Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19 Cuồng loạn
Chiều hôm sau.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hôm nay Dương Đường Thanh sớm đã hoàn
thành xong công việc, lại không có dự án gì quan
trọng, nên đặc biệt vê nhà sớm một hôm.
Vừa về tới nhà, bước vào phòng khách, nhìn
thấy một thân người quen thuộc đang ngôi ung
dung trên ghẽ, thì lập tức vội trưng ra một gương
mặt hết sức không vui.
Ngồi trên sofa, là một người đàn ông cũng
trạc tuổi anh, mái tóc nâu bóng loáng, gương mặt
sắc nét mang đậm nét đẹp phong lưu giảo hoạt
như hồ ly, chân mang giày trắng, phong cách ăn
mặc hết sức phóng đãng thời trang, tuy nhiên,
trong đó cũng có đôi phân tùy ý. Người đàn ông
vừa ngồi bắt chéo chân, vừa thong thả thổi kẹo
cao su, ánh mắt soi xét đảo một vòng xung quanh
căn biệt thự.
Trông thấy Dương Đường Thanh, gương mặt
người đàn ông hiện rõ ý cười, vội vã rót ra một
tách trà nóng, đặt trước ghế sofa đối diện, nở một
nụ cười tươi rói như một đứa trẻ con, tự nhiên
chào hỏi.
"Anh trai, về rôi à?"
"Hai chữ anh trai đó cậu vẫn nên rút lại thì
hơn, tôi nhận không nổi. Triệu Gia Minh, hôm nay
cậu lại đến, chắc lại nghĩ ra kế sách hoàn hảo gì
để tôi mau chóng phá sản chăng?”
Dương Đường Thanh mau chóng cắt ngang
lời người đàn ông, giọng điệu không có chút vui
vẻ gì, ngược lại còn mang theo tám phần bỡn cợt.
Anh nới lỏng chiếc cà vạt, quăng chiếc vest đen
lên thành ghế, mau chóng ngồi xuống sofa, trưng
ra ánh mắt cú vọ nhìn người đàn ông trước mắt,
bình thản uống hết một tách trà.
Người đàn ông đó, chính là Triệu Gia Minh,
con trai cưng của Triệu Tư Vỹ và Đinh Hàm Vận,
cậu ấm độc nhất của nhà họ Triệu, ăn chơi trác
táng, phong lưu phóng đãng có tiếng nhất Sài
thành, tuy hẳn ta có tài nhưng chưa bao giờ
nghiêm túc, khi còn làm trong công ty của Dương
Đường Thanh, hơn một năm trước, vì máu côn đồ
trên bàn rượu, không ngại xé nát hợp đồng, hiên
ngang đắc tội với đối thủ lớn, đã khiến công ty
anh một phen rơi vào lao đao. Sau sự việc đó, anh
cũng cho Triệu Gia Minh thôi việc, và từ đó đến
nay, ấn tượng đặc biệt tốt vê hắn ta cũng chưa
từng giảm bới.
“Anh trai, việc gì anh cứ nhớ mãi quá khứ như
thế nhỉ?"
Triệu Gia Minh bật cười sảng khoái, thốt ra
một câu nói ý tứ. Dương Đường Thanh, đã vì sự
việc lân đó mà thù anh ta quá dai rồi.
"Ý cậu là tôi không nên nhớ việc tốt mà cậu
đã làm sao?”
Dương Đường Thanh đốp chát, ánh nhìn lạnh
lùng không có lấy chút thân quen. Vì quá tin
tưởng anh ta mà năm đó, anh đã suýt nữa thì dính
bôi thường đến mức phá sản.
"Thôi nào anh trai, làm người không nên thù
dai như thế. Chẳng phải bây giờ anh đang rất tốt
sao, còn làm CEO hẳn hoi như thế. Người làm em
này, có phải cũng nên san sẽ chút cho phải đạo
không?”
Triệu Gia Minh đặt ly nước trên tay xuống, nói
ra một câu bao hàm những ý tứ sâu xa. Cơ ngơi
này, đâu phải anh ta không nhòm ngó.
Dương Đường Thanh khẽ gật gù, gương mặt
----------------------------
Chiều hôm sau.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hôm nay Dương Đường Thanh sớm đã hoàn
thành xong công việc, lại không có dự án gì quan
trọng, nên đặc biệt vê nhà sớm một hôm.
Vừa về tới nhà, bước vào phòng khách, nhìn
thấy một thân người quen thuộc đang ngôi ung
dung trên ghẽ, thì lập tức vội trưng ra một gương
mặt hết sức không vui.
Ngồi trên sofa, là một người đàn ông cũng
trạc tuổi anh, mái tóc nâu bóng loáng, gương mặt
sắc nét mang đậm nét đẹp phong lưu giảo hoạt
như hồ ly, chân mang giày trắng, phong cách ăn
mặc hết sức phóng đãng thời trang, tuy nhiên,
trong đó cũng có đôi phân tùy ý. Người đàn ông
vừa ngồi bắt chéo chân, vừa thong thả thổi kẹo
cao su, ánh mắt soi xét đảo một vòng xung quanh
căn biệt thự.
Trông thấy Dương Đường Thanh, gương mặt
người đàn ông hiện rõ ý cười, vội vã rót ra một
tách trà nóng, đặt trước ghế sofa đối diện, nở một
nụ cười tươi rói như một đứa trẻ con, tự nhiên
chào hỏi.
"Anh trai, về rôi à?"
"Hai chữ anh trai đó cậu vẫn nên rút lại thì
hơn, tôi nhận không nổi. Triệu Gia Minh, hôm nay
cậu lại đến, chắc lại nghĩ ra kế sách hoàn hảo gì
để tôi mau chóng phá sản chăng?”
Dương Đường Thanh mau chóng cắt ngang
lời người đàn ông, giọng điệu không có chút vui
vẻ gì, ngược lại còn mang theo tám phần bỡn cợt.
Anh nới lỏng chiếc cà vạt, quăng chiếc vest đen
lên thành ghế, mau chóng ngồi xuống sofa, trưng
ra ánh mắt cú vọ nhìn người đàn ông trước mắt,
bình thản uống hết một tách trà.
Người đàn ông đó, chính là Triệu Gia Minh,
con trai cưng của Triệu Tư Vỹ và Đinh Hàm Vận,
cậu ấm độc nhất của nhà họ Triệu, ăn chơi trác
táng, phong lưu phóng đãng có tiếng nhất Sài
thành, tuy hẳn ta có tài nhưng chưa bao giờ
nghiêm túc, khi còn làm trong công ty của Dương
Đường Thanh, hơn một năm trước, vì máu côn đồ
trên bàn rượu, không ngại xé nát hợp đồng, hiên
ngang đắc tội với đối thủ lớn, đã khiến công ty
anh một phen rơi vào lao đao. Sau sự việc đó, anh
cũng cho Triệu Gia Minh thôi việc, và từ đó đến
nay, ấn tượng đặc biệt tốt vê hắn ta cũng chưa
từng giảm bới.
“Anh trai, việc gì anh cứ nhớ mãi quá khứ như
thế nhỉ?"
Triệu Gia Minh bật cười sảng khoái, thốt ra
một câu nói ý tứ. Dương Đường Thanh, đã vì sự
việc lân đó mà thù anh ta quá dai rồi.
"Ý cậu là tôi không nên nhớ việc tốt mà cậu
đã làm sao?”
Dương Đường Thanh đốp chát, ánh nhìn lạnh
lùng không có lấy chút thân quen. Vì quá tin
tưởng anh ta mà năm đó, anh đã suýt nữa thì dính
bôi thường đến mức phá sản.
"Thôi nào anh trai, làm người không nên thù
dai như thế. Chẳng phải bây giờ anh đang rất tốt
sao, còn làm CEO hẳn hoi như thế. Người làm em
này, có phải cũng nên san sẽ chút cho phải đạo
không?”
Triệu Gia Minh đặt ly nước trên tay xuống, nói
ra một câu bao hàm những ý tứ sâu xa. Cơ ngơi
này, đâu phải anh ta không nhòm ngó.
Dương Đường Thanh khẽ gật gù, gương mặt
----------------------------