Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 723
“Sao thế? Vừa ra ngoài về đã trông như người mất hồn thế này? Chắc Tôn Hàn không đồng ý đầu tư vào nguyên thạch hả?”, Dương Dung quan tâm hỏi.
Trước khi đi, Từ Tiểu Bân đã nói với bà ta là định rủ Tôn Hàn đầu tư nguyên thạch, chỉ cần Tôn Hàn đầu tư vào mười triệu thì cậu ta sẽ trả hết nợ vay nặng lãi.
Dù công ty của Tôn Hàn đang kẹt vốn nên chắc anh khó mà có tiền đầu tư được.
Nhưng nếu biết sẽ kiếm được một khoản tiền lớn thì kiểu gì anh cũng phải nghĩ cách.
Hai mẹ con họ đã nghĩ như vậy.
Dương Dung cũng không phản đối, nếu Tiểu Bân không trả được khoản nợ hơn một triệu kia thì khéo còn mất mạng ý chứ.
Còn Tôn Hàn đầu tư mười triệu vào thứ kia sẽ có kết cục ra sao thì bà ta không quan tâm.
“Tôn Hàn không đầu tư, nhưng con tìm được người khác rồi! Mẹ, không, không sao đâu”, mắt Từ Tiểu Bân loé lên tia cương quyết.
Lừa Diệp Tô và chồng sắp cưới của cô ta đầu tư có thể sẽ bị ngồi tù, nhưng nếu cậu ta không làm vậy thì bên cho vay nặng lãi sẽ ép cậu ta tới đường cùng mất.
Đành phải đánh cược môt phen thôi!
Xẩm tối, Tôn Hàn tắm xong bèn lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.
Sau khi đến tỉnh lỵ, vì bận rộn chuyện nội bộ của Thiên Cửu môn nên Tôn Hàn vẫn chưa gọi cho Liễu Y Y, hơn nữa lần nào nói chuyện điện thoại cũng chỉ được đôi ba câu đã phải cúp máy.
“Bố, bố ơi!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói của Đồng Đồng.
“Bố đây. Dạo này Đồng Đồng có ngoan không nào?”
Vừa nghe thấy giọng nói ngô nghê của Đồng Đồng, tâm trạng của Tôn Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đồng Đồng ngoan lắm ạ. Bố không tin con thì có thể hỏi, hỏi mẹ ạ!”
“Ừa, bố tin Đồng Đồng mà”.
“Bố ơi, khi nào bố mới về thăm Đồng Đồng ạ?”
Đồng Đồng bỗng nghẹn ngào nấc lên.
Tôn Hàn an ủi cô bé, “Khi nào rảnh, bố nhất định sẽ về thăm Đồng Đồng nhé”.
Anh hiểu, dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, luôn nghĩ gì nói đó.
Đồng Đồng rất nhớ anh!
Khi nào có thời gian, anh chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thăm Đồng Đồng.
Cả hai trò chuyện với nhau được một hồi thì Đồng Đồng đưa điện thoại cho Liễu Y Y
“Khi nào anh rảnh, nhớ gọi điện cho Đồng Đồng nhé. Đồng Đồng thường nhớ anh đến phát khóc đấy”, câu đầu tiên của Liễu Y Y cũng nói như thế.
Tôn Hàn cảm thấy áy náy lắm, bèn gật đầu, “Ừ!”
“Chuyện ở tỉnh lỵ sao rồi? Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng ổn, khá giống với dự tính của anh”.
“Vậy thì tốt”, Liễu Y Y không nghĩ nhiều, nghe anh nói thế cũng yên tâm phần nào.
“Em thì sao? Việc thành lập Y Minh Nguyệt không gặp vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
“Tình hình khá ổn, dây chuyền sản xuất đã sẵn sàng rồi. Còn nửa tháng nữa là chính thức cắt băng khánh thành và thành lập, sau đó sẽ chuẩn bị bắn phát súng đầu tiên vào mùa thu!”
Tôn Hàn nhẩm tính, tốc độ cũng khá nhanh. Vào cuối năm trước, quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy đạt thoả thuận hợp tác, chính thức quyết định thành lập Y Minh Nguyệt.
Thế mà đầu năm nay, họ đã chuẩn bị cắt băng khánh thành rồi.
Ngay sau đó là chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới và mở các kênh bán.
Nếu không thể bắt kịp tung ra sản phẩm mùa hè, thì trực tiếp khởi động từ mùa thu cũng được.
Tốc độ như thế cũng nhanh lắm rồi.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chờ đến mùa thu, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Y Y với tư cách là người phụ trách Y Minh Nguyệt, sẽ bắt đầu nổi tiếng trong ngành thời trang may mặc.
Giấc mơ của cô đã ở rất gần.
“Chúc mừng em”, Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, chỉ bật ra mấy chữ như vậy.
Liễu Y Y đáp, “Nói chúc mừng thì còn sớm quá, chờ Y Minh Nguyệt tạo được tiếng vang rồi nói cũng chưa muộn mà”.
“Ừ”.
Nói thế thôi, chứ Tôn Hàn không cho là vậy.
Y Minh Nguyệt đúng là thương hiệu mới, nhưng chỗ dựa của nó là quốc tế Phong Hoả và thời trang công ty. Đây là thương hiệu mà hai công ty lớn lấy mạnh bù yếu bắt tay thành lập.
Miễn không xuất hiện sai sót mang tính quyết định, thương hiệu Y Minh Nguyệt đảm bảo sẽ đạt được thành công.
Về cơ bản, chỉ cần chờ đến mùa thu, Y Minh Nguyệt sẽ góp mặt vào các thương hiệu thời trang tuyến một trong nước.
…
Trưa hôm sau Dương Dung gọi điện cho Tôn Hàn, nói rằng tối nay bác cả Dương Khai Phú muốn mời gia đình họ ăn cơm ở khách sạn Cự Dương, dặn anh để chải chuốt một tí, đừng thất lễ.
Trước khi đi, Từ Tiểu Bân đã nói với bà ta là định rủ Tôn Hàn đầu tư nguyên thạch, chỉ cần Tôn Hàn đầu tư vào mười triệu thì cậu ta sẽ trả hết nợ vay nặng lãi.
Dù công ty của Tôn Hàn đang kẹt vốn nên chắc anh khó mà có tiền đầu tư được.
Nhưng nếu biết sẽ kiếm được một khoản tiền lớn thì kiểu gì anh cũng phải nghĩ cách.
Hai mẹ con họ đã nghĩ như vậy.
Dương Dung cũng không phản đối, nếu Tiểu Bân không trả được khoản nợ hơn một triệu kia thì khéo còn mất mạng ý chứ.
Còn Tôn Hàn đầu tư mười triệu vào thứ kia sẽ có kết cục ra sao thì bà ta không quan tâm.
“Tôn Hàn không đầu tư, nhưng con tìm được người khác rồi! Mẹ, không, không sao đâu”, mắt Từ Tiểu Bân loé lên tia cương quyết.
Lừa Diệp Tô và chồng sắp cưới của cô ta đầu tư có thể sẽ bị ngồi tù, nhưng nếu cậu ta không làm vậy thì bên cho vay nặng lãi sẽ ép cậu ta tới đường cùng mất.
Đành phải đánh cược môt phen thôi!
Xẩm tối, Tôn Hàn tắm xong bèn lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.
Sau khi đến tỉnh lỵ, vì bận rộn chuyện nội bộ của Thiên Cửu môn nên Tôn Hàn vẫn chưa gọi cho Liễu Y Y, hơn nữa lần nào nói chuyện điện thoại cũng chỉ được đôi ba câu đã phải cúp máy.
“Bố, bố ơi!”
Điều khiến Tôn Hàn bất ngờ là bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói của Đồng Đồng.
“Bố đây. Dạo này Đồng Đồng có ngoan không nào?”
Vừa nghe thấy giọng nói ngô nghê của Đồng Đồng, tâm trạng của Tôn Hàn lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Đồng Đồng ngoan lắm ạ. Bố không tin con thì có thể hỏi, hỏi mẹ ạ!”
“Ừa, bố tin Đồng Đồng mà”.
“Bố ơi, khi nào bố mới về thăm Đồng Đồng ạ?”
Đồng Đồng bỗng nghẹn ngào nấc lên.
Tôn Hàn an ủi cô bé, “Khi nào rảnh, bố nhất định sẽ về thăm Đồng Đồng nhé”.
Anh hiểu, dù sao Đồng Đồng cũng là một đứa trẻ, luôn nghĩ gì nói đó.
Đồng Đồng rất nhớ anh!
Khi nào có thời gian, anh chắc chắn sẽ tranh thủ quay về thăm Đồng Đồng.
Cả hai trò chuyện với nhau được một hồi thì Đồng Đồng đưa điện thoại cho Liễu Y Y
“Khi nào anh rảnh, nhớ gọi điện cho Đồng Đồng nhé. Đồng Đồng thường nhớ anh đến phát khóc đấy”, câu đầu tiên của Liễu Y Y cũng nói như thế.
Tôn Hàn cảm thấy áy náy lắm, bèn gật đầu, “Ừ!”
“Chuyện ở tỉnh lỵ sao rồi? Thuận lợi cả chứ?”
“Cũng ổn, khá giống với dự tính của anh”.
“Vậy thì tốt”, Liễu Y Y không nghĩ nhiều, nghe anh nói thế cũng yên tâm phần nào.
“Em thì sao? Việc thành lập Y Minh Nguyệt không gặp vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn hỏi.
“Tình hình khá ổn, dây chuyền sản xuất đã sẵn sàng rồi. Còn nửa tháng nữa là chính thức cắt băng khánh thành và thành lập, sau đó sẽ chuẩn bị bắn phát súng đầu tiên vào mùa thu!”
Tôn Hàn nhẩm tính, tốc độ cũng khá nhanh. Vào cuối năm trước, quốc tế Phong Hoả và thời trang Sâm Uy đạt thoả thuận hợp tác, chính thức quyết định thành lập Y Minh Nguyệt.
Thế mà đầu năm nay, họ đã chuẩn bị cắt băng khánh thành rồi.
Ngay sau đó là chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới và mở các kênh bán.
Nếu không thể bắt kịp tung ra sản phẩm mùa hè, thì trực tiếp khởi động từ mùa thu cũng được.
Tốc độ như thế cũng nhanh lắm rồi.
Điều này có nghĩa là chỉ cần chờ đến mùa thu, nếu không có gì bất ngờ, Liễu Y Y với tư cách là người phụ trách Y Minh Nguyệt, sẽ bắt đầu nổi tiếng trong ngành thời trang may mặc.
Giấc mơ của cô đã ở rất gần.
“Chúc mừng em”, Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, chỉ bật ra mấy chữ như vậy.
Liễu Y Y đáp, “Nói chúc mừng thì còn sớm quá, chờ Y Minh Nguyệt tạo được tiếng vang rồi nói cũng chưa muộn mà”.
“Ừ”.
Nói thế thôi, chứ Tôn Hàn không cho là vậy.
Y Minh Nguyệt đúng là thương hiệu mới, nhưng chỗ dựa của nó là quốc tế Phong Hoả và thời trang công ty. Đây là thương hiệu mà hai công ty lớn lấy mạnh bù yếu bắt tay thành lập.
Miễn không xuất hiện sai sót mang tính quyết định, thương hiệu Y Minh Nguyệt đảm bảo sẽ đạt được thành công.
Về cơ bản, chỉ cần chờ đến mùa thu, Y Minh Nguyệt sẽ góp mặt vào các thương hiệu thời trang tuyến một trong nước.
…
Trưa hôm sau Dương Dung gọi điện cho Tôn Hàn, nói rằng tối nay bác cả Dương Khai Phú muốn mời gia đình họ ăn cơm ở khách sạn Cự Dương, dặn anh để chải chuốt một tí, đừng thất lễ.