Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 750
Việc đầu tư vào nguyên thạch này vốn được du nhập vào từ nước ngoài, không hề được pháp luật bảo hộ, bản chất là một thủ đoạn lừa đảo. Những việc như thế này đương nhiên sẽ
Tạ Lão Hổ giờ đã trốn mất, đến lúc chưa bắt được hắn, Tôn Hàn lại phủi mông đi mất rồi Từ Tiểu Bân ở lại đây bị bọn chúng tìm đến báo thù thì phải làm sao?
Tôn Hàn nhìn em trai nuôi của mình bằng ánh mắt chán chường, lạnh lùng hỏi: “Gan em bé như vậy sao?”
“Em… là anh chưa từng nhìn thấy Tạ Lão Hổ lợi hại đến mức nào nên mới không sợ. Nhưng mà em sợ lắm! Nếu muốn điều tra thì anh tự mình điều tra đi, em không làm đâu!”, Từ Tiểu Bân cũng phát bực, quay đầu sang một bên ngang ngạnh nói.
“Lợi hại đến đâu? Có thể lên trời xuống biển, hay là dời núi lấp biển?”, Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, nói tiếp: “Chỉ một tên lưu manh ất ơ cũng dọa cho em sun cả vòi thế này, vậy mà vẫn có gan đi lừa người sao? Từ Tiểu Bân, em đúng là không có tiền đồ!”
Sau khi châm chọc vài câu, Tôn Hàn cũng lười chẳng muốn giáo huấn tiếp nữa nên nói luôn: “Hiện tại Vạn Tam kia vẫn nghĩ em đang ở tỉnh nên sẽ không đề phòng em”.
“Cho em hai lựa chọn, thứ nhất là giờ lập tức gọi điện cho hắn, nói ở tỉnh có một tay công tử bột giàu nứt vách muốn đầu tư hàng trăm triệu vào nguyên thạch, nhưng cậu ta đòi gặp người phụ trách ở Mục Thành, nếu không thì sẽ không tin”.
“Thứ hai, anh mặc kệ không quản chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ quay về tỉnh luôn. Còn em ngồi tù hay thế nào thì anh cũng mặc kệ”.
Dứt lời, Tôn Hàn im lặng chờ câu trả lời của Từ Tiểu Bân.
Từ Tiểu Bân dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra Tôn Hàn đang muốn dụ rắn ra khỏi hang, cậu ta lúc này trông vô cùng bối rối.
Câu ta sơ!
La Thông là người giàu nhất Mục Thành, vậy mà vẫn phải bó tay khi đối phó với Tạ Lão Hổ.
Vậy mà giờ bọn họ đi chọc vào Tạ Lão HỐ thì khác gì đi tìm chỗ chết!
Nhưng nếu Tôn Hàn mặc kệ chuyện này rồi cậu ta bị áp giải tới đồn cảnh sát thì kiểu gì cũng đi tù mọt gông.
Từ Tiểu Bân rúm ró, hỏi lại: “Anh, sao anh phải ép em như vậy?”
“Anh ép em?”, Tôn Hàn cảm thấy nực cười nói tiếp: “Chỉ bảo em gọi một cuộc điện thoại, những việc khác anh xử lý mà cũng gọi là ép em? Nếu muốn ép em thì sớm đã bỏ mặc không quản rồi! Có gọi không thì bảo?”
“Em… em gọi là được chứ gì!”
Từ Tiểu Bân sau cùng cũng phải thỏa hiệp, run rẩy móc điện thoại ra, do dự hồi lâu cũng bấm nút gọi rồi nói như Tôn Hàn dặn.
“Tiểu Bân, cậu khá lắm, anh Hổ đã dặn rồi, món tiền cậu nợ bọn anh không cần trả nữa. Những chuyện khác đợi cậu quay lại, anh Hổ còn cho cậu ba trăm nghìn tệ tiền thưởng. Nếu cậu tìm được thêm khách hàng cho anh Hổ thì còn một đống tiền đang đợi cậu đây!”
Vạn Tam trong điện thoại tâm trạng có vẻ rất tốt, nói chuyện oang oang.
Từ Tiểu Bân rón rén nhìn Tôn Hàn đang mặt lạnh như tiền rồi mới hậm hực nói: “Anh Ba, em thực sự đã chào mời được một khách hàng lớn. Có điều người đó, người đó không chịu tin em?”
“Khách hàng lớn? Lớn như nào?”, Vạn Tam lập tức tỏ ra hào hứng.
Mục Thành là một thành phố nhỏ, mặc dù an toàn hơn so với những thành phố lớn nhưng những vụ đầu tư nguyên thạch chốt đơn được cũng không nhiều.
Với năng lực của Từ Tiểu Bân, lại thêm việc lãi suất bọn họ đặt ra cao cắt cổ thì có người chịu bỏ vào sáu triệu tệ đã rất hiếm rồi chứ đừng nói là khách sộp.
Đa số những cuộc mua bán của họ chỉ có giá trị khoảng hai ba trăm nghìn tệ.
Cho nên Từ Tiểu Bân đi lên tỉnh, kéo về được cho họ khách hàng mười lăm triệu đã khiến Vạn Tam vô cùng kinh ngạc rồi. Vốn ban đầu gã chỉ muốn cho Từ Tiếu Bân đi thử xem sao, không ngờ
lại được việc thật.
Khách hàng mười lăm triệu đẵ có rồi, vậy khách hàng lớn lần này còn lớn đến đâu?
“Khoảng, khoảng một trăm triệu tệ”.
Đoàng!
Như thể một tia sét vừa nổ rền vang bên tai Vạn Tam.
Một trăm triệu tệ là bao nhiêu?
Vạn Tam chưa thể tưởng tượng ra nổi.
“Thật sao? Không phải cậu chọc cho anh Vạn vui đấy chứ?”
Đến cả Tôn Hàn bên ngoài cũng cảm nhận được nhịp hô hấp rất gấp của Vạn Tam.
“Anh Vạn Tam, việc này sao em có thể lừa anh được chứ? Đúng vậy, có điều vị tổ tông đó còn chưa tin em, nói muốn gặp người phụ trách mới được!”
“Cậu cứ bảo tôi là người phụ trách là được chứ gì!”, Vạn Tam nói với giọng bực bội trong điện thoại.
Từ Tiểu Bân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đảo mắt cấn thận đáp lại: “Thì em đã bảo là mình lỡ miệng rồi mà. Anh Vạn Tam, tay công tử đó đã nói rồi, chỉ cần người phụ trách chịu gặp thì thì giờ anh ta sẽ đi luôn, đến tối là tới Mục Thành
“Nếu không được gặp người phụ trách thì anh ta không đầu tư đâu”.
Chuyện này…
Vạn Tam do dự một lát rồi nói: “Cậu cứ cầm điện thoại đấy, để tôi gọi hỏi ý kiến anh Hổ đã!”
Tạ Lão Hổ giờ đã trốn mất, đến lúc chưa bắt được hắn, Tôn Hàn lại phủi mông đi mất rồi Từ Tiểu Bân ở lại đây bị bọn chúng tìm đến báo thù thì phải làm sao?
Tôn Hàn nhìn em trai nuôi của mình bằng ánh mắt chán chường, lạnh lùng hỏi: “Gan em bé như vậy sao?”
“Em… là anh chưa từng nhìn thấy Tạ Lão Hổ lợi hại đến mức nào nên mới không sợ. Nhưng mà em sợ lắm! Nếu muốn điều tra thì anh tự mình điều tra đi, em không làm đâu!”, Từ Tiểu Bân cũng phát bực, quay đầu sang một bên ngang ngạnh nói.
“Lợi hại đến đâu? Có thể lên trời xuống biển, hay là dời núi lấp biển?”, Tôn Hàn cảm thấy rất nực cười, nói tiếp: “Chỉ một tên lưu manh ất ơ cũng dọa cho em sun cả vòi thế này, vậy mà vẫn có gan đi lừa người sao? Từ Tiểu Bân, em đúng là không có tiền đồ!”
Sau khi châm chọc vài câu, Tôn Hàn cũng lười chẳng muốn giáo huấn tiếp nữa nên nói luôn: “Hiện tại Vạn Tam kia vẫn nghĩ em đang ở tỉnh nên sẽ không đề phòng em”.
“Cho em hai lựa chọn, thứ nhất là giờ lập tức gọi điện cho hắn, nói ở tỉnh có một tay công tử bột giàu nứt vách muốn đầu tư hàng trăm triệu vào nguyên thạch, nhưng cậu ta đòi gặp người phụ trách ở Mục Thành, nếu không thì sẽ không tin”.
“Thứ hai, anh mặc kệ không quản chuyện này nữa, lát nữa anh sẽ quay về tỉnh luôn. Còn em ngồi tù hay thế nào thì anh cũng mặc kệ”.
Dứt lời, Tôn Hàn im lặng chờ câu trả lời của Từ Tiểu Bân.
Từ Tiểu Bân dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra Tôn Hàn đang muốn dụ rắn ra khỏi hang, cậu ta lúc này trông vô cùng bối rối.
Câu ta sơ!
La Thông là người giàu nhất Mục Thành, vậy mà vẫn phải bó tay khi đối phó với Tạ Lão Hổ.
Vậy mà giờ bọn họ đi chọc vào Tạ Lão HỐ thì khác gì đi tìm chỗ chết!
Nhưng nếu Tôn Hàn mặc kệ chuyện này rồi cậu ta bị áp giải tới đồn cảnh sát thì kiểu gì cũng đi tù mọt gông.
Từ Tiểu Bân rúm ró, hỏi lại: “Anh, sao anh phải ép em như vậy?”
“Anh ép em?”, Tôn Hàn cảm thấy nực cười nói tiếp: “Chỉ bảo em gọi một cuộc điện thoại, những việc khác anh xử lý mà cũng gọi là ép em? Nếu muốn ép em thì sớm đã bỏ mặc không quản rồi! Có gọi không thì bảo?”
“Em… em gọi là được chứ gì!”
Từ Tiểu Bân sau cùng cũng phải thỏa hiệp, run rẩy móc điện thoại ra, do dự hồi lâu cũng bấm nút gọi rồi nói như Tôn Hàn dặn.
“Tiểu Bân, cậu khá lắm, anh Hổ đã dặn rồi, món tiền cậu nợ bọn anh không cần trả nữa. Những chuyện khác đợi cậu quay lại, anh Hổ còn cho cậu ba trăm nghìn tệ tiền thưởng. Nếu cậu tìm được thêm khách hàng cho anh Hổ thì còn một đống tiền đang đợi cậu đây!”
Vạn Tam trong điện thoại tâm trạng có vẻ rất tốt, nói chuyện oang oang.
Từ Tiểu Bân rón rén nhìn Tôn Hàn đang mặt lạnh như tiền rồi mới hậm hực nói: “Anh Ba, em thực sự đã chào mời được một khách hàng lớn. Có điều người đó, người đó không chịu tin em?”
“Khách hàng lớn? Lớn như nào?”, Vạn Tam lập tức tỏ ra hào hứng.
Mục Thành là một thành phố nhỏ, mặc dù an toàn hơn so với những thành phố lớn nhưng những vụ đầu tư nguyên thạch chốt đơn được cũng không nhiều.
Với năng lực của Từ Tiểu Bân, lại thêm việc lãi suất bọn họ đặt ra cao cắt cổ thì có người chịu bỏ vào sáu triệu tệ đã rất hiếm rồi chứ đừng nói là khách sộp.
Đa số những cuộc mua bán của họ chỉ có giá trị khoảng hai ba trăm nghìn tệ.
Cho nên Từ Tiểu Bân đi lên tỉnh, kéo về được cho họ khách hàng mười lăm triệu đã khiến Vạn Tam vô cùng kinh ngạc rồi. Vốn ban đầu gã chỉ muốn cho Từ Tiếu Bân đi thử xem sao, không ngờ
lại được việc thật.
Khách hàng mười lăm triệu đẵ có rồi, vậy khách hàng lớn lần này còn lớn đến đâu?
“Khoảng, khoảng một trăm triệu tệ”.
Đoàng!
Như thể một tia sét vừa nổ rền vang bên tai Vạn Tam.
Một trăm triệu tệ là bao nhiêu?
Vạn Tam chưa thể tưởng tượng ra nổi.
“Thật sao? Không phải cậu chọc cho anh Vạn vui đấy chứ?”
Đến cả Tôn Hàn bên ngoài cũng cảm nhận được nhịp hô hấp rất gấp của Vạn Tam.
“Anh Vạn Tam, việc này sao em có thể lừa anh được chứ? Đúng vậy, có điều vị tổ tông đó còn chưa tin em, nói muốn gặp người phụ trách mới được!”
“Cậu cứ bảo tôi là người phụ trách là được chứ gì!”, Vạn Tam nói với giọng bực bội trong điện thoại.
Từ Tiểu Bân liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó đảo mắt cấn thận đáp lại: “Thì em đã bảo là mình lỡ miệng rồi mà. Anh Vạn Tam, tay công tử đó đã nói rồi, chỉ cần người phụ trách chịu gặp thì thì giờ anh ta sẽ đi luôn, đến tối là tới Mục Thành
“Nếu không được gặp người phụ trách thì anh ta không đầu tư đâu”.
Chuyện này…
Vạn Tam do dự một lát rồi nói: “Cậu cứ cầm điện thoại đấy, để tôi gọi hỏi ý kiến anh Hổ đã!”