Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 700
“Gì cũng được, tôi không rành mấy món này lắm”, Tôn Hàn bâng quơ đáp.
“Blue Mountain”.
Thẩm Vấn quyết định thay Tôn Hàn, sau đó anh ta nhìn xung quanh quán cà phê rộng thênh thang mà không có lấy một bóng người rồi nói: “Tôi thích yên tĩnh, cho nên đã bao cả quán”.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi có thể nhận ra”.
Con người ai nấy đều không tránh khỏi có vài điếm quái dị, mà đặc biệt là những người có tài năng lại thường dị hơn nữa.
Để mà nói thì Thẩm Vấn có thể coi là đồng trang lứa với Tôn Hàn.
Trong hồ sơ ghi lại, Thẩm Vấn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mười năm trước khi Phó Văn Húc vào tù, anh ta đã là người đứng thứ hai trong Ám Bộ Thậm chí, khi đó Thẩm Vấn thực ra đã âm thầm nắm được quyền điều khiển Ám Bộ.
Sau này anh ta tiếp quản vị trí người đứng đầu Ám Bộ cũng là lẽ thường tình.
Quả thực là một nhân vật rất lợi hại!
Nếu đất Tây Nam sau này sóng yên biển lặng, đợi đám người Lý Hắc Tử bị hất cẳng thì rất có thể Thẩm Vấn trong tương lai sẽ thành ông trùm lớn nhất ở đây.
Thậm chí trước khi Phó Văn Húc tìm được truyền nhân đích thực, không ít người cho rằng Thẩm Vấn rất có khả năng sẽ trở thành người kế nhiệm của ông cụ.
Còn trẻ nhưng tài trí và mưu lược thì không thua bất cứ bậc tiền bối nào. Nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Vấn có tư cách kế thừa Thiên cửu Môn.
Từ góc độ này mà nói, Thẩm Vấn không thích Tôn Hàn cũng là có lý do.
“Anh Thẩm tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Tôn Hàn không để ý đến những chuyện khác mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn.
Trước đây Tôn Hàn chỉ gặp Thẩm Vấn đúng một lần ở đám tang của Phó Văn Húc nhưng lúc đó ai cũng vội vã, đương nhiên cũng chẳng thế coi là quen biết hay có giao tình gì với nhau.
“Dựa vào phán đoán của tôi, anh định đối phó với Lý Hắc Tử trước, sau đó thuận đà tiêu diệt Tô Vấn Long. Đợi sau khi đã diệt được toàn bộ Tây Nam Tam Vương thì mới đến lượt tôi và Kim Thất Lạc phải không?”
Thẩm Vấn có vẻ cũng không thích vòng vo nên nói rất thẳng.
Các ông lớn trong Thiên cửu Môn ai mà chẳng xưng bá một vùng, chắc chắn họ không thích cảm giác bị kiếm soát. Vậy mà giờ Tôn Hàn lại muốn thâu tóm quyền lực, vậy thì khác nào tuyên chiến với tất cả bọn họ.
Từng người một không chừa một ai.
“Cơ bản là vậy”, Tôn Hàn không phủ định.
Ván cờ này của anh bố cục chưa rõ ràng bởi thế lực của anh ở nơi này rất mỏng nên không thể nào dàn trận được. Tôn Hàn giờ chỉ có thể dùng cách thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Đến bước đường này thì ý định đối đầu với Lý Hắc Tử của anh đã quá rõ, có phủ nhận cũng vô ích.
Thẩm Vấn nói tiếp: “Anh định đối phó với ông ta thế nào?”
“Lý Hắc Tử có nhiều cơ sở kinh doanh không trong sạch, hơn nữa lại phân tán khắp nơi, không dễ dàng tấn công diệt gọn. Còn phía tôi thì tài lực cũng có hạn, muốn dùng kinh tế để thắng ông ta e rằng không có cửa. Vậy thì tôi đành dùng cách của các bậc tiền bối vậy!”, Tôn Hàn không hề phủ nhận.
Giải quyết bằng vũ lực!
“Có Hàn Hướng Đông ủng hộ, anh có cơ hội thắng. Có điều hiện giờ Lý Hắc Tử đang tìm cách tránh anh, ông ta sẽ không đế anh có cơ hội, vậy anh có làm được không? Phải biết rằng, Giang Lệ sẽ không cho anh nhiều thời gian đâu”.
Thẩm Vấn nói ra một vấn đề chí mạng.
Thời gian từ giờ đến khi Giang Lệ xuống phía Nam cứ ngày càng ngắn lại, Tôn Hàn cũng chỉ có nhiêu đó thời gian để chỉnh đốn Thiên cửu Môn. Tính toán kiểu gì cũng không tới hai tháng.
Lúc này Lý Hắc Tử chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian thì Tôn Hàn sẽ bó tay.
Có điều.
Tôn Hàn lại không nghĩ như vậy, anh tự tin đáp: “Nếu là người khác thì có khi tôi sẽ lo tới vấn đề này, trì hoãn đến khi Giang Lệ xuống phía Nam thì tôi sẽ bị phân tâm rồi không đủ lực để đối phó”.
“Nhưng nếu là Lý Hắc Tử thì tôi sẽ có cơ hội”.
Thẩm Vấn nheo mắt lại hỏi: “Anh tự tin đến vậy sao?”
“Anh Thẩm có muốn đặt cược không? Tôi cá rằng trong vòng một tuần, kiểu gì Lý Hắc Tử cũng có động tĩnh!”, Tôn Hàn mắt như phát sáng, đủ biết anh tự tin thế nào.
“Cược cái gì?”
“Nếu tôi thắng, Ám Bộ sẽ phải quy phục, thế nào?”
Thẩm Vấn bỏ kính xuống, lấy giấy lau nhẹ mắt kính rồi chậm rãi nói: “Tôi không phải một kẻ nghiện cá cược, cá cược vui vui thì được nhưng đặt cược thứ lớn như vậy thì tôi không có hứng thú. Hơn nữa, thứ đem ra cược lớn như vậy, dù tôi và anh tham gia cược thì người thua cũng chưa chắc đã phục”.
“Thế này đi, chúng ta đặt cược thứ gì thực tế hơn nhé. Nếu như tôi thắng thì trước khi anh giải quyết xong những kẻ khác thì đừng gây phiền phức cho tôi. Còn về tôi… chỉ cần anh thắng thì người của anh ở Giang Châu tôi sẽ lo, đảm bảo anh không phải lo lắng về sau!”
“Cược thôi!”
Tôn Hàn hơi do dự một chút nhưng sau đó ung dung nhận lời.
“Blue Mountain”.
Thẩm Vấn quyết định thay Tôn Hàn, sau đó anh ta nhìn xung quanh quán cà phê rộng thênh thang mà không có lấy một bóng người rồi nói: “Tôi thích yên tĩnh, cho nên đã bao cả quán”.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi có thể nhận ra”.
Con người ai nấy đều không tránh khỏi có vài điếm quái dị, mà đặc biệt là những người có tài năng lại thường dị hơn nữa.
Để mà nói thì Thẩm Vấn có thể coi là đồng trang lứa với Tôn Hàn.
Trong hồ sơ ghi lại, Thẩm Vấn năm nay mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mười năm trước khi Phó Văn Húc vào tù, anh ta đã là người đứng thứ hai trong Ám Bộ Thậm chí, khi đó Thẩm Vấn thực ra đã âm thầm nắm được quyền điều khiển Ám Bộ.
Sau này anh ta tiếp quản vị trí người đứng đầu Ám Bộ cũng là lẽ thường tình.
Quả thực là một nhân vật rất lợi hại!
Nếu đất Tây Nam sau này sóng yên biển lặng, đợi đám người Lý Hắc Tử bị hất cẳng thì rất có thể Thẩm Vấn trong tương lai sẽ thành ông trùm lớn nhất ở đây.
Thậm chí trước khi Phó Văn Húc tìm được truyền nhân đích thực, không ít người cho rằng Thẩm Vấn rất có khả năng sẽ trở thành người kế nhiệm của ông cụ.
Còn trẻ nhưng tài trí và mưu lược thì không thua bất cứ bậc tiền bối nào. Nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Vấn có tư cách kế thừa Thiên cửu Môn.
Từ góc độ này mà nói, Thẩm Vấn không thích Tôn Hàn cũng là có lý do.
“Anh Thẩm tìm tôi có chuyện gì vậy?”, Tôn Hàn không để ý đến những chuyện khác mà hỏi thẳng vào vấn đề luôn.
Trước đây Tôn Hàn chỉ gặp Thẩm Vấn đúng một lần ở đám tang của Phó Văn Húc nhưng lúc đó ai cũng vội vã, đương nhiên cũng chẳng thế coi là quen biết hay có giao tình gì với nhau.
“Dựa vào phán đoán của tôi, anh định đối phó với Lý Hắc Tử trước, sau đó thuận đà tiêu diệt Tô Vấn Long. Đợi sau khi đã diệt được toàn bộ Tây Nam Tam Vương thì mới đến lượt tôi và Kim Thất Lạc phải không?”
Thẩm Vấn có vẻ cũng không thích vòng vo nên nói rất thẳng.
Các ông lớn trong Thiên cửu Môn ai mà chẳng xưng bá một vùng, chắc chắn họ không thích cảm giác bị kiếm soát. Vậy mà giờ Tôn Hàn lại muốn thâu tóm quyền lực, vậy thì khác nào tuyên chiến với tất cả bọn họ.
Từng người một không chừa một ai.
“Cơ bản là vậy”, Tôn Hàn không phủ định.
Ván cờ này của anh bố cục chưa rõ ràng bởi thế lực của anh ở nơi này rất mỏng nên không thể nào dàn trận được. Tôn Hàn giờ chỉ có thể dùng cách thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Đến bước đường này thì ý định đối đầu với Lý Hắc Tử của anh đã quá rõ, có phủ nhận cũng vô ích.
Thẩm Vấn nói tiếp: “Anh định đối phó với ông ta thế nào?”
“Lý Hắc Tử có nhiều cơ sở kinh doanh không trong sạch, hơn nữa lại phân tán khắp nơi, không dễ dàng tấn công diệt gọn. Còn phía tôi thì tài lực cũng có hạn, muốn dùng kinh tế để thắng ông ta e rằng không có cửa. Vậy thì tôi đành dùng cách của các bậc tiền bối vậy!”, Tôn Hàn không hề phủ nhận.
Giải quyết bằng vũ lực!
“Có Hàn Hướng Đông ủng hộ, anh có cơ hội thắng. Có điều hiện giờ Lý Hắc Tử đang tìm cách tránh anh, ông ta sẽ không đế anh có cơ hội, vậy anh có làm được không? Phải biết rằng, Giang Lệ sẽ không cho anh nhiều thời gian đâu”.
Thẩm Vấn nói ra một vấn đề chí mạng.
Thời gian từ giờ đến khi Giang Lệ xuống phía Nam cứ ngày càng ngắn lại, Tôn Hàn cũng chỉ có nhiêu đó thời gian để chỉnh đốn Thiên cửu Môn. Tính toán kiểu gì cũng không tới hai tháng.
Lúc này Lý Hắc Tử chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian thì Tôn Hàn sẽ bó tay.
Có điều.
Tôn Hàn lại không nghĩ như vậy, anh tự tin đáp: “Nếu là người khác thì có khi tôi sẽ lo tới vấn đề này, trì hoãn đến khi Giang Lệ xuống phía Nam thì tôi sẽ bị phân tâm rồi không đủ lực để đối phó”.
“Nhưng nếu là Lý Hắc Tử thì tôi sẽ có cơ hội”.
Thẩm Vấn nheo mắt lại hỏi: “Anh tự tin đến vậy sao?”
“Anh Thẩm có muốn đặt cược không? Tôi cá rằng trong vòng một tuần, kiểu gì Lý Hắc Tử cũng có động tĩnh!”, Tôn Hàn mắt như phát sáng, đủ biết anh tự tin thế nào.
“Cược cái gì?”
“Nếu tôi thắng, Ám Bộ sẽ phải quy phục, thế nào?”
Thẩm Vấn bỏ kính xuống, lấy giấy lau nhẹ mắt kính rồi chậm rãi nói: “Tôi không phải một kẻ nghiện cá cược, cá cược vui vui thì được nhưng đặt cược thứ lớn như vậy thì tôi không có hứng thú. Hơn nữa, thứ đem ra cược lớn như vậy, dù tôi và anh tham gia cược thì người thua cũng chưa chắc đã phục”.
“Thế này đi, chúng ta đặt cược thứ gì thực tế hơn nhé. Nếu như tôi thắng thì trước khi anh giải quyết xong những kẻ khác thì đừng gây phiền phức cho tôi. Còn về tôi… chỉ cần anh thắng thì người của anh ở Giang Châu tôi sẽ lo, đảm bảo anh không phải lo lắng về sau!”
“Cược thôi!”
Tôn Hàn hơi do dự một chút nhưng sau đó ung dung nhận lời.