Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - CHương 759
Khi anh lái xe về đến biệt thự, Tiểu Hạ cũng đã đi dạy rồi.
Nghề giáo viên không giống như nghề nghiệp khác, không thể thoải mái xin nghỉ phép.
Lúc này, ở biệt thự chỉ có hai bố con Diệp Tô và Dương Khai Phú.
“Tôn Hàn à, sao tối qua cháu không về thế, có phải đi chơi uống say không?”
Thấy Tôn Hàn trở về, Dương Khai Phú vội vàng hỏi chuyện.
Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Dương Khai Phú, không giải thích câu nào, “Bác cả, chẳng phải bác nói đi thăm bạn à? Sao bác vẫn chưa đi thế?”
Làm gì có bạn nào?
Ông ta muốn tạo cơ hội cho Diệp Tô nên mới mặt dày đi cùng thôi.
“Đi ngay, đi ngay! Nhưng Diệp Tô không muốn đi cùng, hôm nay cháu trông con bé giúp bác nhé, ha ha ha”, Dương Khai Phú vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Tô.
Một lúc sau, Dương Khai Phú và Diệp Tô kéo nhau ra một góc.
“Tối qua Tôn Hàn đi đâu vậy bố? cả đêm không về!”
Dương Khai Phú liếc nhìn cô ta, “Vậy mà cũng hỏi, chắc chắn là làm chuyện kia rồi. Xem ra Tôn Hàn cũng có đối tượng rồi đấy. Con mà muốn ở bên cậu ấy thì sẽ gặp không ít trở ngại!”
Diệp Tô lập tức lộ vẻ thất vọng, “Vậy làm sao bây giờ ạ?”
“Là con muốn ở bên cậu ấy, chứ đâu phải bố! Dù sao thì hôm nay bố cũng phải ra ngoài, con tự nắm bắt cơ hội đi!
Bố đi đây!!”, Dương Khai Phú bực bội nói.
Chuyện này mà cũng hỏi ông ta, đùa à!
Dương Khai Phú đã ra ngoài để đi gặp người bạn cũ ở Giang Châu mà ông ta tự bịa ra.
Lúc này, Tôn Hàn đang đọc sách ở ban công.
Diệp Tô chậm rãi tiến lại gần, “Thì ra cậu còn có sở thích này à!”
Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Tô rồi nhẹ nhàng đáp, “Cũng đang rảnh rỗi nên đọc sách thôi. Trong phòng sách có nhiều loại sách lắm, nếu chị thấy chán thì cứ lấy đọc nhé”.
“Tôi không có sở thích này! Tôn Hàn à, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào chúng ta sẽ về tỉnh lỵ?”
“Sáng mai”.
“Ồ, nói mới nhớ, tôi chưa đến Giang Châu bao giờ, hay tối nay cậu…”
“Nếu tối nay chị muốn đi tham quan thì bảo Tiểu Hạ đi cùng nhé. Tôi có việc bận rồi”, Diệp Tô còn chưa nói xong đã bị Tôn Hàn ngắt lời.
Việc bận gì chứ, chắc chắn là hẹn hò với con hồ ly tinh nào đó rồi.
Thấy Tôn Hàn rắn mềm đều không ăn thua, Diệp Tô cảm thấy tình huống bây giờ giống như trâu bò ăn bí đỏ vậy, cô ta còn chẳng có cơ hội chen miệng vào.
Nếu về tỉnh lỵ rồi, biết bao giờ cô ta mới gặp được Tôn Hàn nữa. Bây giờ không nắm bắt cơ hội thì còn đợi đến khi nào?
Diệp Tô vẫn không từ bỏ, “Vậy chiều…”
“Tôi cũng không rảnh. Diệp Tô à, chị đã lớn chừng này rồi, muốn đi đâu thì cứ đi một mình đi”, bị Diệp Tô liên tục làm phiền khiến Tôn Hàn hơi bực mình.
“Được, được rồi. Vậy tôi không đi đâu cả, trưa nay tôi sẽ nấu cơm cho cậu nhé!”
Diệp Tô cũng hết cách, chỉ đành thuận theo ý của Tôn Hàn.
Nói thật lòng, Tôn Hàn đã gặp đủ loại người rồi. Hành động của Diệp Tô rõ ràng đến vậy, anh làm sao không hiếu ý định của đối phương.
Nhưng anh chẳng có ý gì với cô ta cả.
Tôn Hàn không ngại qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ giới hạn ở mức bạn bè thôi. Còn tình huống của Phương Minh Nguyệt, cũng chỉ là một đêm phóng túng, không còn cách nào khác.
Anh không muốn xuất hiện một Phương Minh Nguyệt thứ hai nữa.
Mà Diệp Tô không thông minh bằng Phương Minh Nguyệt, còn mưu tính hơn Phương Minh Nguyệt. Tôn Hàn càng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Diệp Tô.
Hậu quả của việc Diệp Tô muốn nấu ăn, chính là Tôn Hàn rời đi vào giữa trưa.
Điều này khiến cô ta tức đến nghiến răng.
Đứng ngắm mình trước gương rất lâu, cô ta thực sự hiểu được. Cô ta có gì không tốt chứ, ba vòng đầy đủ, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng tuyệt đối không thua kém.
Tôn Hàn dựa vào cái gì mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta chứ.
Chẳng biết phải làm sao, Diệp Tô đành gọi điện cho Dương Khai Phú.
“Sao rồi, trò chuyện vui vẻ với nhau chứ! Bố vì con mà ra ngoài hóng gió cả ngày, con phải nắm bắt cơ hội đấy!!”
Diệp Tô thất vọng não nề, “Tôn Hàn ra ngoài rồi, con làm sao nắm bắt cơ hội được nữa đây?”
Nghề giáo viên không giống như nghề nghiệp khác, không thể thoải mái xin nghỉ phép.
Lúc này, ở biệt thự chỉ có hai bố con Diệp Tô và Dương Khai Phú.
“Tôn Hàn à, sao tối qua cháu không về thế, có phải đi chơi uống say không?”
Thấy Tôn Hàn trở về, Dương Khai Phú vội vàng hỏi chuyện.
Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Dương Khai Phú, không giải thích câu nào, “Bác cả, chẳng phải bác nói đi thăm bạn à? Sao bác vẫn chưa đi thế?”
Làm gì có bạn nào?
Ông ta muốn tạo cơ hội cho Diệp Tô nên mới mặt dày đi cùng thôi.
“Đi ngay, đi ngay! Nhưng Diệp Tô không muốn đi cùng, hôm nay cháu trông con bé giúp bác nhé, ha ha ha”, Dương Khai Phú vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Tô.
Một lúc sau, Dương Khai Phú và Diệp Tô kéo nhau ra một góc.
“Tối qua Tôn Hàn đi đâu vậy bố? cả đêm không về!”
Dương Khai Phú liếc nhìn cô ta, “Vậy mà cũng hỏi, chắc chắn là làm chuyện kia rồi. Xem ra Tôn Hàn cũng có đối tượng rồi đấy. Con mà muốn ở bên cậu ấy thì sẽ gặp không ít trở ngại!”
Diệp Tô lập tức lộ vẻ thất vọng, “Vậy làm sao bây giờ ạ?”
“Là con muốn ở bên cậu ấy, chứ đâu phải bố! Dù sao thì hôm nay bố cũng phải ra ngoài, con tự nắm bắt cơ hội đi!
Bố đi đây!!”, Dương Khai Phú bực bội nói.
Chuyện này mà cũng hỏi ông ta, đùa à!
Dương Khai Phú đã ra ngoài để đi gặp người bạn cũ ở Giang Châu mà ông ta tự bịa ra.
Lúc này, Tôn Hàn đang đọc sách ở ban công.
Diệp Tô chậm rãi tiến lại gần, “Thì ra cậu còn có sở thích này à!”
Tôn Hàn ngẩng đầu nhìn Diệp Tô rồi nhẹ nhàng đáp, “Cũng đang rảnh rỗi nên đọc sách thôi. Trong phòng sách có nhiều loại sách lắm, nếu chị thấy chán thì cứ lấy đọc nhé”.
“Tôi không có sở thích này! Tôn Hàn à, tôi chỉ muốn hỏi, khi nào chúng ta sẽ về tỉnh lỵ?”
“Sáng mai”.
“Ồ, nói mới nhớ, tôi chưa đến Giang Châu bao giờ, hay tối nay cậu…”
“Nếu tối nay chị muốn đi tham quan thì bảo Tiểu Hạ đi cùng nhé. Tôi có việc bận rồi”, Diệp Tô còn chưa nói xong đã bị Tôn Hàn ngắt lời.
Việc bận gì chứ, chắc chắn là hẹn hò với con hồ ly tinh nào đó rồi.
Thấy Tôn Hàn rắn mềm đều không ăn thua, Diệp Tô cảm thấy tình huống bây giờ giống như trâu bò ăn bí đỏ vậy, cô ta còn chẳng có cơ hội chen miệng vào.
Nếu về tỉnh lỵ rồi, biết bao giờ cô ta mới gặp được Tôn Hàn nữa. Bây giờ không nắm bắt cơ hội thì còn đợi đến khi nào?
Diệp Tô vẫn không từ bỏ, “Vậy chiều…”
“Tôi cũng không rảnh. Diệp Tô à, chị đã lớn chừng này rồi, muốn đi đâu thì cứ đi một mình đi”, bị Diệp Tô liên tục làm phiền khiến Tôn Hàn hơi bực mình.
“Được, được rồi. Vậy tôi không đi đâu cả, trưa nay tôi sẽ nấu cơm cho cậu nhé!”
Diệp Tô cũng hết cách, chỉ đành thuận theo ý của Tôn Hàn.
Nói thật lòng, Tôn Hàn đã gặp đủ loại người rồi. Hành động của Diệp Tô rõ ràng đến vậy, anh làm sao không hiếu ý định của đối phương.
Nhưng anh chẳng có ý gì với cô ta cả.
Tôn Hàn không ngại qua lại với phụ nữ, nhưng chỉ giới hạn ở mức bạn bè thôi. Còn tình huống của Phương Minh Nguyệt, cũng chỉ là một đêm phóng túng, không còn cách nào khác.
Anh không muốn xuất hiện một Phương Minh Nguyệt thứ hai nữa.
Mà Diệp Tô không thông minh bằng Phương Minh Nguyệt, còn mưu tính hơn Phương Minh Nguyệt. Tôn Hàn càng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với Diệp Tô.
Hậu quả của việc Diệp Tô muốn nấu ăn, chính là Tôn Hàn rời đi vào giữa trưa.
Điều này khiến cô ta tức đến nghiến răng.
Đứng ngắm mình trước gương rất lâu, cô ta thực sự hiểu được. Cô ta có gì không tốt chứ, ba vòng đầy đủ, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng tuyệt đối không thua kém.
Tôn Hàn dựa vào cái gì mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta chứ.
Chẳng biết phải làm sao, Diệp Tô đành gọi điện cho Dương Khai Phú.
“Sao rồi, trò chuyện vui vẻ với nhau chứ! Bố vì con mà ra ngoài hóng gió cả ngày, con phải nắm bắt cơ hội đấy!!”
Diệp Tô thất vọng não nề, “Tôn Hàn ra ngoài rồi, con làm sao nắm bắt cơ hội được nữa đây?”