Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chương 27 Ký ức bị đánh cắp
"Sếp...Xin lỗi. Tôi sẽ đi pha lại ngay".
Vương Nhĩ Linh bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, vội vã nói, cúi xuống gấp gáp nhặt mảnh vỡ.
"Mau cút ra ngoài"
Dương Đường Thanh vừa tức giận nói lớn, vừa cầm một chiếc ly thủy tinh ở gần đó, trong cơn lửa giận bùng bùng, trực tiếp ném thẳng vào Vương Nhĩ Linh.
*Cạch*
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cánh cửa mở ra, Hàn Thương Sơ vừa hay đúng lúc chộp được chiếc ly đang ném đến phía cô gái đang ngồi như trời trồng bên dưới.
"Thanh, như vậy là không được rồi đấy"
Hàn Thương Sơ trưng ra bộ mặt lãng tử, khẽ khều khều vai Vương Nhĩ Linh.
"Cô ra ngoài đi. Ở đây để tôi thu dọn. Cô là con gái, không cẩn thận chạm vào sẽ bị đứt tay"
"Nhưng..."
Vương Nhĩ Linh sợ sệt, nhìn người con trai phong lãng như tranh vẽ đứng trước mặt mình, lại nhìn Dương Đường Thanh, giọng nói mang theo ba phần không dám.
"Nếu muốn vỡ đầu thì cô cứ ở lại"
Hàn Thương Sơ tươi cười.
Vừa dứt lời, Vương Nhĩ Linh ù té chạy vụt đi. Cánh cửa phòng cũng mau chóng đóng lại.
"Thanh, cậu không nên như thế với một cô gái. Nói nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì khiến Dương Đường Thanh bình bình thản thản như mọi ngày lại xuất hiện thêm một dáng vẻ dọa người như vậy chứ".
Hàn Thương Sơ vừa nói, vừa cẩn thận đặt chiếc ly lên bàn. Hôm nay vừa đúng lúc bệnh viện không có việc gì quan trọng, anh mới thư thả thời gian, đến công ty tìm Dương Đường Thanh tán gẫu một chút. Chẳng ngờ vừa bước vào, đã đụng độ phải bộ mặt bừng bừng sát khí của Diêm La Vương.
Dương Đường Thanh nhíu mày, mang theo tấm thái khó chịu, ngồi phịch xuống ghế.
"Cậu đến đây là định xoa dịu tôi sao? Hay lại muốn giảng đạo lý làm người?"
Dương Đường Thanh nửa thực nửa đùa, trưng ra gương mặt bị Tô Lưu Ly chọc giận, vẫn còn u ám chưa thể dằn xuống.
Hàn Thương Sơ bật cười khoái trả, khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc vàng đang phe phấy trước trán, cẩn thận cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ dưới sàn, bỏ vào chiếc thùng rác
tươm tất màu nâu chứa toàn giấy vụn ngay bên cạnh. Sau đó nhẹ nhàng, ngồi xuống sofa đối diện, bình thản rót ra một tách trà, vẫy tay ra hiệu cho Dương Đường Thanh cùng qua đó.
"Uống đi, trà sẽ giúp cậu thanh lọc những thứ cặn bã trong cơ thể"
Hàn Thương Sơ rót ra một ly trà, đặt ngay trước mắt Dương Đường Thanh đang ngả người lên sofa, dáng vẻ cũng đã dịu đi phần nào những áp bức căng thẳng u ám.
"Nào, nói gì đi chứ. Định tiếp khách với gương mặt chết trôi như thế sao?"
Hàn Thương Sơ châm chọc.
"Cũng không có gì. Là chút chuyện với Lưu Ly thôi"
Dương Đường Thanh ngán ngẩm, nhấp một ngụm trà, khẽ nói.
"Lại là Tô Lưu Ly? Thanh, cậu trải qua sự đời nhiều rồi, đáng lý ra phải nhìn ra Tô Lưu Ly là kiểu người thế nào chứ. Cô ta ở bên cạnh cậu, vì điều gì, cậu còn không biết sao?"
Hàn Thương Sơ từ tốn giải thích, nói thật lòng, anh và Trương Ninh viên cũng không hề ưa thích cũng như ủng hộ mối quan hệ của anh và Tô Lưu Ly, chẳng qua cả hai cứ ngó lơ, chỉ vì cả hai muốn tôn trọng quyết định cũng như tình cảm của Dương Đường Thanh, nên nhiều lần như một, dẫu biết anh sai cũng không hề động tới.
Dương Đường Thanh khẽ thở dài, lắc đầu chán nản.
"Dĩ nhiên tôi biết. Nhưng đều do tôi tình nguyện, nếu không phải vì 6 năm trước, cô ấy không mạo hiểm tính mạng, bất chấp thời điểm cả hai còn là người dưng xa lạ mà hiến máu cứu tôi. Thì tôi đã không còn mạng mà có cơ hội trở mình như bây giờ rồi"
Dương Đường Thanh nói, trong xa xăm mơ hồ, tâm trí lại thôi miên chính anh, nhớ về một câu chuyện.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
6 năm trước, Dương Đường Thanh khi ấy chỉ mới 20 tuổi, ba mẹ anh lại vừa mới công tác qua Mỹ, trong một lần bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường, giữa hàng trăm người bị đen bu đỏ đứng xung quanh hô hào quay clip, thì chỉ có duy nhất một cô gái trẻ, là xen vào giữa đám đông, vừa đỡ anh dậy, vừa hét toáng gọi cấp cứu cho anh. Khi ấy Dương Đường Thanh vẫn còn trong trạng thái mất máu hôn mê sâu, đôi mắt nhòe đi trong tối tăm, không rõ hình dạng của bất cứ điều gì nữa, nên càng không thể nhìn rõ được chân dung của cô gái ấy. Mãi đến khi đưa anh vào phòng cấp cứu, vì mất máu quá nhiều mà anh suýt nữa đã chết hẳn nhịp tim. Nhóm máu của anh lại là nhóm máu OH âm hiếm, những tưởng hôm ấy đã bỏ mạng vì cả ngân hàng máu trong bệnh viện tìm hết cũng không còn dư lại số máu hiếm kia, thì may thay, cô gái kia, lại có cùng nhóm máu, và là người tình nguyện hiến máu cứu anh. Lúc anh tỉnh dậy, cô gái kia đã hoàn toàn biến mất, như một màng sương, chẳng hề để lại một chút thông tin gì. Anh chỉ biết duy nhất một điều rằng, cô gái cứu anh chỉ vừa tròn 16 tuổi.
Vận mệnh trêu đùa thế nào, cuối cùng anh được gặp Tô Lưu Ly, lúc ấy cô ta cũng vừa 16 tuổi, ngây ngốc thế nào, sau một thời gian tìm hiểu, anh lại nghĩ rằng cô gái đó chính là Tô Lưu Ly.
"Này, Thanh. Cậu lại đang nghĩ tới chuyện 6 năm trước đó à?"
Hàn Thương Sơ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ của Dương Đường Thanh.
Dương Đường Thanh khẽ "Ừ" một tiếng. Uống một ngụm trà, dằn lấy sự nghẹn đắng xa xăm nơi cổ họng. Không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy suốt bao nhiêu năm nay, Tô Lưu Ly và cô gái đã cứu anh năm đó, càng lúc càng hoàn toàn không giống nhau. Tô Lưu Ly, không cho anh được cái cảm giác chân thành mà cô gái không rõ hình dung kia đã từng một lần mang lại. Đến tận bây giờ, Dương Đường Thanh vẫn còn đang hỏi chính mình, rốt cuộc anh bên cạnh Tô Lưu Ly lâu như vậy, là vì yêu? Hay chỉ đơn giản là vì báo đáp ân tình mà khi ấy cô ta vì cứu anh, đã không ngại ngần mà mạo hiểm sinh mạng?
"Thôi, đừng nhắc nữa. Cứ xem như tôi là đang trả nợ cho cô ấy đi. Chút trẻ con đó, cứ nhường nhịn cho qua chuyện"
Dương Đường Thanh phát ra một câu nói kiên định. Ánh mắt hiện ra một tia mệt mỏi buông lợi. Những ngày qua, quá nhiều thứ cộng lại đã khiến anh quá mệt mỏi rồi. Công việc và công việc, cứ thay phiên nhau mà bào mòn từng chút một tế bào sinh lực của anh.
"Trả nợ? Cậu định dùng cả cuộc đời này, tự nguyện trói buộc mình với cô ta chỉ vì hai chữ trả nợ đó sao?"
Hàn Thương Sơ nói, gương mặt thâm trầm thoáng qua một tia nghiêm nghị không vui. Hóa ra, Dương Đường Thanh, cũng có lúc mặc theo số phận như thế.
"Biết làm sao được, đều là tôi nợ cô ấy cả sinh mạng này. Có lẽ đến thời điểm nào đó, khi cá hai đều đồng loạt nhận ra mình không hợp nhau, đồng thời cũng có người trong mộng. Thì khi đó, tôi và cô ấy, đều sẽ tình nguyện giải thoát khỏi nhau. Bây giờ, tôi chẳng biết làm gì ngoài đợi chờ cả"
Dương Đường Thanh ôn tồn nói, gương mặt tỏ rõ sự bất lực, mối nhân duyên này, chính là đến không cầu, đuổi cũng không đi.
Hàn Thương Sơ im lặng nhìn Dương Đường Thanh thật lâu, trong trái tim đang đập của anh, bất chợt hình dung ra một thứ gì đó đang tan vỡ, rõ ràng là đang hiện hữu ngay trước mắt, nhưng chớp mắt một cái, lại hóa hư vô, mang theo những làn bằng trắng toát, dù chỉ là một chút chuyên sâu cũng không thể rõ ràng.
Tối.
Tại phòng riêng của Vân Du, Đồng Tố Tố đang cẩn thận, giúp cô thay bằng mới. Mỗi lần tháo ra lớp băng cũ, Vân Du đều sẽ cực kì đau đớn, gương mặt không giấu nổi sự nhăn nhó tới mức khó coi. Vết thương tuy đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn rất đau rát, đừng nói là bây giờ, dù có là nửa tháng nữa, e rằng cũng không thể bước xuống giường mà đi.
"Vẫn còn đau lắm đúng không?"
Đồng Tổ Tổ vừa thay băng mới cho cô xong, nhìn lại lớp băng cũ, vừa dính máu, vừa dính nước, không khỏi chau mày quan sát thái độ, hỏi ra một câu.
Vân Du cười khổ sở, cô chẳng biết nói gì cho đúng với tâm trạng ma chê quỷ khóc như tình cảnh hiện nay.
"Trên người mình còn chỗ nào lành lặn nữa đâu mà đau với đớn. Mọi nỗi đau kinh khủng nhất mà con người ai nấy cũng sợ hãi, mình đều được nếm trải hết rồi. Chút hành xác này, so với vết thương trên lưng mình, có thấm vào đâu"
Đồng Tổ Tổ nghe xong, chỉ biết im lặng nhìn cô. Tổ Tô biết, giờ đây, chẳng ngôn từ nào có thể
diễn tả được nỗi đau của người con gái đang ngồi trước mặt. Rực rỡ sắc xuân, héo úa lụi tàn. Tưởng rằng được gả vào gia đình bề thế nhung lụa vĩnh hằng đến tận đời sau, lại không ngờ, chính là đọa vào địa ngục khổ sai, như một cõi mộng điêu tàn, triền miên bủa lấy.
"Cố gắng chịu đựng, đợi qua ba năm nữa như lời cậu nói. Cậu sẽ được ly hôn. Đến lúc đó rồi, không cần sợ mỗi ngày đều sống dưới nhát dao vô hình của tên quỷ điên vô tình vô nghĩa đó nữa"
Đồng Tố Tố nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ, cố gắng nặn ra một câu an ủi dịu dàng. Mặc dù Đồng Tố Tố thừa biết, những câu nói này, sẽ càng không thấm vào đâu. Thời gian ba năm đó, cô lại càng lo sợ rằng chính bản thân Vân Du lại càng không thể vượt qua nổi.
Vân Du nặn ra một nụ cười héo hon, thở hắt ra một nhịp, đôi mắt to đen lay láy từ lâu đã luôn ghim sâu, cố định một nỗi buồn.
"Chỉ cần thoát khỏi anh ta. Có bao lâu, mình cũng đợi. Mình phải đợi, vì mình còn cần dùng mạng của anh ta, trả thù rửa hận cho gia đình. Tổ Tổ, cậu biết không, ba mẹ mình, vì anh ta mà chết quá thảm"
Vân Du nói, trong ánh mắt muộn phiền dâng trào rõ ràng những nỗi bị thương mờ ảo không tên. Như một đoạn băng ghi âm, ngày ngày đeo bám lấy cô, không ngừng lặp lại. Thảm cảnh ngày đó, kể cả có là trong giấc ngủ, cũng chưa từng thôi chui vào tiềm thức u ám lạnh lẽo của cô.
*Ting... Ting*
Một tin nhắn vừa gửi đến. Làm rộ lên bầu không khí có chút thâm trầm.
Vân Du khẽ mở điện thoại, là tin nhắn gửi đến từ Hàn Thương Sơ.
[Du, Thanh hôm nay có làm khó gì đến em không?]
Vân Du khó hiểu, khẽ chau mày. Nguyên ngày hôm nay, Dương Đường Thanh chưa từng bước vào phòng cô, kể cả gặp mặt cũng không có chứ đừng nói tới là làm khó.
Không chần chừ, cô soạn một tin nhắn gửi đi.
[Không có, tôi còn mong từ giây phút này, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại anh ta. Nếu anh ta còn muốn làm khó, thì tôi cùng lắm còn lại nửa cái mạng này, cùng anh ta, đồng quy vụ tận]
----------------------------
"Sếp...Xin lỗi. Tôi sẽ đi pha lại ngay".
Vương Nhĩ Linh bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, vội vã nói, cúi xuống gấp gáp nhặt mảnh vỡ.
"Mau cút ra ngoài"
Dương Đường Thanh vừa tức giận nói lớn, vừa cầm một chiếc ly thủy tinh ở gần đó, trong cơn lửa giận bùng bùng, trực tiếp ném thẳng vào Vương Nhĩ Linh.
*Cạch*
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cánh cửa mở ra, Hàn Thương Sơ vừa hay đúng lúc chộp được chiếc ly đang ném đến phía cô gái đang ngồi như trời trồng bên dưới.
"Thanh, như vậy là không được rồi đấy"
Hàn Thương Sơ trưng ra bộ mặt lãng tử, khẽ khều khều vai Vương Nhĩ Linh.
"Cô ra ngoài đi. Ở đây để tôi thu dọn. Cô là con gái, không cẩn thận chạm vào sẽ bị đứt tay"
"Nhưng..."
Vương Nhĩ Linh sợ sệt, nhìn người con trai phong lãng như tranh vẽ đứng trước mặt mình, lại nhìn Dương Đường Thanh, giọng nói mang theo ba phần không dám.
"Nếu muốn vỡ đầu thì cô cứ ở lại"
Hàn Thương Sơ tươi cười.
Vừa dứt lời, Vương Nhĩ Linh ù té chạy vụt đi. Cánh cửa phòng cũng mau chóng đóng lại.
"Thanh, cậu không nên như thế với một cô gái. Nói nghe xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì khiến Dương Đường Thanh bình bình thản thản như mọi ngày lại xuất hiện thêm một dáng vẻ dọa người như vậy chứ".
Hàn Thương Sơ vừa nói, vừa cẩn thận đặt chiếc ly lên bàn. Hôm nay vừa đúng lúc bệnh viện không có việc gì quan trọng, anh mới thư thả thời gian, đến công ty tìm Dương Đường Thanh tán gẫu một chút. Chẳng ngờ vừa bước vào, đã đụng độ phải bộ mặt bừng bừng sát khí của Diêm La Vương.
Dương Đường Thanh nhíu mày, mang theo tấm thái khó chịu, ngồi phịch xuống ghế.
"Cậu đến đây là định xoa dịu tôi sao? Hay lại muốn giảng đạo lý làm người?"
Dương Đường Thanh nửa thực nửa đùa, trưng ra gương mặt bị Tô Lưu Ly chọc giận, vẫn còn u ám chưa thể dằn xuống.
Hàn Thương Sơ bật cười khoái trả, khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc vàng đang phe phấy trước trán, cẩn thận cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ dưới sàn, bỏ vào chiếc thùng rác
tươm tất màu nâu chứa toàn giấy vụn ngay bên cạnh. Sau đó nhẹ nhàng, ngồi xuống sofa đối diện, bình thản rót ra một tách trà, vẫy tay ra hiệu cho Dương Đường Thanh cùng qua đó.
"Uống đi, trà sẽ giúp cậu thanh lọc những thứ cặn bã trong cơ thể"
Hàn Thương Sơ rót ra một ly trà, đặt ngay trước mắt Dương Đường Thanh đang ngả người lên sofa, dáng vẻ cũng đã dịu đi phần nào những áp bức căng thẳng u ám.
"Nào, nói gì đi chứ. Định tiếp khách với gương mặt chết trôi như thế sao?"
Hàn Thương Sơ châm chọc.
"Cũng không có gì. Là chút chuyện với Lưu Ly thôi"
Dương Đường Thanh ngán ngẩm, nhấp một ngụm trà, khẽ nói.
"Lại là Tô Lưu Ly? Thanh, cậu trải qua sự đời nhiều rồi, đáng lý ra phải nhìn ra Tô Lưu Ly là kiểu người thế nào chứ. Cô ta ở bên cạnh cậu, vì điều gì, cậu còn không biết sao?"
Hàn Thương Sơ từ tốn giải thích, nói thật lòng, anh và Trương Ninh viên cũng không hề ưa thích cũng như ủng hộ mối quan hệ của anh và Tô Lưu Ly, chẳng qua cả hai cứ ngó lơ, chỉ vì cả hai muốn tôn trọng quyết định cũng như tình cảm của Dương Đường Thanh, nên nhiều lần như một, dẫu biết anh sai cũng không hề động tới.
Dương Đường Thanh khẽ thở dài, lắc đầu chán nản.
"Dĩ nhiên tôi biết. Nhưng đều do tôi tình nguyện, nếu không phải vì 6 năm trước, cô ấy không mạo hiểm tính mạng, bất chấp thời điểm cả hai còn là người dưng xa lạ mà hiến máu cứu tôi. Thì tôi đã không còn mạng mà có cơ hội trở mình như bây giờ rồi"
Dương Đường Thanh nói, trong xa xăm mơ hồ, tâm trí lại thôi miên chính anh, nhớ về một câu chuyện.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
6 năm trước, Dương Đường Thanh khi ấy chỉ mới 20 tuổi, ba mẹ anh lại vừa mới công tác qua Mỹ, trong một lần bị tai nạn xe nghiêm trọng trên đường, giữa hàng trăm người bị đen bu đỏ đứng xung quanh hô hào quay clip, thì chỉ có duy nhất một cô gái trẻ, là xen vào giữa đám đông, vừa đỡ anh dậy, vừa hét toáng gọi cấp cứu cho anh. Khi ấy Dương Đường Thanh vẫn còn trong trạng thái mất máu hôn mê sâu, đôi mắt nhòe đi trong tối tăm, không rõ hình dạng của bất cứ điều gì nữa, nên càng không thể nhìn rõ được chân dung của cô gái ấy. Mãi đến khi đưa anh vào phòng cấp cứu, vì mất máu quá nhiều mà anh suýt nữa đã chết hẳn nhịp tim. Nhóm máu của anh lại là nhóm máu OH âm hiếm, những tưởng hôm ấy đã bỏ mạng vì cả ngân hàng máu trong bệnh viện tìm hết cũng không còn dư lại số máu hiếm kia, thì may thay, cô gái kia, lại có cùng nhóm máu, và là người tình nguyện hiến máu cứu anh. Lúc anh tỉnh dậy, cô gái kia đã hoàn toàn biến mất, như một màng sương, chẳng hề để lại một chút thông tin gì. Anh chỉ biết duy nhất một điều rằng, cô gái cứu anh chỉ vừa tròn 16 tuổi.
Vận mệnh trêu đùa thế nào, cuối cùng anh được gặp Tô Lưu Ly, lúc ấy cô ta cũng vừa 16 tuổi, ngây ngốc thế nào, sau một thời gian tìm hiểu, anh lại nghĩ rằng cô gái đó chính là Tô Lưu Ly.
"Này, Thanh. Cậu lại đang nghĩ tới chuyện 6 năm trước đó à?"
Hàn Thương Sơ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ của Dương Đường Thanh.
Dương Đường Thanh khẽ "Ừ" một tiếng. Uống một ngụm trà, dằn lấy sự nghẹn đắng xa xăm nơi cổ họng. Không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy suốt bao nhiêu năm nay, Tô Lưu Ly và cô gái đã cứu anh năm đó, càng lúc càng hoàn toàn không giống nhau. Tô Lưu Ly, không cho anh được cái cảm giác chân thành mà cô gái không rõ hình dung kia đã từng một lần mang lại. Đến tận bây giờ, Dương Đường Thanh vẫn còn đang hỏi chính mình, rốt cuộc anh bên cạnh Tô Lưu Ly lâu như vậy, là vì yêu? Hay chỉ đơn giản là vì báo đáp ân tình mà khi ấy cô ta vì cứu anh, đã không ngại ngần mà mạo hiểm sinh mạng?
"Thôi, đừng nhắc nữa. Cứ xem như tôi là đang trả nợ cho cô ấy đi. Chút trẻ con đó, cứ nhường nhịn cho qua chuyện"
Dương Đường Thanh phát ra một câu nói kiên định. Ánh mắt hiện ra một tia mệt mỏi buông lợi. Những ngày qua, quá nhiều thứ cộng lại đã khiến anh quá mệt mỏi rồi. Công việc và công việc, cứ thay phiên nhau mà bào mòn từng chút một tế bào sinh lực của anh.
"Trả nợ? Cậu định dùng cả cuộc đời này, tự nguyện trói buộc mình với cô ta chỉ vì hai chữ trả nợ đó sao?"
Hàn Thương Sơ nói, gương mặt thâm trầm thoáng qua một tia nghiêm nghị không vui. Hóa ra, Dương Đường Thanh, cũng có lúc mặc theo số phận như thế.
"Biết làm sao được, đều là tôi nợ cô ấy cả sinh mạng này. Có lẽ đến thời điểm nào đó, khi cá hai đều đồng loạt nhận ra mình không hợp nhau, đồng thời cũng có người trong mộng. Thì khi đó, tôi và cô ấy, đều sẽ tình nguyện giải thoát khỏi nhau. Bây giờ, tôi chẳng biết làm gì ngoài đợi chờ cả"
Dương Đường Thanh ôn tồn nói, gương mặt tỏ rõ sự bất lực, mối nhân duyên này, chính là đến không cầu, đuổi cũng không đi.
Hàn Thương Sơ im lặng nhìn Dương Đường Thanh thật lâu, trong trái tim đang đập của anh, bất chợt hình dung ra một thứ gì đó đang tan vỡ, rõ ràng là đang hiện hữu ngay trước mắt, nhưng chớp mắt một cái, lại hóa hư vô, mang theo những làn bằng trắng toát, dù chỉ là một chút chuyên sâu cũng không thể rõ ràng.
Tối.
Tại phòng riêng của Vân Du, Đồng Tố Tố đang cẩn thận, giúp cô thay bằng mới. Mỗi lần tháo ra lớp băng cũ, Vân Du đều sẽ cực kì đau đớn, gương mặt không giấu nổi sự nhăn nhó tới mức khó coi. Vết thương tuy đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn rất đau rát, đừng nói là bây giờ, dù có là nửa tháng nữa, e rằng cũng không thể bước xuống giường mà đi.
"Vẫn còn đau lắm đúng không?"
Đồng Tổ Tổ vừa thay băng mới cho cô xong, nhìn lại lớp băng cũ, vừa dính máu, vừa dính nước, không khỏi chau mày quan sát thái độ, hỏi ra một câu.
Vân Du cười khổ sở, cô chẳng biết nói gì cho đúng với tâm trạng ma chê quỷ khóc như tình cảnh hiện nay.
"Trên người mình còn chỗ nào lành lặn nữa đâu mà đau với đớn. Mọi nỗi đau kinh khủng nhất mà con người ai nấy cũng sợ hãi, mình đều được nếm trải hết rồi. Chút hành xác này, so với vết thương trên lưng mình, có thấm vào đâu"
Đồng Tổ Tổ nghe xong, chỉ biết im lặng nhìn cô. Tổ Tô biết, giờ đây, chẳng ngôn từ nào có thể
diễn tả được nỗi đau của người con gái đang ngồi trước mặt. Rực rỡ sắc xuân, héo úa lụi tàn. Tưởng rằng được gả vào gia đình bề thế nhung lụa vĩnh hằng đến tận đời sau, lại không ngờ, chính là đọa vào địa ngục khổ sai, như một cõi mộng điêu tàn, triền miên bủa lấy.
"Cố gắng chịu đựng, đợi qua ba năm nữa như lời cậu nói. Cậu sẽ được ly hôn. Đến lúc đó rồi, không cần sợ mỗi ngày đều sống dưới nhát dao vô hình của tên quỷ điên vô tình vô nghĩa đó nữa"
Đồng Tố Tố nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ, cố gắng nặn ra một câu an ủi dịu dàng. Mặc dù Đồng Tố Tố thừa biết, những câu nói này, sẽ càng không thấm vào đâu. Thời gian ba năm đó, cô lại càng lo sợ rằng chính bản thân Vân Du lại càng không thể vượt qua nổi.
Vân Du nặn ra một nụ cười héo hon, thở hắt ra một nhịp, đôi mắt to đen lay láy từ lâu đã luôn ghim sâu, cố định một nỗi buồn.
"Chỉ cần thoát khỏi anh ta. Có bao lâu, mình cũng đợi. Mình phải đợi, vì mình còn cần dùng mạng của anh ta, trả thù rửa hận cho gia đình. Tổ Tổ, cậu biết không, ba mẹ mình, vì anh ta mà chết quá thảm"
Vân Du nói, trong ánh mắt muộn phiền dâng trào rõ ràng những nỗi bị thương mờ ảo không tên. Như một đoạn băng ghi âm, ngày ngày đeo bám lấy cô, không ngừng lặp lại. Thảm cảnh ngày đó, kể cả có là trong giấc ngủ, cũng chưa từng thôi chui vào tiềm thức u ám lạnh lẽo của cô.
*Ting... Ting*
Một tin nhắn vừa gửi đến. Làm rộ lên bầu không khí có chút thâm trầm.
Vân Du khẽ mở điện thoại, là tin nhắn gửi đến từ Hàn Thương Sơ.
[Du, Thanh hôm nay có làm khó gì đến em không?]
Vân Du khó hiểu, khẽ chau mày. Nguyên ngày hôm nay, Dương Đường Thanh chưa từng bước vào phòng cô, kể cả gặp mặt cũng không có chứ đừng nói tới là làm khó.
Không chần chừ, cô soạn một tin nhắn gửi đi.
[Không có, tôi còn mong từ giây phút này, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại anh ta. Nếu anh ta còn muốn làm khó, thì tôi cùng lắm còn lại nửa cái mạng này, cùng anh ta, đồng quy vụ tận]
----------------------------