Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 689
Lý Hắc Tử nhẹ nhàng đáp, đoạn nói tiếp, “Cậu tự nghĩ cách trả thù, nếu gặp phải người mà cậu không đối phó được, tôi tự khắc sẽ ra tay”.
“Thiên Cửu môn có mạnh đến mấy cũng không thể ức hiếp người quá đáng”.
Nói đến đây, dù Thân An Hoa có ngốc đến mấy cũng hiểu rồi. Lý Hắc Tử không phải muốn giúp gã, mà là muốn làm mất mặt Thiên cửu môn.
“Được ạ, ông Lý cứ yên tâm, chỉ cần có câu này của ông thì tôi đã biết nên làm thế nào rồi. Ngày mốt, à không, ngày mai tôi sẽ xuất viện ngay!”, Thân An Hoa
mạnh mẽ nói.
Có Lý Hắc Tử làm chỗ dựa, gã đã có đủ tự tin rồi. Chắc chắn gã phái trả thù chuyện này.
Huống chi Lý Hắc Tử đã tìm đến tận nơi, chẳng lẽ gã còn từ chối được sao?”
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.
Lý Hắc Tử đứng dậy, vỗ vai Thân An Hoa rồi rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, ông ta bước lên ô tô.
Tài xế sốt sắng hỏi, “Thế nào rồi ạ?”
“Tôi đã đích thân ra mặt, tất nhiên là Ổn thoả. Nói tình hình của Thẩm Tri Thu cho Tôn Hàn biết, còn tưởng là tôi có ý tốt à. Nếu tôi đã không thể công khai
động đến cậu ta, vậy phải khiến cậu ta thất bại trở tay không kịp. Cậu ta sẽ phải trả giá cho việc xem thường mấy nhân vật cỏn con đấy”, Lý Hắc Tử khinh miệt nói, vẻ sâu xa.
“Nhân vật cỏn con” ở đây tất nhiên là ám chỉ Thân An Hoa.
Thân An Hoa không thể đấu lại Tôn Hàn, nhưng nếu có ông ta giúp sức, vậy thì chưa chắc.
Còn về chuyện sau đó Thân An Hoa sống hay chết, có liên quan gì đến ông ta đâu?
Mượn dao giết người thôi mà.
Đến khoảng giữa trưa, bố con Cung Hướng Độ và Cung Ngạo vội vàng đến bệnh viện. Nhìn thấy tình trạng bị thương nặng nề của Thân An Hoa, bọn họ lập
tức lo lắng vô cùng.
“Anh Thân à, chuyện gì xảy ra thế này?”
Việc Thân An Hoa gặp chuyện không liên quan đến họ, nhưng việc quảng bá “Đại Đô Chi Thành” lại là chuyện lớn!
Nhác thấy hai bố con họ, Thân An Hoa lập tức nổi giận, hung hăng quát, “Chuyện gì nữa à, ông đi mà hỏi Thấm Tri Thu! Tôi nói cho bố con ông biết, đừng hòng công ty truyền thông Thân thị chúng tôi quảng bá cho các ông nữa!”
“Có thời gian đi thăm tôi, chi bằng đi cầu xin kẻ chống lưng cho Thẩm Tri Thu đi! Cút!!”
Lúc này Tôn Hàn đã được Thân An Hoa nhớ kĩ, nhưng anh thì chẳng buồn để Thân An Hoa vào mắt.
Anh cùng Từ Khang Niên đến một quán bar.
Có lẽ vì đang là ban ngày, hoặc có thể vì chữ “dỡ bỏ” to tướng trên bức tường của quán, nên trước cửa quán vô cùng vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
“Thưa cậu, chính là nơi này. Đây là dự án mà thuộc hạ của Tô Vấn Long đang tháo dỡ và xây lại, cả toà nhà cũ kĩ này đều phải dỡ bỏ. Quán bar này cũng không ngoại lệ”.
“Nhưng cách thức có hơi…”
Tôn Hàn cười cười, vẻ thấu hiểu, “Phá dỡ luôn đi kèm những khoản đền bù hấp dẫn. Có thể Tô Vấn Long không tham, nhưng thuộc hạ của ông ta thì chưa chắc. Có chút gian manh cũng là chuyện thường”.
“Nhưng đám thuộc hạ của Tô Vấn Long nuốt tiền của nơi khác thì hiểu được, bất ngờ là còn ra tay với cả ông chủ Tê Thiên Tại của quán bar này, đúng là không biết khách sáo chút nào”.
“Thì chính vì họ cảm thấy Tê Thiên Tại dễ bắt nạt, còn không làm ầm ĩ chuyện này”, Từ Khang Niên bật cười.
Ồng ấy cũng làm bất động sản, nên nắm rõ mọi thứ về ngành này.
Bình thường khi tháo dỡtoà nhà, sẽ không ức hiếp người dân quá đáng, đặc biệt là đối với những người biết điều. Có thể giải quyết một cách chính đáng thì chắc chắn sẽ không đi đường tắt, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng với những kẻ không đàng hoàng, thì cách xử lý lại không giống như vậy.
Mà ông chủ Tê Thiên Tại này ngày xưa cũng nào phải là một nhân vật xoàng xĩnh.
Có điều bây giờ ông ấy đã sa cơ rồi.
Hai người họ vừa trò chuyện vừa đi đến cửa quán bar.
Cửa không khoá. Đúng lúc hai người định bước vào thì bỗng có một cô gái chừng hai mươi tuổi ngăn lại, thẳng
thừng nói, “Không thấy bảng trên cửa à, ngừng hoạt động!”
“Tôi không đến đây để uống rượu”, Tôn Hàn cười đáp.
“Anh không đến uống rượu thì định làm gì? Mà tôi mặc kệ anh đến đây làm gì, biến đi. Quán bar ngừng kinh doanh rồi, không tiếp đón hai người đâu!”, cô gái này không hề kiên nhẫn chút nào.
Tiến thêm vài bước, Từ Khang Niên nói, “Chúng tôi tìm người, tìm ông chủ của quán bar!”
“Tìm bố tôi? Hai người tìm bố tôi làm gì?”, cô nàng lập tức cảnh giác, lại càng kiên quyết đứng chắn trước cửa, không muốn để Tôn Hàn và Từ Khang Niên bước vào.
“Cô là Tê Tư Tuệ?”, Tôn Hàn lập tức biết đối phương là ai.
“Anh biết tôi?”, Tê Tư Tuệ không chỉ thả lỏng tâm lý, mà còn đề phòng hơn.
“Thiên Cửu môn có mạnh đến mấy cũng không thể ức hiếp người quá đáng”.
Nói đến đây, dù Thân An Hoa có ngốc đến mấy cũng hiểu rồi. Lý Hắc Tử không phải muốn giúp gã, mà là muốn làm mất mặt Thiên cửu môn.
“Được ạ, ông Lý cứ yên tâm, chỉ cần có câu này của ông thì tôi đã biết nên làm thế nào rồi. Ngày mốt, à không, ngày mai tôi sẽ xuất viện ngay!”, Thân An Hoa
mạnh mẽ nói.
Có Lý Hắc Tử làm chỗ dựa, gã đã có đủ tự tin rồi. Chắc chắn gã phái trả thù chuyện này.
Huống chi Lý Hắc Tử đã tìm đến tận nơi, chẳng lẽ gã còn từ chối được sao?”
“Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.
Lý Hắc Tử đứng dậy, vỗ vai Thân An Hoa rồi rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, ông ta bước lên ô tô.
Tài xế sốt sắng hỏi, “Thế nào rồi ạ?”
“Tôi đã đích thân ra mặt, tất nhiên là Ổn thoả. Nói tình hình của Thẩm Tri Thu cho Tôn Hàn biết, còn tưởng là tôi có ý tốt à. Nếu tôi đã không thể công khai
động đến cậu ta, vậy phải khiến cậu ta thất bại trở tay không kịp. Cậu ta sẽ phải trả giá cho việc xem thường mấy nhân vật cỏn con đấy”, Lý Hắc Tử khinh miệt nói, vẻ sâu xa.
“Nhân vật cỏn con” ở đây tất nhiên là ám chỉ Thân An Hoa.
Thân An Hoa không thể đấu lại Tôn Hàn, nhưng nếu có ông ta giúp sức, vậy thì chưa chắc.
Còn về chuyện sau đó Thân An Hoa sống hay chết, có liên quan gì đến ông ta đâu?
Mượn dao giết người thôi mà.
Đến khoảng giữa trưa, bố con Cung Hướng Độ và Cung Ngạo vội vàng đến bệnh viện. Nhìn thấy tình trạng bị thương nặng nề của Thân An Hoa, bọn họ lập
tức lo lắng vô cùng.
“Anh Thân à, chuyện gì xảy ra thế này?”
Việc Thân An Hoa gặp chuyện không liên quan đến họ, nhưng việc quảng bá “Đại Đô Chi Thành” lại là chuyện lớn!
Nhác thấy hai bố con họ, Thân An Hoa lập tức nổi giận, hung hăng quát, “Chuyện gì nữa à, ông đi mà hỏi Thấm Tri Thu! Tôi nói cho bố con ông biết, đừng hòng công ty truyền thông Thân thị chúng tôi quảng bá cho các ông nữa!”
“Có thời gian đi thăm tôi, chi bằng đi cầu xin kẻ chống lưng cho Thẩm Tri Thu đi! Cút!!”
Lúc này Tôn Hàn đã được Thân An Hoa nhớ kĩ, nhưng anh thì chẳng buồn để Thân An Hoa vào mắt.
Anh cùng Từ Khang Niên đến một quán bar.
Có lẽ vì đang là ban ngày, hoặc có thể vì chữ “dỡ bỏ” to tướng trên bức tường của quán, nên trước cửa quán vô cùng vắng vẻ, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
“Thưa cậu, chính là nơi này. Đây là dự án mà thuộc hạ của Tô Vấn Long đang tháo dỡ và xây lại, cả toà nhà cũ kĩ này đều phải dỡ bỏ. Quán bar này cũng không ngoại lệ”.
“Nhưng cách thức có hơi…”
Tôn Hàn cười cười, vẻ thấu hiểu, “Phá dỡ luôn đi kèm những khoản đền bù hấp dẫn. Có thể Tô Vấn Long không tham, nhưng thuộc hạ của ông ta thì chưa chắc. Có chút gian manh cũng là chuyện thường”.
“Nhưng đám thuộc hạ của Tô Vấn Long nuốt tiền của nơi khác thì hiểu được, bất ngờ là còn ra tay với cả ông chủ Tê Thiên Tại của quán bar này, đúng là không biết khách sáo chút nào”.
“Thì chính vì họ cảm thấy Tê Thiên Tại dễ bắt nạt, còn không làm ầm ĩ chuyện này”, Từ Khang Niên bật cười.
Ồng ấy cũng làm bất động sản, nên nắm rõ mọi thứ về ngành này.
Bình thường khi tháo dỡtoà nhà, sẽ không ức hiếp người dân quá đáng, đặc biệt là đối với những người biết điều. Có thể giải quyết một cách chính đáng thì chắc chắn sẽ không đi đường tắt, tránh đêm dài lắm mộng.
Nhưng với những kẻ không đàng hoàng, thì cách xử lý lại không giống như vậy.
Mà ông chủ Tê Thiên Tại này ngày xưa cũng nào phải là một nhân vật xoàng xĩnh.
Có điều bây giờ ông ấy đã sa cơ rồi.
Hai người họ vừa trò chuyện vừa đi đến cửa quán bar.
Cửa không khoá. Đúng lúc hai người định bước vào thì bỗng có một cô gái chừng hai mươi tuổi ngăn lại, thẳng
thừng nói, “Không thấy bảng trên cửa à, ngừng hoạt động!”
“Tôi không đến đây để uống rượu”, Tôn Hàn cười đáp.
“Anh không đến uống rượu thì định làm gì? Mà tôi mặc kệ anh đến đây làm gì, biến đi. Quán bar ngừng kinh doanh rồi, không tiếp đón hai người đâu!”, cô gái này không hề kiên nhẫn chút nào.
Tiến thêm vài bước, Từ Khang Niên nói, “Chúng tôi tìm người, tìm ông chủ của quán bar!”
“Tìm bố tôi? Hai người tìm bố tôi làm gì?”, cô nàng lập tức cảnh giác, lại càng kiên quyết đứng chắn trước cửa, không muốn để Tôn Hàn và Từ Khang Niên bước vào.
“Cô là Tê Tư Tuệ?”, Tôn Hàn lập tức biết đối phương là ai.
“Anh biết tôi?”, Tê Tư Tuệ không chỉ thả lỏng tâm lý, mà còn đề phòng hơn.