Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 749
Lúc này, bất luận là Dương Khai Phú hay là Diệp Tô, Hàn Thế Văn đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt kính nể khó nói thành lời.
Thậm chí, chỉ cần Tôn Hàn liếc mắt qua cũng khiến bọn họ bất giác cúi đầu.
“Cháu khá bận nên phải giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu bác muốn đi cùng thì cứ đi cùng cháu, lên xe rồi xuất phát thôi”.
“Được được được!”
Dương Khai Phú lập tức đồng ý, vẫy tay chào những người ở lại rồi lên xe.
Chẳng bao lâu sau, chiếc đèn xe Maybach đã chiếu rọi vào màn đêm, phi như bay về phía đường cao tốc.
Sáu giờ sáng hôm sau, hai chiếc Maybach đã tới khách sạn Đông Lai của Mục Thành.
Xe vừa dừng đã có một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài khách sạn đợi sẵn. Thấy chiếc Maybach dừng, ông ta lật đật chạy tới.
“Cậu chủ!”
Người đó là La Thông – người giàu nhất Mục Thành, cũng là người phụ trách của Thiên cửu Môn ở Mục Thành.
Tôn Hàn bước xuống xe, ánh mắt bình thản nhìn La Thông, hỏi: “Việc tôi bảo ông nghe ngóng thế nào rồi?”
“Hôm qua tôi đã cho điều tra ngay trong đêm, cơ bản đã tìm được kẻ chủ mưu, là Tạ Lão Hổ!”
Chương 304: Vụ làm ăn trăm triệu
“Tạ Lão Hổ?”
“Cái tên vừa nghe đã biết không phải là dạng tử tế gì!”
“Nếu chúng ta gây rắc rối cho hắn ta thì có sao không nhỉ?”
Dương Khai Phú, Diệp Tô mỗi người một câu, ánh mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi.
La Thông không thèm đếm xỉa đến những người khác mà tiếp tục nói: “Tạ Lão Hổ là một tên côn đồ ở Mục Thành, lại còn có không ít mối quan hệ ở thành phố. Đặc biệt là cậu của hắn ta – Hà Đông cũng là một nhân vật có máu mặt xưng hùng xưng bá đất này, không ai dám chọc vào!”
“Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi nghi ngờ việc kinh doanh nguyên thạch cũng có phần của Hà Đông. Nếu chỉ dựa vào mình tôi thì e là không dễ đối phó”.
Nghe xong, những người khác đều sầm mặt lại.
Đến cả tay xã hội đen sừng sỏ nhất vùng cũng có quan hệ họ hàng với Tạ Lão Hổ thì giờ họ tới gây rắc rối cho hắn, tiền chưa chắc đã đòi được chưa nói, có khi còn rước họa vào thân ấy chứ?
Mấy người Dương Khai Phú đều hối hận vì đã theo Tôn Hàn đến đây.
“Tôi không muốn biết những điều này, Tạ Lão Hố đang ở đâu?”, Tôn Hàn mặt không cảm xúc hỏi lại.
“Tôi, tôi không biết! Cậu chủ, đều tại tôi vô dụng. Bắt đầu từ khoảng ba tháng trước, Tạ Lão Hổ đã hành tung bất định, những buổi tụ họp ở Mục Thành hắn không tham gia nữa, cũng không lộ diện, căn bản là không tìm thấy người đâu”.
“Tối qua tôi gọi điện cho hắn hẹn ăn cơm, hắn cũng không tới”, La Thông cấn trọng đáp.
Tôn Hàn liếc nhìn Từ Tiểu Bân như thế muốn nói tự xem đi, Tạ Lão Hổ cũng không dám lộ mặt, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn. Giờ đã sáng mắt ra ba cái trò đầu tư nguyên thạch kia là lừa đảo chưa?
Từ Tiểu Bân ánh mắt lấm lét rồi rụt cổ lại.
“Ông quay về trước đi, lát nữa chúng ta nói tiếp”, Tôn Hàn đáp.
Trước mắt thông tin chỉ có vậy, cũng không có cách nào đưa ra giải pháp ứng phó ngay được.
“Vâng, có chuyện gì cậu chủ gọi điện cho tôi là được”.
Chỉ một lát sau, La Thông đã lái xe rời khỏi đó còn mấy người Tôn Hàn thì đi vào khách sạn đế cất đồ đạc.
Tôn Hàn gọi Từ Tiếu Bân vào trong phòng.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Em nói xem?”, Tôn Hàn tay cầm điếu thuốc, ánh mắt âm trầm hỏi lại.
Còn có thể là chuyện gì, chỉ có thế là việc về đầu tư nguyên thạch chứ còn gì.
Từ Tiểu Bân vừa bất lực vừa sợ hãi đáp: “Anh, em mua nguyên thạch từ thuộc hạ của anh Hổ – một người có biệt danh là Vạn Tam. Còn mười lăm triệu của bác và chị cũng là do em thông qua tài khoản mà Vạn Tam mở để cho họ tự bỏ tiền vào. Việc Tạ Lão Hổ có tham gia, em thực sự không biết!”
“Hơn nữa anh à, em có thể tìm thấy Vạn Tam, nhưng Vạn Tam là anh em kết nghĩa của Tạ Lão Hổ, nếu gô cổ Vạn Tam lại giao cho cảnh sát thì Tạ Lão Hổ chắc chắn sẽ không để yên. ở Mục Thành, Tạ Lão Hổ muốn ai chết thì người đó phải chết, đó thực sự không phải chuyện đùa!”
“Hay là, hay là chúng ta tính thế này. Anh trả giúp em số tiền của bác, sau này em chắc chắn sẽ không đi làm mấy chuyện như vậy nữa, hối cải triệt đế làm người tử tế!”
ở Mục Thành, cứ nhắc đến tên Tạ Lão Hổ là mặt ai cũng phải biến sắc. Từ Tiểu Bân cũng không phải ngoại lệ, cậu ta cũng rất sợ.
Cho nên cậu ta không muốn Tôn Hàn tiếp tục điều tra chuyện này.
Cho dù có điều tra rồi đem những người tham gia đường dây đầu tư nguyên thạch đó giao cho cảnh sát thì kiểu gì cũng có một vài chú cá lọt lưới.
Thậm chí, chỉ cần Tôn Hàn liếc mắt qua cũng khiến bọn họ bất giác cúi đầu.
“Cháu khá bận nên phải giải quyết nhanh nhất có thể. Nếu bác muốn đi cùng thì cứ đi cùng cháu, lên xe rồi xuất phát thôi”.
“Được được được!”
Dương Khai Phú lập tức đồng ý, vẫy tay chào những người ở lại rồi lên xe.
Chẳng bao lâu sau, chiếc đèn xe Maybach đã chiếu rọi vào màn đêm, phi như bay về phía đường cao tốc.
Sáu giờ sáng hôm sau, hai chiếc Maybach đã tới khách sạn Đông Lai của Mục Thành.
Xe vừa dừng đã có một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài khách sạn đợi sẵn. Thấy chiếc Maybach dừng, ông ta lật đật chạy tới.
“Cậu chủ!”
Người đó là La Thông – người giàu nhất Mục Thành, cũng là người phụ trách của Thiên cửu Môn ở Mục Thành.
Tôn Hàn bước xuống xe, ánh mắt bình thản nhìn La Thông, hỏi: “Việc tôi bảo ông nghe ngóng thế nào rồi?”
“Hôm qua tôi đã cho điều tra ngay trong đêm, cơ bản đã tìm được kẻ chủ mưu, là Tạ Lão Hổ!”
Chương 304: Vụ làm ăn trăm triệu
“Tạ Lão Hổ?”
“Cái tên vừa nghe đã biết không phải là dạng tử tế gì!”
“Nếu chúng ta gây rắc rối cho hắn ta thì có sao không nhỉ?”
Dương Khai Phú, Diệp Tô mỗi người một câu, ánh mắt không giấu nổi vẻ sợ hãi.
La Thông không thèm đếm xỉa đến những người khác mà tiếp tục nói: “Tạ Lão Hổ là một tên côn đồ ở Mục Thành, lại còn có không ít mối quan hệ ở thành phố. Đặc biệt là cậu của hắn ta – Hà Đông cũng là một nhân vật có máu mặt xưng hùng xưng bá đất này, không ai dám chọc vào!”
“Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi nghi ngờ việc kinh doanh nguyên thạch cũng có phần của Hà Đông. Nếu chỉ dựa vào mình tôi thì e là không dễ đối phó”.
Nghe xong, những người khác đều sầm mặt lại.
Đến cả tay xã hội đen sừng sỏ nhất vùng cũng có quan hệ họ hàng với Tạ Lão Hổ thì giờ họ tới gây rắc rối cho hắn, tiền chưa chắc đã đòi được chưa nói, có khi còn rước họa vào thân ấy chứ?
Mấy người Dương Khai Phú đều hối hận vì đã theo Tôn Hàn đến đây.
“Tôi không muốn biết những điều này, Tạ Lão Hố đang ở đâu?”, Tôn Hàn mặt không cảm xúc hỏi lại.
“Tôi, tôi không biết! Cậu chủ, đều tại tôi vô dụng. Bắt đầu từ khoảng ba tháng trước, Tạ Lão Hổ đã hành tung bất định, những buổi tụ họp ở Mục Thành hắn không tham gia nữa, cũng không lộ diện, căn bản là không tìm thấy người đâu”.
“Tối qua tôi gọi điện cho hắn hẹn ăn cơm, hắn cũng không tới”, La Thông cấn trọng đáp.
Tôn Hàn liếc nhìn Từ Tiểu Bân như thế muốn nói tự xem đi, Tạ Lão Hổ cũng không dám lộ mặt, lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chạy trốn. Giờ đã sáng mắt ra ba cái trò đầu tư nguyên thạch kia là lừa đảo chưa?
Từ Tiểu Bân ánh mắt lấm lét rồi rụt cổ lại.
“Ông quay về trước đi, lát nữa chúng ta nói tiếp”, Tôn Hàn đáp.
Trước mắt thông tin chỉ có vậy, cũng không có cách nào đưa ra giải pháp ứng phó ngay được.
“Vâng, có chuyện gì cậu chủ gọi điện cho tôi là được”.
Chỉ một lát sau, La Thông đã lái xe rời khỏi đó còn mấy người Tôn Hàn thì đi vào khách sạn đế cất đồ đạc.
Tôn Hàn gọi Từ Tiếu Bân vào trong phòng.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
“Em nói xem?”, Tôn Hàn tay cầm điếu thuốc, ánh mắt âm trầm hỏi lại.
Còn có thể là chuyện gì, chỉ có thế là việc về đầu tư nguyên thạch chứ còn gì.
Từ Tiểu Bân vừa bất lực vừa sợ hãi đáp: “Anh, em mua nguyên thạch từ thuộc hạ của anh Hổ – một người có biệt danh là Vạn Tam. Còn mười lăm triệu của bác và chị cũng là do em thông qua tài khoản mà Vạn Tam mở để cho họ tự bỏ tiền vào. Việc Tạ Lão Hổ có tham gia, em thực sự không biết!”
“Hơn nữa anh à, em có thể tìm thấy Vạn Tam, nhưng Vạn Tam là anh em kết nghĩa của Tạ Lão Hổ, nếu gô cổ Vạn Tam lại giao cho cảnh sát thì Tạ Lão Hổ chắc chắn sẽ không để yên. ở Mục Thành, Tạ Lão Hổ muốn ai chết thì người đó phải chết, đó thực sự không phải chuyện đùa!”
“Hay là, hay là chúng ta tính thế này. Anh trả giúp em số tiền của bác, sau này em chắc chắn sẽ không đi làm mấy chuyện như vậy nữa, hối cải triệt đế làm người tử tế!”
ở Mục Thành, cứ nhắc đến tên Tạ Lão Hổ là mặt ai cũng phải biến sắc. Từ Tiểu Bân cũng không phải ngoại lệ, cậu ta cũng rất sợ.
Cho nên cậu ta không muốn Tôn Hàn tiếp tục điều tra chuyện này.
Cho dù có điều tra rồi đem những người tham gia đường dây đầu tư nguyên thạch đó giao cho cảnh sát thì kiểu gì cũng có một vài chú cá lọt lưới.