Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-10
Chương 1 Sa Vào Địa Ngục
Khi kim đồng hồ điểm đúng 9 giờ 50 phút
sáng.
Trong phòng trang điểm, ngồi trước tấm
gương lớn là hình ảnh phản chiếu của một cô gái
xinh đẹp rạng rỡ, trên mình cô gái mang một
chiếc váy cưới trắng kiêu sa tỉnh khôi. Mọi thứ
xung quanh đều đang diễn ra theo một trình tự vô
cùng náo nhiệt, chỉ riêng cô gái, cũng chính là cô
dâu trong buổi lễ cưới ngày hôm nay là mang một
dáng vẻ u uất, bất lực, sâu não, thẫn thờ.
Phạm Vân Du nhìn chính mình trong tấm
gương lớn, cô gắng nặn ra một nụ cười bình ổn
ngẫu nhiên, dưới lớp vải voan trắng trùm đầu,
gương mặt kiều diễm của cô phảng phất một nét
u buôn khó tả.
Không ai biết, ngay từ giây phút đội lên đầu
chiếc khăn trắng của cô dâu, Phạm Vân Du đã
xác định, cuộc đời an nhiên tự tại này của cô, xem
như đến đây là kết thúc rồi.
Cuộc hôn nhân này, đối với cô, nói không
ngoa chính là sa vào địa ngục.
“Con gái, đã đến giờ rôi, mau đi thôi!”
Một người đàn bà trung niên với dáng vẻ hiền
từ quý phái bước vào, khẽ đặt tay lên vai cô.Phạm
Vân Du khẽ gật đầu, cô chậm rãi đứng dậy, ánh
mắt u buồn nặng trĩu những bi ai nhìn người đàn
bà, đôi môi vừa định mấp máy nói điều gì đó thì
người đàn bà đã đặt một ngón tay lên môi cô
chặn lại, buồn bã lắc đầu.
“Con gái, con hối hận sao?”
Ánh mắt Phạm Vân Du khẽ lay động, trong
tích tắc, cô mím môi, miễn cưỡng lắc đầu.
Người đàn bà không có lấy một nụ cười, bà
đưa đôi tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô,
khẽ thở dài, chậm rãi bật ra một câu nói.
“Không hối hận thì tốt. Con gái, nói cho ta
biết, con là ai?”
Đôi mắt Vân Du đông lại, ánh nhìn lập tức trở
nên đờ đẫn vô tri vô giác chỉ dừng lại ở một điểm
duy nhất trong không gian, đôi môi đỏ mọng như
hoa khẽ phát ra một câu nói dứt khoát, như một
hiệu lệnh từ lâu đã ghim sâu trong tim cô.
“Tôi là Phạm Vân Du, một phế vật vừa mù vừa
câm. Miệng không có ngôn ngữ, đôi mắt càng
không có ánh sáng. Tôi, chính là một người vợ chỉ
đáng bị ruông bỏ.”
Người đàn bà im lặng nhìn cô rồi lắng lặng gật
đầu.
Đúng 10 giờ, người đàn bà cùng một tốp
những người khác, dìu cô vào xe.
Họ đang trên đường đưa một cô dâu phế vật
đến lễ đường.
Dưới một không gian bừng sáng ánh nắng
được chiếu rọi vào từ những ô cửa sổ trong nhà
thờ, hai bên những dãy ghế, người người ngồi kín
như bưng, họ đều cùng chung một tâm trạng là
háo hức đón chờ một cuộc hôn lễ tấu hài của thế
kỉ.
Nói tấu hài là bởi vì, cô dâu đó chính là một
phế nhân ngu dốt.
Đúng 11 giờ, từ dưới thánh đường, một bóng
dáng đàn ông cao ráo khôi ngô chậm rãi tiến vào,
người đàn ông lạnh lão lướt qua trong hàng tá
—————————-
—————————-
—————————-
—————————-
Khi kim đồng hồ điểm đúng 9 giờ 50 phút
sáng.
Trong phòng trang điểm, ngồi trước tấm
gương lớn là hình ảnh phản chiếu của một cô gái
xinh đẹp rạng rỡ, trên mình cô gái mang một
chiếc váy cưới trắng kiêu sa tỉnh khôi. Mọi thứ
xung quanh đều đang diễn ra theo một trình tự vô
cùng náo nhiệt, chỉ riêng cô gái, cũng chính là cô
dâu trong buổi lễ cưới ngày hôm nay là mang một
dáng vẻ u uất, bất lực, sâu não, thẫn thờ.
Phạm Vân Du nhìn chính mình trong tấm
gương lớn, cô gắng nặn ra một nụ cười bình ổn
ngẫu nhiên, dưới lớp vải voan trắng trùm đầu,
gương mặt kiều diễm của cô phảng phất một nét
u buôn khó tả.
Không ai biết, ngay từ giây phút đội lên đầu
chiếc khăn trắng của cô dâu, Phạm Vân Du đã
xác định, cuộc đời an nhiên tự tại này của cô, xem
như đến đây là kết thúc rồi.
Cuộc hôn nhân này, đối với cô, nói không
ngoa chính là sa vào địa ngục.
“Con gái, đã đến giờ rôi, mau đi thôi!”
Một người đàn bà trung niên với dáng vẻ hiền
từ quý phái bước vào, khẽ đặt tay lên vai cô.Phạm
Vân Du khẽ gật đầu, cô chậm rãi đứng dậy, ánh
mắt u buồn nặng trĩu những bi ai nhìn người đàn
bà, đôi môi vừa định mấp máy nói điều gì đó thì
người đàn bà đã đặt một ngón tay lên môi cô
chặn lại, buồn bã lắc đầu.
“Con gái, con hối hận sao?”
Ánh mắt Phạm Vân Du khẽ lay động, trong
tích tắc, cô mím môi, miễn cưỡng lắc đầu.
Người đàn bà không có lấy một nụ cười, bà
đưa đôi tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô,
khẽ thở dài, chậm rãi bật ra một câu nói.
“Không hối hận thì tốt. Con gái, nói cho ta
biết, con là ai?”
Đôi mắt Vân Du đông lại, ánh nhìn lập tức trở
nên đờ đẫn vô tri vô giác chỉ dừng lại ở một điểm
duy nhất trong không gian, đôi môi đỏ mọng như
hoa khẽ phát ra một câu nói dứt khoát, như một
hiệu lệnh từ lâu đã ghim sâu trong tim cô.
“Tôi là Phạm Vân Du, một phế vật vừa mù vừa
câm. Miệng không có ngôn ngữ, đôi mắt càng
không có ánh sáng. Tôi, chính là một người vợ chỉ
đáng bị ruông bỏ.”
Người đàn bà im lặng nhìn cô rồi lắng lặng gật
đầu.
Đúng 10 giờ, người đàn bà cùng một tốp
những người khác, dìu cô vào xe.
Họ đang trên đường đưa một cô dâu phế vật
đến lễ đường.
Dưới một không gian bừng sáng ánh nắng
được chiếu rọi vào từ những ô cửa sổ trong nhà
thờ, hai bên những dãy ghế, người người ngồi kín
như bưng, họ đều cùng chung một tâm trạng là
háo hức đón chờ một cuộc hôn lễ tấu hài của thế
kỉ.
Nói tấu hài là bởi vì, cô dâu đó chính là một
phế nhân ngu dốt.
Đúng 11 giờ, từ dưới thánh đường, một bóng
dáng đàn ông cao ráo khôi ngô chậm rãi tiến vào,
người đàn ông lạnh lão lướt qua trong hàng tá
—————————-
—————————-
—————————-
—————————-