Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 705
Thân An Hoa cho rằng, đã bày trận ra thế này rồi thì Tôn Hàn không thế không sợ.
Có điều, trên mặt Tôn Hàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Đối với đám thuộc hạ của Lý Hắc Tử đang bu kín bên ngoài, anh coi chẳng khác gì không khí.
Thậm chí, Tôn Hàn còn chẳng có hứng đếm xỉa đến Thân An Hoa. Anh nhìn sang Lý Hắc Tử với vẻ đùa cợt nói: “Đường đường là một trong ba Tây Nam Tam Vương mà lại giở thủ đoạn hạ lưu này sao? Quả là khiến người ta phải thất vọng”.
Thấy Tôn Hàn đứng trước Lý Hắc Tử mà vẫn bình tĩnh như vậy, Thân An Hoa cảm thấy có chút hoang mang.
“Cậu chủ Tôn, người ta đã có câu thế này: dù là mèo trắng hay mèo đen thì con mèo nào bắt được chuột mới là con mèo tốt. Cậu không cần bận tâm tôi dùng thủ đoạn gì, có điều hôm nay xem ra kết cục của cậu sẽ không có hậu rồi”.
Sợ còn dài dòng thì đêm dài lắm mộng nên Lý Hắc Tử nhìn về phía Thân An Hoa, nói: “Thân An Hoa, không phải cậu muốn báo thù sao? Không phải cậu thích cô gái kia sao? Thế nào, có tôi chống lưng mà vẫn không dám ra tay sao?”
Sự việc đến nước này thì ý đồ của Lý Hắc Tử đã quá rõ, chính là muốn mượn tay Thân An Hoa đối phó với Tôn Hàn.
Nếu Lý Hắc Tử dám động tới một sợi tóc của Tôn Hàn, làm mất mặt Thiên Cửu Môn thì chắc chắn Thiên cửu Môn sẽ tới gây rắc rối cho ông ta.
Nhưng nếu Tôn Hàn vì tranh giành phụ nữ với một tên công tử bột mà bị người ta xử lý thì dù Thiên cửu Môn có mất mặt đến mấy cũng chỉ đành bấm bụng bỏ qua.
Cho nên, Lý Hắc Tử sẽ đạt được mục đích của mình.
Thân An Hoa nghĩ ngợi một lúc, lấy hết can đảm. Lý Hắc Tử nói đúng, có ông ta chống lưng rồi mà gã còn phải sợ Tôn Hàn hay sao?
“Chuẩn bị….”
Thân An Hoa đang chuẩn bị lệnh cho người của mình ra tay thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Là chiếc điện thoại mà Lý Hắc Tử đang đặt trên bàn uống trà.
“Không phải cậu chủ Tôn lại giở trò gì đấy chứ?”, Lý Hắc Tử không vội vã nhấc điện thoại ngay mà hỏi lại.
Tôn Hàn lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh khiến Lý Hắc Tử cảm thấy có chút lo lắng.
Lẽ nào Tôn Hàn đang định giở trò?
Không thể nào!
Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của ông ta, bên dưới cũng không báo có việc gì bất thường. Điều đó có nghĩa Tôn Hàn không đưa người tới đây.
Vậy thì là chuyện gì?
“Cứ nhấc máy đi rồi ông sẽ biết, ông Lý, lẽ nào ông nghĩ tôi dẫn xác tới đây để nạp mạng cho ông? Cứ nhận điện thoại đi, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ”, Tôn Hàn tỏ vẻ thần bí cười đáp.
“Ông Lý!”, Thân An Hoa lo lẳng gọi.
“Để tôi nghe máy xem, để xem cậu chủ Tôn còn có chiêu trò gì!”
Lý Hắc Tử vẫn chưa tin, ông ta cầm điện thoại lên và bắt máy.
Đầu tiên nét mặt ông ta vẫn còn đang vui vẻ nhưng càng ngày càng tối sầm lại.
Vẻ mặt này khiến Thân An Hoa trong lòng không khỏi lo sợ.
Hình như có biến rồi!
Cạch!
Lý Hắc Tử cúp máy, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt phức tạp, những nếp nhăn trên mặt co rúm lại. ông ta hỏi: “Sao cậu làm được?”
Tôn Hàn tỏ vẻ ngây thơ vô tội đáp: “Ông Lý, ý ông là việc công ty Lâm Phong của ông bị điều tra và phong tỏa, các bãi cát và bến cảng gần sông của ông bị điều tra sao? Việc này thì thật ngại quá, trưa nay tôi có mời Bộ trưởng Lâm của Bộ Thương mại ăn một bữa cơm”.
Người nói vô tình mà người nghe hữu ý.
Tim Thân An Hoa lúc này đập liên hồi như trống trận, Tôn Hàn này mời được cả Bộ trưởng Lâm, lại còn nhờ được ông ấy điều tra các cơ sở kinh doanh của Lý Hắc Tử sao?
Lợi hại đến vậy ư?
Tài kinh doanh của Lý Hắc Tử thì chẳng đâu vào đâu. ông ta kiếm tiền chủ yếu dựa vào quan hệ và khai thác tài nguyên. Dưới tên ông ta có một công ty vận chuyển, còn những nguồn lợi lớn khác chủ yếu từ khai thác cát và đá.
Muốn kinh doanh mảng này chỉ cần có chút quan hệ là tài lộc sẽ tự ùn ùn kéo đến.
ở tỉnh Tây này, Lý Hắc Tử là ông trùm khai thác cát và đá, làm gì có ai dám tranh?
Nhờ thân thế hiển hách mà việc làm ăn của ông ta trước nay thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước sông.
Đây là lần đầu tiên cơ sở kinh doanh của ông ta bị điều tra và phong tỏa.
Chẳng trách mặt Lý Hắc Tử lại sa sầm lại như vậy.
“Đừng có nói láo, cậu dựa vào cái gì để Bộ trưởng Lâm giúp mình cơ chứ?”, Lý Hắc Tử không tin Bộ trưởng Lâm sẽ giúp Tôn Hàn sờ gáy ông ta.
Bộ Thương mại phụ trách việc phát triển bền vững của thương mại trong vùng, đồng thời điều tra những cơ sở kinh doanh có dấu hiệu vi phạm. Người kinh doanh ở đây thì kiểu gì cũng phải quen biết người của Bộ Thương mại.
Còn Bộ trưởng Lâm là người điều hành Bộ Thương mại, có quyền lực rất lớn.
Có điều, trên mặt Tôn Hàn chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Đối với đám thuộc hạ của Lý Hắc Tử đang bu kín bên ngoài, anh coi chẳng khác gì không khí.
Thậm chí, Tôn Hàn còn chẳng có hứng đếm xỉa đến Thân An Hoa. Anh nhìn sang Lý Hắc Tử với vẻ đùa cợt nói: “Đường đường là một trong ba Tây Nam Tam Vương mà lại giở thủ đoạn hạ lưu này sao? Quả là khiến người ta phải thất vọng”.
Thấy Tôn Hàn đứng trước Lý Hắc Tử mà vẫn bình tĩnh như vậy, Thân An Hoa cảm thấy có chút hoang mang.
“Cậu chủ Tôn, người ta đã có câu thế này: dù là mèo trắng hay mèo đen thì con mèo nào bắt được chuột mới là con mèo tốt. Cậu không cần bận tâm tôi dùng thủ đoạn gì, có điều hôm nay xem ra kết cục của cậu sẽ không có hậu rồi”.
Sợ còn dài dòng thì đêm dài lắm mộng nên Lý Hắc Tử nhìn về phía Thân An Hoa, nói: “Thân An Hoa, không phải cậu muốn báo thù sao? Không phải cậu thích cô gái kia sao? Thế nào, có tôi chống lưng mà vẫn không dám ra tay sao?”
Sự việc đến nước này thì ý đồ của Lý Hắc Tử đã quá rõ, chính là muốn mượn tay Thân An Hoa đối phó với Tôn Hàn.
Nếu Lý Hắc Tử dám động tới một sợi tóc của Tôn Hàn, làm mất mặt Thiên Cửu Môn thì chắc chắn Thiên cửu Môn sẽ tới gây rắc rối cho ông ta.
Nhưng nếu Tôn Hàn vì tranh giành phụ nữ với một tên công tử bột mà bị người ta xử lý thì dù Thiên cửu Môn có mất mặt đến mấy cũng chỉ đành bấm bụng bỏ qua.
Cho nên, Lý Hắc Tử sẽ đạt được mục đích của mình.
Thân An Hoa nghĩ ngợi một lúc, lấy hết can đảm. Lý Hắc Tử nói đúng, có ông ta chống lưng rồi mà gã còn phải sợ Tôn Hàn hay sao?
“Chuẩn bị….”
Thân An Hoa đang chuẩn bị lệnh cho người của mình ra tay thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Là chiếc điện thoại mà Lý Hắc Tử đang đặt trên bàn uống trà.
“Không phải cậu chủ Tôn lại giở trò gì đấy chứ?”, Lý Hắc Tử không vội vã nhấc điện thoại ngay mà hỏi lại.
Tôn Hàn lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh khiến Lý Hắc Tử cảm thấy có chút lo lắng.
Lẽ nào Tôn Hàn đang định giở trò?
Không thể nào!
Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của ông ta, bên dưới cũng không báo có việc gì bất thường. Điều đó có nghĩa Tôn Hàn không đưa người tới đây.
Vậy thì là chuyện gì?
“Cứ nhấc máy đi rồi ông sẽ biết, ông Lý, lẽ nào ông nghĩ tôi dẫn xác tới đây để nạp mạng cho ông? Cứ nhận điện thoại đi, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ”, Tôn Hàn tỏ vẻ thần bí cười đáp.
“Ông Lý!”, Thân An Hoa lo lẳng gọi.
“Để tôi nghe máy xem, để xem cậu chủ Tôn còn có chiêu trò gì!”
Lý Hắc Tử vẫn chưa tin, ông ta cầm điện thoại lên và bắt máy.
Đầu tiên nét mặt ông ta vẫn còn đang vui vẻ nhưng càng ngày càng tối sầm lại.
Vẻ mặt này khiến Thân An Hoa trong lòng không khỏi lo sợ.
Hình như có biến rồi!
Cạch!
Lý Hắc Tử cúp máy, nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt phức tạp, những nếp nhăn trên mặt co rúm lại. ông ta hỏi: “Sao cậu làm được?”
Tôn Hàn tỏ vẻ ngây thơ vô tội đáp: “Ông Lý, ý ông là việc công ty Lâm Phong của ông bị điều tra và phong tỏa, các bãi cát và bến cảng gần sông của ông bị điều tra sao? Việc này thì thật ngại quá, trưa nay tôi có mời Bộ trưởng Lâm của Bộ Thương mại ăn một bữa cơm”.
Người nói vô tình mà người nghe hữu ý.
Tim Thân An Hoa lúc này đập liên hồi như trống trận, Tôn Hàn này mời được cả Bộ trưởng Lâm, lại còn nhờ được ông ấy điều tra các cơ sở kinh doanh của Lý Hắc Tử sao?
Lợi hại đến vậy ư?
Tài kinh doanh của Lý Hắc Tử thì chẳng đâu vào đâu. ông ta kiếm tiền chủ yếu dựa vào quan hệ và khai thác tài nguyên. Dưới tên ông ta có một công ty vận chuyển, còn những nguồn lợi lớn khác chủ yếu từ khai thác cát và đá.
Muốn kinh doanh mảng này chỉ cần có chút quan hệ là tài lộc sẽ tự ùn ùn kéo đến.
ở tỉnh Tây này, Lý Hắc Tử là ông trùm khai thác cát và đá, làm gì có ai dám tranh?
Nhờ thân thế hiển hách mà việc làm ăn của ông ta trước nay thuận buồm xuôi gió, tiền vào như nước sông.
Đây là lần đầu tiên cơ sở kinh doanh của ông ta bị điều tra và phong tỏa.
Chẳng trách mặt Lý Hắc Tử lại sa sầm lại như vậy.
“Đừng có nói láo, cậu dựa vào cái gì để Bộ trưởng Lâm giúp mình cơ chứ?”, Lý Hắc Tử không tin Bộ trưởng Lâm sẽ giúp Tôn Hàn sờ gáy ông ta.
Bộ Thương mại phụ trách việc phát triển bền vững của thương mại trong vùng, đồng thời điều tra những cơ sở kinh doanh có dấu hiệu vi phạm. Người kinh doanh ở đây thì kiểu gì cũng phải quen biết người của Bộ Thương mại.
Còn Bộ trưởng Lâm là người điều hành Bộ Thương mại, có quyền lực rất lớn.