Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1 MỘNG XUÂN KHÔNG VẾT TÍCH
CHƯƠNG 1: MỘNG XUÂN KHÔNG VẾT TÍCH
Đau!
Cảm giác đau trước nay chưa từng có!
Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế.
Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi!
Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó.
Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào.
Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương.
Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ.
Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu…
“Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống mặt đất phía trước giường.
Kết hôn một năm, tôi thường nằm mơ loại giấc mơ này, chỉ có điều lần này vô cùng chân thực, cũng không biết hắn có phát hiện ra trạng thái khác thường của tôi không?
“Chồng ơi…”
“Em cảm thấy thế nào?” Hạng Chương lo lắng nhìn tôi.
Tôi có chút choáng váng: “Em làm sao vậy?”
“Em bị ốm, phát sốt, anh canh giữ bên người em một đêm rồi.” Hạng Chương nói, đưa tay ra sờ trán tôi, sau đó thở dài: “Cũng may, không nóng nữa.”
Tôi bị sốt sao? Sao tôi lại không biết chứ?
Trí nhớ của tôi dừng lại ở hình ảnh tôi và Hạng Chương cụng ly với nhau ở nhà hàng, kỉ niệm một năm ngày cưới, tôi mệt mỏi đường xa vội vã từ nơi khác trở về cùng hắn ăn mừng.
“Chồng ơi, em uống say sao?” Tôi ấn nhẹ đầu, cảm thấy thật sự có chút đau đớn, lại nhìn bốn phía xung quanh, ngạc nhiên phát hiện ra đây không phải là phòng ở nhà của tôi, mà là phòng khách sạn.
“Ừ, em uống chưa được mấy ngụm đã say, náo loạn ầm ĩ, anh sờ đầu em thấy hơi nóng nên đành phải mang em đi thuê phòng để nghỉ ngơi.” Hạng Chương trầm giọng nói.
Thuê phòng…
Chẳng lẽ tất cả chuyện tối hôm qua đều không phải là mơ?
Tôi đỏ mặt vươn tay về phía Hạng Chương nũng nịu: “Chồng ơi, ôm em một cái đi, em khó chịu quá…”
“Đừng làm loạn, mau dậy đi, trễ giờ làm rồi.” Hạng Chương nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục nói.
Lại là như thế này, tôi có chút nhụt chí, cái gì hắn cũng tốt, chỉ có điều hắn không thích cùng tôi thân cận.
Quen nhau từ hồi trung học, lên đại học bắt đầu yêu nhau, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, tình cảm của hắn với tôi dường như chỉ dừng lại ở sự lễ độ mà thôi, tôi luôn cảm thấy tôi đã tìm được người đàn ông tốt nhất thế giới, tôn trọng tôi, bảo vệ tôi, nhưng sau khi cưới hắn vẫn đối xử với tôi như cũ, tôi bỗng có chút khó chịu.
Đây cũng là nguyên nhân một năm sau khi cưới tôi thường gặp mấy giấc mộng xuân, người đàn ông tôi yêu đang nằm bên cạnh, ai lại không muốn chứ?
“Kha Kha, còn nghĩ gì nữa? Nhanh lên đi!” Hạng Chương thúc giục.
Tôi lấy lại tinh thần, đáp lời hắn, sau đó vội vàng đứng dậy, nhưng tôi vừa động đậy đã cảm giác được phía dưới có gì đó không đúng.
Cảm giác này rất khó tả, có chút đau nhức, có chút căng trướng, khiến cho tôi suýt nữa rên lên thành tiếng, tôi không kìm chế được nhớ lại giấc mộng tối hôm qua.
“Buồn cười thật, giấc mộng này quá điên cuồng…” Tôi tự nhủ.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi luôn giữ mình cho Hạng Chương, không có kinh nghiệm làm chuyện đó, chắc là tối hôm qua tôi uống say quá nên đã đụng vào đâu đó mà thôi.
“Em sao vậy? Sao mặt lại đỏ bừng lên thế?” Hạng Chương lo lắng nhìn tôi: “Hay là em xin nghỉ đi, anh dẫn em đi bệnh viện, nhìn em như vậy anh không yên tâm.”
“Không cần đâu!” Tôi nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên người, mỉm cười ngọt ngào với hắn: “Em không sao đâu, đi làm thôi!”
“Vẫn nên ăn trước một ít đồ thì hơn, nếu không lát lại đau bụng.” Hạng Chương ngồi bên cạnh tôi nói.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng tôi ấm áp hơn nhiều, tuy hiện giờ giữa tôi và hắn vẫn khách sáo với nhau, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc hắn cưng chiều tôi, tôi yêu hắn, chúng tôi yêu nhau!
“Vậy em muốn ăn bánh bao hấp.” Tôi kéo cánh tay hắn nũng nịu nói.
Hạng Chương dừng bước lại, tùy tôi kéo đi, không đồng ý nói: “Em nhất định phải ăn chút gì đó thanh đạm…”
Ăn xong bữa sáng, tôi cùng Hạng Chương đi về công ty làm việc.
Đúng vậy, tôi và hắn cùng làm chung công ty, sau khi tốt nghiệp tôi mặc kệ sự phản đối của hắn, theo hắn tới đây làm việc.
Cũng may, sếp của chúng tôi không để ý mấy chuyện này, cũng không định sa thải chúng tôi.
Chuyện đầu tiên sau khi đi công tác về chính là đi báo cáo công tác với cấp trên, sau khi nghe xong, giám đốc Trần cảm thấy có chút vấn đề, muốn tôi đi đến báo cáo với sếp tổng.
“Giám đốc Trần, tôi chỉ là nhân viên quèn, trực tiếp đi đến chỗ sếp tổng báo cáo có được không vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Bảo cô đi thì cô đi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Đúng rồi, còn có văn kiện này nữa, cần sếp tổng kí tên gấp, cô cũng xử lý luôn đi!” Giám đốc Trần trợn mắt nói.
Tôi không dám nói thêm gì, nơm nớp lo sợ, đi thang máy tầng hai mươi để gặp mặt sếp tổng.
Bên ngoài phòng làm việc không có người, cũng không biết thư ký của sếp tổng đã đi đâu, tôi nghi hoặc đi lên trước, từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét giận dữ.
“Tôi không cần biết lý do! Hai ngày! Trong hai ngày phải tìm ra người phụ nữ kia cho tôi!”
“Một đám phế vật!”
“Trong vòng hai ngày không thấy người thì đừng ai đi làm nữa!”
Tôi run sợ dừng bước lại.
Chẳng trách giám đốc Trần ra lệnh cho tôi lên làm việc, thì ra hắn đã biết trước tâm trạng sếp hôm nay không tốt.
Lúc này, ai dám đụng vào họng súng đây? Trừ trường hợp bất đắc dĩ, ví dụ như tôi.
Đau!
Cảm giác đau trước nay chưa từng có!
Tôi nghĩ tôi nhất định là đang nằm mơ rồi, không ngờ lại cảm nhận được sự tồn tại của một người đàn ông rõ ràng như thế.
Đồng Kha Kha, mày có biết xấu hổ không vậy, chỉ vừa mới vào mùa xuân, vậy mà mày đã bắt đầu mộng xuân rồi!
Tôi thầm tự mắng bản thân mình trong giấc mơ, vùng vẫy muốn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng lại cũng muốn bản thân tôi đắm chìm trong giấc mơ đó.
Đây là một giấc mơ hoang đường như thế nào. Vậy mà tôi lại mơ thấy bản thân và một người đàn ông làm chuyện đó, còn vui vẻ nỉ non kêu gào.
Mà trong lòng tôi cũng biết, người đàn ông đó không phải là Hạng Chương.
Tôi đã mơ thấy một người đàn ông không phải chồng của tôi, sau đó còn cùng với anh mây mưa vần vũ.
Giấc mơ này, vô cùng chân thực, đến khi tỉnh dậy, toàn thân đều cảm thấy như vừa trải qua một trận đại chiến, mềm nhũn không có khí lực, loại cảm giác này, rất vi diệu…
“Em tỉnh rồi!” Bên cạnh truyền đến âm thanh của Hạng Chương, tôi bỗng mở to mắt, có chút mơ hồ nhìn xuống mặt đất phía trước giường.
Kết hôn một năm, tôi thường nằm mơ loại giấc mơ này, chỉ có điều lần này vô cùng chân thực, cũng không biết hắn có phát hiện ra trạng thái khác thường của tôi không?
“Chồng ơi…”
“Em cảm thấy thế nào?” Hạng Chương lo lắng nhìn tôi.
Tôi có chút choáng váng: “Em làm sao vậy?”
“Em bị ốm, phát sốt, anh canh giữ bên người em một đêm rồi.” Hạng Chương nói, đưa tay ra sờ trán tôi, sau đó thở dài: “Cũng may, không nóng nữa.”
Tôi bị sốt sao? Sao tôi lại không biết chứ?
Trí nhớ của tôi dừng lại ở hình ảnh tôi và Hạng Chương cụng ly với nhau ở nhà hàng, kỉ niệm một năm ngày cưới, tôi mệt mỏi đường xa vội vã từ nơi khác trở về cùng hắn ăn mừng.
“Chồng ơi, em uống say sao?” Tôi ấn nhẹ đầu, cảm thấy thật sự có chút đau đớn, lại nhìn bốn phía xung quanh, ngạc nhiên phát hiện ra đây không phải là phòng ở nhà của tôi, mà là phòng khách sạn.
“Ừ, em uống chưa được mấy ngụm đã say, náo loạn ầm ĩ, anh sờ đầu em thấy hơi nóng nên đành phải mang em đi thuê phòng để nghỉ ngơi.” Hạng Chương trầm giọng nói.
Thuê phòng…
Chẳng lẽ tất cả chuyện tối hôm qua đều không phải là mơ?
Tôi đỏ mặt vươn tay về phía Hạng Chương nũng nịu: “Chồng ơi, ôm em một cái đi, em khó chịu quá…”
“Đừng làm loạn, mau dậy đi, trễ giờ làm rồi.” Hạng Chương nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục nói.
Lại là như thế này, tôi có chút nhụt chí, cái gì hắn cũng tốt, chỉ có điều hắn không thích cùng tôi thân cận.
Quen nhau từ hồi trung học, lên đại học bắt đầu yêu nhau, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, tình cảm của hắn với tôi dường như chỉ dừng lại ở sự lễ độ mà thôi, tôi luôn cảm thấy tôi đã tìm được người đàn ông tốt nhất thế giới, tôn trọng tôi, bảo vệ tôi, nhưng sau khi cưới hắn vẫn đối xử với tôi như cũ, tôi bỗng có chút khó chịu.
Đây cũng là nguyên nhân một năm sau khi cưới tôi thường gặp mấy giấc mộng xuân, người đàn ông tôi yêu đang nằm bên cạnh, ai lại không muốn chứ?
“Kha Kha, còn nghĩ gì nữa? Nhanh lên đi!” Hạng Chương thúc giục.
Tôi lấy lại tinh thần, đáp lời hắn, sau đó vội vàng đứng dậy, nhưng tôi vừa động đậy đã cảm giác được phía dưới có gì đó không đúng.
Cảm giác này rất khó tả, có chút đau nhức, có chút căng trướng, khiến cho tôi suýt nữa rên lên thành tiếng, tôi không kìm chế được nhớ lại giấc mộng tối hôm qua.
“Buồn cười thật, giấc mộng này quá điên cuồng…” Tôi tự nhủ.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi luôn giữ mình cho Hạng Chương, không có kinh nghiệm làm chuyện đó, chắc là tối hôm qua tôi uống say quá nên đã đụng vào đâu đó mà thôi.
“Em sao vậy? Sao mặt lại đỏ bừng lên thế?” Hạng Chương lo lắng nhìn tôi: “Hay là em xin nghỉ đi, anh dẫn em đi bệnh viện, nhìn em như vậy anh không yên tâm.”
“Không cần đâu!” Tôi nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên người, mỉm cười ngọt ngào với hắn: “Em không sao đâu, đi làm thôi!”
“Vẫn nên ăn trước một ít đồ thì hơn, nếu không lát lại đau bụng.” Hạng Chương ngồi bên cạnh tôi nói.
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng tôi ấm áp hơn nhiều, tuy hiện giờ giữa tôi và hắn vẫn khách sáo với nhau, nhưng không ảnh hưởng gì đến việc hắn cưng chiều tôi, tôi yêu hắn, chúng tôi yêu nhau!
“Vậy em muốn ăn bánh bao hấp.” Tôi kéo cánh tay hắn nũng nịu nói.
Hạng Chương dừng bước lại, tùy tôi kéo đi, không đồng ý nói: “Em nhất định phải ăn chút gì đó thanh đạm…”
Ăn xong bữa sáng, tôi cùng Hạng Chương đi về công ty làm việc.
Đúng vậy, tôi và hắn cùng làm chung công ty, sau khi tốt nghiệp tôi mặc kệ sự phản đối của hắn, theo hắn tới đây làm việc.
Cũng may, sếp của chúng tôi không để ý mấy chuyện này, cũng không định sa thải chúng tôi.
Chuyện đầu tiên sau khi đi công tác về chính là đi báo cáo công tác với cấp trên, sau khi nghe xong, giám đốc Trần cảm thấy có chút vấn đề, muốn tôi đi đến báo cáo với sếp tổng.
“Giám đốc Trần, tôi chỉ là nhân viên quèn, trực tiếp đi đến chỗ sếp tổng báo cáo có được không vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Bảo cô đi thì cô đi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Đúng rồi, còn có văn kiện này nữa, cần sếp tổng kí tên gấp, cô cũng xử lý luôn đi!” Giám đốc Trần trợn mắt nói.
Tôi không dám nói thêm gì, nơm nớp lo sợ, đi thang máy tầng hai mươi để gặp mặt sếp tổng.
Bên ngoài phòng làm việc không có người, cũng không biết thư ký của sếp tổng đã đi đâu, tôi nghi hoặc đi lên trước, từ xa đã nghe thấy tiếng gào thét giận dữ.
“Tôi không cần biết lý do! Hai ngày! Trong hai ngày phải tìm ra người phụ nữ kia cho tôi!”
“Một đám phế vật!”
“Trong vòng hai ngày không thấy người thì đừng ai đi làm nữa!”
Tôi run sợ dừng bước lại.
Chẳng trách giám đốc Trần ra lệnh cho tôi lên làm việc, thì ra hắn đã biết trước tâm trạng sếp hôm nay không tốt.
Lúc này, ai dám đụng vào họng súng đây? Trừ trường hợp bất đắc dĩ, ví dụ như tôi.