Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Tiếng bước chân dồn dập trên hàng lang bệnh viện. Cố Mặc chạy phía sau cô chỉ lo lắng rằng cô sơ sẩy mà ngã.
Lúc này, Tuyết Nhàn theo Phong Vân trở lại phòng bệnh của Hắc Tư Dạ.
Vừa đi đến cửa, cô thấy Lưu Quang Nhất và Huân Y Lan đứng ở đó. Vừa thấy cô, Huân Y Lan nắm chặt tay lại. Cô ta định tới cản cô nhưng bị Cố Mặc phía sau trừng mắt. Thoáng chốc, cả người Huân Y Lan dường như cứng đờ. Cô không thể ngờ rằng lại có một người đàn ông đẹp giống Hắc Tư Dạ như vậy. Thật là mở rộng tầm mắt. Nhưng, do Cố Mặc đến liếc cô ta còn không có khiến cô ta hơi tức tối.
Tuyết Nhàn đi vào phòng bệnh thở hổn hển. Hắc Tư Dạ nằm đó, bàn tay anh nắm chặt ga giường có vẻ đang rất đau đớn. Các bác sĩ đang tiêm thuốc giảm đau cho anh. Một lúc sau, Hắc Tư Dạ mới bình tĩnh nằm im. Cô có thể thấy gây tay anh vì nắm quá chặt mà nổi hết lên. Mắt của Hắc Tư Dạ giờ đây bược băng lại bởi chiếc khăn màu trắng nhưng máu vẫn chảy ra.
Tuyết Nhàn chợt khóc. Hắc Tư Dạ lại có thể đau đớn như vậy.
Bất giác cô quay sang nhìn Lưu Quang Nhất.
- Anh ấy phẫu thuật chưa? Sao lại thành ra như vậy?
Lưu Quang Nhất nắm chặt tay. Vẻ mặt anh ta hiện rõ sự đau buồn. Điều đó càng khiến cô kích động hơn túm lấy của áo của anh ta gằn giọng.
- Tôi nói anh ấy phẫu thuật chưa?
- Hắc... Hắc Gia... không chấp nhận kết hôn với Huân Y Lan. Ngài ấy... nói rằng chung thủy với duy nhất một người... khối u... để lâu quá... bị lêch hướng đâm vào chỗ hiểm ở não bộ... giờ đã không còn cơ hội lấy ra... ngài ấy đang đứng giữ ranh giới cái chết... giờ chỉ biết tiêm thuốc giảm đau để ngài ấy... thanh thản...
Lưu Quang Nhất mất trọng lực chợt quỳ xuống đất. Tuyết Nhàn như không tin vào tai mình nữa. Tay cô buông thõng xuống, nước mắt không ngừng chảy. Hắc Tư Dạ sẽ không chết đâu... anh là người cô yêu mà... đừng mà...
Tuyết Nhàn đưa mắt nhìn về Huân Y Lan đứng đó. Cô bước tới túm chặt lấy tay Huân Y Lan quát to.
- Tôi đã ly hôn với anh ấy rồi! Sao lại không bảo Cẩm Bằng phẫu thuật? Làm phẫu thuật mau! Anh ấy sẽ không sao... cô mau kêu người làm phẫu thuật đi!
Huân Y Lan bị Tuyết Nhàn nắm chặt tay đau quá bất giác kêu lên. Lúc này, Cẩm Bằng bước tới định giúp Huân Y Lan nhưng lại bị Cố Mặc từ đâu tung cho một cú đấm vào mặt ngăn cản. Huân Y Lan cơ hồ cảm thấy xương cổ tay mình như bị vỡ vụn ra. Cô ta vội lắc đầu chảy nước mắt.
- Tôi... đâu muốn như vậy. Tại Tư Dạ nhất quyết không vào phòng phẫu thuật. Anh ấy còn đánh Cẩm Bằng mấy phát mặc dù mắt không nhìn thấy.
Tuyết Nhàn nghiến răng tăng thêm lực. Cô giơ tay tát mạnh khiến Huân Y Lan ngã xuống đất. Giờ đây, trong mắt Tuyết Nhàn toàn sự hận thù. Cô nắm lấy tóc của Huân Y Lan kéo lên đối diện với mặt mình.
- Cô hại anh ấy? Tôi đã nhún nhường để cô giúp anh ấy phẫu thuật! Vậy mà...
Tuyết Nhàn giơ tay bóp cổ Huân Y Lan khiến cô không thể phát ra tiếng. Đúng lúc Huân Y Lan sắp sửa cảm thấy tắc thở. Đột nhiên, cô bị tiếng ho của Hắc Tư Mặc truyền tới nên dừng tay lại. Tuyết Nhàn vội vàng hất Huân Y Lan ra rồi nhanh chóng chạy tới bên giường bệnh của anh.
Cô từ từ ngồi xuống nắm lấy bàn tay thon dài của Hắc Tư Dạ áp lên má. Bàn tay anh lạnh lắm... cô có thể cảm thấy anh dường như quá yếu rồi.
- Dạ... em tới rồi. Em biết em sai rồi. Xin anh... đừng bỏ em....
Hắc Tư Dạ cử động tay. Hơi thở của anh đều đều. Mắt anh quấn băng nên không thể thấy cô được. Nhưng hơi ấm từ bàn tay cô, mùi hương dịu nhẹ từ người cô làm cho anh thấy thoải mái hơn phần nào.
- Em đang khóc? Tôi cho phép em khóc à?
Tuyết Nhàn nghe vậy càng lúc càng khóc to. Hắc Tư Dạ đưa cánh tay khác quờ quờ chạm vào gương mặt cô.
- Là tôi có lỗi với em. Xin lỗi, tôi không thể cho em một hôn lễ hoàn hảo. Không thể kết hôn với em nữa rồi... tôi xin lỗi vì không thể bên cạnh em....
Anh có lỗi gì chứ? Tuyết Nhàn lắc đầu. Môi cô run run, dường như có cảm giác đau đến tận xương tủy.
- Dạ, anh sẽ khỏe lại. Em và anh sẽ quay lại với nhau. Em hứa sẽ nghe lời không bao giờ ly hôn nữa... em xin anh... đừng bỏ em lại...
Anh thừa nhận là anh yêu cô. Nhưng chỉ tiếc là sự sống của anh không tiếp tục nữa. Tim của Hắc Tư Dạ nhói đau. Anh muốn cùng cô sống những tháng ngày hạnh phúc, cùng cô sinh thật nhiều con.
- Tuyết Nhàn... anh yêu em... sau này nhớ sống thật tốt. Anh vui... vui vì đã được cùng em kết hôn, tuy chỉ trong vài ngày nhưng anh rất hạnh phúc. Đừng khóc vì anh... nước mắt của em phải rơi vì hạnh phúc chứ đừng là rơi vì đau khổ...
Hắc Tư Dạ thở dốc cố gắng nói hết những điều anh giấu kín.
Anh yêu em, anh muốn cùng em kết hôn.
Anh yêu em, anh muốn chúng ta bên nhau.
Anh yêu em, vì vậy anh mong em đừng đau khổ vì anh.
Bàn tay Hắc Tư Dạ buông thõng trượt từ mái tóc của cô xuống. Anh cuối cùng cũng có thể nói hết với cô. Tuyết Nhàn, yêu em anh chưa bao giờ hối hận. Điều anh nuối tiếc nhất chính là đã cùng em ly hôn và không thể nhìn thấy em lần cuối.
Lưu Quang Nhất chết sững. Cả anh ta, Phong Vân và Phong Lôi đều quỳ xuống đất. Hắc Gia đã...
Cả căn phòng tràn ngập sự đau buồn. Cố Mặc đứng đó, thấy cô ngồi cạnh giường bệnh của Hắc Tư Dạ gục đầu xuống thi thể anh mà khóc nức nở.
Có lẽ, số phận đã an bài dẫn đến sự đau thương như vậy.
Đâu đó vọng đến tiếng kêu thất thanh nghe đến não lòng.
- Dạ, đừng bỏ em...
Lúc này, Tuyết Nhàn theo Phong Vân trở lại phòng bệnh của Hắc Tư Dạ.
Vừa đi đến cửa, cô thấy Lưu Quang Nhất và Huân Y Lan đứng ở đó. Vừa thấy cô, Huân Y Lan nắm chặt tay lại. Cô ta định tới cản cô nhưng bị Cố Mặc phía sau trừng mắt. Thoáng chốc, cả người Huân Y Lan dường như cứng đờ. Cô không thể ngờ rằng lại có một người đàn ông đẹp giống Hắc Tư Dạ như vậy. Thật là mở rộng tầm mắt. Nhưng, do Cố Mặc đến liếc cô ta còn không có khiến cô ta hơi tức tối.
Tuyết Nhàn đi vào phòng bệnh thở hổn hển. Hắc Tư Dạ nằm đó, bàn tay anh nắm chặt ga giường có vẻ đang rất đau đớn. Các bác sĩ đang tiêm thuốc giảm đau cho anh. Một lúc sau, Hắc Tư Dạ mới bình tĩnh nằm im. Cô có thể thấy gây tay anh vì nắm quá chặt mà nổi hết lên. Mắt của Hắc Tư Dạ giờ đây bược băng lại bởi chiếc khăn màu trắng nhưng máu vẫn chảy ra.
Tuyết Nhàn chợt khóc. Hắc Tư Dạ lại có thể đau đớn như vậy.
Bất giác cô quay sang nhìn Lưu Quang Nhất.
- Anh ấy phẫu thuật chưa? Sao lại thành ra như vậy?
Lưu Quang Nhất nắm chặt tay. Vẻ mặt anh ta hiện rõ sự đau buồn. Điều đó càng khiến cô kích động hơn túm lấy của áo của anh ta gằn giọng.
- Tôi nói anh ấy phẫu thuật chưa?
- Hắc... Hắc Gia... không chấp nhận kết hôn với Huân Y Lan. Ngài ấy... nói rằng chung thủy với duy nhất một người... khối u... để lâu quá... bị lêch hướng đâm vào chỗ hiểm ở não bộ... giờ đã không còn cơ hội lấy ra... ngài ấy đang đứng giữ ranh giới cái chết... giờ chỉ biết tiêm thuốc giảm đau để ngài ấy... thanh thản...
Lưu Quang Nhất mất trọng lực chợt quỳ xuống đất. Tuyết Nhàn như không tin vào tai mình nữa. Tay cô buông thõng xuống, nước mắt không ngừng chảy. Hắc Tư Dạ sẽ không chết đâu... anh là người cô yêu mà... đừng mà...
Tuyết Nhàn đưa mắt nhìn về Huân Y Lan đứng đó. Cô bước tới túm chặt lấy tay Huân Y Lan quát to.
- Tôi đã ly hôn với anh ấy rồi! Sao lại không bảo Cẩm Bằng phẫu thuật? Làm phẫu thuật mau! Anh ấy sẽ không sao... cô mau kêu người làm phẫu thuật đi!
Huân Y Lan bị Tuyết Nhàn nắm chặt tay đau quá bất giác kêu lên. Lúc này, Cẩm Bằng bước tới định giúp Huân Y Lan nhưng lại bị Cố Mặc từ đâu tung cho một cú đấm vào mặt ngăn cản. Huân Y Lan cơ hồ cảm thấy xương cổ tay mình như bị vỡ vụn ra. Cô ta vội lắc đầu chảy nước mắt.
- Tôi... đâu muốn như vậy. Tại Tư Dạ nhất quyết không vào phòng phẫu thuật. Anh ấy còn đánh Cẩm Bằng mấy phát mặc dù mắt không nhìn thấy.
Tuyết Nhàn nghiến răng tăng thêm lực. Cô giơ tay tát mạnh khiến Huân Y Lan ngã xuống đất. Giờ đây, trong mắt Tuyết Nhàn toàn sự hận thù. Cô nắm lấy tóc của Huân Y Lan kéo lên đối diện với mặt mình.
- Cô hại anh ấy? Tôi đã nhún nhường để cô giúp anh ấy phẫu thuật! Vậy mà...
Tuyết Nhàn giơ tay bóp cổ Huân Y Lan khiến cô không thể phát ra tiếng. Đúng lúc Huân Y Lan sắp sửa cảm thấy tắc thở. Đột nhiên, cô bị tiếng ho của Hắc Tư Mặc truyền tới nên dừng tay lại. Tuyết Nhàn vội vàng hất Huân Y Lan ra rồi nhanh chóng chạy tới bên giường bệnh của anh.
Cô từ từ ngồi xuống nắm lấy bàn tay thon dài của Hắc Tư Dạ áp lên má. Bàn tay anh lạnh lắm... cô có thể cảm thấy anh dường như quá yếu rồi.
- Dạ... em tới rồi. Em biết em sai rồi. Xin anh... đừng bỏ em....
Hắc Tư Dạ cử động tay. Hơi thở của anh đều đều. Mắt anh quấn băng nên không thể thấy cô được. Nhưng hơi ấm từ bàn tay cô, mùi hương dịu nhẹ từ người cô làm cho anh thấy thoải mái hơn phần nào.
- Em đang khóc? Tôi cho phép em khóc à?
Tuyết Nhàn nghe vậy càng lúc càng khóc to. Hắc Tư Dạ đưa cánh tay khác quờ quờ chạm vào gương mặt cô.
- Là tôi có lỗi với em. Xin lỗi, tôi không thể cho em một hôn lễ hoàn hảo. Không thể kết hôn với em nữa rồi... tôi xin lỗi vì không thể bên cạnh em....
Anh có lỗi gì chứ? Tuyết Nhàn lắc đầu. Môi cô run run, dường như có cảm giác đau đến tận xương tủy.
- Dạ, anh sẽ khỏe lại. Em và anh sẽ quay lại với nhau. Em hứa sẽ nghe lời không bao giờ ly hôn nữa... em xin anh... đừng bỏ em lại...
Anh thừa nhận là anh yêu cô. Nhưng chỉ tiếc là sự sống của anh không tiếp tục nữa. Tim của Hắc Tư Dạ nhói đau. Anh muốn cùng cô sống những tháng ngày hạnh phúc, cùng cô sinh thật nhiều con.
- Tuyết Nhàn... anh yêu em... sau này nhớ sống thật tốt. Anh vui... vui vì đã được cùng em kết hôn, tuy chỉ trong vài ngày nhưng anh rất hạnh phúc. Đừng khóc vì anh... nước mắt của em phải rơi vì hạnh phúc chứ đừng là rơi vì đau khổ...
Hắc Tư Dạ thở dốc cố gắng nói hết những điều anh giấu kín.
Anh yêu em, anh muốn cùng em kết hôn.
Anh yêu em, anh muốn chúng ta bên nhau.
Anh yêu em, vì vậy anh mong em đừng đau khổ vì anh.
Bàn tay Hắc Tư Dạ buông thõng trượt từ mái tóc của cô xuống. Anh cuối cùng cũng có thể nói hết với cô. Tuyết Nhàn, yêu em anh chưa bao giờ hối hận. Điều anh nuối tiếc nhất chính là đã cùng em ly hôn và không thể nhìn thấy em lần cuối.
Lưu Quang Nhất chết sững. Cả anh ta, Phong Vân và Phong Lôi đều quỳ xuống đất. Hắc Gia đã...
Cả căn phòng tràn ngập sự đau buồn. Cố Mặc đứng đó, thấy cô ngồi cạnh giường bệnh của Hắc Tư Dạ gục đầu xuống thi thể anh mà khóc nức nở.
Có lẽ, số phận đã an bài dẫn đến sự đau thương như vậy.
Đâu đó vọng đến tiếng kêu thất thanh nghe đến não lòng.
- Dạ, đừng bỏ em...