dưa ở trong nhẫn trữ vật theo bản năng, lại bị túm hụt.
Bên cạnh vươn ra một bàn tay, đưa qua một nắm hạt dưa, giọng ấm áp nói: “Cần à?”
Tống Nam Thời nhận lấy, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”
Sau đó quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời khựng lại, ngượng ngùng cười, cầm hạt dưa lại rồi quay về.
Lúc này Trưởng lão Tiên Minh còn đang cân nhắc với thông báo quy tắc đại hội Tiên Đạo được dán lên kia, vẻ mặt cũng khó hiểu. Rất hiển nhiên, tuy rằng ông ta cũng là người trong Tiên Minh, nhưng ông ta không biết nội tình gì.
Giấu sâu như vậy...
Tống Nam Thời đi qua, tiện tay nhét hạt dưa vào trong tay Trưởng lão, thuận miệng nói trong vẻ mặt sững sờ của đối phương: “Ta tìm ngài hỏi thăm chuyện này.”
Trưởng lão Tiên Minh lập tức cảnh giác, căng thẳng nói: “Nói rõ trước, ta sẽ không để lộ chuyện Tiên Minh. Lần này có lẽ ta biết chuyện đại hội Tiên Đạo còn không nhiều hơn ngươi, không có nội tình cho ngươi, cũng không có cửa sau để đi.”
Tống Nam Thời: “... Ngài nghĩ gì đó, ta là loại người đi cửa sau này à?”
Trưởng lão yên lặng nhìn nàng không nói lời nào.
Cứ như vậy vô thanh thắng hữu thanh(*).
(*) Trích trong tác phẩm “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị “Thử thời vô thanh thắng hữu thanh” (Tạm dịch: Không có tiếng còn hay hơn cả có tiếng.)
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cạn lời nói: “Ta muốn hỏi Trưởng lão có biết lai lịch Vạn Tượng Tháp kia không? Chúng ta cũng dễ chuẩn bị trước.”
Nếu dựa theo lời Vân Chỉ Phong, lần đầu tiên Vạn Tượng Tháp này xuất hiện là ở vạn năm trước, khi Ma Môn hiện thế phong ấn tàn hồn Ma Vương, tiếp đó lại lục tục phong ấn không ít tàn hồn tà vật, đã trải qua vài lần chiến tranh giữa Yêu tộc và Nhân tộc mới suy tàn. Vậy hiểu tòa tháp này sâu nhất e rằng chính là Tiên Minh.
Bởi vì vạn năm trước Tiên Minh đã tồn tại, vẫn luôn kéo dài đến nay, nhưng Yêu tộc, cho dù là Yêu hoàng, gần ngàn năm đều đã đổi ba đời chủ.
Hống Thố mới ngồi ổn ở yêu cung không bao lâu đấy.
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Trưởng lão Tiên Minh.
Trưởng lão Tiên Minh khựng lại, miễn cưỡng nói: “Tất cả đồ trong Thủy Kính Nguyệt đều dựa theo thực lực của tà ma bị phong ấn trong Vạn Tượng Tháp mà làm ra. Tống tiên tử muốn biết tin tức của Vạn Tượng Tháp, vậy cũng coi như là gian lận. Cái này...”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Nếu Trưởng lão nói cho ta...”
Nàng dừng một chút, nghiêm nghị: “Vậy từ nay về sau, tại hạ không thu phí chân dung. Thần Tài kia, Trưởng lão cúng thoải mái!”
Trưởng lão: “...”
Ngươi còn không quên phí chân dung của ngươi nữa.
Trưởng lão hết chỗ nói một lát, cuối cùng túm bọn họ tới một góc, hạ giọng nói: “Ta biết không nhiều lắm, nhưng cũng có thể nói cho các ngươi.”
Đám Giang Tịch cũng lập tức vây sang, dọn băng ghế, cắn hạt dưa, bày đủ tư thế hóng chuyện.
Trưởng lão dừng một chút, cảm thấy, đám đệ tử Vô Lượng Tông thật thú vị.
Năm đôi mắt sáng quắc nhìn ông ta.
Trưởng lão bị xem đến da đầu tê dại, hít thở mấy cái mới tìm được cảm giác, mở miệng nói: “Nếu các ngươi muốn biết lai lịch Vạn Tượng Tháp thì ta thật sự biết cái này.”
Tống Nam Thời làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Trưởng lão vắt chéo chân, buồn bã nói: “Lúc ta còn trẻ, sư tôn từng nói với ta. Khi Vạn Tượng Tháp này mới xây lên, đúng là lúc Ma Môn vạn năm trước bị hoàn toàn đánh tan. Sau khi ma đầu thành lập Ma Môn bị đánh chết thì để lại một luồng hồn phách dù làm thế nào cũng không thể tiêu tan. Tiền bối dẫn dắt tu sĩ Tu Chân Giới đánh tan Ma Môn bèn suất lĩnh hai tộc xây tòa tháp cao này. Sau đó tự mình vào trong tháp trấn áp ma hồn, tiền bối này chính là chủ nhân thứ nhất của Vạn Tượng Tháp...”
“Từ từ!” Tống Nam Thời nghe đến đó, đột nhiên ngắt lời ông ta, hỏi: “Vạn Tượng Tháp còn có chủ nhân?”
Trưởng lão nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên, trước mấy lần chiến loạn xuống dốc, nhiều thế hệ, Vạn Tượng Tháp đều có người trông coi. Mỗi một đời chủ nhân của nó đều có trách nhiệm trấn thủ tà ma trong tháp.”
Tống Nam Thời sờ cằm.
Nàng như suy tư gì đó, nói: “Ngài nói chủ nhân đời thứ nhất của Vạn Tượng Tháp là người vạn năm trước dẫn dắt Tu Chân Giới đánh tan Ma Môn à?”
Trưởng lão: “Phải. Trong truyền thuyết, sau khi tiền bối kia vào Vạn Tượng Tháp thì chưa từng bước ra ngoài. Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng ông ấy muốn tử thủ Vạn Tượng Tháp. Ai biết có một ngày ngoài tháp đột nhiên giáng xuống lôi kiếp phi thăng, mọi người cho rằng Vạn Tượng Tháp có dị tượng, sôi nổi tới chuẩn bị trấn áp tà ma. Tiền bối kia phi thăng ở trước mặt bao người, thần quang vạn trượng, khí lành ngàn vạn.”
“Không mấy năm sau khi tiền bối phi thăng thì có một thanh niên cầm tín vật của tiền bối tới Vạn Tượng Tháp, nói mình là truyền nhân của tiền bối. Lúc ấy các vị tu sĩ vốn không tin, ai biết hắn ta thật mở được cửa lớn Vạn Tượng Tháp. Mà khi xây dựng Vạn Tượng Tháp kia, chỉ có tiền bối mới biết được mở ra thế nào. Từ sau đó, mỗi một thế hệ Vạn Tượng Tháp này đều có một người thủ tháp, sau khi bọn họ phi thăng hoặc là thọ mệnh hết, người thủ tháp đời sau sẽ vào tháp.”
Ông ta thở dài rồi nói: “Đáng tiếc! Thời trước giữa Yêu tộc và Nhân tộc xảy ra mấy trận chiến loạn cả lớn cả bé. Sau khi chiến loạn chấm dứt, hai tộc phát hiện Vạn Tượng Tháp không có người thủ tháp, nhưng nhiều năm như vậy Vạn Tượng Tháp vẫn luôn không xảy ra việc gì, mọi người cũng dần phai nhạt. Ai biết lần này sao lại đột nhiên đưa Vạn Tượng Tháp ra...”
Ông ta nói tới đây thì dừng lại, nhìn ánh mắt sáng quắc của Tống Nam Thời, không chịu tiếp tục, chỉ cười tủm tỉm nói: “Lai lịch Vạn Tượng Tháp á, tại hạ cũng chỉ biết đến vậy. Về phần mấy năm nay rốt cuộc có bao nhiêu tà ma tàn hồn bị giam vào Vạn Tượng Tháp, vậy ta không biết.”
Tống Nam Thời cũng cười tủm tỉm: “Như này là đủ rồi.”
Trưởng lão nhân cơ hội hỏi: “Vậy quyền chân dung kia...”
Tống Nam Thời dừng một chút, bàn tay vung lên, nói: “Các ngươi dùng thoải mái!”
Trưởng lão lập tức vui vẻ ra mặt, đứng dậy đã muốn đi.
Đúng lúc này, Nhị Cẩu tướng quân, đến đưa hai mươi vạn lần thứ hai cho đám Tống Nam Thời, mồ hôi đầy đầu chạy tới.
Hắn ta tìm một vòng mới phát hiện đám người Tống Nam Thời trong một góc hẻo lánh, chạy đến thì không nhịn được nói: “Tại hạ xác nhận ba lần đây là khách điếm Phúc Lâm, nhưng mãi không tìm thấy Tống tiên tử. Tại hạ còn tưởng rằng tìm nhầm đấy.”
Tống Nam Thời còn chưa nói gì, Trưởng lão Tiên Minh đã nhìn thấy một tướng lĩnh Yêu tộc tới tìm Tống Nam Thời thì lại dừng bước, không kiềm được hỏi: “Vị tướng quân này tới tìm Tống tiên tử là có chuyện gì quan trọng à?”
Tống Nam Thời thầm thấy không ổn, nhưng không cản kịp, Nhị Cẩu tướng quân này đã nghĩ sao nói vậy: “À, Tống tiên tử đã cứu điện hạ của chúng ta, thuộc hạ phụng mệnh đưa hai mươi vạn linh thạch đến cảm ơn...”
Lời phía sau, Nhị Cẩu tướng quân càng nói càng nhỏ dưới cái nhìn của Tống Nam Thời, cuối cùng ngậm miệng lại.
Nhưng ánh mắt Trưởng lão Tiên Minh nhìn Tống Nam Thời cũng đã khác rồi.
Tống Nam Thời chỉ cảm thấy trong lòng đang dâng lên dự cảm không ổn.
Nàng lập tức lôi kéo Nhị Cẩu tướng quân muốn đi, chuẩn bị đổi chỗ nói về hai mươi vạn kia.
Trưởng lão Tiên Minh hơi nheo mắt lại ở phía sau bọn họ.
Sau khi đám Tống Nam Thời rời đi, cuối cùng đệ tử Trưởng lão tìm được sư tôn, thở ngắn than dài: “Sư tôn, sao ngài lại trốn thế? Minh chủ, ngài ấy...”
Hắn ta còn chưa nói xong, Trưởng lão đột nhiên nhào sang, túm lấy tay hắn ta hỏi: “Đồ nhi ngoan, chỗ con còn bao nhiêu tượng Thần Tài Tống tiên tử?”
Đồ đệ lắp bắp: “Chỉ có hai cái. Ngài một cái, con một cái...”
Trưởng lão vung tay lên, nói thẳng: “Làm thêm mấy cái! Mấy ngày nay, chúng ta tranh thủ làm cho mỗi đệ tử Tiên Minh một cái. Từ nay về sau mỗi người Tiên Minh chúng ta cúng Thần Tài!”
Đệ tử: “...”
Hắn ta nhìn đôi tay mình, run nhè nhẹ.
Sư tôn, ngài có ý thức được không, tất cả những pho tượng này đều là hắn ta khắc...
Hắn ta tuyệt vọng: “Sư tôn, không phải ngài nói thứ này tin thì có, không tin thì không có à?”
Trưởng lão cực kỳ âm trầm: “Không, hiện tại ta không cho rằng như vậy.”
“Tống tiên tử kia tuyệt đối là Thần Tài!”
Đệ tử: “...”
Thần Tài keo kiệt nhất phải không?
Mà trong phòng Tống Nam Thời, sau khi tiễn “osin” đưa tiền Nhị Cẩu tướng quân đi, lúc này Tống Nam Thời mới đóng cửa lại giao lưu tin tức vừa thu được.
Chuyện Thẩm Bệnh Dĩ tự xưng sư thừa là Vạn Tượng Tháp do Liễu lão nhân nói ra, cho nên hiện giờ người biết chỉ có Tống Nam Thời và Giang Tịch.
Tống Nam Thời vứt tin tức này ra trước.
Mới nghe xong chuyện Vạn Tượng Tháp, sắc mặt những người khác đều thay đổi, trong chốc lát suy nghĩ nào cũng có.
Chỉ có Vân Chỉ Phong nghĩ khác mọi người.
Hắn nhìn Tống Nam Thời, đột nhiên ghen ghét: “Vì sao chuyện này đến cả Giang Tịch đều biết, ta lại không biết?”
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch: “...”
Cái gì mà “Đến cả” Giang Tịch đều biết? Chẳng lẽ địa vị Giang Tịch hắn rất thấp à, biết chuyện người khác không biết đều làm cho các ngươi không thể tin nổi đến vậy?
Hắn không kiềm được hỏi: “Ta biết thì lạ lắm à?”
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nhìn hắn: “Sao ngươi biết được?”
Đương nhiên là Liễu lão nhân nói.
Nhưng Liễu lão nhân không cho hắn để lộ ra sự tồn tại của ông ấy.
Hắn dừng một chút, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Ta tự phỏng đoán!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Những người khác: “...”
Đừng nói Vân Chỉ Phong, Úc Tiêu Tiêu còn không tin.
Mọi người không thèm nhìn hắn, tiếp tục thảo luận chuyện Thẩm Bệnh Dĩ xuất thân từ Vạn Tượng Tháp.
Giang Tịch cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.
Hắn truyền âm hỏi Liễu lão nhân: “Bọn họ có ý gì?”
Liễu lão nhân lạnh tanh: “Cảm thấy ngươi ngu đấy!”
Giang Tịch: “...”
Hắn cảm thấy chính mình bị bắt nạt.
Tống Nam Thời yên lặng đứng ở một bên xem náo nhiệt. Chờ xem đủ rồi, nàng mới khụ một tiếng, mở miệng nói: “Hiện tại vấn đề đến rồi, Vạn Tượng Tháp để trấn áp tà ma tháp, có người thủ tháp. Vậy sư thừa của Thẩm Bệnh Dĩ là Vạn Tượng Tháp, có thể chính là người thủ tháp trong truyền thuyết không?”
Mọi người suy tư.
Nghe thì rất có khả năng, nhưng người như Thẩm Bệnh Dĩ thủ tháp...
Ông ta sẽ không trực tiếp thả tà ma ra à?
Vân Chỉ Phong phỏng đoán: “Ông ta cũng có khả năng là tà ma bị trấn áp ở bên trong.”
Tống Nam Thời: “... Đừng đùa.”
Nàng nói: “Trong Vạn Tượng Tháp đều là tàn hồn tà ma, mà Thẩm Bệnh Dĩ đã có hóa thân, vậy chứng minh ít nhất ông ta là có thực thể. Sao ông ta có thể là tàn hồn trong đó được?”
Vân Chỉ Phong nhíu mày, nói: “Nhưng ta không tin ông ta sẽ là người thủ tháp. Nếu người thủ tháp thật sự có đức hạnh như ông ta, vậy những tàn hồn đó đã sớm bị thả ra rồi.”
Tống Nam Thời sờ cằm, như suy tư gì đó, nói: “Có lẽ Yêu hoàng biết gì đó.”
Nếu không, không thể trùng hợp vậy được.
Tống Nam Thời nghĩ vậy thì dứt khoát rút ra một tờ giấy, viết xuống tất cả tin tức có liên quan đến Thẩm Bệnh Dĩ mà hiện giờ bọn họ biết.
Thẩm Bệnh Dĩ nắm giữ quẻ tượng là quẻ Khôn.
Thẩm Bệnh Dĩ đùa bỡn Ảnh Quỷ, am hiểu nguyền rủa.
Thẩm Bệnh Dĩ đã từng bệnh tật ốm yếu, nhưng bây giờ hình như là rất tốt?
Tống Nam Thời viết đến đây, không nhịn được đánh dấu chấm hỏi.
Vân Chỉ Phong thấy thế, bổ sung: “Ông ta cực kỳ quen thuộc với truyền thừa của Thạch tiền bối, có khả năng quen với Thạch tiền bối trước khi Thạch tiền bối phi thăng.”
Tống Nam Thời thêm điểm này.
Còn nữa... Thẩm Bệnh Dĩ tự xưng sư thừa là Vạn Tượng Tháp.
Rất nhiều, Tống Nam Thời nhớ không ít.
Sau đó nàng thổi khô mực, nhét tờ giấy vào nhẫn trữ vật, nói: “Rốt cuộc bọn họ đang làm gì, chúng ta đi Thủy Kính Nguyệt kia một chuyến thì sẽ biết.”
Ảo cảnh mô phỏng Vạn Tượng Tháp trấn áp tà ma.
Tống Nam Thời vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Mà lúc này, đồ đệ bị sư tôn sắp xếp nhiệm vụ nặng nề đang ủ rũ cụp đuôi đi mua vật liệu.
Hắn ta cò kè mặc cả với chủ quán vì một khối đá.
Sau đó, thật khéo, khóe mắt hắn ta thấy được hai bóng dáng tránh ở hẻm tối, đang khoa tay múa chân gì đó trên mặt đối phương.
Hắn ta không biết hai gương mặt này, nhưng hình bóng quen thuộc, cảm giác quen thuộc...
Đồ đệ mở to hai mắt!
Hắn ta không trả giá nữa, ném linh thạch xuống ôm khối đá chạy thẳng!
Đây là cảm giác gì, đây là cảm giác phát tài!
Sư tôn anh minh! Bái Tống tiên tử thật sự có tác dụng!
Tiền này của bọn họ không phải đến không!
...
Tống Nam Thời chơi ở khách điếm hai ngày. Mà hai ngày này, trong yêu cung thay đổi bất ngờ.
Yêu hoàng tự thẩm vấn yêu tu bị bắt về.
Yêu hoàng ở hình thất hai ngày không ra, Thái tử miễn cưỡng thoát khỏi đầu toàn yêu đương, ở ngoài hình thất liên hệ những chủng tộc của thích khách này.
Kết quả là chuyện bọn chúng làm, tộc đàn của bọn chúng hoàn toàn không biết.
Trì Thuật An không biết lời bọn họ nói có bao nhiêu phần thật giả, nhưng bọn họ một mực chắc chắn mình không biết.
Trì Thuật An ngẫm nghĩ, cảm thấy quá nửa là thật.
Vị trí của phụ hoàng rất vững chắc, bọn họ không có khả năng ra tay vào lúc này. Hơn nữa cho dù bọn họ có lòng làm phản, đưa toàn tộc ra, cũng nên làm càng kín đáo, càng tàn nhẫn hơn.
Bọn họ hẳn sẽ trực tiếp ra tay với phụ hoàng, mà không phải Thái tử chết còn có thể đổi như hắn.
Thái tử chết, Yêu hoàng còn có thể lập một Thái tử khác. Nhưng Yêu hoàng chết...
Trì Thuật An mím môi, không thể không thừa nhận, hiện tại hắn không có năng lực củng cố toàn bộ Yêu tộc sau khi phụ thân chết.
Nhưng những thích khách đó rõ ràng đến từ tộc đàn thù địch với phụ thân năm đó, thuộc hạ cũ của lão Sư Vương, vì sao nhất định phải nhằm vào Thái tử là hắn đây?
Trì Thuật An nghĩ trăm lần cũng không ra.
Mà lúc này, Yêu hoàng đi ra từ hình thất.
Trên người ông ta còn mùi máu còn chưa tan, vẫy lui thị vệ, vừa mở miệng lại nói thẳng: “Những thích khách đó đều có vấn đề.”
Trì Thuật An nháy mắt nhìn sang: “Bọn họ làm sao?”
Yêu hoàng cười lạnh nói: “Bọn họ không chịu nói gì hết.”
Trì Thuật An: “... Điều này không phải quá bình thường à?”
Yêu hoàng nhìn đứa con trai ngốc của mình một lát, đột nhiên cười.
Ông ta nói: “Đây mới là không bình thường nhất.”
Ông ta cười khẽ: “Con nghĩ ai đang thẩm vấn bọn chúng?”
Trì Thuật An đột nhiên khựng lại.
Hắn nghĩ tới thủ đoạn của phụ thân mình...
Nghe nói năm đó sau khi lão Sư Vương chiến bại, không chịu nói tàn quân của mình ở nơi nào. Yêu hoàng tự thẩm vấn ông ta một ngày một đêm, đến ngày hôm sau, lão Sư Vương trên chiến trường đứt tay đứt chân cũng không nhăn mày một cái đã khai sạch.
Lão Sư Vương còn như thế.
Mà những người này...
Hơn nữa không chỉ là một người không mở miệng, là tất cả mọi người không mở miệng.
Nếu lão Sư Vương có thể có cấp dưới dẻo dai như vậy, năm đó ông ta còn có thể thua?
Trì Thuật An lập tức hỏi: “Phụ hoàng cảm thấy bọn chúng làm sao?”
Yêu hoàng cười lạnh: “Ta cảm thấy sao á?”
“Ta cảm thấy bọn chúng nhìn như rất tỉnh táo, thần thức cũng bình thường, nhưng sợ là không biết được bản thân đang kiên trì cái gì.”
“Có người động tay chân với đầu óc bọn chúng.”
Ông ta như suy tư gì đó nhìn về phía con trai của mình: “Điều này thật lạ! Mất công sức lớn như vậy, bọn chúng không đối phó trẫm, vì sao cố tình nhằm vào con?”
Hai phụ tử nhìn nhau không nói gì.
Sau một lúc lâu, Trì Thuật An chợt hỏi: “Phụ hoàng, con có thể đi ra ngoài không?”
Suy nghĩ của Yêu hoàng còn vây trong âm mưu quỷ kế, thuận miệng hỏi: “Đi ra ngoài làm gì? Con muốn làm mồi?”
Trì Thuật An: “... Không, con muốn đi gặp Tiêu Tiêu.”
Yêu hoàng: “...”
Ông ta trơ mắt nhìn trên mặt Thái tử đã từng đầy tàn nhẫn dần dần hiện ra vẻ ngượng ngùng.
Sau một lúc lâu, Yêu hoàng không nói chuyện.
Hiện tại, ông ta không chỉ hoài nghi đầu óc những tên kia có vấn đề.
Ông ta còn hoài nghi đầu óc con trai ông ta cũng không bình thường.
...
Tống Nam Thời nhận được tin tức của Vô Lượng Tông vào buổi chiều ngày thứ ba.
Làm đệ tử Vô Lượng Tông, nàng tung ta tung tăng đến chỗ Vô Lượng Tông dừng chân trước.
Cũng không vì điều gì cả, chủ yếu là mấy ngày qua, không biết vì sao mỗi một đệ tử Tiên Minh đều có một tượng Thần Tài bằng gương mặt nàng, Tống Nam Thời xem mà sởn gai ốc.
Nàng một đường tìm được Chưởng môn, sau đó bị Chưởng môn đuổi về.
Chưởng môn nhìn nàng, lại nhìn Vân Chỉ Phong nhắm mắt theo đuôi phía sau nàng, nói thẳng: “Lần này các ngươi đơn độc tham dự, không đi cùng Vô Lượng Tông.”
Tống Nam Thời khiếp sợ: “Vô Lượng Tông không cần ta?”
Chưởng môn: “... Ngươi nghĩ gì đấy? Khi Yêu tộc và Tiên Minh phát thiệp mời cho các ngươi, mấy người các ngươi ở trên một tấm thiệp mời, trên thiệp mời còn có Vân Chỉ Phong nữa. Hắn không phải người Vô Lượng Tông, dẫu sao không thể tham dự cùng Vô Lượng Tông. Nếu các ngươi đi theo Vô Lượng Tông, thì muốn để hắn tham dự một mình à?”
Tống Nam Thời rất muốn nói “muốn”.
Nhưng nàng nhìn sắc mặt Vân Chỉ Phong, cuối cùng nói: “Không muốn.”
Vì thế mấy người chỉ có thể bất lực trở về.
Nhưng Chưởng môn cũng đưa ra yêu cầu khác.
Ông ấy nhìn quần áo trang điểm của Tống Nam Thời, nói với giọng chê bai: “Hiện tại ngươi đánh một trận thành danh ở Hợp Hoan Tông, cho dù không đi cùng Vô Lượng Tông, đại biểu cũng là thể diện Vô Lượng Tông. Lúc ngươi tham dự thì ăn mặc lại đi, tốt nhất có thể làm người ta liếc mắt một cái biết ngay ngươi chính là Tống Nam Thời thanh danh vang dội!”
Yêu cầu này khó khăn rồi.
Mặc cái gì có thể làm người ta biết nàng là Tống Nam Thời đây?
Tống Nam Thời trở lại khách điếm, như suy tư gì đó.
Nàng nhìn tay mình, lại nhìn mệnh bàn của mình, đột nhiên chợt nghĩ ra.
Vì thế, đến ngày hôm sau, đại hội Tiên Đạo khai mạc, Vân Chỉ Phong gõ cửa phòng Tống Nam Thời gọi nàng cùng tham gia đại điển khai mạc.
Cửa chậm rãi mở ra.
Vân Chỉ Phong nhìn sang định nói chuyện, nhìn thấy bóng dáng phía sau cửa, đột nhiên khựng lại.
Mấy người Giang Tịch theo kịp, cũng khựng lại.
Chỉ thấy bên trong cánh cửa, Tống Nam Thời mặc trường bào giống với đám coi bói bịp bợm giang hồ, trong tay cầm lá cờ vải giả danh lừa bịp, trên lá cờ vải là một hình bát quái lớn, tóc buộc cao đội mũ quả dưa, sống động hình tượng bịp bợm giang hồ.
Tống Nam Thời cảm thấy cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ nàng lại đeo một cái kính râm lên là có thể dung nhập hoàn mỹ vào quần thể “Bói toán nửa mù”, được người ta gọi một câu Tống bán tiên.
Nàng hỏi: “Thế nào? Có phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ta là người đoán mệnh không!”
Mọi người: “...”
Phải.
Nhưng mà tám phần Chưởng môn sẽ đánh gãy chân của ngươi.
Nhưng người Tiên Minh cũng không ở hết nơi này. Ở nơi này chỉ có Trưởng lão Tiên Minh dẫn dắt một đội đệ tử cần tham gia đại hội Tiên Đạo. Mà Minh chủ Tiên Minh lại dẫn theo gần một nửa người Tiên Minh vào ở hành cung của Yêu hoàng, cùng Yêu hoàng lập kế hoạch đại hội Tiên Đạo lần này.
Giờ phút này toàn bộ sảnh lớn khách điếm, rất nhiều tu sĩ đều đang thảo luận quy tắc đại hội Tiên Đạo mới ra lò ngày hôm nay.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi thò lại gần nghe.
Một bàn bên cạnh có tu sĩ thảo luận khí thế ngất trời, một đệ tử Tiên Minh mặt mày hớn hở nói: “Lần đại hội Tiên Đạo trước, sư huynh ta có tham gia. Sư huynh ta nói lúc huynh ấy tỷ thí đã gặp phải một Xà tộc, am hiểu dùng độc, cực kỳ khó chơi. Sau đó huynh ấy thua bởi Xà tộc, lần này còn muốn rửa mối nhục xưa đấy. Ai biết đại hội Tiên Đạo lần này lại thay đổi quy tắc.”
Bên cạnh có Kiếm tu cũng nói: “Đúng vậy! Thật sự là bất ngờ. Ta nhớ rõ lần trước ngoài tỷ thí ra còn có kiểm tra trận pháp phù triện, lần này sao đột nhiên thay đổi nhỉ?”
Lại có người thần bí nói: “Cũng không quá đột ngột. Lần đại hội Tiên Đạo này làm trước hẳn mười mấy năm, bây giờ lại đột nhiên thay đổi quy tắc, chỗ này chắc chắn có vấn đề.”
Kiếm tu kia rất đơn thuần nói: “Không phải là vì mấy năm nay đệ tử hai tộc xuất hiện anh tài lớp lớp à?”
Có người khẽ suỵt: “Ngươi thật sự tin lý do này à? Ta nói cho ngươi biết ta có biểu đệ, đạo lữ của bằng hữu của đệ ấy là Yêu tộc, nàng ta biết một ít bí mật Yêu tộc...”
Sau đó những người này quay đầu nói đến chuyện bí mật của hoàng thất Yêu tộc.
Tống Nam Thời vốn muốn dẫn đường cho bọn họ đưa đề tài quay về, nhưng nghe rồi nghe, nghe đến mê mẩn. Nàng muốn lấy hạt dưa ở trong nhẫn trữ vật theo bản năng, lại bị túm hụt.
Bên cạnh vươn ra một bàn tay, đưa qua một nắm hạt dưa, giọng ấm áp nói: “Cần à?”
Tống Nam Thời nhận lấy, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”
Sau đó quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời khựng lại, ngượng ngùng cười, cầm hạt dưa lại rồi quay về.
Lúc này Trưởng lão Tiên Minh còn đang cân nhắc với thông báo quy tắc đại hội Tiên Đạo được dán lên kia, vẻ mặt cũng khó hiểu. Rất hiển nhiên, tuy rằng ông ta cũng là người trong Tiên Minh, nhưng ông ta không biết nội tình gì.
Giấu sâu như vậy...
Tống Nam Thời đi qua, tiện tay nhét hạt dưa vào trong tay Trưởng lão, thuận miệng nói trong vẻ mặt sững sờ của đối phương: “Ta tìm ngài hỏi thăm chuyện này.”
Trưởng lão Tiên Minh lập tức cảnh giác, căng thẳng nói: “Nói rõ trước, ta sẽ không để lộ chuyện Tiên Minh. Lần này có lẽ ta biết chuyện đại hội Tiên Đạo còn không nhiều hơn ngươi, không có nội tình cho ngươi, cũng không có cửa sau để đi.”
Tống Nam Thời: “... Ngài nghĩ gì đó, ta là loại người đi cửa sau này à?”
Trưởng lão yên lặng nhìn nàng không nói lời nào.
Cứ như vậy vô thanh thắng hữu thanh(*).
(*) Trích trong tác phẩm “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị “Thử thời vô thanh thắng hữu thanh” (Tạm dịch: Không có tiếng còn hay hơn cả có tiếng.)
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cạn lời nói: “Ta muốn hỏi Trưởng lão có biết lai lịch Vạn Tượng Tháp kia không? Chúng ta cũng dễ chuẩn bị trước.”
Nếu dựa theo lời Vân Chỉ Phong, lần đầu tiên Vạn Tượng Tháp này xuất hiện là ở vạn năm trước, khi Ma Môn hiện thế phong ấn tàn hồn Ma Vương, tiếp đó lại lục tục phong ấn không ít tàn hồn tà vật, đã trải qua vài lần chiến tranh giữa Yêu tộc và Nhân tộc mới suy tàn. Vậy hiểu tòa tháp này sâu nhất e rằng chính là Tiên Minh.
Bởi vì vạn năm trước Tiên Minh đã tồn tại, vẫn luôn kéo dài đến nay, nhưng Yêu tộc, cho dù là Yêu hoàng, gần ngàn năm đều đã đổi ba đời chủ.
Hống Thố mới ngồi ổn ở yêu cung không bao lâu đấy.
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Trưởng lão Tiên Minh.
Trưởng lão Tiên Minh khựng lại, miễn cưỡng nói: “Tất cả đồ trong Thủy Kính Nguyệt đều dựa theo thực lực của tà ma bị phong ấn trong Vạn Tượng Tháp mà làm ra. Tống tiên tử muốn biết tin tức của Vạn Tượng Tháp, vậy cũng coi như là gian lận. Cái này...”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Nếu Trưởng lão nói cho ta...”
Nàng dừng một chút, nghiêm nghị: “Vậy từ nay về sau, tại hạ không thu phí chân dung. Thần Tài kia, Trưởng lão cúng thoải mái!”
Trưởng lão: “...”
Ngươi còn không quên phí chân dung của ngươi nữa.
Trưởng lão hết chỗ nói một lát, cuối cùng túm bọn họ tới một góc, hạ giọng nói: “Ta biết không nhiều lắm, nhưng cũng có thể nói cho các ngươi.”
Đám Giang Tịch cũng lập tức vây sang, dọn băng ghế, cắn hạt dưa, bày đủ tư thế hóng chuyện.
Trưởng lão dừng một chút, cảm thấy, đám đệ tử Vô Lượng Tông thật thú vị.
Năm đôi mắt sáng quắc nhìn ông ta.
Trưởng lão bị xem đến da đầu tê dại, hít thở mấy cái mới tìm được cảm giác, mở miệng nói: “Nếu các ngươi muốn biết lai lịch Vạn Tượng Tháp thì ta thật sự biết cái này.”
Tống Nam Thời làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Trưởng lão vắt chéo chân, buồn bã nói: “Lúc ta còn trẻ, sư tôn từng nói với ta. Khi Vạn Tượng Tháp này mới xây lên, đúng là lúc Ma Môn vạn năm trước bị hoàn toàn đánh tan. Sau khi ma đầu thành lập Ma Môn bị đánh chết thì để lại một luồng hồn phách dù làm thế nào cũng không thể tiêu tan. Tiền bối dẫn dắt tu sĩ Tu Chân Giới đánh tan Ma Môn bèn suất lĩnh hai tộc xây tòa tháp cao này. Sau đó tự mình vào trong tháp trấn áp ma hồn, tiền bối này chính là chủ nhân thứ nhất của Vạn Tượng Tháp...”
“Từ từ!” Tống Nam Thời nghe đến đó, đột nhiên ngắt lời ông ta, hỏi: “Vạn Tượng Tháp còn có chủ nhân?”
Trưởng lão nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên, trước mấy lần chiến loạn xuống dốc, nhiều thế hệ, Vạn Tượng Tháp đều có người trông coi. Mỗi một đời chủ nhân của nó đều có trách nhiệm trấn thủ tà ma trong tháp.”
Tống Nam Thời sờ cằm.
Nàng như suy tư gì đó, nói: “Ngài nói chủ nhân đời thứ nhất của Vạn Tượng Tháp là người vạn năm trước dẫn dắt Tu Chân Giới đánh tan Ma Môn à?”
Trưởng lão: “Phải. Trong truyền thuyết, sau khi tiền bối kia vào Vạn Tượng Tháp thì chưa từng bước ra ngoài. Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng ông ấy muốn tử thủ Vạn Tượng Tháp. Ai biết có một ngày ngoài tháp đột nhiên giáng xuống lôi kiếp phi thăng, mọi người cho rằng Vạn Tượng Tháp có dị tượng, sôi nổi tới chuẩn bị trấn áp tà ma. Tiền bối kia phi thăng ở trước mặt bao người, thần quang vạn trượng, khí lành ngàn vạn.”
“Không mấy năm sau khi tiền bối phi thăng thì có một thanh niên cầm tín vật của tiền bối tới Vạn Tượng Tháp, nói mình là truyền nhân của tiền bối. Lúc ấy các vị tu sĩ vốn không tin, ai biết hắn ta thật mở được cửa lớn Vạn Tượng Tháp. Mà khi xây dựng Vạn Tượng Tháp kia, chỉ có tiền bối mới biết được mở ra thế nào. Từ sau đó, mỗi một thế hệ Vạn Tượng Tháp này đều có một người thủ tháp, sau khi bọn họ phi thăng hoặc là thọ mệnh hết, người thủ tháp đời sau sẽ vào tháp.”
Ông ta thở dài rồi nói: “Đáng tiếc! Thời trước giữa Yêu tộc và Nhân tộc xảy ra mấy trận chiến loạn cả lớn cả bé. Sau khi chiến loạn chấm dứt, hai tộc phát hiện Vạn Tượng Tháp không có người thủ tháp, nhưng nhiều năm như vậy Vạn Tượng Tháp vẫn luôn không xảy ra việc gì, mọi người cũng dần phai nhạt. Ai biết lần này sao lại đột nhiên đưa Vạn Tượng Tháp ra...”
Ông ta nói tới đây thì dừng lại, nhìn ánh mắt sáng quắc của Tống Nam Thời, không chịu tiếp tục, chỉ cười tủm tỉm nói: “Lai lịch Vạn Tượng Tháp á, tại hạ cũng chỉ biết đến vậy. Về phần mấy năm nay rốt cuộc có bao nhiêu tà ma tàn hồn bị giam vào Vạn Tượng Tháp, vậy ta không biết.”
Tống Nam Thời cũng cười tủm tỉm: “Như này là đủ rồi.”
Trưởng lão nhân cơ hội hỏi: “Vậy quyền chân dung kia...”
Tống Nam Thời dừng một chút, bàn tay vung lên, nói: “Các ngươi dùng thoải mái!”
Trưởng lão lập tức vui vẻ ra mặt, đứng dậy đã muốn đi.
Đúng lúc này, Nhị Cẩu tướng quân, đến đưa hai mươi vạn lần thứ hai cho đám Tống Nam Thời, mồ hôi đầy đầu chạy tới.
Hắn ta tìm một vòng mới phát hiện đám người Tống Nam Thời trong một góc hẻo lánh, chạy đến thì không nhịn được nói: “Tại hạ xác nhận ba lần đây là khách điếm Phúc Lâm, nhưng mãi không tìm thấy Tống tiên tử. Tại hạ còn tưởng rằng tìm nhầm đấy.”
Tống Nam Thời còn chưa nói gì, Trưởng lão Tiên Minh đã nhìn thấy một tướng lĩnh Yêu tộc tới tìm Tống Nam Thời thì lại dừng bước, không kiềm được hỏi: “Vị tướng quân này tới tìm Tống tiên tử là có chuyện gì quan trọng à?”
Tống Nam Thời thầm thấy không ổn, nhưng không cản kịp, Nhị Cẩu tướng quân này đã nghĩ sao nói vậy: “À, Tống tiên tử đã cứu điện hạ của chúng ta, thuộc hạ phụng mệnh đưa hai mươi vạn linh thạch đến cảm ơn...”
Lời phía sau, Nhị Cẩu tướng quân càng nói càng nhỏ dưới cái nhìn của Tống Nam Thời, cuối cùng ngậm miệng lại.
Nhưng ánh mắt Trưởng lão Tiên Minh nhìn Tống Nam Thời cũng đã khác rồi.
Tống Nam Thời chỉ cảm thấy trong lòng đang dâng lên dự cảm không ổn.
Nàng lập tức lôi kéo Nhị Cẩu tướng quân muốn đi, chuẩn bị đổi chỗ nói về hai mươi vạn kia.
Trưởng lão Tiên Minh hơi nheo mắt lại ở phía sau bọn họ.
Sau khi đám Tống Nam Thời rời đi, cuối cùng đệ tử Trưởng lão tìm được sư tôn, thở ngắn than dài: “Sư tôn, sao ngài lại trốn thế? Minh chủ, ngài ấy...”
Hắn ta còn chưa nói xong, Trưởng lão đột nhiên nhào sang, túm lấy tay hắn ta hỏi: “Đồ nhi ngoan, chỗ con còn bao nhiêu tượng Thần Tài Tống tiên tử?”
Đồ đệ lắp bắp: “Chỉ có hai cái. Ngài một cái, con một cái...”
Trưởng lão vung tay lên, nói thẳng: “Làm thêm mấy cái! Mấy ngày nay, chúng ta tranh thủ làm cho mỗi đệ tử Tiên Minh một cái. Từ nay về sau mỗi người Tiên Minh chúng ta cúng Thần Tài!”
Đệ tử: “...”
Hắn ta nhìn đôi tay mình, run nhè nhẹ.
Sư tôn, ngài có ý thức được không, tất cả những pho tượng này đều là hắn ta khắc...
Hắn ta tuyệt vọng: “Sư tôn, không phải ngài nói thứ này tin thì có, không tin thì không có à?”
Trưởng lão cực kỳ âm trầm: “Không, hiện tại ta không cho rằng như vậy.”
“Tống tiên tử kia tuyệt đối là Thần Tài!”
Đệ tử: “...”
Thần Tài keo kiệt nhất phải không?
Mà trong phòng Tống Nam Thời, sau khi tiễn “osin” đưa tiền Nhị Cẩu tướng quân đi, lúc này Tống Nam Thời mới đóng cửa lại giao lưu tin tức vừa thu được.
Chuyện Thẩm Bệnh Dĩ tự xưng sư thừa là Vạn Tượng Tháp do Liễu lão nhân nói ra, cho nên hiện giờ người biết chỉ có Tống Nam Thời và Giang Tịch.
Tống Nam Thời vứt tin tức này ra trước.
Mới nghe xong chuyện Vạn Tượng Tháp, sắc mặt những người khác đều thay đổi, trong chốc lát suy nghĩ nào cũng có.
Chỉ có Vân Chỉ Phong nghĩ khác mọi người.
Hắn nhìn Tống Nam Thời, đột nhiên ghen ghét: “Vì sao chuyện này đến cả Giang Tịch đều biết, ta lại không biết?”
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch: “...”
Cái gì mà “Đến cả” Giang Tịch đều biết? Chẳng lẽ địa vị Giang Tịch hắn rất thấp à, biết chuyện người khác không biết đều làm cho các ngươi không thể tin nổi đến vậy?
Hắn không kiềm được hỏi: “Ta biết thì lạ lắm à?”
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nhìn hắn: “Sao ngươi biết được?”
Đương nhiên là Liễu lão nhân nói.
Nhưng Liễu lão nhân không cho hắn để lộ ra sự tồn tại của ông ấy.
Hắn dừng một chút, ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Ta tự phỏng đoán!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Những người khác: “...”
Đừng nói Vân Chỉ Phong, Úc Tiêu Tiêu còn không tin.
Mọi người không thèm nhìn hắn, tiếp tục thảo luận chuyện Thẩm Bệnh Dĩ xuất thân từ Vạn Tượng Tháp.
Giang Tịch cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.
Hắn truyền âm hỏi Liễu lão nhân: “Bọn họ có ý gì?”
Liễu lão nhân lạnh tanh: “Cảm thấy ngươi ngu đấy!”
Giang Tịch: “...”
Hắn cảm thấy chính mình bị bắt nạt.
Tống Nam Thời yên lặng đứng ở một bên xem náo nhiệt. Chờ xem đủ rồi, nàng mới khụ một tiếng, mở miệng nói: “Hiện tại vấn đề đến rồi, Vạn Tượng Tháp để trấn áp tà ma tháp, có người thủ tháp. Vậy sư thừa của Thẩm Bệnh Dĩ là Vạn Tượng Tháp, có thể chính là người thủ tháp trong truyền thuyết không?”
Mọi người suy tư.
Nghe thì rất có khả năng, nhưng người như Thẩm Bệnh Dĩ thủ tháp...
Ông ta sẽ không trực tiếp thả tà ma ra à?
Vân Chỉ Phong phỏng đoán: “Ông ta cũng có khả năng là tà ma bị trấn áp ở bên trong.”
Tống Nam Thời: “... Đừng đùa.”
Nàng nói: “Trong Vạn Tượng Tháp đều là tàn hồn tà ma, mà Thẩm Bệnh Dĩ đã có hóa thân, vậy chứng minh ít nhất ông ta là có thực thể. Sao ông ta có thể là tàn hồn trong đó được?”
Vân Chỉ Phong nhíu mày, nói: “Nhưng ta không tin ông ta sẽ là người thủ tháp. Nếu người thủ tháp thật sự có đức hạnh như ông ta, vậy những tàn hồn đó đã sớm bị thả ra rồi.”
Tống Nam Thời sờ cằm, như suy tư gì đó, nói: “Có lẽ Yêu hoàng biết gì đó.”
Nếu không, không thể trùng hợp vậy được.
Tống Nam Thời nghĩ vậy thì dứt khoát rút ra một tờ giấy, viết xuống tất cả tin tức có liên quan đến Thẩm Bệnh Dĩ mà hiện giờ bọn họ biết.
Thẩm Bệnh Dĩ nắm giữ quẻ tượng là quẻ Khôn.
Thẩm Bệnh Dĩ đùa bỡn Ảnh Quỷ, am hiểu nguyền rủa.
Thẩm Bệnh Dĩ đã từng bệnh tật ốm yếu, nhưng bây giờ hình như là rất tốt?
Tống Nam Thời viết đến đây, không nhịn được đánh dấu chấm hỏi.
Vân Chỉ Phong thấy thế, bổ sung: “Ông ta cực kỳ quen thuộc với truyền thừa của Thạch tiền bối, có khả năng quen với Thạch tiền bối trước khi Thạch tiền bối phi thăng.”
Tống Nam Thời thêm điểm này.
Còn nữa... Thẩm Bệnh Dĩ tự xưng sư thừa là Vạn Tượng Tháp.
Rất nhiều, Tống Nam Thời nhớ không ít.
Sau đó nàng thổi khô mực, nhét tờ giấy vào nhẫn trữ vật, nói: “Rốt cuộc bọn họ đang làm gì, chúng ta đi Thủy Kính Nguyệt kia một chuyến thì sẽ biết.”
Ảo cảnh mô phỏng Vạn Tượng Tháp trấn áp tà ma.
Tống Nam Thời vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Mà lúc này, đồ đệ bị sư tôn sắp xếp nhiệm vụ nặng nề đang ủ rũ cụp đuôi đi mua vật liệu.
Hắn ta cò kè mặc cả với chủ quán vì một khối đá.
Sau đó, thật khéo, khóe mắt hắn ta thấy được hai bóng dáng tránh ở hẻm tối, đang khoa tay múa chân gì đó trên mặt đối phương.
Hắn ta không biết hai gương mặt này, nhưng hình bóng quen thuộc, cảm giác quen thuộc...
Đồ đệ mở to hai mắt!
Hắn ta không trả giá nữa, ném linh thạch xuống ôm khối đá chạy thẳng!
Đây là cảm giác gì, đây là cảm giác phát tài!
Sư tôn anh minh! Bái Tống tiên tử thật sự có tác dụng!
Tiền này của bọn họ không phải đến không!
...
Tống Nam Thời chơi ở khách điếm hai ngày. Mà hai ngày này, trong yêu cung thay đổi bất ngờ.
Yêu hoàng tự thẩm vấn yêu tu bị bắt về.
Yêu hoàng ở hình thất hai ngày không ra, Thái tử miễn cưỡng thoát khỏi đầu toàn yêu đương, ở ngoài hình thất liên hệ những chủng tộc của thích khách này.
Kết quả là chuyện bọn chúng làm, tộc đàn của bọn chúng hoàn toàn không biết.
Trì Thuật An không biết lời bọn họ nói có bao nhiêu phần thật giả, nhưng bọn họ một mực chắc chắn mình không biết.
Trì Thuật An ngẫm nghĩ, cảm thấy quá nửa là thật.
Vị trí của phụ hoàng rất vững chắc, bọn họ không có khả năng ra tay vào lúc này. Hơn nữa cho dù bọn họ có lòng làm phản, đưa toàn tộc ra, cũng nên làm càng kín đáo, càng tàn nhẫn hơn.
Bọn họ hẳn sẽ trực tiếp ra tay với phụ hoàng, mà không phải Thái tử chết còn có thể đổi như hắn.
Thái tử chết, Yêu hoàng còn có thể lập một Thái tử khác. Nhưng Yêu hoàng chết...
Trì Thuật An mím môi, không thể không thừa nhận, hiện tại hắn không có năng lực củng cố toàn bộ Yêu tộc sau khi phụ thân chết.
Nhưng những thích khách đó rõ ràng đến từ tộc đàn thù địch với phụ thân năm đó, thuộc hạ cũ của lão Sư Vương, vì sao nhất định phải nhằm vào Thái tử là hắn đây?
Trì Thuật An nghĩ trăm lần cũng không ra.
Mà lúc này, Yêu hoàng đi ra từ hình thất.
Trên người ông ta còn mùi máu còn chưa tan, vẫy lui thị vệ, vừa mở miệng lại nói thẳng: “Những thích khách đó đều có vấn đề.”
Trì Thuật An nháy mắt nhìn sang: “Bọn họ làm sao?”
Yêu hoàng cười lạnh nói: “Bọn họ không chịu nói gì hết.”
Trì Thuật An: “... Điều này không phải quá bình thường à?”
Yêu hoàng nhìn đứa con trai ngốc của mình một lát, đột nhiên cười.
Ông ta nói: “Đây mới là không bình thường nhất.”
Ông ta cười khẽ: “Con nghĩ ai đang thẩm vấn bọn chúng?”
Trì Thuật An đột nhiên khựng lại.
Hắn nghĩ tới thủ đoạn của phụ thân mình...
Nghe nói năm đó sau khi lão Sư Vương chiến bại, không chịu nói tàn quân của mình ở nơi nào. Yêu hoàng tự thẩm vấn ông ta một ngày một đêm, đến ngày hôm sau, lão Sư Vương trên chiến trường đứt tay đứt chân cũng không nhăn mày một cái đã khai sạch.
Lão Sư Vương còn như thế.
Mà những người này...
Hơn nữa không chỉ là một người không mở miệng, là tất cả mọi người không mở miệng.
Nếu lão Sư Vương có thể có cấp dưới dẻo dai như vậy, năm đó ông ta còn có thể thua?
Trì Thuật An lập tức hỏi: “Phụ hoàng cảm thấy bọn chúng làm sao?”
Yêu hoàng cười lạnh: “Ta cảm thấy sao á?”
“Ta cảm thấy bọn chúng nhìn như rất tỉnh táo, thần thức cũng bình thường, nhưng sợ là không biết được bản thân đang kiên trì cái gì.”
“Có người động tay chân với đầu óc bọn chúng.”
Ông ta như suy tư gì đó nhìn về phía con trai của mình: “Điều này thật lạ! Mất công sức lớn như vậy, bọn chúng không đối phó trẫm, vì sao cố tình nhằm vào con?”
Hai phụ tử nhìn nhau không nói gì.
Sau một lúc lâu, Trì Thuật An chợt hỏi: “Phụ hoàng, con có thể đi ra ngoài không?”
Suy nghĩ của Yêu hoàng còn vây trong âm mưu quỷ kế, thuận miệng hỏi: “Đi ra ngoài làm gì? Con muốn làm mồi?”
Trì Thuật An: “... Không, con muốn đi gặp Tiêu Tiêu.”
Yêu hoàng: “...”
Ông ta trơ mắt nhìn trên mặt Thái tử đã từng đầy tàn nhẫn dần dần hiện ra vẻ ngượng ngùng.
Sau một lúc lâu, Yêu hoàng không nói chuyện.
Hiện tại, ông ta không chỉ hoài nghi đầu óc những tên kia có vấn đề.
Ông ta còn hoài nghi đầu óc con trai ông ta cũng không bình thường.
...
Tống Nam Thời nhận được tin tức của Vô Lượng Tông vào buổi chiều ngày thứ ba.
Làm đệ tử Vô Lượng Tông, nàng tung ta tung tăng đến chỗ Vô Lượng Tông dừng chân trước.
Cũng không vì điều gì cả, chủ yếu là mấy ngày qua, không biết vì sao mỗi một đệ tử Tiên Minh đều có một tượng Thần Tài bằng gương mặt nàng, Tống Nam Thời xem mà sởn gai ốc.
Nàng một đường tìm được Chưởng môn, sau đó bị Chưởng môn đuổi về.
Chưởng môn nhìn nàng, lại nhìn Vân Chỉ Phong nhắm mắt theo đuôi phía sau nàng, nói thẳng: “Lần này các ngươi đơn độc tham dự, không đi cùng Vô Lượng Tông.”
Tống Nam Thời khiếp sợ: “Vô Lượng Tông không cần ta?”
Chưởng môn: “... Ngươi nghĩ gì đấy? Khi Yêu tộc và Tiên Minh phát thiệp mời cho các ngươi, mấy người các ngươi ở trên một tấm thiệp mời, trên thiệp mời còn có Vân Chỉ Phong nữa. Hắn không phải người Vô Lượng Tông, dẫu sao không thể tham dự cùng Vô Lượng Tông. Nếu các ngươi đi theo Vô Lượng Tông, thì muốn để hắn tham dự một mình à?”
Tống Nam Thời rất muốn nói “muốn”.
Nhưng nàng nhìn sắc mặt Vân Chỉ Phong, cuối cùng nói: “Không muốn.”
Vì thế mấy người chỉ có thể bất lực trở về.
Nhưng Chưởng môn cũng đưa ra yêu cầu khác.
Ông ấy nhìn quần áo trang điểm của Tống Nam Thời, nói với giọng chê bai: “Hiện tại ngươi đánh một trận thành danh ở Hợp Hoan Tông, cho dù không đi cùng Vô Lượng Tông, đại biểu cũng là thể diện Vô Lượng Tông. Lúc ngươi tham dự thì ăn mặc lại đi, tốt nhất có thể làm người ta liếc mắt một cái biết ngay ngươi chính là Tống Nam Thời thanh danh vang dội!”
Yêu cầu này khó khăn rồi.
Mặc cái gì có thể làm người ta biết nàng là Tống Nam Thời đây?
Tống Nam Thời trở lại khách điếm, như suy tư gì đó.
Nàng nhìn tay mình, lại nhìn mệnh bàn của mình, đột nhiên chợt nghĩ ra.
Vì thế, đến ngày hôm sau, đại hội Tiên Đạo khai mạc, Vân Chỉ Phong gõ cửa phòng Tống Nam Thời gọi nàng cùng tham gia đại điển khai mạc.
Cửa chậm rãi mở ra.
Vân Chỉ Phong nhìn sang định nói chuyện, nhìn thấy bóng dáng phía sau cửa, đột nhiên khựng lại.
Mấy người Giang Tịch theo kịp, cũng khựng lại.
Chỉ thấy bên trong cánh cửa, Tống Nam Thời mặc trường bào giống với đám coi bói bịp bợm giang hồ, trong tay cầm lá cờ vải giả danh lừa bịp, trên lá cờ vải là một hình bát quái lớn, tóc buộc cao đội mũ quả dưa, sống động hình tượng bịp bợm giang hồ.
Tống Nam Thời cảm thấy cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ nàng lại đeo một cái kính râm lên là có thể dung nhập hoàn mỹ vào quần thể “Bói toán nửa mù”, được người ta gọi một câu Tống bán tiên.
Nàng hỏi: “Thế nào? Có phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ta là người đoán mệnh không!”
Mọi người: “...”
Phải.
Nhưng mà tám phần Chưởng môn sẽ đánh gãy chân của ngươi.