Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Kết thúc
Người thiếu niên bóng dáng đơn bạc, điệu bộ nghiêm túc, những ngón tay thon dài nhanh thoăn thoắt đánh những kí tự trên bàn phím giả lập trước mặt. Từng dãy số liệu theo tay y chạy dài trên nền xanh màn hình.
Chấm dứt!
Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì.
Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu?
"010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú robot trước mặt một con chip. Trong đó toàn bộ đều là đơn chuyển nhượng quyền lực y viết. Hoa Yên Vũ thật sự không còn lưu luyến gì với thực tại rồi.
"Chủ nhân........"_Tiếng máy móc vang lên trong không gian. 010 hết nhìn con chip trong tay, lại nhìn y. Một vật vô tri vô giác lại như có cảm xúc.
"Hãy tìm một chủ nhân mới tốt hơn ta."_ Hoa Yên Vũ lần đầu tiên nhẹ lòng như vậy. Y xoay người, nằm vào trong khoang máy trong suốt được đặt ở bên giường. Nở nụ cười từ sâu trong lòng.
18 năm.....y vì phụ mẫu mà kiên cường. 18 năm....y vì ấp ủ hy vọng về tình yêu mà gắng gượng. Nhưng mệt mỏi rồi, Hoa Yên Vũ, y hiện tại sẽ vì bản thân, một lần duy nhất.
"Rút khí!"
...----------------...
Cứ ngỡ bản thân đã chết đi, không ngờ khi mở mắt, Hoa Yên Vũ lại thấy mình nằm trên giường, đối diện là trần nhà trắng xóa. Cố gắng gượng dậy, lại động đến vết thương trước ngực khiến y hít thở không thông. Gương mặt tái xanh trắng đến dọa người. Lần đầu tiên biết cảm giác đau đớn là như thế nào, Hoa Yên Vũ ngơ ngẩn. Ánh mắt bỗng bình tĩnh vô cùng. Có lẽ là khi chết, con người sẽ được thực hiện mong muốn lần cuối cùng đi. Vậy nên y mới xuất hiện ở đây, quay về thời điểm y đọc được trong sách cổ_những năm tháng trên Trái Đất trước mạt thế.
"Vũ nhi, con tỉnh rồi sao?"_ Người phụ nữ trung niên mở cửa phòng, trên tay xách túi đồ. Thấy Hoa Yên Vũ mở to mắt trừng trần nhà liền vui mừng. Bà đặt túi đồ lên kệ tủ trên đầu giường, nắm lấy tay y.
"Vũ nhi, lần sau đừng như vậy. Con thích ai cũng được, mẹ sẽ không cấm cản nữa."_ Hoa mẫu nước mắt lã chã. Khi biết Hoa Yên Vũ thích nam nhân, bà không chấp nhận được nên phản đối, còn không cho y gặp thiếu niên kia. Ai ngờ y lại nghĩ quẩn, tự tay dùng kéo đâm vào ngực mình. Lúc Hoa mẫu phát hiện, bà như chết lặng. Bà biết sai rồi. Chỉ cần tiểu Vũ không xảy ra chuyện, bảo bà làm gì cũng được.
"Mẹ?"_Hoa Yên Vũ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Người này nhận là mẹ y! Nhưng mẹ y chưa bao giờ khóc cả. Bà là tồn tại đến cả y cũng không dám đến gần. Bà ép y học, ép y làm chuyện bản thân không thích. Bà và phụ thân nuôi dạy y như người máy không cảm xúc, một biểu cảm cũng không thể lộ ra. Đến khi cả hai hi sinh trên chiến trường, y vẫn không thể rơi nước mắt.
"Tiểu Vũ, con đừng dọa mẹ. Con không khỏe ở đâu, nói ta nghe."_ Hoa mẫu luống cuống kiểm tra khắp người Hoa Yên Vũ, miệng liên tục hỏi.
"Ư......con không sao."_Y vành mắt đỏ hoe, miệng run rẩy. "Mẹ.....mẹ....."_Ích kỷ cũng được, ảo tưởng cũng được. Hoa Yên Vũ muốn gọi mẹ, chỉ mẹ thôi.
"Tiểu Vũ, con đừng khóc. Mẹ cho phép con quen cậu ta. Con đừng bỏ mẹ. Mẹ sai rồi."_ Hoa mẫu ôm lấy y, vuốt lấy tấm lưng run run của con trai mà trấn an.
"Mẹ....."_Nước mắt không tự chủ rơi xuống. Hoa Yên Vũ ôm chặt lấy bà nghẹn ngào. Không ngờ chết đi lại được mẹ ôm. Hoa Yên Vũ trong đầu nghĩ, phải chi y làm điều này sớm hơn thì tốt biết mấy.
"Được rồi, tiểu Vũ đói chưa?"_ Hoa mẫu gạt nước mắt, cười dịu dàng nhìn y. Hoa Yên Vũ xoa bụng. Ừm......xẹp lép rồi. Có lẽ ăn xong, giấc mơ này cũng tan biến. Nhưng mà....được dùng thức ăn do mẹ nấu, y không hối hận.
"Con đói."
"Được, được. "_ Hoa mẫu cười rộ lên. Bà lấy cháo từ trong cặp lồng bỏ ra bát cho Hoa Yên Vũ.
...----------------...
"Mẹ....con không muốn xa người. Có phải ngủ dậy, người sẽ biến mất không?"_Hoa Yên Vũ nhìn bà chỉnh lại chăn cho mình, níu tay bà lắc lắc.
"Tiểu Vũ nói gì vậy, ta luôn bên cạnh con mà. Ngủ đi."_ Hoa mẫu vuốt mái tóc Hoa Yên Vũ. Y cũng không nói gì nữa. Làm người không nên quá tham lam. Nếu số phận đã cho y thực hiện ước nguyện, Hoa Yên Vũ sẽ không đòi hỏi thêm nữa. Chỉ hi vọng, khi đầu thai, y được làm một người bình thường, được sống vui vẻ bên mẹ.
Khi ý thức chìm vào giấc ngủ sâu, trong không gian tràn ra một làn khói. Hoa Yên Vũ nghe thấy giọng của 010 vang lên trong đầu mình.
【Chủ nhân, chào mừng người đến với thế giới AI】
...----------------...
Chấm dứt!
Màn hình trên không trung biến mất. Hoa Yên Vũ gượng cười, môi lẩm bẩm thứ gì đó. Khuôn mặt y hơi trắng, lại thập phần xinh đẹp. Đúng! Chính là xinh đẹp. Mắt phượng cong cong, bờ môi đỏ tươi, khuôn mặt tràn đầy mị hoặc. Tuy là nam nhân nhưng Yên Vũ lại mang vẻ đẹp đến cả phái nữ cũng ganh tị. Chỉ là, đối với y, nó chẳng có tác dụng gì.
Xinh đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có ai dám đến gần y. Quyền lực và địa vị y đều có, nhưng lại chẳng có người yêu thương Hoa Yên Vũ thật lòng. Những năm tháng sống trên cuộc đời, y chưa một lần nào được sống vì bản thân. Mọi người nói y lạnh lùng, hà khắc. Nhưng họ bao giờ mở lòng để bắt chuyện với y đâu?
"010, khi ta chết, hãy gửi những tài liệu này cho Lục nguyên soái. Nhờ ngài ấy, chiếu cáo toàn đế quốc."_ Hoa Yên Vũ đặt vào bàn tay chú robot trước mặt một con chip. Trong đó toàn bộ đều là đơn chuyển nhượng quyền lực y viết. Hoa Yên Vũ thật sự không còn lưu luyến gì với thực tại rồi.
"Chủ nhân........"_Tiếng máy móc vang lên trong không gian. 010 hết nhìn con chip trong tay, lại nhìn y. Một vật vô tri vô giác lại như có cảm xúc.
"Hãy tìm một chủ nhân mới tốt hơn ta."_ Hoa Yên Vũ lần đầu tiên nhẹ lòng như vậy. Y xoay người, nằm vào trong khoang máy trong suốt được đặt ở bên giường. Nở nụ cười từ sâu trong lòng.
18 năm.....y vì phụ mẫu mà kiên cường. 18 năm....y vì ấp ủ hy vọng về tình yêu mà gắng gượng. Nhưng mệt mỏi rồi, Hoa Yên Vũ, y hiện tại sẽ vì bản thân, một lần duy nhất.
"Rút khí!"
...----------------...
Cứ ngỡ bản thân đã chết đi, không ngờ khi mở mắt, Hoa Yên Vũ lại thấy mình nằm trên giường, đối diện là trần nhà trắng xóa. Cố gắng gượng dậy, lại động đến vết thương trước ngực khiến y hít thở không thông. Gương mặt tái xanh trắng đến dọa người. Lần đầu tiên biết cảm giác đau đớn là như thế nào, Hoa Yên Vũ ngơ ngẩn. Ánh mắt bỗng bình tĩnh vô cùng. Có lẽ là khi chết, con người sẽ được thực hiện mong muốn lần cuối cùng đi. Vậy nên y mới xuất hiện ở đây, quay về thời điểm y đọc được trong sách cổ_những năm tháng trên Trái Đất trước mạt thế.
"Vũ nhi, con tỉnh rồi sao?"_ Người phụ nữ trung niên mở cửa phòng, trên tay xách túi đồ. Thấy Hoa Yên Vũ mở to mắt trừng trần nhà liền vui mừng. Bà đặt túi đồ lên kệ tủ trên đầu giường, nắm lấy tay y.
"Vũ nhi, lần sau đừng như vậy. Con thích ai cũng được, mẹ sẽ không cấm cản nữa."_ Hoa mẫu nước mắt lã chã. Khi biết Hoa Yên Vũ thích nam nhân, bà không chấp nhận được nên phản đối, còn không cho y gặp thiếu niên kia. Ai ngờ y lại nghĩ quẩn, tự tay dùng kéo đâm vào ngực mình. Lúc Hoa mẫu phát hiện, bà như chết lặng. Bà biết sai rồi. Chỉ cần tiểu Vũ không xảy ra chuyện, bảo bà làm gì cũng được.
"Mẹ?"_Hoa Yên Vũ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình. Người này nhận là mẹ y! Nhưng mẹ y chưa bao giờ khóc cả. Bà là tồn tại đến cả y cũng không dám đến gần. Bà ép y học, ép y làm chuyện bản thân không thích. Bà và phụ thân nuôi dạy y như người máy không cảm xúc, một biểu cảm cũng không thể lộ ra. Đến khi cả hai hi sinh trên chiến trường, y vẫn không thể rơi nước mắt.
"Tiểu Vũ, con đừng dọa mẹ. Con không khỏe ở đâu, nói ta nghe."_ Hoa mẫu luống cuống kiểm tra khắp người Hoa Yên Vũ, miệng liên tục hỏi.
"Ư......con không sao."_Y vành mắt đỏ hoe, miệng run rẩy. "Mẹ.....mẹ....."_Ích kỷ cũng được, ảo tưởng cũng được. Hoa Yên Vũ muốn gọi mẹ, chỉ mẹ thôi.
"Tiểu Vũ, con đừng khóc. Mẹ cho phép con quen cậu ta. Con đừng bỏ mẹ. Mẹ sai rồi."_ Hoa mẫu ôm lấy y, vuốt lấy tấm lưng run run của con trai mà trấn an.
"Mẹ....."_Nước mắt không tự chủ rơi xuống. Hoa Yên Vũ ôm chặt lấy bà nghẹn ngào. Không ngờ chết đi lại được mẹ ôm. Hoa Yên Vũ trong đầu nghĩ, phải chi y làm điều này sớm hơn thì tốt biết mấy.
"Được rồi, tiểu Vũ đói chưa?"_ Hoa mẫu gạt nước mắt, cười dịu dàng nhìn y. Hoa Yên Vũ xoa bụng. Ừm......xẹp lép rồi. Có lẽ ăn xong, giấc mơ này cũng tan biến. Nhưng mà....được dùng thức ăn do mẹ nấu, y không hối hận.
"Con đói."
"Được, được. "_ Hoa mẫu cười rộ lên. Bà lấy cháo từ trong cặp lồng bỏ ra bát cho Hoa Yên Vũ.
...----------------...
"Mẹ....con không muốn xa người. Có phải ngủ dậy, người sẽ biến mất không?"_Hoa Yên Vũ nhìn bà chỉnh lại chăn cho mình, níu tay bà lắc lắc.
"Tiểu Vũ nói gì vậy, ta luôn bên cạnh con mà. Ngủ đi."_ Hoa mẫu vuốt mái tóc Hoa Yên Vũ. Y cũng không nói gì nữa. Làm người không nên quá tham lam. Nếu số phận đã cho y thực hiện ước nguyện, Hoa Yên Vũ sẽ không đòi hỏi thêm nữa. Chỉ hi vọng, khi đầu thai, y được làm một người bình thường, được sống vui vẻ bên mẹ.
Khi ý thức chìm vào giấc ngủ sâu, trong không gian tràn ra một làn khói. Hoa Yên Vũ nghe thấy giọng của 010 vang lên trong đầu mình.
【Chủ nhân, chào mừng người đến với thế giới AI】
...----------------...