Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 703
Nói trắng ra, lần này Thẩm Tri Thu và công ty Thắng Thiên phải chịu trận cũng là do hai thế lực lớn này mâu thuẫn với nhau nên bị vạ lây.
“Sao vậy, không phái tôi đã nói nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không liên lạc với tôi?’, Tôn Hàn nhìn Thẩm Tri Thu hỏi.
“Tôi sợ sẽ làm phiền đến cậu”, Thẩm Tri Thu hậm hực đáp.
Thực ra không phải sợ phiền anh mà là sợ anh đấu không lại với người ta.
Tôn Hàn nhếch môi đáp: “Thực ra trong chuyện này cô cũng chỉ là con cừu thế mạng. Mục đích của bọn họ là tôi. Thậm chí có thể nói Thân An Hoa cũng chỉ là một con tốt, còn kẻ dàn dựng nên
màn kịch này không phải hắn!”
Xẹt!
Đột nhiên ba người trong văn phòng ban nãy đưa mắt nhìn nhau.
Kẻ đứng sau giật dây không phải Thân An Hoa?
“Vậy đó là ai?”
“Là Lý Hắc Tử!”, Từ Khang Niên đang đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng.
Bầu không khí trong văn phòng trùng xuống.
Vốn cha con Cung Hướng Độ đều cho rằng việc này là do Thân An Hoa có Lý Hắc Tử chống lưng nên tác oai tác quái.
Nhưng họ chưa từng nghĩ rằng việc này là do chính tay Lý Hắc Tử dàn dựng.
Hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Vừa nghe việc này có liên quan đến Tây Nam Tam Vương Lý Hắc Tử là Cung Hướng Độ đã run như cầy sấy.
Nếu Lý Hắc Tử đã muốn hủy hoại Thẩm Tri Thu thì ai cứu cho nổi?
Chỉ sợ là cậu chủ trước mặt này cũng bó tay.
“Chủ tịch Cung, chắc chắn ông đã liên lạc với Thân An Hoa để hỏi hắn có mục đích gì phải không?”, Tôn Hàn không quan tâm nét mặt những người khác ra sao mà quay sang hỏi Cung Hướng Độ.
“Thân An Hoa muốn Thẩm Tri Thu tối nay đến câu lạc bộ Bác Nạp…”
Cung Hướng Độ thành thật trả lời. Việc đã đến nước này ông ta không thể làm cho việc rắc rối thêm.
Nghe xong, Tôn Hàn và Từ Khang Niên đưa mắt nhìn nhau. Trước đó họ mới chỉ đoán chừng nhưng giờ thì đã hoàn toàn chắc chắn.
Chính là Lý Hắc Tử.
Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của Lý Hắc Tử.
Muốn Thẩm Tri Thu đến đó thì chẳng khác nào dụ Tôn Hàn tới đó.
Đây là muốn mượn tên Thân An Hoa để mở một buổi tiệc Hồng Môn!
“Tôn Hàn, cậu đã giúp đõ tôi rất nhiều, không có lý gì tôi lại lôi cậu vào chuyện này”, Thẩm Tri Thu đột nhiên lên tiếng, định sẽ tự mình cáng đáng việc này.
Người có tên, cây có bóng.
Lý Hẳc Tử cái tên này ở cả Tây Nam này có quyền lực vô đối, Thấm Tri Thu sợ nếu Tôn Hàn đi cùng thì sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi đã nói rồi, mục tiêu của Lý Hắc Tử là tôi, cô chỉ là người không may bị liên lụy. Nếu Lý Hắc Tử đã muốn chơi như vậy thì tôi làm gì có lý do mà không
tiếp ông ta. Đến lúc đó, tôi sẽ tới đón
*”11 CO .
Tôn Hàn nở nụ cười tươi như gió xuân, sau đó đứng dậy tạm biệt những người ở đó.
Trong văn phòng, vẻ mặt Cung Hướng Độ vô cùng hoài nghi.
Sao nghe có vẻ như cậu chủ này không hề sợ Lý Hắc Tử?
Ông ta cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc cậu chủ này có thân thế như thế nào?
“BỐ, nói không chừng lần này Thân An Hoa thực sự bị lợi dụng, mục tiêu chính của Lý Hắc Tử là cậu chủ Tôn kia!”, Cung Ngạo phỏng đoán.
Cung Hướng Độ liếc nhìn con trai hỏi: “Con có ý gì? Con biết thân phận của cậu chủ kia sao?”
“Người đó…”
Cung Ngạo nuốt nước bọt nói: “Là cậu chủ của Thiên cửu Môn!”
Đoàng!
Cung Hướng Độ như thể bị sét đánh, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Xem ra, lần này bất luận là Thẩm Tri Thu hay công ty Thắng Thiên đều gặp phải tai bay vạ gió, đang yên đang lành bị cuốn vào những cuộc đấu đá của Thiên Cửu Môn.
“Thiên Cửu Môn là gì?”, Thẩm Tri Thu chưa từng nghe nói nên nghi hoặc hỏi lại.
“Việc này tốt nhất cô nên tự đi hỏi cậu chủ Tôn!”
Đối với nhiều người, Thiên cửu Môn là một chủ đề kiêng kỵ nên Cung Hướng Độ cũng không dám nhiều lời.
Sau khi vào xe, Tôn Hàn không vội vã bảo Từ Khang Niên lái xe đi mà day day lông mày nói: “Lý Hắc Tử này hành sự đúng là rất thú vị. Bản thân ông ta không dám ra mặt trực tiếp va chạm với tôi, thế nhưng lại mượn tay một tên tôm tép để ra tay”.
“Sao vậy, không phái tôi đã nói nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi. Giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không liên lạc với tôi?’, Tôn Hàn nhìn Thẩm Tri Thu hỏi.
“Tôi sợ sẽ làm phiền đến cậu”, Thẩm Tri Thu hậm hực đáp.
Thực ra không phải sợ phiền anh mà là sợ anh đấu không lại với người ta.
Tôn Hàn nhếch môi đáp: “Thực ra trong chuyện này cô cũng chỉ là con cừu thế mạng. Mục đích của bọn họ là tôi. Thậm chí có thể nói Thân An Hoa cũng chỉ là một con tốt, còn kẻ dàn dựng nên
màn kịch này không phải hắn!”
Xẹt!
Đột nhiên ba người trong văn phòng ban nãy đưa mắt nhìn nhau.
Kẻ đứng sau giật dây không phải Thân An Hoa?
“Vậy đó là ai?”
“Là Lý Hắc Tử!”, Từ Khang Niên đang đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng.
Bầu không khí trong văn phòng trùng xuống.
Vốn cha con Cung Hướng Độ đều cho rằng việc này là do Thân An Hoa có Lý Hắc Tử chống lưng nên tác oai tác quái.
Nhưng họ chưa từng nghĩ rằng việc này là do chính tay Lý Hắc Tử dàn dựng.
Hai việc này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Vừa nghe việc này có liên quan đến Tây Nam Tam Vương Lý Hắc Tử là Cung Hướng Độ đã run như cầy sấy.
Nếu Lý Hắc Tử đã muốn hủy hoại Thẩm Tri Thu thì ai cứu cho nổi?
Chỉ sợ là cậu chủ trước mặt này cũng bó tay.
“Chủ tịch Cung, chắc chắn ông đã liên lạc với Thân An Hoa để hỏi hắn có mục đích gì phải không?”, Tôn Hàn không quan tâm nét mặt những người khác ra sao mà quay sang hỏi Cung Hướng Độ.
“Thân An Hoa muốn Thẩm Tri Thu tối nay đến câu lạc bộ Bác Nạp…”
Cung Hướng Độ thành thật trả lời. Việc đã đến nước này ông ta không thể làm cho việc rắc rối thêm.
Nghe xong, Tôn Hàn và Từ Khang Niên đưa mắt nhìn nhau. Trước đó họ mới chỉ đoán chừng nhưng giờ thì đã hoàn toàn chắc chắn.
Chính là Lý Hắc Tử.
Câu lạc bộ Bác Nạp là địa bàn của Lý Hắc Tử.
Muốn Thẩm Tri Thu đến đó thì chẳng khác nào dụ Tôn Hàn tới đó.
Đây là muốn mượn tên Thân An Hoa để mở một buổi tiệc Hồng Môn!
“Tôn Hàn, cậu đã giúp đõ tôi rất nhiều, không có lý gì tôi lại lôi cậu vào chuyện này”, Thẩm Tri Thu đột nhiên lên tiếng, định sẽ tự mình cáng đáng việc này.
Người có tên, cây có bóng.
Lý Hẳc Tử cái tên này ở cả Tây Nam này có quyền lực vô đối, Thấm Tri Thu sợ nếu Tôn Hàn đi cùng thì sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi đã nói rồi, mục tiêu của Lý Hắc Tử là tôi, cô chỉ là người không may bị liên lụy. Nếu Lý Hắc Tử đã muốn chơi như vậy thì tôi làm gì có lý do mà không
tiếp ông ta. Đến lúc đó, tôi sẽ tới đón
*”11 CO .
Tôn Hàn nở nụ cười tươi như gió xuân, sau đó đứng dậy tạm biệt những người ở đó.
Trong văn phòng, vẻ mặt Cung Hướng Độ vô cùng hoài nghi.
Sao nghe có vẻ như cậu chủ này không hề sợ Lý Hắc Tử?
Ông ta cảm thấy vô cùng hoang mang, rốt cuộc cậu chủ này có thân thế như thế nào?
“BỐ, nói không chừng lần này Thân An Hoa thực sự bị lợi dụng, mục tiêu chính của Lý Hắc Tử là cậu chủ Tôn kia!”, Cung Ngạo phỏng đoán.
Cung Hướng Độ liếc nhìn con trai hỏi: “Con có ý gì? Con biết thân phận của cậu chủ kia sao?”
“Người đó…”
Cung Ngạo nuốt nước bọt nói: “Là cậu chủ của Thiên cửu Môn!”
Đoàng!
Cung Hướng Độ như thể bị sét đánh, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Xem ra, lần này bất luận là Thẩm Tri Thu hay công ty Thắng Thiên đều gặp phải tai bay vạ gió, đang yên đang lành bị cuốn vào những cuộc đấu đá của Thiên Cửu Môn.
“Thiên Cửu Môn là gì?”, Thẩm Tri Thu chưa từng nghe nói nên nghi hoặc hỏi lại.
“Việc này tốt nhất cô nên tự đi hỏi cậu chủ Tôn!”
Đối với nhiều người, Thiên cửu Môn là một chủ đề kiêng kỵ nên Cung Hướng Độ cũng không dám nhiều lời.
Sau khi vào xe, Tôn Hàn không vội vã bảo Từ Khang Niên lái xe đi mà day day lông mày nói: “Lý Hắc Tử này hành sự đúng là rất thú vị. Bản thân ông ta không dám ra mặt trực tiếp va chạm với tôi, thế nhưng lại mượn tay một tên tôm tép để ra tay”.