-
Chương 30: 30: Ngày Thứ 30 Làm Cá Muối
"Đó không phải là điểm tâm, là người!"
Nhìn xe của Cố Hàn Thanh lái ra khỏi sân trước, Kiều Mộc hậu tri hậu giác* che mặt thẹn thùng.
* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
A a a!
Lại bị anh hôn!
Ai cho anh hôn chứ!
Một chút cũng không cho người ta chuẩn bị, thật không phong độ!
Kiều Mộc vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn ra phía sân, xoay người đi vào nhà ăn, lại đối với khuôn mặt cười hiền từ* ship CP của Trần quản gia, cô lập tức xấu hổ, "Ha ha......!Cái kia......!Trần quản gia, chuyện vừa rồi......"
* Nguyên văn 姨母笑: Ý nghĩa của từ này thường được dùng để miêu tả nụ cười yêu thương, chiều chuộng và yêu thương mà các cô gái thể hiện khi nhìn thấy người và vật mà họ thích.
Cô muốn giải thích nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Trần quản gia mỉm cười: "Phu nhân, cô không cần giải thích, nhìn thấy tình cảm của cô và tiên sinh càng ngày càng tốt, tôi rất vui."
"Tôi mới không có tình cảm tốt với anh ấy đâu." Kiều Mộc đắc ý hừ một tiếng, rõ ràng là thẹn thùng, Trần quản gia hiểu ý, không nói gì thêm, chỉ trầm mặc bưng lên cho cô bữa sáng.
Kiều Mộc vùi đầu ăn uống say sưa, sau khi ăn no, tâm trạng ngượng ngùng rung động rốt cuộc cũng đỡ một chút, cô tự mình lái xe đến công ty.
Khi cô đến nơi, người mới từ học viện kia đã tới, câu nệ ngồi ở phòng nghỉ, Kiều Mộc trước khi vào phòng làm việc nhìn cô ấy một cái, nói với Mạnh Hàm theo sau: "Bảo cô ấy tới phòng làm việc của tớ đi, tớ nói chuyện với cô ấy để tìm hiểu một chút."
"Được, đây là tư liệu của cô ấy, Kiều tổng, cậu xem trước đi." Mạnh Hàm khéo léo đưa tư liệu của đối phương cho Kiều Mộc, Kiều Mộc nhận lấy, gật gật đầu, trước khi bước vào phòng làm việc, bảo Mạnh Hàm đi gọi đối phương.
Nữ sinh này tên là Thiến Thiến, lớn lên xinh đẹp, ngũ quan thu hút, đôi mắt còn rất có linh khí, lúc trước cô ấy thử vai với Đồng Phi, Kiều Mộc đã coi trọng cặp mắt này, cho dù hiện tại kỹ thuật diễn kém hơn Hà Viện nhưng vẫn có thể xem là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Đương nhiên, người này không phải nhân vật từng xuất hiện trong tiểu thuyết, Kiều Mộc không biết mình có thể nâng hồng cô ấy hay không, cũng không biết bộ phim chuyển thể từ truyện tiên hiệp kia khi cô sử dụng nam nữ chính là hai người mới còn có thể bạo hay không.
Suy cho cùng, rất nhiều chuyện bây giờ đã không thể khái quát trong một quyển sách, đây là một thế giới sống, cô cũng là một người sống, tương lai tràn ngập những khả năng vô hạn.
Cộc cộc cộc ——
Cửa phòng làm việc bị gõ.
Kiều Mộc đang xem tư liệu ngẩng đầu, "Vào đi."
Một lát sau, Từ Thiến Thiến câu nệ đẩy cửa tiến vào, Kiều Mộc cười thân thiện với cô, chỉ vào chỗ đối diện bàn làm việc của mình, "Lại đây ngồi đi, thả lỏng chút, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau."
Từ Thiến Thiến nhìn thấy Kiều Mộc cười, tim đập nhanh vọt đến cổ họng thoáng chút bình phục lại, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Kiều Mộc khá tốt, cảm thấy đây là một bà chủ rất hòa thuận.
Hơn nữa người ta lại chọn cô diễn nữ chính, quả thực chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Vốn dĩ loại chuyện tốt như này cô một khắc cũng không cần nghĩ, nhưng sợ bản thân tỏ ra quá háo hức sẽ bị người ta lừa, nên là nói suy nghĩ hai ngày, hơn nữa bạn học hệ diễn xuất trước đó đã bị công ty quản lý lừa, cô cũng sợ bản thân gặp phải ông chủ vô đạo đức.
Nhưng vừa ký hợp đồng người ta đã hứa hẹn cho cô diễn nữ chính một bộ đại chế tác, cô liền cảm thấy bị lừa cũng không sao, cơ hội khó gặp, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Trong lòng âm thầm cổ vũ, Từ Thiến Thiến khẩn trương đi tới đối diện Kiều Mộc, hơi hơi khom lưng chào: "Chào Kiều tổng."
"Ngồi đi, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng cô, thứ sáu tuần trước cô thử vai chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện phiếm." Kiều Mộc cong mi cười cười, vô ý vắt chéo hai chân, thân thể thả lỏng dựa vào ghế chủ tịch, phạm nhi* lập tức liền nổi lên, có lẽ chính cô cũng chưa phát hiện mình càng ngày càng có khí thế của bà chủ.
* Phạm nhi: chỉ ý nghĩa đặc biệt tốt về ngoại hình, hành vi hoặc theo một phong cách nào đó, có phần giống với ý nghĩa của "khí chất" và "tâm trạng".
Thực sự hơi khó diễn tả bằng từ ngữ khác, chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.
Phạm nhi hiện tại còn có ý nghĩa phong cách, dùng để miêu tả phong cách minh tinh, sở thích cá nhân sở thích...v...v.
Nhưng Từ Thiến Thiến cảm nhận được điều đó, trong lòng tràn ngập kính sợ ngồi xuống, hai chân khép lại, đôi tay chắp lại thục nữ, chờ cô hỏi chuyện.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Hà Viện bên kia đang trên đường đi ghi hình cho một trương trình tống nghệ, người đại diện của cô ta Phùng Chi lướt Weibo chuyện xé lẫn nhau tối hôm qua của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, cong môi cười cười: "Viện Viện, Kiều Mộc này thật sự không đơn giản, cuộc chiến dư luận hôm qua với Trình Tâm Nghiên có thể được đưa vào mười trường hợp PR hàng đầu năm nay đấy."
"Đúng vậy, rất không đơn giản, hiện tại còn chưa tới tìm em, rất trầm ổn." Hà Viện lúc nói ra lời này có chút oán giận, ngược lại cô ta có chút thiếu kiên nhẫn.
Bởi vì hai ngày gần đây cô ta ở nhà đọc kịch bản khác, nội dung nói thật không tốt bằng của Kiều Mộc, hơn nữa đầu tư cũng không lớn bằng, càng so sánh cô ta càng không kìm nén được.
Phùng Chi nhìn ra suy nghĩ của Hà Viện, chị ta buông tiếng thở dài, nhân cơ hội khuyên nhủ: "Viện Viện, nếu không hôm nay quay xong tống nghệ, chúng ta chủ động tìm Kiều tổng đi? Chúng ta lùi một bước, em cũng đừng rối rắm nam chính flop hay không, dù sao bọn họ nguyện ý cho em cơ hội, chỉ cần thành tích tốt, thực tích* chính là của em.
Hơn nữa em hiện tại mới hồng một bộ phim, căn cơ chưa vững chắc, bộ phim tiếp theo đối với em mà nói rất quan trọng, nếu nhiệt không tăng, rất có thể không lên được ca vị, em lại không phải không biết có bao nhiêu nữ diễn viên bạo một bộ nhưng sau đó lại flop xuống đáy."
* Thực tích: thành tích thực tế, được chứng minh trực tiếp nhất qua việc đoạt cúp và giải thưởng.
"......" Hà Viện trầm mặc, một lát sau, xoa xoa thái dương, rốt cuộc buông ra, "Được rồi, nếu quay xong tống nghệ bên kia còn chưa tìm em, em liền lùi một bước vậy."
Đến giờ phút này, Hà Viện vẫn rất tự tin, vẫn cứ cảm thấy đối phương đang chơi đòn tâm lý với mình.
Thẳng đến lúc nghỉ ngơi khi quay tống nghệ, Phùng Chi sắc mặt khó coi nôn nóng cầm điện thoại đến tìm cô ta: "Viện Viện, không tốt rồi! Đoàn phim《 Đăng Tiên Đồ 》 quan tuyên!"
"Cái gì? Quan tuyên?" Cơ thể Hà Viện lập tức ngồi thẳng, "Nữ chính cũng tuyên rồi?"
"Tuyên rồi!"
"Ai?"
"Không biết, là một người mới, hình như là người cùng em thử vai hôm đó, còn đang học năm ba!" Phùng Chi gấp đến độ tay có chút run, chị ta mở khóa điện thoại cho Hà Viện xem: "Viện Viện, tự em xem đi, em nói chúng ta làm sao bây giờ? Kiều tổng thật sự không quay lại tìm em, chị đã nói thứ sáu tuần trước nên yếu thế đi, Kiều tổng này thủ đoạn rất quyết đoán!"
"Chi tỷ, chị đừng lảm nhảm bên tai em nữa, em đau đầu." Hà Viện một bên nhíu mày nói, một bên lấy điện thoại xem trang Weibo chính thức của 《 Đăng Tiên Đồ 》.
Nam chính là @ Đồng Phi.
Nữ chính là @ Từ Thiến Thiến.
Ấn vào Weibo của Từ Thiến Thiến, fans mới hơn một trăm, giống người mới vào nghề, buồn cười cỡ nào chứ, cô ta lại bại bởi một người mới vào nghề!
Bình luận phía dưới của Weibo chính thức cũng đang phun tào diễn viên được chọn, bộ phim tiên hiệp này là cải biên từ tiểu thuyết, độ nổi tiếng ở lục trạm* không tồi, kèm theo rất nhiều fans nguyên tác, mà diễn viên đều là hồ già, có thể nói hoàn toàn không có fans, bởi vậy tự nhiên sẽ bị fans nguyên tác chiếm ưu thế.
* Lục trạm: cài này tui tìm không ra, ai biết giải thích giúp tui với
Rất ít fans nguyên tác thích tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, cảm thấy người thật đều không xứng với các nhân vật trong sách, là phá sách phá nhân vật, nếu có minh tinh nổi tiếng tới diễn, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, cảm giác nhân vật trong sách nhà mình được coi trọng, kết quả nam nữ chính 《 Đăng Tiên Đồ 》 đều là hồ già, fans nguyên tác trực tiếp bùng nổ.
【 Tức chết rồi, chọn cái quỷ gì vậy! Hai người nghiệp dư này là ai! 】
【 Chúng tôi sẽ không chấp nhận! Đoàn phim rác rưởi, trả nhân vật trong sách cho tôi! Cái gì hồ già tuyến mười tám chứ, xứng diễn Lâm Thiên và Liễu Giai nhà chúng tôi sao! 】
【 Phá nhân vật trong sách đúng không? Được! Cả đời hắc! Khi phim phát hành hẹn gặp trên DB*! 】
* DB: douban là ứng dụng mạng xã hội có thể đánh giá phim.
【 Khuyên các người mau đổi diễn viên! Nếu không đến ngày đó các người sẽ quan trạm*! 】
* Quan trạm: từ này cũng tra không ra mấy bà ơi ????
【 Mọi người đồng tâm hiệp lực chống lại, hiện tại đoàn phim còn chưa khai máy, có cơ hội đổi người, tôi tuyệt đối không cần hai hồ già diễn nhân vật tôi thích trong sách! 】
【 Không phải tôi nghe nói Hà Viện đi thử vai sao? Vì sao không chọn cô ấy, mà lại chọn cái nữ diễn viên mới? Đoàn phim điên rồi sao? 】
【 Hà Viện thử vai? Thật vậy chăng? Hà Viện rất thích hợp với Liễu Giai nha! Sao không cho cô ấy diễn! Nếu là Hà Viện, nam chính hồ một chút tôi cũng có thể tiếp thu! 】
Weibo chính thức chỉ mới quan tuyên tên, ảnh tạo hình cũng chưa có, fans nguyên tác chỉ có thể đi tìm ảnh chụp ngày thường của diễn viên, nam chính còn tìm được một chút, nhìn cũng được, nhưng quá hồ, ca vị thật sự không xứng với nhân vật trong sách, mà nữ chính càng hồ, ảnh chụp hoàn toàn không có, chỉ biết là sinh viên hệ biểu diễu ở học viện hí kịch Hải Thành!
Bởi vậy fans nguyên tác cảm giác hai người không giống với hình tượng nhân vật, thêm nữa khi nghe nói Hà Viện từng thử vai, kháng nghị càng lớn.
Lý Lập Huy đã báo với Kiều Mộc chuyện này trên WeChat, Kiều Mộc nhìn, bình tĩnh nói: 【 Không sao, bộ tiểu thuyết chuyển thể nào mà chẳng chịu nghi ngờ? Coi như có nhiệt, về sau fans nguyên tác sẽ nhìn thấy thành ý của chúng ta, ít nhất chúng ta không sửa loạn cốt truyện, tìm cũng không phải dưa vẹo táo nứt.
】
【 Đúng đúng đúng, Kiều tổng nói đúng, tôi bên này sẽ nhanh chóng chụp ảnh tạo hình, phỏng chừng ảnh tạo hình được đăng lên các fans nguyên tác sẽ phát hiện Đồng Phi và Từ Thiến Thiến rất thích hợp.
】
【 Ừm, đạo diễn Lý, phần còn lại giao cho ông, có yêu cầu gì có thể nói với tôi.
】
Kiều Mộc nói chuyện xong với Lý Lập Huy, lại xử lý công việc một lúc, gần như rất bận rộn, sau đó cô thu dọn túi xách chuẩn đến nhà cũ thăm ông nội, lúc này, Mạnh Hàm gõ cửa tiến vào, mỉm cười quơ quơ điện thoại trước mặt cô, "Mộc Mộc, cậu đoán xem tớ vừa nhận được điện thoại của ai?"
Kiều Mộc nhướng mày, đoán một lần đã trúng: "Hà Viện?"
"Đúng rồi!" Mạnh Hàm cười nói: "Mộc Mộc, cậu cũng quá thông minh, sao cậu lập tức biết là cô ta."
"《 Đăng Tiên Đồ 》 quan tuyên diễn viên, cô ta bên kia khẳng định sẽ tìm đến, bởi vì tớ nhìn ra được cô ta muốn đóng bộ phim này của chúng ta." Kiều Mộc tiếp tục thu dọn túi xách.
Mạnh Hàm ngồi đối diện cô, "Tớ thực sự không hiểu nổi, đã có ý thì làm sao phải đối nghịch với cậu, cao ngạo như vậy làm gì chứ?"
"Người bạo thì dễ phiêu, cảm thấy bản thân có thể khắp nơi bàn điều kiện, loại người này tớ nghĩ trong giới tuyệt đối không ít." Kiều Mộc bình tĩnh cười.
Cô nhìn ra được Hà Viện chính là người như vậy, trước mắt cô ta đúng là tân tấn tiểu hoa lưu lượng thế rất tốt, tống nghệ đại ngôn nhận đến tay phỏng chừng đều được nâng thành C vị*, dĩ nhiên bất tri bất giác sẽ phiêu lên, cho rằng tất cả mọi người đều phải nghe lời cô ta nói.
* C vị: Vị trí trung tâm (Center hay C vị) để chỉ người được đứng chính giữa trong một bức ảnh.
"Cũng đúng, loại người này khẳng định không ít, Hà Viện tớ cũng đã thấy rất nhiều tin đồn nói cô ta vênh váo, nếu cô ta không thu liễm, sớm hay muộn cũng lật xe." Mạnh Hàm dừng một chút rồi nói tiếp: "Vậy Mộc Mộc, tớ giúp cậu trực tiếp từ chối cô ta nhé? Người đại diện của cô ta muốn hẹn gặp cậu một lần, nhưng tớ cảm thấy hẳn là cậu sẽ không muốn gặp."
"Ừm, từ chối đi, hiện tại nam nữ chính đều là người của tớ, tớ dĩ nhiên muốn nâng người một nhà rồi, cô ta đã bị loại." Kiều Mộc ưu nhã cầm túi xách đứng dậy, "Hàm Hàm, có chuyện gì cậu gọi điện cho tớ, tớ phải đi trước để đến nhà cũ thăm ông nội."
"Được, cậu đi đi, chuyện trong công ty cậu không cần nhọc lòng, khi nào cần tớ sẽ nói với cậu."
"Cảm ơn nha, hôm nào hẹn cậu đi tắm suối nước nóng." Kiều Mộc vẫy vẫy tay, đi đến giá treo quần áo, lấy chiếc áo khoác len cashmere màu lông lạc đà xuống, không vội mặc vào mà khoác ở khuỷu tay, mở cửa đi ra ngoài.
Mạnh Hàm theo phía sau ra ngoài, đưa cô vào thang máy, lúc này mới trả lời Hà Viện bên kia.
Phùng Chi nói chuyện cùng cô xong, cả người suy sụp ngồi trên sô pha, Hà Viện thấy biểu tình của chị ta, biết là không được, sắc mặt khó coi đến vặn vẹo, "Kiều tổng tàn nhẫn như vậy? Nói không cần em liền không cần?"
Phùng Chi vô lực gật gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại nam nữ chính đều là nghệ sĩ dưới trướng cô ấy, em cảm thấy em cạnh tranh được sao? Hơn nữa nếu muốn chọn em, còn phải bỏ ra rất nhiều, so với việc cô ấy hiện tại muốn nâng Đồng Phi cái nào có lời hơn?"
"A, em thật không ngờ Kiều tổng vì nâng tiểu tình nhân của mình mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu là lao vào chắc đây chính là chế tác trăm triệu đấy!" Hà Viện thật sự không nghĩ ra, cô ta chiêu thương lẫn nhiệt đều có, Kiều Mộc não úng nước sao! Sao không biết linh hoạt chứ!
"Chỉ có thể nói kẻ có tiền tùy hứng đi." Phùng Chi thở dài: "Bỏ đi Viện Viện, lấy nhiệt của em hiện tại cũng không phải không nhận được phim hay, nếu em không thích kịch bản trước đó chị đưa thì chúng ta xem lại, có thể tìm được cái thích hợp."
Phùng Chi trong lòng có tiếc nuối, nhưng không bị ảnh hưởng, chị ta cảm thấy nếu Kiều Mộc bên kia chắc chắn không muốn Hà Viện, vậy bọn họ liền chọn kịch bản khác, không đến mức phải treo cổ ở thân cây của cô.
Nhưng mà, Hà Viện vẫn cố chấp, cô ta đã sớm thích câu chuyện của bộ phim này, lại tự tin hai ngày Kiều Mộc sẽ chịu thua mình, kết quả bị vả mặt bôm bốp, lòng tự trọng chịu đả kích nghiêm trọng, cảm thấy không nắm được thật quá mất mặt.
Ngoài ra, trên mạng đều truyền ra cô ta từng đi thử vai, đây không phải là cái cớ cho anti-fan nói cô ta bị khinh thường sao? Người khác tình nguyện muốn người mới cũng không cần cô ta, này quả thực là giẫm đạp tôn nghiêm của cô ta.
Hà Viện để tâm vào chuyện vụn vặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, Chi tỷ, em phải diễn nữ chính bộ phim này, chị nói lại với bên kia, nói em tự nguyện giảm một chút thù lao đóng phim, nếu không được, dùng dư luận buộc bọn họ."
"Cái gì?" Phùng Chi kinh ngạc, "Viện Viện, em như vậy......!Kỳ thật không cần thiết, có vẻ em đang mất giá."
"Không, không lấy được mới có vẻ em mất giá, em đường đường là một tiểu hoa đang bạo, sao có thể kém hơn một sinh viên đại học?" Hà Viện nắm chặt tay, "Trước tiên chị nói với bên kia về thù lao đóng phim, nếu bọn họ không đồng ý vậy thì phát động dư luận, khiến fans nguyên tác nháo lên, chỉ tên muốn em diễn, ngược lại em muốn xem họ kiên trì được bao lâu."
Phùng Chi nhíu mày, "Viện Viện, tác dụng của fans không lớn như em nghĩ đâu, nếu như vậy có thể bức cho tư bản chịu thua, vậy đã không phải tư bản."
"Em biết, nhưng dư luận nổi lên, em không tin bọn họ sẽ không có suy tính, không ai muốn phim của mình còn chưa khai máy đã bị một đám người chống lại đi? Bộ phim này lại không phải mỗi công ty Kiều Mộc đầu tư, dù cô ta kiên trì thì nhà đầu tư khác và nhà sản xuất cũng sẽ không làm!"
"Viện Viện......" Phùng Chi còn muốn khuyên.
Hà Viện giơ tay ngăn lại: "Chi tỷ, chị liền làm theo em nói đi."
Phùng Chi mấp máy môi, không còn cách nào đành phải làm theo.
Kiều Mộc vốn định một mình về nhà cũ, nhưng Kỳ Anh gọi điện tới, cô liền qua đón cô bé trước.
Kỳ Anh có một căn chung cư riêng, đôi khi đi chơi buổi tối với bạn bè sẽ qua đêm ở đó, miễn cho về trễ bị ba mẹ mắng.
Kiều Mộc lái xe thể thao đến dưới lầu chung cư của cô bé, Kỳ Anh hoạt bát chạy tới, mở cửa lên xe, ôm cô một cái: "Chị dâu, em nhớ chị."
Kiều Mộc cười tủm tỉm đẩy cái trán của cô bé: "Nhớ cái gì chứ, cũng không phải mười ngày nửa tháng không gặp."
"Chính là cảm thấy giống mười ngày nửa tháng không gặp." Kỳ Anh cười ngọt ngào, "Có thể là cuộc chiến dư luận tối hôm qua của chị với Trình Tâm Nghiên quá xuất sắc nên cảm giác giống như đã qua một thế kỷ vậy."
"Em cũng quá khoa trương rồi đấy." Kiều Mộc gõ gõ cô bé, bảo cô thắt dây an toàn, sau đó mới khởi động xe thể thao.
"Chị dâu, hôm nay dư luận có nói gì về chị với Trình Tâm Nghiên không?" Kỳ Anh hỏi.
Kiều Mộc lắc đầu, mắt nhìn phía trước: "Không thấy, hẳn là không có gì đi?"
Tối hôm qua hai người giao chiến coi như đặt dấu chấm hết cho việc vướng ngã, cũng không có gì phải tiếp tục chú ý.
"Phương hướng chung cũng không có gì, dù sao Trình Tâm Nghiên đã lật xe hoàn toàn, hiện tại cư dân mạng đều gọi cô ta là Trình chuột rút."
"Trình chuột rút?" Kiều Mộc khó hiểu.
Kỳ Anh cười ha ha giải thích: "Chính là châm chọc chị ta nói dối việc chân mình bị chuột rút đó, cho nên cư dân mạng gọi chị ta là Trình chuột rút, em nói cho chị nghe, hiện tại danh tiếng của chị ta thực sự rất tệ, tuyệt đối sẽ khiến giá trị thương mại của chị ta giảm mạnh, hôm nay chị ta có sân khấu cũng đã bị hủy bỏ."
"Hủy bỏ?" Lúc Kiều Mộc tách Trình Tâm Nghiên biết cô ta muốn đi biểu diễn ở thành phố bên cạnh, nhưng không biết đã bị hủy bỏ, "Hủy bỏ khi nào? Cô ta không muốn lên sân khấu hay là ban tổ chức không cho cô ta lên?"
"Thông báo được đăng lúc 10 rưỡi sáng nay, ban tổ chức nói lý do là cơ thể Trình Tâm Nghiên không thoải mái, không thích hợp lên sân khấu, nhưng cụ thể là chị ta không lên hay là ban tổ chức không cho lên cũng không biết, nhưng mặc kệ lý do gì thì đều ảnh hưởng đến chị ta.
Fans chị ta từ tối qua cho tới hôm nay cũng thoát không ít." Kỳ Anh vui vẻ dựng ngón tay cái cho Kiều Mộc: "Chị dâu, chị đã thắng lớn! Lợi hại lợi hại!"
Kiều Mộc cười cười, không có vui sướng khi người gặp họa, cũng không có dào dạt đắc ý, "Kỳ thật nếu cô ta không chọc chị, chị cũng không muốn đối xử với cô ta như thế, chị cho rằng bọn chị có thể chung sống hoà bình giống như hai người xa lạ."
Kiều Mộc từ khi phát hiện nữ chính Trình Tâm Nghiên trong truyện gốc có thuộc tính là trà xanh bạch liên hoa thì luôn phòng bị cô ta, nhưng vẫn có lòng trắc ẩn, cảm thấy tốt xấu gì cũng là nữ chính, phẩm chất hẳn là không đến mức quá tệ, lại không nghĩ, hiện thực hung hăng vả mặt cô một cái.
Cô cảm thấy bản thân đã đổi vị trí với Trình Tâm Nghiên, trong sách nhân vật của cô cầu mà không được cho nên cuối cùng càng ngày càng điên, hiện tại không phải là Trình Tâm Nghiên chứ?
Kiều Mộc nhăn nhăn mày, một chút cũng không hy vọng Trình Tâm Nghiên nổi điên, bởi vì điều đó sẽ tìm phiền toái vô tận đến cho cô, rất đau đầu, cô chỉ muốn an an ổn ổn duy trì công ty và tiêu tiền.
"Chị dâu, chị cũng đừng hy vọng cô ta sẽ chung sống hoà bình với chị, em nói cho chị một việc, nhưng chị đừng ghen hay không vui nha." Kỳ Anh thần bí che miệng lại, nghiêng người tới.
Kiều Mộc khoé mắt liếc cô bé một chút, "Chuyện gì?"
Kỳ Anh nhìn xung quanh giống như tên trộm, giọng nói không tự giác bé lại, "Em nói chị biết, Trình Tâm Nghiên thích anh em, không phải em gái thích anh trai, mà là kiểu phụ nữ thích đàn ông đó."
Kiều Mộc còn tưởng chuyện gì, cô cười nói: "Việc này chị đã biết."
"A? Chị biết? Chị biết lúc nào?" Kỳ Anh kinh ngạc, không dám tin nhìn Kiều Mộc, cô bé còn tưởng rằng bản thân ngày hôm qua nghe được bí mật lớn, trong lòng luôn nghĩ nên nói cho chị dâu thế nào, thế mà chị ấy đã biết?
"Lúc Trình Tâm Nghiên còn ở nhà của bọn chị chị đã phát hiện ra." Kiều Mộc tìm cái cớ, "Biểu hiện của cô ta còn rất rõ ràng, em không phát hiện ra sao?"
"Trước kia em cũng có cảm giác, nhưng lại thấy không có khả năng, sau đó chị ta xuất ngoại mấy năm, suy nghĩ này em cũng không nghĩ nữa." Kỳ Anh chậc một tiếng, "Thật không ngờ chị ta lại có loại tâm tư này với anh em, lúc trước không nên nhận vào nhà, nuôi ở bên ngoài đưa tiền cũng được mà, nếu chị ta không vào, nói không chừng cậu mợ cũng sẽ không......"
Nói đến bi kịch này, Kỳ Anh hốc mắt đỏ hồng, rất khó chịu.
Kiều Mộc cánh môi mím lại, không tự chủ được nắm chặt tay lái, mặc dù bi kịch của cha mẹ Cố Hàn Thanh đối với cô mà nói chỉ là vài dòng trong sách, nhưng bây giờ cô đã chậm rãi chấp nhận Cố Hàn Thanh, chuyện này đối với cô không còn là vài câu văn nữa, mà là hai sinh mệnh, cũng là cha mẹ chồng cô chưa từng gặp mặt.
Trong sách nói ngắn gọn hai người đều rất hòa thuận và hiền từ, nghĩ đến chắc rất dễ ở chung.
Chỉ đáng tiếc, cô không có cơ hội.
Kiều Mộc buông một tay, cầm lấy tay Kỳ Anh, an ủi cô bé: "Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện vui đi, nhìn thấy quan tuyên của bộ 《 Đăng Tiên Đồ 》 mà chị đầu tư chưa? Chị kể em nghe Hà Viện tới tìm chị......"
Kiều Mộc biết Kỳ Anh thích nghe bát quái trong vòng, cho nên chủ động kể cho cô bé.
Kỳ Anh quả nhiên tinh thần vực dậy, mắt trông mong hỏi cô sau đó thì sao.
Kiều Mộc cười tủm tỉm kể cho cô bé.
Bất tri bất giác về tới nhà cũ, Kiều Mộc xuống xe đi về phía cốp lấy lễ vật, một miếng ngọc Phật, cô không lập tức nói với ông nội về chuyện của Trình Tâm Nghiên, mà giả bộ như không có chuyện gì nói về việc nhà, ăn cơm trưa xong, ông nội vẻ mặt tác hợp bảo cô đưa điểm tâm đến công ty cho Cố Hàn Thanh.
"Mộc Mộc, ta mới vừa hỏi Hàn Thanh, nó nói trưa nay không có việc gì, cháu mau đi đi."
Kiều Mộc sửng sốt: "A? Cháu đến công ty đưa cho anh ấy?"
"Đúng vậy, hẳn là cháu rất ít khi đến công ty nó, cháu dù sao cũng là phu nhân của chủ tịch, nên đến nhiều một chút." Hôm qua sau khi Cố lão gia biết Trình Tâm Nghiên có tình cảm không bình thường đối với cháu trai mình, liền càng thêm tích cực tác hợp cho bọn họ.
Ông không biết kỳ thật Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc đã rơi vào cảnh đẹp.
"Chị dâu, chị mau đi đi, sau đó về tìm em." Kỳ Anh cùng ông ngoại một lòng, nhiệt tình tác hợp.
Kiều Mộc khó xử: "Như vậy không tốt lắm đâu, Hàn Thanh đang đi làm, cháu đến sẽ quấy rầy anh ấy."
"Có gì quấy rầy chứ, ta hỏi nó, buổi trưa nó không có việc gì, hiện tại chắc đang nghỉ ngơi, cháu liền đi đi.
Nó thiếu ngủ một lát cũng không có chuyện lớn gì." Cố lão gia phất phất tay, thúc giục Kiều Mộc.
Kiều Mộc dở khóc dở cười, sao ông nội lại nôn nóng tác hợp đến nỗi bảo cô đến công ty quấy rầy như vậy, cô sờ sờ mũi, nghĩ thầm có phải liên quan đến Trình Tâm Nghiên hay không, liền thử mở miệng nói: "Ông nội, cái kia, chuyện Tâm Nghiên......"
Cố lão gia biết cô muốn nói gì, giơ tay đánh gãy: "Mộc Mộc, chuyện này cháu không cần nói với ta, là Tâm Nghiên làm không đúng, chờ nó trở lại, ta sẽ kêu nó trở về nói chuyện, cũng sẽ bảo nó xin lỗi cháu."
"Thật ra không cần xin lỗi, ngày hôm qua cô ấy đã xin lỗi cháu rồi." Kiều Mộc lắc đầu.
Kỳ thật ngày hôm qua ai nấy cũng đều thấy được Trình Tâm Nghiên xin lỗi không thành tâm, hoàn toàn là do áp lực dư luận, Cố lão gia cũng chú ý đến chuyện này.
"Nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, làm sai phải biết sửa sai." Cố lão gia có chút thất vọng lắc đầu, ông nghĩ đến Trình Tâm Nghiên lại nói: "Thôi, chuyện này trước đừng nói nữa, cháu mau mang đi đi."
Kiều Mộc không còn cách nào, nhìn thấy Kỳ Anh liều mạng làm mặt quỷ với mình, ý bảo cô mau đi đi, Kiều Mộc buồn cười, cầm điểm tâm ra cửa.
Tới dưới lầu công ty Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc suy nghĩ có nên gửi tin nhắn báo trước cho anh là mình đến hay không, miễn cho anh thực sự có chuyện gì, bản thân tùy tiện đi lên quấy rầy đến anh.
Lại muốn cho anh một bất ngờ.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gửi tin nhắn, công ty là nơi nghiêm túc, không phải để gây bất ngờ.
Cô gửi xong, đợi hai phút không thấy có tin nhắn trả lời, hay là thực sự có việc?
Hay là ngủ trưa rồi?
Kiều Mộc gãi gãi đầu, đội mũ và đeo khẩu trang, đẩy cửa đi vào, ông nội cho cô thẻ công ty, cô trực tiếp quẹt thẻ đi vào, lại quẹt thang máy chuyên dụng của Cố Hàn Thanh, một đường lên tầng cao nhất.
Tính ra đây hình như là lần thứ hai cô tới công ty, lần đầu tiên là Cố Hàn Thanh gọi cô tới thảo luận về hợp đồng, lúc ấy người đàn ông kia đặc biệt lạnh nhạt với cô nói trừ tiền cái gì cũng không thể cho cô, kết quả mới hai tháng mọi thứ đã thay đổi, hiện tại hai người đã thành vợ chồng tương đối bình thường, cô còn tới đưa đồ ăn cho anh.
Thời gian thật kỳ diệu, làm thế nào mà hai người được như ngày hôm nay?
Kiều Mộc nghĩ lung tung, đinh một tiếng, thang máy mở ra, Kiều Mộc một tay đút trong túi áo gió cất bước đi ra ngoài.
Bên ngoài là phòng thư ký và phòng làm việc của trợ lý, trợ lý nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy, đầu tiên là nghi hoặc cô là ai, lúc Kiều Mộc tháo khẩu trang xuống, anh ta trừng mắt, giật mình đi tới, "Phu nhân, sao cô lại tới đây?"
Kiều Mộc cất khẩu trang vào túi áo, sau đó nhắc tới hộp đồ ăn, "Tôi tới đưa điểm tâm cho Hàn Thanh, anh ấy ở phòng làm việc sao?"
"Ách......!vâng ở đó, nhưng bên trong có......" Trợ lý nói chuyện có chút chần chờ, Kiều Mộc kỳ lạ, "Sao vậy? Có khách à? Lúc này còn đang nói chuyện sao?"
Ông nội không phải nói không có việc gì sao, chẳng lẽ trên đường cô tới đây mới có việc?
"Nếu có người vậy thì tôi đi đây, chốc nữa cậu đem hộp thức ăn này cho anh ấy đi, nói là ông nội bảo tôi đưa tới." Kiều Mộc tính chạy lấy người.
Trợ lý gọi cô lại: "Phu nhân, từ từ, cái kia, người bên trong cũng không phải đối tác, mà là......!Trình Tâm Nghiên tiểu thư."
Chuyện tối hôm qua thật sự nháo lớn, cho dù trợ lý không thích ăn dưa nhưng cũng nghe từ vợ mình, anh ta lại biết Kiều Mộc là phu nhân của chủ tịch, đương nhiên cũng biết phu nhân chủ tịch chạm mặt Trình Tâm Nghiên trong phòng làm việc là không thích hợp, cho nên hiện tại nói chuyện rất chần chờ.
Kiều Mộc kinh ngạc nhướng mày, cô không ngờ sẽ là Trình Tâm Nghiên, không phải cô ta ở bên ngoài thành phố sao? Ồ, đúng rồi, sân khấu kia của cô ta đã bị hủy bỏ, phỏng chừng sáng sớm đã bay về Hải Thành, cũng không biết cô ta tới tìm Cố Hàn Thanh có chuyện gì, cáo trạng cô sao? Kể ra bản thân bị ủy khuất, để Cố Hàn Thanh làm chủ cho cô ta?
Kiều Mộc ánh mắt sâu kín nhìn về phía cửa phòng làm việc của chủ tịch, trợ lý phía sau lưng ứa ra mồ hôi, cảm thấy hiện tại là Tu La tràng, anh ta có nên vào nhắc nhở Cố tổng một chút không nhỉ.
Lúc này, trong phòng làm việc, Trình Tâm Nghiên đích xác hoa lê dính hạt mưa kể ra ủy khuất của mình, "Thanh ca, chuyện ngày hôm qua, em thật sự không phải cố ý, anh phải tin em, em biết chị dâu khẳng định không tin em, cho nên em chỉ có thể tới nói với anh, em cảm thấy có khả năng chị ấy hiểu lầm em nên mới dùng thành kiến để nhìn em, hôm qua em cũng đã thật lòng xin lỗi chị ấy, kết quả chị dâu đáp trả kỳ lạ như vậy, Thanh ca anh cũng thấy rồi đó, em không biết vì sao chị ấy lại làm như vậy.
Hiện tại trên mạng đều đang mắng em, chửi rất khó nghe, trong lòng em rất khó chịu."
Trình Tâm Nghiên nói xong, đấm đấm ngực, làm bộ không thở nổi.
Cố Hàn Thanh ngồi đối diện, hai chân vắt chéo, ánh mắt thâm thúy nhìn cô ta.
Chờ cô ta nói xong một tràng, ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, thấp giọng hỏi: "Tâm Nghiên, anh hỏi em một câu, lúc ấy em thật sự bị chuột rút mới ngáng chân Mộc Mộc sao?"
"Đương nhiên......"
"Nhìn vào mắt anh trả lời." Cố Hàn Thanh tăng thêm ngữ khí.
Trình Tâm Nghiên đang cúi đầu chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Cố Hàn Thanh, cô ta thoáng chốc hoảng loạn, "Em......!Em......"
Cô ta không nói dối nổi, ánh mắt Cố Hàn Thanh quá sắc bén, những lời giảo biện của cô ta không có chỗ nào che giấu.
Cố Hàn Thanh thất vọng nhắm mắt lại: "Tâm Nghiên, em thật sự làm anh thất vọng, em thích anh phải không? Cho nên em ghen ghét Mộc Mộc?"
"Thanh ca?" Trình Tâm Nghiên không ngờ việc mình thích đối phương sẽ bị nói trắng ra như thế, sắc mặt cô ta trắng bệch, ngẩn ngơ nhìn Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn lại, anh là người thẳng thắn trong tình cảm, không thích nói lời hàm hồ, cho người ta ái muội, "Hôm nay một lần nói rõ ràng đi, anh không biết vì sao em lại có loại tình cảm này đối với anh, nhưng anh vẫn luôn coi em là em gái, cho nên anh cảm thấy về sau chúng ta đừng tùy tiện gặp nhau nữa, giữ khoảng cách đối với em, đối với anh hay đối với Mộc Mộc đều tốt, ngoài ra, anh muốn trịnh trọng nói với em, Mộc Mộc là vợ anh, là người anh thích, anh không hy vọng người khác làm tổn thương cô ấy, đặc biệt là em, anh coi em là em gái nên nếu em làm tổn thương cô ấy, sẽ khiến anh càng thêm đau lòng, em biết không?"
Trình Tâm Nghiên lập tức khóc ra tiếng, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của mình sẽ thành như vậy, đối phương nói trắng ra đã đành, lại còn làm trò thông báo thích người phụ nữ khác trước mặt cô ta.
Điều này cô ta làm sao mà chịu nổi.
Anh còn cảnh cáo cô ta không được làm tổn thương Kiều Mộc.
Không được làm tổn thương......
A......!vậy vết thương của cô ta thì tính là gì?
Kiều Mộc nghe thấy trong phòng làm việc truyền ra tiếng khóc, kinh ngạc trao đổi ánh mắt với trợ lý, xảy ra chuyện gì vậy? Sao Trình Tâm Nghiên khóc lợi hại như thế, giống như trải qua cái gì mà sinh ly từ biệt vậy.
Quả thực có thể dùng ruột gan đứt từng khúc để hình dung.
Lúc Kiều Mộc buồn bực, cửa phòng làm việc lập tức bị mở ra, Trình Tâm Nghiên che miệng từ bên trong lao ra, nhìn thấy Kiều Mộc, cô ta sửng sốt, không chút che giấu ghen ghét oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, vùi đầu chạy đi.
Kiều Mộc hơi kinh ngạc, lại vô tội chớp chớp mắt, trừng cô làm gì, cô không làm gì nha.
"Mộc Mộc?" Phía sau, tiếng Cố Hàn Thanh kinh ngạc vang lên, anh không ngờ Kiều Mộc sẽ ở bên ngoài phòng làm việc.
Kiều Mộc quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn anh: "Hàn Thanh, ông nội bảo em mang điểm tâm cho anh, không quấy rầy anh chứ?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày, đi ra đứng yên ở bên cạnh cô, nghiêng mắt liếc trợ lý một cái: "Sao không báo với tôi phu nhân tới?"
Trợ lý nhìn hướng Trình Tâm Nghiên rời đi, không trả lời.
Kiều Mộc đẩy anh một chút, giúp trợ lý giải vây: "Không phải anh có khách sao, mau, đi vào nếm thử điểm tâm, đặc biệt ngon."
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, nhận hộp đồ ăn, một tay khác dắt cô gái, mang theo cô đi vào phòng làm việc, cửa vừa đóng lại, Kiều Mộc thoải mái rất nhiều.
"Mộc Mộc, vừa rồi tôi với Tâm Nghiên......" Cố Hàn Thanh muốn giải thích, Kiều Mộc nâng tay ấn trên môi anh, cong mi nói: "Không cần giải thích với em, vợ chồng nhưng cũng cần có không gian riêng."
Cô cũng không cần chuyện gì cũng phải biết.
Cố Hàn Thanh ánh mắt ấm áp, bắt lấy tay nhỏ của cô đưa lên môi hôn, "Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy, tôi muốn về sau cô ấy sẽ không đến tìm em gây phiền toái nữa."
"A, vậy sao." Kiều Mộc kỳ thật không tin lắm, nhưng cũng không mất hứng, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta ăn điểm tâm đi?"
"Được." Cố Hàn Thanh dẫn cô ngồi vào sô pha, Kiều Mộc mở hộp thức ăn, gắp một miếng đút cho anh: "Anh nếm thử đi."
Cố Hàn Thanh mắt đen híp lại, bất động thanh sắc xẹt qua đôi môi đỏ mọng của cô gái, cái gì cũng không nói, cúi người cắn một miếng.
"Thế nào?"
"Tay nghề Hà quản gia à?"
"Sao anh biết?" Kiều Mộc kinh ngạc.
Cố Hàn Thanh nhàn nhạt cười cười, "Từ nhỏ tôi đã ăn, đương nhiên biết."
"Cũng đúng, là em ngốc." Kiều Mộc mỉm cười, "Hừ, tự anh cầm ăn đi."
"Em đút cho tôi." Cố Hàn Thanh không nhận, ánh mắt nhìn thẳng Kiều Mộc.
Kiều Mộc mặt đỏ lên, giận anh: "Đút, Cố tiên sinh, sao anh lại thành lười như vậy, không giống anh chút nào."
"Vậy em cảm thấy tôi nên thế nào?" Cố Hàn Thanh có chút tò mò bản thân trong lòng Kiều Mộc là hình tượng gì.
"Anh hẳn là cao lãnh người sống chớ đến gần, chuyện gì cũng tự tay làm lấy! Sao có thể bảo con gái đút cho, người ta đều là nhà trai đút cho nhà gái." Kiều Mộc phun tào anh.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, hình như cảm giác được cái gì, "Được, tôi đút cho em."
Dứt lời, anh cắn miếng điểm tâm trong tay Kiều Mộc, sau đó cúi đầu ngậm môi Kiều Mộc.
Kiều Mộc:!!!
Cô bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó, hàm răng bị cạy ra, tròng mắt càng như bay ra ngoài.
Cả mặt đỏ bừng.
Anh anh anh anh!!!!!
Hoá ra anh là loại đàn ông này!
Cô đúng là đã nhìn lầm anh!
Đây là nụ hôn ướt át đầu tiên của hai người, hoàn toàn khác với chuồn chuồn lướt nước chạm môi một chút như trước kia, Kiều Mộc một mẫu thai solo* căn bản chưa từng trải qua loại kích thích này, thân thể dần dần trở nên mềm nhũn, điểm tâm trong tay cũng rơi xuống đất, cô chậm rãi bị người đàn ông đè nằm xuống sô pha.
* Mẫu thai solo: ý là độc thân từ khi còn ở trong bụng mẹ.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, Kiều Mộc cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, người đàn ông rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô, còn dùng giọng khàn khàn trêu ghẹo, "Sao em không thở."
Kiều Mộc đôi mắt mê ly trừng anh, nghiến răng nghiến lợi, "Cố Hàn Thanh, anh nha, thật sự đây là lần đầu tiên anh yêu đương hả? Hôn thuần thục như vậy, anh lừa quỷ à!"
Cố Hàn Thanh sửng sốt, không ngờ sẽ bị nghi ngờ cái này, anh chớp chớp mắt, mỉm cười, vô tội nói: "Chỉ có thể nói tôi có thiên phú dị bẩm đi, Mộc Mộc, chẳng lẽ này cũng không được."
"Xì, em mới không tin anh." Kiều Mộc thở phì phò phản bác.
Cố Hàn Thanh cười một tiếng, "Thật, không tin thì thử lại."
Anh lại chặn Kiều Mộc, Kiều Mộc bị hôn đến đầu óc choáng váng, tựa hồ nghe thấy người đàn ông hỏi cái gì mà đêm nay ngủ cùng giường, cô mơ mơ màng màng đáp ứng rồi..
Nhìn xe của Cố Hàn Thanh lái ra khỏi sân trước, Kiều Mộc hậu tri hậu giác* che mặt thẹn thùng.
* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
A a a!
Lại bị anh hôn!
Ai cho anh hôn chứ!
Một chút cũng không cho người ta chuẩn bị, thật không phong độ!
Kiều Mộc vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn ra phía sân, xoay người đi vào nhà ăn, lại đối với khuôn mặt cười hiền từ* ship CP của Trần quản gia, cô lập tức xấu hổ, "Ha ha......!Cái kia......!Trần quản gia, chuyện vừa rồi......"
* Nguyên văn 姨母笑: Ý nghĩa của từ này thường được dùng để miêu tả nụ cười yêu thương, chiều chuộng và yêu thương mà các cô gái thể hiện khi nhìn thấy người và vật mà họ thích.
Cô muốn giải thích nhưng cái gì cũng không nói ra được.
Trần quản gia mỉm cười: "Phu nhân, cô không cần giải thích, nhìn thấy tình cảm của cô và tiên sinh càng ngày càng tốt, tôi rất vui."
"Tôi mới không có tình cảm tốt với anh ấy đâu." Kiều Mộc đắc ý hừ một tiếng, rõ ràng là thẹn thùng, Trần quản gia hiểu ý, không nói gì thêm, chỉ trầm mặc bưng lên cho cô bữa sáng.
Kiều Mộc vùi đầu ăn uống say sưa, sau khi ăn no, tâm trạng ngượng ngùng rung động rốt cuộc cũng đỡ một chút, cô tự mình lái xe đến công ty.
Khi cô đến nơi, người mới từ học viện kia đã tới, câu nệ ngồi ở phòng nghỉ, Kiều Mộc trước khi vào phòng làm việc nhìn cô ấy một cái, nói với Mạnh Hàm theo sau: "Bảo cô ấy tới phòng làm việc của tớ đi, tớ nói chuyện với cô ấy để tìm hiểu một chút."
"Được, đây là tư liệu của cô ấy, Kiều tổng, cậu xem trước đi." Mạnh Hàm khéo léo đưa tư liệu của đối phương cho Kiều Mộc, Kiều Mộc nhận lấy, gật gật đầu, trước khi bước vào phòng làm việc, bảo Mạnh Hàm đi gọi đối phương.
Nữ sinh này tên là Thiến Thiến, lớn lên xinh đẹp, ngũ quan thu hút, đôi mắt còn rất có linh khí, lúc trước cô ấy thử vai với Đồng Phi, Kiều Mộc đã coi trọng cặp mắt này, cho dù hiện tại kỹ thuật diễn kém hơn Hà Viện nhưng vẫn có thể xem là một nhân tài đáng bồi dưỡng.
Đương nhiên, người này không phải nhân vật từng xuất hiện trong tiểu thuyết, Kiều Mộc không biết mình có thể nâng hồng cô ấy hay không, cũng không biết bộ phim chuyển thể từ truyện tiên hiệp kia khi cô sử dụng nam nữ chính là hai người mới còn có thể bạo hay không.
Suy cho cùng, rất nhiều chuyện bây giờ đã không thể khái quát trong một quyển sách, đây là một thế giới sống, cô cũng là một người sống, tương lai tràn ngập những khả năng vô hạn.
Cộc cộc cộc ——
Cửa phòng làm việc bị gõ.
Kiều Mộc đang xem tư liệu ngẩng đầu, "Vào đi."
Một lát sau, Từ Thiến Thiến câu nệ đẩy cửa tiến vào, Kiều Mộc cười thân thiện với cô, chỉ vào chỗ đối diện bàn làm việc của mình, "Lại đây ngồi đi, thả lỏng chút, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau."
Từ Thiến Thiến nhìn thấy Kiều Mộc cười, tim đập nhanh vọt đến cổ họng thoáng chút bình phục lại, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Kiều Mộc khá tốt, cảm thấy đây là một bà chủ rất hòa thuận.
Hơn nữa người ta lại chọn cô diễn nữ chính, quả thực chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Vốn dĩ loại chuyện tốt như này cô một khắc cũng không cần nghĩ, nhưng sợ bản thân tỏ ra quá háo hức sẽ bị người ta lừa, nên là nói suy nghĩ hai ngày, hơn nữa bạn học hệ diễn xuất trước đó đã bị công ty quản lý lừa, cô cũng sợ bản thân gặp phải ông chủ vô đạo đức.
Nhưng vừa ký hợp đồng người ta đã hứa hẹn cho cô diễn nữ chính một bộ đại chế tác, cô liền cảm thấy bị lừa cũng không sao, cơ hội khó gặp, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Trong lòng âm thầm cổ vũ, Từ Thiến Thiến khẩn trương đi tới đối diện Kiều Mộc, hơi hơi khom lưng chào: "Chào Kiều tổng."
"Ngồi đi, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nói chuyện cùng cô, thứ sáu tuần trước cô thử vai chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện phiếm." Kiều Mộc cong mi cười cười, vô ý vắt chéo hai chân, thân thể thả lỏng dựa vào ghế chủ tịch, phạm nhi* lập tức liền nổi lên, có lẽ chính cô cũng chưa phát hiện mình càng ngày càng có khí thế của bà chủ.
* Phạm nhi: chỉ ý nghĩa đặc biệt tốt về ngoại hình, hành vi hoặc theo một phong cách nào đó, có phần giống với ý nghĩa của "khí chất" và "tâm trạng".
Thực sự hơi khó diễn tả bằng từ ngữ khác, chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời.
Phạm nhi hiện tại còn có ý nghĩa phong cách, dùng để miêu tả phong cách minh tinh, sở thích cá nhân sở thích...v...v.
Nhưng Từ Thiến Thiến cảm nhận được điều đó, trong lòng tràn ngập kính sợ ngồi xuống, hai chân khép lại, đôi tay chắp lại thục nữ, chờ cô hỏi chuyện.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Hà Viện bên kia đang trên đường đi ghi hình cho một trương trình tống nghệ, người đại diện của cô ta Phùng Chi lướt Weibo chuyện xé lẫn nhau tối hôm qua của Kiều Mộc và Trình Tâm Nghiên, cong môi cười cười: "Viện Viện, Kiều Mộc này thật sự không đơn giản, cuộc chiến dư luận hôm qua với Trình Tâm Nghiên có thể được đưa vào mười trường hợp PR hàng đầu năm nay đấy."
"Đúng vậy, rất không đơn giản, hiện tại còn chưa tới tìm em, rất trầm ổn." Hà Viện lúc nói ra lời này có chút oán giận, ngược lại cô ta có chút thiếu kiên nhẫn.
Bởi vì hai ngày gần đây cô ta ở nhà đọc kịch bản khác, nội dung nói thật không tốt bằng của Kiều Mộc, hơn nữa đầu tư cũng không lớn bằng, càng so sánh cô ta càng không kìm nén được.
Phùng Chi nhìn ra suy nghĩ của Hà Viện, chị ta buông tiếng thở dài, nhân cơ hội khuyên nhủ: "Viện Viện, nếu không hôm nay quay xong tống nghệ, chúng ta chủ động tìm Kiều tổng đi? Chúng ta lùi một bước, em cũng đừng rối rắm nam chính flop hay không, dù sao bọn họ nguyện ý cho em cơ hội, chỉ cần thành tích tốt, thực tích* chính là của em.
Hơn nữa em hiện tại mới hồng một bộ phim, căn cơ chưa vững chắc, bộ phim tiếp theo đối với em mà nói rất quan trọng, nếu nhiệt không tăng, rất có thể không lên được ca vị, em lại không phải không biết có bao nhiêu nữ diễn viên bạo một bộ nhưng sau đó lại flop xuống đáy."
* Thực tích: thành tích thực tế, được chứng minh trực tiếp nhất qua việc đoạt cúp và giải thưởng.
"......" Hà Viện trầm mặc, một lát sau, xoa xoa thái dương, rốt cuộc buông ra, "Được rồi, nếu quay xong tống nghệ bên kia còn chưa tìm em, em liền lùi một bước vậy."
Đến giờ phút này, Hà Viện vẫn rất tự tin, vẫn cứ cảm thấy đối phương đang chơi đòn tâm lý với mình.
Thẳng đến lúc nghỉ ngơi khi quay tống nghệ, Phùng Chi sắc mặt khó coi nôn nóng cầm điện thoại đến tìm cô ta: "Viện Viện, không tốt rồi! Đoàn phim《 Đăng Tiên Đồ 》 quan tuyên!"
"Cái gì? Quan tuyên?" Cơ thể Hà Viện lập tức ngồi thẳng, "Nữ chính cũng tuyên rồi?"
"Tuyên rồi!"
"Ai?"
"Không biết, là một người mới, hình như là người cùng em thử vai hôm đó, còn đang học năm ba!" Phùng Chi gấp đến độ tay có chút run, chị ta mở khóa điện thoại cho Hà Viện xem: "Viện Viện, tự em xem đi, em nói chúng ta làm sao bây giờ? Kiều tổng thật sự không quay lại tìm em, chị đã nói thứ sáu tuần trước nên yếu thế đi, Kiều tổng này thủ đoạn rất quyết đoán!"
"Chi tỷ, chị đừng lảm nhảm bên tai em nữa, em đau đầu." Hà Viện một bên nhíu mày nói, một bên lấy điện thoại xem trang Weibo chính thức của 《 Đăng Tiên Đồ 》.
Nam chính là @ Đồng Phi.
Nữ chính là @ Từ Thiến Thiến.
Ấn vào Weibo của Từ Thiến Thiến, fans mới hơn một trăm, giống người mới vào nghề, buồn cười cỡ nào chứ, cô ta lại bại bởi một người mới vào nghề!
Bình luận phía dưới của Weibo chính thức cũng đang phun tào diễn viên được chọn, bộ phim tiên hiệp này là cải biên từ tiểu thuyết, độ nổi tiếng ở lục trạm* không tồi, kèm theo rất nhiều fans nguyên tác, mà diễn viên đều là hồ già, có thể nói hoàn toàn không có fans, bởi vậy tự nhiên sẽ bị fans nguyên tác chiếm ưu thế.
* Lục trạm: cài này tui tìm không ra, ai biết giải thích giúp tui với
Rất ít fans nguyên tác thích tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, cảm thấy người thật đều không xứng với các nhân vật trong sách, là phá sách phá nhân vật, nếu có minh tinh nổi tiếng tới diễn, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, cảm giác nhân vật trong sách nhà mình được coi trọng, kết quả nam nữ chính 《 Đăng Tiên Đồ 》 đều là hồ già, fans nguyên tác trực tiếp bùng nổ.
【 Tức chết rồi, chọn cái quỷ gì vậy! Hai người nghiệp dư này là ai! 】
【 Chúng tôi sẽ không chấp nhận! Đoàn phim rác rưởi, trả nhân vật trong sách cho tôi! Cái gì hồ già tuyến mười tám chứ, xứng diễn Lâm Thiên và Liễu Giai nhà chúng tôi sao! 】
【 Phá nhân vật trong sách đúng không? Được! Cả đời hắc! Khi phim phát hành hẹn gặp trên DB*! 】
* DB: douban là ứng dụng mạng xã hội có thể đánh giá phim.
【 Khuyên các người mau đổi diễn viên! Nếu không đến ngày đó các người sẽ quan trạm*! 】
* Quan trạm: từ này cũng tra không ra mấy bà ơi ????
【 Mọi người đồng tâm hiệp lực chống lại, hiện tại đoàn phim còn chưa khai máy, có cơ hội đổi người, tôi tuyệt đối không cần hai hồ già diễn nhân vật tôi thích trong sách! 】
【 Không phải tôi nghe nói Hà Viện đi thử vai sao? Vì sao không chọn cô ấy, mà lại chọn cái nữ diễn viên mới? Đoàn phim điên rồi sao? 】
【 Hà Viện thử vai? Thật vậy chăng? Hà Viện rất thích hợp với Liễu Giai nha! Sao không cho cô ấy diễn! Nếu là Hà Viện, nam chính hồ một chút tôi cũng có thể tiếp thu! 】
Weibo chính thức chỉ mới quan tuyên tên, ảnh tạo hình cũng chưa có, fans nguyên tác chỉ có thể đi tìm ảnh chụp ngày thường của diễn viên, nam chính còn tìm được một chút, nhìn cũng được, nhưng quá hồ, ca vị thật sự không xứng với nhân vật trong sách, mà nữ chính càng hồ, ảnh chụp hoàn toàn không có, chỉ biết là sinh viên hệ biểu diễu ở học viện hí kịch Hải Thành!
Bởi vậy fans nguyên tác cảm giác hai người không giống với hình tượng nhân vật, thêm nữa khi nghe nói Hà Viện từng thử vai, kháng nghị càng lớn.
Lý Lập Huy đã báo với Kiều Mộc chuyện này trên WeChat, Kiều Mộc nhìn, bình tĩnh nói: 【 Không sao, bộ tiểu thuyết chuyển thể nào mà chẳng chịu nghi ngờ? Coi như có nhiệt, về sau fans nguyên tác sẽ nhìn thấy thành ý của chúng ta, ít nhất chúng ta không sửa loạn cốt truyện, tìm cũng không phải dưa vẹo táo nứt.
】
【 Đúng đúng đúng, Kiều tổng nói đúng, tôi bên này sẽ nhanh chóng chụp ảnh tạo hình, phỏng chừng ảnh tạo hình được đăng lên các fans nguyên tác sẽ phát hiện Đồng Phi và Từ Thiến Thiến rất thích hợp.
】
【 Ừm, đạo diễn Lý, phần còn lại giao cho ông, có yêu cầu gì có thể nói với tôi.
】
Kiều Mộc nói chuyện xong với Lý Lập Huy, lại xử lý công việc một lúc, gần như rất bận rộn, sau đó cô thu dọn túi xách chuẩn đến nhà cũ thăm ông nội, lúc này, Mạnh Hàm gõ cửa tiến vào, mỉm cười quơ quơ điện thoại trước mặt cô, "Mộc Mộc, cậu đoán xem tớ vừa nhận được điện thoại của ai?"
Kiều Mộc nhướng mày, đoán một lần đã trúng: "Hà Viện?"
"Đúng rồi!" Mạnh Hàm cười nói: "Mộc Mộc, cậu cũng quá thông minh, sao cậu lập tức biết là cô ta."
"《 Đăng Tiên Đồ 》 quan tuyên diễn viên, cô ta bên kia khẳng định sẽ tìm đến, bởi vì tớ nhìn ra được cô ta muốn đóng bộ phim này của chúng ta." Kiều Mộc tiếp tục thu dọn túi xách.
Mạnh Hàm ngồi đối diện cô, "Tớ thực sự không hiểu nổi, đã có ý thì làm sao phải đối nghịch với cậu, cao ngạo như vậy làm gì chứ?"
"Người bạo thì dễ phiêu, cảm thấy bản thân có thể khắp nơi bàn điều kiện, loại người này tớ nghĩ trong giới tuyệt đối không ít." Kiều Mộc bình tĩnh cười.
Cô nhìn ra được Hà Viện chính là người như vậy, trước mắt cô ta đúng là tân tấn tiểu hoa lưu lượng thế rất tốt, tống nghệ đại ngôn nhận đến tay phỏng chừng đều được nâng thành C vị*, dĩ nhiên bất tri bất giác sẽ phiêu lên, cho rằng tất cả mọi người đều phải nghe lời cô ta nói.
* C vị: Vị trí trung tâm (Center hay C vị) để chỉ người được đứng chính giữa trong một bức ảnh.
"Cũng đúng, loại người này khẳng định không ít, Hà Viện tớ cũng đã thấy rất nhiều tin đồn nói cô ta vênh váo, nếu cô ta không thu liễm, sớm hay muộn cũng lật xe." Mạnh Hàm dừng một chút rồi nói tiếp: "Vậy Mộc Mộc, tớ giúp cậu trực tiếp từ chối cô ta nhé? Người đại diện của cô ta muốn hẹn gặp cậu một lần, nhưng tớ cảm thấy hẳn là cậu sẽ không muốn gặp."
"Ừm, từ chối đi, hiện tại nam nữ chính đều là người của tớ, tớ dĩ nhiên muốn nâng người một nhà rồi, cô ta đã bị loại." Kiều Mộc ưu nhã cầm túi xách đứng dậy, "Hàm Hàm, có chuyện gì cậu gọi điện cho tớ, tớ phải đi trước để đến nhà cũ thăm ông nội."
"Được, cậu đi đi, chuyện trong công ty cậu không cần nhọc lòng, khi nào cần tớ sẽ nói với cậu."
"Cảm ơn nha, hôm nào hẹn cậu đi tắm suối nước nóng." Kiều Mộc vẫy vẫy tay, đi đến giá treo quần áo, lấy chiếc áo khoác len cashmere màu lông lạc đà xuống, không vội mặc vào mà khoác ở khuỷu tay, mở cửa đi ra ngoài.
Mạnh Hàm theo phía sau ra ngoài, đưa cô vào thang máy, lúc này mới trả lời Hà Viện bên kia.
Phùng Chi nói chuyện cùng cô xong, cả người suy sụp ngồi trên sô pha, Hà Viện thấy biểu tình của chị ta, biết là không được, sắc mặt khó coi đến vặn vẹo, "Kiều tổng tàn nhẫn như vậy? Nói không cần em liền không cần?"
Phùng Chi vô lực gật gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại nam nữ chính đều là nghệ sĩ dưới trướng cô ấy, em cảm thấy em cạnh tranh được sao? Hơn nữa nếu muốn chọn em, còn phải bỏ ra rất nhiều, so với việc cô ấy hiện tại muốn nâng Đồng Phi cái nào có lời hơn?"
"A, em thật không ngờ Kiều tổng vì nâng tiểu tình nhân của mình mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu là lao vào chắc đây chính là chế tác trăm triệu đấy!" Hà Viện thật sự không nghĩ ra, cô ta chiêu thương lẫn nhiệt đều có, Kiều Mộc não úng nước sao! Sao không biết linh hoạt chứ!
"Chỉ có thể nói kẻ có tiền tùy hứng đi." Phùng Chi thở dài: "Bỏ đi Viện Viện, lấy nhiệt của em hiện tại cũng không phải không nhận được phim hay, nếu em không thích kịch bản trước đó chị đưa thì chúng ta xem lại, có thể tìm được cái thích hợp."
Phùng Chi trong lòng có tiếc nuối, nhưng không bị ảnh hưởng, chị ta cảm thấy nếu Kiều Mộc bên kia chắc chắn không muốn Hà Viện, vậy bọn họ liền chọn kịch bản khác, không đến mức phải treo cổ ở thân cây của cô.
Nhưng mà, Hà Viện vẫn cố chấp, cô ta đã sớm thích câu chuyện của bộ phim này, lại tự tin hai ngày Kiều Mộc sẽ chịu thua mình, kết quả bị vả mặt bôm bốp, lòng tự trọng chịu đả kích nghiêm trọng, cảm thấy không nắm được thật quá mất mặt.
Ngoài ra, trên mạng đều truyền ra cô ta từng đi thử vai, đây không phải là cái cớ cho anti-fan nói cô ta bị khinh thường sao? Người khác tình nguyện muốn người mới cũng không cần cô ta, này quả thực là giẫm đạp tôn nghiêm của cô ta.
Hà Viện để tâm vào chuyện vụn vặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, Chi tỷ, em phải diễn nữ chính bộ phim này, chị nói lại với bên kia, nói em tự nguyện giảm một chút thù lao đóng phim, nếu không được, dùng dư luận buộc bọn họ."
"Cái gì?" Phùng Chi kinh ngạc, "Viện Viện, em như vậy......!Kỳ thật không cần thiết, có vẻ em đang mất giá."
"Không, không lấy được mới có vẻ em mất giá, em đường đường là một tiểu hoa đang bạo, sao có thể kém hơn một sinh viên đại học?" Hà Viện nắm chặt tay, "Trước tiên chị nói với bên kia về thù lao đóng phim, nếu bọn họ không đồng ý vậy thì phát động dư luận, khiến fans nguyên tác nháo lên, chỉ tên muốn em diễn, ngược lại em muốn xem họ kiên trì được bao lâu."
Phùng Chi nhíu mày, "Viện Viện, tác dụng của fans không lớn như em nghĩ đâu, nếu như vậy có thể bức cho tư bản chịu thua, vậy đã không phải tư bản."
"Em biết, nhưng dư luận nổi lên, em không tin bọn họ sẽ không có suy tính, không ai muốn phim của mình còn chưa khai máy đã bị một đám người chống lại đi? Bộ phim này lại không phải mỗi công ty Kiều Mộc đầu tư, dù cô ta kiên trì thì nhà đầu tư khác và nhà sản xuất cũng sẽ không làm!"
"Viện Viện......" Phùng Chi còn muốn khuyên.
Hà Viện giơ tay ngăn lại: "Chi tỷ, chị liền làm theo em nói đi."
Phùng Chi mấp máy môi, không còn cách nào đành phải làm theo.
Kiều Mộc vốn định một mình về nhà cũ, nhưng Kỳ Anh gọi điện tới, cô liền qua đón cô bé trước.
Kỳ Anh có một căn chung cư riêng, đôi khi đi chơi buổi tối với bạn bè sẽ qua đêm ở đó, miễn cho về trễ bị ba mẹ mắng.
Kiều Mộc lái xe thể thao đến dưới lầu chung cư của cô bé, Kỳ Anh hoạt bát chạy tới, mở cửa lên xe, ôm cô một cái: "Chị dâu, em nhớ chị."
Kiều Mộc cười tủm tỉm đẩy cái trán của cô bé: "Nhớ cái gì chứ, cũng không phải mười ngày nửa tháng không gặp."
"Chính là cảm thấy giống mười ngày nửa tháng không gặp." Kỳ Anh cười ngọt ngào, "Có thể là cuộc chiến dư luận tối hôm qua của chị với Trình Tâm Nghiên quá xuất sắc nên cảm giác giống như đã qua một thế kỷ vậy."
"Em cũng quá khoa trương rồi đấy." Kiều Mộc gõ gõ cô bé, bảo cô thắt dây an toàn, sau đó mới khởi động xe thể thao.
"Chị dâu, hôm nay dư luận có nói gì về chị với Trình Tâm Nghiên không?" Kỳ Anh hỏi.
Kiều Mộc lắc đầu, mắt nhìn phía trước: "Không thấy, hẳn là không có gì đi?"
Tối hôm qua hai người giao chiến coi như đặt dấu chấm hết cho việc vướng ngã, cũng không có gì phải tiếp tục chú ý.
"Phương hướng chung cũng không có gì, dù sao Trình Tâm Nghiên đã lật xe hoàn toàn, hiện tại cư dân mạng đều gọi cô ta là Trình chuột rút."
"Trình chuột rút?" Kiều Mộc khó hiểu.
Kỳ Anh cười ha ha giải thích: "Chính là châm chọc chị ta nói dối việc chân mình bị chuột rút đó, cho nên cư dân mạng gọi chị ta là Trình chuột rút, em nói cho chị nghe, hiện tại danh tiếng của chị ta thực sự rất tệ, tuyệt đối sẽ khiến giá trị thương mại của chị ta giảm mạnh, hôm nay chị ta có sân khấu cũng đã bị hủy bỏ."
"Hủy bỏ?" Lúc Kiều Mộc tách Trình Tâm Nghiên biết cô ta muốn đi biểu diễn ở thành phố bên cạnh, nhưng không biết đã bị hủy bỏ, "Hủy bỏ khi nào? Cô ta không muốn lên sân khấu hay là ban tổ chức không cho cô ta lên?"
"Thông báo được đăng lúc 10 rưỡi sáng nay, ban tổ chức nói lý do là cơ thể Trình Tâm Nghiên không thoải mái, không thích hợp lên sân khấu, nhưng cụ thể là chị ta không lên hay là ban tổ chức không cho lên cũng không biết, nhưng mặc kệ lý do gì thì đều ảnh hưởng đến chị ta.
Fans chị ta từ tối qua cho tới hôm nay cũng thoát không ít." Kỳ Anh vui vẻ dựng ngón tay cái cho Kiều Mộc: "Chị dâu, chị đã thắng lớn! Lợi hại lợi hại!"
Kiều Mộc cười cười, không có vui sướng khi người gặp họa, cũng không có dào dạt đắc ý, "Kỳ thật nếu cô ta không chọc chị, chị cũng không muốn đối xử với cô ta như thế, chị cho rằng bọn chị có thể chung sống hoà bình giống như hai người xa lạ."
Kiều Mộc từ khi phát hiện nữ chính Trình Tâm Nghiên trong truyện gốc có thuộc tính là trà xanh bạch liên hoa thì luôn phòng bị cô ta, nhưng vẫn có lòng trắc ẩn, cảm thấy tốt xấu gì cũng là nữ chính, phẩm chất hẳn là không đến mức quá tệ, lại không nghĩ, hiện thực hung hăng vả mặt cô một cái.
Cô cảm thấy bản thân đã đổi vị trí với Trình Tâm Nghiên, trong sách nhân vật của cô cầu mà không được cho nên cuối cùng càng ngày càng điên, hiện tại không phải là Trình Tâm Nghiên chứ?
Kiều Mộc nhăn nhăn mày, một chút cũng không hy vọng Trình Tâm Nghiên nổi điên, bởi vì điều đó sẽ tìm phiền toái vô tận đến cho cô, rất đau đầu, cô chỉ muốn an an ổn ổn duy trì công ty và tiêu tiền.
"Chị dâu, chị cũng đừng hy vọng cô ta sẽ chung sống hoà bình với chị, em nói cho chị một việc, nhưng chị đừng ghen hay không vui nha." Kỳ Anh thần bí che miệng lại, nghiêng người tới.
Kiều Mộc khoé mắt liếc cô bé một chút, "Chuyện gì?"
Kỳ Anh nhìn xung quanh giống như tên trộm, giọng nói không tự giác bé lại, "Em nói chị biết, Trình Tâm Nghiên thích anh em, không phải em gái thích anh trai, mà là kiểu phụ nữ thích đàn ông đó."
Kiều Mộc còn tưởng chuyện gì, cô cười nói: "Việc này chị đã biết."
"A? Chị biết? Chị biết lúc nào?" Kỳ Anh kinh ngạc, không dám tin nhìn Kiều Mộc, cô bé còn tưởng rằng bản thân ngày hôm qua nghe được bí mật lớn, trong lòng luôn nghĩ nên nói cho chị dâu thế nào, thế mà chị ấy đã biết?
"Lúc Trình Tâm Nghiên còn ở nhà của bọn chị chị đã phát hiện ra." Kiều Mộc tìm cái cớ, "Biểu hiện của cô ta còn rất rõ ràng, em không phát hiện ra sao?"
"Trước kia em cũng có cảm giác, nhưng lại thấy không có khả năng, sau đó chị ta xuất ngoại mấy năm, suy nghĩ này em cũng không nghĩ nữa." Kỳ Anh chậc một tiếng, "Thật không ngờ chị ta lại có loại tâm tư này với anh em, lúc trước không nên nhận vào nhà, nuôi ở bên ngoài đưa tiền cũng được mà, nếu chị ta không vào, nói không chừng cậu mợ cũng sẽ không......"
Nói đến bi kịch này, Kỳ Anh hốc mắt đỏ hồng, rất khó chịu.
Kiều Mộc cánh môi mím lại, không tự chủ được nắm chặt tay lái, mặc dù bi kịch của cha mẹ Cố Hàn Thanh đối với cô mà nói chỉ là vài dòng trong sách, nhưng bây giờ cô đã chậm rãi chấp nhận Cố Hàn Thanh, chuyện này đối với cô không còn là vài câu văn nữa, mà là hai sinh mệnh, cũng là cha mẹ chồng cô chưa từng gặp mặt.
Trong sách nói ngắn gọn hai người đều rất hòa thuận và hiền từ, nghĩ đến chắc rất dễ ở chung.
Chỉ đáng tiếc, cô không có cơ hội.
Kiều Mộc buông một tay, cầm lấy tay Kỳ Anh, an ủi cô bé: "Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện vui đi, nhìn thấy quan tuyên của bộ 《 Đăng Tiên Đồ 》 mà chị đầu tư chưa? Chị kể em nghe Hà Viện tới tìm chị......"
Kiều Mộc biết Kỳ Anh thích nghe bát quái trong vòng, cho nên chủ động kể cho cô bé.
Kỳ Anh quả nhiên tinh thần vực dậy, mắt trông mong hỏi cô sau đó thì sao.
Kiều Mộc cười tủm tỉm kể cho cô bé.
Bất tri bất giác về tới nhà cũ, Kiều Mộc xuống xe đi về phía cốp lấy lễ vật, một miếng ngọc Phật, cô không lập tức nói với ông nội về chuyện của Trình Tâm Nghiên, mà giả bộ như không có chuyện gì nói về việc nhà, ăn cơm trưa xong, ông nội vẻ mặt tác hợp bảo cô đưa điểm tâm đến công ty cho Cố Hàn Thanh.
"Mộc Mộc, ta mới vừa hỏi Hàn Thanh, nó nói trưa nay không có việc gì, cháu mau đi đi."
Kiều Mộc sửng sốt: "A? Cháu đến công ty đưa cho anh ấy?"
"Đúng vậy, hẳn là cháu rất ít khi đến công ty nó, cháu dù sao cũng là phu nhân của chủ tịch, nên đến nhiều một chút." Hôm qua sau khi Cố lão gia biết Trình Tâm Nghiên có tình cảm không bình thường đối với cháu trai mình, liền càng thêm tích cực tác hợp cho bọn họ.
Ông không biết kỳ thật Cố Hàn Thanh và Kiều Mộc đã rơi vào cảnh đẹp.
"Chị dâu, chị mau đi đi, sau đó về tìm em." Kỳ Anh cùng ông ngoại một lòng, nhiệt tình tác hợp.
Kiều Mộc khó xử: "Như vậy không tốt lắm đâu, Hàn Thanh đang đi làm, cháu đến sẽ quấy rầy anh ấy."
"Có gì quấy rầy chứ, ta hỏi nó, buổi trưa nó không có việc gì, hiện tại chắc đang nghỉ ngơi, cháu liền đi đi.
Nó thiếu ngủ một lát cũng không có chuyện lớn gì." Cố lão gia phất phất tay, thúc giục Kiều Mộc.
Kiều Mộc dở khóc dở cười, sao ông nội lại nôn nóng tác hợp đến nỗi bảo cô đến công ty quấy rầy như vậy, cô sờ sờ mũi, nghĩ thầm có phải liên quan đến Trình Tâm Nghiên hay không, liền thử mở miệng nói: "Ông nội, cái kia, chuyện Tâm Nghiên......"
Cố lão gia biết cô muốn nói gì, giơ tay đánh gãy: "Mộc Mộc, chuyện này cháu không cần nói với ta, là Tâm Nghiên làm không đúng, chờ nó trở lại, ta sẽ kêu nó trở về nói chuyện, cũng sẽ bảo nó xin lỗi cháu."
"Thật ra không cần xin lỗi, ngày hôm qua cô ấy đã xin lỗi cháu rồi." Kiều Mộc lắc đầu.
Kỳ thật ngày hôm qua ai nấy cũng đều thấy được Trình Tâm Nghiên xin lỗi không thành tâm, hoàn toàn là do áp lực dư luận, Cố lão gia cũng chú ý đến chuyện này.
"Nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, làm sai phải biết sửa sai." Cố lão gia có chút thất vọng lắc đầu, ông nghĩ đến Trình Tâm Nghiên lại nói: "Thôi, chuyện này trước đừng nói nữa, cháu mau mang đi đi."
Kiều Mộc không còn cách nào, nhìn thấy Kỳ Anh liều mạng làm mặt quỷ với mình, ý bảo cô mau đi đi, Kiều Mộc buồn cười, cầm điểm tâm ra cửa.
Tới dưới lầu công ty Cố Hàn Thanh, Kiều Mộc suy nghĩ có nên gửi tin nhắn báo trước cho anh là mình đến hay không, miễn cho anh thực sự có chuyện gì, bản thân tùy tiện đi lên quấy rầy đến anh.
Lại muốn cho anh một bất ngờ.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định gửi tin nhắn, công ty là nơi nghiêm túc, không phải để gây bất ngờ.
Cô gửi xong, đợi hai phút không thấy có tin nhắn trả lời, hay là thực sự có việc?
Hay là ngủ trưa rồi?
Kiều Mộc gãi gãi đầu, đội mũ và đeo khẩu trang, đẩy cửa đi vào, ông nội cho cô thẻ công ty, cô trực tiếp quẹt thẻ đi vào, lại quẹt thang máy chuyên dụng của Cố Hàn Thanh, một đường lên tầng cao nhất.
Tính ra đây hình như là lần thứ hai cô tới công ty, lần đầu tiên là Cố Hàn Thanh gọi cô tới thảo luận về hợp đồng, lúc ấy người đàn ông kia đặc biệt lạnh nhạt với cô nói trừ tiền cái gì cũng không thể cho cô, kết quả mới hai tháng mọi thứ đã thay đổi, hiện tại hai người đã thành vợ chồng tương đối bình thường, cô còn tới đưa đồ ăn cho anh.
Thời gian thật kỳ diệu, làm thế nào mà hai người được như ngày hôm nay?
Kiều Mộc nghĩ lung tung, đinh một tiếng, thang máy mở ra, Kiều Mộc một tay đút trong túi áo gió cất bước đi ra ngoài.
Bên ngoài là phòng thư ký và phòng làm việc của trợ lý, trợ lý nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy, đầu tiên là nghi hoặc cô là ai, lúc Kiều Mộc tháo khẩu trang xuống, anh ta trừng mắt, giật mình đi tới, "Phu nhân, sao cô lại tới đây?"
Kiều Mộc cất khẩu trang vào túi áo, sau đó nhắc tới hộp đồ ăn, "Tôi tới đưa điểm tâm cho Hàn Thanh, anh ấy ở phòng làm việc sao?"
"Ách......!vâng ở đó, nhưng bên trong có......" Trợ lý nói chuyện có chút chần chờ, Kiều Mộc kỳ lạ, "Sao vậy? Có khách à? Lúc này còn đang nói chuyện sao?"
Ông nội không phải nói không có việc gì sao, chẳng lẽ trên đường cô tới đây mới có việc?
"Nếu có người vậy thì tôi đi đây, chốc nữa cậu đem hộp thức ăn này cho anh ấy đi, nói là ông nội bảo tôi đưa tới." Kiều Mộc tính chạy lấy người.
Trợ lý gọi cô lại: "Phu nhân, từ từ, cái kia, người bên trong cũng không phải đối tác, mà là......!Trình Tâm Nghiên tiểu thư."
Chuyện tối hôm qua thật sự nháo lớn, cho dù trợ lý không thích ăn dưa nhưng cũng nghe từ vợ mình, anh ta lại biết Kiều Mộc là phu nhân của chủ tịch, đương nhiên cũng biết phu nhân chủ tịch chạm mặt Trình Tâm Nghiên trong phòng làm việc là không thích hợp, cho nên hiện tại nói chuyện rất chần chờ.
Kiều Mộc kinh ngạc nhướng mày, cô không ngờ sẽ là Trình Tâm Nghiên, không phải cô ta ở bên ngoài thành phố sao? Ồ, đúng rồi, sân khấu kia của cô ta đã bị hủy bỏ, phỏng chừng sáng sớm đã bay về Hải Thành, cũng không biết cô ta tới tìm Cố Hàn Thanh có chuyện gì, cáo trạng cô sao? Kể ra bản thân bị ủy khuất, để Cố Hàn Thanh làm chủ cho cô ta?
Kiều Mộc ánh mắt sâu kín nhìn về phía cửa phòng làm việc của chủ tịch, trợ lý phía sau lưng ứa ra mồ hôi, cảm thấy hiện tại là Tu La tràng, anh ta có nên vào nhắc nhở Cố tổng một chút không nhỉ.
Lúc này, trong phòng làm việc, Trình Tâm Nghiên đích xác hoa lê dính hạt mưa kể ra ủy khuất của mình, "Thanh ca, chuyện ngày hôm qua, em thật sự không phải cố ý, anh phải tin em, em biết chị dâu khẳng định không tin em, cho nên em chỉ có thể tới nói với anh, em cảm thấy có khả năng chị ấy hiểu lầm em nên mới dùng thành kiến để nhìn em, hôm qua em cũng đã thật lòng xin lỗi chị ấy, kết quả chị dâu đáp trả kỳ lạ như vậy, Thanh ca anh cũng thấy rồi đó, em không biết vì sao chị ấy lại làm như vậy.
Hiện tại trên mạng đều đang mắng em, chửi rất khó nghe, trong lòng em rất khó chịu."
Trình Tâm Nghiên nói xong, đấm đấm ngực, làm bộ không thở nổi.
Cố Hàn Thanh ngồi đối diện, hai chân vắt chéo, ánh mắt thâm thúy nhìn cô ta.
Chờ cô ta nói xong một tràng, ngón tay thon dài gõ gõ đầu gối, thấp giọng hỏi: "Tâm Nghiên, anh hỏi em một câu, lúc ấy em thật sự bị chuột rút mới ngáng chân Mộc Mộc sao?"
"Đương nhiên......"
"Nhìn vào mắt anh trả lời." Cố Hàn Thanh tăng thêm ngữ khí.
Trình Tâm Nghiên đang cúi đầu chấn động toàn thân, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Cố Hàn Thanh, cô ta thoáng chốc hoảng loạn, "Em......!Em......"
Cô ta không nói dối nổi, ánh mắt Cố Hàn Thanh quá sắc bén, những lời giảo biện của cô ta không có chỗ nào che giấu.
Cố Hàn Thanh thất vọng nhắm mắt lại: "Tâm Nghiên, em thật sự làm anh thất vọng, em thích anh phải không? Cho nên em ghen ghét Mộc Mộc?"
"Thanh ca?" Trình Tâm Nghiên không ngờ việc mình thích đối phương sẽ bị nói trắng ra như thế, sắc mặt cô ta trắng bệch, ngẩn ngơ nhìn Cố Hàn Thanh.
Cố Hàn Thanh bình tĩnh nhìn lại, anh là người thẳng thắn trong tình cảm, không thích nói lời hàm hồ, cho người ta ái muội, "Hôm nay một lần nói rõ ràng đi, anh không biết vì sao em lại có loại tình cảm này đối với anh, nhưng anh vẫn luôn coi em là em gái, cho nên anh cảm thấy về sau chúng ta đừng tùy tiện gặp nhau nữa, giữ khoảng cách đối với em, đối với anh hay đối với Mộc Mộc đều tốt, ngoài ra, anh muốn trịnh trọng nói với em, Mộc Mộc là vợ anh, là người anh thích, anh không hy vọng người khác làm tổn thương cô ấy, đặc biệt là em, anh coi em là em gái nên nếu em làm tổn thương cô ấy, sẽ khiến anh càng thêm đau lòng, em biết không?"
Trình Tâm Nghiên lập tức khóc ra tiếng, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của mình sẽ thành như vậy, đối phương nói trắng ra đã đành, lại còn làm trò thông báo thích người phụ nữ khác trước mặt cô ta.
Điều này cô ta làm sao mà chịu nổi.
Anh còn cảnh cáo cô ta không được làm tổn thương Kiều Mộc.
Không được làm tổn thương......
A......!vậy vết thương của cô ta thì tính là gì?
Kiều Mộc nghe thấy trong phòng làm việc truyền ra tiếng khóc, kinh ngạc trao đổi ánh mắt với trợ lý, xảy ra chuyện gì vậy? Sao Trình Tâm Nghiên khóc lợi hại như thế, giống như trải qua cái gì mà sinh ly từ biệt vậy.
Quả thực có thể dùng ruột gan đứt từng khúc để hình dung.
Lúc Kiều Mộc buồn bực, cửa phòng làm việc lập tức bị mở ra, Trình Tâm Nghiên che miệng từ bên trong lao ra, nhìn thấy Kiều Mộc, cô ta sửng sốt, không chút che giấu ghen ghét oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, vùi đầu chạy đi.
Kiều Mộc hơi kinh ngạc, lại vô tội chớp chớp mắt, trừng cô làm gì, cô không làm gì nha.
"Mộc Mộc?" Phía sau, tiếng Cố Hàn Thanh kinh ngạc vang lên, anh không ngờ Kiều Mộc sẽ ở bên ngoài phòng làm việc.
Kiều Mộc quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn anh: "Hàn Thanh, ông nội bảo em mang điểm tâm cho anh, không quấy rầy anh chứ?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày, đi ra đứng yên ở bên cạnh cô, nghiêng mắt liếc trợ lý một cái: "Sao không báo với tôi phu nhân tới?"
Trợ lý nhìn hướng Trình Tâm Nghiên rời đi, không trả lời.
Kiều Mộc đẩy anh một chút, giúp trợ lý giải vây: "Không phải anh có khách sao, mau, đi vào nếm thử điểm tâm, đặc biệt ngon."
Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, nhận hộp đồ ăn, một tay khác dắt cô gái, mang theo cô đi vào phòng làm việc, cửa vừa đóng lại, Kiều Mộc thoải mái rất nhiều.
"Mộc Mộc, vừa rồi tôi với Tâm Nghiên......" Cố Hàn Thanh muốn giải thích, Kiều Mộc nâng tay ấn trên môi anh, cong mi nói: "Không cần giải thích với em, vợ chồng nhưng cũng cần có không gian riêng."
Cô cũng không cần chuyện gì cũng phải biết.
Cố Hàn Thanh ánh mắt ấm áp, bắt lấy tay nhỏ của cô đưa lên môi hôn, "Tôi đã nói rõ ràng với cô ấy, tôi muốn về sau cô ấy sẽ không đến tìm em gây phiền toái nữa."
"A, vậy sao." Kiều Mộc kỳ thật không tin lắm, nhưng cũng không mất hứng, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta ăn điểm tâm đi?"
"Được." Cố Hàn Thanh dẫn cô ngồi vào sô pha, Kiều Mộc mở hộp thức ăn, gắp một miếng đút cho anh: "Anh nếm thử đi."
Cố Hàn Thanh mắt đen híp lại, bất động thanh sắc xẹt qua đôi môi đỏ mọng của cô gái, cái gì cũng không nói, cúi người cắn một miếng.
"Thế nào?"
"Tay nghề Hà quản gia à?"
"Sao anh biết?" Kiều Mộc kinh ngạc.
Cố Hàn Thanh nhàn nhạt cười cười, "Từ nhỏ tôi đã ăn, đương nhiên biết."
"Cũng đúng, là em ngốc." Kiều Mộc mỉm cười, "Hừ, tự anh cầm ăn đi."
"Em đút cho tôi." Cố Hàn Thanh không nhận, ánh mắt nhìn thẳng Kiều Mộc.
Kiều Mộc mặt đỏ lên, giận anh: "Đút, Cố tiên sinh, sao anh lại thành lười như vậy, không giống anh chút nào."
"Vậy em cảm thấy tôi nên thế nào?" Cố Hàn Thanh có chút tò mò bản thân trong lòng Kiều Mộc là hình tượng gì.
"Anh hẳn là cao lãnh người sống chớ đến gần, chuyện gì cũng tự tay làm lấy! Sao có thể bảo con gái đút cho, người ta đều là nhà trai đút cho nhà gái." Kiều Mộc phun tào anh.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, hình như cảm giác được cái gì, "Được, tôi đút cho em."
Dứt lời, anh cắn miếng điểm tâm trong tay Kiều Mộc, sau đó cúi đầu ngậm môi Kiều Mộc.
Kiều Mộc:!!!
Cô bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó, hàm răng bị cạy ra, tròng mắt càng như bay ra ngoài.
Cả mặt đỏ bừng.
Anh anh anh anh!!!!!
Hoá ra anh là loại đàn ông này!
Cô đúng là đã nhìn lầm anh!
Đây là nụ hôn ướt át đầu tiên của hai người, hoàn toàn khác với chuồn chuồn lướt nước chạm môi một chút như trước kia, Kiều Mộc một mẫu thai solo* căn bản chưa từng trải qua loại kích thích này, thân thể dần dần trở nên mềm nhũn, điểm tâm trong tay cũng rơi xuống đất, cô chậm rãi bị người đàn ông đè nằm xuống sô pha.
* Mẫu thai solo: ý là độc thân từ khi còn ở trong bụng mẹ.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, Kiều Mộc cảm thấy mình sắp ngạt chết rồi, người đàn ông rốt cuộc cũng chịu buông tha cho cô, còn dùng giọng khàn khàn trêu ghẹo, "Sao em không thở."
Kiều Mộc đôi mắt mê ly trừng anh, nghiến răng nghiến lợi, "Cố Hàn Thanh, anh nha, thật sự đây là lần đầu tiên anh yêu đương hả? Hôn thuần thục như vậy, anh lừa quỷ à!"
Cố Hàn Thanh sửng sốt, không ngờ sẽ bị nghi ngờ cái này, anh chớp chớp mắt, mỉm cười, vô tội nói: "Chỉ có thể nói tôi có thiên phú dị bẩm đi, Mộc Mộc, chẳng lẽ này cũng không được."
"Xì, em mới không tin anh." Kiều Mộc thở phì phò phản bác.
Cố Hàn Thanh cười một tiếng, "Thật, không tin thì thử lại."
Anh lại chặn Kiều Mộc, Kiều Mộc bị hôn đến đầu óc choáng váng, tựa hồ nghe thấy người đàn ông hỏi cái gì mà đêm nay ngủ cùng giường, cô mơ mơ màng màng đáp ứng rồi..