Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 762
Trong mắt cô ta chứa đầy vẻ chờ mong.
Chỉ chờ Tôn Hàn lên tiếng đồng ý cho cô ta trở thành người phụ nữ của anh.
“Đúng là loại điên khùng vô liêm sỉ!”
Tôn Hàn mắng một câu rồi bỏ đi, thậm chí còn thấy nhìn Diệp Tô thêm một giây thôi cũng khiến mình muốn mắc ói.
“Tôn Hàn, Tôn Hàn, chờ tôi, chờ tôi
với!”
Nhưng Diệp Tô không hề bỏ cuộc, vẫn dính lấy anh như sam.
“Phù!”
Đột nhiên Tôn Hàn dừng bước, anh thở mạnh ra rồi quay lại nói: “Không được đi theo tôi! Tôi nói cho chị biết, sức chịu đựng của con người có hạn thôi”.
Nếu Diệp Tô không phải là phụ nữ và hai người quen biết nhau từ nhỏ thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ không tha cho hành vi hôm nay của cô ta.
Diệp Tô vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta đứng chặn trước mặt anh rồi thở hổn hển nói: “Tôi không thể hiểu được mình có điểm nào không tốt mà cậu nhất quyết không thích tôi?”
“Dù cô gái kia có đẹp đến mấy thì cũng đã có con rồi, cô ta lấy gì để so với tôi chứ?”
Chát!
Ngay khi vừa nói dứt câu, Diệp Tô đã thấy mặt mình đau rát, ngay sau đó là cảm giác tê rần.
Mặt cô ta bị đánh đến mức tê rần mất cảm giác tạm thời rồi.
Diệp Tô tức giận ngẩng đầu lên, một tay cô ta che bên má bị đánh sưng đỏ và hằn năm đầu ngón tay, sau đó gào lên: “Cậu còn dám đánh tôi, cậu dựa vào đâu mà đánh tôi? Cậu tưởng mình là ai hả? Chẳng qua chỉ là cái loại con hoang không cha không mẹ, chẳng may phất lên thôi”.
“Tôn Hàn, cậu tưởng mình giỏi lắm à?”
Sau khi trút hết giận dữ xong, Diệp Tô chợt có vẻ hoảng sợ, bấy giờ cô ta mới ý thức được những lời mình vừa nói.
Sao cô ta lại dám nói như vậy với Tôn Hàn chứ?
Nhỡ may chọc Tôn Hàn giận quá, anh không đền mấy triệu kia cho cô ta thì sao?
Lẽ nào cô ta phải chờ công tỵ phát hiện ra sai phạm rồi tống mình vào tù ư?
“Tôn Hàn, xin lỗi. Tôi lỡ lời, tại tôi nóng giận quá nên mất khôn, cậu tha lỗi cho tôi nhé! Tôi thích cậu thật lòng mà…”
Diệp Tô bật khóc nức nở, còn trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.
Tôn Hàn cười lạnh nói: “Chỉ là chị nói những lời thật lòng nhất ra thôi mà, cần gì phải giả bộ tiếp nữa. Chị coi thường tôi đâu phải mới chỉ ngày một ngày hai, nhưng tôi cũng không quan tâm. Còn việc chị nói mình thích tôi ấy mà, nếu còn chút liêm sỉ thì chị hãy nhớ lại đi, cách đây mấy hôm, chị vừa tổ chức hôn lễ đấy”.
“Nể còn chút tình cảm họ hàng, ngày mai tôi vẫn sẽ sắp xếp xe đưa chị và bác cả về tỉnh”.
Dứt lời, Tôn Hàn kiên quyết quay đi, giờ anh chỉ thấy tức cười với người phụ nữ vô liêm sỉ này thôi.
Sau khi về khách sạn, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Hạ.
Sau khi kiểm chứng lại thì anh càng thấy buồn cười hơn.
Lại còn hai bố con lên kế hoạch với nhau nữa chứ, chỉ vì anh có tiền nên Diệp Tô chẳng màng sĩ diện muốn nhào vào lòng anh.
“Anh, em xin lỗi. Em cứ tưởng bọn họ chỉ muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn thôi, chứ không nghĩ nhiều gì cả! Bác cả quá đáng thật đấy, đến nơi rồi còn giả vờ đau bụng nữa”.
“Anh, để em gọi điện giải thích với chị Y Y cho”, Từ Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôn Hàn đang cảm thấy rất đau đầu, một buổi tối vốn đang êm đẹp lại bị Diệp Tô phá hỏng.
Điều quan trọng hơn là sáng mai anh phải đi rồi, đến cơ hội đích thân giải thích cũng không còn nữa.
Đành đế Từ Hạ làm giúp anh vậy.
Tôn Hàn đang định đồng ý với Từ Hạ thì chợt có một số lạ từ thủ đô gọi tới.
Số từ thủ đô.
Tôn Hàn chợt có một dự cảm không lành nên bảo với Từ Hạ mình có cuộc gọi đến rồi nghe máy luôn.
“Tôn Hàn”.
Sau khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, Tôn Hàn đã biết là ai.
Anh thở mạnh ra một hơi: “Giang Lệ!”
“Dạo này sao rồi? Sắp đến ngày rồi đấy, cậu chuẩn bị xong hết chưa? Cậu phải biết giờ tôi vẫn ám binh bất động, nhưng một khi tôi mà hành động là lớn chuyện đấy”, Giang Lệ bình thản nói, như thể chuyến đi xuống phía Nam lần này chỉ như một trò chơi.
Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, nhưng không đáp lại với câu từ đanh thép nào cả, anh chỉ có vẻ nghi hoặc hỏi: “Giang Lệ, ông đã làm bá chủ một phương với quyền lực ngất trời rồi, tại sao còn thèm muốn phía Nam nữa? Dù ông đánh xuống đây thì sao nào? Chẳng lẽ ông tưởng mình thật sự có thế dẹp tan hết các thế lực ngầm ở trong nước và trở
thành thế lực duy nhất hay sao?”
“ừ thì cứ cho là ông có thể làm vậy đi, nhưng có sống được đến lúc ấy không, đó còn chưa kể tới việc chính phủ đời nào để thủ lĩnh của thế giới ngầm được yên chứ”.
“Nói xong chưa?”, Giang Lệ từ tốn hỏi.
Chỉ chờ Tôn Hàn lên tiếng đồng ý cho cô ta trở thành người phụ nữ của anh.
“Đúng là loại điên khùng vô liêm sỉ!”
Tôn Hàn mắng một câu rồi bỏ đi, thậm chí còn thấy nhìn Diệp Tô thêm một giây thôi cũng khiến mình muốn mắc ói.
“Tôn Hàn, Tôn Hàn, chờ tôi, chờ tôi
với!”
Nhưng Diệp Tô không hề bỏ cuộc, vẫn dính lấy anh như sam.
“Phù!”
Đột nhiên Tôn Hàn dừng bước, anh thở mạnh ra rồi quay lại nói: “Không được đi theo tôi! Tôi nói cho chị biết, sức chịu đựng của con người có hạn thôi”.
Nếu Diệp Tô không phải là phụ nữ và hai người quen biết nhau từ nhỏ thì chắc chắn Tôn Hàn sẽ không tha cho hành vi hôm nay của cô ta.
Diệp Tô vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta đứng chặn trước mặt anh rồi thở hổn hển nói: “Tôi không thể hiểu được mình có điểm nào không tốt mà cậu nhất quyết không thích tôi?”
“Dù cô gái kia có đẹp đến mấy thì cũng đã có con rồi, cô ta lấy gì để so với tôi chứ?”
Chát!
Ngay khi vừa nói dứt câu, Diệp Tô đã thấy mặt mình đau rát, ngay sau đó là cảm giác tê rần.
Mặt cô ta bị đánh đến mức tê rần mất cảm giác tạm thời rồi.
Diệp Tô tức giận ngẩng đầu lên, một tay cô ta che bên má bị đánh sưng đỏ và hằn năm đầu ngón tay, sau đó gào lên: “Cậu còn dám đánh tôi, cậu dựa vào đâu mà đánh tôi? Cậu tưởng mình là ai hả? Chẳng qua chỉ là cái loại con hoang không cha không mẹ, chẳng may phất lên thôi”.
“Tôn Hàn, cậu tưởng mình giỏi lắm à?”
Sau khi trút hết giận dữ xong, Diệp Tô chợt có vẻ hoảng sợ, bấy giờ cô ta mới ý thức được những lời mình vừa nói.
Sao cô ta lại dám nói như vậy với Tôn Hàn chứ?
Nhỡ may chọc Tôn Hàn giận quá, anh không đền mấy triệu kia cho cô ta thì sao?
Lẽ nào cô ta phải chờ công tỵ phát hiện ra sai phạm rồi tống mình vào tù ư?
“Tôn Hàn, xin lỗi. Tôi lỡ lời, tại tôi nóng giận quá nên mất khôn, cậu tha lỗi cho tôi nhé! Tôi thích cậu thật lòng mà…”
Diệp Tô bật khóc nức nở, còn trong lòng thì vô cùng hoảng sợ.
Tôn Hàn cười lạnh nói: “Chỉ là chị nói những lời thật lòng nhất ra thôi mà, cần gì phải giả bộ tiếp nữa. Chị coi thường tôi đâu phải mới chỉ ngày một ngày hai, nhưng tôi cũng không quan tâm. Còn việc chị nói mình thích tôi ấy mà, nếu còn chút liêm sỉ thì chị hãy nhớ lại đi, cách đây mấy hôm, chị vừa tổ chức hôn lễ đấy”.
“Nể còn chút tình cảm họ hàng, ngày mai tôi vẫn sẽ sắp xếp xe đưa chị và bác cả về tỉnh”.
Dứt lời, Tôn Hàn kiên quyết quay đi, giờ anh chỉ thấy tức cười với người phụ nữ vô liêm sỉ này thôi.
Sau khi về khách sạn, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Hạ.
Sau khi kiểm chứng lại thì anh càng thấy buồn cười hơn.
Lại còn hai bố con lên kế hoạch với nhau nữa chứ, chỉ vì anh có tiền nên Diệp Tô chẳng màng sĩ diện muốn nhào vào lòng anh.
“Anh, em xin lỗi. Em cứ tưởng bọn họ chỉ muốn mời anh bữa cơm để cảm ơn thôi, chứ không nghĩ nhiều gì cả! Bác cả quá đáng thật đấy, đến nơi rồi còn giả vờ đau bụng nữa”.
“Anh, để em gọi điện giải thích với chị Y Y cho”, Từ Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.
Tôn Hàn đang cảm thấy rất đau đầu, một buổi tối vốn đang êm đẹp lại bị Diệp Tô phá hỏng.
Điều quan trọng hơn là sáng mai anh phải đi rồi, đến cơ hội đích thân giải thích cũng không còn nữa.
Đành đế Từ Hạ làm giúp anh vậy.
Tôn Hàn đang định đồng ý với Từ Hạ thì chợt có một số lạ từ thủ đô gọi tới.
Số từ thủ đô.
Tôn Hàn chợt có một dự cảm không lành nên bảo với Từ Hạ mình có cuộc gọi đến rồi nghe máy luôn.
“Tôn Hàn”.
Sau khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, Tôn Hàn đã biết là ai.
Anh thở mạnh ra một hơi: “Giang Lệ!”
“Dạo này sao rồi? Sắp đến ngày rồi đấy, cậu chuẩn bị xong hết chưa? Cậu phải biết giờ tôi vẫn ám binh bất động, nhưng một khi tôi mà hành động là lớn chuyện đấy”, Giang Lệ bình thản nói, như thể chuyến đi xuống phía Nam lần này chỉ như một trò chơi.
Tôn Hàn nhíu chặt hàng lông mày lại, nhưng không đáp lại với câu từ đanh thép nào cả, anh chỉ có vẻ nghi hoặc hỏi: “Giang Lệ, ông đã làm bá chủ một phương với quyền lực ngất trời rồi, tại sao còn thèm muốn phía Nam nữa? Dù ông đánh xuống đây thì sao nào? Chẳng lẽ ông tưởng mình thật sự có thế dẹp tan hết các thế lực ngầm ở trong nước và trở
thành thế lực duy nhất hay sao?”
“ừ thì cứ cho là ông có thể làm vậy đi, nhưng có sống được đến lúc ấy không, đó còn chưa kể tới việc chính phủ đời nào để thủ lĩnh của thế giới ngầm được yên chứ”.
“Nói xong chưa?”, Giang Lệ từ tốn hỏi.