Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 729
“Đại khái tôi đã biết họ tìm ai rồi”.
Song, Tôn Hàn lại chẳng ngạc nhiên chút nào, sắc mặt anh chỉ trầm xuống.
“Là ai vậy?”, Kim Thất Lạc hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ chỉ có thể điều tra giao dịch của nhóm Lý Hắc Tử, chứ không biết họ chuyển tiền cho ai nên đương nhiên cũng không biết họ định thuê trợ thủ nào.
“Nói chung là một người không dễ đối phó! Xem ra tôi cũng phải tìm một trợ thủ thôi”, Tôn Hàn mập mờ nói.
“Công tử có kế hoạch là được rồi”.
Thấy vậy, Kim Thất Lạc không hỏi nữa, vì có hỏi cũng vô dụng.
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông, anh cầm lên xem rồi bỏ vào túi.
“Tôi có việc phải đi rồi, thái độ của cụ rất tốt, hãy yên tâm một điều rằng dù tôi nắm quyền thì vẫn không có gì thay đổi cả”.
Tôn Hàn bâng quơ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Một phút sau, Kim Hạo đi vào phòng rồi quan tâm hỏi han: “Bố, Tôn công tử nói sao ạ?”
“Cậu ta cho bố một viên thuốc an thần”, Kim Thất Lạc suy nghĩ rồi nói.
Câu nói trước khi Tôn Hàn rời đi có nghĩa là Tôn Hàn sẽ không dùng quyền hành của mình để tước đi quyền điều hành của Kim Thất Lạc với tập đoàn Cửu Thành.
“Bố có nói với cậu ấy chuyện chúng ta tác thành cho cậu ấy với Điềm Nhi không?”
“Vội gì chứ! Nhỡ Tôn Hàn thua khi đấu lôi đài thì sao?”, Kim Thất Lạc nói một cách sâu xa.
Đặt tiền cước vào lúc này vẫn còn quá sớm.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn đã đến một quảng trường thương mại nổi tiếng của tỉnh.
Không lâu sau, anh đã thấy Thẩm Tri Thu đeo kính râm ngồi gần rào chắn.
“Hôm nay trời đẹp nên tôi muốn ra ngoài ngồi chơi, sau đó chợt phát hiện mình chẳng có bạn bè gì ở đây, thế là tôi nhớ đến cậu, không làm phiền cậu chứ?”, Thẩm Tri Thu nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi gọi một tách trà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười đáp: “Cô đã từng thấy ông chủ giàu có là tôi bận rộn bao giờ chưa?”
“Phụt! Ghê đấy! Nhưng việc của các cậu đều là việc lớn với số tiền khổng lồ trong vài ba phút! Nếu tôi làm lỡ giờ của cậu thì to tội luôn đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Tôn Hàn chợt tò mò hỏi: “À, cô đã đồng ý xuất hiện trong lễ cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô à?”
“Ừm, sao cậu biết?”
Thẩm Tri Thu chớp mắt nhìn Tôn Hàn rồi tò mò hỏi.
Tôn Hàn cười phá lên rồi đáp: “Ờ thì xét về một khía cạnh nào đó, Diệp Tô cũng có thể coi là chị họ của tôi!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ra là thế.
Sau đó,cô ấy nói:Sao cậu không nói sớm,nếu biết vậy thì dù Cung Ngạc có thêm mấy là gan cùng không dám nhận tiền của Hàn Thế Văn đâu! Vấn chỉ là một việc đơn giản thôi mà tôi có từ chối đâu.Giờ cậu mới nói thành ra làm tôi khó xử day Tên Hàn đã giúp đề Thẩm Tri Thu rất nhiều,vậy mà còn bắt anh rể tương lai của anh phi mất năm trăm nghìn chỉ mời cô ấy đến dự đám cưới, đúng là không thể chấp nhận được. Cung Ngạc nhận tiền rồià?Không phải Cung Ngạc với Hàn Thế Văn là bạn nên anh ta mới nề Tên Hàn nổi hứng, tình mời cô đến đám cưới à? rõ ràng Hàn Thế Văn nói khác mà
“Loại người như Cung Ngạo mà coi một công tử nửa mùa như Hàn Thế Văn là bạn chắc? Nhưng tôi nói trước, dù Cung Ngạo đã nhận tiền, nhưng tôi sẽ không lấy một đồng nào đâu”, nói rồi Thẩm Tri Thu sợ bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Tôn Hàn xua tay nói: Không sao, cô cứ nhận đi, dẫu sao…”
Dẫu sao anh cũng chẳng thân thiết gì với nhà Diệp Tô nên không cần nể mặt mũi gì hết.
“Cậu với chị họ không thân nhau à?”, Thẩm Tri Thu nắm bắt được vấn đề.
Tôn Hàn gật đầu, không hề giấu giếm: “Thật ra chỉ là họ hàng xa thôi”.
Nghe vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay: “Nếu cậu cũng đến đám cưới thì hôm đó cùng đi nhé!”
Thẩm Tri Thu vốn buộc phải đến tham dự lễ cưới này vì nể mặt Cung Ngạo, nhưng giờ cô ấy lại có một chút chờ mong.
Nếu đó là lễ cưới của chị họ Tôn Hàn thì khéo người nhà anh cũng sẽ đến.
Song, Tôn Hàn lập tức từ chối: “Chúng ta đi riêng thôi, nếu gặp thì hãy giả vờ không quen nhé!”
“Tại sao?”, Thẩm Tri Thu khó hiểu hỏi.
Lẽ nào Tôn Hàn không muốn người khác biết mình quen Thẩm Tri Thu cô ấy sao, cô ấy tệ đến mức đó à?
“Cô đừng nghĩ nhiều, tính tôi sợ phiền hà, mà cô là phiền nhất đấy”, Tôn Hàn giải thích qua loa.
Nếu để họ hàng của anh biết anh thân thiết với Thẩm Tri Thu thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết mò đến, chuyện này không đùa được đâu.
“Được rồi”, Thẩm Tri Thu nhún vai với vẻ không vui cho lắm.
Hai người ngồi khoảng một tiếng thì Từ Khang Niên gọi điện báo người mà Tôn Hàn tìm đã đến.
Tôn Hàn thông báo địa chỉ rồi chờ ông ấy đến đón.
“Cậu bận rồi à?”
Thẩm Tri Thu nghe câu được câu chăng thì biết Tôn Hàn sắp phải đi.
Song, Tôn Hàn lại chẳng ngạc nhiên chút nào, sắc mặt anh chỉ trầm xuống.
“Là ai vậy?”, Kim Thất Lạc hiếu kỳ hỏi.
Ông cụ chỉ có thể điều tra giao dịch của nhóm Lý Hắc Tử, chứ không biết họ chuyển tiền cho ai nên đương nhiên cũng không biết họ định thuê trợ thủ nào.
“Nói chung là một người không dễ đối phó! Xem ra tôi cũng phải tìm một trợ thủ thôi”, Tôn Hàn mập mờ nói.
“Công tử có kế hoạch là được rồi”.
Thấy vậy, Kim Thất Lạc không hỏi nữa, vì có hỏi cũng vô dụng.
Ting ting!
Đột nhiên điện thoại của Tôn Hàn đổ chuông, anh cầm lên xem rồi bỏ vào túi.
“Tôi có việc phải đi rồi, thái độ của cụ rất tốt, hãy yên tâm một điều rằng dù tôi nắm quyền thì vẫn không có gì thay đổi cả”.
Tôn Hàn bâng quơ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Một phút sau, Kim Hạo đi vào phòng rồi quan tâm hỏi han: “Bố, Tôn công tử nói sao ạ?”
“Cậu ta cho bố một viên thuốc an thần”, Kim Thất Lạc suy nghĩ rồi nói.
Câu nói trước khi Tôn Hàn rời đi có nghĩa là Tôn Hàn sẽ không dùng quyền hành của mình để tước đi quyền điều hành của Kim Thất Lạc với tập đoàn Cửu Thành.
“Bố có nói với cậu ấy chuyện chúng ta tác thành cho cậu ấy với Điềm Nhi không?”
“Vội gì chứ! Nhỡ Tôn Hàn thua khi đấu lôi đài thì sao?”, Kim Thất Lạc nói một cách sâu xa.
Đặt tiền cước vào lúc này vẫn còn quá sớm.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Cửu Thành, Tôn Hàn đã đến một quảng trường thương mại nổi tiếng của tỉnh.
Không lâu sau, anh đã thấy Thẩm Tri Thu đeo kính râm ngồi gần rào chắn.
“Hôm nay trời đẹp nên tôi muốn ra ngoài ngồi chơi, sau đó chợt phát hiện mình chẳng có bạn bè gì ở đây, thế là tôi nhớ đến cậu, không làm phiền cậu chứ?”, Thẩm Tri Thu nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi gọi một tách trà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc rồi cười đáp: “Cô đã từng thấy ông chủ giàu có là tôi bận rộn bao giờ chưa?”
“Phụt! Ghê đấy! Nhưng việc của các cậu đều là việc lớn với số tiền khổng lồ trong vài ba phút! Nếu tôi làm lỡ giờ của cậu thì to tội luôn đấy”.
Sau vài câu bông đùa, Tôn Hàn chợt tò mò hỏi: “À, cô đã đồng ý xuất hiện trong lễ cưới của Hàn Thế Văn và Diệp Tô à?”
“Ừm, sao cậu biết?”
Thẩm Tri Thu chớp mắt nhìn Tôn Hàn rồi tò mò hỏi.
Tôn Hàn cười phá lên rồi đáp: “Ờ thì xét về một khía cạnh nào đó, Diệp Tô cũng có thể coi là chị họ của tôi!”
Nghe thấy vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay, sau đó còn vỗ nhẹ vào đầu mình một cái, ra là thế.
Sau đó,cô ấy nói:Sao cậu không nói sớm,nếu biết vậy thì dù Cung Ngạc có thêm mấy là gan cùng không dám nhận tiền của Hàn Thế Văn đâu! Vấn chỉ là một việc đơn giản thôi mà tôi có từ chối đâu.Giờ cậu mới nói thành ra làm tôi khó xử day Tên Hàn đã giúp đề Thẩm Tri Thu rất nhiều,vậy mà còn bắt anh rể tương lai của anh phi mất năm trăm nghìn chỉ mời cô ấy đến dự đám cưới, đúng là không thể chấp nhận được. Cung Ngạc nhận tiền rồià?Không phải Cung Ngạc với Hàn Thế Văn là bạn nên anh ta mới nề Tên Hàn nổi hứng, tình mời cô đến đám cưới à? rõ ràng Hàn Thế Văn nói khác mà
“Loại người như Cung Ngạo mà coi một công tử nửa mùa như Hàn Thế Văn là bạn chắc? Nhưng tôi nói trước, dù Cung Ngạo đã nhận tiền, nhưng tôi sẽ không lấy một đồng nào đâu”, nói rồi Thẩm Tri Thu sợ bị hiểu lầm nên vội vàng giải thích.
Tôn Hàn xua tay nói: Không sao, cô cứ nhận đi, dẫu sao…”
Dẫu sao anh cũng chẳng thân thiết gì với nhà Diệp Tô nên không cần nể mặt mũi gì hết.
“Cậu với chị họ không thân nhau à?”, Thẩm Tri Thu nắm bắt được vấn đề.
Tôn Hàn gật đầu, không hề giấu giếm: “Thật ra chỉ là họ hàng xa thôi”.
Nghe vậy, Thẩm Tri Thu hiểu ra ngay: “Nếu cậu cũng đến đám cưới thì hôm đó cùng đi nhé!”
Thẩm Tri Thu vốn buộc phải đến tham dự lễ cưới này vì nể mặt Cung Ngạo, nhưng giờ cô ấy lại có một chút chờ mong.
Nếu đó là lễ cưới của chị họ Tôn Hàn thì khéo người nhà anh cũng sẽ đến.
Song, Tôn Hàn lập tức từ chối: “Chúng ta đi riêng thôi, nếu gặp thì hãy giả vờ không quen nhé!”
“Tại sao?”, Thẩm Tri Thu khó hiểu hỏi.
Lẽ nào Tôn Hàn không muốn người khác biết mình quen Thẩm Tri Thu cô ấy sao, cô ấy tệ đến mức đó à?
“Cô đừng nghĩ nhiều, tính tôi sợ phiền hà, mà cô là phiền nhất đấy”, Tôn Hàn giải thích qua loa.
Nếu để họ hàng của anh biết anh thân thiết với Thẩm Tri Thu thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết mò đến, chuyện này không đùa được đâu.
“Được rồi”, Thẩm Tri Thu nhún vai với vẻ không vui cho lắm.
Hai người ngồi khoảng một tiếng thì Từ Khang Niên gọi điện báo người mà Tôn Hàn tìm đã đến.
Tôn Hàn thông báo địa chỉ rồi chờ ông ấy đến đón.
“Cậu bận rồi à?”
Thẩm Tri Thu nghe câu được câu chăng thì biết Tôn Hàn sắp phải đi.