Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chương 37
Ngày hôm sau Dục Cảnh đế thần thanh khí sảng, hài lòng vào triều.
Trang Minh Tâm nằm trên giường bát bộ rầm rì, miệng đau nhức, tay cũng đau.
Nàng coi cái gối là Dục Cảnh đế, đạp một phát bay ra ngoài, lớp gấm bên ngoài tan vỡ, bông vải bên trong rơi đầy đất.
“A…” Quỳnh Phương kêu lên, ngược lại không phải là giật mình vì võ lực của nhị cô nương, nàng ta đã từng nhìn thấy chuyện này ở phủ rồi, chỉ là nàng ta đau lòng cho cái gối kia thôi.
Đây chính là cái gối uyên ương hí thủy mà nàng ta đã dùng bảy ngày mới thêu ra được đó, ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi, cứ như vậy mà bị đạp hỏng.
Nàng ta bị chọc tức đến giậm chân: “Nương nương, đang yên đang lành người trút giận lên cái gối làm gì? Nô tỳ khó khăn lắm mới thêu được ra.”
Trang Minh Tâm đã sớm ngứa mắt với cái gối uyên ương này rồi, uyên ương của người ta là một đôi đời một đôi người, nhưng cẩu hoàng đế kia chính là một tên trăng hoa, có quỷ mới muốn làm uyên ương với hắn.
Phải nhân cơ hội đạp nát mới được.
Nàng hừ nói: “Có gì tốt đâu, đáng để ngươi ngạc nhiên vậy sao? Không phải chỉ là một cái gối thôi hả, ngươi thêu thêm một cái cho bổn cung là được rồi, đúng lúc bổn cung cũng nhìn hình “uyên ương hí thủy” kia cũng thấy ngán rồi, lại thêu hoa văn khác đi.”
Quỳnh Phương cũng chẳng còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Trang Minh Tâm rửa mặt rồi mặc đồ, đang muốn đi đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an, đột nhiên những hạt mưa lớn chừng hạt đậu lại rơi xuống, một lát sau thì mưa nối thành hàng, rào rào rơi xuống.
Quả nhiên là thời tiết thất thường mà.
“Mưa lớn như vậy, cho dù là lấy ô giấy dầu che, đi đến Vĩnh Thọ cung chỉ sợ cũng sẽ bị ướt quần áo. Hay là nương nương cáo bệnh thêm một ngày nữa đi?” Quỳnh Phương âm thầm nghĩ một kế cho nàng.
“Nói bậy.” Trang Minh Tâm ngược lại cũng muốn tiếp tục cáo bệnh, nhưng hôm qua cẩu hoàng đế lại nghỉ trong cung của nàng, đây chính là nói rõ cho người ngoài biết quỳ thủy của nàng đã hết, tuy nàng nói thật cũng chưa chắc có ai sẽ tin.
Ngồi ở hành lang trong khoảng thời gian uống cạn một tuần trà cũng không thấy mưa nhỏ đi, nàng không thể làm gì khác hơn là cầm ô giấy dầu lên, ngồi kiệu, đội mưa đi đến Vĩnh Thọ cung.
Ngược lại đám thái giám khiêng kiệu vẫn còn tốt, Trang Minh Tâm ra tay hào phóng, khi mới vào cung vẫn chưa mưa, mấy ngày sau nàng đã kêu Lý Liên Ưng chuẩn bị nón lá, áo mưa và guốc mộc, bây giờ bọn họ mang hết những thứ này lên người, chẳng bị ướt chút nào cả.
Nhưng thái giám ở những cung khác thì không được may mắn như vậy.
Trên đường gặp phải mấy lượt người, vì mưa quá lớn nên không phân biệt được người ngồi trên kiệu là ai.
Nhưng những thái giám hoặc là chỉ có nón lá, hoặc là chỉ có áo mưa, cho dù là có cả nón lá và áo mưa thì cũng không có guốc mộc.
Cho nên đi trong nơm nớp lo sợ, rất sợ là không chú ý một chút sẽ làm chủ tử té ngã.
Lý Liên Ưng đội nón lá trên đầu, người khoác áo tơi, chân đi guốc mộc, trong tay cầm ô giấy dầu, đi theo bên cạnh kiệu của Trang Minh Tâm, âm dương quái khí mượn cơ hội giáo huấn người khác: “Nhìn một chút trên người bọn họ, rồi lại nhìn trên người các ngươi xem, các ngươi đó, phải tu tám đời mới có thể tới Chung Túy cung để phục vụ Uyển phi nương nương! Gặp được chủ tử tốt như vậy, nếu như các ngươi còn không biết quý trọng, dám có tâm tư ăn cây táo rào cây sung, tạp gia sẽ lột da của các ngươi làm quần áo cho Tướng Quân.”
Trang Minh Tâm: “…”
Dùng da người làm quần áo? Tướng Quân bày tỏ cự tuyệt.
“Ai ya!” Phía sau truyền tới một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo đó là âm thanh của mấy người hô to gọi nhỏ.
Lý Liên Ưng nhanh chóng quay đầu lại, híp mắt quan sát một hồi, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác mà bẩm báo: “Nương nương, phía sau có người té ngã.”
Hai bên không tính là cách quá xa, nếu mà làm như không thấy rồi rời đi, chỉ sợ sẽ bị nói là máu lạnh ích kỷ, nàng không thể làm gì khác hơn là phân phó nói: “Đi qua đó nhìn một chút.”
“Quay đầu!” Lý Liên Ưng vung tay lên, thái giám khiêng kiệu vội vàng phối hợp quay đầu kiệu.
Bởi vì có tấm gương này ở phía trước nên bốn người tuy đã đi guốc mộc, nhưng cũng tự giác mà thả chậm tốc độ, một hồi lâu mới đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Trang Minh Tâm thò đầu ra quan sát, thấy Lương quý nhân cả người ướt đẫm, bẩn thỉu ngồi dưới đất, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo, một cung nữ xoa xoa chân giúp nàng ta, bốn tên thái giám quỳ dưới đất dập đầu xin tha không ngừng, một thái giám trong đó che lấy tay, hình như cũng bị thương.
“Hạ xuống.” Nàng phân phó một tiếng.
Bọn thái giám vội vàng đặt kiệu xuống, Trang Minh Tâm đi xuống từ kiệu, che dù đi tới bên cạnh Lương quý nhân, ngồi xổm xuống, một tay sờ mắt cá chân nàng ta, rồi lại bấm lên ngũ căn ở ngón chân.
Thở dài nói: “Chỉ sợ là bị thương đến xương rồi.”
“Tần thiếp ra mắt Uyển phi nương nương, nương nương cát tường an khang.” Lương quý nhân ngồi dưới đất, miễn cưỡng khom người hành lễ, sau đó mới hỏi với vẻ mặt đưa đám: “Vậy thì phải làm sao đây?”
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Trước mắt chính là Vĩnh Thọ cung rồi, ngươi ngồi lên kiệu của bổn cung mà đi qua đó đi, tường trình với Trương đức phi nương nương, để cho nàng ta mời thái y chữa trị giúp ngươi.”
Nhưng là thương gân động cốt cũng một trăm ngày, trong thời gian ngắn chỉ sợ là Lương quý nhân cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi cung Thừa Càn.
Nói ra thì, gần đây hình như phong thủy của cung Thừa Càn rất kém, trước thì có Dụ mỹ nhân ở điện Tây Phối bị người ta hạ độc làm cho câm, sau lại có Lương quý nhân ở điện Đông Phối bị ngã gãy xương ngón chân.
“Tần thiếp đa tạ Uyển phi nương nương cứu giúp.” Lương quý nhân mặt đầy cảm kích nói tạ ơn, lại lo lắng nói: “Tần thiếp ngồi kiệu của nương nương, vậy nương nương phải làm sao?”
Thái giám trong cung của nàng ta quá nhỏ, lỡ như là làm Uyển phi nương nương nữa, vậy thì lại gây đại họa rồi.
Trang Minh Tâm nhấp nhấp môi, cười nói: “Bổn cung đi bộ tới cũng được, muội muội không cần lo lắng, mau lên kiệu đi.”
Chân Lương quý nhân đau dữ dội, cũng không kiên trì nữa, dưới sự giúp đỡ của cung nữ Quỳnh Phương của nàng, ngồi lên kiệu của Trang Minh Tâm, được thái giám của Chung Túy cung khiêng đi.
Trang Minh Tâm đi guốc mộc vào, cầm ô giấy dầu lên, trải nghiệm cảm giác bước chầm chậm dưới mưa.
Vừa đi vừa tán gẫu với Lý Liên Ưng: “Dựa theo cung quy, chủ vị một cung mới có kiệu, Lương quý nhân cũng chỉ là một quý nhân mới nhập cung, tại sao lại có kiệu ngồi?”
Lý Liên Ưng cười nói: “Là hoàng thượng đặc chuẩn.”
Trang Minh Tâm nhếch mép lên, phòng bếp nhỏ của Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, phòng bếp nhỏ của Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn cũng là cẩu hoàng đế đặc chuẩn, kiệu của Lương quý nhân cũng là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, trong mắt cẩu hoàng đế cung quy chính là được sinh ra để phá bỏ sao?
Còn hại Trương đức phi suốt ngày cung quy với cung quy, nào ngờ cung quy chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Lý Liên Ưng nhỏ giọng nói: “Lương quý nhân chính là nữ nhi ở phu gia của thái phi nương nương.”
“Ngươi không nói thì bổn cung cũng không nhớ ra đâu.” Trang Minh Tâm bừng tỉnh hiểu ra, sau đó không kiềm được mà cảm khái một câu: “Cái vòng quyền quý thật là loạn.”
Mẫu thân của Lương quý nhân chính là vị em vợ ở góa ban ngày tuyên dâm với tiên hoàng nên bị viết vào khởi cư trú, bào muội của Trịnh thái hậu, Tiểu Trịnh thái phi bị đày đi canh giữ hoàng lăng sau khi tiên hoàng tạ thế.
Lương quý nhân là nữ nhi sở xuất của Tiểu Trịnh thái phi và chồng trước, chính là biểu huynh muội nhà dì của Dục Cảnh đế.
Trịnh thái hậu hận Tiểu Trịnh thái hậu như vậy, không tiếc gánh cái danh xấu hà khắc với thân muội cũng phải đuổi Tiểu Trịnh thái phi đến canh giữ ở hoàng lăng, lần này tuyển tú lại đưa nữ nhi của Tiểu Trịnh thái phi vào, cũng không biết là có ý đồ gì đây.
Nếu như nàng mà là Lương quý nhân, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh tuyển tú, nếu như không tiến cung thì há chẳng phải là sẽ không bị Trịnh thái hậu gây khó dễ sao?
Bàn về âm mưu một chút, lần này Lương quý nhân bị ngã gãy ngón chân, chưa chắc là không phải là do con người gây ra.
Dĩ nhiên, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Trang Minh Tâm cả, nàng chỉ là tiện tay hỗ trợ đưa Lương quý nhân bị thương đế Vĩnh Thọ cung thôi, nghĩ đến hẳn là thái hậu cũng không đến nỗi giận nàng vì chuyện này đâu.
…
Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng đoàn người của Trang Minh Tâm phải dùng thời gian hai chung trà mới đi đến Vĩnh Thọ cung.
Bởi vì đã đoán được là sẽ làm ướt quần áo, nên Quỳnh Phương đã chuẩn bị một bộ xiêm áo cho vào tay nải rồi đeo trên người, cho nên sau khi vào Vĩnh Thọ cung, Trang Minh Tâm đã đi đến nhĩ phòng thay quần áo trước, lúc này mới khoanh hai tay xuôi theo hành lang đi vào chính điện.
Có không ít phi tần đã đến chính điện, nhưng lúc này lại đang vây quanh Lương quý nhân “ân cần hỏi han.”
Chỉ sợ là nội tâm đang không ngừng cười trên sự đau khổ của người khác, dẫu sao thì Lương quý nhân cũng chưa từng thị tẩm, thương gân động cốt một trăm ngày, sau một trăm ngày thì chỉ sợ mọi thứ đã nguội lạnh rồi.
Bởi vì trời đang mưa, thái y viện lại cách xa Vĩnh Thọ cung, tuy đã phái người đi mời thái y, nhưng sợ khi mời tới được cũng phải mất nửa canh giờ.
Nếu như chỉ là trật khớp thì chỉ cần lấy đá chườm lạnh lên ngay lập tức là được, có thể giảm bớt chứng bệnh, tốc độ khôi phục nhanh hơn, nhưng Lương quý nhân lại ngã gãy ngón chân thì không thể làm thế nào được.
Trang Minh Tâm cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể chờ đợi thái y tới xử lý.
Cũng trong thời gian này, Trương đức phi còn không quên dò xét: “Uyển phi, chuyện Dụ mỹ nhân bị độc câm ngươi có biết không?”
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Thần thiếp vốn dĩ cũng không biết, nhưng lúc xế chiều hôm qua Dụ mỹ nhân đã tới tìm, lúc đó thần thiếp mới biết chuyện này.”
Trương đức phi nhíu mày, không nói lời nào đã đổ oan cho nàng: “A? Dụ mỹ nhân tới tìm ngươi sao? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ngươi nên Dụ mỹ nhân mới đến trước để đòi lại công đạo cho bản thân sao?”
“Nương nương nói đùa.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, trên mặt là vẻ thẳng thắn vô tư, nói dối mà cũng không chớp mắt: “Dụ mỹ nhân nghe nói thần thiếp giỏi nghiệm thi xử án, nên đã chạy tới Chung Túy cung cầu xin thần thiếp tra rõ hung thủ hạ độc hại nàng ta, thần thiếp vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng nàng ta lại khóc rất thương tâm, thần thiếp lại là người mềm lòng nhất, nên cũng chỉ có thể gắng gượng mà đáp ứng nàng ta.”
Trương đức phi nhíu chân mày lại, hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã tra được cái gì chưa?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Không phải là thần thiếp tra, mà là Thận Hình Ti tra.”
Ngừng lại một chút, nàng lại ngấm ngầm hại người mà nói: “Nương nương cũng đừng gấp gáp, hoàng thượng đã lệnh cho Thận Hình Ti phải kết án trong ba ngày, chắc hẳn là rất nhanh sẽ có kết luận thôi.”
Trương đức phi lập tức phủi sạch nói: “Bổn cung không gấp, chỉ là bổn cung gấp thay Dụ mỹ nhân mà thôi. Một giọng hát hay có thể hát ra được âm thanh của thiên nhiên, cứ vậy mà bị phá hủy, quả thực là có chút đáng tiếc. Sớm ngày tra rõ chân tướng cũng dễ ăn nói với nàng ta.”
Từ quý nhân lập tức nhảy ra nịnh bợ: “Đức phi nương nương nhân từ.”
Đang muốn khen Trương đức phi mấy câu nữa, chợt nghe Trình Hòa Mẫn “Khụ” một tiếng, Từ quý nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.
Trần Ngọc Thấm bĩu môi một cái, thầm mắng Từ quý nhân chân chó.
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy, chỉ mong sao Thận Hình Ti sớm ngày tra rõ chân tướng.”
Tốt nhất là đừng để cho nàng biết chuyện này là do Trương đức phi gây nên, nếu không thì sẽ cho nàng ta đẹp mặt.
Lại có không ít phi tần lục tục đội mưa chạy tới, có kiệu thì còn không nói, nhưng tất cả chủ tớ các quý nhân đều chật vật không chịu nổi, váy ướt đẫm, giày thêu sũng nước, lại không mang theo xiêm áo để thay, không lâu sau thì người này tiếp người kia hắt xì liên tục.
Trang Minh Tâm nhíu mày.
Vệ hiền phi bỗng nhiên mở miệng: “Đức phi tỷ, dù sao cũng không có chuyện gì quá quan trọng, cho các nàng ta giải tán đi, nên uống canh gừng thì uống canh gừng, nên thay xiêm áo thì thay, cẩn thận lại nhiễm phong hàn.”
Trương đức phi như cười như không nói: “Hiền phi muội muội nói có lý, chỉ là Lương quý nhân bị thương ở chân, thái y còn chưa tới, hiện tại lại để cho chư vị muội muội giải tán hết, cũng biết là hiền phi muội muội quan tâm các nàng ta, nhưng ai không biết còn cho rằng các nàng ta lãnh tâm lãnh phế, mặc kệ sống chết của Lương quý nhân nữa đó.”
Thân phận của Lương quý nhân phức tạp, thái độ của Trịnh thái hậu lại làm cho mọi người có chút đoán không ra, nghe Trương đức phi nói vậy thì nào có người nào còn dám cáo lui trước nữa chứ?
Trương đức phi đổ thêm dầu vào lửa mà cảm khái: “Aiz, các ngươi cũng thật là, có phần suy nghĩ không chu toàn, Uyển phi muội muội cũng không giống như các ngươi, người ta sáng sớm đã chuẩn bị xong xiêm áo để thay rồi, bây giờ lại vô cùng dễ chịu nhẹ nhàng thư thái, còn không phải là làm ngươi ta ghen tị sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu mà nói đến người làm người khác hâm mộ nhất thì phải là đương kim đức phi nương nương đây, người đó, chỉ cần chờ ở Vĩnh Thọ cung là được rồi, cho dù có mưa to gió lớn, sấm chớp rền vang, hay là tuyết rơi phủ kín đường, toàn bộ đều chẳng ảnh hưởng gì đến người cả.”
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói của Cao Xảo.
Chúng phi tần đều lấy làm kinh hãi, hôm nay cũng không phải hưu mộc, không phải là hoàng thượng nên thượng triều ở điện Kim Loan hả, tại sao lại đột nhiên tới Vĩnh Thọ cung?
Dục Cảnh đế đầu đội kim quan, người mặc thường phục màu vàng sáng chói chắp tay sau lưng đi tới, mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, đồng thanh nói: “Cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”
“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế khoát tay nói: “Tất cả đứng lên đi.”
Hắn ngồi lên cái ghế địa bình mà Trương đức phi đã nhường ra, giương mắt nhìn quanh điện một vòng, lông mày lập tức nhíu lại, nói với Trương đức phi: “Trên người các nàng ta cũng ướt thành như vậy rồi, tại sao còn không cho giải tán đi?”
Sau khi nói xong lại bồi thêm một câu: “Trẫm cũng đã cho triều thân giải tán rồi, ngươi còn bận rộn hơn cả trẫm nhỉ.”
Đây chính là lời chỉ trích rất nặng nề, Trương đức phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Cũng không phải là thần thiếp hà khắc, mà là Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân, chúng tỷ muội không an tâm, muốn chờ thái y tới chữa trị cho Lương quý nhân rồi mới đi.”
“Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân?” Dục Cảnh đế ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Lương quý nhân.
Lương quý nhân tủi thân đáp: “Trời mưa đường trơn trượt, bọn thái giám khiêng kiệu bị ngã, chân tần thiếp đau vô cùng, Uyển phi nương nương nói tần thiếp đã bị thương đến xương cốt…”
Dục Cảnh đế mặt không biến sắc liếc nhìn Trang Minh Tâm, sau đó nói với Trương đức phi: “Từ nay về sau những ngày mưa hay tuyết không cần bảo các nàng ta tới thỉnh an nữa.”
Trương đức phi vội nói: “Dạ, thần thiếp tuân chỉ.”
Nàng ta nào dám không tuân lệnh, nàng ta cũng chẳng phải là hoàng hậu, thỉnh an này vốn dĩ đanh danh không chính, ngôn không thuận rồi, cũng chỉ là do nàng ta tay cầm phượng ấn nên hoàng thượng và thái hậu mới không so đo thôi.
“Tất cả giải tán đi, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.” Dục Cảnh đế khoát tay, mọi người nào dám không tuân theo, lập tức quỳ xuống cáo lui.
Trang Minh Tâm cũng đi theo mọi người ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Dục Cảnh đế gọi lại: “Uyển phi ở lại.”
“Uyển phi tiếp xúc với người chết, hiểu biết rõ về xương hơn thái y mấy phần, vẫn nên để nàng ở lại đi, nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.” Hắn “Khụ” một tiếng, cũng không biết là giải thích cho ai nghe, tóm lại chính là giải thích.
Người ngoài thì không nói gì, chỉ có mỗi Lương quý nhân nghe xong lời này mà tủi thân đến sắp rơi nước mắt.
Uyển phi người đẹp, tâm thiện không sai, nhưng nàng ta vẫn còn là một người sống sờ sờ ra mà, sao hoàng thượng có thể so sánh nàng ta với người chết chứ?
Trang Minh Tâm cũng vô cùng cạn lời, ngã gãy xương là bệnh thường gặp, các thái y tất nhiên sẽ có phương pháp trị liệu, chẳng cần nàng phải nhúng tay vào.
Xuất thân của Lương quý nhân cẩu hoàng đế hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vậy mà cứ nhất định phải kéo nàng vào, đúng thật là tìm phiền phức cho nàng mà.
Nhưng hắn cũng đã lên tiếng rồi, nàng cũng không tiện làm hắn mất mặt, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống lại: “Thần thiếp tuân lệnh.”
…
Lại đợi thêm thời gian hai khắc, cuối cùng thái y cũng lững thững tới muộn.
Hơn nữa còn là một người quen, đó chính là Lý thái y trước kia đã chữa trị cho Trình Hòa Mẫn.
Trang Minh Tâm hừ một tiếng, nói với Lý thái y: “Hoàng thượng cũng ở đây, Lý thái y nhất định phải chữa trị cẩn thận đó, đừng có mờ mắt mà chẩn sai.”
Lý thái y mới khoảng ba mươi tuổi, cách mắt mờ còn rất xa.
Ngược lại hắn ta cũng không ngu xuẩn, biết Uyển phi nương nương đang mượn cơ hội này để châm biếm chuyện lúc trước hắn ta che giấu cho Hòa quý nhân giả bệnh, hắn ta vội vàng chắp tay nói: “Tuân chỉ Uyển phi nương nương, vi thần nhất định sẽ tận trách chữa khỏi cho Lương quý nhân.”
Thật ra thì cũng không cần Uyển phi nương nương chỉ điểm, hoàng thượng còn đang ở đây, thân phận Lương quý nhân lại phức tạp, dù có như thế nào thì hắn ta cũng không dám thờ ơ.
Hắn ta kêu y đồng mở rương thuốc ra, lấy một đôi bao tay bằng bông trắng như tuyết ra đeo lên tay, sau đó ngồi xuống, cẩn thận xoa bóp chân Lương quý nhân.
Quỳnh Phương cũng nhìn chằm chằm, chỉ vào tay Lý thái y, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương, găng tay kia…”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, nói với vẻ không rõ ý tứ: “Thái y viện mấy năm trước đã làm được bao tay giống của muội muội bổn cung, có cái gì mà phải ngạc nhiên? Lần trước khi hắn ta chữa trị cho Hòa quý nhân cũng đã đeo rồi, chỉ là lúc đó ngươi không để ý mà thôi.”
Trước kia Quỳnh Phương ở cùng với Trang Tĩnh Uyển, tất nhiên là nàng ta sẽ không biết những chuyện bên ngoài này.
Lý thái y đứng dậy, cởi bỏ bao tay ra, giao cho y đồng, sau đó chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đức phi nương nương, Uyển phi nương nương, ngón chân thứ hai ở chân trái của quý nhân tiểu chủ bị gãy xương, vi thần sẽ bôi thuốc cho nàng ta trước, sau đó sẽ dùng thanh nẹp gỗ cố định lại… Chỉ là ngón chân lại không giống ngón tay, sợ là quý nhân tiểu chủ phải chịu đau chút rồi.”
Dục Cảnh đế gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Trang Minh Tâm: “Uyển phi cảm thấy thế nào?”
“Phương pháp của Lý thái y vô cùng tốt.” Trang Minh Tâm tán dương một câu.
Lý thái y âm thầm thở phào một cái, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
Sau đó lại nghe được Uyển phi mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu có thể cải thiện thêm thì càng tốt hơn.”
Lý thái y: “…”
Hắn ta chắp tay, khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin nương nương chỉ bảo.”
Trang Minh Tâm cũng không làm bộ làm tịch, nói thẳng: “Sau khi dùng nẹp gỗ cố định xong, bên ngoài lại bó thêm một tầng bột thạch cao thật dày, như vậy sẽ không sợ xương bị lệch nữa. Nhưng cũng không cần bó quá lâu, sau một tháng tháo ra là được rồi.”
Bột thạch cao không tính là thứ gì hiếm lạ, một tiệm thuốc bất kỳ nào cũng bán, thái y viện chắc chắn là cũng có không ít hàng tích trữ.
Lý thái y nghĩ thầm, dù sao nẹp gỗ cũng có thể cố định ngón chân rồi, phương pháp của Uyển phi tuy cực kỳ có ích nhưng nếu không dùng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, vì vậy hắn ta cũng không phản bác, lập tức nói: “Đa tạ nương nương chỉ giáo, vi thần sẽ kêu y đồng trở về thái y viện lấy bột thạch cao.”
Đợi y đồng lấy bột thạch cao tới, Trang Minh Tâm tận mắt nhìn thấy Lý thái y đeo bao tay rồi nẹp thanh gỗ và bó thạch cao cho Lương quý nhân xong, sau đó lại lấy kiệu của mình đưa nàng ta đi, lúc này mới đứng dậy nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Kiệu của nàng đã cho Lương quý nhân mượn rồi, bên ngoài trời mưa to như trút nước, nàng định cứ vậy mà trở về sao?”
Trang Minh Tâm nhướng mày nói: “Có gì mà không thể? Thần thiếp trên có ô giấy dầu che mưa, dưới có guốc mộc chống trơn trượt, nhiều nhất là cũng chỉ bị ướt váy, trở về thay một cái khác là được rồi.”
“Thôi vậy, không có đạo lý mà người làm việc tốt mà lại bị thiệt thòi, trẫm đưa nàng về.” Dục Cảnh đế đứng dậy, biết lắng nghe mà đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Trương đức phi đang giương mắt nhìn hắn.
Trang Minh Tâm: “…”
Bản lĩnh kéo thù hận cho nàng đúng là giỏi, chỉ trong chốc lát mà đã khiến cho nàng thường ngày khiêm tốn làm người, cố gắng cóp nhặt hoàn toàn tan thành mây khói.
Cứ đợi ở Dưỡng Tâm điện của ngươi phê duyệt tấu chương không phải là tốt sao? Lại cứ chạy tới Vĩnh Thọ cung một cách khó hiểu, chính sự thì không làm, lại cứ quan tâm đến việc gây thù chuốc oán cho nàng.
Trang Minh Tâm tức giận lên ngự liễn, ngự liễn giống như một cỗ kiệu lớn vậy, không giống kiệu chỉ có một ghế ngồi, bây giờ bốn phía được che phủ bằng vải dầu, giọt nước không lọt, chỉ ngoại trừ là hơi bức bối đôi chút.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, nàng liếc mắt, tức giận nói: “Người không trở về Dưỡng Tâm điện sao?”
“Không trở về.” Dục Cảnh đế trả lời dứt khoát, nghiêng người dựa lên đệm ở giữa ngự liễn, đắc ý nói: “Tấu chương mà chúng triều thân mang đến đều bị mưa làm ướt hết rồi, trẫm cho bọn họ trở về để bọn họ viết lại, ngày mai là có thể đưa tới.”
Chẳng trách lại không lo lắng như vậy, lại còn nhàn rỗi mà lởn vởn đến Vĩnh Thọ cung.
Hắn không ở yên, lại ngồi dậy, dựa đầu lên người Trang Minh Tâm, cánh mũi ghé sát vào cần cổ nàng, khẽ ngửi mùi thơm như có như không ở đó.
Một hồi lâu sau mới cười nói: “Trẫm đã cho người đưa thứ tốt tới Chung Túy cung rồi, một lát nữa kêu phòng bếp nhỏ làm chút thức ăn, chúng ta thưởng thức cùng nhau.”
Trang Minh Tâm có chút hiếu kỳ, đợi khi trở lại Chung Túy cung mới phát hiện thứ tốt trong miệng hắn là hai vò rượu nho.
Đây cũng là chuyện vui bất ngờ.
Ở kiếp trước, nàng chỉ thích uống một ly rượu vang giúp ngủ ngon trước khi đi ngủ, cho nên cũng có chút am hiểu với rượu vang, thậm chí còn lên mạng mua nho xích hà châu dùng để làm rượu vang để tự mình chưng cất.
Ở thời đại này, rượu nho vô cùng quý giá, chỉ có Lương Châu hàng nằm sẽ vượt ngàn dặm xa xôi mà tiến cống lên một chút, ở những vùng lân cận cũng có một số vùng đất để trồng nho, mặc dù cũng có người trồng, nhưng người biết ủ rượu thì không có nhiều.
Tổ phụ là nội các thủ phụ hàng năm cũng có thể được phân cho một hai vò, nhưng lại không đến được miệng của nàng.
Cho nên đã khoảng mười sáu năm trời rồi nàng chưa từng được nếm vị của rượu vang.
Cũng không thèm để ý tới thời gian, Trang Minh Tâm lập tức kêu Chung Đại, Tiền Hỉ xào mấy món để nhắm, tự mình bỏ lớp bùn đậy kín vò rượu ra, rót ra hai chén cho mình và Dục Cảnh đế.
Nàng bưng chén lên, uống một ngụm lớn.
Sau đó “Phụt” một tiếng phun ra ngoài.
Thứ gì đây?
Đây mà là rượu nho sao? Không phải là thuốc độc chứ?
Vừa cay vừa đắng vừa ngọt là chua, uống xong một ngụm mà giống như là đã trải qua đủ vị của đời người.
Nàng nhận lấy chung trà Quỳnh Phương đưa cho, súc miệng nhiều lần, lúc này mới bên cầm khăn tay lau nước mắt, bên hỏi Dục Cảnh đế: “Rượu nho này được chưng cất như thế nào vậy, tại sao lại khó uống như thế?”
“Có chỗ nào khó uống đâu? Đây chính là rượu nho ngon ngàn vàng khó mua, một ngụm mà nàng phun ra này cũng đáng giá mấy chục lượng bạc đó.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mặt đầy đau lòng nhìn rượu thấm trên đất.
Trang Minh Tâm tức giận nói: “Thứ này mà gọi là uống rất ngon sao? Đầu lưỡi của người bị hỏng rồi sao?”
“Nàng cũng chưa từng được uống rượu nho mà, đâu có hiểu được cái gì gọi là uống ngon hay không chứ?”
Dục Cảnh đế bưng chén lên nhấp một ngụm, hưởng thụ đến híp mắt lại, lười biếng nói: “Kinh rượu Bắc Sơn” nói rằng: “Cho gạo lên men vào nồi chưng, chưng lên, dùng năm lạng hạnh nhân, hai cân rưỡi nho, cho hạnh nhân và ô sa vào trong chậu, dùng ba đấu tương đã nấu chín, nghiền nhỏ tất cả ra, lấy lụa để lọc qua. Đổ đấu tương đã nấu chín lên gạo mềm, hồi lâu sau thì rải gạo lên bàn, lên men rượu ở nhiệt độ ấm theo phương pháp thông thường, rượu nho Lương Châu tiến cống chính là được làm theo phương pháp này.”
“Dùng nho trộn với gạo, cho thêm men rượu để ủ? Chẳng trách lại khó uống như vậy, phí cả nho tốt.” Trang Minh Tâm đấm ngực dậm chân, thứ này và rượu vang ở hiện đại nhất định chính là hai khái niệm khác nhau.
“Nghe vậy thì hẳn là nàng có thể ủ ra rượu nho còn ngon hơn cả cống phẩm Lương Châu?” Dục Cảnh đế ngồi thẳng người dậy ngay tức khắc, trong con ngươi có ánh sáng lóe lên.
Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin gật đầu: “Đó là dĩ nhiên.”
“Rất tốt.” Dục Cảnh đế lập tức thuận theo nói: “Đúng lúc mấy ngày nữa là nho cống phẩm của Lương Châu sẽ đến kinh, đến lúc đó trẫm sẽ phân cho nàng một nửa, nàng ủ rượu nho cho trẫm.”
Trang Minh Tâm âm thầm mừng rõ, nhưng trên mặt lại dẩu môi, không vui nói: “Hoàng thượng người nói sai rồi, nên là thần thiếp tự ủ rượu nho để uống, thuận tiện cho hoàng thượng một phần.”
Dục Cảnh đế cũng chỉ cần có uống là được, những thứ này có hay không cũng không quan trọng, lập tức nhượng bộ nói: “Ái phi nói đúng, là trẫm nhờ nàng mới có cái uống.”
Chương 38
Trang Minh Tâm không uống, Dục Cảnh đế uống một mình cũng thấy không vui, phân phó Cao Xảo nói: “Mang vò đã mở này về Càn Thanh cung, rảnh rỗi trẫm lại uống tiếp. Còn dư lại một vò thì đưa tới cho Ninh vương đi.”
Rượu nho uống ngon hơn dễ như trở bàn tay, lần này hắn cũng không cần coi một chút này như bảo bối nữa rồi.
“Sốt ruột, vội vàng làm gì, thần thiếp cũng sẽ không tham “rượu ngon” của người, bên ngoài trời còn mưa rất to kìa, nếu như ngã thì phải làm sao đây? Cứ để ở chỗ này của thần thiếp trước, bao giờ trời tạnh mưa thì cho người tới mang đi là được rồi.”
Trang Minh Tâm “quở mắng” một câu.
Mặc dù nàng không quá coi trọng cái gọi là rượu nho cống phẩm này, nhưng thứ này lại đắt giá quý hiếm, tầng lớp quý tộc ở Đại Tề đều đổ xô vào, nếu như những thái giám trượt chân té ngã một cái thì chỉ sợ khó giữ được mạng nhỏ.
“Ái phi nói rất đúng.” Dục Cảnh đế không khỏi thấy cũng đúng, phụ họa Trang Minh Tâm một câu, sau đó giơ tay lên cho Cao Xảo lui xuống.
“Nương nương, bọn Lý Trúc Tử đã trở về từ cung Thừa Càn, đây là tạ lễ của Lương quý nhân, nói nàng ta đang bệnh không thể đích thân tới nói cảm ơn với nương nương, xin nương nương thông cảm cho.”
Thôi Kiều đi vào, ôm một cái hộp gỗ màu đỏ trong tay, mở nắp hộp ra cho Trang Minh Tâm xem.
Trang Minh Tâm giương mắt nhìn qua, thấy ở phần đáy hộp có một lớp vải màu đỏ, trên tấm vải đỏ đó có một tượng quan thế âm bồ tát tặng con bằng bạch ngọc, nàng bật cười ngay tức khắc.
Dục Cảnh đế liếc mắt, cũng cười theo.
Lương quý nhân này, muốn vỗ mông ngựa mà lại vỗ trúng chân ngựa rồi.
“Người ta cũng đã có lòng tốt.” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn Dục Cảnh đế một cái, người xưa coi trọng chuyện con cháu, Lương quý nhân đưa tới tượng quan âm tặng con này cũng là một thứ đồ mang lại điềm tốt, không có ý châm chọc gì cả, hắn lại cười trên sự đau khổ của người khác thì có gì hay ho chứ?
Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều: “Cất vào kho đi.”
Tuy là có ý tốt, nhưng hiện tại nàng cũng không có nguyện vọng muốn sinh con, tạm thời không cần tặng tượng quan âm này để phù hộ.
Nàng liếc mắt xem thời gian, bây giờ mới có giờ tý bốn khắc, hôm nay cẩu hoàng đế không cần xử lý chính vụ, chẳng lẽ định hao phí cả ngày ở chỗ này của nàng sao?
Chuyện này đúng là quá tệ.
Sớm biết vậy thì đã tìm tượng tác giám làm một bộ mạt chược rồi, kêu Trần Ngọc Thấm ở điện Đông Phối và Trình Hòa Mẫn ở điện Tây Phối tới góp thành một bàn.
Chơi hơn nửa ngày, phỏng chừng có thể thắng về không ít bạc từ trong tay các nàng ta.
Đúng là thất sách.
Nàng còn đang hối hận không nguôi thì Dục Cảnh đế đã kêu Lập Hạ lấy cờ vây tới, muốn đánh cờ với nàng.
Tài nghệ cờ vây của Trang Minh Tâm cũng chỉ được coi là bình thường, đánh cờ với một cao thủ nhất định là sẽ bị giết đến không còn manh giáp, nhưng không ngờ là trình độ của Dục Cảnh đế cũng chẳng đến đâu.
Hai người đánh cờ dở lại cùng đánh với nhau, vậy mà lại đánh ngang tay, mỗi lần đều là kết quả hòa.
“Hoàng thượng và nương nương thật đúng là ông trời tác hợp mà.” Quỳnh Phương có kỳ nghệ còn mạnh hơn Trang Minh Tâm đôi chút nói vậy.
Trang Minh Tâm: “…”
Nếu như không phải là Quỳnh Phương được nhà mẹ đẻ đưa vào cung thì nàng đã sớm kêu phủ Nội Vụ dẫn người trở về rồi.
Hai người đánh chừng năm ba ván cờ, sau khi ăn xong bữa trưa Dục Cảnh đế vẫn vô lại không chịu đi, Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là đi đến giường ở đông tiếu gian để ngủ trưa.
Dục Cảnh đế lăn lăn lộn lộn ở trên giường, đông nhìn một cái, tây nhìn một chút, hồi lâu sau thì cau mày nói: “Cái gối màu đỏ uyên ương hí thủy đâu rồi?”
“Hả? Cái gối kia à, bị thần thiếp vô tình đạp hỏng rồi.” Trang Minh Tâm liếc mắt, ngươi đường đường là vua của một nước, trong đầu không thể nghĩ tới chuyện gì đứng đắn sao?
Trí nhớ và lực quan sát đúng là quá tốt mà.
“Đạp hỏng rồi? Nàng dùng bao nhiêu lực vậy?” Dục Cảnh đế vô cùng kinh ngạc, một lát sau, hồ nghi nhìn về phía nàng: “Nàng sẽ không phải là trút giận lên cái gối kia chứ? Cái gối kia chọc giận nàng hả? Sao lại đến nỗi ra tay độc ác như vậy chứ?”
Cái gối kia không trêu chọc ta, người trêu chọc ta chính là ngươi đó!
Trang Minh Tâm nhếch mép lên, càn quấy nói: “Đó là gối Quỳnh Phương thêu cho thần thiếp, cũng không phải thợ của Thượng Y Cục làm, thần thiếp muốn đạp nát thì đạp nát, có liên quan gì tới hoàng thượng sao?”
Dục Cảnh đế tức giận nói: “Bây giờ trẫm không có gối để nằm, nàng nói xem có liên quan gì đến trẫm không?”
“Cho người.” Trang Minh Tâm ném cái gối vải dệt bằng tơ có thể phong lan vào bên cạnh đầu của Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế đẩy ra, trề môi nói: “Xấu chết đi được, không có uyên ương, trẫm không muốn.”
“Vậy người cũng đừng gối nữa.”
Trang Minh Tâm liếc mắt, ngươi là đồ con nít sao, lại còn trề môi, bán manh, thật là đáng xấu hổ mà!
Một người lớn đùng có dáng vẻ đẹp trai mà lại đi bán manh, đúng là càng thêm xỉ nhục mà!
“Vậy trẫm gối đầu lên nàng là được rồi.” Dục Cảnh đế xoay mình một cái, nhoài người vươn lên người Trang Minh Tâm, đầu vừa vặn đặt ở giữa nơi mềm mại trước người của nàng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng sai rồi, bán manh một chút cũng không đáng xấu hổ, thật là, ít nhất nó còn hơn là háo sắc nhập vào người.
“Người dùng tạm một lúc trước đi, lát nữa thần thiếp sẽ kêu Quỳnh Phương thêu cho người một cái uyên ương hí thủy.” Trang Minh Tâm đầy đầu hắn ra, không thể không cắt đất bồi thường tiền.
Đầu của Dục Cảnh đế không đứng đắn là dụi tới dụi lui, đùa bỡn vô lại nói: “Vậy bao giờ thêu xong thì nói sau, bây giờ trẫm gối lên nàng trước.”
Trang Minh Tâm có chút không khống chế được chân của mình, nếu như hắn mà không phải là hoàng đế thì nàng sớm đã dùng chân đá hắn ra xa ba dặm rồi.
“Được rồi, người muốn gối thì cứ gối, mau đi ngủ đi.” Nàng bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Ngày râm trời mưa, lại vô cùng nhàn rỗi, mỹ nhân ở trước mặt, sao Dục Cảnh đế có thể không nhân cơ hội mà chiếm chút tiện nghi chứ?
Một lát sau, Trang Minh Tâm đang có chút buồn ngủ thì đột nhiên lại cảm thấy bên hông bị kéo kéo, giống như là nút áo có người cởi ra.
Vừa muốn đưa tay ra kéo chăn gấm qua đắp lên người thì lại có cảm giác ở nơi nào đó có nhiệt độ ấm áp truyền tới.
Nàng mở mắt ra nhìn một cái, chỉ thấy cẩu hoàng đế đang cúi đầu ở trên người nàng.
“Nếu người mà còn làm loạn nữa thì trở về Càn Thanh cung mà ngủ đi.”
Trang Minh Tâm rất tức giận, đưa tay đẩy đầu hắn ra.
Cả ngày lẫn đêm đều làm chuyện này, đúng thật là làm cho người ta phải nóng nảy mà.
“Cái gì mà làm loạn với không làm loạn chứ, đây là trẫm đang hầu hạ ái phi mà.” Dục Cảnh đế ngẩng đầu lên, cười tà mị một tiếng với nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Trang Minh Tâm rít nhẹ một tiếng, cẩu hoàng đế đúng là được voi đòi tiên.
Ban đầu nàng còn có chút không tình nguyện, đến khi hắn quen tay quen việc rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn môi, không nói ra những lời phản đối nữa.
Cứ hết lần này đến lần khác, đến khi cả người nàng xụi lơ như mì sợi.
Loại dáng vẻ này, đến thần tiên cũng không chống đỡ được.
Dục Cảnh đế dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại cả một đời này mới có thể áp chế xúc động muốn cắn nuốt nàng vào bụng xuống.
Trang Minh Tâm khẽ nhếch miệng lên, thở hổn hển, cười mắng: “Đáng đời.”
Còn có thể không đáng đời sao? Biết rõ ban ngày tuyên dâm là đại kỵ, cho dù thế nào hắn cũng không dám phạm húy, lại cứ muốn trêu chọc nàng, bây giờ đã biết thế nào là khó chịu rồi chứ?
“Tiểu yêu tinh, xem đến đêm trẫm thu thập nàng thế nào!” Dục Cảnh đế cắn răng nghiến lợi, đưa tay nhặt trung y và quần chẽn của nàng lên, mặc vào giúp nàng.
“Vậy cũng không được, hôm nay người không thể nào ngủ ở chỗ của thần thiếp nữa.” Trang Minh Tâm quả quyết cự tuyệt.
Hôm nay quỳ thủy của nàng đã hết, nhưng đêm qua hắn đã nghỉ ở đây rồi, tối nay lại nghỉ ở đây nữa thì quả thực là có chút không thể chấp nhận nổi.
Dục Cảnh đế bị khơi lên hỏa khí toàn thân, đâu có chịu bỏ qua cho miếng thịt đã dâng lên tận miệng này, cứng rắn nói: “Hôm nay lại nghỉ ở đây một đêm nữa, ba ngày sau cũng không tới là được rồi.”
Trang Minh Tâm nhíu mày suy nghĩ một phen, cảm thấy dùng một đêm mệt nhọc đổi lấy ba đêm ngủ ngon, cuộc mua bán này đúng là có lợi nhất, vì vậy cũng không kiên trì nữa.
…
Sau đó nàng đã hối hận.
Mới có ba ngày không lật thẻ bài của nàng, cẩu hoàng đế đã chỉnh nàng như là đến ngày tận thế vậy, bây giờ nàng cũng giống như là không được ngủ vậy, giày vò nàng đến chết, chỉ hận không thể dùng hết tất cả các loại kỹ năng, chiến đấu hăng hái đến tận canh ba mới ngừng.
Ngày hôm sau, khi Trang Minh Tâm xuống giường, lảo đảo một hồi suýt nữa thì ngã xuống đất, hai chân giống như là giẫm lên bông vậy, đi bộ mà giống như đi trên mây.
Đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Nàng không đảm đương nổi cái danh sủng phi rồi, làm sủng phi của tên hoàng đế tuổi trẻ sung sức này cũng không phải dễ làm như vậy.
Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, vì Dục Cảnh đế đã lên tiếng “Mưa tuyết không cần thỉnh an” nên hôm nay cũng không cần đội mưa đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an nữa.
Trang Minh Tâm rửa mặt một phen, sau khi ăn hai miếng bánh ngọt và một ly sữa bò, lập tức nằm nghiêng lên giường la hán ngủ bù.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến giờ tỵ.
Vừa mới ngồi dậy, chỉ thấy Tiểu Mãn vội vội vàng vàng chạy vào, miệng hét lên: “Nương nương, đại sự không hay, đại hoàng tử bị bệnh đậu mùa rồi.”
“Cái gì?” Trang Minh Tâm vốn còn đang mơ mơ màng màng, ngay lập tức đã giật mình tỉnh táo lại, hỏi: “Ngươi nói đại hoàng tử bị bệnh đậu mùa sao?”
“Dạ, đại hoàng tử đã bị bệnh đậu mùa. Tôn viện phán đích thân kết luận, không sai được.” Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, nói tỉ mỉ: “Bây giờ Hàm Phúc cung đã bị đóng cửa, chỉ cho vào không cho ra, nô tỳ biết nương nương và Chung tài nhân có quan hệ tốt, sợ nương nương lo lắng, vừa biết được tin tức là đã lập tức đi báo cho nương nương.”
Bệnh đậu mùa đã biến mất ở hiện đại, nhưng ở cổ đại lại là bệnh vô cùng khủng khiếp.
Một người phát bệnh thì có đến mấy người bị lây, tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, tỷ lệ sống cực thấp. Hơn nữa, cho dù có may mắn sống sót thì trên mặt, trên người cũng sẽ để lại sẹo rỗ.
Trang Minh Tâm đưa tay sờ lên vết sẹo trên cánh tay phải của mình, đây là dấu vết để lại lúc nàng tám tuổi đã len lén tiêm vắc xin bệnh đậu mùa cho bản thân và Trang Tĩnh Uyển.
Bởi vì lần đầu thao tác nên kỹ thuật không được quá thành thạo, cho nên hai người phải tiêm chừng mười ngày, suýt chút nữa đã dọa chết Trang Tố Văn và Bùi thị.
Còn tưởng rằng cặp sinh đôi hai người không giữ được nữa.
Về sau khi bọn họ biết nguyên nhân, lần đầu tiên Trang Tố Văn nổi trận lôi đình với nữ nhi là nàng, thậm chí còn suýt chút nữa đã tát nàng một cái.
Tuy quá trình hung hiểm, nhưng cuối cùng cũng thành công, nàng báo cáo toàn bộ cho tổ phụ, hy vọng tay nội các thủ phụ của tổ phụ để phổ cập.
Nhưng lại bị tổ phụ cự tuyệt không chút do dự.
Thứ nhất là chuyện này can hệ trọng đại, quá trình lại có chút nguy hiểm, chúng triều thần nhất định sẽ phản đối. Thứ hai là lúc ấy nàng mới chỉ có tám tuổi, mặc dù cũng thông minh hơn người thường đôi chút, nhưng cũng không đủ để thuyết phục được tổ phụ theo phái bảo thủ này.
Vậy nên chuyện cũng chẳng đi đến đâu.
Lần đầu thị tẩm, Dục Cảnh đế hỏi nàng về nguyên nhân vết sẹo này, nàng cũng không nói thật, chỉ mỉm cười nói là khi còn nhỏ nghịch ngợm mà gây ra, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cần phải nói sự thật cho nhau biết rồi.
Dục Cảnh đế là vua một nước, nàng chỉ cần nói cho hắn biết phương pháp, hắn hạ lệnh thái y viện làm thí nghiệm, sao thái y viện có thể không tuân theo được?
Tuy các thái y ở thái y viện có chút cổ hủ, nhưng tất cả đều có chân tài thực học, chỉ cần giả thuyết thì nhất định có thể thí nghiệm ra phương pháp an toàn lại có hiệu suất cao.
Dù sao cũng sẽ có tác dụng hơn phương pháp làm bừa của nàng trước kia nhiều.
“Biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, lại dặn dò nàng ta: “Bệnh đậu mùa lây truyền cho người, mấy ngày gần đây ngươi cũng ít đi bộ bên ngoài thôi, đừng có nói chuyện nhiều với người bên ngoài.”
“Nô tỳ cũng bị dọa sợ chết khiếp rồi, từ nay về sau nhất định sẽ ngày ngày trốn trong Chung Túy cung, đánh chết nô tỳ thì nô tỳ cũng sẽ không chịu bước ra khỏi cửa nửa bước.” Tiểu Mãn nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình nói.
Trang Minh Tâm lại bảo Tiểu Mãn gọi Thôi Kiều và Lý Liên Ưng tới, dặn dò giống như vậy một lần, kêu bọn họ thông báo cho những người bên dưới ở trong cung.
Còn kêu cả Thôi Kiều chia ra đi đến điện Đông, Tây Phối để truyền lời, kêu Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn quản lý cung nhân cho tốt, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận lại dính vào bệnh đậu mùa rồi gieo họa cho người khác.
Thôi Kiều vừa mới quay về thì Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã dắt tay nhau tới, vẻ mặt Trần Ngọc Thấm còn coi như là bình tĩnh, nhưng Trình Hòa Mẫn lại lộ ra sắc mặt sợ hãi.
Sau khi ngồi xuống, Trình Hòa Mẫn không chờ nổi mà hỏi: “Uyển phi nương nương, người cho người truyền lời nói đại hoàng tử bị nhiễm bệnh đậu mùa, là thật sao?”
Ý nói có sẽ không phải là nghe được tin tức giả chứ?
Nếu như là người khác chạy tới nói những lời này, Trang Minh Tâm có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng người đưa tin là do Dục Cảnh đế phái tới, nữ gián điệp Tiểu Mãn xuất thân tử Cẩm Y Vệ, tất nhiên là thật đến không thể thật hơn rồi.
Nàng thở dài nói: “Bổn cung thà rằng đó là tin tức giả, đáng tiếc lại là sự thật.”
“Chuyện này…” Trình Hòa Mẫn thấy nàng nói chắc chắn như vậy, hoài nghi trong lòng lập tức bay mất bảy, tám phần, vội vàng hỏi: “Đại hoàng tử cũng mới có ba tuổi, trừ mồng một và mười lăm đến Từ Ninh cung bái kiến thái hậu nương nương ra, thường ngày cũng chỉ chơi đùa trong một mẫu ba phân đất ở Hàm Phúc cung, sao lại có thể bị bệnh đậu mùa được?”
Điểm này cũng làm Trang Minh Tâm tò mò, nhưng Tiểu Mãn cũng chỉ biết đến vậy, chẳng thể biết được nguyên nhân.
Nàng lắc đầu một cái: “Hàm Phúc cung đã bị Ngự Lâm Quân phong tỏa cung điện rồi, tin tức bên trong cũng không truyền ra ngoài được, bổn cung cũng không dám cho người đi nghe ngóng.”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Sẽ không phải là có người cố ý gây nên chứ?”
Trình Hòa Mẫn “Xì” một tiếng, thấy nực cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, Phúc tần xuất thân thấp hèn, đại hoàng tử cũng ngu dốt không chịu nổi, không được hoàng thượng coi trọng, nếu có người cố ý gây nên thì chẳng phải là nhắm mũi dùi vào nhị hoàng tử và tam hoàng tử sẽ tốt hơn sao?”
Trần Ngọc Thấm liếc Trình Hòa Mẫn một cái, khinh thường nói: “Sao ngươi biết nhị hoàng tử và tam hoàng tử không trúng chiêu?”
Vừa dứt lời, Trang Minh Tâm và Trình Hòa Mẫn đồng loạt đưa mắt nhìn thẳng nàng ta.
Trần Ngọc Thấm bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, khinh thường nói: “Đừng nhìn ta, chẳng có liên quan gì tới ta cả, ta mới khinh thường làm ra chuyện giết hại trẻ con thương thiên hại lý này đó.”
“Nương nương, nguy rồi, nguy rồi, nhị hoàng tử cũng đã bị bệnh đậu mùa…” Tiểu Mãn hốt hoảng chạy vào hét lớn dọc đường.
Trang Minh Tâm khoát tay một cái, lập tức làm nuốt hết những lời chưa nói vào.
Trần Ngọc Thấm nhếch mép lên, buông tay xuống, nói: “Nhìn xem, ta nói có đúng không?”
Trang Minh Tâm nhíu mày, Dục Cảnh đế chỉ có mỗi ba hoàng tử, hiện tại lại có hai hoàng tử bị lây bệnh đậu mùa, tam hoàng tử thế nào thì còn chưa biết, nếu cũng bị nhiễm bệnh giống vậy, thế thì Đại Tề xong đời rồi.
“Quản tốt cái miệng của ngươi đi, cái miệng này mà còn dám nói những lời bậy bạ nữa cẩn thận lại bị người ta lôi ra làm con dê thế tội.” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn Trần Ngọc Thấm một cái, khiển trách nàng ta mấy câu.
Trần Ngọc Thấm lơ đãng cười một tiếng: “Ra khỏi Chung Túy cung, tần thiếp tự nhiên sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Chẳng cần lo lắng Trang Minh Tâm và Trình Hòa Mẫn mật báo, các nàng đều xuất thân nhà quan, danh gia vọng tộc, nên có kiêu ngạo thì vẫn phải có, bảo các nàng làm con chó chạy đến bên cạnh người ta bép xép là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, huống hồ cũng chẳng có chứng cứ gì cả.
“Bổn cung nhấn mạnh một lần nữa, quản lý người của các ngươi cho tốt, đừng để cho bọn họ chạy loạn khắp cung, cẩn thận lại rước họa vào thân.” Bây giờ Trang Minh Tâm cũng không quá kiên nhẫn, chỉ nhắc nhở một phen, rồi lập tức quyết đoán bưng trà tiễn khách.
Chờ khi bọn họ đi khỏi minh gian, nàng ngay lập tức gọi Tiểu Mãn ra hỏi rõ.
Tiểu Mãn đáp: “Trước đó Thần phi nương nương đã đưa nhị hoàng tử đến Từ Ninh cung để thỉnh an thái hậu nương nương, lúc trở về có đi ngang qua Hàm Phúc cung, đúc lúc đại hoàng tử lại đang chơi đá cầu ở cửa Hàm Phúc cung, nhị hoàng tử đòi chơi nên Thần phi nương nương đã để hắn ta ở cung Mạn Phúc, cho hai bọn họ chơi với nhau một buổi chiều.”
Ngừng lại một chút, Tiểu Mãn thở dài nói: “Cũng không biết là đại hoàng tử lây cho nhị hoàng tử, hay là nhị hoàng tử lây cho đại hoàng tử nữa, tóm lại là đã bị lây vào buổi chiều hôm trước.”
Trang Minh Tâm cũng thở dài theo, lại hỏi: “Tam hoàng tử không sao chứ?”
“Tạm thời không có việc gì.” Tiểu Mãn đáp lưu loát, lại nói: “Ninh phi nương nương sợ nên đã tự phong tỏa Dực Khôn cung của mình.”
Sau đó Trang Minh Tâm lập tức đổi giọng, mắng nàng ta: “Bổn cung vừa mới dặn dò ngươi mà, bảo ngươi không được chạy loạn khắp nơi, ngươi lại không nghe, vào tai trái ra tai phải, lại chạy tới nghe ngóng chuyện của nhị hoàng tử và Thần phi bên kia, lá gan không nhỏ nha!”
Tiểu Mãn co người lại, yếu ớt nói: “Không phải nô tỳ nghe được, là người ta chủ động nói cho nô tỳ mà.”
“Vậy thì như thế nào?” Trang Minh Tâm sừng sộ lên, lạnh lùng nói: “Ai dám cam đoan là người tới đưa tin cho ngươi chắc chắn không bị lây bệnh đậu mùa? Còn dám làm loạn nữa thì bổn cung sẽ trả ngươi về phủ Nội Vụ.”
Chuyện của đại hoàng tử và nhị hoàng tử, một sủng phi như nàng quả thật là không thích hợp để đi nghe ngóng.
Cho dù nàng có lòng dâng lên kế hoạch lớn tiêm chủng phòng ngừa bệnh đậu mùa thì đó cũng là chuyện sau này, đợi bệnh đậu mùa trong cung hết đã, nếu không thì thái y viện cũng không rảnh mà quan tâm đến chuyện khác.
Tiểu Mãn bị dọa cho giật mình, không thể bị đuổi đi được, hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho nàng ta, nàng ta vội vàng quỳ xuống đất kêu khóc: “Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, sau này sẽ không dám không nghe nương nương dặn dò nữa, thỉnh nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này.”
Rốt cuộc thì cũng là người của Dục Cảnh đế, trước giờ cũng báo lại cho nàng không ít tin tức, Trang Minh Tâm vẫn không nỡ thật sự đuổi nàng ta đi, nghe vậy thì hừ lạnh nói: “Tha thứ cho ngươi lần này, nếu lần sau mà còn tái phạm nữa thì nhất định sẽ đuổi ngươi về phủ Nội Vụ.”
Tiểu Mãn “Cảm tạ ân đức” mà đi ra ngoài.
Vốn dĩ là định sau khi ngủ trưa sẽ phái người đến tượng tác giám để làm mạt chược theo yêu cầu, bây giờ trong cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng đâu còn dám lăn lộn làm những trò chơi giải trí này nữa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại.
Sau khi giao cho Quỳnh Phương công việc làm vỏ gối uyên ương hí thủy cho Dục Cảnh đế xong, nàng cũng lấy một bộ đồ thêu ra, đi theo Thôi Kiều học thêu thùa, bắt đầu từ hoa dại là thứ cơ bản nhất.
Cũng bởi vì cẩu hoàng đế tố cáo là trên người hắn không có một thứ đồ nào do nàng thêu cả, cứ lằng nhằng nhất định bắt nàng phải làm cho hắn một cái hà bao.
Hà bao thì không khó làm, chỗ khó là ở họa tiết bên trên, bởi vì hắn chỉ muốn “tranh uyên ương hí thủy.”
Chắc chắn là muốn làm khó nàng mà.
Nàng có không ít tài năng, nhưng trong đó lại không bao gồm thêu thùa.
Cũng may là không có kỳ hạn, nàng cũng không gấp, học khoảng một năm, khi nào kỹ năng thêu ổn rồi thì lúc đó làm hà bao tiếp cũng không muộn.
Hừ, hà bao nàng tự tay làm, há lại dễ có được như vậy?
Có lẽ một năm sau nàng cũng đã thất sủng rồi, hà bao cũng sẽ thành thứ đồ bỏ đi, không cần làm nữa.
Trang Minh Tâm đang vụng về cầm chặt kim thêu đâm xuống khung thêu, chợt lại nghe thấy giọng nói của Lý Liên Ưng vang lên ở bên ngoài: “Nương nương, mẫu thân của người Trang nhị phu nhân đệ bảng tiến cung, nói rõ là sáng sớm sẽ vào cung bái kiến nương nương.”
Trang Minh Tâm vừa đi vừa nói: “Từ chối đi.”
Mẫu thân chọn thật đúng lúc, khi trước trong cung gió êm biển lặng thì bà ấy lại đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Trang Tĩnh Uyển, hôm nay rảnh rỗi rồi, trong cung lại không an toàn nữa.
Cũng may là nàng cũng đã dự đoán được trước, khi kêu Lý Liên Ưng đi đến phủ Ninh vương để đưa đào vàng ngâm, nửa đường rẽ vào Trang phủ một chuyến, đưa kế hoạch hồi phục chức năng mà nàng viết cho tổ phụ, nếu không thì nhất định đã làm chậm trễ chuyện này rồi.
Quỳnh Phương ngồi thêu bên cạnh chen miệng vào: “Người không nói rõ với nhị phu nhân, chỉ sợ nhị phu nhân lại nghĩ linh tinh, cho rằng người xảy ra chuyện gì đó ở trong cung không thể gặp người nữa đó.”
Tuy nhị cô nương gần đây đang vô cùng đắc sủng, nhưng tâm tư đế vương dễ đổi, chuyện đột nhiên thất sủng cũng không phải là không thể nào, nhị phu nhân không khỏi sẽ lo âu.
“Ngươi đừng có buồn lo vô cớ.” Trang Minh Tâm liếc Quỳnh Phương một cái.
Chuyện lớn hai vị hoàng tử đều mắc bệnh đậu mùa, không đến nửa ngày là đã có thể truyền khắp kinh thành rồi, nào phải nói nhiều lời với mẫu thân làm gì?
Hơn nữa, mặc dù tổ phụ bị bệnh liệt giường, nhưng mỗi ngày đều có mấy vị quan viên đến thăm bệnh, Trang phủ chỉ sợ là còn nhận được tin tức nhanh hơn những quan viên khác nữa kìa.
“Dạ. Vậy thì nô tài đi truyền lời đây.” Lý Liên Ưng cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đây là chính sự, nhất định cần phải ra khỏi Chung Túy cung, cũng chẳng còn cách nào khác.
Quỳnh Phương lại lo lắng cho Chung tài nhân bị kẹt trong Hàm Phúc cung, lo âu hỏi: “Chỗ Chung tài nhân, nương nương có sắp xếp gì hay không?”
“Chung tài nhân ở điện Đông Phối, tất cả thức ăn sẽ được nội thiện phòng phái những người đã từng bị bệnh đậu mùa đưa đi, chỉ cần nàng ta quản thúc cung nhân của mình cho tốt, đóng cửa không ra ngoài thì sẽ không có gì đáng ngại cả.”
Trang Minh Tâm cũng chẳng có sắp xếp nào hay cả, dưới tình huống chưa xác định chắc chắn được Chung tài nhân có bị lây bệnh đậu mùa hay không, vì sự an toàn của trên dưới Chung Túy cung, nàng cũng không dám đón Chung tài nhân ra ngoài.
Với Chung tài nhân mà nói, đây đúng thật là người ngồi yên trong điện, họa lại ập xuống đầu, chẳng thể nào tránh nổi.
Nhưng mà chuyện này, đến tột cùng là thiên tai, hay là do con người gây ra thì còn khó nói.
Ngày hôm sau Dục Cảnh đế thần thanh khí sảng, hài lòng vào triều.
Trang Minh Tâm nằm trên giường bát bộ rầm rì, miệng đau nhức, tay cũng đau.
Nàng coi cái gối là Dục Cảnh đế, đạp một phát bay ra ngoài, lớp gấm bên ngoài tan vỡ, bông vải bên trong rơi đầy đất.
“A…” Quỳnh Phương kêu lên, ngược lại không phải là giật mình vì võ lực của nhị cô nương, nàng ta đã từng nhìn thấy chuyện này ở phủ rồi, chỉ là nàng ta đau lòng cho cái gối kia thôi.
Đây chính là cái gối uyên ương hí thủy mà nàng ta đã dùng bảy ngày mới thêu ra được đó, ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi, cứ như vậy mà bị đạp hỏng.
Nàng ta bị chọc tức đến giậm chân: “Nương nương, đang yên đang lành người trút giận lên cái gối làm gì? Nô tỳ khó khăn lắm mới thêu được ra.”
Trang Minh Tâm đã sớm ngứa mắt với cái gối uyên ương này rồi, uyên ương của người ta là một đôi đời một đôi người, nhưng cẩu hoàng đế kia chính là một tên trăng hoa, có quỷ mới muốn làm uyên ương với hắn.
Phải nhân cơ hội đạp nát mới được.
Nàng hừ nói: “Có gì tốt đâu, đáng để ngươi ngạc nhiên vậy sao? Không phải chỉ là một cái gối thôi hả, ngươi thêu thêm một cái cho bổn cung là được rồi, đúng lúc bổn cung cũng nhìn hình “uyên ương hí thủy” kia cũng thấy ngán rồi, lại thêu hoa văn khác đi.”
Quỳnh Phương cũng chẳng còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Trang Minh Tâm rửa mặt rồi mặc đồ, đang muốn đi đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an, đột nhiên những hạt mưa lớn chừng hạt đậu lại rơi xuống, một lát sau thì mưa nối thành hàng, rào rào rơi xuống.
Quả nhiên là thời tiết thất thường mà.
“Mưa lớn như vậy, cho dù là lấy ô giấy dầu che, đi đến Vĩnh Thọ cung chỉ sợ cũng sẽ bị ướt quần áo. Hay là nương nương cáo bệnh thêm một ngày nữa đi?” Quỳnh Phương âm thầm nghĩ một kế cho nàng.
“Nói bậy.” Trang Minh Tâm ngược lại cũng muốn tiếp tục cáo bệnh, nhưng hôm qua cẩu hoàng đế lại nghỉ trong cung của nàng, đây chính là nói rõ cho người ngoài biết quỳ thủy của nàng đã hết, tuy nàng nói thật cũng chưa chắc có ai sẽ tin.
Ngồi ở hành lang trong khoảng thời gian uống cạn một tuần trà cũng không thấy mưa nhỏ đi, nàng không thể làm gì khác hơn là cầm ô giấy dầu lên, ngồi kiệu, đội mưa đi đến Vĩnh Thọ cung.
Ngược lại đám thái giám khiêng kiệu vẫn còn tốt, Trang Minh Tâm ra tay hào phóng, khi mới vào cung vẫn chưa mưa, mấy ngày sau nàng đã kêu Lý Liên Ưng chuẩn bị nón lá, áo mưa và guốc mộc, bây giờ bọn họ mang hết những thứ này lên người, chẳng bị ướt chút nào cả.
Nhưng thái giám ở những cung khác thì không được may mắn như vậy.
Trên đường gặp phải mấy lượt người, vì mưa quá lớn nên không phân biệt được người ngồi trên kiệu là ai.
Nhưng những thái giám hoặc là chỉ có nón lá, hoặc là chỉ có áo mưa, cho dù là có cả nón lá và áo mưa thì cũng không có guốc mộc.
Cho nên đi trong nơm nớp lo sợ, rất sợ là không chú ý một chút sẽ làm chủ tử té ngã.
Lý Liên Ưng đội nón lá trên đầu, người khoác áo tơi, chân đi guốc mộc, trong tay cầm ô giấy dầu, đi theo bên cạnh kiệu của Trang Minh Tâm, âm dương quái khí mượn cơ hội giáo huấn người khác: “Nhìn một chút trên người bọn họ, rồi lại nhìn trên người các ngươi xem, các ngươi đó, phải tu tám đời mới có thể tới Chung Túy cung để phục vụ Uyển phi nương nương! Gặp được chủ tử tốt như vậy, nếu như các ngươi còn không biết quý trọng, dám có tâm tư ăn cây táo rào cây sung, tạp gia sẽ lột da của các ngươi làm quần áo cho Tướng Quân.”
Trang Minh Tâm: “…”
Dùng da người làm quần áo? Tướng Quân bày tỏ cự tuyệt.
“Ai ya!” Phía sau truyền tới một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo đó là âm thanh của mấy người hô to gọi nhỏ.
Lý Liên Ưng nhanh chóng quay đầu lại, híp mắt quan sát một hồi, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác mà bẩm báo: “Nương nương, phía sau có người té ngã.”
Hai bên không tính là cách quá xa, nếu mà làm như không thấy rồi rời đi, chỉ sợ sẽ bị nói là máu lạnh ích kỷ, nàng không thể làm gì khác hơn là phân phó nói: “Đi qua đó nhìn một chút.”
“Quay đầu!” Lý Liên Ưng vung tay lên, thái giám khiêng kiệu vội vàng phối hợp quay đầu kiệu.
Bởi vì có tấm gương này ở phía trước nên bốn người tuy đã đi guốc mộc, nhưng cũng tự giác mà thả chậm tốc độ, một hồi lâu mới đi tới chỗ xảy ra chuyện.
Trang Minh Tâm thò đầu ra quan sát, thấy Lương quý nhân cả người ướt đẫm, bẩn thỉu ngồi dưới đất, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo, một cung nữ xoa xoa chân giúp nàng ta, bốn tên thái giám quỳ dưới đất dập đầu xin tha không ngừng, một thái giám trong đó che lấy tay, hình như cũng bị thương.
“Hạ xuống.” Nàng phân phó một tiếng.
Bọn thái giám vội vàng đặt kiệu xuống, Trang Minh Tâm đi xuống từ kiệu, che dù đi tới bên cạnh Lương quý nhân, ngồi xổm xuống, một tay sờ mắt cá chân nàng ta, rồi lại bấm lên ngũ căn ở ngón chân.
Thở dài nói: “Chỉ sợ là bị thương đến xương rồi.”
“Tần thiếp ra mắt Uyển phi nương nương, nương nương cát tường an khang.” Lương quý nhân ngồi dưới đất, miễn cưỡng khom người hành lễ, sau đó mới hỏi với vẻ mặt đưa đám: “Vậy thì phải làm sao đây?”
Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Trước mắt chính là Vĩnh Thọ cung rồi, ngươi ngồi lên kiệu của bổn cung mà đi qua đó đi, tường trình với Trương đức phi nương nương, để cho nàng ta mời thái y chữa trị giúp ngươi.”
Nhưng là thương gân động cốt cũng một trăm ngày, trong thời gian ngắn chỉ sợ là Lương quý nhân cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi cung Thừa Càn.
Nói ra thì, gần đây hình như phong thủy của cung Thừa Càn rất kém, trước thì có Dụ mỹ nhân ở điện Tây Phối bị người ta hạ độc làm cho câm, sau lại có Lương quý nhân ở điện Đông Phối bị ngã gãy xương ngón chân.
“Tần thiếp đa tạ Uyển phi nương nương cứu giúp.” Lương quý nhân mặt đầy cảm kích nói tạ ơn, lại lo lắng nói: “Tần thiếp ngồi kiệu của nương nương, vậy nương nương phải làm sao?”
Thái giám trong cung của nàng ta quá nhỏ, lỡ như là làm Uyển phi nương nương nữa, vậy thì lại gây đại họa rồi.
Trang Minh Tâm nhấp nhấp môi, cười nói: “Bổn cung đi bộ tới cũng được, muội muội không cần lo lắng, mau lên kiệu đi.”
Chân Lương quý nhân đau dữ dội, cũng không kiên trì nữa, dưới sự giúp đỡ của cung nữ Quỳnh Phương của nàng, ngồi lên kiệu của Trang Minh Tâm, được thái giám của Chung Túy cung khiêng đi.
Trang Minh Tâm đi guốc mộc vào, cầm ô giấy dầu lên, trải nghiệm cảm giác bước chầm chậm dưới mưa.
Vừa đi vừa tán gẫu với Lý Liên Ưng: “Dựa theo cung quy, chủ vị một cung mới có kiệu, Lương quý nhân cũng chỉ là một quý nhân mới nhập cung, tại sao lại có kiệu ngồi?”
Lý Liên Ưng cười nói: “Là hoàng thượng đặc chuẩn.”
Trang Minh Tâm nhếch mép lên, phòng bếp nhỏ của Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, phòng bếp nhỏ của Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn cũng là cẩu hoàng đế đặc chuẩn, kiệu của Lương quý nhân cũng là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, trong mắt cẩu hoàng đế cung quy chính là được sinh ra để phá bỏ sao?
Còn hại Trương đức phi suốt ngày cung quy với cung quy, nào ngờ cung quy chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Lý Liên Ưng nhỏ giọng nói: “Lương quý nhân chính là nữ nhi ở phu gia của thái phi nương nương.”
“Ngươi không nói thì bổn cung cũng không nhớ ra đâu.” Trang Minh Tâm bừng tỉnh hiểu ra, sau đó không kiềm được mà cảm khái một câu: “Cái vòng quyền quý thật là loạn.”
Mẫu thân của Lương quý nhân chính là vị em vợ ở góa ban ngày tuyên dâm với tiên hoàng nên bị viết vào khởi cư trú, bào muội của Trịnh thái hậu, Tiểu Trịnh thái phi bị đày đi canh giữ hoàng lăng sau khi tiên hoàng tạ thế.
Lương quý nhân là nữ nhi sở xuất của Tiểu Trịnh thái phi và chồng trước, chính là biểu huynh muội nhà dì của Dục Cảnh đế.
Trịnh thái hậu hận Tiểu Trịnh thái hậu như vậy, không tiếc gánh cái danh xấu hà khắc với thân muội cũng phải đuổi Tiểu Trịnh thái phi đến canh giữ ở hoàng lăng, lần này tuyển tú lại đưa nữ nhi của Tiểu Trịnh thái phi vào, cũng không biết là có ý đồ gì đây.
Nếu như nàng mà là Lương quý nhân, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh tuyển tú, nếu như không tiến cung thì há chẳng phải là sẽ không bị Trịnh thái hậu gây khó dễ sao?
Bàn về âm mưu một chút, lần này Lương quý nhân bị ngã gãy ngón chân, chưa chắc là không phải là do con người gây ra.
Dĩ nhiên, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Trang Minh Tâm cả, nàng chỉ là tiện tay hỗ trợ đưa Lương quý nhân bị thương đế Vĩnh Thọ cung thôi, nghĩ đến hẳn là thái hậu cũng không đến nỗi giận nàng vì chuyện này đâu.
…
Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng đoàn người của Trang Minh Tâm phải dùng thời gian hai chung trà mới đi đến Vĩnh Thọ cung.
Bởi vì đã đoán được là sẽ làm ướt quần áo, nên Quỳnh Phương đã chuẩn bị một bộ xiêm áo cho vào tay nải rồi đeo trên người, cho nên sau khi vào Vĩnh Thọ cung, Trang Minh Tâm đã đi đến nhĩ phòng thay quần áo trước, lúc này mới khoanh hai tay xuôi theo hành lang đi vào chính điện.
Có không ít phi tần đã đến chính điện, nhưng lúc này lại đang vây quanh Lương quý nhân “ân cần hỏi han.”
Chỉ sợ là nội tâm đang không ngừng cười trên sự đau khổ của người khác, dẫu sao thì Lương quý nhân cũng chưa từng thị tẩm, thương gân động cốt một trăm ngày, sau một trăm ngày thì chỉ sợ mọi thứ đã nguội lạnh rồi.
Bởi vì trời đang mưa, thái y viện lại cách xa Vĩnh Thọ cung, tuy đã phái người đi mời thái y, nhưng sợ khi mời tới được cũng phải mất nửa canh giờ.
Nếu như chỉ là trật khớp thì chỉ cần lấy đá chườm lạnh lên ngay lập tức là được, có thể giảm bớt chứng bệnh, tốc độ khôi phục nhanh hơn, nhưng Lương quý nhân lại ngã gãy ngón chân thì không thể làm thế nào được.
Trang Minh Tâm cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể chờ đợi thái y tới xử lý.
Cũng trong thời gian này, Trương đức phi còn không quên dò xét: “Uyển phi, chuyện Dụ mỹ nhân bị độc câm ngươi có biết không?”
Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Thần thiếp vốn dĩ cũng không biết, nhưng lúc xế chiều hôm qua Dụ mỹ nhân đã tới tìm, lúc đó thần thiếp mới biết chuyện này.”
Trương đức phi nhíu mày, không nói lời nào đã đổ oan cho nàng: “A? Dụ mỹ nhân tới tìm ngươi sao? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ngươi nên Dụ mỹ nhân mới đến trước để đòi lại công đạo cho bản thân sao?”
“Nương nương nói đùa.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, trên mặt là vẻ thẳng thắn vô tư, nói dối mà cũng không chớp mắt: “Dụ mỹ nhân nghe nói thần thiếp giỏi nghiệm thi xử án, nên đã chạy tới Chung Túy cung cầu xin thần thiếp tra rõ hung thủ hạ độc hại nàng ta, thần thiếp vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng nàng ta lại khóc rất thương tâm, thần thiếp lại là người mềm lòng nhất, nên cũng chỉ có thể gắng gượng mà đáp ứng nàng ta.”
Trương đức phi nhíu chân mày lại, hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã tra được cái gì chưa?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Không phải là thần thiếp tra, mà là Thận Hình Ti tra.”
Ngừng lại một chút, nàng lại ngấm ngầm hại người mà nói: “Nương nương cũng đừng gấp gáp, hoàng thượng đã lệnh cho Thận Hình Ti phải kết án trong ba ngày, chắc hẳn là rất nhanh sẽ có kết luận thôi.”
Trương đức phi lập tức phủi sạch nói: “Bổn cung không gấp, chỉ là bổn cung gấp thay Dụ mỹ nhân mà thôi. Một giọng hát hay có thể hát ra được âm thanh của thiên nhiên, cứ vậy mà bị phá hủy, quả thực là có chút đáng tiếc. Sớm ngày tra rõ chân tướng cũng dễ ăn nói với nàng ta.”
Từ quý nhân lập tức nhảy ra nịnh bợ: “Đức phi nương nương nhân từ.”
Đang muốn khen Trương đức phi mấy câu nữa, chợt nghe Trình Hòa Mẫn “Khụ” một tiếng, Từ quý nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.
Trần Ngọc Thấm bĩu môi một cái, thầm mắng Từ quý nhân chân chó.
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy, chỉ mong sao Thận Hình Ti sớm ngày tra rõ chân tướng.”
Tốt nhất là đừng để cho nàng biết chuyện này là do Trương đức phi gây nên, nếu không thì sẽ cho nàng ta đẹp mặt.
Lại có không ít phi tần lục tục đội mưa chạy tới, có kiệu thì còn không nói, nhưng tất cả chủ tớ các quý nhân đều chật vật không chịu nổi, váy ướt đẫm, giày thêu sũng nước, lại không mang theo xiêm áo để thay, không lâu sau thì người này tiếp người kia hắt xì liên tục.
Trang Minh Tâm nhíu mày.
Vệ hiền phi bỗng nhiên mở miệng: “Đức phi tỷ, dù sao cũng không có chuyện gì quá quan trọng, cho các nàng ta giải tán đi, nên uống canh gừng thì uống canh gừng, nên thay xiêm áo thì thay, cẩn thận lại nhiễm phong hàn.”
Trương đức phi như cười như không nói: “Hiền phi muội muội nói có lý, chỉ là Lương quý nhân bị thương ở chân, thái y còn chưa tới, hiện tại lại để cho chư vị muội muội giải tán hết, cũng biết là hiền phi muội muội quan tâm các nàng ta, nhưng ai không biết còn cho rằng các nàng ta lãnh tâm lãnh phế, mặc kệ sống chết của Lương quý nhân nữa đó.”
Thân phận của Lương quý nhân phức tạp, thái độ của Trịnh thái hậu lại làm cho mọi người có chút đoán không ra, nghe Trương đức phi nói vậy thì nào có người nào còn dám cáo lui trước nữa chứ?
Trương đức phi đổ thêm dầu vào lửa mà cảm khái: “Aiz, các ngươi cũng thật là, có phần suy nghĩ không chu toàn, Uyển phi muội muội cũng không giống như các ngươi, người ta sáng sớm đã chuẩn bị xong xiêm áo để thay rồi, bây giờ lại vô cùng dễ chịu nhẹ nhàng thư thái, còn không phải là làm ngươi ta ghen tị sao?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu mà nói đến người làm người khác hâm mộ nhất thì phải là đương kim đức phi nương nương đây, người đó, chỉ cần chờ ở Vĩnh Thọ cung là được rồi, cho dù có mưa to gió lớn, sấm chớp rền vang, hay là tuyết rơi phủ kín đường, toàn bộ đều chẳng ảnh hưởng gì đến người cả.”
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói của Cao Xảo.
Chúng phi tần đều lấy làm kinh hãi, hôm nay cũng không phải hưu mộc, không phải là hoàng thượng nên thượng triều ở điện Kim Loan hả, tại sao lại đột nhiên tới Vĩnh Thọ cung?
Dục Cảnh đế đầu đội kim quan, người mặc thường phục màu vàng sáng chói chắp tay sau lưng đi tới, mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, đồng thanh nói: “Cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”
“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế khoát tay nói: “Tất cả đứng lên đi.”
Hắn ngồi lên cái ghế địa bình mà Trương đức phi đã nhường ra, giương mắt nhìn quanh điện một vòng, lông mày lập tức nhíu lại, nói với Trương đức phi: “Trên người các nàng ta cũng ướt thành như vậy rồi, tại sao còn không cho giải tán đi?”
Sau khi nói xong lại bồi thêm một câu: “Trẫm cũng đã cho triều thân giải tán rồi, ngươi còn bận rộn hơn cả trẫm nhỉ.”
Đây chính là lời chỉ trích rất nặng nề, Trương đức phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Cũng không phải là thần thiếp hà khắc, mà là Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân, chúng tỷ muội không an tâm, muốn chờ thái y tới chữa trị cho Lương quý nhân rồi mới đi.”
“Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân?” Dục Cảnh đế ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Lương quý nhân.
Lương quý nhân tủi thân đáp: “Trời mưa đường trơn trượt, bọn thái giám khiêng kiệu bị ngã, chân tần thiếp đau vô cùng, Uyển phi nương nương nói tần thiếp đã bị thương đến xương cốt…”
Dục Cảnh đế mặt không biến sắc liếc nhìn Trang Minh Tâm, sau đó nói với Trương đức phi: “Từ nay về sau những ngày mưa hay tuyết không cần bảo các nàng ta tới thỉnh an nữa.”
Trương đức phi vội nói: “Dạ, thần thiếp tuân chỉ.”
Nàng ta nào dám không tuân lệnh, nàng ta cũng chẳng phải là hoàng hậu, thỉnh an này vốn dĩ đanh danh không chính, ngôn không thuận rồi, cũng chỉ là do nàng ta tay cầm phượng ấn nên hoàng thượng và thái hậu mới không so đo thôi.
“Tất cả giải tán đi, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.” Dục Cảnh đế khoát tay, mọi người nào dám không tuân theo, lập tức quỳ xuống cáo lui.
Trang Minh Tâm cũng đi theo mọi người ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Dục Cảnh đế gọi lại: “Uyển phi ở lại.”
“Uyển phi tiếp xúc với người chết, hiểu biết rõ về xương hơn thái y mấy phần, vẫn nên để nàng ở lại đi, nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.” Hắn “Khụ” một tiếng, cũng không biết là giải thích cho ai nghe, tóm lại chính là giải thích.
Người ngoài thì không nói gì, chỉ có mỗi Lương quý nhân nghe xong lời này mà tủi thân đến sắp rơi nước mắt.
Uyển phi người đẹp, tâm thiện không sai, nhưng nàng ta vẫn còn là một người sống sờ sờ ra mà, sao hoàng thượng có thể so sánh nàng ta với người chết chứ?
Trang Minh Tâm cũng vô cùng cạn lời, ngã gãy xương là bệnh thường gặp, các thái y tất nhiên sẽ có phương pháp trị liệu, chẳng cần nàng phải nhúng tay vào.
Xuất thân của Lương quý nhân cẩu hoàng đế hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vậy mà cứ nhất định phải kéo nàng vào, đúng thật là tìm phiền phức cho nàng mà.
Nhưng hắn cũng đã lên tiếng rồi, nàng cũng không tiện làm hắn mất mặt, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống lại: “Thần thiếp tuân lệnh.”
…
Lại đợi thêm thời gian hai khắc, cuối cùng thái y cũng lững thững tới muộn.
Hơn nữa còn là một người quen, đó chính là Lý thái y trước kia đã chữa trị cho Trình Hòa Mẫn.
Trang Minh Tâm hừ một tiếng, nói với Lý thái y: “Hoàng thượng cũng ở đây, Lý thái y nhất định phải chữa trị cẩn thận đó, đừng có mờ mắt mà chẩn sai.”
Lý thái y mới khoảng ba mươi tuổi, cách mắt mờ còn rất xa.
Ngược lại hắn ta cũng không ngu xuẩn, biết Uyển phi nương nương đang mượn cơ hội này để châm biếm chuyện lúc trước hắn ta che giấu cho Hòa quý nhân giả bệnh, hắn ta vội vàng chắp tay nói: “Tuân chỉ Uyển phi nương nương, vi thần nhất định sẽ tận trách chữa khỏi cho Lương quý nhân.”
Thật ra thì cũng không cần Uyển phi nương nương chỉ điểm, hoàng thượng còn đang ở đây, thân phận Lương quý nhân lại phức tạp, dù có như thế nào thì hắn ta cũng không dám thờ ơ.
Hắn ta kêu y đồng mở rương thuốc ra, lấy một đôi bao tay bằng bông trắng như tuyết ra đeo lên tay, sau đó ngồi xuống, cẩn thận xoa bóp chân Lương quý nhân.
Quỳnh Phương cũng nhìn chằm chằm, chỉ vào tay Lý thái y, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương, găng tay kia…”
Trang Minh Tâm cười một tiếng, nói với vẻ không rõ ý tứ: “Thái y viện mấy năm trước đã làm được bao tay giống của muội muội bổn cung, có cái gì mà phải ngạc nhiên? Lần trước khi hắn ta chữa trị cho Hòa quý nhân cũng đã đeo rồi, chỉ là lúc đó ngươi không để ý mà thôi.”
Trước kia Quỳnh Phương ở cùng với Trang Tĩnh Uyển, tất nhiên là nàng ta sẽ không biết những chuyện bên ngoài này.
Lý thái y đứng dậy, cởi bỏ bao tay ra, giao cho y đồng, sau đó chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đức phi nương nương, Uyển phi nương nương, ngón chân thứ hai ở chân trái của quý nhân tiểu chủ bị gãy xương, vi thần sẽ bôi thuốc cho nàng ta trước, sau đó sẽ dùng thanh nẹp gỗ cố định lại… Chỉ là ngón chân lại không giống ngón tay, sợ là quý nhân tiểu chủ phải chịu đau chút rồi.”
Dục Cảnh đế gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Trang Minh Tâm: “Uyển phi cảm thấy thế nào?”
“Phương pháp của Lý thái y vô cùng tốt.” Trang Minh Tâm tán dương một câu.
Lý thái y âm thầm thở phào một cái, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.
Sau đó lại nghe được Uyển phi mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu có thể cải thiện thêm thì càng tốt hơn.”
Lý thái y: “…”
Hắn ta chắp tay, khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin nương nương chỉ bảo.”
Trang Minh Tâm cũng không làm bộ làm tịch, nói thẳng: “Sau khi dùng nẹp gỗ cố định xong, bên ngoài lại bó thêm một tầng bột thạch cao thật dày, như vậy sẽ không sợ xương bị lệch nữa. Nhưng cũng không cần bó quá lâu, sau một tháng tháo ra là được rồi.”
Bột thạch cao không tính là thứ gì hiếm lạ, một tiệm thuốc bất kỳ nào cũng bán, thái y viện chắc chắn là cũng có không ít hàng tích trữ.
Lý thái y nghĩ thầm, dù sao nẹp gỗ cũng có thể cố định ngón chân rồi, phương pháp của Uyển phi tuy cực kỳ có ích nhưng nếu không dùng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, vì vậy hắn ta cũng không phản bác, lập tức nói: “Đa tạ nương nương chỉ giáo, vi thần sẽ kêu y đồng trở về thái y viện lấy bột thạch cao.”
Đợi y đồng lấy bột thạch cao tới, Trang Minh Tâm tận mắt nhìn thấy Lý thái y đeo bao tay rồi nẹp thanh gỗ và bó thạch cao cho Lương quý nhân xong, sau đó lại lấy kiệu của mình đưa nàng ta đi, lúc này mới đứng dậy nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Kiệu của nàng đã cho Lương quý nhân mượn rồi, bên ngoài trời mưa to như trút nước, nàng định cứ vậy mà trở về sao?”
Trang Minh Tâm nhướng mày nói: “Có gì mà không thể? Thần thiếp trên có ô giấy dầu che mưa, dưới có guốc mộc chống trơn trượt, nhiều nhất là cũng chỉ bị ướt váy, trở về thay một cái khác là được rồi.”
“Thôi vậy, không có đạo lý mà người làm việc tốt mà lại bị thiệt thòi, trẫm đưa nàng về.” Dục Cảnh đế đứng dậy, biết lắng nghe mà đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Trương đức phi đang giương mắt nhìn hắn.
Trang Minh Tâm: “…”
Bản lĩnh kéo thù hận cho nàng đúng là giỏi, chỉ trong chốc lát mà đã khiến cho nàng thường ngày khiêm tốn làm người, cố gắng cóp nhặt hoàn toàn tan thành mây khói.
Cứ đợi ở Dưỡng Tâm điện của ngươi phê duyệt tấu chương không phải là tốt sao? Lại cứ chạy tới Vĩnh Thọ cung một cách khó hiểu, chính sự thì không làm, lại cứ quan tâm đến việc gây thù chuốc oán cho nàng.
Trang Minh Tâm tức giận lên ngự liễn, ngự liễn giống như một cỗ kiệu lớn vậy, không giống kiệu chỉ có một ghế ngồi, bây giờ bốn phía được che phủ bằng vải dầu, giọt nước không lọt, chỉ ngoại trừ là hơi bức bối đôi chút.
Sau khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, nàng liếc mắt, tức giận nói: “Người không trở về Dưỡng Tâm điện sao?”
“Không trở về.” Dục Cảnh đế trả lời dứt khoát, nghiêng người dựa lên đệm ở giữa ngự liễn, đắc ý nói: “Tấu chương mà chúng triều thân mang đến đều bị mưa làm ướt hết rồi, trẫm cho bọn họ trở về để bọn họ viết lại, ngày mai là có thể đưa tới.”
Chẳng trách lại không lo lắng như vậy, lại còn nhàn rỗi mà lởn vởn đến Vĩnh Thọ cung.
Hắn không ở yên, lại ngồi dậy, dựa đầu lên người Trang Minh Tâm, cánh mũi ghé sát vào cần cổ nàng, khẽ ngửi mùi thơm như có như không ở đó.
Một hồi lâu sau mới cười nói: “Trẫm đã cho người đưa thứ tốt tới Chung Túy cung rồi, một lát nữa kêu phòng bếp nhỏ làm chút thức ăn, chúng ta thưởng thức cùng nhau.”
Trang Minh Tâm có chút hiếu kỳ, đợi khi trở lại Chung Túy cung mới phát hiện thứ tốt trong miệng hắn là hai vò rượu nho.
Đây cũng là chuyện vui bất ngờ.
Ở kiếp trước, nàng chỉ thích uống một ly rượu vang giúp ngủ ngon trước khi đi ngủ, cho nên cũng có chút am hiểu với rượu vang, thậm chí còn lên mạng mua nho xích hà châu dùng để làm rượu vang để tự mình chưng cất.
Ở thời đại này, rượu nho vô cùng quý giá, chỉ có Lương Châu hàng nằm sẽ vượt ngàn dặm xa xôi mà tiến cống lên một chút, ở những vùng lân cận cũng có một số vùng đất để trồng nho, mặc dù cũng có người trồng, nhưng người biết ủ rượu thì không có nhiều.
Tổ phụ là nội các thủ phụ hàng năm cũng có thể được phân cho một hai vò, nhưng lại không đến được miệng của nàng.
Cho nên đã khoảng mười sáu năm trời rồi nàng chưa từng được nếm vị của rượu vang.
Cũng không thèm để ý tới thời gian, Trang Minh Tâm lập tức kêu Chung Đại, Tiền Hỉ xào mấy món để nhắm, tự mình bỏ lớp bùn đậy kín vò rượu ra, rót ra hai chén cho mình và Dục Cảnh đế.
Nàng bưng chén lên, uống một ngụm lớn.
Sau đó “Phụt” một tiếng phun ra ngoài.
Thứ gì đây?
Đây mà là rượu nho sao? Không phải là thuốc độc chứ?
Vừa cay vừa đắng vừa ngọt là chua, uống xong một ngụm mà giống như là đã trải qua đủ vị của đời người.
Nàng nhận lấy chung trà Quỳnh Phương đưa cho, súc miệng nhiều lần, lúc này mới bên cầm khăn tay lau nước mắt, bên hỏi Dục Cảnh đế: “Rượu nho này được chưng cất như thế nào vậy, tại sao lại khó uống như thế?”
“Có chỗ nào khó uống đâu? Đây chính là rượu nho ngon ngàn vàng khó mua, một ngụm mà nàng phun ra này cũng đáng giá mấy chục lượng bạc đó.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mặt đầy đau lòng nhìn rượu thấm trên đất.
Trang Minh Tâm tức giận nói: “Thứ này mà gọi là uống rất ngon sao? Đầu lưỡi của người bị hỏng rồi sao?”
“Nàng cũng chưa từng được uống rượu nho mà, đâu có hiểu được cái gì gọi là uống ngon hay không chứ?”
Dục Cảnh đế bưng chén lên nhấp một ngụm, hưởng thụ đến híp mắt lại, lười biếng nói: “Kinh rượu Bắc Sơn” nói rằng: “Cho gạo lên men vào nồi chưng, chưng lên, dùng năm lạng hạnh nhân, hai cân rưỡi nho, cho hạnh nhân và ô sa vào trong chậu, dùng ba đấu tương đã nấu chín, nghiền nhỏ tất cả ra, lấy lụa để lọc qua. Đổ đấu tương đã nấu chín lên gạo mềm, hồi lâu sau thì rải gạo lên bàn, lên men rượu ở nhiệt độ ấm theo phương pháp thông thường, rượu nho Lương Châu tiến cống chính là được làm theo phương pháp này.”
“Dùng nho trộn với gạo, cho thêm men rượu để ủ? Chẳng trách lại khó uống như vậy, phí cả nho tốt.” Trang Minh Tâm đấm ngực dậm chân, thứ này và rượu vang ở hiện đại nhất định chính là hai khái niệm khác nhau.
“Nghe vậy thì hẳn là nàng có thể ủ ra rượu nho còn ngon hơn cả cống phẩm Lương Châu?” Dục Cảnh đế ngồi thẳng người dậy ngay tức khắc, trong con ngươi có ánh sáng lóe lên.
Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin gật đầu: “Đó là dĩ nhiên.”
“Rất tốt.” Dục Cảnh đế lập tức thuận theo nói: “Đúng lúc mấy ngày nữa là nho cống phẩm của Lương Châu sẽ đến kinh, đến lúc đó trẫm sẽ phân cho nàng một nửa, nàng ủ rượu nho cho trẫm.”
Trang Minh Tâm âm thầm mừng rõ, nhưng trên mặt lại dẩu môi, không vui nói: “Hoàng thượng người nói sai rồi, nên là thần thiếp tự ủ rượu nho để uống, thuận tiện cho hoàng thượng một phần.”
Dục Cảnh đế cũng chỉ cần có uống là được, những thứ này có hay không cũng không quan trọng, lập tức nhượng bộ nói: “Ái phi nói đúng, là trẫm nhờ nàng mới có cái uống.”
Chương 38
Trang Minh Tâm không uống, Dục Cảnh đế uống một mình cũng thấy không vui, phân phó Cao Xảo nói: “Mang vò đã mở này về Càn Thanh cung, rảnh rỗi trẫm lại uống tiếp. Còn dư lại một vò thì đưa tới cho Ninh vương đi.”
Rượu nho uống ngon hơn dễ như trở bàn tay, lần này hắn cũng không cần coi một chút này như bảo bối nữa rồi.
“Sốt ruột, vội vàng làm gì, thần thiếp cũng sẽ không tham “rượu ngon” của người, bên ngoài trời còn mưa rất to kìa, nếu như ngã thì phải làm sao đây? Cứ để ở chỗ này của thần thiếp trước, bao giờ trời tạnh mưa thì cho người tới mang đi là được rồi.”
Trang Minh Tâm “quở mắng” một câu.
Mặc dù nàng không quá coi trọng cái gọi là rượu nho cống phẩm này, nhưng thứ này lại đắt giá quý hiếm, tầng lớp quý tộc ở Đại Tề đều đổ xô vào, nếu như những thái giám trượt chân té ngã một cái thì chỉ sợ khó giữ được mạng nhỏ.
“Ái phi nói rất đúng.” Dục Cảnh đế không khỏi thấy cũng đúng, phụ họa Trang Minh Tâm một câu, sau đó giơ tay lên cho Cao Xảo lui xuống.
“Nương nương, bọn Lý Trúc Tử đã trở về từ cung Thừa Càn, đây là tạ lễ của Lương quý nhân, nói nàng ta đang bệnh không thể đích thân tới nói cảm ơn với nương nương, xin nương nương thông cảm cho.”
Thôi Kiều đi vào, ôm một cái hộp gỗ màu đỏ trong tay, mở nắp hộp ra cho Trang Minh Tâm xem.
Trang Minh Tâm giương mắt nhìn qua, thấy ở phần đáy hộp có một lớp vải màu đỏ, trên tấm vải đỏ đó có một tượng quan thế âm bồ tát tặng con bằng bạch ngọc, nàng bật cười ngay tức khắc.
Dục Cảnh đế liếc mắt, cũng cười theo.
Lương quý nhân này, muốn vỗ mông ngựa mà lại vỗ trúng chân ngựa rồi.
“Người ta cũng đã có lòng tốt.” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn Dục Cảnh đế một cái, người xưa coi trọng chuyện con cháu, Lương quý nhân đưa tới tượng quan âm tặng con này cũng là một thứ đồ mang lại điềm tốt, không có ý châm chọc gì cả, hắn lại cười trên sự đau khổ của người khác thì có gì hay ho chứ?
Trang Minh Tâm phân phó Thôi Kiều: “Cất vào kho đi.”
Tuy là có ý tốt, nhưng hiện tại nàng cũng không có nguyện vọng muốn sinh con, tạm thời không cần tặng tượng quan âm này để phù hộ.
Nàng liếc mắt xem thời gian, bây giờ mới có giờ tý bốn khắc, hôm nay cẩu hoàng đế không cần xử lý chính vụ, chẳng lẽ định hao phí cả ngày ở chỗ này của nàng sao?
Chuyện này đúng là quá tệ.
Sớm biết vậy thì đã tìm tượng tác giám làm một bộ mạt chược rồi, kêu Trần Ngọc Thấm ở điện Đông Phối và Trình Hòa Mẫn ở điện Tây Phối tới góp thành một bàn.
Chơi hơn nửa ngày, phỏng chừng có thể thắng về không ít bạc từ trong tay các nàng ta.
Đúng là thất sách.
Nàng còn đang hối hận không nguôi thì Dục Cảnh đế đã kêu Lập Hạ lấy cờ vây tới, muốn đánh cờ với nàng.
Tài nghệ cờ vây của Trang Minh Tâm cũng chỉ được coi là bình thường, đánh cờ với một cao thủ nhất định là sẽ bị giết đến không còn manh giáp, nhưng không ngờ là trình độ của Dục Cảnh đế cũng chẳng đến đâu.
Hai người đánh cờ dở lại cùng đánh với nhau, vậy mà lại đánh ngang tay, mỗi lần đều là kết quả hòa.
“Hoàng thượng và nương nương thật đúng là ông trời tác hợp mà.” Quỳnh Phương có kỳ nghệ còn mạnh hơn Trang Minh Tâm đôi chút nói vậy.
Trang Minh Tâm: “…”
Nếu như không phải là Quỳnh Phương được nhà mẹ đẻ đưa vào cung thì nàng đã sớm kêu phủ Nội Vụ dẫn người trở về rồi.
Hai người đánh chừng năm ba ván cờ, sau khi ăn xong bữa trưa Dục Cảnh đế vẫn vô lại không chịu đi, Trang Minh Tâm không thể làm gì khác hơn là đi đến giường ở đông tiếu gian để ngủ trưa.
Dục Cảnh đế lăn lăn lộn lộn ở trên giường, đông nhìn một cái, tây nhìn một chút, hồi lâu sau thì cau mày nói: “Cái gối màu đỏ uyên ương hí thủy đâu rồi?”
“Hả? Cái gối kia à, bị thần thiếp vô tình đạp hỏng rồi.” Trang Minh Tâm liếc mắt, ngươi đường đường là vua của một nước, trong đầu không thể nghĩ tới chuyện gì đứng đắn sao?
Trí nhớ và lực quan sát đúng là quá tốt mà.
“Đạp hỏng rồi? Nàng dùng bao nhiêu lực vậy?” Dục Cảnh đế vô cùng kinh ngạc, một lát sau, hồ nghi nhìn về phía nàng: “Nàng sẽ không phải là trút giận lên cái gối kia chứ? Cái gối kia chọc giận nàng hả? Sao lại đến nỗi ra tay độc ác như vậy chứ?”
Cái gối kia không trêu chọc ta, người trêu chọc ta chính là ngươi đó!
Trang Minh Tâm nhếch mép lên, càn quấy nói: “Đó là gối Quỳnh Phương thêu cho thần thiếp, cũng không phải thợ của Thượng Y Cục làm, thần thiếp muốn đạp nát thì đạp nát, có liên quan gì tới hoàng thượng sao?”
Dục Cảnh đế tức giận nói: “Bây giờ trẫm không có gối để nằm, nàng nói xem có liên quan gì đến trẫm không?”
“Cho người.” Trang Minh Tâm ném cái gối vải dệt bằng tơ có thể phong lan vào bên cạnh đầu của Dục Cảnh đế.
Dục Cảnh đế đẩy ra, trề môi nói: “Xấu chết đi được, không có uyên ương, trẫm không muốn.”
“Vậy người cũng đừng gối nữa.”
Trang Minh Tâm liếc mắt, ngươi là đồ con nít sao, lại còn trề môi, bán manh, thật là đáng xấu hổ mà!
Một người lớn đùng có dáng vẻ đẹp trai mà lại đi bán manh, đúng là càng thêm xỉ nhục mà!
“Vậy trẫm gối đầu lên nàng là được rồi.” Dục Cảnh đế xoay mình một cái, nhoài người vươn lên người Trang Minh Tâm, đầu vừa vặn đặt ở giữa nơi mềm mại trước người của nàng.
Trang Minh Tâm: “…”
Nàng sai rồi, bán manh một chút cũng không đáng xấu hổ, thật là, ít nhất nó còn hơn là háo sắc nhập vào người.
“Người dùng tạm một lúc trước đi, lát nữa thần thiếp sẽ kêu Quỳnh Phương thêu cho người một cái uyên ương hí thủy.” Trang Minh Tâm đầy đầu hắn ra, không thể không cắt đất bồi thường tiền.
Đầu của Dục Cảnh đế không đứng đắn là dụi tới dụi lui, đùa bỡn vô lại nói: “Vậy bao giờ thêu xong thì nói sau, bây giờ trẫm gối lên nàng trước.”
Trang Minh Tâm có chút không khống chế được chân của mình, nếu như hắn mà không phải là hoàng đế thì nàng sớm đã dùng chân đá hắn ra xa ba dặm rồi.
“Được rồi, người muốn gối thì cứ gối, mau đi ngủ đi.” Nàng bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
Ngày râm trời mưa, lại vô cùng nhàn rỗi, mỹ nhân ở trước mặt, sao Dục Cảnh đế có thể không nhân cơ hội mà chiếm chút tiện nghi chứ?
Một lát sau, Trang Minh Tâm đang có chút buồn ngủ thì đột nhiên lại cảm thấy bên hông bị kéo kéo, giống như là nút áo có người cởi ra.
Vừa muốn đưa tay ra kéo chăn gấm qua đắp lên người thì lại có cảm giác ở nơi nào đó có nhiệt độ ấm áp truyền tới.
Nàng mở mắt ra nhìn một cái, chỉ thấy cẩu hoàng đế đang cúi đầu ở trên người nàng.
“Nếu người mà còn làm loạn nữa thì trở về Càn Thanh cung mà ngủ đi.”
Trang Minh Tâm rất tức giận, đưa tay đẩy đầu hắn ra.
Cả ngày lẫn đêm đều làm chuyện này, đúng thật là làm cho người ta phải nóng nảy mà.
“Cái gì mà làm loạn với không làm loạn chứ, đây là trẫm đang hầu hạ ái phi mà.” Dục Cảnh đế ngẩng đầu lên, cười tà mị một tiếng với nàng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Trang Minh Tâm rít nhẹ một tiếng, cẩu hoàng đế đúng là được voi đòi tiên.
Ban đầu nàng còn có chút không tình nguyện, đến khi hắn quen tay quen việc rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn môi, không nói ra những lời phản đối nữa.
Cứ hết lần này đến lần khác, đến khi cả người nàng xụi lơ như mì sợi.
Loại dáng vẻ này, đến thần tiên cũng không chống đỡ được.
Dục Cảnh đế dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại cả một đời này mới có thể áp chế xúc động muốn cắn nuốt nàng vào bụng xuống.
Trang Minh Tâm khẽ nhếch miệng lên, thở hổn hển, cười mắng: “Đáng đời.”
Còn có thể không đáng đời sao? Biết rõ ban ngày tuyên dâm là đại kỵ, cho dù thế nào hắn cũng không dám phạm húy, lại cứ muốn trêu chọc nàng, bây giờ đã biết thế nào là khó chịu rồi chứ?
“Tiểu yêu tinh, xem đến đêm trẫm thu thập nàng thế nào!” Dục Cảnh đế cắn răng nghiến lợi, đưa tay nhặt trung y và quần chẽn của nàng lên, mặc vào giúp nàng.
“Vậy cũng không được, hôm nay người không thể nào ngủ ở chỗ của thần thiếp nữa.” Trang Minh Tâm quả quyết cự tuyệt.
Hôm nay quỳ thủy của nàng đã hết, nhưng đêm qua hắn đã nghỉ ở đây rồi, tối nay lại nghỉ ở đây nữa thì quả thực là có chút không thể chấp nhận nổi.
Dục Cảnh đế bị khơi lên hỏa khí toàn thân, đâu có chịu bỏ qua cho miếng thịt đã dâng lên tận miệng này, cứng rắn nói: “Hôm nay lại nghỉ ở đây một đêm nữa, ba ngày sau cũng không tới là được rồi.”
Trang Minh Tâm nhíu mày suy nghĩ một phen, cảm thấy dùng một đêm mệt nhọc đổi lấy ba đêm ngủ ngon, cuộc mua bán này đúng là có lợi nhất, vì vậy cũng không kiên trì nữa.
…
Sau đó nàng đã hối hận.
Mới có ba ngày không lật thẻ bài của nàng, cẩu hoàng đế đã chỉnh nàng như là đến ngày tận thế vậy, bây giờ nàng cũng giống như là không được ngủ vậy, giày vò nàng đến chết, chỉ hận không thể dùng hết tất cả các loại kỹ năng, chiến đấu hăng hái đến tận canh ba mới ngừng.
Ngày hôm sau, khi Trang Minh Tâm xuống giường, lảo đảo một hồi suýt nữa thì ngã xuống đất, hai chân giống như là giẫm lên bông vậy, đi bộ mà giống như đi trên mây.
Đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Nàng không đảm đương nổi cái danh sủng phi rồi, làm sủng phi của tên hoàng đế tuổi trẻ sung sức này cũng không phải dễ làm như vậy.
Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, vì Dục Cảnh đế đã lên tiếng “Mưa tuyết không cần thỉnh an” nên hôm nay cũng không cần đội mưa đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an nữa.
Trang Minh Tâm rửa mặt một phen, sau khi ăn hai miếng bánh ngọt và một ly sữa bò, lập tức nằm nghiêng lên giường la hán ngủ bù.
Giấc ngủ này kéo dài thẳng đến giờ tỵ.
Vừa mới ngồi dậy, chỉ thấy Tiểu Mãn vội vội vàng vàng chạy vào, miệng hét lên: “Nương nương, đại sự không hay, đại hoàng tử bị bệnh đậu mùa rồi.”
“Cái gì?” Trang Minh Tâm vốn còn đang mơ mơ màng màng, ngay lập tức đã giật mình tỉnh táo lại, hỏi: “Ngươi nói đại hoàng tử bị bệnh đậu mùa sao?”
“Dạ, đại hoàng tử đã bị bệnh đậu mùa. Tôn viện phán đích thân kết luận, không sai được.” Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, nói tỉ mỉ: “Bây giờ Hàm Phúc cung đã bị đóng cửa, chỉ cho vào không cho ra, nô tỳ biết nương nương và Chung tài nhân có quan hệ tốt, sợ nương nương lo lắng, vừa biết được tin tức là đã lập tức đi báo cho nương nương.”
Bệnh đậu mùa đã biến mất ở hiện đại, nhưng ở cổ đại lại là bệnh vô cùng khủng khiếp.
Một người phát bệnh thì có đến mấy người bị lây, tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, tỷ lệ sống cực thấp. Hơn nữa, cho dù có may mắn sống sót thì trên mặt, trên người cũng sẽ để lại sẹo rỗ.
Trang Minh Tâm đưa tay sờ lên vết sẹo trên cánh tay phải của mình, đây là dấu vết để lại lúc nàng tám tuổi đã len lén tiêm vắc xin bệnh đậu mùa cho bản thân và Trang Tĩnh Uyển.
Bởi vì lần đầu thao tác nên kỹ thuật không được quá thành thạo, cho nên hai người phải tiêm chừng mười ngày, suýt chút nữa đã dọa chết Trang Tố Văn và Bùi thị.
Còn tưởng rằng cặp sinh đôi hai người không giữ được nữa.
Về sau khi bọn họ biết nguyên nhân, lần đầu tiên Trang Tố Văn nổi trận lôi đình với nữ nhi là nàng, thậm chí còn suýt chút nữa đã tát nàng một cái.
Tuy quá trình hung hiểm, nhưng cuối cùng cũng thành công, nàng báo cáo toàn bộ cho tổ phụ, hy vọng tay nội các thủ phụ của tổ phụ để phổ cập.
Nhưng lại bị tổ phụ cự tuyệt không chút do dự.
Thứ nhất là chuyện này can hệ trọng đại, quá trình lại có chút nguy hiểm, chúng triều thần nhất định sẽ phản đối. Thứ hai là lúc ấy nàng mới chỉ có tám tuổi, mặc dù cũng thông minh hơn người thường đôi chút, nhưng cũng không đủ để thuyết phục được tổ phụ theo phái bảo thủ này.
Vậy nên chuyện cũng chẳng đi đến đâu.
Lần đầu thị tẩm, Dục Cảnh đế hỏi nàng về nguyên nhân vết sẹo này, nàng cũng không nói thật, chỉ mỉm cười nói là khi còn nhỏ nghịch ngợm mà gây ra, bây giờ lại xảy ra chuyện này, cần phải nói sự thật cho nhau biết rồi.
Dục Cảnh đế là vua một nước, nàng chỉ cần nói cho hắn biết phương pháp, hắn hạ lệnh thái y viện làm thí nghiệm, sao thái y viện có thể không tuân theo được?
Tuy các thái y ở thái y viện có chút cổ hủ, nhưng tất cả đều có chân tài thực học, chỉ cần giả thuyết thì nhất định có thể thí nghiệm ra phương pháp an toàn lại có hiệu suất cao.
Dù sao cũng sẽ có tác dụng hơn phương pháp làm bừa của nàng trước kia nhiều.
“Biết rồi.” Trang Minh Tâm gật đầu một cái, lại dặn dò nàng ta: “Bệnh đậu mùa lây truyền cho người, mấy ngày gần đây ngươi cũng ít đi bộ bên ngoài thôi, đừng có nói chuyện nhiều với người bên ngoài.”
“Nô tỳ cũng bị dọa sợ chết khiếp rồi, từ nay về sau nhất định sẽ ngày ngày trốn trong Chung Túy cung, đánh chết nô tỳ thì nô tỳ cũng sẽ không chịu bước ra khỏi cửa nửa bước.” Tiểu Mãn nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình nói.
Trang Minh Tâm lại bảo Tiểu Mãn gọi Thôi Kiều và Lý Liên Ưng tới, dặn dò giống như vậy một lần, kêu bọn họ thông báo cho những người bên dưới ở trong cung.
Còn kêu cả Thôi Kiều chia ra đi đến điện Đông, Tây Phối để truyền lời, kêu Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn quản lý cung nhân cho tốt, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận lại dính vào bệnh đậu mùa rồi gieo họa cho người khác.
Thôi Kiều vừa mới quay về thì Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã dắt tay nhau tới, vẻ mặt Trần Ngọc Thấm còn coi như là bình tĩnh, nhưng Trình Hòa Mẫn lại lộ ra sắc mặt sợ hãi.
Sau khi ngồi xuống, Trình Hòa Mẫn không chờ nổi mà hỏi: “Uyển phi nương nương, người cho người truyền lời nói đại hoàng tử bị nhiễm bệnh đậu mùa, là thật sao?”
Ý nói có sẽ không phải là nghe được tin tức giả chứ?
Nếu như là người khác chạy tới nói những lời này, Trang Minh Tâm có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng người đưa tin là do Dục Cảnh đế phái tới, nữ gián điệp Tiểu Mãn xuất thân tử Cẩm Y Vệ, tất nhiên là thật đến không thể thật hơn rồi.
Nàng thở dài nói: “Bổn cung thà rằng đó là tin tức giả, đáng tiếc lại là sự thật.”
“Chuyện này…” Trình Hòa Mẫn thấy nàng nói chắc chắn như vậy, hoài nghi trong lòng lập tức bay mất bảy, tám phần, vội vàng hỏi: “Đại hoàng tử cũng mới có ba tuổi, trừ mồng một và mười lăm đến Từ Ninh cung bái kiến thái hậu nương nương ra, thường ngày cũng chỉ chơi đùa trong một mẫu ba phân đất ở Hàm Phúc cung, sao lại có thể bị bệnh đậu mùa được?”
Điểm này cũng làm Trang Minh Tâm tò mò, nhưng Tiểu Mãn cũng chỉ biết đến vậy, chẳng thể biết được nguyên nhân.
Nàng lắc đầu một cái: “Hàm Phúc cung đã bị Ngự Lâm Quân phong tỏa cung điện rồi, tin tức bên trong cũng không truyền ra ngoài được, bổn cung cũng không dám cho người đi nghe ngóng.”
Trần Ngọc Thấm nhàn nhạt nói: “Sẽ không phải là có người cố ý gây nên chứ?”
Trình Hòa Mẫn “Xì” một tiếng, thấy nực cười nói: “Tỷ tỷ nói gì vậy, Phúc tần xuất thân thấp hèn, đại hoàng tử cũng ngu dốt không chịu nổi, không được hoàng thượng coi trọng, nếu có người cố ý gây nên thì chẳng phải là nhắm mũi dùi vào nhị hoàng tử và tam hoàng tử sẽ tốt hơn sao?”
Trần Ngọc Thấm liếc Trình Hòa Mẫn một cái, khinh thường nói: “Sao ngươi biết nhị hoàng tử và tam hoàng tử không trúng chiêu?”
Vừa dứt lời, Trang Minh Tâm và Trình Hòa Mẫn đồng loạt đưa mắt nhìn thẳng nàng ta.
Trần Ngọc Thấm bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, khinh thường nói: “Đừng nhìn ta, chẳng có liên quan gì tới ta cả, ta mới khinh thường làm ra chuyện giết hại trẻ con thương thiên hại lý này đó.”
“Nương nương, nguy rồi, nguy rồi, nhị hoàng tử cũng đã bị bệnh đậu mùa…” Tiểu Mãn hốt hoảng chạy vào hét lớn dọc đường.
Trang Minh Tâm khoát tay một cái, lập tức làm nuốt hết những lời chưa nói vào.
Trần Ngọc Thấm nhếch mép lên, buông tay xuống, nói: “Nhìn xem, ta nói có đúng không?”
Trang Minh Tâm nhíu mày, Dục Cảnh đế chỉ có mỗi ba hoàng tử, hiện tại lại có hai hoàng tử bị lây bệnh đậu mùa, tam hoàng tử thế nào thì còn chưa biết, nếu cũng bị nhiễm bệnh giống vậy, thế thì Đại Tề xong đời rồi.
“Quản tốt cái miệng của ngươi đi, cái miệng này mà còn dám nói những lời bậy bạ nữa cẩn thận lại bị người ta lôi ra làm con dê thế tội.” Trang Minh Tâm trợn mắt nhìn Trần Ngọc Thấm một cái, khiển trách nàng ta mấy câu.
Trần Ngọc Thấm lơ đãng cười một tiếng: “Ra khỏi Chung Túy cung, tần thiếp tự nhiên sẽ không nói bậy bạ nữa.”
Chẳng cần lo lắng Trang Minh Tâm và Trình Hòa Mẫn mật báo, các nàng đều xuất thân nhà quan, danh gia vọng tộc, nên có kiêu ngạo thì vẫn phải có, bảo các nàng làm con chó chạy đến bên cạnh người ta bép xép là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, huống hồ cũng chẳng có chứng cứ gì cả.
“Bổn cung nhấn mạnh một lần nữa, quản lý người của các ngươi cho tốt, đừng để cho bọn họ chạy loạn khắp cung, cẩn thận lại rước họa vào thân.” Bây giờ Trang Minh Tâm cũng không quá kiên nhẫn, chỉ nhắc nhở một phen, rồi lập tức quyết đoán bưng trà tiễn khách.
Chờ khi bọn họ đi khỏi minh gian, nàng ngay lập tức gọi Tiểu Mãn ra hỏi rõ.
Tiểu Mãn đáp: “Trước đó Thần phi nương nương đã đưa nhị hoàng tử đến Từ Ninh cung để thỉnh an thái hậu nương nương, lúc trở về có đi ngang qua Hàm Phúc cung, đúc lúc đại hoàng tử lại đang chơi đá cầu ở cửa Hàm Phúc cung, nhị hoàng tử đòi chơi nên Thần phi nương nương đã để hắn ta ở cung Mạn Phúc, cho hai bọn họ chơi với nhau một buổi chiều.”
Ngừng lại một chút, Tiểu Mãn thở dài nói: “Cũng không biết là đại hoàng tử lây cho nhị hoàng tử, hay là nhị hoàng tử lây cho đại hoàng tử nữa, tóm lại là đã bị lây vào buổi chiều hôm trước.”
Trang Minh Tâm cũng thở dài theo, lại hỏi: “Tam hoàng tử không sao chứ?”
“Tạm thời không có việc gì.” Tiểu Mãn đáp lưu loát, lại nói: “Ninh phi nương nương sợ nên đã tự phong tỏa Dực Khôn cung của mình.”
Sau đó Trang Minh Tâm lập tức đổi giọng, mắng nàng ta: “Bổn cung vừa mới dặn dò ngươi mà, bảo ngươi không được chạy loạn khắp nơi, ngươi lại không nghe, vào tai trái ra tai phải, lại chạy tới nghe ngóng chuyện của nhị hoàng tử và Thần phi bên kia, lá gan không nhỏ nha!”
Tiểu Mãn co người lại, yếu ớt nói: “Không phải nô tỳ nghe được, là người ta chủ động nói cho nô tỳ mà.”
“Vậy thì như thế nào?” Trang Minh Tâm sừng sộ lên, lạnh lùng nói: “Ai dám cam đoan là người tới đưa tin cho ngươi chắc chắn không bị lây bệnh đậu mùa? Còn dám làm loạn nữa thì bổn cung sẽ trả ngươi về phủ Nội Vụ.”
Chuyện của đại hoàng tử và nhị hoàng tử, một sủng phi như nàng quả thật là không thích hợp để đi nghe ngóng.
Cho dù nàng có lòng dâng lên kế hoạch lớn tiêm chủng phòng ngừa bệnh đậu mùa thì đó cũng là chuyện sau này, đợi bệnh đậu mùa trong cung hết đã, nếu không thì thái y viện cũng không rảnh mà quan tâm đến chuyện khác.
Tiểu Mãn bị dọa cho giật mình, không thể bị đuổi đi được, hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho nàng ta, nàng ta vội vàng quỳ xuống đất kêu khóc: “Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, sau này sẽ không dám không nghe nương nương dặn dò nữa, thỉnh nương nương bỏ qua cho nô tỳ lần này.”
Rốt cuộc thì cũng là người của Dục Cảnh đế, trước giờ cũng báo lại cho nàng không ít tin tức, Trang Minh Tâm vẫn không nỡ thật sự đuổi nàng ta đi, nghe vậy thì hừ lạnh nói: “Tha thứ cho ngươi lần này, nếu lần sau mà còn tái phạm nữa thì nhất định sẽ đuổi ngươi về phủ Nội Vụ.”
Tiểu Mãn “Cảm tạ ân đức” mà đi ra ngoài.
Vốn dĩ là định sau khi ngủ trưa sẽ phái người đến tượng tác giám để làm mạt chược theo yêu cầu, bây giờ trong cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng đâu còn dám lăn lộn làm những trò chơi giải trí này nữa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại.
Sau khi giao cho Quỳnh Phương công việc làm vỏ gối uyên ương hí thủy cho Dục Cảnh đế xong, nàng cũng lấy một bộ đồ thêu ra, đi theo Thôi Kiều học thêu thùa, bắt đầu từ hoa dại là thứ cơ bản nhất.
Cũng bởi vì cẩu hoàng đế tố cáo là trên người hắn không có một thứ đồ nào do nàng thêu cả, cứ lằng nhằng nhất định bắt nàng phải làm cho hắn một cái hà bao.
Hà bao thì không khó làm, chỗ khó là ở họa tiết bên trên, bởi vì hắn chỉ muốn “tranh uyên ương hí thủy.”
Chắc chắn là muốn làm khó nàng mà.
Nàng có không ít tài năng, nhưng trong đó lại không bao gồm thêu thùa.
Cũng may là không có kỳ hạn, nàng cũng không gấp, học khoảng một năm, khi nào kỹ năng thêu ổn rồi thì lúc đó làm hà bao tiếp cũng không muộn.
Hừ, hà bao nàng tự tay làm, há lại dễ có được như vậy?
Có lẽ một năm sau nàng cũng đã thất sủng rồi, hà bao cũng sẽ thành thứ đồ bỏ đi, không cần làm nữa.
Trang Minh Tâm đang vụng về cầm chặt kim thêu đâm xuống khung thêu, chợt lại nghe thấy giọng nói của Lý Liên Ưng vang lên ở bên ngoài: “Nương nương, mẫu thân của người Trang nhị phu nhân đệ bảng tiến cung, nói rõ là sáng sớm sẽ vào cung bái kiến nương nương.”
Trang Minh Tâm vừa đi vừa nói: “Từ chối đi.”
Mẫu thân chọn thật đúng lúc, khi trước trong cung gió êm biển lặng thì bà ấy lại đang bận rộn chuẩn bị đồ cưới cho Trang Tĩnh Uyển, hôm nay rảnh rỗi rồi, trong cung lại không an toàn nữa.
Cũng may là nàng cũng đã dự đoán được trước, khi kêu Lý Liên Ưng đi đến phủ Ninh vương để đưa đào vàng ngâm, nửa đường rẽ vào Trang phủ một chuyến, đưa kế hoạch hồi phục chức năng mà nàng viết cho tổ phụ, nếu không thì nhất định đã làm chậm trễ chuyện này rồi.
Quỳnh Phương ngồi thêu bên cạnh chen miệng vào: “Người không nói rõ với nhị phu nhân, chỉ sợ nhị phu nhân lại nghĩ linh tinh, cho rằng người xảy ra chuyện gì đó ở trong cung không thể gặp người nữa đó.”
Tuy nhị cô nương gần đây đang vô cùng đắc sủng, nhưng tâm tư đế vương dễ đổi, chuyện đột nhiên thất sủng cũng không phải là không thể nào, nhị phu nhân không khỏi sẽ lo âu.
“Ngươi đừng có buồn lo vô cớ.” Trang Minh Tâm liếc Quỳnh Phương một cái.
Chuyện lớn hai vị hoàng tử đều mắc bệnh đậu mùa, không đến nửa ngày là đã có thể truyền khắp kinh thành rồi, nào phải nói nhiều lời với mẫu thân làm gì?
Hơn nữa, mặc dù tổ phụ bị bệnh liệt giường, nhưng mỗi ngày đều có mấy vị quan viên đến thăm bệnh, Trang phủ chỉ sợ là còn nhận được tin tức nhanh hơn những quan viên khác nữa kìa.
“Dạ. Vậy thì nô tài đi truyền lời đây.” Lý Liên Ưng cũng không hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đây là chính sự, nhất định cần phải ra khỏi Chung Túy cung, cũng chẳng còn cách nào khác.
Quỳnh Phương lại lo lắng cho Chung tài nhân bị kẹt trong Hàm Phúc cung, lo âu hỏi: “Chỗ Chung tài nhân, nương nương có sắp xếp gì hay không?”
“Chung tài nhân ở điện Đông Phối, tất cả thức ăn sẽ được nội thiện phòng phái những người đã từng bị bệnh đậu mùa đưa đi, chỉ cần nàng ta quản thúc cung nhân của mình cho tốt, đóng cửa không ra ngoài thì sẽ không có gì đáng ngại cả.”
Trang Minh Tâm cũng chẳng có sắp xếp nào hay cả, dưới tình huống chưa xác định chắc chắn được Chung tài nhân có bị lây bệnh đậu mùa hay không, vì sự an toàn của trên dưới Chung Túy cung, nàng cũng không dám đón Chung tài nhân ra ngoài.
Với Chung tài nhân mà nói, đây đúng thật là người ngồi yên trong điện, họa lại ập xuống đầu, chẳng thể nào tránh nổi.
Nhưng mà chuyện này, đến tột cùng là thiên tai, hay là do con người gây ra thì còn khó nói.