Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 713
Thẩm Tri Thu đột nhiên hỏi câu này khiến Tôn Hàn phải ngớ người ra, anh định trả lời là tiện tay thôi, nhưng xét một cách khách quan thì sự giúp đỡ của anh dành cho Thẩm Tri Thu đã vượt qua phạm vi tiện tay rồi.
Vì anh thích cô ấy ư? Cũng không phải.
“Vì chúng ta là bạn, chứ không liên quan đến tình cảm trai gái. Nếu bạn của tôi gặp chuyện, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Cô có thế coi hành động này của tôi là làm việc trượng nghĩa”.
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu không thể nhịn được nữa mà cười phá lên.
Khi cười, đôi mắt của Thẩm Tri Thu cong như vầng trăng, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!
Tôn Hàn không cười mà cứ thế ngăm Thẩm Tri Thu, như đang thưởng thức phong cảnh thơ mộng.
“Đừng nhìn nữa, tôi ngại đây”.
Chú ý thấy ánh mắt của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu có vẻ xấu hổ.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tri Thu chợt đổ chuông, cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Tôn Hàn rồi nghe máy.
Sau vài ba câu thì Thẩm Tri Thu thông báo vị trí hiện tại của mình rồi ngắt máy.
Cô giải thích: “Là quản lý của tôi hỏi tôi đang ở đâu. Đôi lúc tôi thấy làm người nổi tiếng mệt thật, lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình, như chẳng có chút riêng tư nào ấy!”
“Nhiều người mơ còn không được đấy”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp.
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, còn thời gian cũng chầm chậm trôi đi.
“Tối nay, tôi mời cậu đi ăn nhé?
Rảnh không?”
Cũng sắp đến bốn giờ chiều rồi, Thẩm Tri Thu mở lời mời.
Sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, Thấm Tri Thu biết anh là mẫu người bận rộn từng giây từng phút đều quý như vàng, nên muốn mời anh đi ăn cũng phải hỏi trước xem người ta có rảnh không đã.
“Được, vừa hay tiết kiệm được một bữa ăn”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ok, thế chúng ta ngồi thêm một lúc rồi năm rưỡi đi ăn nhé?”
Một lúc sau, chợt có một giọng nữ thúc giục vọng từ phía xa lại.
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, tìm em khó quá đấy!”
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu cùng ngoảnh lại thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang vội vã chạy tới, mặt chị ta đầy tàn nhang, dù đã trang điểm rất dày cũng không thể che đi được.
“Tri Thu, chị đã nói với em bao lần rồi, đừng tuỳ tiện hẹn gặp riêng đàn ông, nhỡ bị lũ chó săn chụp được ảnh rồi
tung lên mạng thì phải làm sao?”
Người đó nhìn Tôn Hàn rồi tỏ vẻ không vui, dáng vẻ đề phòng Tôn Hàn của chị ta cứ như các tú bà ở lầu xanh đang sợ tay thư sinh nghèo này cướp con gái của mình đi.
“Cậu ấy là bạn em! Tôn Hàn, ngại qua, chị Trương hơi thẳng tính, cậu đừng để bụng nhé! Chị ấy là Trương Tinh Tinh -người đại diện của tôi!”, Thấm Tri Thu vừa giải thích vừa giới thiệu với Tôn Hàn.
“Chào chị!”, Tôn Hàn nể mặt Thẩm Tri Thu nên chào hỏi với người phụ nữ đó.
“Chào!”
Trương Tinh Tinh chào có lệ một câu rồi nhìn sang Thẩm Tri Thu: “Đi với chị”.
“Đi đâu mà chị cứ cuống lên thế?”, Thấm Tri Thu tỏ vẻ bực mình.
Thẩm Tri Thu vừa mời Tôn Hàn đi ăn, giờ bỏ đi thì biết ăn nói thế nào?
Đương nhiên anh sẽ không vui rồi.
Trương Tinh Tinh không biết mà cũng không quan tâm tới điều này, song chị ta đã biết tính cách cứng đầu của Thẩm Tri Thu rồi nên đành mềm mỏng nói: “Hôm nay là tiệc mừng anh họ cậu Lý xuất viện, cậu ấy mong em có thể đi cùng, ít nhiều mình cũng phải nể mặt người ta chứ!”
“Tri Thu, chị Trương biết em không thích những nơi như vậy, nhưng đôi lúc dù không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho người ta”.
“Lý Ngọc Hoan à? Em không đi đâu”.
Thẩm Tri Thu lạnh mặt khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào Trương Tinh Tinh rồi nói: “Chị Trương, em nhắc lại một lần nữa, công ty sắp xếp chị làm người đại diện phụ trách công việc cho em, chứ không phải là việc riêng tư. Sau này, chị đừng bao giờ giới thiệu mấy loại công tử bột như Lý Ngọc Hoan cho em nữa”.
Tính cách của Thẩm Tri Thu khá ôn hoà, hiếm khi nối giận, nhưng lúc này từng câu từng chữ của cô ấy như khạc ra lửa.
“ơ hay, em không đi thì chị đi chắc? Thẩm Tri Thu, em có phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời đâu, em phải biết nếu không đi thì sẽ đắc tội với cậu Lý chứ! Đến lúc đó, không chỉ có em gặp chuyện thôi đâu, chị cũng sẽ khó ăn nói với sếp đấy biết không?”, Trương Tinh Tinh cũng nổi giận rồi quở trách.
Tôn Hàn ngồi nghe nãy giờ ở một bên chợt cau mày rồi lên tiếng: “Anh Lý gì đó có lai lịch lớn lắm sao? Mà Cung Hướng Độ vẫn chưa nói gì với chị à?”
Trải qua chuyện vừa rồi với Thân An Hoa, nếu đầu óc của Cung Hướng Độ không có vấn đề, chắc chắn ông ta sẽ không bắt Thẩm Tri Thu làm những chuyện mà cô ấy không muốn nữa.
Trương Tinh Tinh đang bốc hoả lại nghe thấy giọng nói của Tôn Hàn nên càng điên tiết hơn, chị ta lập tức trợn mắt nói: “Cậu Lý mà không có lai lịch lớn thì cậu có chắc? Còn nữa, tên của chủ tịch công ty tôi không phải để cho người khác tuỳ tiện gọi thế đâu. Đừng tưởng biết tên của ông ấy rồi làm bộ làm tịch nói mấy câu là có thế doạ được người khác”.
Vì anh thích cô ấy ư? Cũng không phải.
“Vì chúng ta là bạn, chứ không liên quan đến tình cảm trai gái. Nếu bạn của tôi gặp chuyện, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Cô có thế coi hành động này của tôi là làm việc trượng nghĩa”.
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Thẩm Tri Thu không thể nhịn được nữa mà cười phá lên.
Khi cười, đôi mắt của Thẩm Tri Thu cong như vầng trăng, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra, trông cô ấy vô cùng xinh đẹp.
Quả là một cảnh tượng đẹp mắt!
Tôn Hàn không cười mà cứ thế ngăm Thẩm Tri Thu, như đang thưởng thức phong cảnh thơ mộng.
“Đừng nhìn nữa, tôi ngại đây”.
Chú ý thấy ánh mắt của Tôn Hàn, Thẩm Tri Thu có vẻ xấu hổ.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Tri Thu chợt đổ chuông, cô ấy ra hiệu bằng ánh mắt cho Tôn Hàn rồi nghe máy.
Sau vài ba câu thì Thẩm Tri Thu thông báo vị trí hiện tại của mình rồi ngắt máy.
Cô giải thích: “Là quản lý của tôi hỏi tôi đang ở đâu. Đôi lúc tôi thấy làm người nổi tiếng mệt thật, lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình, như chẳng có chút riêng tư nào ấy!”
“Nhiều người mơ còn không được đấy”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp.
Hai người cứ thế trò chuyện vui vẻ, còn thời gian cũng chầm chậm trôi đi.
“Tối nay, tôi mời cậu đi ăn nhé?
Rảnh không?”
Cũng sắp đến bốn giờ chiều rồi, Thẩm Tri Thu mở lời mời.
Sau khi biết thân phận của Tôn Hàn, Thấm Tri Thu biết anh là mẫu người bận rộn từng giây từng phút đều quý như vàng, nên muốn mời anh đi ăn cũng phải hỏi trước xem người ta có rảnh không đã.
“Được, vừa hay tiết kiệm được một bữa ăn”, Tôn Hàn cười đáp.
“Ok, thế chúng ta ngồi thêm một lúc rồi năm rưỡi đi ăn nhé?”
Một lúc sau, chợt có một giọng nữ thúc giục vọng từ phía xa lại.
“Trời ơi, bà cô của tôi ơi, tìm em khó quá đấy!”
Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu cùng ngoảnh lại thì thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang vội vã chạy tới, mặt chị ta đầy tàn nhang, dù đã trang điểm rất dày cũng không thể che đi được.
“Tri Thu, chị đã nói với em bao lần rồi, đừng tuỳ tiện hẹn gặp riêng đàn ông, nhỡ bị lũ chó săn chụp được ảnh rồi
tung lên mạng thì phải làm sao?”
Người đó nhìn Tôn Hàn rồi tỏ vẻ không vui, dáng vẻ đề phòng Tôn Hàn của chị ta cứ như các tú bà ở lầu xanh đang sợ tay thư sinh nghèo này cướp con gái của mình đi.
“Cậu ấy là bạn em! Tôn Hàn, ngại qua, chị Trương hơi thẳng tính, cậu đừng để bụng nhé! Chị ấy là Trương Tinh Tinh -người đại diện của tôi!”, Thấm Tri Thu vừa giải thích vừa giới thiệu với Tôn Hàn.
“Chào chị!”, Tôn Hàn nể mặt Thẩm Tri Thu nên chào hỏi với người phụ nữ đó.
“Chào!”
Trương Tinh Tinh chào có lệ một câu rồi nhìn sang Thẩm Tri Thu: “Đi với chị”.
“Đi đâu mà chị cứ cuống lên thế?”, Thấm Tri Thu tỏ vẻ bực mình.
Thẩm Tri Thu vừa mời Tôn Hàn đi ăn, giờ bỏ đi thì biết ăn nói thế nào?
Đương nhiên anh sẽ không vui rồi.
Trương Tinh Tinh không biết mà cũng không quan tâm tới điều này, song chị ta đã biết tính cách cứng đầu của Thẩm Tri Thu rồi nên đành mềm mỏng nói: “Hôm nay là tiệc mừng anh họ cậu Lý xuất viện, cậu ấy mong em có thể đi cùng, ít nhiều mình cũng phải nể mặt người ta chứ!”
“Tri Thu, chị Trương biết em không thích những nơi như vậy, nhưng đôi lúc dù không muốn thì vẫn phải giữ thể diện cho người ta”.
“Lý Ngọc Hoan à? Em không đi đâu”.
Thẩm Tri Thu lạnh mặt khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào Trương Tinh Tinh rồi nói: “Chị Trương, em nhắc lại một lần nữa, công ty sắp xếp chị làm người đại diện phụ trách công việc cho em, chứ không phải là việc riêng tư. Sau này, chị đừng bao giờ giới thiệu mấy loại công tử bột như Lý Ngọc Hoan cho em nữa”.
Tính cách của Thẩm Tri Thu khá ôn hoà, hiếm khi nối giận, nhưng lúc này từng câu từng chữ của cô ấy như khạc ra lửa.
“ơ hay, em không đi thì chị đi chắc? Thẩm Tri Thu, em có phải thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời đâu, em phải biết nếu không đi thì sẽ đắc tội với cậu Lý chứ! Đến lúc đó, không chỉ có em gặp chuyện thôi đâu, chị cũng sẽ khó ăn nói với sếp đấy biết không?”, Trương Tinh Tinh cũng nổi giận rồi quở trách.
Tôn Hàn ngồi nghe nãy giờ ở một bên chợt cau mày rồi lên tiếng: “Anh Lý gì đó có lai lịch lớn lắm sao? Mà Cung Hướng Độ vẫn chưa nói gì với chị à?”
Trải qua chuyện vừa rồi với Thân An Hoa, nếu đầu óc của Cung Hướng Độ không có vấn đề, chắc chắn ông ta sẽ không bắt Thẩm Tri Thu làm những chuyện mà cô ấy không muốn nữa.
Trương Tinh Tinh đang bốc hoả lại nghe thấy giọng nói của Tôn Hàn nên càng điên tiết hơn, chị ta lập tức trợn mắt nói: “Cậu Lý mà không có lai lịch lớn thì cậu có chắc? Còn nữa, tên của chủ tịch công ty tôi không phải để cho người khác tuỳ tiện gọi thế đâu. Đừng tưởng biết tên của ông ấy rồi làm bộ làm tịch nói mấy câu là có thế doạ được người khác”.