Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chiến lược của Cửu U thần quân như sau:
- Dùng Hồ Chấn Bi và Long Thiệp Hư để giữ chân Thích Thiếu Thương.
- Lại dùng Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê giết Trương Ngũ trước, rồi sau đó bốn người hợp sức lại chế ngự Thích Thiếu Thương.
Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê cản đường Trương Ngũ.
Trương Ngũ và Thiết Tật Lê đúng là kẻ thù gặp mặt, lửa hận bừng bừng.
Thiết Tật Lê giả làm Hồng Phóng, dùng “Tử mẫu thiên ma câu” ám toán Liêu Lục bị thương nặng nên Liêu Lục mới đến mức bị “Tử ngọ thấu cốt xoa” của Hồ Chấn Bi đâm chết. Nhưng sau đó, Thiết Tật Lê phóng ám khí, cùng hợp sức với “Âm dương tam tài đoạt” của Hồ Chấn Bi đánh nhau với Trương Ngũ, sắp giết người đoạt được bảo vật tới nơi thì liên tục gặp phải sự cố, việc chẳng thành nên trong lòng hắn cũng rất uất hận.
Trương Ngũ trừng trừng nhìn Thiết Tật Lê .
Thiết Tật Lê chớp thân người, ngay khi nghiêng người mũi tiêu có nối dây đã phóng vọt tới.
Trương Ngũ ngả người ra, bút phi tới nhắm gọt hai đùi Thiết Tật Lê.
Thiết Tật Lê lướt ngang hơn cả trượng (3.3 m) người chưa xoay thì mũi tiêu đã từ bên ngực hắn bắn xuống.
Trương Ngũ chợt vươn người vọt thẳng lên, Xuân Thu Bút dựng đứng khiến cho mũi tiêu bắn vào khoảng không nhưng dây tiêu lại vướng vào thân bút, gã bèn dùng sức cuốn lại.
Thiết Tật Lê biết Xuân Thu Bút bén đến mức có thể thổi đứt tóc, gọt sắt như bùn. Vì thế hắn một mặt mượn lực xoay thân, muốn thoát khỏi vướng mắc với Xuân Thu Bút để giữ lấy “Đinh giáp thần tiêu.” Món binh khí này hắn đã luyện đến năm sáu thành hỏa hầu, nên rất hy vọng sau này ngoại trừ danh hiệu “Thiết Tật Lê” đã vang danh giang hồ, tên của hắn còn có thể thêm vào thành: “Đinh giáp thần tiêu Thiết Tật Lê.”
Đồng thời, tay trái hắn giơ lên bắn nhanh ra hai mũi Thiết Tật Lê vào hạ bàn của Trương Ngũ.
Một bên đùi của Trương Ngũ đã bị thương. Thiết Tật Lê nhắm trúng vào điểm yếu của đối phương mà tấn công.
Nhưng cánh tay trái của Thiết Tật Lê trước đó đã bị chính phi tiêu của hắn đâm vào, vết thương cũng không nhẹ, thêm vào đó, hắn còn hứng một cước trước khi chết của Liêu Lục, người đang mang nội thương. Cho nên so với Trương Ngũ thì hắn cũng chẳng thuận lợi gì hơn.
Nếu Trương Ngũ muốn cuốn đứt Đinh Giáp thần tiêu thì nhất định phải trụ chân ra lực.
Nhưng nếu gã đứng yên thì chắc chắn sẽ trúng ám khí ngay lập tức.
Thiết Tật Lê lần này dùng chiến lược vây Ngụy cứu Triệu, tấn công bên kia thì đối phương tất phải cứu mình.
Nhưng Trương Ngũ không cứu mình, mà lấy Hạo Thiên kính ra.
Vừa nhìn thấy Hạo Thiên kính, Thiết Tật Lê biết ngay tình thế không hay.
Một loạt tiếng phựt phựt vang lên, Đinh Giáp thần tiêu của hắn bị đứt rời thành từng đoạn.
Thiết Tật Lê của hắn cũng đang bắt đầu bắn ngược trở lại.
Trương Ngũ dùng Hạo Thiên kính và Xuân Thu bút đánh cho Thiết Tật Lê xất bất xang bang nhưng gã cũng chẳng khá khẩm hơn gì.
Vì Anh Lục Hà đã âm thầm lẻn đến dùng Thiết Như Ý đâm vào đằng sau tấm kính.
Anh Lục Hà không hề tấn công trực diện vào Hạo Thiên kính vì ả biết chiếc kính này có khả năng phản chiếu mọi vật ngược trở lại.
Ả nhằm vào mặt sau kính mà đánh.
Cách! Nội lực truyền qua làm mặt kính nứt toác. Hiên Viên Hạo Thiên kính đã bị hủy.
Trương Ngũ giận dữ quát lớn, Xuân Thu Bút đuổi tới đâm vào lưng Anh Lục Hà.
Anh Lục Hà hăm hở muốn một đòn phá tan Hạo Thiên kính nên khó tránh khỏi sơ hở phía sau lưng. Nhưng ả đột ngột vung tay tung ra một chiếc khăn gấm ngũ sắc.
Trương Ngũ thấy mảnh khăn gấm thì biết ngay đây là độc môn mê hồn hương của ả, nên vội vàng thu bút lại, cấp tốc lướt về phía quan tài.
Gã đang đánh nhau với Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà thì đột nhiên bỏ chạy làm hai tên Thiết, Hà ngây người. Bọn chúng đang tính đuổi theo thì ánh kiếm chợt lóe lên lạnh lẽo.
Thích Thiếu Thương đã công về phía chúng một kiếm.
Chỉ một kiếm. Nhưng hai người bọn họ đều cảm thấy nhát kiếm này tấn công về phía mình nên đều vội nhảy tránh.
Chẳng phải chỉ mình chúng có cảm giác như vậy, cả Hồ Chấn Bi và Long Thiệp Hư cũng không ngoại lệ.
Nhát kiếm của Thích Thiếu Thương cũng hình như đang công về phía chúng.
Bọn họ vội vàng né tránh rồi phản kích.
Nguyên hai tên này định cầm chân Thích Thiếu Thương, nhưng sau bảy tám chiêu lại bị dẫn dụ tiến tới hai chục bước, thành ra đến gần trận chiến giữa Trương Ngũ với Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà.
Ngay khi Trương Ngũ bỏ chạy thì kiếm của Thích Thiếu Thương đã tức khắc trám vào.
Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà phải ứng phó với bảo kiếm của Thích Thiếu Thương nên chẳng thể đuổi theo Trương Ngũ.
Một mình Thích Thiếu Thương dùng Thanh Long kiếm cầm chân bốn tên Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê.
Y không phát ra nhiều chiêu, nhưng mỗi chiêu đều dường như đang tấn công vào cả bốn người.
Một kiếm dĩ nhiên không thể một lúc chém cả bốn người.
Nhưng chẳng ai chắc chắn được y đang truy sát ai, cho nên cả bốn người đều phải bảo vệ bản thân mình trước đã.
Còn Trương Ngũ thì đang cuồng chân chạy về phía quan tài.
Lưu Độc Phong đã tấn công trên không đến bảy lần nhưng chẳng thể xông đến gần chiếc quan tài được.
Trương Ngũ lướt nhanh lại gần, không đợi cho bốn tên dược nhân ra tay, gã đã cúi người lắp tên vào cung, bắn phựt ra một mũi.
Một “dược nhân” trong đám vươn tay ra chụp mũi tên, nhưng mũi kim tiễn vẫn bay nhanh làm cổ tay phải hắn bị kéo đứt dính trên thân tên, bay thẳng đến quan tài.
Mũi tên đâm xuyên qua quan tài, vút qua phía bên kia. Tay của “dược nhân” đụng phải quan tài nên bay thẳng lên, trong quan tài cũng vang lên một tiếng kêu thảm.
Cùng lúc đó, quan tài bốc cháy.
Thế lửa rất mạnh, không thể dập tắt ngay được.
Lúc này, một tấm áo choàng đen đột nhiên bay ra từ trong quan tài đang cháy.
Một phát Hậu Nghệ Xạ Dương Tiễn thành công, Trương Ngũ lại giương cung nhắm vào chiếc áo choàng đang phóng ra, định bắn phát thứ hai.
Đôi hồng, thanh kiếm của Lưu Độc Phong lập tức bay lên đấu với tấm áo choàng đen giữa không trung, kịch liệt đến mức cát bay bụi nổi, ở bên dưới thì ngọn lửa bùng lên trời cao. Trương Ngũ chỉ thấy sắc đỏ và xanh kẹp bóng đen lại, cùng quần nhau như chong chóng, nên gã nhất thời không xác định được ai với ai, giương cung ngắm kỹ nhưng lại không dám bắn.
Bốn “dược nhân” vẫn mang quan tài đang cháy trên vai, ngoan cố không chịu buông xuống.
Ngay cả tên “dược nhân” đứt tay cũng không hề động đậy. Từ vết tay đứt chỉ có một chất lỏng như keo chảy xuống, hoàn toàn không vết máu. Có lẽ Cửu U lão quái đang dồn hết sức để chiến đấu nên chưa kịp ra lệnh cho bọn chúng.
Hai người giao thủ trên không, chân không ngừng đạp lên đầu bốn tên “dược nhân” mượn lực mà chúng cũng chẳng tránh đi.
Bóng người giao nhau, gió rít sấm rền. Trương Ngũ thấy mấy giọt máu tươi rơi xuống trên đầu bốn “dược nhân.”
- Trong hai người chắc chắn có một người đã nhỏ máu.
Nghĩ đến đây thì Trương Ngũ càng lo lắng hơn, chỉ sợ Lưu Độc Phong bị thương nên gã rất muốn giúp một tay. Nhưng trong trận chiến kịch liệt như vậy, chẳng nhìn rõ ra ai với ai, gã giương cung lên mà không dám bắn.
Mấy đệ tử của Cửu U thần quân biết đây là lúc quyết định sinh tử nên cố hết sức thoát khỏi lưới kiếm của Thích Thiếu Thương. Nhưng vào lúc này, Thích Thiếu Thương cũng đem toàn bộ võ công kiếm pháp ra phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu không phải y chỉ còn một tay, lại đang bị thương thì mỗi nhát kiếm cũng có thể khiến cho bốn tên địch trước mặt phải chịu áp lực như trăm ngàn kiếm.
Nhưng đối với bọn Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê thì mỗi kiếm của Thích Thiếu Thương vẫn mang lực ngàn cân.
Tuy nhiên, Thích Thiếu Thương chỉ còn một cánh tay.
Nội ngoại thương đều chưa lành.
Ba người tập trung đánh vào cánh tay gãy của y. Thiết Tật Lê kéo giãn khoảng cách để phóng ám khí.
Cả người Thích Thiếu Thương hóa thành một con rồng xanh giận dữ.
Y biết mục đích của bốn tên địch này.
Y nhất định không thể để bọn chúng xông qua giáp kích Lưu Độc Phong.
Y kiên cường giữ vững phòng tuyến này, cũng là để bảo vệ mạng sống quý giá của mình.
Y nhất quyết không để kẻ địch vượt qua, như vậy mới có thể giúp Lưu Độc Phong toàn lực đối phó với Cửu U thần quân. Như thế Lưu Độc Phong mới có hy vọng giải quyết được lão quái đó.
Nhiều khi trong lúc đối địch, sự đoàn kết và ngầm hiểu nhau còn quan trọng hơn là sự can đảm và võ công của cá nhân. Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ tuy lấy ít địch nhiều, nhưng tim họ đập cùng một nhịp, chân bước cùng một hướng.
Hồ Chấn Bi, Anh Lục Hà, Thiết Tật Lê và Long Thiệp Hư tuy nóng lòng nhưng vẫn không thể vượt qua được phòng tuyến chắc chắn của Thích Thiếu Thương.
Trương Ngũ lúc này cũng đã chạy đến rất gần.
Trận kịch chiến trên không cũng đã thành tiếng kiếm rít và tiếng sấm ì ầm.
Bốn “dược nhân” ánh mắt vẫn si ngốc như trước, đứng một chỗ ngay đơ, quan tài trên vai vẫn đang cháy, thậm chí cả thanh đòn gánh cũng đã bắt lửa nhưng bọn chúng vẫn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trương Ngũ quyết định bắn tên.
Vào lúc này, luồng ánh sáng xanh đỏ trong trận chiến chợt sáng rỡ, một cơn lốc xoáy màu đen bốc thẳng lên cao. Trương Ngũ hét lớn một tiếng, buông tay bắn tên.
Tiếng tên rít như ngàn vạn tiếng sấm.
Phóng đi như tia chớp.
Bất chợt, một bong bóng lớn, trong suốt, hình thoi, không màu không vị bay vọt lên.
Mũi tên bắn thủng bong bóng nhưng không xuyên qua nổi.
Trương Ngũ kinh hãi. Trên mặt một trong bốn “dược nhân” đã có phản ứng.
Trong tay hắn có một ống tre thổi bong bóng.
Ống tre đó đang chĩa về phía mi tâm của Trương Ngũ.
Trương Ngũ đang đứng gần “dược nhân” nên rất bất ngờ. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, căn bản không thể tránh được. Chợt nghe một tiếng rít dài, sấm nổi lên, trong khoảnh khắc ánh kiếm lóe lên, đôi mắt “dược nhân” đó nhuộm màu ngọc bích, hắn rướn người thối lui.
Lúc lùi hắn còn phóng một cước đá bắn một “dược nhân” khác về phía ánh kiếm.
Lưu Độc Phong từ trên đánh xuống, kịp thời cứu Trương Ngũ. Lão bỏ qua trận chiến sinh tử với Cửu U thần quân, nhưng không đành giết chết tên “dược nhân” đang thần trí mê man nên thu kiếm khí lại.
Đám mây đen cũng rơi xuống, dính trên lưng “dược nhân” thổi bong bóng, đồng thời huýt một tiếng vang dội.
Hai “dược nhân” còn lại lập tức đặt quan tài đang cháy xuống, mở bao dầu trên lưng ra đổ xuống đất.
Một dòng chất lỏng nhừa nhựa bẩn thỉu, đầy cặn bã, có màu nửa xanh nửa lục chảy về phía trước.
Bất kể là chất nhờn nhơ bẩn đó có độc hay ko, sắc mặt của Lưu Độc Phong đều biến đổi.
Lão nắm chặt kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm vào chất nhớt bẩn thỉu đó, ánh lửa chiếu lên cơ mặt méo mó.
Lưu Độc Phong sống nơi quyền quý, gia đình dòng dõi, luôn được sung sướng, áo gấm lượt là, hơn nữa bản lĩnh của lão cũng thật sự hơn người, đức cao vọng trọng, có bao giờ phải chịu khổ băng rừng vượt núi đâu? Huống chi lúc nhỏ gia đình lão bị người ta vu hại, phải ở trong thiên lao một thời gian. Phải trải qua hoàn cảnh đó khiến lão sợ chết khiếp những vật dơ dáy, bẩn thỉu. Suốt dọc đường, lão đã phải gồng mình chịu đựng nỗi ám ảnh và vượt qua rào cản tâm lý. Nhưng khi thấy cái dòng chất lỏng nhơ nhớp đang chảy về phía lão này, lão thật không biết phải làm sao mới phải.
Phong Lôi kiếm pháp của lão luôn là từ trên cao đánh xuống, nên cần phải tung người lên cao, sau khi khống chế kẻ địch xong thì không chạm chân xuống đất mà lại quay về trong kiệu. Ngay cả đất thường lão cũng không muốn giẫm lên chứ nói gì đến thứ nhớp nhúa kia.
Lưu Độc Phong có một thân bản lĩnh cũng vô ích, không thi triển được.
Trương Ngũ nhanh trí, kêu lên: “Lão gia, xe ngựa!”
Lưu Độc Phong đạp chân xuống đất, lướt về phía sau, phóng lên xe ngựa.
Bốn người đang giao thủ với Thích Thiếu Thương đột nhiên tản ra bốn hướng khác nhau.
Thích Thiếu Thương vốn đang dốc sức cản đường bốn kẻ địch, nhưng không lường trước được bọn chúng bỗng dưng bỏ chạy, nên nhất thời có đuổi cũng không kịp.
Lưu Độc Phong ở trên xe ngựa thấy bốn đệ tử của Cửu U thần quân tiến thoái có tổ chức nên vội la lên: “Đừng đuổi theo, coi chừng bị lừa.”
Tấm vải màu đen trên lưng Phao Phao chợt phồng lên như thể bên trong đang có vật gì ngọ nguậy, lại giống như có sinh vật gì đó bên trong đang vật lộn kịch liệt. Một giọng nói u oán vang lên: “Lưu Độc Phong, quỳnh dịch tiên tương của ta không dính được lên người ngươi, hỏa tiễn của ngươi cũng không thiêu chết được ta. Ngươi cũng đủ mệt rồi, bọn ta sẽ ở nơi hòn đá hình lân dưới cây tùng đợi ngươi!”
Lưu Độc Phong nói to : “Muốn phân thắng bại sống chết thì ở đây là được rồi, cần gì phải phiền phức thế!”
Chiếc áo choàng màu đen trên lưng Phao Phao nói xong thì lập tức bỏ đi. Lưu Độc Phong gát chéo hai kiếm, đang muốn rướn người lướt qua đám nhầy dơ bẩn để đuổi theo Cửu U thần quân thì thấy từ chiếc áo choàng đen bắn ra hai vật đen thui cắm trên lưng hai tên “dược nhân” đang ngây ngốc đứng như phỗng đá.
Hai “dược nhân” gào một tiếng điên cuồng, cúi người xuống đất bốc thứ nước tởm lợm kia ném về phía mấy người Lưu Độc Phong.
Không những Lưu Độc Phong kinh hoàng, mà ngay cả Thích Thiếu Thương cũng sững sờ.
Lưu Độc Phong hét to: “Mau lên xe!”
Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ lướt người lên xe, Lưu Độc Phong co mình chui vào trong xe. Cho dù chất lỏng đó có bắn tới cũng chỉ dính bên ngoài xe, không chạm được vào họ.
Nhưng Thích Thiếu Thương giữa không trung đã chụp lấy Hậu Nghệ Xạ Dương Tiễn trên lưng Trương Ngũ. Y vừa lên xe đã xoay người bắn ra một mũi tên chói sáng, bắn xuyên qua ngực hai “dược nhân” về phía Phao Phao.
Uy lực của phát tên này được sử dụng trên tay Thích Thiếu Thương lại càng lợi hại hơn so với Trương Ngũ.
Tiếc là Phao Phao đã nhanh chóng trốn thoát vào trong rừng. Xạ Dương Tiễn bắn gãy mấy cái cây rồi mới ghim vào một tảng đá lớn.
Lưu Độc Phong hét lên: “Bọn ta đuổi theo hắn!”
Trương Ngũ kéo cương, đôi tuấn mã hý lên, phóng vọt đi.
Thích Thiếu Thương chẳng kể gì đến chất lỏng kia có độc hay không, đưa kiếm ra gạt hết mấy thứ bầy nhầy dính bên ngoài xe, đồng thời hỏi: “Không sợ bị lừa sao?”
Cảnh vật hai bên đường trôi qua vun vút, cây cối rào rạt. Lưu Độc Phong hít một hơi sâu, giải thích: “Ta đánh nhau với Cửu U lão quái, không ai chiếm được ưu thế. Nhưng mũi tên của tiểu Ngũ bắn đúng lúc làm lão quái lơ là một giây, mới trúng phải một chiêu của ta, lại càng bị thương thêm. Nhưng ta phải cứu tiểu Ngũ nên không kịp giết lão, tuy vậy vết thương của lão khá nặng. Đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt lão, không thể bỏ qua.”
Trương Ngũ nghe thấy mình lập được đại công thì rất vui mừng, gã vừa điều khiển xe vừa lớn tiếng: “May có Thích trại chủ chặn bốn tên kia lại, không thì thuộc hạ cũng chẳng bắn được tên.”
Lưu Độc Phong vừa quan sát địa hình, vừa bảo: “Đừng có tự đắc quá! Phao Phao ở ngay trước mặt ngươi, ngươi còn lơ mơ không biết nữa là. Nếu như ... Dừng lại!”
Xe ngựa dừng ngay.
Một bên là vách đá cheo leo, sừng sững.
Một bên là rừng cây âm u, gió rít từng cơn. Dưới ánh trăng hiện ra một cây tùng lâu năm uốn cong, một nửa khô héo, nửa kia xanh tốt. Một chiếc xe âm trầm dừng giữa đường, vừa giống chiếc kiệu, lại trông như cỗ quan tài.
Cả ba người Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ chiếc xe thâm trầm đó truyền ra.
- Dùng Hồ Chấn Bi và Long Thiệp Hư để giữ chân Thích Thiếu Thương.
- Lại dùng Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê giết Trương Ngũ trước, rồi sau đó bốn người hợp sức lại chế ngự Thích Thiếu Thương.
Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê cản đường Trương Ngũ.
Trương Ngũ và Thiết Tật Lê đúng là kẻ thù gặp mặt, lửa hận bừng bừng.
Thiết Tật Lê giả làm Hồng Phóng, dùng “Tử mẫu thiên ma câu” ám toán Liêu Lục bị thương nặng nên Liêu Lục mới đến mức bị “Tử ngọ thấu cốt xoa” của Hồ Chấn Bi đâm chết. Nhưng sau đó, Thiết Tật Lê phóng ám khí, cùng hợp sức với “Âm dương tam tài đoạt” của Hồ Chấn Bi đánh nhau với Trương Ngũ, sắp giết người đoạt được bảo vật tới nơi thì liên tục gặp phải sự cố, việc chẳng thành nên trong lòng hắn cũng rất uất hận.
Trương Ngũ trừng trừng nhìn Thiết Tật Lê .
Thiết Tật Lê chớp thân người, ngay khi nghiêng người mũi tiêu có nối dây đã phóng vọt tới.
Trương Ngũ ngả người ra, bút phi tới nhắm gọt hai đùi Thiết Tật Lê.
Thiết Tật Lê lướt ngang hơn cả trượng (3.3 m) người chưa xoay thì mũi tiêu đã từ bên ngực hắn bắn xuống.
Trương Ngũ chợt vươn người vọt thẳng lên, Xuân Thu Bút dựng đứng khiến cho mũi tiêu bắn vào khoảng không nhưng dây tiêu lại vướng vào thân bút, gã bèn dùng sức cuốn lại.
Thiết Tật Lê biết Xuân Thu Bút bén đến mức có thể thổi đứt tóc, gọt sắt như bùn. Vì thế hắn một mặt mượn lực xoay thân, muốn thoát khỏi vướng mắc với Xuân Thu Bút để giữ lấy “Đinh giáp thần tiêu.” Món binh khí này hắn đã luyện đến năm sáu thành hỏa hầu, nên rất hy vọng sau này ngoại trừ danh hiệu “Thiết Tật Lê” đã vang danh giang hồ, tên của hắn còn có thể thêm vào thành: “Đinh giáp thần tiêu Thiết Tật Lê.”
Đồng thời, tay trái hắn giơ lên bắn nhanh ra hai mũi Thiết Tật Lê vào hạ bàn của Trương Ngũ.
Một bên đùi của Trương Ngũ đã bị thương. Thiết Tật Lê nhắm trúng vào điểm yếu của đối phương mà tấn công.
Nhưng cánh tay trái của Thiết Tật Lê trước đó đã bị chính phi tiêu của hắn đâm vào, vết thương cũng không nhẹ, thêm vào đó, hắn còn hứng một cước trước khi chết của Liêu Lục, người đang mang nội thương. Cho nên so với Trương Ngũ thì hắn cũng chẳng thuận lợi gì hơn.
Nếu Trương Ngũ muốn cuốn đứt Đinh Giáp thần tiêu thì nhất định phải trụ chân ra lực.
Nhưng nếu gã đứng yên thì chắc chắn sẽ trúng ám khí ngay lập tức.
Thiết Tật Lê lần này dùng chiến lược vây Ngụy cứu Triệu, tấn công bên kia thì đối phương tất phải cứu mình.
Nhưng Trương Ngũ không cứu mình, mà lấy Hạo Thiên kính ra.
Vừa nhìn thấy Hạo Thiên kính, Thiết Tật Lê biết ngay tình thế không hay.
Một loạt tiếng phựt phựt vang lên, Đinh Giáp thần tiêu của hắn bị đứt rời thành từng đoạn.
Thiết Tật Lê của hắn cũng đang bắt đầu bắn ngược trở lại.
Trương Ngũ dùng Hạo Thiên kính và Xuân Thu bút đánh cho Thiết Tật Lê xất bất xang bang nhưng gã cũng chẳng khá khẩm hơn gì.
Vì Anh Lục Hà đã âm thầm lẻn đến dùng Thiết Như Ý đâm vào đằng sau tấm kính.
Anh Lục Hà không hề tấn công trực diện vào Hạo Thiên kính vì ả biết chiếc kính này có khả năng phản chiếu mọi vật ngược trở lại.
Ả nhằm vào mặt sau kính mà đánh.
Cách! Nội lực truyền qua làm mặt kính nứt toác. Hiên Viên Hạo Thiên kính đã bị hủy.
Trương Ngũ giận dữ quát lớn, Xuân Thu Bút đuổi tới đâm vào lưng Anh Lục Hà.
Anh Lục Hà hăm hở muốn một đòn phá tan Hạo Thiên kính nên khó tránh khỏi sơ hở phía sau lưng. Nhưng ả đột ngột vung tay tung ra một chiếc khăn gấm ngũ sắc.
Trương Ngũ thấy mảnh khăn gấm thì biết ngay đây là độc môn mê hồn hương của ả, nên vội vàng thu bút lại, cấp tốc lướt về phía quan tài.
Gã đang đánh nhau với Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà thì đột nhiên bỏ chạy làm hai tên Thiết, Hà ngây người. Bọn chúng đang tính đuổi theo thì ánh kiếm chợt lóe lên lạnh lẽo.
Thích Thiếu Thương đã công về phía chúng một kiếm.
Chỉ một kiếm. Nhưng hai người bọn họ đều cảm thấy nhát kiếm này tấn công về phía mình nên đều vội nhảy tránh.
Chẳng phải chỉ mình chúng có cảm giác như vậy, cả Hồ Chấn Bi và Long Thiệp Hư cũng không ngoại lệ.
Nhát kiếm của Thích Thiếu Thương cũng hình như đang công về phía chúng.
Bọn họ vội vàng né tránh rồi phản kích.
Nguyên hai tên này định cầm chân Thích Thiếu Thương, nhưng sau bảy tám chiêu lại bị dẫn dụ tiến tới hai chục bước, thành ra đến gần trận chiến giữa Trương Ngũ với Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà.
Ngay khi Trương Ngũ bỏ chạy thì kiếm của Thích Thiếu Thương đã tức khắc trám vào.
Thiết Tật Lê và Anh Lục Hà phải ứng phó với bảo kiếm của Thích Thiếu Thương nên chẳng thể đuổi theo Trương Ngũ.
Một mình Thích Thiếu Thương dùng Thanh Long kiếm cầm chân bốn tên Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê.
Y không phát ra nhiều chiêu, nhưng mỗi chiêu đều dường như đang tấn công vào cả bốn người.
Một kiếm dĩ nhiên không thể một lúc chém cả bốn người.
Nhưng chẳng ai chắc chắn được y đang truy sát ai, cho nên cả bốn người đều phải bảo vệ bản thân mình trước đã.
Còn Trương Ngũ thì đang cuồng chân chạy về phía quan tài.
Lưu Độc Phong đã tấn công trên không đến bảy lần nhưng chẳng thể xông đến gần chiếc quan tài được.
Trương Ngũ lướt nhanh lại gần, không đợi cho bốn tên dược nhân ra tay, gã đã cúi người lắp tên vào cung, bắn phựt ra một mũi.
Một “dược nhân” trong đám vươn tay ra chụp mũi tên, nhưng mũi kim tiễn vẫn bay nhanh làm cổ tay phải hắn bị kéo đứt dính trên thân tên, bay thẳng đến quan tài.
Mũi tên đâm xuyên qua quan tài, vút qua phía bên kia. Tay của “dược nhân” đụng phải quan tài nên bay thẳng lên, trong quan tài cũng vang lên một tiếng kêu thảm.
Cùng lúc đó, quan tài bốc cháy.
Thế lửa rất mạnh, không thể dập tắt ngay được.
Lúc này, một tấm áo choàng đen đột nhiên bay ra từ trong quan tài đang cháy.
Một phát Hậu Nghệ Xạ Dương Tiễn thành công, Trương Ngũ lại giương cung nhắm vào chiếc áo choàng đang phóng ra, định bắn phát thứ hai.
Đôi hồng, thanh kiếm của Lưu Độc Phong lập tức bay lên đấu với tấm áo choàng đen giữa không trung, kịch liệt đến mức cát bay bụi nổi, ở bên dưới thì ngọn lửa bùng lên trời cao. Trương Ngũ chỉ thấy sắc đỏ và xanh kẹp bóng đen lại, cùng quần nhau như chong chóng, nên gã nhất thời không xác định được ai với ai, giương cung ngắm kỹ nhưng lại không dám bắn.
Bốn “dược nhân” vẫn mang quan tài đang cháy trên vai, ngoan cố không chịu buông xuống.
Ngay cả tên “dược nhân” đứt tay cũng không hề động đậy. Từ vết tay đứt chỉ có một chất lỏng như keo chảy xuống, hoàn toàn không vết máu. Có lẽ Cửu U lão quái đang dồn hết sức để chiến đấu nên chưa kịp ra lệnh cho bọn chúng.
Hai người giao thủ trên không, chân không ngừng đạp lên đầu bốn tên “dược nhân” mượn lực mà chúng cũng chẳng tránh đi.
Bóng người giao nhau, gió rít sấm rền. Trương Ngũ thấy mấy giọt máu tươi rơi xuống trên đầu bốn “dược nhân.”
- Trong hai người chắc chắn có một người đã nhỏ máu.
Nghĩ đến đây thì Trương Ngũ càng lo lắng hơn, chỉ sợ Lưu Độc Phong bị thương nên gã rất muốn giúp một tay. Nhưng trong trận chiến kịch liệt như vậy, chẳng nhìn rõ ra ai với ai, gã giương cung lên mà không dám bắn.
Mấy đệ tử của Cửu U thần quân biết đây là lúc quyết định sinh tử nên cố hết sức thoát khỏi lưới kiếm của Thích Thiếu Thương. Nhưng vào lúc này, Thích Thiếu Thương cũng đem toàn bộ võ công kiếm pháp ra phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu không phải y chỉ còn một tay, lại đang bị thương thì mỗi nhát kiếm cũng có thể khiến cho bốn tên địch trước mặt phải chịu áp lực như trăm ngàn kiếm.
Nhưng đối với bọn Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà và Thiết Tật Lê thì mỗi kiếm của Thích Thiếu Thương vẫn mang lực ngàn cân.
Tuy nhiên, Thích Thiếu Thương chỉ còn một cánh tay.
Nội ngoại thương đều chưa lành.
Ba người tập trung đánh vào cánh tay gãy của y. Thiết Tật Lê kéo giãn khoảng cách để phóng ám khí.
Cả người Thích Thiếu Thương hóa thành một con rồng xanh giận dữ.
Y biết mục đích của bốn tên địch này.
Y nhất định không thể để bọn chúng xông qua giáp kích Lưu Độc Phong.
Y kiên cường giữ vững phòng tuyến này, cũng là để bảo vệ mạng sống quý giá của mình.
Y nhất quyết không để kẻ địch vượt qua, như vậy mới có thể giúp Lưu Độc Phong toàn lực đối phó với Cửu U thần quân. Như thế Lưu Độc Phong mới có hy vọng giải quyết được lão quái đó.
Nhiều khi trong lúc đối địch, sự đoàn kết và ngầm hiểu nhau còn quan trọng hơn là sự can đảm và võ công của cá nhân. Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ tuy lấy ít địch nhiều, nhưng tim họ đập cùng một nhịp, chân bước cùng một hướng.
Hồ Chấn Bi, Anh Lục Hà, Thiết Tật Lê và Long Thiệp Hư tuy nóng lòng nhưng vẫn không thể vượt qua được phòng tuyến chắc chắn của Thích Thiếu Thương.
Trương Ngũ lúc này cũng đã chạy đến rất gần.
Trận kịch chiến trên không cũng đã thành tiếng kiếm rít và tiếng sấm ì ầm.
Bốn “dược nhân” ánh mắt vẫn si ngốc như trước, đứng một chỗ ngay đơ, quan tài trên vai vẫn đang cháy, thậm chí cả thanh đòn gánh cũng đã bắt lửa nhưng bọn chúng vẫn hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trương Ngũ quyết định bắn tên.
Vào lúc này, luồng ánh sáng xanh đỏ trong trận chiến chợt sáng rỡ, một cơn lốc xoáy màu đen bốc thẳng lên cao. Trương Ngũ hét lớn một tiếng, buông tay bắn tên.
Tiếng tên rít như ngàn vạn tiếng sấm.
Phóng đi như tia chớp.
Bất chợt, một bong bóng lớn, trong suốt, hình thoi, không màu không vị bay vọt lên.
Mũi tên bắn thủng bong bóng nhưng không xuyên qua nổi.
Trương Ngũ kinh hãi. Trên mặt một trong bốn “dược nhân” đã có phản ứng.
Trong tay hắn có một ống tre thổi bong bóng.
Ống tre đó đang chĩa về phía mi tâm của Trương Ngũ.
Trương Ngũ đang đứng gần “dược nhân” nên rất bất ngờ. Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, căn bản không thể tránh được. Chợt nghe một tiếng rít dài, sấm nổi lên, trong khoảnh khắc ánh kiếm lóe lên, đôi mắt “dược nhân” đó nhuộm màu ngọc bích, hắn rướn người thối lui.
Lúc lùi hắn còn phóng một cước đá bắn một “dược nhân” khác về phía ánh kiếm.
Lưu Độc Phong từ trên đánh xuống, kịp thời cứu Trương Ngũ. Lão bỏ qua trận chiến sinh tử với Cửu U thần quân, nhưng không đành giết chết tên “dược nhân” đang thần trí mê man nên thu kiếm khí lại.
Đám mây đen cũng rơi xuống, dính trên lưng “dược nhân” thổi bong bóng, đồng thời huýt một tiếng vang dội.
Hai “dược nhân” còn lại lập tức đặt quan tài đang cháy xuống, mở bao dầu trên lưng ra đổ xuống đất.
Một dòng chất lỏng nhừa nhựa bẩn thỉu, đầy cặn bã, có màu nửa xanh nửa lục chảy về phía trước.
Bất kể là chất nhờn nhơ bẩn đó có độc hay ko, sắc mặt của Lưu Độc Phong đều biến đổi.
Lão nắm chặt kiếm, hai mắt nhìn chằm chằm vào chất nhớt bẩn thỉu đó, ánh lửa chiếu lên cơ mặt méo mó.
Lưu Độc Phong sống nơi quyền quý, gia đình dòng dõi, luôn được sung sướng, áo gấm lượt là, hơn nữa bản lĩnh của lão cũng thật sự hơn người, đức cao vọng trọng, có bao giờ phải chịu khổ băng rừng vượt núi đâu? Huống chi lúc nhỏ gia đình lão bị người ta vu hại, phải ở trong thiên lao một thời gian. Phải trải qua hoàn cảnh đó khiến lão sợ chết khiếp những vật dơ dáy, bẩn thỉu. Suốt dọc đường, lão đã phải gồng mình chịu đựng nỗi ám ảnh và vượt qua rào cản tâm lý. Nhưng khi thấy cái dòng chất lỏng nhơ nhớp đang chảy về phía lão này, lão thật không biết phải làm sao mới phải.
Phong Lôi kiếm pháp của lão luôn là từ trên cao đánh xuống, nên cần phải tung người lên cao, sau khi khống chế kẻ địch xong thì không chạm chân xuống đất mà lại quay về trong kiệu. Ngay cả đất thường lão cũng không muốn giẫm lên chứ nói gì đến thứ nhớp nhúa kia.
Lưu Độc Phong có một thân bản lĩnh cũng vô ích, không thi triển được.
Trương Ngũ nhanh trí, kêu lên: “Lão gia, xe ngựa!”
Lưu Độc Phong đạp chân xuống đất, lướt về phía sau, phóng lên xe ngựa.
Bốn người đang giao thủ với Thích Thiếu Thương đột nhiên tản ra bốn hướng khác nhau.
Thích Thiếu Thương vốn đang dốc sức cản đường bốn kẻ địch, nhưng không lường trước được bọn chúng bỗng dưng bỏ chạy, nên nhất thời có đuổi cũng không kịp.
Lưu Độc Phong ở trên xe ngựa thấy bốn đệ tử của Cửu U thần quân tiến thoái có tổ chức nên vội la lên: “Đừng đuổi theo, coi chừng bị lừa.”
Tấm vải màu đen trên lưng Phao Phao chợt phồng lên như thể bên trong đang có vật gì ngọ nguậy, lại giống như có sinh vật gì đó bên trong đang vật lộn kịch liệt. Một giọng nói u oán vang lên: “Lưu Độc Phong, quỳnh dịch tiên tương của ta không dính được lên người ngươi, hỏa tiễn của ngươi cũng không thiêu chết được ta. Ngươi cũng đủ mệt rồi, bọn ta sẽ ở nơi hòn đá hình lân dưới cây tùng đợi ngươi!”
Lưu Độc Phong nói to : “Muốn phân thắng bại sống chết thì ở đây là được rồi, cần gì phải phiền phức thế!”
Chiếc áo choàng màu đen trên lưng Phao Phao nói xong thì lập tức bỏ đi. Lưu Độc Phong gát chéo hai kiếm, đang muốn rướn người lướt qua đám nhầy dơ bẩn để đuổi theo Cửu U thần quân thì thấy từ chiếc áo choàng đen bắn ra hai vật đen thui cắm trên lưng hai tên “dược nhân” đang ngây ngốc đứng như phỗng đá.
Hai “dược nhân” gào một tiếng điên cuồng, cúi người xuống đất bốc thứ nước tởm lợm kia ném về phía mấy người Lưu Độc Phong.
Không những Lưu Độc Phong kinh hoàng, mà ngay cả Thích Thiếu Thương cũng sững sờ.
Lưu Độc Phong hét to: “Mau lên xe!”
Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ lướt người lên xe, Lưu Độc Phong co mình chui vào trong xe. Cho dù chất lỏng đó có bắn tới cũng chỉ dính bên ngoài xe, không chạm được vào họ.
Nhưng Thích Thiếu Thương giữa không trung đã chụp lấy Hậu Nghệ Xạ Dương Tiễn trên lưng Trương Ngũ. Y vừa lên xe đã xoay người bắn ra một mũi tên chói sáng, bắn xuyên qua ngực hai “dược nhân” về phía Phao Phao.
Uy lực của phát tên này được sử dụng trên tay Thích Thiếu Thương lại càng lợi hại hơn so với Trương Ngũ.
Tiếc là Phao Phao đã nhanh chóng trốn thoát vào trong rừng. Xạ Dương Tiễn bắn gãy mấy cái cây rồi mới ghim vào một tảng đá lớn.
Lưu Độc Phong hét lên: “Bọn ta đuổi theo hắn!”
Trương Ngũ kéo cương, đôi tuấn mã hý lên, phóng vọt đi.
Thích Thiếu Thương chẳng kể gì đến chất lỏng kia có độc hay không, đưa kiếm ra gạt hết mấy thứ bầy nhầy dính bên ngoài xe, đồng thời hỏi: “Không sợ bị lừa sao?”
Cảnh vật hai bên đường trôi qua vun vút, cây cối rào rạt. Lưu Độc Phong hít một hơi sâu, giải thích: “Ta đánh nhau với Cửu U lão quái, không ai chiếm được ưu thế. Nhưng mũi tên của tiểu Ngũ bắn đúng lúc làm lão quái lơ là một giây, mới trúng phải một chiêu của ta, lại càng bị thương thêm. Nhưng ta phải cứu tiểu Ngũ nên không kịp giết lão, tuy vậy vết thương của lão khá nặng. Đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt lão, không thể bỏ qua.”
Trương Ngũ nghe thấy mình lập được đại công thì rất vui mừng, gã vừa điều khiển xe vừa lớn tiếng: “May có Thích trại chủ chặn bốn tên kia lại, không thì thuộc hạ cũng chẳng bắn được tên.”
Lưu Độc Phong vừa quan sát địa hình, vừa bảo: “Đừng có tự đắc quá! Phao Phao ở ngay trước mặt ngươi, ngươi còn lơ mơ không biết nữa là. Nếu như ... Dừng lại!”
Xe ngựa dừng ngay.
Một bên là vách đá cheo leo, sừng sững.
Một bên là rừng cây âm u, gió rít từng cơn. Dưới ánh trăng hiện ra một cây tùng lâu năm uốn cong, một nửa khô héo, nửa kia xanh tốt. Một chiếc xe âm trầm dừng giữa đường, vừa giống chiếc kiệu, lại trông như cỗ quan tài.
Cả ba người Lưu Độc Phong, Thích Thiếu Thương và Trương Ngũ đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ chiếc xe thâm trầm đó truyền ra.