Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39
Ngày hôm sau, mưa tạnh, trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bầu không khí trong cung lại rất ngột ngạt, kìm nén đến nỗi khủng hoảng.
Cung Vĩnh Hòa và Dực Khôn cung bị niêm phong, trong cung không ngừng có tín hiệu xấu truyền tới, đầu tiên là hai cung nữ hầu hạ đại hoàng tử bị nhiễm bệnh, tiếp đến là nhũ mẫu của nhị hoàng tử, tiếp nữa chính là bên người Huệ tần và Thần phi cũng có một thái giám và cung nữ trúng chiêu.
Chúng cung phi thì ai ai cũng có nguy cơ, dẫu sao lúc trước khi đội mưa đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Huệ tần và Thần phi cũng ở trong đó, ai biết được lúc đó cung nhân bên cạnh các nàng ta đã nhiễm bệnh hay chưa?
Chúng triều thần thì rối rít trình sổ con, thỉnh cầu hoàng thượng dẫn theo tam hoàng tử, cung phụng Trịnh thái hậu xuất cung tránh đậu.
Bệnh đậu mùa ở cổ đại gọi là “chứng đậu.”
Thiên tử rời kinh, liên quan rất rộng, trừ phi là tình thế nguy cấp, nếu không thì việc bỏ thành chạy trốn không phải là việc mà một minh quân có thể làm ra, cho nên sau khi Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu thương nghị đã quyết định đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác ra khỏi cung.
Thu xếp ở Thượng Lâm Uyển dưới chân kinh giao Yến Sơn, đây là bãi săn thú của hoàng gia, được xây hành cung cho thiên tử và chúng phi tần nghỉ chân, tất cả mọi đồ vật đều vô cùng đầy đủ.
Sau khi biết tin tức, Huệ tần thì không nói gì, căn bản là chẳng dám chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng, Thần phi thì ngược lại.
Đầu tiên là nàng ta đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện để quỳ khóc, khóc lóc điên cuồng thỉnh cầu Dục Cảnh đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thấy Dục Cảnh đế không có động thái gì, lại chạy tới Từ Ninh cung cầu xin di mẫu Trịnh thái hậu.
Bị Trịnh thái hậu khiển trách một trận, nói nàng ta càn quấy không quan tâm đến đại cuộc, chẳng có chút phong thái hiền lương của những ngày trước kia.
“Mạng con trai của thần thiếp cũng sắp mất rồi, thần thiếp còn muốn cái danh hiền lương thục đức bỏ đi kia làm gì nữa?” Thần phi uể oải trên đất, khóc lớn tiếng.
Liêu thái phi thấy vậy, vội vàng kêu người đi đỡ Thần phi dậy, miệng nói: “Cũng chỉ là đưa nhị hoàng tử bị nhiễm bệnh đến Thượng Lâm Uyển, tránh rước họa cho người khác, cũng không phải là bây giờ mặc kệ chúng nó. Thái y viện sẽ phái Mã thái y đã từng bị nhiễm bệnh đậu mùa đồng hành, phủ Thuận Thiên cũng đã khẩn cấp tìm những người đã từng nhiễm bệnh trong dân gian để sung làm nô bộc, tất cả nhu cầu cũng có phủ Nội Vụ cấp bách điều động, cũng chẳng khác gì trong cung, người ầm ĩ như vậy thì ra thể thống gì nữa chứ?”
Chỉ có một Mã thái y y thuật bình thường đi theo, dân thường bên ngoài đã từng mắc bệnh cũng chưa từng được dạy dỗ thì làm sao biết hầu hạ người như thế nào, chuyện này bảo nàng ta yên tâm làm sao đây?
Chỉ là những lời này cũng không tiện nói thẳng, cho nên nàng ta cũng chỉ khóc lóc không ngừng, lẩm bẩm trong miệng: “Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra, chưa từng rời khỏi thần thiếp một ngày nào, không quen với cuộc sống bên ngoài, thần thiếp quả thực là không yên tâm được…”
Trịnh thái hậu bị nàng ta khóc đến nhức hết đầu, tức giận nói: “Nếu không yên tâm như vậy thì không bằng ngươi đi theo tự mình chăm sóc đi?”
Tiếng khóc của Thần phi nhất thời ngừng lại.
Chứng đậu chết người này, con trai đã mắc phải rồi, có thể cướp lại một mạng từ trong tay diêm vương gia hay không còn chưa biết, nếu nàng ta cũng bị dính vào, hai mẹ con cùng nhau mất mạng, chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?
Nàng ta nghẹn ngào thảm thiết trả lời: “Thần thiếp cũng muốn như vậy, đã cầu xin hoàng thượng rồi, nhưng hoàng thượng lại không cho phép.”
Dục Cảnh đế dĩ nhiên là sẽ không cho phép rồi, trừ phi là đi cùng hoàng đế hoặc là hoăng thệ, nếu không thì sau khi cung phi vào cung sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ? Từ xưa tới nay cũng chưa từng quy củ như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Trang Minh Tâm xuất cung để nghiệm thi giúp biểu muội Ngọc Hinh hắn đã đi cùng.
Những đạo lý này dĩ nhiên Trịnh thái hậu đều biết, chỉ là bị tiếng khóc của nàng ta vờn quanh tai nên không nhịn được nữa mới đâm ra một câu như vậy.
“Nếu như vậy thì ai gia cũng chẳng còn cách nào nữa, ngươi trở về Dực Khôn cung nghỉ ngơi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa.” Trịnh thái hậu phất phất tay, muốn đuổi nàng ta đi.
Ý tứ trong lời nói là sợ trên người nàng ta mang theo mầm bệnh.
Thần phi quỳ sát người xuống đất, bên mép lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bản thân là ngoại tôn nữ của thái hậu, nhị hoàng tử vừa là cháu trai của vừa cháu ngoại của bà ta, nhưng thái hậu lại cứ lạnh nhạt như vậy, chẳng có nửa điểm nôn nóng vì nhị hoàng tử.
Quả nhiên là sau khi thân điệt nữ Tĩnh phi này hoài thai thì thái hậu cũng chẳng thèm nhìn đến những người sở xuất hoàng tử khác nữa.
Chỉ sợ là mất đi tính mạng càng tốt, vậy thì sẽ không cản đường con trai của Tĩnh phi nữa.
“Dạ.” Nàng ta đáp một tiếng, lúc đứng dậy, trên mặt đã thu lại không ít thần sắc không cam tâm, chỉ còn lại nước mắt.
Sau khi Thần phi rời đi, Trịnh thái hậu thở dài: “Chắc là bây giờ nàng ta đã trách ai gia lắm nhỉ.”
Liêu thái phi nhận lấy chung trà cung nữ đưa tới, để vào bên cạnh Trịnh thái hậu: “Thần phi chỉ là quá quan tâm nên bị loạn thôi, sau này nhất định có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của tỷ tỷ. Trong cung hơn mấy ngàn người, nếu thật sự như mong muốn của Thần phi mà cưỡng ép giữ đám người nhị hoàng tử lại trong cung, lỡ như chứng đậu lại lan tràn ra, không biết là sẽ có bao nhiêu người chết đâu, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu tỷ tỷ đáp ứng thì sau này sách sử sẽ viết như thế nào đây? Chắc chắn là bị mắng chửi rồi.”
“Ngược lại ai gia chẳng sợ bị mắng chửi, ai gia chỉ sợ là hoàng thượng có chuyện. Nàng ta có con trai, chẳng lẽ ai gia không có con trai sao?”
Trịnh thái hậu hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó rầu rĩ nhíu mày: “Huống hồ hoàng đế cũng không chỉ là con trai của ai gia, mà còn là vua của Đại Tề. Vua có chuyện, hoàng tử lại còn nhỏ, Man tộc, các nước phụ thuộc nhất định sẽ tranh nhau vùng lên, Đại Tề lâm nguy.”
Liêu thái phi rất biết phỏng đoán tâm tư của Trịnh thái hậu, thấy vậy mặt không biến sắc nói xấu Thần phi: “Tỷ tỷ nói đúng, rốt cuộc thì Thần phi cũng còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, hôm nay ngay cả Tôn viện phán cũng chưa xác định được là nàng ta có làm sao hay không, nàng ta lại không thành thật mà đợi ở Dực Khôn cung đi, lại chạy loạn đến Dưỡng Tâm điện rồi còn đến Từ Ninh cung, chẳng lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng hay tỷ tỷ gì cả.”
Vốn dĩ Trịnh thái hậu cũng lo lắng cho an nguy của Dục Cảnh đế, nghe vậy thì sắc mặt lại đen đi mấy phần.
Một hồi lâu sau, đập tay lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Thần phi bị ai gia sủng ái đến hư rồi, sau chuyện này, nàng ta mà an phận thủ thường thì không nói, nếu như mà còn không biết nặng nhẹ như vậy nữa, nhất định ai gia sẽ không bỏ qua đâu.”
Nhưng hiển nhiên Thần phi cũng không phải là chủ nhân sẽ tùy tiện buông tha, sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, nàng ta cũng không trở về Dực Khôn cung của mình, ngược lại đi đến Chung Túy cung.
Nghe được Thôi Kiều bẩm báo, Trang Minh Tâm chau mày.
Nhị hoàng tử mới ba tuổi, còn chưa đến tuổi thành niên, bây giờ đang theo mẫu phi Thần phi ở trong chính điện Dực Khôn cung.
Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa, nhũ mẫu của nhị hoàng tử và cung nữ thiếp thân Thanh Loan đều không tránh được, Thần phi cũng được coi là nằm trong nhóm người có nguy cơ lớn.
Nàng ta không thành thật cách ly trong Dực Khôn cung đi, lại chạy tới Chung Túy cung cầu kiến nàng, đang có ý đồ gì đây?
Còn nữa, các biện pháp cách ly trong cung cũng không khỏi chưa làm đến nơi đến chốn rồi, lại để cho Thần phi thuộc nhóm người có nguy cơ cao tự do chạy loạn ở bên ngoài như vậy?
“Tất cả các ngươi đi xuống đi, không cần hầu hạ ở đây đâu.” Trang Minh Tâm đuổi hết tất cả cung nhân đi, nàng đích thân nghênh đón Thần phi đang ở trong sân vào minh gian.
Minh gian là nơi rộng lớn, trước sau đều có cửa, lát nữa dù có là khử trùng hay thông gió cũng đơn giản hơn.
Sau khi mời khách ngồi, Trang Minh Tâm cũng không ngồi lên bảo tọa địa bình, chỉ ngồi lên cái ghế thứ nhất ở hàng ghế thái sư phía tây đối diện, cười nhạt nói: “Tỷ Tỷ vô sự không lên điện Tam Bảo, có chuyện gì muốn dặn dò muội muội vậy?”
Nước mắt của Thần phi nói đến là đến, nàng ta bên cầm khăn lau nước mắt, bên tủi thân nói: “Ta đặc biệt tới cầu muội muội giúp đỡ.”
Cầu nàng giúp đỡ?
Trang Minh Tâm nghi ngờ nhíu mày, hổ thẹn nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, ta thì có tài cán gì cứ, nào có bản lĩnh có thể giúp đỡ tỷ tỷ được?”
“Chuyện này chỉ sợ là có mình muội muội mới có thể giúp đỡ ta thôi, cầu xin muội muội nhất định phải giúp ta.” Thần phi chợt đứng lên, dứt khoát quỳ xuống.
Cùng là phi vị, Trang Minh Tâm nào dám nhận đại lễ bực này, vội vàng đưa tay ra kéo Thần phi dậy.
Nhưng Thần phi lại tự mình đứng lên, lui về phía sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay Trang Minh Tâm: “Tuy Tôn viện phán nói tỷ tỷ tạm thời không sao, nhưng muội muội vẫn đứng nên đến quá gần thì tốt hơn.”
Trang Minh Tâm lập tức dừng bước chân lại, làm ra dáng vẻ sợ hãi.
Một lát sau, nàng mới mở miệng nói: “Tỷ tỷ đừng có làm ta tổn thọ, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, nếu như có thể giúp một tay muội muội nhất định sẽ dốc toàn lực, nếu như không thể thì cho dù tỷ tỷ có ba quỳ chín lạy, muội muội cũng đành bó tay.”
Đây gọi là nói những lời cảnh cáo trước, cũng là phòng ngừa chu đáo.
Thần phi thấy nàng thoải mái như vậy thì cũng nói thẳng: “Hoàng thượng đã ban lệnh đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác đế hành cung Thượng Lâm Uyển, chỉ có một Mã thái y và những dân thường đã từng mắc bệnh trong dân gian đi theo, tỷ quả thực là không yên tâm, muốn nhờ muội muội hỗ trợ khuyên nhủ hoàng thượng, để cho hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, giữ lại đại hoàng tử và nhị hoàng tử ở trong cung.”
Sợ Trang Minh Tâm cự tuyệt, nàng ta lại còn nịnh bợ nàng: “Hoàng thượng sủng ái muội muội nhất, chắc hẳn là sẽ chịu nghe lời của muội muội.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cái ý tưởng ngu xuẩn gì đây? Giữ bọn họ lại trong cung, sau đó lây cho hết tất cả mấy ngàn người trong cung sao?
Trang Minh Tâm suýt chút nữa là không duy trì được vẻ mặt của mình, khóe miệng co quắp mấy cái, miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ hớn hở: “Tỷ tỷ quá lo lắng chắc chắn sẽ loạn, nhưng hai vị hoàng tử đều là con trai ruột của hoàng thượng, hoàng thượng há lại có thể cho người bên dưới đối xử không tốt với bọn hắn được?
Tuy chỉ có mỗi Mã thái y đi theo, nhưng những toa thuốc đều là do toàn thể thái y viện cân nhắc mà nghĩ ra, sau này cũng sẽ phái người lấy kết luận mạch chứng của Mã thái y về, căn cứ vào mạch tượng mới mà kịp thời điều chỉnh thuốc, chẳng cần phải lo lắng cho chuyện này.
Còn người hầu hạ, những người đã từng mắc bệnh trong dân gian, cùng lắm chỉ là làm chút việc nặng ở bên ngoài, bên cạnh hai vị hoàng tử đều có khoảng mười cung nhân đã từng mắc bệnh đậu mùa, quá là đầy đủ rồi.”
Những chuyện này đều là sáng nay Tiểu Mãn chạy tới nói cho nàng.
Dĩ nhiên, chẳng những không được nàng khen ngợi, lại còn bị nàng mắng một trận theo lệ cũ.
Nhưng cũng chỉ dọa được trong chốc lát, Tiểu Mãn này là điển hình cho “Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải.”
“Muội muội biết rất cặn kẽ nhỉ.” Thần phi ngẩn ra, hiển nhiên nàng ta cũng không biết những tin tức này, nhưng lại không vì những lời trấn an của Trang Minh Tâm mà tỉnh ra.
Vẫn kiên trì nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng nào có đầy đủ tốt bằng trong cung được? Muội muội, từ khi nhị hoàng tử sinh ra đã không rời khỏi ta, bây giờ nó mà một thân một mình bên ngoài, nhũ mẫu cũng sốt cao không giảm, chẳng thể chăm sóc cho nó, trong lòng ta như là có lửa đốt vậy, không lúc nào mà không lo lắng cho hắn cả.
Coi như là tỷ tỷ van cầu ngươi, ngươi giúp tỷ tỷ lần này đi!”
Tâm trạng của Thần phi Trang Minh Tâm có thể hiểu được, nhưng nàng sẽ không làm cái ý tưởng khuyên Dục Cảnh đế ngu xuẩn như vậy.
Sự thật mất lòng, bây giờ chắc là Thần phi cũng chẳng nghe lọt lời khuyên nữa, nàng cũng chẳng cần phải gắng sức làm gì.
Nhưng cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt nàng ta, lỡ như nhị hoàng tử thật sự bỏ mạng, Thần phi giận cá chém thớt thì nàng có thể sẽ gặp phải phiền toái rồi.
Cho nên nàng nói: “Nếu tỷ đã mở miệng, muội cũng không tiện từ chối, sẽ giúp tỷ nói vài lời bên cạnh hoàng thượng. Nhưng có thể khuyên được hoàng thượng hay không thì muội cũng không dám đảm bảo đâu, nếu như không thành tỷ cũng đừng trách muội vô dụng.”
“Muội muội chịu hỗ trợ là tỷ tỷ đã vô cùng cảm kích rồi, bất luận là có được hay không tỷ tỷ cũng sẽ nhớ lấy phần ân tình này của muội.” Thần phi lập tức lộ ra một nụ cười cảm kích.
…
Nàng tự đưa tiễn Thần phi đi khỏi, Trang Minh Tâm thay quần áo, cầm hộp đựng thức ăn rồi cho hai hũ đào vàng ngâm vào, kêu Quỳnh Phương xách lây rồi ngồi lên kiệu đi tới Dưỡng Tâm điện.
Nếu đã nhận lời Thần phi rồi thì vẫn nên làm dáng một chút.
Dĩ nhiên, nàng cũng không hoàn toàn làm được một người lãnh tâm lãnh phế trước một nữ tử có tấm lòng từ mẫu, những lời gì nên nói nhất định sẽ nói.
Nhưng nàng cũng rất hiểu Dục Cảnh đế, chắc chắn là một trăm phần trăm không đồng ý.
Nếu như não hắn đột nhiên úng nước muốn làm chuyện ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ ngăn cản.
Nói lời không giữ lời, nhưng chẳng phải nàng mới là người nói chuyện sao?
Nhưng nàng còn có cách nào hả?
Nàng cũng chỉ là muốn một vài ngày bình yên, không muốn gây thù hằn thôi mà.
Khi đến Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế đang nghị sự với hai vị thủ phụ nội các.
Trang Minh Tâm đợi non nửa giờ ở thiền điện, Cao Xảo mới tời mời nàng vào chính điện.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.” Trang Minh Tâm quỳ xuống hành lễ trước.
Dục Cảnh đế đang sứt đầu mẻ trán, thấy Trang Minh Tâm đi vào, nghi ngờ nhíu mày một cái: “Sao nàng lại tới đây?”
Trang Minh Tâm quả thực là thuộc loại người như cái bánh xe vậy, đẩy đẩy thì nhúc nhích, bây giờ lại không cần đẩy nữa mà cũng tự mình chạy về phía trước.
Hôm nay không cho truyền lại tự mình tới Dưỡng Tâm điện, chẳng lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao?
Trang Minh Tâm nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Quỳnh Phương, đặt lên ngự án, cười nói: “Hoàng thượng xử lý triều chính khổ cực, thần thiếp đưa hai hũ đào vàng ngâm tới cho hoàng thượng ngọt giọng.”
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Dục Cảnh đế “xì” một tiếng, hắn chẳng tin một câu nào của nàng cả.
“Hoàng thượng quả nhiên là anh minh thần vũ, chuyện gì cũng không lừa được người.” Trang Minh Tâm khen một câu, sau đó nói chuyện Thần phi tới tìm nàng ra.
“Ngu xuẩn!” Nàng vừa dứt lời, Dục Cảnh đế đã mắng thành tiếng.”
Lời này hiển nhiên là mắng Thần phi.
“Nhị hoàng tử là con trai của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ hết lòng cứu chữa, cần nàng ta phải khóc sướt mướt cầu xin hết cái này đến cái nọ sao? Trẫm cũng không phải là người chết!”
Khi Dục Cảnh đế nghe được tin sau khi Thần phi rời khỏi Dưỡng Tâm điện lại chạy đến Từ Ninh cung, vốn dĩ đã đầy một bụng tức rồi, cứ tưởng rằng nàng ta ăn canh bế môn ở chỗ của thái hậu xong thì sẽ yên tĩnh lại, ai biết nàng ta cuối cùng lại đánh chủ ý lên Trang Minh Tâm, đúng thật là càng khiến hắn tức giận hơn.
“Hoàng thượng bớt giận, Thần phi cũng chỉ là quá lo lắng nên loạn thôi, hoàng thượng cũng đừng so đo với nàng ta.” Trang Minh Tâm thấy thái độ này của hắn, chắc chắn rằng sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì nhất thời đã yên tâm lại không ít.
Dục Cảnh đế hừ nói: “Cũng là mẫu thân, tại sao Huệ tần không nói tiếng nào mà nàng ta lại ầm ĩ nhảy nhót không ngừng là sao?”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, đó là vì Thần phi có sức để ầm ĩ, còn huệ tần lại không có.
Nàng cũng không tiếp lời, lấy một hũ đào vàng từ trong hộp đựng thức ăn ra, ung dung mở nắp gỗ, để xuống bên cạnh Dục Cảnh đế, cũng đưa lên một cái thìa canh, cười nói: “Hoàng thượng ăn đào vàng ngâm đi.”
Dục Cảnh đế chửi bới một phen, sự tức tối trong ngực đã tiêu tan không ít, đưa tay lên nhận lấy thìa canh, múc một miếng đào vàng đưa lên miệng, khẽ cắn một cái.
“Ăn ngon.” Hắn nhai một hồi rồi nuốt, sau đó vội vàng đưa nốt nửa miếng còn lại vào trong miệng.
Chờ đến khi nếm được nước đường hắn lập tức phản bội, nói liên tục: “Nước đường uống thật là ngon, mùi vị còn hơn cả đào vàng ngâm.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, chuyện này thì đúng là không phải nói nhảm, hơn nửa đường phèn vàng đã hòa tan vào trong nước, đào vàng lại ngâm trong đó hồi lâu, tinh hoa đều đọng lại trong nước đường, mùi vị đương nhiên là ngon hơn rồi.
Hắn ăn rất kinh khủng, còn không quên nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm rất thích ăn đào vàng ngâm, những hũ còn dư lại của người ngàn vạn lần đừng cho người khác nữa, đều giữ lại cho trẫm.”
“Hoàng thượng còn muốn ăn luôn cả phần của thần thiếp hay sao? Mơ đẹp!” Trang Minh Tâm không vui.
Dục Cảnh đế lập tức nịnh nọt nói: “Sao có thể chứ, trẫm có một miếng thì ái phi cũng có một nửa, sao trẫm có thể để ái phi chịu ủy khuất chứ?”
Bây giờ vẻ mặt Trang Minh Tâm mới hơi bớt giận.
“Ba ngày sau trẫm muốn tắm trai giới, sáng và tối hai lần tới điện Bảo Hoa cầu phúc cho đại hoàng tử, nhị hoàng tử, không thể đến Chung Túy cung của nàng được.” Đột nhiên Dục Cảnh đế nghĩ tới một chuyện, nói như vậy với Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm vui mừng mà suýt nữa đã nhảy cẫng lên, vậy thì quá tốt rồi.
Lại có được một kỳ nghỉ dài để nghỉ ngơi một phen rồi.
“Dạ, thần thiếp biết rồi.” Trên mặt Trang Minh Tâm vẫn giả vờ trấn định.
Dục Cảnh đế lại nói: “Chuyện của Uông Thừa Trạch, ý tưởng khi trước nàng cho trẫm chắc là không cần dùng đến nữa.”
Trang Minh Tâm thở dài, vận may của Uông Thừa Trạch đúng là không tốt mà, bây giờ hai vị hoàng tử không rõ sống chết, cho dù quán trà và rạp hát được làm việc theo đúng kế hoạch, các học sinh cũng không dám gây rối trong khoảng thời gian này.
Nhưng lại nghe hắn nhẹ giọng nói: “Dựa theo dân gian giải thích, chứng đậu là trời phạt, cho nên trẫm chuẩn bị đại xá thiên hạ, vừa vặn Uông Thừa Trạch có thể đổi từ sau mùa thu vấn trảm thành lưu đày ba ngàn dặm, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Nói chuyện có thể đừng nói cái kiểu ngắt quãng như vậy không, chuyện thần linh này cũng làm cho nàng vô cùng lo lắng đó!
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng thờ phào một hơi, dầu gì cũng có thể giữ được mạng của Uông Thừa Trạch.
Lời đã nói rồi, nàng cũng nên cáo lui, Dục Cảnh đế tâm không tịnh, trên ngự án con một đống tấu chương chưa phê duyệt, chẳng lẽ nàng còn tiếp tục quấy rầy.
Nàng lấy một hũ đào vàng khác từ trong hộp đựng thức ăn ra giao cho Cao Xảo, đưa hộp đựng thức ăn cho Quỳnh Phương, quỳ xuống nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Dục Cảnh đế cũng không giữ lại, gật đầu: “Đi đi.”
Trang Minh Tâm vừa bước đi, lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, nghiêm túc nói: “Thần thiếp có chuyện quan trọng phải nói với hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho mọi người lui xuống.”
Dục Cảnh đế có chút bất ngờ, liếc Trang Minh Tâm một cái, ngay sau đó vung tay lên: “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”
Một lát sau, trong điện chỉ còn lại chủ tớ Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế và chân chó Cao Xảo.
Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng: “Thần thần bí bí, có chuyện gì quan trọng muốn nói với trẫm? Mau nói ra đi.”
Trang Minh Tâm hỏi hắn một câu trước: “Hoàng thượng có còn nhớ vết sẹo lớn như hạt đậu tằm trên cánh tay thần thiếp không?”
“Dĩ nhiên là trẫm nhớ.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mỗi một nơi trên người nàng hắn đều nhớ rõ, không chỉ nhớ rõ mà còn từng hôn qua nữa.
Nàng đã nhìn thấu ý nghĩ hoa tâm của hắn, âm thầm liếc mắt.
Lúc này mới nói một lèo không ngừng mà không sợ là người ta kĩnh hãi: “Đó cũng không phải là vì nhánh cây làm cho bị thương, mà là vết sẹo do thần thiếp tiêm chủng vắc xin đậu mùa lưu lại. Vắc xin đậu mùa giống như bệnh đậu mùa, sau khi người tiêm loại vắc xin này thành công có thể vĩnh viễn không bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa.”
“Nàng nói có thật không?” Dục Cảnh đế hoảng sợ đứng lên, tay vô tình kéo đống tấu chương trên bàn, nhất thời một rầm rầm một trận.
Đậu mùa là chứng bệnh ác tính, hoàng cung tiền triều đã từng bị bệnh đậu mùa tàn phá, một lần dẫn đến cả hoàng thượng lẫn hoàng tử đều mất mạng, chỉ đành phải chọn một người trong dòng họ ra để làm con thừa tự của hoàng đế, kế thừa đại nghiệp thống nhất thiên hạ.
Nhưng con thừa tự tân đế lại thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chưa tới mười năm sau đã thay đổi triều đại rồi.
Có thể thấy được mức độ gây hại nghiêm trọng đến mức nào.
Cho nên thân là kẻ ở trên, không có một ai là không sợ cả.
Trang Minh Tâm gật đầu nói: “Chuyện lớn như vậy, thần thiếp nào dám đùa giỡn?”
Chương 40
Dưới sự thúc giục của Dục Cảnh đế, Trang Minh Tâm đã khái quát đơn giản về nguyên lý của vắc xin bệnh đậu mùa một phen.
Sau đó mặt đầy nghiêm túc nói: “Sau này thần thiếp sẽ viết một phần báo cáo cặn kẽ cho hoàng thượng, hoàng thượng đưa cho thái y viện rồi kêu bọn họ bắt tay vào thí nghiệm đi. Chỉ là chuyện này không gấp được, cần phải chờ thái y viện nghiên cứu ra phương án thực sự có thể dùng được, vậy mới có thể phổ biến rộng rãi được.”
Dục Cảnh đế có hơi lỗ mãng, hấp tấp làm việc, nàng lại nói ra việc trước kia của mình: “Lúc trước thần thiếp đã dùng bản thân và muội muội ra làm liều, nhất định là không thể noi theo, sơ sẩy một chút sẽ xảy ra án mạng đó.”
Sau đó, nàng lại thở dài nói: “Phương pháp này chỉ có thể phòng ngừa, không có hiệu quả với người đã mắc bệnh đậu mùa.”
Ý nói, biện pháp này không dùng được lên người đại hoàng tử và nhị hoàng tử, đừng có suy nghĩ lệch lạc nào, còn phải cần thái y viện tận tâm cứu chữa mới được.
Dục Cảnh đế nghĩ đến đại hoàng tử và nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi mà đã gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, đau lòng nhắm mắt lại, lúc này mới gật đầu nói: “Trẫm biết rồi.”
Sau một hồi yên lặng, hắn lại mở miệng nói: “Công lao của nàng trẫm sẽ ghi nhớ, chỉ là chuyện này không thích hợp để nói thẳng ra bên ngoài, trẫm sẽ đổ lên đầu thần y nào đó không tồn tại, sau này lại tìm một lý do để ban thưởng cho nàng.”
Tuy là chuyện tốt công lao lưu truyền thiên thu, nhưng lại phải cái là có nguy hiểm trong quá trình, lỡ như vị quan to quý nhân nào vì vậy mà bỏ mạng, chỉ sợ sẽ giận cá chém thớt lên nàng. Thứ hai là sẽ có một vài người quấy nhiễu, tỷ như Thần phi, sẽ trách nàng không công bố phương pháp này sớm một chút, vì vậy mà dẫn đến người thân nhất phải chịu tội, chỉ sợ lúc này sẽ ghi hận nàng.
Còn muốn thưởng như thế nào thì…
Hắn sờ sờ cằm, nếu chuyện này thực sự thành công, cho một vị trí trong phân vị bốn phi chắc hẳn là cũng không quá phận nhỉ?
“Thần thiếp nghe theo hoàng thượng.” Trang Minh Tâm vốn cũng không phải là người thích huênh hoang, lần tính toán này của Dục Cảnh đế đúng là gãi đúng chỗ ngứa, dĩ nhiên là nàng sẽ giơ hai tay hai chân tán thành rồi.
…
Sau khi trở lại Chung Túy cung từ Dưỡng Tâm điện, Trang Minh Tâm đã vào thư phòng ở tây thứ gian ngay lập tức, dùng khoảng hai canh giờ, viết ra được một bản kế hoạch tiêm chủng bệnh đậu mùa cặn kẽ, sau đó phái một người biết nội tình là Quỳnh Phương đưa đến Dưỡng Tâm điện.
Lại làm được một chuyện lớn như vậy, nhất thời Trang Minh Tâm thở ra một hơi thật dài.
Sau đó cảm thấy hẳn là nên tự thưởng cho bản thân.
Vì vậy nàng vô cùng phấn khởi đi đến phòng bếp nhỏ, chỉ huy hai trù tử dùng bột sắn dây làm “trân châu” bên trong trà sữa trân châu.
Khi đi ngang qua vườn rau ở hậu điện, phát hiện không ngờ là cà rốt và cải trắng trồng đã nảy mầm, dưới ánh mặt trời ngày thu tỏa ra sức sống dồi dào.
Nàng xách váy, đi vòng quanh ruộng đất đang phát triển một hồi, hưởng thụ một phen khoái cảm “đại chủ nông trường” đi thăm nông trường của mình.
Lúc này mới hài lòng đi tới điện Tây Phối.
Sắn dây thì sớm đã nhờ Nội Thiện Phòng chọn mua xong rồi, chỉ cần phải rửa sạch, mài ra, lắng đọng thành tinh bột rồi còn phải phơi nắng nữa.
Mưa mấy ngày liền nên phải treo lên để tránh mốc, Chung Đại, Tiền Hỉ sử dụng lò bánh mì, bây giờ mới hơ khô được.
Làm “trân châu” không khó, cho đường đỏ vào nước sôi rồi nấu sôi lên, sau đó nhân lúc còn nóng cho bột sắn dây vào, sau khi nặn thành cục thì dùng tay nặn thành từng viên hình tròn nhỏ.
Bỏ vào trong nước sôi nấu một khắc, lại ủ trong thời gian một chung trà, sau đó vớt ra bỏ vào nước sôi để nguội dự trữ là được.
Như vậy là đã có “trân châu” rồi, bên ngoài có màu đỏ nhạt long lanh trong suốt, cảm giác dai dai cộng thêm hương vị ngọt ngào.
Cho vào trà sữa ngay tức khắc đã khiến cho hương vị đơn độc của trà sữa tăng lên không ít.
Sau hai khắc, Trang Minh Tâm nằm nghiêng lên giường la hán ở chính điện đông thứ gian, hai tay ôm cốc trà sữa, nhai nuốt từng viên “trân châu”, nhai ngấu nghiến.
Nghĩ đến hôm nay cẩu hoàng đế làm việc khiến nàng rất hài lòng, lại kêu Lý Liên Ưng tới, bảo hắn đưa một cốc cho Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế bên kia nghe được Cao Xảo bẩm báo Chung Túy cung lại có người tới, không kìm chế được mà bật cười: “Nếu Uyển phi mỗi ngày đều nhiệt tình như vậy thì thật là tốt biết bao.”
Cao Xảo không dám tiếp lời, trong đầu nghĩ Uyển phi nương nương quả thật là chu toàn, chỉ sợ hoàng thượng sẽ đổi lại không hứng thú nữa, dẫu sao trong cung cũng có rất nhiều phi tần ân cần chu toàn, muốn chính là “khác biệt với người khác.”
Khi được truyền triệu, Lý Liên Ưng vào điện xong, đưa cốc đựng trà sữa và ống hút thích hợp dùng đưa cho Cao Xảo, mặt đầy nịnh nọt nói: “Nương nương chúng ta làm được trà sữa trân châu, đặc biệt kêu nô tài đưa tới cho hoàng thượng ngự phẩm.”
Dục Cảnh đế nghĩ đến chuyện cười “trân châu” ngày trước của bản thân, nhất thời sắc mặt cứng đờ.
Một lát sau mới coi như không có chuyện gì xảy ra mà “Ừ” một tiếng: “Trình lên đi.”
“Dạ.” Cao Xảo vội mở hộp đựng thức ăn ra, lấy khăn vải bọc ống hút lại và cốc trà sữa có lỗ trên nắp ra, cắm ống hút vào lỗ trên nắp của cốc trà sữa, đậy nắp bằng gỗ có lỗ lên, sau đó một tay đỡ đế, một tay đỡ thân cốc, để lên ngự án bên cạnh Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế cúi đầu, hút một hơi, hút được mấy viên “trân châu” vào trong miệng, sau khi nhai một hồi, khóe miệng lộ ra tiếng cười khẽ hài lòng.
Hắn cất giọng nói: “Uyển phi dâng lên trà sữa trân châu có công, thưởng năm sọt nho cống phẩm Lương Châu.”
Cao Xảo cười mỉa mai nói: “Hoàng thượng, cống phẩm của Lương Châu còn chưa tới kinh thành đâu.”
“Còn cần ngươi phải nói sao?” Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn Cao Xảo một cái, hừ nói: “Trẫm chỉ là lên tiếng trước, cũng chưa bảo ngươi đưa đi ngay bây giờ, đợi sau khi cống phẩm của Lương Châu vào kinh rồi bổ sung sau.”
Nho cống phẩm Lương Châu là vật hiếm có, lại đột nhiên phân cho Trang Minh Tâm một nửa, bỏ qua thái hậu và những phi tần phân vị cao khác, hiển nhiên là có chút không thể nào nói nổi.
Lấy trà sữa làm lý do, tuy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng dầu gì cũng có thứ để giải thích.
Lý Liên Ưng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, cười hì hì nói: “Nô tài tạ hoàng thượng long ân thay Uyển phi nương nương, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.”
Trong lòng vui vẻ vô cùng, đi một chuyến này, Uyển phi nương nương lại được ban thưởng năm giỏ nho cống phẩm Lương Châu, sau khi trở về nương nương nhất định sẽ ban thưởng cho hắn ta.
Cũng không cần phải là nén vàng đâu, chỉ cần bạc thôi hắn cũng không chê.
Dục Cảnh đế lại phân phó một câu: “Trở về nói với nương nương của các ngươi, từ nay về sau giờ tỵ mỗi ngày phải đưa một cốc trà sữa trân châu đến Dưỡng Tâm điện.”
“Nô tài tuân chỉ.” Lý Liên Ưng dứt khoát đáp một tiếng, thấy hoàng thượng không còn phân phó gì nữa thì lui ra khỏi chính điện.
Trở về Chung Túy cung, hắn báo lại tiền căn hậu quả cho Trang Minh Tâm, sau đó mặt đầy mong đợi nhìn nàng.
Trang Minh Tâm bĩu môi, phân phó Quỳnh Phương: “Lý công công vất vả rồi, lấy hai nén bạc cho Lý công công đi chơi đi.”
“Đa tạ nương nương ban thưởng.” Lý Liên Ưng vui mừng, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Sau khi đuổi người ra ngoài, Trang Minh Tâm nằm nghiêng lên gối, biết vậy thì chẳng làm.
Cũng không nên kêu Lý Liên Ưng đi đưa trà sữa trân châu, trên danh nghĩa là ban thưởng nho cho nàng, nhưng thực ra lại là để nàng ủ rượu nho giúp hắn, chuyện này cũng thôi đi, ít nhất là bản thân nàng cũng có thể giữ lại một nửa.
Lại còn đặt trước mỗi ngày bán ra một cốc trà sữa trân châu, nhưng một văn tiền cũng không đưa!
Sắn dây không cần tiền sao? Đường đỏ không cần tiền hả? Phí chạy việc của cung nhân không cần ư?
Tất cả những thứ này đều do nàng bỏ ra.
Đường đường là hoàng đế, vậy mà lại ăn uống như bá vương, đúng thật là vô sỉ mà!
Nhưng nàng có thể không cho uống sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.
Cho nên tức thì tức, cần đưa ra bên ngoài thì vẫn phải đưa, cho nên nàng đã cho người gọi Chung Đại, Tiền Hỉ tới, phân phó chuyện này xuống.
…
Lúc nửa chiều, Trang Minh Tâm vừa mới tỉnh ngủ, đang nhìn ngắm nóc nhà để hồi thần lại, Thôi Kiều vào báo cho nàng là Tào Thu Dương của Thận Hình Ti cầu kiến.
Nàng lập tức bò dậy, rửa mặt thay quần áo, sau một phen chỉnh lý, mới cho người mời hắn tới đông thứ gian.
Tào Thu Dương đi vào, chào một cái, cười nói: “Tùy tiện quấy rầy nương nương, thỉnh nương nương tha thứ.”
Trang Minh Tâm như cười như không nói: “Cũng chưa đến mức quấy rầy, nhưng mỗi lần Tào công công tới đều chẳng có chuyện tốt gì, trong lòng bổn cung còn đang gấp gáp đây này.”
Vụ án của Lưu Hương Nhi đã xong, nàng và Thận Hình Ti cũng chẳng liên quan gì đến nhau nữa, Tào Thu Dương đột nhiên đến cửa, chắc là vì chuyện của Dụ mỹ nhân.
Dẫu sao thì gần đây thì Thận Hình Ti cũng chỉ tiếp nhận vụ án Dụ mỹ nhân bị độc câm giọng.
Thân là thái giám chưởng sự của Thận Hình Ti, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tào Thu Dương không được chào đón, khôn khéo mà tâng bốc nói: “Nương nương nói đùa, nương nương lương thiện, thanh liêm như vậy, có gì mà phải sợ chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Sợ hãi thì cũng không sợ, chính là sợ công công lại tìm việc cho bổn cung làm thôi.”
Sở dĩ nàng kêu Lý Liên Ưng trói hết những cung nhân của Dụ mỹ nhân đến Thận Hình Ti, là không muốn nhúng tay vào chuyện phiền toái này nữa, Tào Thu Dương muốn lần nữa bỏ nồi lại, đó là chuyện vạn vạn không thể nào.
Ai ngờ Tào Thu Dương không phải là tới quăng nồi, mà là vội tới báo tin mừng cho nàng.
Tào Thu Dương cười híp mắt nói: “Đến nói tin tốt cho nương nương, Thận Hình Ti đã tra được hung thủ độc câm giọng của Dụ mỹ nhân rồi.”
Trang Minh Tâm vô cùng kinh hãi.
Cũng đúng, Dục Cảnh đế đã lệnh Thận Hình Ti nội trong ba ngày phải tra rõ chân tướng, hôm nay đã đến kỳ hạn ba ngày rồi.
Nếu vẫn không có kết quả gì thì lúc này Tào Thu Dương nên quỳ xuống thỉnh tội ở Dưỡng Tâm điện rồi, chứ không phải là bây giờ ở đây với bộ dáng và vẻ mặt ung dung như vậy.
Ngay sau đó, nàng lại thầm giật mình, chẳng lẽ hung thủ xuất thân từ Chung Túy cung? Nếu không thì sao ông ta lại chạy tới đây cầu kiến nàng làm gì?
Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, vui mừng nói: “Vậy đúng là chuyện quá tốt rồi, Dụ mỹ nhân mà biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Sau đó lại không rõ ý tứ mà khen một câu: “Công công quả nhiên lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể bắt được người xấu, có công công trấn giữ ở Thận Hình ti, những yêu ma quỷ quái trong cung cũng chẳng dám ngóc đầu lên nữa.”
Tào Thu Dương lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc, tuy đã bắt được người rồi, nhưng lại chết mất.”
Bị diệt khẩu sao?
Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, vốn dĩ nàng cũng biết chuyện này mà tra xét đến cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được một con dê thế tội thôi.
Lại không nghĩ rằng người sau lưng lòng dạ độc ác như vậy, trực tiếp giết người.
Sợ con dê thế tội không chống đỡ nổi cực hình ở Thận Hình Ti, khai người đó ra sao?
Nàng hỏi: “Là ai vậy?”
“Là một người tên Hương Nhi, cung nữ thô sử ở chính điện Vĩnh Thọ cung.”
Tào Thu Dương trả lời dứt khoát, ngay sau đó nói tỉ mỉ: “Theo như lời khai cung nữ Thải Cầm của Dụ mỹ nhân khai báo, Hương Nhi là đồng hương của nàng ta, ban đầu Dụ mỹ nhân vào cung tuyển tú, Hương nhi đã từng vẩy một chút dạ hương lên người Dụ mỹ nhân, Dụ mỹ nhân tức giận nên đã cho người đưa nàng ta đến Thận Hình Ti để phạt hai mươi đại bản…
Vì thế nên Hương Nhi ghi hận trong lòng, dùng năm mươi lượng bạc thu mua Thải Đàn có phụ thân đang bị bệnh nặng cần tiền để cứu mạng, hạ độc câm trong trà của Dụ mỹ nhân, hủy hoại chất giọng hay nhất mà nàng ta kiêu ngạo.”
Trang Minh Tâm nghe vậy, cau mày, hỏi: “Năm nay Hương Nhi bao nhiêu tuổi?”
Tào Thu Dương đáp: “Năm nay mười bảy, vào cung năm mười bốn tuổi.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Cung nữ thô sử vào cung mới ba năm mà có thể lấy ra được năm mươi lượng bạc?”
“Nô tài cũng không tin, nhưng chẳng thể là, sao được, Hương Nhi đã treo cổ tự vẫn rồi, chỉ còn để lại di thư đích thân viết…” Tào Thu Dương vừa nói, lại thở dài một hơi thật sâu.
Treo cổ hay là bị người ta siết chết, Thận Hình Ti đã có thâm niên làm việc lâu rồi, không thể nào không phân biệt rõ được.
Tào Thu Dương mà đã nói vậy thì hiển nhiên là sự thật rồi.
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, nếu người kia đã dám làm ra chuyện này thì hẳn là phải có tính toán rất kỹ rồi, tất nhiên sẽ không tìm được sơ hở.”
Biết hung thủ xuất thân từ chính điện Vĩnh Thọ cung là đã đủ rồi.
Chuyện này tất nhiên là Trương đức phi xúi giục, độc câm Dụ mỹ nhân, thà nói là đổ oan cho nàng, chẳng bằng nói là trắng trợn cảnh cáo nàng.
Dẫu sao nàng giỏi nghiệm thi xử án, trên dưới hậu hậu cung đều biết rồi, sao Trương đức phi có thể không biết việc đổ oan cho nàng là không hề dễ dàng chứ?
Nếu không thì tại sao Trương đức phi lại dùng người trong Vĩnh Thọ cung, mà lại không phải là tìm một người không liên quan ở bên ngoài?
Nàng ta vào cung nhiều năm, tay lại cầm phượng ấn, Vĩnh Thọ cung không thể nào không có con cờ để dùng được.
Đây là báo thù lúc trước nàng ta bị Dục Cảnh đế khiến trách vì nàng, suýt chút nữa bị đoạt đi phượng ấn, đồng thời cũng cảnh cáo nàng đừng có kiêu ngạo quá, nếu không thì sẽ cho nàng nếm “trái ngọt”.
Trang Minh Tâm thấy nực cười, có bản lĩnh thì nhắm vào nàng này, mượn người khác để cảnh cáo nàng thì coi là bản lĩnh gì chứ?
Tuy Dụ mỹ nhân câu dẫn Dục Cảnh đế ngay trước mặt nàng là không thích đáng, nhưng tội không lớn đến nỗi phải bị câm.
Nàng không khỏi sinh lòng áy náy, nếu như không phải bời vì nàng thì Dụ mỹ nhân cũng sẽ không bị tai bay vạ gió.
Mặc dù dùng Dụ mỹ nhân để làm việc,chỉ sợ sau này cũng không có kết quả tốt đâu, nhưng đây cũng là nói sau, bây giờ nàng đích xác nghẹn ngào thay cho bản thân mình.
Xem ra từ nay về sau bản thân nàng phải chăm sóc nàng ta nhiều rồi.
Nàng thu lại tất cả suy nghĩ, nực cười nhìn Tào Thu Dương: “Đa tạ Tào công công đã báo nội tình cho bổn cung biết, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bổn cung cả, công công nên bẩm báo với hoàng thượng, Dụ mỹ nhân mới phải, không nên tới chỗ này của bổn cung.”
Tào Thu Dương cười nói: “Vốn cũng đang muốn đi đến cung Thừa Càn để gặp Dụ mỹ nhân tiểu chủ, đi ngang qua chỗ này của nương nương, chợt cảm thấy khát, vì vậy nên đi vào đòi một ly trà để uống của nương nương, chẳng lẽ nương nương lại keo kiệt như vậy sao?”
Đây là cái cớ ông ta đã tự tìm trước cho bản thân.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng cũng chỉ có thể bảo người dâng trà cho ông ta, xem ra ông ta đã tự mình bán cho nàng ân tình này, nàng không muốn nhận cũng phải nhận rồi.
Dẫu sao ông ta cũng đã tới, nội tình nàng không muốn nghe cũng đều đã nghe, bây giờ có nói gì cũng đã trễ rồi.
Tào Thu Dương nhận lấy chung trà Quỳnh Phương bưng tới, khẽ nhấp một ngụm, sau đó để chung trà vào lại trong khay, chắp tay nói: “Nô tài cũng không quấy rầy nương nương nữa.”
Sau khi đưa Tào Thu Dương đi, Trang Minh Tâm gọi Thôi Kiều tới, hỏi: “Tình hình Dụ mỹ nhân thế nào rồi?”
Thôi Kiều cung kính trả lời: “Thấy đã tốt hơn nhiều rồi, vẫn uống theo phương thuốc kia, mỗi ngày thái y cũng tới xem qua một lần, nương nương không cần lo lắng.”
Thấy tốt ý là vết thương ở cổ họng đã khép lại, cũng không phải là nói giọng đã khôi phục.
Câm chính là câm, cho dù có dưỡng thương tốt cũng không có khả năng nói lại được nữa.
Trang Minh Tâm gật đầu một cái, phân phó nói: “Đi lấy túi yến huyết kia của Hân quý nhân tặng đưa cho Dụ mỹ nhân, kêu nàng ta bồi bổ thân thể.”
Quỳnh Phương không vui trề môi: “Nương nương, thứ quý giá như vậy, người nên giữ lại để bồi bổ cho bản thân chứ, cho Dụ mỹ nhân tổ yến bình thường là được rồi.”
“Thân thể bổn cung khỏe mạnh, không cần yến huyết để bồi bổ.” Trang Minh Tâm hừ một tiếng.
“Dạ.” Thôi Kiều đáp một tiếng, định đi tới phòng kho nhỏ.
Trang Minh Tâm lại cười nói: “Mấy ngày nay ngươi cũng khổ cực rồi, những cung nhân khác của Dụ mỹ nhân rất nhanh sẽ được thả ra, đến lúc đó trả lại công việc nấu thuốc cho các nàng ta là được.”
Nàng tán dương Thôi Kiều một câu, lại kêu Quỳnh Phương cho nàng ta một nén vàng.
Thôi Kiều quỳ xuống tạ ơn, miệng nói: “Vì nương nương là việc, nô tỳ không thấy khổ cực.”
“Nương nương, nô tài cho chuyện lớn cần bẩm báo.”
Trang Minh Tâm còn đang trình diễn tuồng kích “Chủ tớ tương đắc” với cung nữ chưởng sự, Lý Liên Ưng đột nhiên lại lỗ mãng vọt vào, trong tay còn lôi theo Lý Trúc Tử.
Thói quen của Lý Liên Ưng chính là phong cách này, Trang Minh Tâm cũng đã từng nói không phải một lần, nhưng hắn ta lại có một cái đức hạnh giống hệt Tiểu Mãn, cho nên nàng cũng lười so đo, chỉ cười mắng một câu: “Chuyện ghê gớm gì mà có thể khiến người gấp gáp cuống cuồng như vậy? Chẳng lẽ trời sập sao?”
Lý Liên Ưng đây Lý Trúc Tử xuống đất một phát, đắc ý nói: “Nương nương, Lý Trúc tử bị nô tài anh minh thần vũ thuyết phục, chủ động đầu hàng nô tài, nói hắn ta là gian tế cho Di tần nương nương phái tới.”
Lý Trúc tử lớn tiếng phản bác: “Lý công công, ngươi đừng có nói bậy bạ, nô tài rõ ràng là cảm niệm Uyển phi nương nương đối xử khoan dung với mọi người, ra tay hào phóng, vậy nên mới quyết tâm đầu hàng nương nương.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đối xử khoan dung với mọi người thì cũng thôi đi, ra tay hào phóng là cái quỷ gì chứ?
Thì ra là hắn ta vì nàng khen thưởng nhiều hơn Di tần nên mới lựa chọn phản bội?
Lập trường cũng quá là không kiên định rồi nhỉ?
Di tần lại chọn người như vậy làm gian tế, đúng là làm người ta cười chết mất.
Nói tới Di tần, Trang Minh Tâm thật ra cũng có chút hiếu kỳ.
Vì khi trước sinh non, bây giờ vẫn đang ở cữ, cũng không ra khỏi Trữ Tú cung, những tú nữ mới vào cung như các nàng còn chưa từng nhìn thấy mặt nàng ta đâu.
Tuy chưa từng thấy mặt, nhưng nàng đã từng nghe không ít truyền thuyết về Di tần.
Di tần xuất thân từ thế gia võ tướng, phụ thân là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích, Di tần cũng luyện võ từ nhỏ, còn từng khoác giáp ra chiến trường đối chiến với người Man, sau khi vào cung cũng chưa từng từ bỏ võ nghệ.
Vào năm lễ hội Thượng Nguyên lần thứ sáu của Dục Cảnh, Dục Cảnh đế leo lên lầu thành cung vui cùng người dân, kết quả là thích khách của tộc Man ám sát, trong lúc nguy cấp Di tần đã chặn mội mũi tên thay Dục Cảnh đế, mang theo vết thương mà lấy một địch ba, bảo vệ Dục Cảnh đế vững vàng ở sau lưng, cho đến Cẩm Y Vệ và Ngự Lâm Quân chạy tới tiếp viện.
Sau chuyện này, nàng ta từ quý nhân được tấn thăng lên tần, Dục Cảnh đế vì nàng ta mà hủy đi hậu điện Trữ Tú cung, xây nên võ trường để luyện võ.
Một thời phong quang vô hạn.
Di tần vốn là một người có cá tính, sau khi vào cung lại thuận buồm xuôi gió, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, có thể động thủ thì tuyệt không nề hà, ngay cả Trương đức phi tay cầm phượng ấn cũng từng bị nàng ta đấm một phát vào ngực.
Cho nên có rất nhiều kẻ địch, năm nay khó khăn lắm mới hoài thai, lại bị người ta thần không biết quỷ không hay mà hạ hoa hồng, đau bụng ba ngày ba đêm, sinh non ra một nam thai đã thành hình.
Chịu thiệt lớn như vậy, bây giờ đang phải bất đắc dĩ ở cữ, đợi khi ở cữ xong rồi, không biết là nàng ta còn lăn lộn như thế nào đâu.
Ngẫm nghĩ thì lý do nàng ta chọn Lý Trúc Tử làm gian tế cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, đó cũng là vì nàng ta cũng không phải người có tâm tư kín đáo gì.
Lý Liên Ưng đạp Lý Trúc Tử một cái, vội vàng đổi giọng: “Đúng đúng đúng, hắn ta là bị sự anh minh thần võ của nương nương thuyết phục, vậy nên mới chủ động đầu hàng người.”
“Ngươi giỏi lắm.” Trang Minh Tâm tán dương Lý Trúc Tử một câu, nói: “Bổn cung có nói trước rồi, bất luận các người là do ai phái tới, chỉ cần chủ động đầu hàng, bổn cung sẽ không bao giờ so đo, cho nên từ nay về sau ngươi chỉ cần ngươi thành thật là người hầu của bổn cung, tất nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Nô tài nhất định sẽ thành thật là người hầu của nương nương, quyết không phụ lòng tín nhiệm nương nương dành cho nô tài.” Lý Trúc tử vội vàng dập đầu, lại chủ động nói: “Nếu bên kia có phân phó gì, nô tài cũng sẽ lập tức báo cho nương nương biết.”
Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương cho hắn ta một nén vàng.
Lý Trúc Tử vốn ham tiền, thấy vậy lập tức vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dập đầu tạ ơn, trong miệng liên tục thể hiện trung thành.
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, hôm nay hắn ta có thể phản bội Di tần chỉ vì nàng khen thưởng nhiều cho hắn ta, ngày mai người khác khen thưởng nhiều hơn nàng, hắn cũng có thể phản bội lại nàng, không phải một người có thể trông cậy được.
Người như vậy thì vẫn có thể dùng, chỉ là phải xem cách dùng như thế nào thôi.
“Vậy bổn cung mỏi mắt mong chờ.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, sau đó phất phất tay, nói: “Ngươi đi đi.”
Sau khi đuổi Lý Trúc Tử ra ngoài, nàng trêu ghẹo Lý Liên Ưng nói: “Bị ngươi anh minh thần võ thuyết phục?”
“Nương nương, nô tài nhất thời lỡ miệng, xin nương nương thứ tội.” Lý Liên Ưng giơ tay lên tự tát mình một cái.
Nhìn ra dáng mười phần, nhưng lại chẳng làm khuôn mặt của hắn ta bị thương một chút nào.
“Lại còn tác quái ở bên cạnh bổn cung!” Trang Minh Tâm cười mắng hắn ta một câu, sau đó lại đổi giọng, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám càn rỡ bổn cung sẽ để cho Lý Trúc Tử tới tát tai ngươi.”
Lý Trúc Tử đang nôn nóng muốn thể hiện, nhất định là sẽ không trộm giở thủ đoạn nhẹ tay đâu.
Lý Liên Ưng lập tức dùng vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Nô tài không dám nữa đâu, thật sự không dám nữa đâu, nương nương tha mạng.”
“Được rồi, đừng có mồm mép lừa người trước mặt bổn cung nữa.”
Trang Minh Tâm giữ lại hắn ta là có chuyện muốn giao phó, suýt chút nữa là bị hắn ta đánh trống lảng đến quên rồi, vội nói: “Ngươi đi tới Ngự Diêu Phường ở Tượng Tác Giám mua cho bổn cung hai mươi cái vò rượu loại năm mươi cân về, đừng có mè nheo, đi ngay bây giờ đi.”
Cống phẩm của Lương Châu có thể đến bất kỳ lúc nào, nàng phải mua xong vò rượu trước mới được, sau đó rửa sạch những vò rượu này, khử trùng, những chuyện này đều cần thời gian.
“Hai mươi vò rượu loại năm mươi cân?” Lý Liên Ưng cả kinh hô thành tiếng, giật mình không thôi.
“Không sai, hai mươi vò rượu loại năm mươi cân.” Trang Minh Tâm gật gật đầu, sau đó phân phó Quỳnh Phương: “Đưa hai mươi nén bạc cho Lý công công.”
Vò rượu loại năm mươi cân, mỗi vò chỉ cần mấy trăm văn, hai mươi lượng bạc quá đủ rồi.
Lý Liên Ưng cầm lấy túi tiền Quỳnh Phương đưa cho rồi đi.
Trang Minh Tâm lại kêu Quỳnh Phương đi mua đường phèn vàng để ủ rượu và rượu có độ cồn cao để khử trùng vò rượu ở Nội Thiện phòng, kêu Lập Hạ đi tới Thượng Y Cục mua vải bố thô để làm túi lọc lớn, về sau dùng để lọc bỏ vỏ nho khi lên men kết thúc.
Sau đó lại kêu những cung nhân thô sử tới quét dọn tây nhĩ phòng, chuẩn bị dùng để làm phòng ủ rượu.
Lăn lộn toàn bộ Chung Túy cung đến người ngã ngựa đổ.
Động tĩnh lần này đã dẫn tới chú ý của Trần Ngọc Thấm, nàng ta phe phẩy quạt tròn xinh đẹp lượn lờ lướt qua cửa tây nhĩ phòng, nhạo báng Trang Minh Tâm nói: “Uyển phi nương nương là ngán ở nhà chính rồi, muốn rời đến nhĩ phòng để thể nghiệm một chút cuộc sống khổ cực của cung nhân sao?”
Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái, cười nói: “Bổn cung tấn thăng phi vị đã nhiều ngày rồi, còn chưa thể nghiệm qua mùi vị quyền thế đè người đâu, cho nên muốn gọi người tới dọn dẹp tây nhĩ phòng phòng rồi mời Hân quý nhân và Hòa quý nhân tới trải nghiệm một chút cuộc sống khổ cực của cung nhân.”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Chuyện này hiển nhiên là đùa giỡn, Trần Ngọc Thấm tất nhiên sẽ không tin là thật.
Nàng ta hiếu kỳ nói: “Nương nương dày vò nhĩ phòng này đến tột cùng là muốn làm gì vậy?”
Trang Minh Tâm nực cười nói: “Vì sao bổn cung phải nói cho ngươi? Quan hệ của hai ta cũng không tốt đến mức thổ lộ tâm tình nhỉ?”
“Chỉ bằng nhân tình nương nương đã nhận yến huyết của thần thiếp thì cũng nên nói một hai cho tần thiếp chứ nhỉ.” Trần Ngọc Thấm hừ một tiếng.
Trang Minh Tâm: “…”
Chân trước nàng vừa bảo Thôi Kiều đưa yến huyết cho Dụ mỹ nhân, chân sau Trần Ngọc Thấm đã biết rồi, quả nhiên là trong cung này chẳng có gì quá bí mật cả.”
Người ta cũng đã nói đến mức này rồi, nàng cũng chỉ có thể nói thật: “Bổn cung dâng trà sữa trân châu cho hoàng thượng, hoàng thượng dung nhan vui mừng, thưởng cho bổn cung năm giỏ nho cống phẩm Lương Châu, bổn cung định thử ủ rượu nho.”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Nồng nặc mùi vị khoe khoang, sắp ngạt chết nàng ta rồi, nàng ta thật đúng là không nên tiện miệng mà hỏi han linh tinh, đúng là tự tìm không vui.
Ngày hôm sau, mưa tạnh, trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng bầu không khí trong cung lại rất ngột ngạt, kìm nén đến nỗi khủng hoảng.
Cung Vĩnh Hòa và Dực Khôn cung bị niêm phong, trong cung không ngừng có tín hiệu xấu truyền tới, đầu tiên là hai cung nữ hầu hạ đại hoàng tử bị nhiễm bệnh, tiếp đến là nhũ mẫu của nhị hoàng tử, tiếp nữa chính là bên người Huệ tần và Thần phi cũng có một thái giám và cung nữ trúng chiêu.
Chúng cung phi thì ai ai cũng có nguy cơ, dẫu sao lúc trước khi đội mưa đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Huệ tần và Thần phi cũng ở trong đó, ai biết được lúc đó cung nhân bên cạnh các nàng ta đã nhiễm bệnh hay chưa?
Chúng triều thần thì rối rít trình sổ con, thỉnh cầu hoàng thượng dẫn theo tam hoàng tử, cung phụng Trịnh thái hậu xuất cung tránh đậu.
Bệnh đậu mùa ở cổ đại gọi là “chứng đậu.”
Thiên tử rời kinh, liên quan rất rộng, trừ phi là tình thế nguy cấp, nếu không thì việc bỏ thành chạy trốn không phải là việc mà một minh quân có thể làm ra, cho nên sau khi Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu thương nghị đã quyết định đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác ra khỏi cung.
Thu xếp ở Thượng Lâm Uyển dưới chân kinh giao Yến Sơn, đây là bãi săn thú của hoàng gia, được xây hành cung cho thiên tử và chúng phi tần nghỉ chân, tất cả mọi đồ vật đều vô cùng đầy đủ.
Sau khi biết tin tức, Huệ tần thì không nói gì, căn bản là chẳng dám chống lại mệnh lệnh của hoàng thượng, Thần phi thì ngược lại.
Đầu tiên là nàng ta đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện để quỳ khóc, khóc lóc điên cuồng thỉnh cầu Dục Cảnh đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thấy Dục Cảnh đế không có động thái gì, lại chạy tới Từ Ninh cung cầu xin di mẫu Trịnh thái hậu.
Bị Trịnh thái hậu khiển trách một trận, nói nàng ta càn quấy không quan tâm đến đại cuộc, chẳng có chút phong thái hiền lương của những ngày trước kia.
“Mạng con trai của thần thiếp cũng sắp mất rồi, thần thiếp còn muốn cái danh hiền lương thục đức bỏ đi kia làm gì nữa?” Thần phi uể oải trên đất, khóc lớn tiếng.
Liêu thái phi thấy vậy, vội vàng kêu người đi đỡ Thần phi dậy, miệng nói: “Cũng chỉ là đưa nhị hoàng tử bị nhiễm bệnh đến Thượng Lâm Uyển, tránh rước họa cho người khác, cũng không phải là bây giờ mặc kệ chúng nó. Thái y viện sẽ phái Mã thái y đã từng bị nhiễm bệnh đậu mùa đồng hành, phủ Thuận Thiên cũng đã khẩn cấp tìm những người đã từng nhiễm bệnh trong dân gian để sung làm nô bộc, tất cả nhu cầu cũng có phủ Nội Vụ cấp bách điều động, cũng chẳng khác gì trong cung, người ầm ĩ như vậy thì ra thể thống gì nữa chứ?”
Chỉ có một Mã thái y y thuật bình thường đi theo, dân thường bên ngoài đã từng mắc bệnh cũng chưa từng được dạy dỗ thì làm sao biết hầu hạ người như thế nào, chuyện này bảo nàng ta yên tâm làm sao đây?
Chỉ là những lời này cũng không tiện nói thẳng, cho nên nàng ta cũng chỉ khóc lóc không ngừng, lẩm bẩm trong miệng: “Nhị hoàng tử từ lúc sinh ra, chưa từng rời khỏi thần thiếp một ngày nào, không quen với cuộc sống bên ngoài, thần thiếp quả thực là không yên tâm được…”
Trịnh thái hậu bị nàng ta khóc đến nhức hết đầu, tức giận nói: “Nếu không yên tâm như vậy thì không bằng ngươi đi theo tự mình chăm sóc đi?”
Tiếng khóc của Thần phi nhất thời ngừng lại.
Chứng đậu chết người này, con trai đã mắc phải rồi, có thể cướp lại một mạng từ trong tay diêm vương gia hay không còn chưa biết, nếu nàng ta cũng bị dính vào, hai mẹ con cùng nhau mất mạng, chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?
Nàng ta nghẹn ngào thảm thiết trả lời: “Thần thiếp cũng muốn như vậy, đã cầu xin hoàng thượng rồi, nhưng hoàng thượng lại không cho phép.”
Dục Cảnh đế dĩ nhiên là sẽ không cho phép rồi, trừ phi là đi cùng hoàng đế hoặc là hoăng thệ, nếu không thì sau khi cung phi vào cung sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ? Từ xưa tới nay cũng chưa từng quy củ như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Trang Minh Tâm xuất cung để nghiệm thi giúp biểu muội Ngọc Hinh hắn đã đi cùng.
Những đạo lý này dĩ nhiên Trịnh thái hậu đều biết, chỉ là bị tiếng khóc của nàng ta vờn quanh tai nên không nhịn được nữa mới đâm ra một câu như vậy.
“Nếu như vậy thì ai gia cũng chẳng còn cách nào nữa, ngươi trở về Dực Khôn cung nghỉ ngơi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa.” Trịnh thái hậu phất phất tay, muốn đuổi nàng ta đi.
Ý tứ trong lời nói là sợ trên người nàng ta mang theo mầm bệnh.
Thần phi quỳ sát người xuống đất, bên mép lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bản thân là ngoại tôn nữ của thái hậu, nhị hoàng tử vừa là cháu trai của vừa cháu ngoại của bà ta, nhưng thái hậu lại cứ lạnh nhạt như vậy, chẳng có nửa điểm nôn nóng vì nhị hoàng tử.
Quả nhiên là sau khi thân điệt nữ Tĩnh phi này hoài thai thì thái hậu cũng chẳng thèm nhìn đến những người sở xuất hoàng tử khác nữa.
Chỉ sợ là mất đi tính mạng càng tốt, vậy thì sẽ không cản đường con trai của Tĩnh phi nữa.
“Dạ.” Nàng ta đáp một tiếng, lúc đứng dậy, trên mặt đã thu lại không ít thần sắc không cam tâm, chỉ còn lại nước mắt.
Sau khi Thần phi rời đi, Trịnh thái hậu thở dài: “Chắc là bây giờ nàng ta đã trách ai gia lắm nhỉ.”
Liêu thái phi nhận lấy chung trà cung nữ đưa tới, để vào bên cạnh Trịnh thái hậu: “Thần phi chỉ là quá quan tâm nên bị loạn thôi, sau này nhất định có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của tỷ tỷ. Trong cung hơn mấy ngàn người, nếu thật sự như mong muốn của Thần phi mà cưỡng ép giữ đám người nhị hoàng tử lại trong cung, lỡ như chứng đậu lại lan tràn ra, không biết là sẽ có bao nhiêu người chết đâu, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu tỷ tỷ đáp ứng thì sau này sách sử sẽ viết như thế nào đây? Chắc chắn là bị mắng chửi rồi.”
“Ngược lại ai gia chẳng sợ bị mắng chửi, ai gia chỉ sợ là hoàng thượng có chuyện. Nàng ta có con trai, chẳng lẽ ai gia không có con trai sao?”
Trịnh thái hậu hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó rầu rĩ nhíu mày: “Huống hồ hoàng đế cũng không chỉ là con trai của ai gia, mà còn là vua của Đại Tề. Vua có chuyện, hoàng tử lại còn nhỏ, Man tộc, các nước phụ thuộc nhất định sẽ tranh nhau vùng lên, Đại Tề lâm nguy.”
Liêu thái phi rất biết phỏng đoán tâm tư của Trịnh thái hậu, thấy vậy mặt không biến sắc nói xấu Thần phi: “Tỷ tỷ nói đúng, rốt cuộc thì Thần phi cũng còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, hôm nay ngay cả Tôn viện phán cũng chưa xác định được là nàng ta có làm sao hay không, nàng ta lại không thành thật mà đợi ở Dực Khôn cung đi, lại chạy loạn đến Dưỡng Tâm điện rồi còn đến Từ Ninh cung, chẳng lo lắng cho sức khỏe của hoàng thượng hay tỷ tỷ gì cả.”
Vốn dĩ Trịnh thái hậu cũng lo lắng cho an nguy của Dục Cảnh đế, nghe vậy thì sắc mặt lại đen đi mấy phần.
Một hồi lâu sau, đập tay lên kháng trác một cái, lạnh lùng nói: “Thần phi bị ai gia sủng ái đến hư rồi, sau chuyện này, nàng ta mà an phận thủ thường thì không nói, nếu như mà còn không biết nặng nhẹ như vậy nữa, nhất định ai gia sẽ không bỏ qua đâu.”
Nhưng hiển nhiên Thần phi cũng không phải là chủ nhân sẽ tùy tiện buông tha, sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, nàng ta cũng không trở về Dực Khôn cung của mình, ngược lại đi đến Chung Túy cung.
Nghe được Thôi Kiều bẩm báo, Trang Minh Tâm chau mày.
Nhị hoàng tử mới ba tuổi, còn chưa đến tuổi thành niên, bây giờ đang theo mẫu phi Thần phi ở trong chính điện Dực Khôn cung.
Nhị hoàng tử mắc bệnh đậu mùa, nhũ mẫu của nhị hoàng tử và cung nữ thiếp thân Thanh Loan đều không tránh được, Thần phi cũng được coi là nằm trong nhóm người có nguy cơ lớn.
Nàng ta không thành thật cách ly trong Dực Khôn cung đi, lại chạy tới Chung Túy cung cầu kiến nàng, đang có ý đồ gì đây?
Còn nữa, các biện pháp cách ly trong cung cũng không khỏi chưa làm đến nơi đến chốn rồi, lại để cho Thần phi thuộc nhóm người có nguy cơ cao tự do chạy loạn ở bên ngoài như vậy?
“Tất cả các ngươi đi xuống đi, không cần hầu hạ ở đây đâu.” Trang Minh Tâm đuổi hết tất cả cung nhân đi, nàng đích thân nghênh đón Thần phi đang ở trong sân vào minh gian.
Minh gian là nơi rộng lớn, trước sau đều có cửa, lát nữa dù có là khử trùng hay thông gió cũng đơn giản hơn.
Sau khi mời khách ngồi, Trang Minh Tâm cũng không ngồi lên bảo tọa địa bình, chỉ ngồi lên cái ghế thứ nhất ở hàng ghế thái sư phía tây đối diện, cười nhạt nói: “Tỷ Tỷ vô sự không lên điện Tam Bảo, có chuyện gì muốn dặn dò muội muội vậy?”
Nước mắt của Thần phi nói đến là đến, nàng ta bên cầm khăn lau nước mắt, bên tủi thân nói: “Ta đặc biệt tới cầu muội muội giúp đỡ.”
Cầu nàng giúp đỡ?
Trang Minh Tâm nghi ngờ nhíu mày, hổ thẹn nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, ta thì có tài cán gì cứ, nào có bản lĩnh có thể giúp đỡ tỷ tỷ được?”
“Chuyện này chỉ sợ là có mình muội muội mới có thể giúp đỡ ta thôi, cầu xin muội muội nhất định phải giúp ta.” Thần phi chợt đứng lên, dứt khoát quỳ xuống.
Cùng là phi vị, Trang Minh Tâm nào dám nhận đại lễ bực này, vội vàng đưa tay ra kéo Thần phi dậy.
Nhưng Thần phi lại tự mình đứng lên, lui về phía sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay Trang Minh Tâm: “Tuy Tôn viện phán nói tỷ tỷ tạm thời không sao, nhưng muội muội vẫn đứng nên đến quá gần thì tốt hơn.”
Trang Minh Tâm lập tức dừng bước chân lại, làm ra dáng vẻ sợ hãi.
Một lát sau, nàng mới mở miệng nói: “Tỷ tỷ đừng có làm ta tổn thọ, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, nếu như có thể giúp một tay muội muội nhất định sẽ dốc toàn lực, nếu như không thể thì cho dù tỷ tỷ có ba quỳ chín lạy, muội muội cũng đành bó tay.”
Đây gọi là nói những lời cảnh cáo trước, cũng là phòng ngừa chu đáo.
Thần phi thấy nàng thoải mái như vậy thì cũng nói thẳng: “Hoàng thượng đã ban lệnh đưa đại hoàng tử, nhị hoàng tử và những cung nhân nhiễm bệnh khác đế hành cung Thượng Lâm Uyển, chỉ có một Mã thái y và những dân thường đã từng mắc bệnh trong dân gian đi theo, tỷ quả thực là không yên tâm, muốn nhờ muội muội hỗ trợ khuyên nhủ hoàng thượng, để cho hắn thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, giữ lại đại hoàng tử và nhị hoàng tử ở trong cung.”
Sợ Trang Minh Tâm cự tuyệt, nàng ta lại còn nịnh bợ nàng: “Hoàng thượng sủng ái muội muội nhất, chắc hẳn là sẽ chịu nghe lời của muội muội.”
Trang Minh Tâm: “…”
Cái ý tưởng ngu xuẩn gì đây? Giữ bọn họ lại trong cung, sau đó lây cho hết tất cả mấy ngàn người trong cung sao?
Trang Minh Tâm suýt chút nữa là không duy trì được vẻ mặt của mình, khóe miệng co quắp mấy cái, miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ hớn hở: “Tỷ tỷ quá lo lắng chắc chắn sẽ loạn, nhưng hai vị hoàng tử đều là con trai ruột của hoàng thượng, hoàng thượng há lại có thể cho người bên dưới đối xử không tốt với bọn hắn được?
Tuy chỉ có mỗi Mã thái y đi theo, nhưng những toa thuốc đều là do toàn thể thái y viện cân nhắc mà nghĩ ra, sau này cũng sẽ phái người lấy kết luận mạch chứng của Mã thái y về, căn cứ vào mạch tượng mới mà kịp thời điều chỉnh thuốc, chẳng cần phải lo lắng cho chuyện này.
Còn người hầu hạ, những người đã từng mắc bệnh trong dân gian, cùng lắm chỉ là làm chút việc nặng ở bên ngoài, bên cạnh hai vị hoàng tử đều có khoảng mười cung nhân đã từng mắc bệnh đậu mùa, quá là đầy đủ rồi.”
Những chuyện này đều là sáng nay Tiểu Mãn chạy tới nói cho nàng.
Dĩ nhiên, chẳng những không được nàng khen ngợi, lại còn bị nàng mắng một trận theo lệ cũ.
Nhưng cũng chỉ dọa được trong chốc lát, Tiểu Mãn này là điển hình cho “Tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải.”
“Muội muội biết rất cặn kẽ nhỉ.” Thần phi ngẩn ra, hiển nhiên nàng ta cũng không biết những tin tức này, nhưng lại không vì những lời trấn an của Trang Minh Tâm mà tỉnh ra.
Vẫn kiên trì nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng nào có đầy đủ tốt bằng trong cung được? Muội muội, từ khi nhị hoàng tử sinh ra đã không rời khỏi ta, bây giờ nó mà một thân một mình bên ngoài, nhũ mẫu cũng sốt cao không giảm, chẳng thể chăm sóc cho nó, trong lòng ta như là có lửa đốt vậy, không lúc nào mà không lo lắng cho hắn cả.
Coi như là tỷ tỷ van cầu ngươi, ngươi giúp tỷ tỷ lần này đi!”
Tâm trạng của Thần phi Trang Minh Tâm có thể hiểu được, nhưng nàng sẽ không làm cái ý tưởng khuyên Dục Cảnh đế ngu xuẩn như vậy.
Sự thật mất lòng, bây giờ chắc là Thần phi cũng chẳng nghe lọt lời khuyên nữa, nàng cũng chẳng cần phải gắng sức làm gì.
Nhưng cũng không tiện trực tiếp cự tuyệt nàng ta, lỡ như nhị hoàng tử thật sự bỏ mạng, Thần phi giận cá chém thớt thì nàng có thể sẽ gặp phải phiền toái rồi.
Cho nên nàng nói: “Nếu tỷ đã mở miệng, muội cũng không tiện từ chối, sẽ giúp tỷ nói vài lời bên cạnh hoàng thượng. Nhưng có thể khuyên được hoàng thượng hay không thì muội cũng không dám đảm bảo đâu, nếu như không thành tỷ cũng đừng trách muội vô dụng.”
“Muội muội chịu hỗ trợ là tỷ tỷ đã vô cùng cảm kích rồi, bất luận là có được hay không tỷ tỷ cũng sẽ nhớ lấy phần ân tình này của muội.” Thần phi lập tức lộ ra một nụ cười cảm kích.
…
Nàng tự đưa tiễn Thần phi đi khỏi, Trang Minh Tâm thay quần áo, cầm hộp đựng thức ăn rồi cho hai hũ đào vàng ngâm vào, kêu Quỳnh Phương xách lây rồi ngồi lên kiệu đi tới Dưỡng Tâm điện.
Nếu đã nhận lời Thần phi rồi thì vẫn nên làm dáng một chút.
Dĩ nhiên, nàng cũng không hoàn toàn làm được một người lãnh tâm lãnh phế trước một nữ tử có tấm lòng từ mẫu, những lời gì nên nói nhất định sẽ nói.
Nhưng nàng cũng rất hiểu Dục Cảnh đế, chắc chắn là một trăm phần trăm không đồng ý.
Nếu như não hắn đột nhiên úng nước muốn làm chuyện ngu xuẩn, ngược lại nàng cũng sẽ ngăn cản.
Nói lời không giữ lời, nhưng chẳng phải nàng mới là người nói chuyện sao?
Nhưng nàng còn có cách nào hả?
Nàng cũng chỉ là muốn một vài ngày bình yên, không muốn gây thù hằn thôi mà.
Khi đến Dưỡng Tâm điện, Dục Cảnh đế đang nghị sự với hai vị thủ phụ nội các.
Trang Minh Tâm đợi non nửa giờ ở thiền điện, Cao Xảo mới tời mời nàng vào chính điện.
“Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường an khang.” Trang Minh Tâm quỳ xuống hành lễ trước.
Dục Cảnh đế đang sứt đầu mẻ trán, thấy Trang Minh Tâm đi vào, nghi ngờ nhíu mày một cái: “Sao nàng lại tới đây?”
Trang Minh Tâm quả thực là thuộc loại người như cái bánh xe vậy, đẩy đẩy thì nhúc nhích, bây giờ lại không cần đẩy nữa mà cũng tự mình chạy về phía trước.
Hôm nay không cho truyền lại tự mình tới Dưỡng Tâm điện, chẳng lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao?
Trang Minh Tâm nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Quỳnh Phương, đặt lên ngự án, cười nói: “Hoàng thượng xử lý triều chính khổ cực, thần thiếp đưa hai hũ đào vàng ngâm tới cho hoàng thượng ngọt giọng.”
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Dục Cảnh đế “xì” một tiếng, hắn chẳng tin một câu nào của nàng cả.
“Hoàng thượng quả nhiên là anh minh thần vũ, chuyện gì cũng không lừa được người.” Trang Minh Tâm khen một câu, sau đó nói chuyện Thần phi tới tìm nàng ra.
“Ngu xuẩn!” Nàng vừa dứt lời, Dục Cảnh đế đã mắng thành tiếng.”
Lời này hiển nhiên là mắng Thần phi.
“Nhị hoàng tử là con trai của trẫm, tất nhiên trẫm sẽ hết lòng cứu chữa, cần nàng ta phải khóc sướt mướt cầu xin hết cái này đến cái nọ sao? Trẫm cũng không phải là người chết!”
Khi Dục Cảnh đế nghe được tin sau khi Thần phi rời khỏi Dưỡng Tâm điện lại chạy đến Từ Ninh cung, vốn dĩ đã đầy một bụng tức rồi, cứ tưởng rằng nàng ta ăn canh bế môn ở chỗ của thái hậu xong thì sẽ yên tĩnh lại, ai biết nàng ta cuối cùng lại đánh chủ ý lên Trang Minh Tâm, đúng thật là càng khiến hắn tức giận hơn.
“Hoàng thượng bớt giận, Thần phi cũng chỉ là quá lo lắng nên loạn thôi, hoàng thượng cũng đừng so đo với nàng ta.” Trang Minh Tâm thấy thái độ này của hắn, chắc chắn rằng sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì nhất thời đã yên tâm lại không ít.
Dục Cảnh đế hừ nói: “Cũng là mẫu thân, tại sao Huệ tần không nói tiếng nào mà nàng ta lại ầm ĩ nhảy nhót không ngừng là sao?”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, đó là vì Thần phi có sức để ầm ĩ, còn huệ tần lại không có.
Nàng cũng không tiếp lời, lấy một hũ đào vàng từ trong hộp đựng thức ăn ra, ung dung mở nắp gỗ, để xuống bên cạnh Dục Cảnh đế, cũng đưa lên một cái thìa canh, cười nói: “Hoàng thượng ăn đào vàng ngâm đi.”
Dục Cảnh đế chửi bới một phen, sự tức tối trong ngực đã tiêu tan không ít, đưa tay lên nhận lấy thìa canh, múc một miếng đào vàng đưa lên miệng, khẽ cắn một cái.
“Ăn ngon.” Hắn nhai một hồi rồi nuốt, sau đó vội vàng đưa nốt nửa miếng còn lại vào trong miệng.
Chờ đến khi nếm được nước đường hắn lập tức phản bội, nói liên tục: “Nước đường uống thật là ngon, mùi vị còn hơn cả đào vàng ngâm.”
Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, chuyện này thì đúng là không phải nói nhảm, hơn nửa đường phèn vàng đã hòa tan vào trong nước, đào vàng lại ngâm trong đó hồi lâu, tinh hoa đều đọng lại trong nước đường, mùi vị đương nhiên là ngon hơn rồi.
Hắn ăn rất kinh khủng, còn không quên nói với Trang Minh Tâm: “Trẫm rất thích ăn đào vàng ngâm, những hũ còn dư lại của người ngàn vạn lần đừng cho người khác nữa, đều giữ lại cho trẫm.”
“Hoàng thượng còn muốn ăn luôn cả phần của thần thiếp hay sao? Mơ đẹp!” Trang Minh Tâm không vui.
Dục Cảnh đế lập tức nịnh nọt nói: “Sao có thể chứ, trẫm có một miếng thì ái phi cũng có một nửa, sao trẫm có thể để ái phi chịu ủy khuất chứ?”
Bây giờ vẻ mặt Trang Minh Tâm mới hơi bớt giận.
“Ba ngày sau trẫm muốn tắm trai giới, sáng và tối hai lần tới điện Bảo Hoa cầu phúc cho đại hoàng tử, nhị hoàng tử, không thể đến Chung Túy cung của nàng được.” Đột nhiên Dục Cảnh đế nghĩ tới một chuyện, nói như vậy với Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm vui mừng mà suýt nữa đã nhảy cẫng lên, vậy thì quá tốt rồi.
Lại có được một kỳ nghỉ dài để nghỉ ngơi một phen rồi.
“Dạ, thần thiếp biết rồi.” Trên mặt Trang Minh Tâm vẫn giả vờ trấn định.
Dục Cảnh đế lại nói: “Chuyện của Uông Thừa Trạch, ý tưởng khi trước nàng cho trẫm chắc là không cần dùng đến nữa.”
Trang Minh Tâm thở dài, vận may của Uông Thừa Trạch đúng là không tốt mà, bây giờ hai vị hoàng tử không rõ sống chết, cho dù quán trà và rạp hát được làm việc theo đúng kế hoạch, các học sinh cũng không dám gây rối trong khoảng thời gian này.
Nhưng lại nghe hắn nhẹ giọng nói: “Dựa theo dân gian giải thích, chứng đậu là trời phạt, cho nên trẫm chuẩn bị đại xá thiên hạ, vừa vặn Uông Thừa Trạch có thể đổi từ sau mùa thu vấn trảm thành lưu đày ba ngàn dặm, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.”
Trang Minh Tâm: “…”
Nói chuyện có thể đừng nói cái kiểu ngắt quãng như vậy không, chuyện thần linh này cũng làm cho nàng vô cùng lo lắng đó!
“Vậy thì tốt rồi.” Nàng thờ phào một hơi, dầu gì cũng có thể giữ được mạng của Uông Thừa Trạch.
Lời đã nói rồi, nàng cũng nên cáo lui, Dục Cảnh đế tâm không tịnh, trên ngự án con một đống tấu chương chưa phê duyệt, chẳng lẽ nàng còn tiếp tục quấy rầy.
Nàng lấy một hũ đào vàng khác từ trong hộp đựng thức ăn ra giao cho Cao Xảo, đưa hộp đựng thức ăn cho Quỳnh Phương, quỳ xuống nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Dục Cảnh đế cũng không giữ lại, gật đầu: “Đi đi.”
Trang Minh Tâm vừa bước đi, lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ, nghiêm túc nói: “Thần thiếp có chuyện quan trọng phải nói với hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho mọi người lui xuống.”
Dục Cảnh đế có chút bất ngờ, liếc Trang Minh Tâm một cái, ngay sau đó vung tay lên: “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”
Một lát sau, trong điện chỉ còn lại chủ tớ Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế và chân chó Cao Xảo.
Dục Cảnh đế “Chậc” một tiếng: “Thần thần bí bí, có chuyện gì quan trọng muốn nói với trẫm? Mau nói ra đi.”
Trang Minh Tâm hỏi hắn một câu trước: “Hoàng thượng có còn nhớ vết sẹo lớn như hạt đậu tằm trên cánh tay thần thiếp không?”
“Dĩ nhiên là trẫm nhớ.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mỗi một nơi trên người nàng hắn đều nhớ rõ, không chỉ nhớ rõ mà còn từng hôn qua nữa.
Nàng đã nhìn thấu ý nghĩ hoa tâm của hắn, âm thầm liếc mắt.
Lúc này mới nói một lèo không ngừng mà không sợ là người ta kĩnh hãi: “Đó cũng không phải là vì nhánh cây làm cho bị thương, mà là vết sẹo do thần thiếp tiêm chủng vắc xin đậu mùa lưu lại. Vắc xin đậu mùa giống như bệnh đậu mùa, sau khi người tiêm loại vắc xin này thành công có thể vĩnh viễn không bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa.”
“Nàng nói có thật không?” Dục Cảnh đế hoảng sợ đứng lên, tay vô tình kéo đống tấu chương trên bàn, nhất thời một rầm rầm một trận.
Đậu mùa là chứng bệnh ác tính, hoàng cung tiền triều đã từng bị bệnh đậu mùa tàn phá, một lần dẫn đến cả hoàng thượng lẫn hoàng tử đều mất mạng, chỉ đành phải chọn một người trong dòng họ ra để làm con thừa tự của hoàng đế, kế thừa đại nghiệp thống nhất thiên hạ.
Nhưng con thừa tự tân đế lại thành sự thì ít mà bại sự có thừa, chưa tới mười năm sau đã thay đổi triều đại rồi.
Có thể thấy được mức độ gây hại nghiêm trọng đến mức nào.
Cho nên thân là kẻ ở trên, không có một ai là không sợ cả.
Trang Minh Tâm gật đầu nói: “Chuyện lớn như vậy, thần thiếp nào dám đùa giỡn?”
Chương 40
Dưới sự thúc giục của Dục Cảnh đế, Trang Minh Tâm đã khái quát đơn giản về nguyên lý của vắc xin bệnh đậu mùa một phen.
Sau đó mặt đầy nghiêm túc nói: “Sau này thần thiếp sẽ viết một phần báo cáo cặn kẽ cho hoàng thượng, hoàng thượng đưa cho thái y viện rồi kêu bọn họ bắt tay vào thí nghiệm đi. Chỉ là chuyện này không gấp được, cần phải chờ thái y viện nghiên cứu ra phương án thực sự có thể dùng được, vậy mới có thể phổ biến rộng rãi được.”
Dục Cảnh đế có hơi lỗ mãng, hấp tấp làm việc, nàng lại nói ra việc trước kia của mình: “Lúc trước thần thiếp đã dùng bản thân và muội muội ra làm liều, nhất định là không thể noi theo, sơ sẩy một chút sẽ xảy ra án mạng đó.”
Sau đó, nàng lại thở dài nói: “Phương pháp này chỉ có thể phòng ngừa, không có hiệu quả với người đã mắc bệnh đậu mùa.”
Ý nói, biện pháp này không dùng được lên người đại hoàng tử và nhị hoàng tử, đừng có suy nghĩ lệch lạc nào, còn phải cần thái y viện tận tâm cứu chữa mới được.
Dục Cảnh đế nghĩ đến đại hoàng tử và nhị hoàng tử còn nhỏ tuổi mà đã gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, đau lòng nhắm mắt lại, lúc này mới gật đầu nói: “Trẫm biết rồi.”
Sau một hồi yên lặng, hắn lại mở miệng nói: “Công lao của nàng trẫm sẽ ghi nhớ, chỉ là chuyện này không thích hợp để nói thẳng ra bên ngoài, trẫm sẽ đổ lên đầu thần y nào đó không tồn tại, sau này lại tìm một lý do để ban thưởng cho nàng.”
Tuy là chuyện tốt công lao lưu truyền thiên thu, nhưng lại phải cái là có nguy hiểm trong quá trình, lỡ như vị quan to quý nhân nào vì vậy mà bỏ mạng, chỉ sợ sẽ giận cá chém thớt lên nàng. Thứ hai là sẽ có một vài người quấy nhiễu, tỷ như Thần phi, sẽ trách nàng không công bố phương pháp này sớm một chút, vì vậy mà dẫn đến người thân nhất phải chịu tội, chỉ sợ lúc này sẽ ghi hận nàng.
Còn muốn thưởng như thế nào thì…
Hắn sờ sờ cằm, nếu chuyện này thực sự thành công, cho một vị trí trong phân vị bốn phi chắc hẳn là cũng không quá phận nhỉ?
“Thần thiếp nghe theo hoàng thượng.” Trang Minh Tâm vốn cũng không phải là người thích huênh hoang, lần tính toán này của Dục Cảnh đế đúng là gãi đúng chỗ ngứa, dĩ nhiên là nàng sẽ giơ hai tay hai chân tán thành rồi.
…
Sau khi trở lại Chung Túy cung từ Dưỡng Tâm điện, Trang Minh Tâm đã vào thư phòng ở tây thứ gian ngay lập tức, dùng khoảng hai canh giờ, viết ra được một bản kế hoạch tiêm chủng bệnh đậu mùa cặn kẽ, sau đó phái một người biết nội tình là Quỳnh Phương đưa đến Dưỡng Tâm điện.
Lại làm được một chuyện lớn như vậy, nhất thời Trang Minh Tâm thở ra một hơi thật dài.
Sau đó cảm thấy hẳn là nên tự thưởng cho bản thân.
Vì vậy nàng vô cùng phấn khởi đi đến phòng bếp nhỏ, chỉ huy hai trù tử dùng bột sắn dây làm “trân châu” bên trong trà sữa trân châu.
Khi đi ngang qua vườn rau ở hậu điện, phát hiện không ngờ là cà rốt và cải trắng trồng đã nảy mầm, dưới ánh mặt trời ngày thu tỏa ra sức sống dồi dào.
Nàng xách váy, đi vòng quanh ruộng đất đang phát triển một hồi, hưởng thụ một phen khoái cảm “đại chủ nông trường” đi thăm nông trường của mình.
Lúc này mới hài lòng đi tới điện Tây Phối.
Sắn dây thì sớm đã nhờ Nội Thiện Phòng chọn mua xong rồi, chỉ cần phải rửa sạch, mài ra, lắng đọng thành tinh bột rồi còn phải phơi nắng nữa.
Mưa mấy ngày liền nên phải treo lên để tránh mốc, Chung Đại, Tiền Hỉ sử dụng lò bánh mì, bây giờ mới hơ khô được.
Làm “trân châu” không khó, cho đường đỏ vào nước sôi rồi nấu sôi lên, sau đó nhân lúc còn nóng cho bột sắn dây vào, sau khi nặn thành cục thì dùng tay nặn thành từng viên hình tròn nhỏ.
Bỏ vào trong nước sôi nấu một khắc, lại ủ trong thời gian một chung trà, sau đó vớt ra bỏ vào nước sôi để nguội dự trữ là được.
Như vậy là đã có “trân châu” rồi, bên ngoài có màu đỏ nhạt long lanh trong suốt, cảm giác dai dai cộng thêm hương vị ngọt ngào.
Cho vào trà sữa ngay tức khắc đã khiến cho hương vị đơn độc của trà sữa tăng lên không ít.
Sau hai khắc, Trang Minh Tâm nằm nghiêng lên giường la hán ở chính điện đông thứ gian, hai tay ôm cốc trà sữa, nhai nuốt từng viên “trân châu”, nhai ngấu nghiến.
Nghĩ đến hôm nay cẩu hoàng đế làm việc khiến nàng rất hài lòng, lại kêu Lý Liên Ưng tới, bảo hắn đưa một cốc cho Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế bên kia nghe được Cao Xảo bẩm báo Chung Túy cung lại có người tới, không kìm chế được mà bật cười: “Nếu Uyển phi mỗi ngày đều nhiệt tình như vậy thì thật là tốt biết bao.”
Cao Xảo không dám tiếp lời, trong đầu nghĩ Uyển phi nương nương quả thật là chu toàn, chỉ sợ hoàng thượng sẽ đổi lại không hứng thú nữa, dẫu sao trong cung cũng có rất nhiều phi tần ân cần chu toàn, muốn chính là “khác biệt với người khác.”
Khi được truyền triệu, Lý Liên Ưng vào điện xong, đưa cốc đựng trà sữa và ống hút thích hợp dùng đưa cho Cao Xảo, mặt đầy nịnh nọt nói: “Nương nương chúng ta làm được trà sữa trân châu, đặc biệt kêu nô tài đưa tới cho hoàng thượng ngự phẩm.”
Dục Cảnh đế nghĩ đến chuyện cười “trân châu” ngày trước của bản thân, nhất thời sắc mặt cứng đờ.
Một lát sau mới coi như không có chuyện gì xảy ra mà “Ừ” một tiếng: “Trình lên đi.”
“Dạ.” Cao Xảo vội mở hộp đựng thức ăn ra, lấy khăn vải bọc ống hút lại và cốc trà sữa có lỗ trên nắp ra, cắm ống hút vào lỗ trên nắp của cốc trà sữa, đậy nắp bằng gỗ có lỗ lên, sau đó một tay đỡ đế, một tay đỡ thân cốc, để lên ngự án bên cạnh Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế cúi đầu, hút một hơi, hút được mấy viên “trân châu” vào trong miệng, sau khi nhai một hồi, khóe miệng lộ ra tiếng cười khẽ hài lòng.
Hắn cất giọng nói: “Uyển phi dâng lên trà sữa trân châu có công, thưởng năm sọt nho cống phẩm Lương Châu.”
Cao Xảo cười mỉa mai nói: “Hoàng thượng, cống phẩm của Lương Châu còn chưa tới kinh thành đâu.”
“Còn cần ngươi phải nói sao?” Dục Cảnh đế trợn mắt nhìn Cao Xảo một cái, hừ nói: “Trẫm chỉ là lên tiếng trước, cũng chưa bảo ngươi đưa đi ngay bây giờ, đợi sau khi cống phẩm của Lương Châu vào kinh rồi bổ sung sau.”
Nho cống phẩm Lương Châu là vật hiếm có, lại đột nhiên phân cho Trang Minh Tâm một nửa, bỏ qua thái hậu và những phi tần phân vị cao khác, hiển nhiên là có chút không thể nào nói nổi.
Lấy trà sữa làm lý do, tuy có chút chuyện bé xé ra to, nhưng dầu gì cũng có thứ để giải thích.
Lý Liên Ưng vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, cười hì hì nói: “Nô tài tạ hoàng thượng long ân thay Uyển phi nương nương, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.”
Trong lòng vui vẻ vô cùng, đi một chuyến này, Uyển phi nương nương lại được ban thưởng năm giỏ nho cống phẩm Lương Châu, sau khi trở về nương nương nhất định sẽ ban thưởng cho hắn ta.
Cũng không cần phải là nén vàng đâu, chỉ cần bạc thôi hắn cũng không chê.
Dục Cảnh đế lại phân phó một câu: “Trở về nói với nương nương của các ngươi, từ nay về sau giờ tỵ mỗi ngày phải đưa một cốc trà sữa trân châu đến Dưỡng Tâm điện.”
“Nô tài tuân chỉ.” Lý Liên Ưng dứt khoát đáp một tiếng, thấy hoàng thượng không còn phân phó gì nữa thì lui ra khỏi chính điện.
Trở về Chung Túy cung, hắn báo lại tiền căn hậu quả cho Trang Minh Tâm, sau đó mặt đầy mong đợi nhìn nàng.
Trang Minh Tâm bĩu môi, phân phó Quỳnh Phương: “Lý công công vất vả rồi, lấy hai nén bạc cho Lý công công đi chơi đi.”
“Đa tạ nương nương ban thưởng.” Lý Liên Ưng vui mừng, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Sau khi đuổi người ra ngoài, Trang Minh Tâm nằm nghiêng lên gối, biết vậy thì chẳng làm.
Cũng không nên kêu Lý Liên Ưng đi đưa trà sữa trân châu, trên danh nghĩa là ban thưởng nho cho nàng, nhưng thực ra lại là để nàng ủ rượu nho giúp hắn, chuyện này cũng thôi đi, ít nhất là bản thân nàng cũng có thể giữ lại một nửa.
Lại còn đặt trước mỗi ngày bán ra một cốc trà sữa trân châu, nhưng một văn tiền cũng không đưa!
Sắn dây không cần tiền sao? Đường đỏ không cần tiền hả? Phí chạy việc của cung nhân không cần ư?
Tất cả những thứ này đều do nàng bỏ ra.
Đường đường là hoàng đế, vậy mà lại ăn uống như bá vương, đúng thật là vô sỉ mà!
Nhưng nàng có thể không cho uống sao? Hiển nhiên là không thể nào rồi.
Cho nên tức thì tức, cần đưa ra bên ngoài thì vẫn phải đưa, cho nên nàng đã cho người gọi Chung Đại, Tiền Hỉ tới, phân phó chuyện này xuống.
…
Lúc nửa chiều, Trang Minh Tâm vừa mới tỉnh ngủ, đang nhìn ngắm nóc nhà để hồi thần lại, Thôi Kiều vào báo cho nàng là Tào Thu Dương của Thận Hình Ti cầu kiến.
Nàng lập tức bò dậy, rửa mặt thay quần áo, sau một phen chỉnh lý, mới cho người mời hắn tới đông thứ gian.
Tào Thu Dương đi vào, chào một cái, cười nói: “Tùy tiện quấy rầy nương nương, thỉnh nương nương tha thứ.”
Trang Minh Tâm như cười như không nói: “Cũng chưa đến mức quấy rầy, nhưng mỗi lần Tào công công tới đều chẳng có chuyện tốt gì, trong lòng bổn cung còn đang gấp gáp đây này.”
Vụ án của Lưu Hương Nhi đã xong, nàng và Thận Hình Ti cũng chẳng liên quan gì đến nhau nữa, Tào Thu Dương đột nhiên đến cửa, chắc là vì chuyện của Dụ mỹ nhân.
Dẫu sao thì gần đây thì Thận Hình Ti cũng chỉ tiếp nhận vụ án Dụ mỹ nhân bị độc câm giọng.
Thân là thái giám chưởng sự của Thận Hình Ti, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tào Thu Dương không được chào đón, khôn khéo mà tâng bốc nói: “Nương nương nói đùa, nương nương lương thiện, thanh liêm như vậy, có gì mà phải sợ chứ?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Sợ hãi thì cũng không sợ, chính là sợ công công lại tìm việc cho bổn cung làm thôi.”
Sở dĩ nàng kêu Lý Liên Ưng trói hết những cung nhân của Dụ mỹ nhân đến Thận Hình Ti, là không muốn nhúng tay vào chuyện phiền toái này nữa, Tào Thu Dương muốn lần nữa bỏ nồi lại, đó là chuyện vạn vạn không thể nào.
Ai ngờ Tào Thu Dương không phải là tới quăng nồi, mà là vội tới báo tin mừng cho nàng.
Tào Thu Dương cười híp mắt nói: “Đến nói tin tốt cho nương nương, Thận Hình Ti đã tra được hung thủ độc câm giọng của Dụ mỹ nhân rồi.”
Trang Minh Tâm vô cùng kinh hãi.
Cũng đúng, Dục Cảnh đế đã lệnh Thận Hình Ti nội trong ba ngày phải tra rõ chân tướng, hôm nay đã đến kỳ hạn ba ngày rồi.
Nếu vẫn không có kết quả gì thì lúc này Tào Thu Dương nên quỳ xuống thỉnh tội ở Dưỡng Tâm điện rồi, chứ không phải là bây giờ ở đây với bộ dáng và vẻ mặt ung dung như vậy.
Ngay sau đó, nàng lại thầm giật mình, chẳng lẽ hung thủ xuất thân từ Chung Túy cung? Nếu không thì sao ông ta lại chạy tới đây cầu kiến nàng làm gì?
Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, vui mừng nói: “Vậy đúng là chuyện quá tốt rồi, Dụ mỹ nhân mà biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng.”
Sau đó lại không rõ ý tứ mà khen một câu: “Công công quả nhiên lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể bắt được người xấu, có công công trấn giữ ở Thận Hình ti, những yêu ma quỷ quái trong cung cũng chẳng dám ngóc đầu lên nữa.”
Tào Thu Dương lại thở dài một hơi: “Đáng tiếc, tuy đã bắt được người rồi, nhưng lại chết mất.”
Bị diệt khẩu sao?
Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, vốn dĩ nàng cũng biết chuyện này mà tra xét đến cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được một con dê thế tội thôi.
Lại không nghĩ rằng người sau lưng lòng dạ độc ác như vậy, trực tiếp giết người.
Sợ con dê thế tội không chống đỡ nổi cực hình ở Thận Hình Ti, khai người đó ra sao?
Nàng hỏi: “Là ai vậy?”
“Là một người tên Hương Nhi, cung nữ thô sử ở chính điện Vĩnh Thọ cung.”
Tào Thu Dương trả lời dứt khoát, ngay sau đó nói tỉ mỉ: “Theo như lời khai cung nữ Thải Cầm của Dụ mỹ nhân khai báo, Hương Nhi là đồng hương của nàng ta, ban đầu Dụ mỹ nhân vào cung tuyển tú, Hương nhi đã từng vẩy một chút dạ hương lên người Dụ mỹ nhân, Dụ mỹ nhân tức giận nên đã cho người đưa nàng ta đến Thận Hình Ti để phạt hai mươi đại bản…
Vì thế nên Hương Nhi ghi hận trong lòng, dùng năm mươi lượng bạc thu mua Thải Đàn có phụ thân đang bị bệnh nặng cần tiền để cứu mạng, hạ độc câm trong trà của Dụ mỹ nhân, hủy hoại chất giọng hay nhất mà nàng ta kiêu ngạo.”
Trang Minh Tâm nghe vậy, cau mày, hỏi: “Năm nay Hương Nhi bao nhiêu tuổi?”
Tào Thu Dương đáp: “Năm nay mười bảy, vào cung năm mười bốn tuổi.”
Trang Minh Tâm “Xì” một tiếng: “Cung nữ thô sử vào cung mới ba năm mà có thể lấy ra được năm mươi lượng bạc?”
“Nô tài cũng không tin, nhưng chẳng thể là, sao được, Hương Nhi đã treo cổ tự vẫn rồi, chỉ còn để lại di thư đích thân viết…” Tào Thu Dương vừa nói, lại thở dài một hơi thật sâu.
Treo cổ hay là bị người ta siết chết, Thận Hình Ti đã có thâm niên làm việc lâu rồi, không thể nào không phân biệt rõ được.
Tào Thu Dương mà đã nói vậy thì hiển nhiên là sự thật rồi.
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, nếu người kia đã dám làm ra chuyện này thì hẳn là phải có tính toán rất kỹ rồi, tất nhiên sẽ không tìm được sơ hở.”
Biết hung thủ xuất thân từ chính điện Vĩnh Thọ cung là đã đủ rồi.
Chuyện này tất nhiên là Trương đức phi xúi giục, độc câm Dụ mỹ nhân, thà nói là đổ oan cho nàng, chẳng bằng nói là trắng trợn cảnh cáo nàng.
Dẫu sao nàng giỏi nghiệm thi xử án, trên dưới hậu hậu cung đều biết rồi, sao Trương đức phi có thể không biết việc đổ oan cho nàng là không hề dễ dàng chứ?
Nếu không thì tại sao Trương đức phi lại dùng người trong Vĩnh Thọ cung, mà lại không phải là tìm một người không liên quan ở bên ngoài?
Nàng ta vào cung nhiều năm, tay lại cầm phượng ấn, Vĩnh Thọ cung không thể nào không có con cờ để dùng được.
Đây là báo thù lúc trước nàng ta bị Dục Cảnh đế khiến trách vì nàng, suýt chút nữa bị đoạt đi phượng ấn, đồng thời cũng cảnh cáo nàng đừng có kiêu ngạo quá, nếu không thì sẽ cho nàng nếm “trái ngọt”.
Trang Minh Tâm thấy nực cười, có bản lĩnh thì nhắm vào nàng này, mượn người khác để cảnh cáo nàng thì coi là bản lĩnh gì chứ?
Tuy Dụ mỹ nhân câu dẫn Dục Cảnh đế ngay trước mặt nàng là không thích đáng, nhưng tội không lớn đến nỗi phải bị câm.
Nàng không khỏi sinh lòng áy náy, nếu như không phải bời vì nàng thì Dụ mỹ nhân cũng sẽ không bị tai bay vạ gió.
Mặc dù dùng Dụ mỹ nhân để làm việc,chỉ sợ sau này cũng không có kết quả tốt đâu, nhưng đây cũng là nói sau, bây giờ nàng đích xác nghẹn ngào thay cho bản thân mình.
Xem ra từ nay về sau bản thân nàng phải chăm sóc nàng ta nhiều rồi.
Nàng thu lại tất cả suy nghĩ, nực cười nhìn Tào Thu Dương: “Đa tạ Tào công công đã báo nội tình cho bổn cung biết, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới bổn cung cả, công công nên bẩm báo với hoàng thượng, Dụ mỹ nhân mới phải, không nên tới chỗ này của bổn cung.”
Tào Thu Dương cười nói: “Vốn cũng đang muốn đi đến cung Thừa Càn để gặp Dụ mỹ nhân tiểu chủ, đi ngang qua chỗ này của nương nương, chợt cảm thấy khát, vì vậy nên đi vào đòi một ly trà để uống của nương nương, chẳng lẽ nương nương lại keo kiệt như vậy sao?”
Đây là cái cớ ông ta đã tự tìm trước cho bản thân.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng cũng chỉ có thể bảo người dâng trà cho ông ta, xem ra ông ta đã tự mình bán cho nàng ân tình này, nàng không muốn nhận cũng phải nhận rồi.
Dẫu sao ông ta cũng đã tới, nội tình nàng không muốn nghe cũng đều đã nghe, bây giờ có nói gì cũng đã trễ rồi.
Tào Thu Dương nhận lấy chung trà Quỳnh Phương bưng tới, khẽ nhấp một ngụm, sau đó để chung trà vào lại trong khay, chắp tay nói: “Nô tài cũng không quấy rầy nương nương nữa.”
Sau khi đưa Tào Thu Dương đi, Trang Minh Tâm gọi Thôi Kiều tới, hỏi: “Tình hình Dụ mỹ nhân thế nào rồi?”
Thôi Kiều cung kính trả lời: “Thấy đã tốt hơn nhiều rồi, vẫn uống theo phương thuốc kia, mỗi ngày thái y cũng tới xem qua một lần, nương nương không cần lo lắng.”
Thấy tốt ý là vết thương ở cổ họng đã khép lại, cũng không phải là nói giọng đã khôi phục.
Câm chính là câm, cho dù có dưỡng thương tốt cũng không có khả năng nói lại được nữa.
Trang Minh Tâm gật đầu một cái, phân phó nói: “Đi lấy túi yến huyết kia của Hân quý nhân tặng đưa cho Dụ mỹ nhân, kêu nàng ta bồi bổ thân thể.”
Quỳnh Phương không vui trề môi: “Nương nương, thứ quý giá như vậy, người nên giữ lại để bồi bổ cho bản thân chứ, cho Dụ mỹ nhân tổ yến bình thường là được rồi.”
“Thân thể bổn cung khỏe mạnh, không cần yến huyết để bồi bổ.” Trang Minh Tâm hừ một tiếng.
“Dạ.” Thôi Kiều đáp một tiếng, định đi tới phòng kho nhỏ.
Trang Minh Tâm lại cười nói: “Mấy ngày nay ngươi cũng khổ cực rồi, những cung nhân khác của Dụ mỹ nhân rất nhanh sẽ được thả ra, đến lúc đó trả lại công việc nấu thuốc cho các nàng ta là được.”
Nàng tán dương Thôi Kiều một câu, lại kêu Quỳnh Phương cho nàng ta một nén vàng.
Thôi Kiều quỳ xuống tạ ơn, miệng nói: “Vì nương nương là việc, nô tỳ không thấy khổ cực.”
“Nương nương, nô tài cho chuyện lớn cần bẩm báo.”
Trang Minh Tâm còn đang trình diễn tuồng kích “Chủ tớ tương đắc” với cung nữ chưởng sự, Lý Liên Ưng đột nhiên lại lỗ mãng vọt vào, trong tay còn lôi theo Lý Trúc Tử.
Thói quen của Lý Liên Ưng chính là phong cách này, Trang Minh Tâm cũng đã từng nói không phải một lần, nhưng hắn ta lại có một cái đức hạnh giống hệt Tiểu Mãn, cho nên nàng cũng lười so đo, chỉ cười mắng một câu: “Chuyện ghê gớm gì mà có thể khiến người gấp gáp cuống cuồng như vậy? Chẳng lẽ trời sập sao?”
Lý Liên Ưng đây Lý Trúc Tử xuống đất một phát, đắc ý nói: “Nương nương, Lý Trúc tử bị nô tài anh minh thần vũ thuyết phục, chủ động đầu hàng nô tài, nói hắn ta là gian tế cho Di tần nương nương phái tới.”
Lý Trúc tử lớn tiếng phản bác: “Lý công công, ngươi đừng có nói bậy bạ, nô tài rõ ràng là cảm niệm Uyển phi nương nương đối xử khoan dung với mọi người, ra tay hào phóng, vậy nên mới quyết tâm đầu hàng nương nương.”
Trang Minh Tâm: “…”
Đối xử khoan dung với mọi người thì cũng thôi đi, ra tay hào phóng là cái quỷ gì chứ?
Thì ra là hắn ta vì nàng khen thưởng nhiều hơn Di tần nên mới lựa chọn phản bội?
Lập trường cũng quá là không kiên định rồi nhỉ?
Di tần lại chọn người như vậy làm gian tế, đúng là làm người ta cười chết mất.
Nói tới Di tần, Trang Minh Tâm thật ra cũng có chút hiếu kỳ.
Vì khi trước sinh non, bây giờ vẫn đang ở cữ, cũng không ra khỏi Trữ Tú cung, những tú nữ mới vào cung như các nàng còn chưa từng nhìn thấy mặt nàng ta đâu.
Tuy chưa từng thấy mặt, nhưng nàng đã từng nghe không ít truyền thuyết về Di tần.
Di tần xuất thân từ thế gia võ tướng, phụ thân là Trấn Bắc tướng quân Tôn Kích, Di tần cũng luyện võ từ nhỏ, còn từng khoác giáp ra chiến trường đối chiến với người Man, sau khi vào cung cũng chưa từng từ bỏ võ nghệ.
Vào năm lễ hội Thượng Nguyên lần thứ sáu của Dục Cảnh, Dục Cảnh đế leo lên lầu thành cung vui cùng người dân, kết quả là thích khách của tộc Man ám sát, trong lúc nguy cấp Di tần đã chặn mội mũi tên thay Dục Cảnh đế, mang theo vết thương mà lấy một địch ba, bảo vệ Dục Cảnh đế vững vàng ở sau lưng, cho đến Cẩm Y Vệ và Ngự Lâm Quân chạy tới tiếp viện.
Sau chuyện này, nàng ta từ quý nhân được tấn thăng lên tần, Dục Cảnh đế vì nàng ta mà hủy đi hậu điện Trữ Tú cung, xây nên võ trường để luyện võ.
Một thời phong quang vô hạn.
Di tần vốn là một người có cá tính, sau khi vào cung lại thuận buồm xuôi gió, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, có thể động thủ thì tuyệt không nề hà, ngay cả Trương đức phi tay cầm phượng ấn cũng từng bị nàng ta đấm một phát vào ngực.
Cho nên có rất nhiều kẻ địch, năm nay khó khăn lắm mới hoài thai, lại bị người ta thần không biết quỷ không hay mà hạ hoa hồng, đau bụng ba ngày ba đêm, sinh non ra một nam thai đã thành hình.
Chịu thiệt lớn như vậy, bây giờ đang phải bất đắc dĩ ở cữ, đợi khi ở cữ xong rồi, không biết là nàng ta còn lăn lộn như thế nào đâu.
Ngẫm nghĩ thì lý do nàng ta chọn Lý Trúc Tử làm gian tế cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, đó cũng là vì nàng ta cũng không phải người có tâm tư kín đáo gì.
Lý Liên Ưng đạp Lý Trúc Tử một cái, vội vàng đổi giọng: “Đúng đúng đúng, hắn ta là bị sự anh minh thần võ của nương nương thuyết phục, vậy nên mới chủ động đầu hàng người.”
“Ngươi giỏi lắm.” Trang Minh Tâm tán dương Lý Trúc Tử một câu, nói: “Bổn cung có nói trước rồi, bất luận các người là do ai phái tới, chỉ cần chủ động đầu hàng, bổn cung sẽ không bao giờ so đo, cho nên từ nay về sau ngươi chỉ cần ngươi thành thật là người hầu của bổn cung, tất nhiên bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Nô tài nhất định sẽ thành thật là người hầu của nương nương, quyết không phụ lòng tín nhiệm nương nương dành cho nô tài.” Lý Trúc tử vội vàng dập đầu, lại chủ động nói: “Nếu bên kia có phân phó gì, nô tài cũng sẽ lập tức báo cho nương nương biết.”
Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương cho hắn ta một nén vàng.
Lý Trúc Tử vốn ham tiền, thấy vậy lập tức vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dập đầu tạ ơn, trong miệng liên tục thể hiện trung thành.
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, hôm nay hắn ta có thể phản bội Di tần chỉ vì nàng khen thưởng nhiều cho hắn ta, ngày mai người khác khen thưởng nhiều hơn nàng, hắn cũng có thể phản bội lại nàng, không phải một người có thể trông cậy được.
Người như vậy thì vẫn có thể dùng, chỉ là phải xem cách dùng như thế nào thôi.
“Vậy bổn cung mỏi mắt mong chờ.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, sau đó phất phất tay, nói: “Ngươi đi đi.”
Sau khi đuổi Lý Trúc Tử ra ngoài, nàng trêu ghẹo Lý Liên Ưng nói: “Bị ngươi anh minh thần võ thuyết phục?”
“Nương nương, nô tài nhất thời lỡ miệng, xin nương nương thứ tội.” Lý Liên Ưng giơ tay lên tự tát mình một cái.
Nhìn ra dáng mười phần, nhưng lại chẳng làm khuôn mặt của hắn ta bị thương một chút nào.
“Lại còn tác quái ở bên cạnh bổn cung!” Trang Minh Tâm cười mắng hắn ta một câu, sau đó lại đổi giọng, lạnh lùng nói: “Lần sau còn dám càn rỡ bổn cung sẽ để cho Lý Trúc Tử tới tát tai ngươi.”
Lý Trúc Tử đang nôn nóng muốn thể hiện, nhất định là sẽ không trộm giở thủ đoạn nhẹ tay đâu.
Lý Liên Ưng lập tức dùng vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Nô tài không dám nữa đâu, thật sự không dám nữa đâu, nương nương tha mạng.”
“Được rồi, đừng có mồm mép lừa người trước mặt bổn cung nữa.”
Trang Minh Tâm giữ lại hắn ta là có chuyện muốn giao phó, suýt chút nữa là bị hắn ta đánh trống lảng đến quên rồi, vội nói: “Ngươi đi tới Ngự Diêu Phường ở Tượng Tác Giám mua cho bổn cung hai mươi cái vò rượu loại năm mươi cân về, đừng có mè nheo, đi ngay bây giờ đi.”
Cống phẩm của Lương Châu có thể đến bất kỳ lúc nào, nàng phải mua xong vò rượu trước mới được, sau đó rửa sạch những vò rượu này, khử trùng, những chuyện này đều cần thời gian.
“Hai mươi vò rượu loại năm mươi cân?” Lý Liên Ưng cả kinh hô thành tiếng, giật mình không thôi.
“Không sai, hai mươi vò rượu loại năm mươi cân.” Trang Minh Tâm gật gật đầu, sau đó phân phó Quỳnh Phương: “Đưa hai mươi nén bạc cho Lý công công.”
Vò rượu loại năm mươi cân, mỗi vò chỉ cần mấy trăm văn, hai mươi lượng bạc quá đủ rồi.
Lý Liên Ưng cầm lấy túi tiền Quỳnh Phương đưa cho rồi đi.
Trang Minh Tâm lại kêu Quỳnh Phương đi mua đường phèn vàng để ủ rượu và rượu có độ cồn cao để khử trùng vò rượu ở Nội Thiện phòng, kêu Lập Hạ đi tới Thượng Y Cục mua vải bố thô để làm túi lọc lớn, về sau dùng để lọc bỏ vỏ nho khi lên men kết thúc.
Sau đó lại kêu những cung nhân thô sử tới quét dọn tây nhĩ phòng, chuẩn bị dùng để làm phòng ủ rượu.
Lăn lộn toàn bộ Chung Túy cung đến người ngã ngựa đổ.
Động tĩnh lần này đã dẫn tới chú ý của Trần Ngọc Thấm, nàng ta phe phẩy quạt tròn xinh đẹp lượn lờ lướt qua cửa tây nhĩ phòng, nhạo báng Trang Minh Tâm nói: “Uyển phi nương nương là ngán ở nhà chính rồi, muốn rời đến nhĩ phòng để thể nghiệm một chút cuộc sống khổ cực của cung nhân sao?”
Trang Minh Tâm liếc nàng ta một cái, cười nói: “Bổn cung tấn thăng phi vị đã nhiều ngày rồi, còn chưa thể nghiệm qua mùi vị quyền thế đè người đâu, cho nên muốn gọi người tới dọn dẹp tây nhĩ phòng phòng rồi mời Hân quý nhân và Hòa quý nhân tới trải nghiệm một chút cuộc sống khổ cực của cung nhân.”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Chuyện này hiển nhiên là đùa giỡn, Trần Ngọc Thấm tất nhiên sẽ không tin là thật.
Nàng ta hiếu kỳ nói: “Nương nương dày vò nhĩ phòng này đến tột cùng là muốn làm gì vậy?”
Trang Minh Tâm nực cười nói: “Vì sao bổn cung phải nói cho ngươi? Quan hệ của hai ta cũng không tốt đến mức thổ lộ tâm tình nhỉ?”
“Chỉ bằng nhân tình nương nương đã nhận yến huyết của thần thiếp thì cũng nên nói một hai cho tần thiếp chứ nhỉ.” Trần Ngọc Thấm hừ một tiếng.
Trang Minh Tâm: “…”
Chân trước nàng vừa bảo Thôi Kiều đưa yến huyết cho Dụ mỹ nhân, chân sau Trần Ngọc Thấm đã biết rồi, quả nhiên là trong cung này chẳng có gì quá bí mật cả.”
Người ta cũng đã nói đến mức này rồi, nàng cũng chỉ có thể nói thật: “Bổn cung dâng trà sữa trân châu cho hoàng thượng, hoàng thượng dung nhan vui mừng, thưởng cho bổn cung năm giỏ nho cống phẩm Lương Châu, bổn cung định thử ủ rượu nho.”
Trần Ngọc Thấm: “…”
Nồng nặc mùi vị khoe khoang, sắp ngạt chết nàng ta rồi, nàng ta thật đúng là không nên tiện miệng mà hỏi han linh tinh, đúng là tự tìm không vui.