Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 707
Thật ra đi đến bước này, Lý Hắc Tử đã thua rồi.
Thực lực, các mối quan hệ và nguồn tài nguyên mà Tôn Hàn nắm giữ trong tay, tất cả đều áp đảo Lý Hắc Tử.
Thoạt nhìn thì đúng là chưa làm gì, nhưng Lý Hắc Tử đã không còn tư cách gì để đấu với Tôn Hàn nữa.
Chỉ là Lý Hắc Tử không đành buông bỏ những thứ mà ông ta đã đạt được và cái danh ông Lý của Tây Nam.
Thế nên ông ta mới muốn giở trò chơi xấu.
“Vậy thì đã sao, cậu làm gì được tôi?”, Lý Hắc Tử trầm giọng nói.
“Các mối làm ăn cát đá, bến đò mà ông đang sở hữu đều được phân chia từ Thiên Cửu môn và do ông chiếm làm của riêng. Một khi trở lại Thiên cửu môn, ông sẽ phải trao trả những món của cải ấy, nên ông không nỡ, đúng không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.
“Hừm!”
Lý Hắc Tử chỉ hừ giọng, tuy không chính miệng nói ra nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
Bây giờ mọi sản nghiệp đứng tên ông ta đều là tài sản riêng. Một khi trở về, chúng sẽ không còn thuộc về ông ta nữa.
“Lý Hắc Tử, ban đầu tôi tưởng rằng ông chỉ đơn giản là không phục tôi, cảm thấy tôi không đủ tư cách dẫn dắt Thiên Cửu môn. Vậy nên tôi mới chưa thực sự chơi đến cùng với ông và Tô Vấn Long”.
“Nhưng giờ thì tôi nghĩ mình buộc phải cho ông hiểu, trên đời này chẳng có ai mang tâm địa Bồ Tát cả”.
“Đi nhé”.
Tôn Hàn cũng lười dông dài, đứng dậy nhìn Thấm Tri Thu một cái, rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài bố trí rất nhiều người của Lý Hắc Tử, khác một trời một vực so với lần trước, song vẫn chẳng ai dám ra tay.
“Ông, ông Lý…”
Thân An Hoa run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút!”
Lý Hắc Tử nắm chặt tay lại, giận dữ quát lớn.
Thấy Lý Hắc Tử nổi trận lôi định như vậy, Thân An Hoa cũng chẳng dám nán lại, bèn vội vàng cút khỏi phòng.
“Ông Lý!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ tâm phúc của ông ta bước vào.
Lý Hắc Tử ngồi phịch xuống xô pha, uể oải nói, “Xem ra tình hình không ổn
Là người từng trải qua nhiều sóng gió, ông ta cảm nhận được giọng điệu và khí thế lần này của Tôn Hàn rất khác.
Anh không định tiếp tục dùng cách thông thường nữa, mà sẽ ra tay rất tàn nhẫn!
“ông Lý à, hay là chúng ta nên tạm thời nghe theo? Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp tất cả mà đối phó với ông, e rằng ông sẽ gặp nguy hiểm!”, tâm phúc kia lo lắng nói.
Chủ nhân của Thiên cửu môn đã đi đến mức có thế xem thường cả tính mạng rồi.
Nếu anh muốn Lý Hắc Tử chết thì có rất nhiều cách.
Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu về. Tôn Hàn ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ ngày mai phía Thân An Hoa sẽ thừa nhận mấy tin tức xấu của cô đều là vu cáo hãm hại, cô không cần lo đâu”.
Thẩm Tri Thu không hề nghi ngờ gì về điều này. Chỉ cần Thân An Hoa không ngốc, gã sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn.
Nếu không, chờ Tôn Hàn tìm đến tận chỗ gã thì mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Chẳng qua lúc này, tâm trí của Thẩm Tri Thu không dành cho chuyện đó.
Cô ấy nhìn sườn mặt của Tôn Hàn, cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Tò mò thật đây.
Chủ tịch tập đoàn cửu Thành!
Thấm Tri Thu làm sao ngờ được người thanh niên đã tiếp cận mình trên tháp Lôi Phong ở Tế Bắc, lại có địa vị cao đến nhường ấy.
So với trời cao, có lẽ cũng chẳng thua kém là bao.
“Cảm ơn cậu!”
Thẩm Tri Thu có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ giữa cả hai cũng không quá thân thiết, cô ấy chỉ đành nói hai tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo. Dù sao cô cũng là thần tượng tuổi thơ của tôi. Cũng nên làm chút chuyện cho thần tượng mà”, hiếm lắm Tôn Hàn mới nói đùa.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không còn là thần tượng nữa à?”, Thẩm Tri Thu híp mắt cười hỏi.
“Bây giờ?”
Tôn Hàn gật gù, hơi ngẩn ra, “Thần tượng bây giờ của tôi có lẽ là chính bản thân tôi rồi”.
Sau khi đưa Thẩm Tri Thu đến trước toà nhà căn hộ, Từ Khang Niên lái xe rời đi.
Dọc đường về, Tôn Hàn đã đổi sắc mặt, trở nên sắc bén và sâu xa vô cùng.
“Từ Khang Niên, ông có cảm thấy tôi không đủ tiêu chuẩn để làm chủ nhân của Thiên cửu môn không?”
Thực lực, các mối quan hệ và nguồn tài nguyên mà Tôn Hàn nắm giữ trong tay, tất cả đều áp đảo Lý Hắc Tử.
Thoạt nhìn thì đúng là chưa làm gì, nhưng Lý Hắc Tử đã không còn tư cách gì để đấu với Tôn Hàn nữa.
Chỉ là Lý Hắc Tử không đành buông bỏ những thứ mà ông ta đã đạt được và cái danh ông Lý của Tây Nam.
Thế nên ông ta mới muốn giở trò chơi xấu.
“Vậy thì đã sao, cậu làm gì được tôi?”, Lý Hắc Tử trầm giọng nói.
“Các mối làm ăn cát đá, bến đò mà ông đang sở hữu đều được phân chia từ Thiên Cửu môn và do ông chiếm làm của riêng. Một khi trở lại Thiên cửu môn, ông sẽ phải trao trả những món của cải ấy, nên ông không nỡ, đúng không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.
“Hừm!”
Lý Hắc Tử chỉ hừ giọng, tuy không chính miệng nói ra nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
Bây giờ mọi sản nghiệp đứng tên ông ta đều là tài sản riêng. Một khi trở về, chúng sẽ không còn thuộc về ông ta nữa.
“Lý Hắc Tử, ban đầu tôi tưởng rằng ông chỉ đơn giản là không phục tôi, cảm thấy tôi không đủ tư cách dẫn dắt Thiên Cửu môn. Vậy nên tôi mới chưa thực sự chơi đến cùng với ông và Tô Vấn Long”.
“Nhưng giờ thì tôi nghĩ mình buộc phải cho ông hiểu, trên đời này chẳng có ai mang tâm địa Bồ Tát cả”.
“Đi nhé”.
Tôn Hàn cũng lười dông dài, đứng dậy nhìn Thấm Tri Thu một cái, rồi xoay người rời đi.
Bên ngoài bố trí rất nhiều người của Lý Hắc Tử, khác một trời một vực so với lần trước, song vẫn chẳng ai dám ra tay.
“Ông, ông Lý…”
Thân An Hoa run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.
“Cút!”
Lý Hắc Tử nắm chặt tay lại, giận dữ quát lớn.
Thấy Lý Hắc Tử nổi trận lôi định như vậy, Thân An Hoa cũng chẳng dám nán lại, bèn vội vàng cút khỏi phòng.
“Ông Lý!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ tâm phúc của ông ta bước vào.
Lý Hắc Tử ngồi phịch xuống xô pha, uể oải nói, “Xem ra tình hình không ổn
Là người từng trải qua nhiều sóng gió, ông ta cảm nhận được giọng điệu và khí thế lần này của Tôn Hàn rất khác.
Anh không định tiếp tục dùng cách thông thường nữa, mà sẽ ra tay rất tàn nhẫn!
“ông Lý à, hay là chúng ta nên tạm thời nghe theo? Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp tất cả mà đối phó với ông, e rằng ông sẽ gặp nguy hiểm!”, tâm phúc kia lo lắng nói.
Chủ nhân của Thiên cửu môn đã đi đến mức có thế xem thường cả tính mạng rồi.
Nếu anh muốn Lý Hắc Tử chết thì có rất nhiều cách.
Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu về. Tôn Hàn ngồi bên cạnh Thẩm Tri Thu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
“Tôi nghĩ ngày mai phía Thân An Hoa sẽ thừa nhận mấy tin tức xấu của cô đều là vu cáo hãm hại, cô không cần lo đâu”.
Thẩm Tri Thu không hề nghi ngờ gì về điều này. Chỉ cần Thân An Hoa không ngốc, gã sẽ nghĩ mọi cách để cứu vãn.
Nếu không, chờ Tôn Hàn tìm đến tận chỗ gã thì mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Chẳng qua lúc này, tâm trí của Thẩm Tri Thu không dành cho chuyện đó.
Cô ấy nhìn sườn mặt của Tôn Hàn, cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này.
Tò mò thật đây.
Chủ tịch tập đoàn cửu Thành!
Thấm Tri Thu làm sao ngờ được người thanh niên đã tiếp cận mình trên tháp Lôi Phong ở Tế Bắc, lại có địa vị cao đến nhường ấy.
So với trời cao, có lẽ cũng chẳng thua kém là bao.
“Cảm ơn cậu!”
Thẩm Tri Thu có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng nghĩ đến việc mối quan hệ giữa cả hai cũng không quá thân thiết, cô ấy chỉ đành nói hai tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo. Dù sao cô cũng là thần tượng tuổi thơ của tôi. Cũng nên làm chút chuyện cho thần tượng mà”, hiếm lắm Tôn Hàn mới nói đùa.
“Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ không còn là thần tượng nữa à?”, Thẩm Tri Thu híp mắt cười hỏi.
“Bây giờ?”
Tôn Hàn gật gù, hơi ngẩn ra, “Thần tượng bây giờ của tôi có lẽ là chính bản thân tôi rồi”.
Sau khi đưa Thẩm Tri Thu đến trước toà nhà căn hộ, Từ Khang Niên lái xe rời đi.
Dọc đường về, Tôn Hàn đã đổi sắc mặt, trở nên sắc bén và sâu xa vô cùng.
“Từ Khang Niên, ông có cảm thấy tôi không đủ tiêu chuẩn để làm chủ nhân của Thiên cửu môn không?”