Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 688
“Vào đi!!”, Thân An Hoa bực bội lên tiếng. Với tình trạng bây giờ, có lẽ gã gặp ai cũng thấy bực dọc mà thôi.
Thế nhưng khi đã nhìn thấy người bước vào là ai, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi.
Tuy bộ dạng bây giờ của gã rất nhếch nhác, nhưng gã vẫn nặn ra một nụ cười niềm nở, “ông, ông Lý, sao ông lại đến đây thế?”
Nói đoạn, gã định ngồi dậy để bày tỏ lòng tôn kính.
Lý Hắc Tử đến đây, Thân An Hoa có muốn không khách sáo cũng không được!
Tam Vương Tây Nam đấy, ngay cả bố gã còn phải cư xử đúng mực khi gặp ông ta, huống chi là gã!
“Đã bị thương đến nông nỗi này rồi, cứ nằm yên đấy dưỡng thương đi”.
Lý Hắc Tử rất khoan dung, giọng nói cũng ôn hoà như làn gió trong lành vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
“Cảm ơn ông Lý!”
Thân An Hoa vừa nói tiếng cảm ơn vừa cảm thấy hơi khó hiểu. Đừng nói gã, dù có là bố gã cũng chẳng mấy khi được Lý Hắc Tử đối đãi như thế này.
Gã bị đánh đến mức nhập viện, một nhân vật có địa vị như Lý Hắc Tử sao lại hạ cố đến thăm kia chứ?
Tuy thắc mắc, nhưng gã không dám hỏi.
Lý Hắc Tử ngồi ở đầu giường bệnh, đưa mắt nhìn Thân An Hoa với vẻ quan tâm, “Nói đến hậu bối ở tỉnh lỵ, tôi đánh
giá cậu khá cao, tuổi còn trẻ mà đã có thể làm việc giúp bố, rất nghiêm chỉnh”.
“Nhưng không ngờ lại có kẻ dám ra tay với cậu. Đúng là quá xem thường lớp tiền bối ở tỉnh lỵ như chúng tôi! Sao rồi, cậu đã biết do ai gây ra chưa?”
Ông Lý xem trọng gã!
Niềm vui bừng lên trong lòng Thân An Hoa, không ngờ ông Lý lại nói đánh giá gã khá cao!
ở tỉnh lỵ này, được mấy thanh niên nhận được đãi ngộ này cơ chứ.
Chẳng lẽ đây chính là lý do ông Lý đến thăm gã ư?
“Ông Lý, đối phương hành sự rất bí ẩn, tôi vẫn chưa điều tra ra ạ!”
Tiếc rằng Thân An Hoa chẳng có lấy một manh mối về kẻ đã sai người đánh gã.
“Tôi lại biết một người đấy, chỉ không rõ cậu đã từng nghe tên người này chưa”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất lời.
“Là ai ạ?
tt
“Tôn Hàn”.
Soạt!
Thân An Hoa lập tức nhớ ra người này, bèn dè dặt hỏi, “ông Lý à, ý ông là Tôn Hàn đã sai người đánh tôi?'”
Tôn Hàn và gã từng gặp nhau một lần, người này có ý cưa cẩm Thẩm Tri Thu, cũng rất có khả năng sẽ ra mặt giúp cô ấy.
“Gần đây không có nhiều người ngoài đến tỉnh lỵ, cậu ta là một trong số đó. Nếu cậu có thù hằn với Tôn Hàn, vậy có khả năng là cậu ta đấy!”, Lý Hắc Tử vừa gật đầu vừa nói.
Không ngờ ông Lý lại biết đến người tên Tôn Hàn này!
Điều này khiến Thân An Hoa đề cao cảnh giác hon hẳn. Nhìn về phía Lý Hắc Tử, gã hỏi, “Ông Lý à, ông có thể cho tôi biết, tên Tôn Hàn này rốt cuộc là ai không ạ?”
“Sợ không động đến được à?”, Lý Hắc Tử nheo mắt cười hỏi.
“Hì hì…”, Thân An Hoa cười khan, không trả lời.
Quá rõ ràng rồi còn gì.
Tuy Thân An Hoa khá có tiếng tăm trong giới cậu ấm cô chiêu ở tỉnh lỵ, nhưng chắc chắn không phải là nhân vật có địa vị hàng đầu. Nhỡ thực sự chọc phải mấy nhân vật “thái tử” nào đấy thì kẻ gặp xui xẻo sẽ là gã, nếu như gã tiếp tục làm ầm ĩ chuyện này.
“Cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì đâu, chỉ có chút liên quan đến Thiên Cửu môn thôi, không ghê gớm lắm”, Lý Hắc Tử ung dung đáp.
Nói vậy, Thân An Hoa thấy yên tâm hơn rồi.
Có nghĩa là tên Tôn Hàn này dựa vào uy thế của Thiên cửu môn nên mới kiêu ngạo, chứ địa vị trong Thiên cửu môn thì không cao lắm.
Nhưng dù sao Tôn Hàn cũng là người của Thiên cửu môn, chuyện này làm Thân An Hoa cảm thấy hơi khó
khăn.
Lý Hắc Tử nhướng mày hỏi, “Không muốn trả thù à?”
“Muốn chứ ạ, nhưng tôi không thể động vào Thiên cửu môn!”, Thân An Hoa thành thật đáp.
Là Thiên cửu môn đấy, chọc vào thì rắc rối to.
“Nếu tôi chống lưng cho cậu thì sao?”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất tiếng hỏi.
Nghe vậy, đôi mắt của Thân An Hoa lập tức sáng rực lên.
Nếu như được một trong Tam Vương Tây Nam chống lưng, gã không cần phải sợ nữa.
“ông Lý nói thật ạ?”, Thân An Hoa ngập ngừng hỏi lại.
“Cậu cảm thấy tôi chỉ đến thăm cậu cho vui à?”
Thế nhưng khi đã nhìn thấy người bước vào là ai, sắc mặt gã bỗng nhiên thay đổi.
Tuy bộ dạng bây giờ của gã rất nhếch nhác, nhưng gã vẫn nặn ra một nụ cười niềm nở, “ông, ông Lý, sao ông lại đến đây thế?”
Nói đoạn, gã định ngồi dậy để bày tỏ lòng tôn kính.
Lý Hắc Tử đến đây, Thân An Hoa có muốn không khách sáo cũng không được!
Tam Vương Tây Nam đấy, ngay cả bố gã còn phải cư xử đúng mực khi gặp ông ta, huống chi là gã!
“Đã bị thương đến nông nỗi này rồi, cứ nằm yên đấy dưỡng thương đi”.
Lý Hắc Tử rất khoan dung, giọng nói cũng ôn hoà như làn gió trong lành vậy, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
“Cảm ơn ông Lý!”
Thân An Hoa vừa nói tiếng cảm ơn vừa cảm thấy hơi khó hiểu. Đừng nói gã, dù có là bố gã cũng chẳng mấy khi được Lý Hắc Tử đối đãi như thế này.
Gã bị đánh đến mức nhập viện, một nhân vật có địa vị như Lý Hắc Tử sao lại hạ cố đến thăm kia chứ?
Tuy thắc mắc, nhưng gã không dám hỏi.
Lý Hắc Tử ngồi ở đầu giường bệnh, đưa mắt nhìn Thân An Hoa với vẻ quan tâm, “Nói đến hậu bối ở tỉnh lỵ, tôi đánh
giá cậu khá cao, tuổi còn trẻ mà đã có thể làm việc giúp bố, rất nghiêm chỉnh”.
“Nhưng không ngờ lại có kẻ dám ra tay với cậu. Đúng là quá xem thường lớp tiền bối ở tỉnh lỵ như chúng tôi! Sao rồi, cậu đã biết do ai gây ra chưa?”
Ông Lý xem trọng gã!
Niềm vui bừng lên trong lòng Thân An Hoa, không ngờ ông Lý lại nói đánh giá gã khá cao!
ở tỉnh lỵ này, được mấy thanh niên nhận được đãi ngộ này cơ chứ.
Chẳng lẽ đây chính là lý do ông Lý đến thăm gã ư?
“Ông Lý, đối phương hành sự rất bí ẩn, tôi vẫn chưa điều tra ra ạ!”
Tiếc rằng Thân An Hoa chẳng có lấy một manh mối về kẻ đã sai người đánh gã.
“Tôi lại biết một người đấy, chỉ không rõ cậu đã từng nghe tên người này chưa”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất lời.
“Là ai ạ?
tt
“Tôn Hàn”.
Soạt!
Thân An Hoa lập tức nhớ ra người này, bèn dè dặt hỏi, “ông Lý à, ý ông là Tôn Hàn đã sai người đánh tôi?'”
Tôn Hàn và gã từng gặp nhau một lần, người này có ý cưa cẩm Thẩm Tri Thu, cũng rất có khả năng sẽ ra mặt giúp cô ấy.
“Gần đây không có nhiều người ngoài đến tỉnh lỵ, cậu ta là một trong số đó. Nếu cậu có thù hằn với Tôn Hàn, vậy có khả năng là cậu ta đấy!”, Lý Hắc Tử vừa gật đầu vừa nói.
Không ngờ ông Lý lại biết đến người tên Tôn Hàn này!
Điều này khiến Thân An Hoa đề cao cảnh giác hon hẳn. Nhìn về phía Lý Hắc Tử, gã hỏi, “Ông Lý à, ông có thể cho tôi biết, tên Tôn Hàn này rốt cuộc là ai không ạ?”
“Sợ không động đến được à?”, Lý Hắc Tử nheo mắt cười hỏi.
“Hì hì…”, Thân An Hoa cười khan, không trả lời.
Quá rõ ràng rồi còn gì.
Tuy Thân An Hoa khá có tiếng tăm trong giới cậu ấm cô chiêu ở tỉnh lỵ, nhưng chắc chắn không phải là nhân vật có địa vị hàng đầu. Nhỡ thực sự chọc phải mấy nhân vật “thái tử” nào đấy thì kẻ gặp xui xẻo sẽ là gã, nếu như gã tiếp tục làm ầm ĩ chuyện này.
“Cũng không phải là nhân vật tầm cỡ gì đâu, chỉ có chút liên quan đến Thiên Cửu môn thôi, không ghê gớm lắm”, Lý Hắc Tử ung dung đáp.
Nói vậy, Thân An Hoa thấy yên tâm hơn rồi.
Có nghĩa là tên Tôn Hàn này dựa vào uy thế của Thiên cửu môn nên mới kiêu ngạo, chứ địa vị trong Thiên cửu môn thì không cao lắm.
Nhưng dù sao Tôn Hàn cũng là người của Thiên cửu môn, chuyện này làm Thân An Hoa cảm thấy hơi khó
khăn.
Lý Hắc Tử nhướng mày hỏi, “Không muốn trả thù à?”
“Muốn chứ ạ, nhưng tôi không thể động vào Thiên cửu môn!”, Thân An Hoa thành thật đáp.
Là Thiên cửu môn đấy, chọc vào thì rắc rối to.
“Nếu tôi chống lưng cho cậu thì sao?”, Lý Hắc Tử đột nhiên cất tiếng hỏi.
Nghe vậy, đôi mắt của Thân An Hoa lập tức sáng rực lên.
Nếu như được một trong Tam Vương Tây Nam chống lưng, gã không cần phải sợ nữa.
“ông Lý nói thật ạ?”, Thân An Hoa ngập ngừng hỏi lại.
“Cậu cảm thấy tôi chỉ đến thăm cậu cho vui à?”