Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Chương 11
Dục Cảnh đế ăn khoảng bốn miếng bánh ngọt, nếu tính gộp lại thì bằng khoảng hơn nửa một cái bánh sinh nhật sáu tấc.
Thế mà cũng không chê ngán.
Trang Minh Tâm đúng là cạn lời, khổ cực lăn lộn một hai canh giờ, kết quả là bản thân còn chưa được ăn một miếng nào, ngược lại tiện nghi cho hắn.
Quá đáng hơn là ăn bánh ngọt xong lại còn muốn ăn lương bì nữa.
Nàng vừa nghe đến lương bì thì da đầu tê dại luôn, lúc trước Huệ tần muốn ăn lương bì nàng đáp ứng rất dứt khoát, sau này mới phát hiện là bản thân đã quá ngây thơ.
“Món ăn hiếm lạ” trong miệng người khác như vậy, chỉ cho thân mẫu của đại hoàng tử là Huệ tần, lại không cho thân mẫu Thần phi của nhị hoàng tử và thân mẫu Ninh phi của tam hoàng tử sao?
Nếu đã cho thân mẫu của ba vị hoàng tử rồi mà lại không cho mẫu phi Trương đức phi của đại công chúa được hả?
Cho Trương đức phi rồi, lại có thể không cho Vệ hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn với Trương đức phi ư?
Với lại, sao có thể không cho Mạnh tần có phụ thân thuộc phe tổ phụ, lại bảo vệ nàng khắp nơi được chứ?
Nếu đã đi tặng người ta thì không thể thiếu phần ai cả, nhất là những phi tần có hoàng tử, công chúa, ít nhất là phải hai phần.
Phòng bếp nhỏ bận rộn hơn nửa ngày, chúng cung nhân lại đông, đưa qua đưa lại khắp lục cung mấy chuyến, toàn bộ Chung Túy cung bị lăn qua lăn lại đến người ngã ngựa đổ.
Vậy còn chưa hết, những phi tần nhận được lương bì lại lễ độ phái người đáp lễ.
Những người đến đáp lễ nàng còn phải tự mình gặp mặt, hư tình giả ý khách sáo mấy câu.
Quả thật là hỗn loạn đến nỗi nàng không được yên bình.
Sáng sớm nàng cũng đã tính rồi, viết công thức làm lương bì ra, miễn phí cho ngự thiện phòng, cũng đưa một phần cho nội thiện phòng và các phòng bếp nhỏ trong những cung điện khác.
Muốn ăn thì người tự đi sắp xếp, nàng không hầu hạ nữa!
Không phải là nàng hẹp hòi, nguyên liệu thật ra cũng chẳng tốn mấy đồng, nhưng rất mất thời gian, phí công sức và nhân công.
Hơn nữa, thức ăn là thứ mà người ta dễ dàng lấy ra để làm ầm ĩ nhất, nàng không sợ chuyện này, nhưng nếu gặp phải một người rất không có mắt nhìn thì chẳng lẽ không phải tốn công sức đi vạch trần họ sao?
Chỉ cần làm một người có thi thì nghiệm, không có thi thì làm một con mèo lười ăn ăn uống uống ở Chung Túy cung, những phân tranh không cần thiết có thể bỏ thì bỏ đi.
Nàng đứng dậy, mặt đầy tiếc nuối nói: “Sợ là phải để cho hoàng thượng thất vọng rồi, lương bì phải dùng bột nước lắng đọng hơn nữa ngày mới được, hôm nay phòng bếp nhỏ bận rộn làm bánh ngọt, cũng không thể chuẩn bị bột nước được.”
Dục Cảnh đế vừa định nói “Chưa chuẩn bị bột nước vậy thì mau chóng đi chuẩn bị đi, chạng vạng tối trẫm lại tới ăn.” thì đã nghe nàng nói một câu làm cho nghẹn họng.
Trang Minh Tâm nói: “Hoàng thượng đã thích ăn lương bì, vậy thì thần thiếp sẽ viết công thức nấu ra, để cho người đưa đến ngự thiện phòng của hoàng thượng. Từ nay về sau hoàng thượng muốn ăn lúc nào là có thể ăn ngay lúc đó, cũng chẳng cần phải mất hứng như bây giờ.”
“Ái phi sao lại keo kiệt như vậy!”
Dục Cảnh đế vỗ bàn một cái, chỉ ngón tay về phía nàng, lạnh lùng nói: “Lúc trước ăn của nàng mấy miếng bánh ngọt mà lông mày của nàng đã nhíu chặt lại như là bị người ta cắt mất miếng thịt trên người vậy.
Bây giờ trái lại tốt rồi, vì không muốn trẫm ăn lương bì của nàng mà ngay cả công thức cũng chịu bỏ ra.”
Nói rồi lại nói, còn liên lụy đến cả Trang Hi Thừa: “Trẫm muốn hỏi Trang thủ phụ một chút, rốt cuộc là người khắt khe như thế nào lại khiến cho nàng đường đường là đại tiểu thư Trang gia mà lại thiển cận như vậy!”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây là vấn đề tiền bạc sao?
Rõ ràng là hắn đang tránh né vấn đề đây mà!
Hắn cũng không ngốc, tất nhiên là có thể nghe ra ý trong lời nói của nàng, nhưng lại giả ngu mượn đề tài để nói chuyện của mình, rõ ràng là không yên tâm.
Ban đầu hắn cố ý lạnh nhạt nàng, đồng thời đề cao Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn, mục đích là để cho tổ phụ ném chuột sợ vỡ bình, cũng để cho hai vị nội các và các thần khác được kiêu căng hơn, ba người càng tranh đấu kịch liệt.
Nhưng bây giờ lại liên tục chạy tới Chung Túy cung, còn đòi bánh mì, rồi lại ban thưởng đồ trang sức, y hệt như đãi ngộ của “sủng phi.”
Có ý đồ gì đây?
Phải biết một khi nàng mang danh “sủng phi” trên mình, những triều thần nghiêng về phe tổ phụ cũng sẽ nhiều hơn, vậy thì tổ phụ cũng sẽ càng như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đây không phải là chuyện tốt lành gì với Dục Cảnh đế cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là muốn nàng và Trần Ngọc Thấm, Trình Hòa Mẫn đều trở thành hình tượng “sủng phi”, để cho ba người các nàng đấu đá nhau và cũng để những phi tần khác và các nàng tranh đấu.
Hậu cung loạn thành một đoàn, chúng triều thần sẽ không thấy rõ hướng gió, dĩ nhiên là không dám tùy tiện về phe ai, chỉ có thể hướng về hoàng đế.
Tấm bia cũng phải có tự giác của tấm bia, chỉ cần thuận theo thì có thể bảo vệ tính mạng, nhưng hiển nhiên nàng không có sự tự giác này.
Nàng trừng mắt nhìn, một đôi mắt đào hoa như được phủ một màn sương dày, ướt át, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
“Thần thiếp lo nghĩ cho hoàng thượng nên lúc này mới từ bỏ những thứ mình yêu thích, ai ngờ hoàng thượng chẳng những không cảm kích mà lại còn vu tội cho thần thiếp keo kiệt. Nếu thần thiếp thật sự keo kiệt thì làm sao có thể đưa lương bì mà hoàng thượng yêu thích cho những người khác thưởng thức được, đã sớm che đậy thật cẩn thận rồi. Cũng chỉ là mấy miếng bánh ngọt thôi, thần thiếp còn không đến nỗi hẹp hòi như vậy, sở dĩ cau mày là vì đêm hôm qua nghỉ ngơi không tốt, mắt có chút khó chịu.
Nói tới đây nàng tức giận giậm chân một cái: “Nếu hoàng thượng nói thần thiếp hẹp hòi, vậy thì thần thiếp sẽ hẹp hòi cho hoàng thượng xem, sau này thần thiếp có những món ăn mới nào cũng sẽ không nói cho hoàng thượng biết nữa.”
Trong cung của ngươi có người của trẫm, ngươi không nói chẳng lẽ trẫm không biết sao?
Dục Cảnh đế oán thầm một câu, tuy biết nàng đang diễn trò nhưng vẫn bị dáng vẻ oan ức, tính tình nóng nảy này khiến trong lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực rồi dỗ dành một hồi.
“Thôi vậy, đều do trẫm, là trẫm hiểu lầm ái phi rồi.” Hắn dỗ một câu, giọng điệu êm ái, cưng chiều.
Trang Minh Tâm cũng muốn nổi cả da gà.
Giọng nói thanh nhã, mang theo từ tính, hơn nữa lại còn anh tuấn khôi ngô, nếu không có một ngàn tám trăm năm đạo hạnh thì ai chịu nổi đây?
Khuyết điểm lớn nhất của nàng chính là thích mềm không thích cứng, nếu như sớm dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, mà không phải là khuôn mặt làm như ai thiếu nợ hắn tám triệu thì đừng nói là lương bì, ngay cả cách làm xi măng, thủy tinh nàng cũng cho.
Hắn đứng dậy từ bên bàn ăn, đi tới mép giường la hán, ngồi lên tấm đệm, sau đó nghiêng người lên gối, hơi có vẻ lười biếng nói: “Cho dù nàng cho ngự thiện phòng cách chế biến thì trẫm vẫn vui lòng tới ăn ở chỗ nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đúng là người xưa dạy phải, “Sắc đẹp là dao sắc cạo xương”, tuy có vỏ bọc xinh đẹp, khiến người ta mê luyến, nhưng không chừng bên trong lại ẩn giấu một con khóc ghẻ.
Cách chế tạo xi măng và thủy tinh không thể cho không được, nếu không có một trăm tám mươi ngàn bạc thì đừng hòng lấy đi được từ chỗ nàng.
Nếu như xu nịnh đã không thể ngăn cản cái ý niệm cứt chó biến nàng thành “sủng phi” của hắn, vậy thì tùy hắn đi.
Dù sao nàng sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng nếu như người khác lại cứ chủ động đi trêu chọc nàng, vậy thì nàng cũng sẽ nghênh chiến thật tốt.
Nàng còn có thể nói gì đây? Chẳng thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Người vui vẻ là được.”
Dục Cảnh đế đã đạt được mục đích, quả nhiên rất vui, dặn dò Cao Xảo: “Trẫm ăn bánh ngọt no rồi, truyền lời hôm nay miễn ngọ thiện.”
Sau đó đứng dậy, dang hai tay ra, nói với Trang Minh Tâm: “Thay quần áo giúp trẫm, trẫm nghỉ trưa ở đây.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cũng may đây là buổi trưa, nghỉ trưa chỉ đơn thuần là nằm nghỉ.
Nàng hít sâu một hơi, kêu người dọn bàn nhỏ trên giường la hán đi.
Sau đó tiến lên phía trước, giúp hắn cởi áo bào cổ tròn bên ngoài ra, rồi lại cởi đôi ủng màu đen đế trắng trên chân ra, đỡ hắn nằm lên giường la hán, kéo cái gối qua để sau gáy.
Thấy hắn nhắm hai mắt lại thì nhẹ nhàng bước cẩn thận lui ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới đi chưa được hai bước thì đã nghe thấy giọng nói của hắn vang lên ở sau lưng: “Một mình khó ngủ, ái phi tới ngủ cùng trẫm đi.”
Lúc trước vừa mới xây dựng tư tưởng trong lòng xong, bây giờ có vẻ như đã muốn sụp đổ rồi… Nàng có cần phải nghiêm túc suy nghĩ xem có nên hành thích vua hay không đây?
Nàng tức giận nói: “Hoàng thượng đã ăn uống no đủ, nhưng bụng thần thiếp vẫn còn trống trơn. Cũng chẳng phải là thần thiếp yếu ớt, không chịu nổi cái đói, mà chỉ sợ bụng kêu quấy rầy hoàng thượng ngủ không ngon.”
“Ngược lại là trẫm sơ sót rồi.”
Dục Cảnh đế bừng tỉnh hiểu ra, vội nói: “Ái phi nhanh đi dùng bữa đi.”
Ngừng lại một chút, lại phân phó Cao Xảo: “Thưởng bốn món trẫm thích ăn cho Uyển tần.”
Trang Minh Tâm mừng thầm trong bụng, nàng còn chưa từng được ăn thức ăn của ngự thiện phòng đâu, chắc hẳn là vô cùng ngon nhỉ?
Ai ngờ còn chưa vui xong thì hắn lại mở miệng: “Trẫm chờ nàng, nàng ăn xong rồi thì tới hầu trẫm.”
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi là đứa trẻ con ba tuổi sao? Ngủ trưa còn phải có người ở bên cạnh, đúng là bất chấp lý lẽ!
Vì ngột ngạt trong ngực, ngự thiện còn chưa ăn mà đã đầy một bụng tức rồi.
Sau khi ăn xong, nàng lề mề rửa mặt, thay quần áo thật lâu, đến khi thật sự không kéo dài thời gian được nữa thì lúc này mới không thể không trở lại đông thứ gian.
“Cuối cùng ái phi cũng tới rồi.” Nghe được tiếng động, Dục Cảnh đế mở mắt ra, giọng nói mang theo chút mơ hồ: “Ái phi mà còn chậm trễ thì trẫm đã ngủ mất rồi.”
Vậy sao không ngủ đi chứ?
Nàng oán thầm một câu, Quỳnh Phương hầu hạ cởi áo và váy xếp ly ra, chỉ còn dư lại cái yếm màu hồng anh đào và quần chẽn màu xanh lục, sau đó leo lên giường la hán.
Dục Cảnh đế lướt nhìn một cái thật dài qua cái yếm trên ngực nàng, ghét bỏ nói: “Bên trong mặc tươi sáng như vậy, tại sao bên ngoài lại mặc quần áo ra vẻ già dặn thế kia?”
Khi mới vào cung Thượng Y cục cũng đã đưa quần áo tới, chỉ có hai bộ là không phạm húy, hiển nhiên là không đủ để mặc, nàng kêu Thôi Kiều chọn một vài loại vải được phát theo phân lệ mang tới Thượng Y cục rồi làm thành quần áo.
Bộ đồ màu lam phớt hồng hôm nay chính là một trong số đó.
Còn yếm và quần chẽn mặc trong cùng là Quỳnh Phương và mấy người Lập Hạ tự làm ra, căn bản là không phải do nàng chọn.
Nàng có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại trả hàng cho Quỳnh Phương được sao? Cũng chỉ có thể ráng mà mặc.
Nàng nói lung tung: “Thần thiếp trẻ tuổi, mặt non nớt, không đủ đủ chững chạc, chẳng thể làm gì hơn là lấy chút màu sắc chững chạc để lấn át đi thôi.”
“Già dặn và chững chạc là hai chuyện.”
Dục Cảnh đế độc miệng một câu, cường thế nói: “Trở về trẫm sẽ cho người đưa chút vải tới, từ nay về sau không cho phép mặc những bộ đồ ngứa mắt như vậy nữa.”
Ngứa mắt thì có thể không nhìn mà, cứ làm như là ai xin ngươi đi nhìn vậy!
Nhưng nếu cứ muốn cho vải thì nàng cũng không cần từ chối mới phải, dù sao cũng đã mang cái danh “sủng phi” rồi, cũng phải có được chút lợi ích thiết thực chứ.
Nàng nói một câu cảm ơn giả tạo: “Tạ hoàng thượng ban thưởng.”
“Tạ ơn thì không cần đâu, nàng dựa sát vào đây một chút.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái.
Nằm song song ở trên giường rồi đã là sự cố gắng hết sức của nàng, đừng hòng được voi đòi tiên! Nàng lập tức từ chối.
“Dáng ngủ của thần thiếp không tốt, vẫn là không nên lại gần quá, nếu làm hoàng thượng bị thương thì thần thiếp có chết vạn lần cũng không đủ được.”
“A? Không sao.” Dục Cảnh đế đưa tay ra, kéo nàng ôm vào trong ngực, cười khẽ nói: “Tướng ngủ của trẫm càng xấu hơn, ai làm ai bị thương còn chưa chắc đâu.”
Trang Minh Tâm: “…”
Chương 12
Sự thật chứng minh, tướng ngủ của hai người đều không được tốt lắm.
Khi tỉnh lại, Trang Minh Tâm còn bị Dục Cảnh đế ôm vào trong ngực, ngay cả tư thế cũng không thay đổi nhiều.
Nàng vừa động đậy, Dục Cảnh đế cũng tỉnh theo.
Mắt phượng hẹp dài vẫn còn chút buồn ngủ, giọng nói cũng mơ màng theo: “Giờ nào rồi?”
Trang Minh Tâm nhấc nửa người dậy, liếc nhìn chuông canh giờ trên bệ cửa sổ, sau đó trả lời: “Giờ Mùi bốn khắc.”
Dục Cảnh đế “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhắm mắt lại, chợp mắt khoảng thời gian nửa chung trà nhỏ rồi lại mở mắt.
Sau đó hắn buông Trang Minh Tâm ra, rồi tự mình ngồi dậy, hắn gọi một tiếng: “Cao Xảo!”
Cao Xảo đang đứng chờ ở bên ngoài nghe được tiếng gọi bên trong, liền vội vàng vén rèm lên, ông ta cười hỏi: “Nô tài ở đây, Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Thay quần áo, quay về Dưỡng Tâm điện.”
Dục Cảnh đế căn dặn một câu, sau đó chuyển sang ngồi bên mép giường La Hán, chờ Cao Xảo mang giày đến cho mình.
Hắn nghĩ ngợi rồi quay đầu nói với Trang Minh Tâm còn nằm ở bên trong: “Trẫm về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.”
Bị người khác ôm vào trong ngực như ôm gối ôm, Trang Minh Tâm còn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng không ngờ lại ngủ ngon vô cùng.
Vậy nên cả người nàng có chút lười biếng, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, nói ra hết những lời nói từ tận đáy lòng.
“Người muốn về thì về, không cần phải bẩm báo với nô tỳ.”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc giận đến nỗi nở nụ cười, hắn liếc mắt nhìn thấy sự không kiên nhẫn từ nàng, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống vui vẻ tiễn hắn cút xéo.
“Được, lại cáu kỉnh rồi.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, làm bộ dạng không có cách nào bắt ép được nàng, hắn quay người lại, dùng đầu ngón tay vuốt cái mũi nhỏ của nàng.
Hắn vẫn tiếp tục nói với suy nghĩ chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết chưa yên (3): “Nếu ái phi không nỡ để trẫm đi như vậy, vậy thì đêm nay trẫm sẽ lật thẻ bài của nàng, làm như vậy thì trẫm có thể ở cả đêm cùng nàng rồi.”
(3) Nguyên văn 语不惊人,死不休: Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu; Nghĩa: chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Sau khi nói xong, còn cười tủm tỉm hỏi lại Trang Minh Tâm: “Chuyện này, có khiến ái phi vui vẻ không?”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng có một câu rất thô tục không biết có nên nói hay không?
Tuy diện mạo của hắn rất xuất chúng, thỉnh thoảng còn khiến nàng nghĩ tới mấy chuyện không lành mạnh, nhưng nàng vẫn chưa bị choáng đầu.
Thị tẩm gì đó, sau này còn có thể cố gắng, hiện tại không phải là thời cơ tốt.
Lăn giường có thể mang thai, các phi tần địa vị cao nhất định sẽ gạt chân để nàng sảy thai, nàng vừa mới chuyển đến đây, tâm phúc còn chưa có mấy người, sao có thể gánh vác nổi?
Dù nàng có may mắn tránh được, nhưng nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vóc người còn trưởng thành, tỷ lệ khó sinh sẽ rất cao.
Nàng đã vất vả sống một đời, thì phải là sống lâu trăm tuổi, nên nàng mặc kệ mấy chuyện quyết tâm tự tìm đường chết kia.
Vậy nên nàng nhất định phải tìm cách tránh đi chuyện thị tẩm.
Hay bịa chuyện mình có quỳ thủy? Chỉ sợ bên kính sự phòng đều có bản ghi chép lại, tra một cái là sẽ bị lộ ngay.
Hay nói dối là thân thể không được khỏe? Vậy cũng không được, thái y bắt mạch một cái là sẽ lộ luôn.
Nàng đành phải ra vẻ sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ, trong mắt ngập đầy hơi nước, hàm răng nghiến vào nhau canh cách.
Nàng lắp bắp nói: “Nô tì sợ, sợ chuyện thị tẩm, sợ hầu hạ hoàng thượng không tốt, hoàng thượng người có thể, có thể lật thẻ bài của người khác được không?”
Dạ dày mục nát thối rữa nàng còn không sợ, lại sợ chuyện thị tẩm, nàng coi trẫm là thằng ngốc à?
Dục Cảnh oán thầm một câu, hắn giơ tay nắm lấy cằm của nàng, cười đầy sâu xa: “Sợ hầu hạ trẫm không tốt? Không sao cả, để trẫm hầu hạ nàng, trẫm nhất định hầu hạ ái phi thỏa mãn.”
Lưu manh!
“Nô tỳ sợ hãi.”
Nàng trở mình đứng dậy, quỳ trên giường La Hán: “Nô tỳ hầu hạ hoàng thượng không tốt đã là tội lớn, nào dám để hoàng thượng hầu hạ nô tỳ? Hoàng thượng người quá ưu ái nô tỳ rồi.”
Dục Cảnh đế lơ đãng nói: “Ái phi không cần sợ hãi, mấy chuyện trên giường như này, sao có thể bàn tới chuyện tôn ti trên dưới chứ? Đó là đang làm trái nhân luân thiên lý.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tỳ thật sự không được.”
Hắn nhanh chóng nói tiếp: “Mình trẫm được là đủ rồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng giãy chết nói: “Nô tỳ chưa chuẩn bị tốt, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến nhã hứng của hoàng thượng, kính xin hoàng thượng cho nô tỳ chút thời gian, đợi khi nô tỳ chuẩn bị tốt…rồi sẽ, không phụ hoàng ân nữa.”
“Được lắm, những phi tần khác đều mong trẫm lật thẻ bài của các nàng như sao mong đợi trăng, còn nàng thì ngược lại, ném hết ân sủng của trẫm ra bên ngoài.” Dục Cảnh đế vỗ một cái vào mép giường, hắn đau đớn khẽ run.
Hắn âm thần hít vài hơi sau đó mới bình tĩnh lại, rồi hung ác nói: “Trẫm giận rồi, nàng cứ chờ bị biếm vào lãnh cung đi!”
Đúng lúc Cao Xảo mang ngoại bào đến, hắn “tức giận” giật lấy áo bào, sau đó mặc vào trên người, rồi bước nhanh ra ngoài.
“Hoàng thượng, người đợi một chút, còn chưa buộc nút mà.” Cao Xảo hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh sau, Dục Cảnh đế và những người đi theo hắn đều biến mất sạch sẽ.
“Nương nương…” Bên ngoài phòng, Quỳnh Phương vẫn chưa dám tự tiện đi vào, chỉ có mình Thôi Kiều nhanh chóng chạy vào, bộ dạng vô cùng lo lắng.
Nhưng Trang Minh Tâm lại thở phào nhẹ nhõm, xem như tạm thời an toàn.
Còn về chuyện Dục Cảnh đế nói “biếm lãnh cung” gì đó thì nàng không tin, dù hắn không nể tình việc nàng giúp hắn tra án và khám nghiệm tử thi, thì cũng phải để ý tới mặt mũi nội các thủ phụ của tổ phụ, nên hắn không thể làm vậy được.
Chuyện mấu chốt là nằm ở chỗ không nói ra được lý do, cũng không thể chiếu cáo với hậu cung lý do là vì nàng từ chối thị tẩm được, làm vậy thì hắn sẽ mất hết thể diện rồi.
Không có người nam nhân nào thừa nhận chuyện mình không có mị lực cả, hoàng đế lại càng không.
Nàng khoác tay, trấn an hai người: “Đừng căng thẳng, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nàng đoán Dục Cảnh đế cũng không hẳn là muốn lật thẻ bài của nàng, hơn một nửa chỉ là muốn trêu chọc thôi, muốn ngắm vẻ mặt sợ hãi tột độ của nàng.
Vậy nên hắn cũng không tức giận lắm.
Hình như hắn còn chưa thật sự tức giận, chẳng qua là làm ra vẻ thôi.
Thôi Kiều muốn nói lại thôi, thứ cho nàng kiến thức hạn hẹp, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được một chủ tử từ chối chuyện thị tẩm.
Quỳnh Phương lại thẳng thắn hơn nhiều, vẻ mặt nàng ta đau khổ nói: “Nương nương người cũng quá giằng co rồi, hiện tại mới vào cung được mấy ngày, mà đã tự giằng co tới lãnh cung luôn rồi.”
Cũng không biết lão thái gia có trách nàng ta tội không tận tâm khuyên nhủ nhị cô nương hay không nữa.
Nàng ta cũng muốn khuyên lắm chứ, nhưng nhị cô nương nào có chịu nghe.
Từ nhỏ nhị cô nương đã luôn có chủ ý riêng của mình, nhị lão gia lại dung túng nàng, hiện tại lá gan nàng đã to bằng trời luôn rồi.
“Đợi thánh chỉ cách chức đày đi lãnh cung tới rồi nói tiếp, không cần phải cứ buồn lo vô cớ như thế.”
Vượt qua được nguy hiểm, Trang Minh Tâm rất nhanh đã chú ý vào chuyện “chính sự”, nàng hỏi Thôi Kiều: “Người của Tượng Tác Giám đã đến chưa?”
Chung Túy cung có ba vị phi tần, tất cả đều là người ở nội các, tất nhiên sẽ không sắp xếp vào bên trong hậu điện.
Giữa chính điện và hậu điện có một khoảng sân rộng bằng một mẫu đất, nàng định dỡ hết gạch đi, tu sửa thành vườn rau, dùng nó để trồng rau xanh.
Trước đó Tượng Tác Giám có báo tin hôm nay sau giờ Ngọ sẽ đến dỡ gạch, nên nàng mới hỏi câu này.
“Đã đến đây được khoảng hai khắc, nhưng thánh giá đang nghỉ trưa, sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của hoàng thượng, nên không dám kêu bọn họ làm việc, đều đang ở sau Tây điện chờ ạ.”
Thôi Kiều bẩm báo rõ ràng, lại hiểu được nhã ý trong dây đàn (4) nói: “Nô tỳ sẽ đi phân phó bọn họ khởi công.”
(4) Nguyên văn 听弦音而知雅意: có nghĩa là người này rất thông minh và có thể hiểu được âm sắc của người khác. Ẩn dụ chỉ người giỏi suy luận và phỏng đoán ý nghĩa. Có thể hiểu những gì người khác muốn diễn đạt, ngay cả khi người đó chỉ nói một cách hời hợt.
Trang Minh Tâm hài lòng gật đầu.
Sân trước trồng hoa, sân sau trồng rau, từ nay về sau có thể sống một cuộc sống cẩm tú điền viên rồi.
Nhưng tính ra cũng không thật sự là cẩm tú điền viên lắm, vì dù sao nàng chỉ cần động chút mồm mép, sau đó ngồi chờ hưởng thụ thành quả của mùa thu hoạch, những thứ khác đều có cung nhân bận rộn làm việc rồi.
Cuộc sống điền viên thật sự sẽ không được thoải mái như này đâu.
Nàng đang ngồi cảm thán cuộc sống giai cấp thống trị đại ác cũng tốt biết bao thì Vương Tiểu Ất tiến vào bẩm báo, nói Chung tài nhân ở Hàm Phúc cung đến cầu kiến.”
Quỳnh Phương nhỏ giọng nhắc nhở Trang Minh Tâm: “Tứ thúc của Chung tài nhân là môn sinh của lão thái thái, là Thanh Lại Ty lang trung hộ bộ đương nhiệm ở Chiết Giang.”
Cho dù Trang Tĩnh Uyển không vào cung, thì cũng gả vào làm vợ trong thế gia vọng tộc, kiểu nhất đẳng đại nha hoàn như Quỳnh Phương, chắc đã được bồi học từ nhỏ, chẳng những hiểu biết chữ nghĩa mà còn hiểu rõ phả hệ của thế gia.
Hơn nữa sau khi Trang Tĩnh Uyển được lưu thẻ bài, Trang Hi Thừa có sai người sắp xếp lại bối cảnh gia thế của tất cả phi tần trong hậu cung đưa cho Trang Tĩnh Uyển.
Quỳnh Phương có thể nói ra chỉ trong chốc lát, cũng không phải là chuyện kì quái gì.
“Mời nàng vào đi.” Trang Minh Tâm hiểu rõ, phân phó một câu với Vương Tiểu Ất.
Bánh trứng nướng đã bị cẩu hoàng đế càn quét hơn phân nửa, giờ nướng lại tất nhiên cũng không kịp, đành phải dời kế hoạch đi thăm Bùi thái phi đến ngày mai rồi.
Chiều hôm nay rảnh rỗi đi ra ngoài, còn có người đến bắt chuyện, đúng là không còn chuyện nào tốt hơn được nữa.
*
“Tần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Chung tài nhân vừa mới bước vào phòng phụ ở phía Đông đã dập đầu bái lạy.
“Chung tỷ tỷ không cần đa lễ, Quỳnh Phương, mau đỡ Chung tỷ tỷ dậy.” Trang Minh Tâm thoáng cái đã đứng dậy khỏi nệm.
Trong cung không giống bên ngoài, không dùng tuổi để phân biệt tôn ti, phi tần địa vị cao có thể xưng hô khiêm tốn với các phi tần địa vị thấp là muội muội, nhưng các phi tần địa vị thấp lại không có tư cách để gọi phi tần địa vị cao là tỷ tỷ.
Trang Minh Tâm là tần, phẩm cấp cao hơn tài nhân 2 bậc, dù nàng có khiêm nhường đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ được gọi Chung tài nhân là muội muội.
Nhưng nàng lại gọi nàng ta là tỷ tỷ, tất nhiên là xét trên góc độ tiểu tỷ muội thế giao.
“Nương nương đánh giá tần thiếp quá cao rồi, người tuyệt đối đừng nên như thế.” Chung tài nhân dựa vào tay Quỳnh Phương đứng lên, vừa mới an tọa, đã nghe thấy nàng nói như vậy liền vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nàng ta sợ hãi.
Trang Minh Tâm cũng không miễn cưỡng, chỉ đè đè tay: “Ngươi mau ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Thật ra lúc trước Chung tài nhân cũng có đến bái kiến, chẳng qua lúc ấy có tới mười mấy vị phi tần phẩm cấp thấp tiến tới, nàng thật sự không nhận rõ được ai với ai, cũng không muốn bắt chuyện.
Chung tài nhân lúc này mới chịu an tọa, ngồi vào bên đầu kia bàn trên kháng.
Lúc này, phía sau có tiếng gõ “cách cách cách” truyền đến, Chung tài nhân có chút sợ hãi, hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì thế?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Ta tính trồng rau ở sân sau hậu điện, nên kêu người ở Tượng Tác Giám đến dỡ gạch ấy mà.”
“Nương nương trông rất mãn nguyện.”
Chung tài nhân khen ngợi một câu, sau đó cười nịnh nọt nói tiếp: “Nương nương quả nhiên là do Trang thủ phụ tự mình dạy dỗ nên người, tính cách khác hẳn so với người bên ngoài. Người khác cả ngày đều nghĩ tới chuyện tranh thủ tình cảm, nương nương lại bận rộn chuyện mỹ thực làm nông, rất mang phong phạm của bậc hiền tiết Ngụy Tấn.”
Lời này cũng quá giả rồi, tổ phụ nàng Trang Hi Thừa là một người đam mê quyền lực.
Đã có tuổi rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện về hưu an tĩnh hưởng tuổi già, vẫn cứ chiếm đoạt nội các không chịu buông tay, suốt ngày cứ đấu đá với hai thứ phụ cũng gần bằng tuổi ông ta như mấy con gà mắt đen (5).
(5) Gà mắt đen: ý chỉ mối quan hệ giữa những người ghét nhau.
Nào có chút phong phạm của bậc hiền triết Ngụy Tấn từng xem quyền thế như cặn bã?
Nhưng nàng cũng không phản bác lại, chỉ mỉm cười lắc đầu: “Tỷ tỷ khen nhầm rồi, ta chỉ là quá rảnh rỗi, tự mình tìm chút chuyện rồi tự làm để giết thời gian thôi.”
Sau đó nàng chủ động thân thiết dò hỏi: “Tỷ tỷ ở Hàm Phúc cung có tốt không?”
“Ở chung với nhau cũng rất tốt, Huệ tần nương nương là một người hiền lành, chúng ta muốn như nào thì để mặc chúng ta, cũng không ép buộc gì.
Ở điện thờ phụ phía Tây là Diêu thường tại xuất thân từ con nhà võ tướng, là người trong sáng thẳng thắn, không khó ở chung.”
Nàng ta ngừng một chút, sau đó thở dài nói: “Là do tần thiếp vô dụng, vào cung đã ba năm, đến nay vẫn chưa được thị tẩm.”
Trang Minh Tâm giương mắt nhìn, không chút tiếng động đánh giá Chung tài nhân một lượt.
Phát hiện nàng ta mày liễu mắt hạnh miệng anh đào, cũng xem như là một mỹ nhân mi thanh mục tú.
Nếu xét một cách công bằng thì còn đẹp hơn Mạnh tần rất nhiều, cẩu hoàng đế kia sao lại không có mắt đến thế?
Nàng oán thầm vài câu, cười an ủi: “Tỷ tỷ còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội, không cần vì chuyện này mà ưu phiền.”
“Ưu phiền cũng vô dụng, tất cả đều là mệnh.” Dù sao Trang Minh Tâm cũng chưa được thị tẩm, Chung tài nhân cũng không tiện nói thêm về chuyện này, nhanh chóng đổi chủ đề.
“Ban đầu trong cung chỉ có hai người là tần thiếp và Mạnh tần nương nương, tần thiếp vô dụng, chỉ có mình Mạnh tần nương nương cực khổ chống đỡ, hiện tại nương nương tới đây thì tốt rồi, chúng ta có thể tính là tâm phúc rồi.”
Chuyện tâm phúc gì đó coi như xong, nàng chỉ muốn sống như một con cá muối (6) nhàn nhã tự tại, không muốn mang theo hai kẻ “chó săn” này đi tranh giành thiên hạ.
(6) Sống như một cá muối: là câu nói ví von một cuộc sống không có mục đích, không đam mê, không ý chí.
Hơn nữa hai kẻ “chó săn” này cũng chưa chắc đã đáng tin, tuy người nhà của bọn họ đều đang đứng cùng một chiến tuyến với tổ phụ, nhưng ai có thể đảm bảo là trong tương lai họ sẽ không phản bội?
Vậy nên, chuyện tốt có thể làm cùng nhau, nhưng nàng không thể lẫn chuyện xấu vào.
Đương nhiên, trước khi phản bội, bên trong nội bộ có thể giữ gìn được bao nhiêu nàng sẽ tận lực giữ gìn.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nàng lại không thể nói thẳng ra.
Nàng chỉ “thành khẩn” cười nói: “Nói gì vậy, tất cả mọi người đều là tỷ muội, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn là chuyện nên làm mà, cũng không cần nói tới chuyện có phải hay không, ta mới đến, mọi sự còn phải nhờ các ngươi chỉ bảo.”
Dục Cảnh đế ăn khoảng bốn miếng bánh ngọt, nếu tính gộp lại thì bằng khoảng hơn nửa một cái bánh sinh nhật sáu tấc.
Thế mà cũng không chê ngán.
Trang Minh Tâm đúng là cạn lời, khổ cực lăn lộn một hai canh giờ, kết quả là bản thân còn chưa được ăn một miếng nào, ngược lại tiện nghi cho hắn.
Quá đáng hơn là ăn bánh ngọt xong lại còn muốn ăn lương bì nữa.
Nàng vừa nghe đến lương bì thì da đầu tê dại luôn, lúc trước Huệ tần muốn ăn lương bì nàng đáp ứng rất dứt khoát, sau này mới phát hiện là bản thân đã quá ngây thơ.
“Món ăn hiếm lạ” trong miệng người khác như vậy, chỉ cho thân mẫu của đại hoàng tử là Huệ tần, lại không cho thân mẫu Thần phi của nhị hoàng tử và thân mẫu Ninh phi của tam hoàng tử sao?
Nếu đã cho thân mẫu của ba vị hoàng tử rồi mà lại không cho mẫu phi Trương đức phi của đại công chúa được hả?
Cho Trương đức phi rồi, lại có thể không cho Vệ hiền phi cùng chưởng quản phượng ấn với Trương đức phi ư?
Với lại, sao có thể không cho Mạnh tần có phụ thân thuộc phe tổ phụ, lại bảo vệ nàng khắp nơi được chứ?
Nếu đã đi tặng người ta thì không thể thiếu phần ai cả, nhất là những phi tần có hoàng tử, công chúa, ít nhất là phải hai phần.
Phòng bếp nhỏ bận rộn hơn nửa ngày, chúng cung nhân lại đông, đưa qua đưa lại khắp lục cung mấy chuyến, toàn bộ Chung Túy cung bị lăn qua lăn lại đến người ngã ngựa đổ.
Vậy còn chưa hết, những phi tần nhận được lương bì lại lễ độ phái người đáp lễ.
Những người đến đáp lễ nàng còn phải tự mình gặp mặt, hư tình giả ý khách sáo mấy câu.
Quả thật là hỗn loạn đến nỗi nàng không được yên bình.
Sáng sớm nàng cũng đã tính rồi, viết công thức làm lương bì ra, miễn phí cho ngự thiện phòng, cũng đưa một phần cho nội thiện phòng và các phòng bếp nhỏ trong những cung điện khác.
Muốn ăn thì người tự đi sắp xếp, nàng không hầu hạ nữa!
Không phải là nàng hẹp hòi, nguyên liệu thật ra cũng chẳng tốn mấy đồng, nhưng rất mất thời gian, phí công sức và nhân công.
Hơn nữa, thức ăn là thứ mà người ta dễ dàng lấy ra để làm ầm ĩ nhất, nàng không sợ chuyện này, nhưng nếu gặp phải một người rất không có mắt nhìn thì chẳng lẽ không phải tốn công sức đi vạch trần họ sao?
Chỉ cần làm một người có thi thì nghiệm, không có thi thì làm một con mèo lười ăn ăn uống uống ở Chung Túy cung, những phân tranh không cần thiết có thể bỏ thì bỏ đi.
Nàng đứng dậy, mặt đầy tiếc nuối nói: “Sợ là phải để cho hoàng thượng thất vọng rồi, lương bì phải dùng bột nước lắng đọng hơn nữa ngày mới được, hôm nay phòng bếp nhỏ bận rộn làm bánh ngọt, cũng không thể chuẩn bị bột nước được.”
Dục Cảnh đế vừa định nói “Chưa chuẩn bị bột nước vậy thì mau chóng đi chuẩn bị đi, chạng vạng tối trẫm lại tới ăn.” thì đã nghe nàng nói một câu làm cho nghẹn họng.
Trang Minh Tâm nói: “Hoàng thượng đã thích ăn lương bì, vậy thì thần thiếp sẽ viết công thức nấu ra, để cho người đưa đến ngự thiện phòng của hoàng thượng. Từ nay về sau hoàng thượng muốn ăn lúc nào là có thể ăn ngay lúc đó, cũng chẳng cần phải mất hứng như bây giờ.”
“Ái phi sao lại keo kiệt như vậy!”
Dục Cảnh đế vỗ bàn một cái, chỉ ngón tay về phía nàng, lạnh lùng nói: “Lúc trước ăn của nàng mấy miếng bánh ngọt mà lông mày của nàng đã nhíu chặt lại như là bị người ta cắt mất miếng thịt trên người vậy.
Bây giờ trái lại tốt rồi, vì không muốn trẫm ăn lương bì của nàng mà ngay cả công thức cũng chịu bỏ ra.”
Nói rồi lại nói, còn liên lụy đến cả Trang Hi Thừa: “Trẫm muốn hỏi Trang thủ phụ một chút, rốt cuộc là người khắt khe như thế nào lại khiến cho nàng đường đường là đại tiểu thư Trang gia mà lại thiển cận như vậy!”
Trang Minh Tâm: “…”
Đây là vấn đề tiền bạc sao?
Rõ ràng là hắn đang tránh né vấn đề đây mà!
Hắn cũng không ngốc, tất nhiên là có thể nghe ra ý trong lời nói của nàng, nhưng lại giả ngu mượn đề tài để nói chuyện của mình, rõ ràng là không yên tâm.
Ban đầu hắn cố ý lạnh nhạt nàng, đồng thời đề cao Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn, mục đích là để cho tổ phụ ném chuột sợ vỡ bình, cũng để cho hai vị nội các và các thần khác được kiêu căng hơn, ba người càng tranh đấu kịch liệt.
Nhưng bây giờ lại liên tục chạy tới Chung Túy cung, còn đòi bánh mì, rồi lại ban thưởng đồ trang sức, y hệt như đãi ngộ của “sủng phi.”
Có ý đồ gì đây?
Phải biết một khi nàng mang danh “sủng phi” trên mình, những triều thần nghiêng về phe tổ phụ cũng sẽ nhiều hơn, vậy thì tổ phụ cũng sẽ càng như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đây không phải là chuyện tốt lành gì với Dục Cảnh đế cả.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là muốn nàng và Trần Ngọc Thấm, Trình Hòa Mẫn đều trở thành hình tượng “sủng phi”, để cho ba người các nàng đấu đá nhau và cũng để những phi tần khác và các nàng tranh đấu.
Hậu cung loạn thành một đoàn, chúng triều thần sẽ không thấy rõ hướng gió, dĩ nhiên là không dám tùy tiện về phe ai, chỉ có thể hướng về hoàng đế.
Tấm bia cũng phải có tự giác của tấm bia, chỉ cần thuận theo thì có thể bảo vệ tính mạng, nhưng hiển nhiên nàng không có sự tự giác này.
Nàng trừng mắt nhìn, một đôi mắt đào hoa như được phủ một màn sương dày, ướt át, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
“Thần thiếp lo nghĩ cho hoàng thượng nên lúc này mới từ bỏ những thứ mình yêu thích, ai ngờ hoàng thượng chẳng những không cảm kích mà lại còn vu tội cho thần thiếp keo kiệt. Nếu thần thiếp thật sự keo kiệt thì làm sao có thể đưa lương bì mà hoàng thượng yêu thích cho những người khác thưởng thức được, đã sớm che đậy thật cẩn thận rồi. Cũng chỉ là mấy miếng bánh ngọt thôi, thần thiếp còn không đến nỗi hẹp hòi như vậy, sở dĩ cau mày là vì đêm hôm qua nghỉ ngơi không tốt, mắt có chút khó chịu.
Nói tới đây nàng tức giận giậm chân một cái: “Nếu hoàng thượng nói thần thiếp hẹp hòi, vậy thì thần thiếp sẽ hẹp hòi cho hoàng thượng xem, sau này thần thiếp có những món ăn mới nào cũng sẽ không nói cho hoàng thượng biết nữa.”
Trong cung của ngươi có người của trẫm, ngươi không nói chẳng lẽ trẫm không biết sao?
Dục Cảnh đế oán thầm một câu, tuy biết nàng đang diễn trò nhưng vẫn bị dáng vẻ oan ức, tính tình nóng nảy này khiến trong lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức ôm người vào trong ngực rồi dỗ dành một hồi.
“Thôi vậy, đều do trẫm, là trẫm hiểu lầm ái phi rồi.” Hắn dỗ một câu, giọng điệu êm ái, cưng chiều.
Trang Minh Tâm cũng muốn nổi cả da gà.
Giọng nói thanh nhã, mang theo từ tính, hơn nữa lại còn anh tuấn khôi ngô, nếu không có một ngàn tám trăm năm đạo hạnh thì ai chịu nổi đây?
Khuyết điểm lớn nhất của nàng chính là thích mềm không thích cứng, nếu như sớm dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, mà không phải là khuôn mặt làm như ai thiếu nợ hắn tám triệu thì đừng nói là lương bì, ngay cả cách làm xi măng, thủy tinh nàng cũng cho.
Hắn đứng dậy từ bên bàn ăn, đi tới mép giường la hán, ngồi lên tấm đệm, sau đó nghiêng người lên gối, hơi có vẻ lười biếng nói: “Cho dù nàng cho ngự thiện phòng cách chế biến thì trẫm vẫn vui lòng tới ăn ở chỗ nàng.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đúng là người xưa dạy phải, “Sắc đẹp là dao sắc cạo xương”, tuy có vỏ bọc xinh đẹp, khiến người ta mê luyến, nhưng không chừng bên trong lại ẩn giấu một con khóc ghẻ.
Cách chế tạo xi măng và thủy tinh không thể cho không được, nếu không có một trăm tám mươi ngàn bạc thì đừng hòng lấy đi được từ chỗ nàng.
Nếu như xu nịnh đã không thể ngăn cản cái ý niệm cứt chó biến nàng thành “sủng phi” của hắn, vậy thì tùy hắn đi.
Dù sao nàng sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nhưng nếu như người khác lại cứ chủ động đi trêu chọc nàng, vậy thì nàng cũng sẽ nghênh chiến thật tốt.
Nàng còn có thể nói gì đây? Chẳng thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Người vui vẻ là được.”
Dục Cảnh đế đã đạt được mục đích, quả nhiên rất vui, dặn dò Cao Xảo: “Trẫm ăn bánh ngọt no rồi, truyền lời hôm nay miễn ngọ thiện.”
Sau đó đứng dậy, dang hai tay ra, nói với Trang Minh Tâm: “Thay quần áo giúp trẫm, trẫm nghỉ trưa ở đây.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cũng may đây là buổi trưa, nghỉ trưa chỉ đơn thuần là nằm nghỉ.
Nàng hít sâu một hơi, kêu người dọn bàn nhỏ trên giường la hán đi.
Sau đó tiến lên phía trước, giúp hắn cởi áo bào cổ tròn bên ngoài ra, rồi lại cởi đôi ủng màu đen đế trắng trên chân ra, đỡ hắn nằm lên giường la hán, kéo cái gối qua để sau gáy.
Thấy hắn nhắm hai mắt lại thì nhẹ nhàng bước cẩn thận lui ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới đi chưa được hai bước thì đã nghe thấy giọng nói của hắn vang lên ở sau lưng: “Một mình khó ngủ, ái phi tới ngủ cùng trẫm đi.”
Lúc trước vừa mới xây dựng tư tưởng trong lòng xong, bây giờ có vẻ như đã muốn sụp đổ rồi… Nàng có cần phải nghiêm túc suy nghĩ xem có nên hành thích vua hay không đây?
Nàng tức giận nói: “Hoàng thượng đã ăn uống no đủ, nhưng bụng thần thiếp vẫn còn trống trơn. Cũng chẳng phải là thần thiếp yếu ớt, không chịu nổi cái đói, mà chỉ sợ bụng kêu quấy rầy hoàng thượng ngủ không ngon.”
“Ngược lại là trẫm sơ sót rồi.”
Dục Cảnh đế bừng tỉnh hiểu ra, vội nói: “Ái phi nhanh đi dùng bữa đi.”
Ngừng lại một chút, lại phân phó Cao Xảo: “Thưởng bốn món trẫm thích ăn cho Uyển tần.”
Trang Minh Tâm mừng thầm trong bụng, nàng còn chưa từng được ăn thức ăn của ngự thiện phòng đâu, chắc hẳn là vô cùng ngon nhỉ?
Ai ngờ còn chưa vui xong thì hắn lại mở miệng: “Trẫm chờ nàng, nàng ăn xong rồi thì tới hầu trẫm.”
Trang Minh Tâm: “…”
Ngươi là đứa trẻ con ba tuổi sao? Ngủ trưa còn phải có người ở bên cạnh, đúng là bất chấp lý lẽ!
Vì ngột ngạt trong ngực, ngự thiện còn chưa ăn mà đã đầy một bụng tức rồi.
Sau khi ăn xong, nàng lề mề rửa mặt, thay quần áo thật lâu, đến khi thật sự không kéo dài thời gian được nữa thì lúc này mới không thể không trở lại đông thứ gian.
“Cuối cùng ái phi cũng tới rồi.” Nghe được tiếng động, Dục Cảnh đế mở mắt ra, giọng nói mang theo chút mơ hồ: “Ái phi mà còn chậm trễ thì trẫm đã ngủ mất rồi.”
Vậy sao không ngủ đi chứ?
Nàng oán thầm một câu, Quỳnh Phương hầu hạ cởi áo và váy xếp ly ra, chỉ còn dư lại cái yếm màu hồng anh đào và quần chẽn màu xanh lục, sau đó leo lên giường la hán.
Dục Cảnh đế lướt nhìn một cái thật dài qua cái yếm trên ngực nàng, ghét bỏ nói: “Bên trong mặc tươi sáng như vậy, tại sao bên ngoài lại mặc quần áo ra vẻ già dặn thế kia?”
Khi mới vào cung Thượng Y cục cũng đã đưa quần áo tới, chỉ có hai bộ là không phạm húy, hiển nhiên là không đủ để mặc, nàng kêu Thôi Kiều chọn một vài loại vải được phát theo phân lệ mang tới Thượng Y cục rồi làm thành quần áo.
Bộ đồ màu lam phớt hồng hôm nay chính là một trong số đó.
Còn yếm và quần chẽn mặc trong cùng là Quỳnh Phương và mấy người Lập Hạ tự làm ra, căn bản là không phải do nàng chọn.
Nàng có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ lại trả hàng cho Quỳnh Phương được sao? Cũng chỉ có thể ráng mà mặc.
Nàng nói lung tung: “Thần thiếp trẻ tuổi, mặt non nớt, không đủ đủ chững chạc, chẳng thể làm gì hơn là lấy chút màu sắc chững chạc để lấn át đi thôi.”
“Già dặn và chững chạc là hai chuyện.”
Dục Cảnh đế độc miệng một câu, cường thế nói: “Trở về trẫm sẽ cho người đưa chút vải tới, từ nay về sau không cho phép mặc những bộ đồ ngứa mắt như vậy nữa.”
Ngứa mắt thì có thể không nhìn mà, cứ làm như là ai xin ngươi đi nhìn vậy!
Nhưng nếu cứ muốn cho vải thì nàng cũng không cần từ chối mới phải, dù sao cũng đã mang cái danh “sủng phi” rồi, cũng phải có được chút lợi ích thiết thực chứ.
Nàng nói một câu cảm ơn giả tạo: “Tạ hoàng thượng ban thưởng.”
“Tạ ơn thì không cần đâu, nàng dựa sát vào đây một chút.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái.
Nằm song song ở trên giường rồi đã là sự cố gắng hết sức của nàng, đừng hòng được voi đòi tiên! Nàng lập tức từ chối.
“Dáng ngủ của thần thiếp không tốt, vẫn là không nên lại gần quá, nếu làm hoàng thượng bị thương thì thần thiếp có chết vạn lần cũng không đủ được.”
“A? Không sao.” Dục Cảnh đế đưa tay ra, kéo nàng ôm vào trong ngực, cười khẽ nói: “Tướng ngủ của trẫm càng xấu hơn, ai làm ai bị thương còn chưa chắc đâu.”
Trang Minh Tâm: “…”
Chương 12
Sự thật chứng minh, tướng ngủ của hai người đều không được tốt lắm.
Khi tỉnh lại, Trang Minh Tâm còn bị Dục Cảnh đế ôm vào trong ngực, ngay cả tư thế cũng không thay đổi nhiều.
Nàng vừa động đậy, Dục Cảnh đế cũng tỉnh theo.
Mắt phượng hẹp dài vẫn còn chút buồn ngủ, giọng nói cũng mơ màng theo: “Giờ nào rồi?”
Trang Minh Tâm nhấc nửa người dậy, liếc nhìn chuông canh giờ trên bệ cửa sổ, sau đó trả lời: “Giờ Mùi bốn khắc.”
Dục Cảnh đế “Ừ” một tiếng, sau đó lại nhắm mắt lại, chợp mắt khoảng thời gian nửa chung trà nhỏ rồi lại mở mắt.
Sau đó hắn buông Trang Minh Tâm ra, rồi tự mình ngồi dậy, hắn gọi một tiếng: “Cao Xảo!”
Cao Xảo đang đứng chờ ở bên ngoài nghe được tiếng gọi bên trong, liền vội vàng vén rèm lên, ông ta cười hỏi: “Nô tài ở đây, Hoàng thượng có gì phân phó?”
“Thay quần áo, quay về Dưỡng Tâm điện.”
Dục Cảnh đế căn dặn một câu, sau đó chuyển sang ngồi bên mép giường La Hán, chờ Cao Xảo mang giày đến cho mình.
Hắn nghĩ ngợi rồi quay đầu nói với Trang Minh Tâm còn nằm ở bên trong: “Trẫm về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.”
Bị người khác ôm vào trong ngực như ôm gối ôm, Trang Minh Tâm còn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng không ngờ lại ngủ ngon vô cùng.
Vậy nên cả người nàng có chút lười biếng, đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, nói ra hết những lời nói từ tận đáy lòng.
“Người muốn về thì về, không cần phải bẩm báo với nô tỳ.”
Dục Cảnh đế bị nàng chọc giận đến nỗi nở nụ cười, hắn liếc mắt nhìn thấy sự không kiên nhẫn từ nàng, chỉ thiếu điều khua chiêng gõ trống vui vẻ tiễn hắn cút xéo.
“Được, lại cáu kỉnh rồi.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, làm bộ dạng không có cách nào bắt ép được nàng, hắn quay người lại, dùng đầu ngón tay vuốt cái mũi nhỏ của nàng.
Hắn vẫn tiếp tục nói với suy nghĩ chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết chưa yên (3): “Nếu ái phi không nỡ để trẫm đi như vậy, vậy thì đêm nay trẫm sẽ lật thẻ bài của nàng, làm như vậy thì trẫm có thể ở cả đêm cùng nàng rồi.”
(3) Nguyên văn 语不惊人,死不休: Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu; Nghĩa: chưa nói ra lời khiến người kinh sợ thì chết chưa yên.
Sau khi nói xong, còn cười tủm tỉm hỏi lại Trang Minh Tâm: “Chuyện này, có khiến ái phi vui vẻ không?”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng có một câu rất thô tục không biết có nên nói hay không?
Tuy diện mạo của hắn rất xuất chúng, thỉnh thoảng còn khiến nàng nghĩ tới mấy chuyện không lành mạnh, nhưng nàng vẫn chưa bị choáng đầu.
Thị tẩm gì đó, sau này còn có thể cố gắng, hiện tại không phải là thời cơ tốt.
Lăn giường có thể mang thai, các phi tần địa vị cao nhất định sẽ gạt chân để nàng sảy thai, nàng vừa mới chuyển đến đây, tâm phúc còn chưa có mấy người, sao có thể gánh vác nổi?
Dù nàng có may mắn tránh được, nhưng nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vóc người còn trưởng thành, tỷ lệ khó sinh sẽ rất cao.
Nàng đã vất vả sống một đời, thì phải là sống lâu trăm tuổi, nên nàng mặc kệ mấy chuyện quyết tâm tự tìm đường chết kia.
Vậy nên nàng nhất định phải tìm cách tránh đi chuyện thị tẩm.
Hay bịa chuyện mình có quỳ thủy? Chỉ sợ bên kính sự phòng đều có bản ghi chép lại, tra một cái là sẽ bị lộ ngay.
Hay nói dối là thân thể không được khỏe? Vậy cũng không được, thái y bắt mạch một cái là sẽ lộ luôn.
Nàng đành phải ra vẻ sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ, trong mắt ngập đầy hơi nước, hàm răng nghiến vào nhau canh cách.
Nàng lắp bắp nói: “Nô tì sợ, sợ chuyện thị tẩm, sợ hầu hạ hoàng thượng không tốt, hoàng thượng người có thể, có thể lật thẻ bài của người khác được không?”
Dạ dày mục nát thối rữa nàng còn không sợ, lại sợ chuyện thị tẩm, nàng coi trẫm là thằng ngốc à?
Dục Cảnh oán thầm một câu, hắn giơ tay nắm lấy cằm của nàng, cười đầy sâu xa: “Sợ hầu hạ trẫm không tốt? Không sao cả, để trẫm hầu hạ nàng, trẫm nhất định hầu hạ ái phi thỏa mãn.”
Lưu manh!
“Nô tỳ sợ hãi.”
Nàng trở mình đứng dậy, quỳ trên giường La Hán: “Nô tỳ hầu hạ hoàng thượng không tốt đã là tội lớn, nào dám để hoàng thượng hầu hạ nô tỳ? Hoàng thượng người quá ưu ái nô tỳ rồi.”
Dục Cảnh đế lơ đãng nói: “Ái phi không cần sợ hãi, mấy chuyện trên giường như này, sao có thể bàn tới chuyện tôn ti trên dưới chứ? Đó là đang làm trái nhân luân thiên lý.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nô tỳ thật sự không được.”
Hắn nhanh chóng nói tiếp: “Mình trẫm được là đủ rồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng giãy chết nói: “Nô tỳ chưa chuẩn bị tốt, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến nhã hứng của hoàng thượng, kính xin hoàng thượng cho nô tỳ chút thời gian, đợi khi nô tỳ chuẩn bị tốt…rồi sẽ, không phụ hoàng ân nữa.”
“Được lắm, những phi tần khác đều mong trẫm lật thẻ bài của các nàng như sao mong đợi trăng, còn nàng thì ngược lại, ném hết ân sủng của trẫm ra bên ngoài.” Dục Cảnh đế vỗ một cái vào mép giường, hắn đau đớn khẽ run.
Hắn âm thần hít vài hơi sau đó mới bình tĩnh lại, rồi hung ác nói: “Trẫm giận rồi, nàng cứ chờ bị biếm vào lãnh cung đi!”
Đúng lúc Cao Xảo mang ngoại bào đến, hắn “tức giận” giật lấy áo bào, sau đó mặc vào trên người, rồi bước nhanh ra ngoài.
“Hoàng thượng, người đợi một chút, còn chưa buộc nút mà.” Cao Xảo hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh sau, Dục Cảnh đế và những người đi theo hắn đều biến mất sạch sẽ.
“Nương nương…” Bên ngoài phòng, Quỳnh Phương vẫn chưa dám tự tiện đi vào, chỉ có mình Thôi Kiều nhanh chóng chạy vào, bộ dạng vô cùng lo lắng.
Nhưng Trang Minh Tâm lại thở phào nhẹ nhõm, xem như tạm thời an toàn.
Còn về chuyện Dục Cảnh đế nói “biếm lãnh cung” gì đó thì nàng không tin, dù hắn không nể tình việc nàng giúp hắn tra án và khám nghiệm tử thi, thì cũng phải để ý tới mặt mũi nội các thủ phụ của tổ phụ, nên hắn không thể làm vậy được.
Chuyện mấu chốt là nằm ở chỗ không nói ra được lý do, cũng không thể chiếu cáo với hậu cung lý do là vì nàng từ chối thị tẩm được, làm vậy thì hắn sẽ mất hết thể diện rồi.
Không có người nam nhân nào thừa nhận chuyện mình không có mị lực cả, hoàng đế lại càng không.
Nàng khoác tay, trấn an hai người: “Đừng căng thẳng, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nàng đoán Dục Cảnh đế cũng không hẳn là muốn lật thẻ bài của nàng, hơn một nửa chỉ là muốn trêu chọc thôi, muốn ngắm vẻ mặt sợ hãi tột độ của nàng.
Vậy nên hắn cũng không tức giận lắm.
Hình như hắn còn chưa thật sự tức giận, chẳng qua là làm ra vẻ thôi.
Thôi Kiều muốn nói lại thôi, thứ cho nàng kiến thức hạn hẹp, đây là lần đầu tiên nàng ta gặp được một chủ tử từ chối chuyện thị tẩm.
Quỳnh Phương lại thẳng thắn hơn nhiều, vẻ mặt nàng ta đau khổ nói: “Nương nương người cũng quá giằng co rồi, hiện tại mới vào cung được mấy ngày, mà đã tự giằng co tới lãnh cung luôn rồi.”
Cũng không biết lão thái gia có trách nàng ta tội không tận tâm khuyên nhủ nhị cô nương hay không nữa.
Nàng ta cũng muốn khuyên lắm chứ, nhưng nhị cô nương nào có chịu nghe.
Từ nhỏ nhị cô nương đã luôn có chủ ý riêng của mình, nhị lão gia lại dung túng nàng, hiện tại lá gan nàng đã to bằng trời luôn rồi.
“Đợi thánh chỉ cách chức đày đi lãnh cung tới rồi nói tiếp, không cần phải cứ buồn lo vô cớ như thế.”
Vượt qua được nguy hiểm, Trang Minh Tâm rất nhanh đã chú ý vào chuyện “chính sự”, nàng hỏi Thôi Kiều: “Người của Tượng Tác Giám đã đến chưa?”
Chung Túy cung có ba vị phi tần, tất cả đều là người ở nội các, tất nhiên sẽ không sắp xếp vào bên trong hậu điện.
Giữa chính điện và hậu điện có một khoảng sân rộng bằng một mẫu đất, nàng định dỡ hết gạch đi, tu sửa thành vườn rau, dùng nó để trồng rau xanh.
Trước đó Tượng Tác Giám có báo tin hôm nay sau giờ Ngọ sẽ đến dỡ gạch, nên nàng mới hỏi câu này.
“Đã đến đây được khoảng hai khắc, nhưng thánh giá đang nghỉ trưa, sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của hoàng thượng, nên không dám kêu bọn họ làm việc, đều đang ở sau Tây điện chờ ạ.”
Thôi Kiều bẩm báo rõ ràng, lại hiểu được nhã ý trong dây đàn (4) nói: “Nô tỳ sẽ đi phân phó bọn họ khởi công.”
(4) Nguyên văn 听弦音而知雅意: có nghĩa là người này rất thông minh và có thể hiểu được âm sắc của người khác. Ẩn dụ chỉ người giỏi suy luận và phỏng đoán ý nghĩa. Có thể hiểu những gì người khác muốn diễn đạt, ngay cả khi người đó chỉ nói một cách hời hợt.
Trang Minh Tâm hài lòng gật đầu.
Sân trước trồng hoa, sân sau trồng rau, từ nay về sau có thể sống một cuộc sống cẩm tú điền viên rồi.
Nhưng tính ra cũng không thật sự là cẩm tú điền viên lắm, vì dù sao nàng chỉ cần động chút mồm mép, sau đó ngồi chờ hưởng thụ thành quả của mùa thu hoạch, những thứ khác đều có cung nhân bận rộn làm việc rồi.
Cuộc sống điền viên thật sự sẽ không được thoải mái như này đâu.
Nàng đang ngồi cảm thán cuộc sống giai cấp thống trị đại ác cũng tốt biết bao thì Vương Tiểu Ất tiến vào bẩm báo, nói Chung tài nhân ở Hàm Phúc cung đến cầu kiến.”
Quỳnh Phương nhỏ giọng nhắc nhở Trang Minh Tâm: “Tứ thúc của Chung tài nhân là môn sinh của lão thái thái, là Thanh Lại Ty lang trung hộ bộ đương nhiệm ở Chiết Giang.”
Cho dù Trang Tĩnh Uyển không vào cung, thì cũng gả vào làm vợ trong thế gia vọng tộc, kiểu nhất đẳng đại nha hoàn như Quỳnh Phương, chắc đã được bồi học từ nhỏ, chẳng những hiểu biết chữ nghĩa mà còn hiểu rõ phả hệ của thế gia.
Hơn nữa sau khi Trang Tĩnh Uyển được lưu thẻ bài, Trang Hi Thừa có sai người sắp xếp lại bối cảnh gia thế của tất cả phi tần trong hậu cung đưa cho Trang Tĩnh Uyển.
Quỳnh Phương có thể nói ra chỉ trong chốc lát, cũng không phải là chuyện kì quái gì.
“Mời nàng vào đi.” Trang Minh Tâm hiểu rõ, phân phó một câu với Vương Tiểu Ất.
Bánh trứng nướng đã bị cẩu hoàng đế càn quét hơn phân nửa, giờ nướng lại tất nhiên cũng không kịp, đành phải dời kế hoạch đi thăm Bùi thái phi đến ngày mai rồi.
Chiều hôm nay rảnh rỗi đi ra ngoài, còn có người đến bắt chuyện, đúng là không còn chuyện nào tốt hơn được nữa.
*
“Tần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Chung tài nhân vừa mới bước vào phòng phụ ở phía Đông đã dập đầu bái lạy.
“Chung tỷ tỷ không cần đa lễ, Quỳnh Phương, mau đỡ Chung tỷ tỷ dậy.” Trang Minh Tâm thoáng cái đã đứng dậy khỏi nệm.
Trong cung không giống bên ngoài, không dùng tuổi để phân biệt tôn ti, phi tần địa vị cao có thể xưng hô khiêm tốn với các phi tần địa vị thấp là muội muội, nhưng các phi tần địa vị thấp lại không có tư cách để gọi phi tần địa vị cao là tỷ tỷ.
Trang Minh Tâm là tần, phẩm cấp cao hơn tài nhân 2 bậc, dù nàng có khiêm nhường đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ được gọi Chung tài nhân là muội muội.
Nhưng nàng lại gọi nàng ta là tỷ tỷ, tất nhiên là xét trên góc độ tiểu tỷ muội thế giao.
“Nương nương đánh giá tần thiếp quá cao rồi, người tuyệt đối đừng nên như thế.” Chung tài nhân dựa vào tay Quỳnh Phương đứng lên, vừa mới an tọa, đã nghe thấy nàng nói như vậy liền vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nàng ta sợ hãi.
Trang Minh Tâm cũng không miễn cưỡng, chỉ đè đè tay: “Ngươi mau ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Thật ra lúc trước Chung tài nhân cũng có đến bái kiến, chẳng qua lúc ấy có tới mười mấy vị phi tần phẩm cấp thấp tiến tới, nàng thật sự không nhận rõ được ai với ai, cũng không muốn bắt chuyện.
Chung tài nhân lúc này mới chịu an tọa, ngồi vào bên đầu kia bàn trên kháng.
Lúc này, phía sau có tiếng gõ “cách cách cách” truyền đến, Chung tài nhân có chút sợ hãi, hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì thế?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Ta tính trồng rau ở sân sau hậu điện, nên kêu người ở Tượng Tác Giám đến dỡ gạch ấy mà.”
“Nương nương trông rất mãn nguyện.”
Chung tài nhân khen ngợi một câu, sau đó cười nịnh nọt nói tiếp: “Nương nương quả nhiên là do Trang thủ phụ tự mình dạy dỗ nên người, tính cách khác hẳn so với người bên ngoài. Người khác cả ngày đều nghĩ tới chuyện tranh thủ tình cảm, nương nương lại bận rộn chuyện mỹ thực làm nông, rất mang phong phạm của bậc hiền tiết Ngụy Tấn.”
Lời này cũng quá giả rồi, tổ phụ nàng Trang Hi Thừa là một người đam mê quyền lực.
Đã có tuổi rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện về hưu an tĩnh hưởng tuổi già, vẫn cứ chiếm đoạt nội các không chịu buông tay, suốt ngày cứ đấu đá với hai thứ phụ cũng gần bằng tuổi ông ta như mấy con gà mắt đen (5).
(5) Gà mắt đen: ý chỉ mối quan hệ giữa những người ghét nhau.
Nào có chút phong phạm của bậc hiền triết Ngụy Tấn từng xem quyền thế như cặn bã?
Nhưng nàng cũng không phản bác lại, chỉ mỉm cười lắc đầu: “Tỷ tỷ khen nhầm rồi, ta chỉ là quá rảnh rỗi, tự mình tìm chút chuyện rồi tự làm để giết thời gian thôi.”
Sau đó nàng chủ động thân thiết dò hỏi: “Tỷ tỷ ở Hàm Phúc cung có tốt không?”
“Ở chung với nhau cũng rất tốt, Huệ tần nương nương là một người hiền lành, chúng ta muốn như nào thì để mặc chúng ta, cũng không ép buộc gì.
Ở điện thờ phụ phía Tây là Diêu thường tại xuất thân từ con nhà võ tướng, là người trong sáng thẳng thắn, không khó ở chung.”
Nàng ta ngừng một chút, sau đó thở dài nói: “Là do tần thiếp vô dụng, vào cung đã ba năm, đến nay vẫn chưa được thị tẩm.”
Trang Minh Tâm giương mắt nhìn, không chút tiếng động đánh giá Chung tài nhân một lượt.
Phát hiện nàng ta mày liễu mắt hạnh miệng anh đào, cũng xem như là một mỹ nhân mi thanh mục tú.
Nếu xét một cách công bằng thì còn đẹp hơn Mạnh tần rất nhiều, cẩu hoàng đế kia sao lại không có mắt đến thế?
Nàng oán thầm vài câu, cười an ủi: “Tỷ tỷ còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội, không cần vì chuyện này mà ưu phiền.”
“Ưu phiền cũng vô dụng, tất cả đều là mệnh.” Dù sao Trang Minh Tâm cũng chưa được thị tẩm, Chung tài nhân cũng không tiện nói thêm về chuyện này, nhanh chóng đổi chủ đề.
“Ban đầu trong cung chỉ có hai người là tần thiếp và Mạnh tần nương nương, tần thiếp vô dụng, chỉ có mình Mạnh tần nương nương cực khổ chống đỡ, hiện tại nương nương tới đây thì tốt rồi, chúng ta có thể tính là tâm phúc rồi.”
Chuyện tâm phúc gì đó coi như xong, nàng chỉ muốn sống như một con cá muối (6) nhàn nhã tự tại, không muốn mang theo hai kẻ “chó săn” này đi tranh giành thiên hạ.
(6) Sống như một cá muối: là câu nói ví von một cuộc sống không có mục đích, không đam mê, không ý chí.
Hơn nữa hai kẻ “chó săn” này cũng chưa chắc đã đáng tin, tuy người nhà của bọn họ đều đang đứng cùng một chiến tuyến với tổ phụ, nhưng ai có thể đảm bảo là trong tương lai họ sẽ không phản bội?
Vậy nên, chuyện tốt có thể làm cùng nhau, nhưng nàng không thể lẫn chuyện xấu vào.
Đương nhiên, trước khi phản bội, bên trong nội bộ có thể giữ gìn được bao nhiêu nàng sẽ tận lực giữ gìn.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nàng lại không thể nói thẳng ra.
Nàng chỉ “thành khẩn” cười nói: “Nói gì vậy, tất cả mọi người đều là tỷ muội, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn là chuyện nên làm mà, cũng không cần nói tới chuyện có phải hay không, ta mới đến, mọi sự còn phải nhờ các ngươi chỉ bảo.”