Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Triệu thiếu soái là một cái tra nam (13)
**Chương 21**.
15 chiếc phi thuyền hạ cánh trước cổng trường quân đội Đế quốc. Hiệu trưởng tức thì đứng ra nghênh tiếp. 10 phi thuyền đen tuyền đầu tiên mở cửa, là người của quân đoàn 1. 20 Alpha quân phục chỉnh tề, dàn thành 2 hàng dài. Tiếp đến là 3 phi thuyền có kí hiệu Liên Bang. Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên anh tuấn, mái tóc vàng dài đến ngang vai. Hai bên là 2 thiếu niên, một tuấn tú, một mềm mại. Hoa Yên Vũ híp mắt, là Carlos và Farley. Theo sau là khoảng 20 học viên.
Vừa nhìn thấy 2 người bọn họ, học viên trường Đế quốc đã nhốn nháo không ngừng. Có người còn hét lớn như gặp được thần tượng ngàn năm. Cao Dương bị Dư Niên lôi đi, lúc này lại từ đâu chạy đến khoác vai Hoa Yên Vũ. Y liếc cậu một cái, Cao Dương mới biết mình quá phận mà bỏ tay xuống.
"Kìa họ kìa! Rất đẹp đúng không? Trời ơi, Farley vẫn dễ thương như thế."
"Vậy, tôi và cậu ta ai đẹp hơn?"_Hoa Yên Vũ vuốt nhẹ đuôi tóc đen dài, đôi mắt phượng như có như không ẩn chứa sự câu dẫn đến chết người. Y nhìn cậu, Cao Dương mặt đỏ bừng. Cuối cùng không chịu nổi mà cong mông chạy mất. Ở đấy thêm chắc chắn sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Màn này bị Triệu Huyền đang bước xuống thu vào tầm mắt. Hắn hừ lạnh một cái, sát khí nồng nặc khiến mấy người đi sau run rẩy. Boss à, tâm trạng ngài cũng thất thường quá rồi. Lúc nãy còn vui vẻ lắm cơ mà.
"Chào mừng mọi người đến với trường quân đội Đế quốc."_Hiệu trưởng tươi cười, tiến đến bắt tay với nam nhân trung niên tóc vàng kia.
"Hiệu trưởng Thẩm, rất vui được gặp ông."
"Tôi cũng vậy, hiệu trưởng Brian."
"Được rồi, hai người nên đi vào trong."_Triệu Huyền đi lướt qua, tâm tình không tốt chẳng thèm giấu.
"Haizz....Triệu thiếu soái lại giận chuyện gì rồi."_Brian cười nhẹ.
"Tính ngài ấy là như vậy, không kiêng nể ai đâu."_Hiệu trưởng Thẩm cười bất đắc dĩ. "Mời vào."
...----------------...
Farley đi đằng sau Brian, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng to lớn của Triệu Huyền. Cậu chưa từng thấy ai có mị lực kinh người như hắn cả. Nó thu hút cậu ngay từ lần đầu tiên.
Đang mơ mộng, bỗng Farley trông thấy một thiếu niên Omega chạy lại ôm cánh tay hắn. Hạ Đình vui vẻ lắc lắc tay Triệu Huyền, tươi cười rạng rỡ "Tiểu Huyền, anh nhớ em không?"
Triệu Huyền nhìn Hạ Đình, nét mặt vô cùng phiền muộn. Chẳng biết tiểu tổ tông muốn làm trò gì, nhất định không cho hắn cắt đứt với tên này. Hắn cũng hết cách, dùng lực đẩy cậu sang một bên, tâm tình không tốt lên tiếng
"Về hàng đi, tại sao em không có một chút phép tắc nào nhỉ?"
"Em...em xin lỗi."_Hạ Đình xấu hổ lui về hàng, đôi bàn tay đã sớm nắm chặt. Triệu Huyền rõ là không còn thích cậu nữa. Tất cả là do Mạc Diệp cả.
Farley nhìn cảnh này, môi không khỏi nhếch lên. Cậu đẹp hơn thiếu niên kia, tài giỏi hơn lại còn gia cảnh cân xứng. Triệu Huyền chỉ có thể yêu cậu thôi.
"Em mê trai vừa vừa thôi." Carlos cốc
Farley một cái. Cậu ôm đầu, tức giận liếc anh.
"Hai đừng có quá đáng. Triệu thiếu soái đẹp như vậy, đâu phải một mình em mê."
Tất cả mọi người tập trung ở một không gian vô cùng rộng lớn, cấu trúc có thể chứa đựng hơn 10.000 người. Xung quanh là các tầng ghế xếp cao dần, đài thi đấu rộng rãi tách ra làm hai.
Thẩm hiệu trưởng cùng Brian ngồi xuống hàng ghế riêng, trà chuẩn bị sẵn. Triệu Huyền cũng được sắp xếp ở một nơi tiện bề quan sát. Alpha, Omega và Beta phân biệt ngồi 3 khu khác nhau. Học viên trường quân đội Liên Bang ngồi hàng ghế ngay sau hiệu trưởng Brian.
Thấy thời gian diễn ra trận đấu còn sớm, Triệu Huyền mở lên quang não liên lạc với Mạc Diệp. Y đang bứt rứt khi phải ngồi cạnh Hạ Đình, nhìn thấy truyền tin liền đứng dậy ngay. Hai người hẹn nhau phía sau trường.
Triệu Huyền đứng dưới gốc cây đợi y đến, vừa thấy bóng dáng Mạc Diệp liền đi lại, tiện tay nhấc bổng y lên. Hoa Yên Vũ cũng thuận theo ôm lấy cổ hắn.
"Thân ái liệu có nhớ anh không?"
"Tất nhiên, em nhớ anh lắm nha."_Y hôn nhẹ lên trán hắn. Chỉ cần như vậy đã khiến Triệu Huyền sướng rơn người. Hắn kéo gáy y lại, môi lưỡi giao hòa. Đến khi mặt Hoa Yên Vũ đỏ bừng, sắp không thở nổi mới buông ra.
"Người lúc nãy cùng em nói chuyện là ai vậy?"_Triệu Huyền nhớ đến lúc ở cổng trường, giấm lại tràn bờ đê. Hoa Yên Vũ nghĩ nghĩ một chút, nhận ra người hắn hỏi là Cao Dương liền bật cười.
"Đó là bạn em. Anh yên tâm, cậu ta chỉ có thể nằm dưới thôi."
"Một Alpha lặn sao?"
"Ừm."
Farley núp ở một góc, nhìn hai người ân ái mà không khỏi đỏ mắt. Cậu muốn ngay lập tức chạy đến tách hai người họ ra, lại không đủ can đảm. Chỉ có thể ghi thù Hoa Yên Vũ trong dạ. Nhất định phải đánh bại y, chứng minh cho Triệu Huyền biết, Farley cậu mới xứng đáng với Triệu Huyền.
Cậu có tâm tư gì, Hoa Yên Vũ lại chẳng để ý đến. Nhìn Farley bực dọc rời đi, y khẽ nhếch môi. Y phát hiện cậu từ lâu rồi, chỉ là muốn chọc tức một chút. Dám đánh tâm tư lên hắn, y không ngại quản đâu.
...----------------...
Sáng hảo nha!
15 chiếc phi thuyền hạ cánh trước cổng trường quân đội Đế quốc. Hiệu trưởng tức thì đứng ra nghênh tiếp. 10 phi thuyền đen tuyền đầu tiên mở cửa, là người của quân đoàn 1. 20 Alpha quân phục chỉnh tề, dàn thành 2 hàng dài. Tiếp đến là 3 phi thuyền có kí hiệu Liên Bang. Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên anh tuấn, mái tóc vàng dài đến ngang vai. Hai bên là 2 thiếu niên, một tuấn tú, một mềm mại. Hoa Yên Vũ híp mắt, là Carlos và Farley. Theo sau là khoảng 20 học viên.
Vừa nhìn thấy 2 người bọn họ, học viên trường Đế quốc đã nhốn nháo không ngừng. Có người còn hét lớn như gặp được thần tượng ngàn năm. Cao Dương bị Dư Niên lôi đi, lúc này lại từ đâu chạy đến khoác vai Hoa Yên Vũ. Y liếc cậu một cái, Cao Dương mới biết mình quá phận mà bỏ tay xuống.
"Kìa họ kìa! Rất đẹp đúng không? Trời ơi, Farley vẫn dễ thương như thế."
"Vậy, tôi và cậu ta ai đẹp hơn?"_Hoa Yên Vũ vuốt nhẹ đuôi tóc đen dài, đôi mắt phượng như có như không ẩn chứa sự câu dẫn đến chết người. Y nhìn cậu, Cao Dương mặt đỏ bừng. Cuối cùng không chịu nổi mà cong mông chạy mất. Ở đấy thêm chắc chắn sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Màn này bị Triệu Huyền đang bước xuống thu vào tầm mắt. Hắn hừ lạnh một cái, sát khí nồng nặc khiến mấy người đi sau run rẩy. Boss à, tâm trạng ngài cũng thất thường quá rồi. Lúc nãy còn vui vẻ lắm cơ mà.
"Chào mừng mọi người đến với trường quân đội Đế quốc."_Hiệu trưởng tươi cười, tiến đến bắt tay với nam nhân trung niên tóc vàng kia.
"Hiệu trưởng Thẩm, rất vui được gặp ông."
"Tôi cũng vậy, hiệu trưởng Brian."
"Được rồi, hai người nên đi vào trong."_Triệu Huyền đi lướt qua, tâm tình không tốt chẳng thèm giấu.
"Haizz....Triệu thiếu soái lại giận chuyện gì rồi."_Brian cười nhẹ.
"Tính ngài ấy là như vậy, không kiêng nể ai đâu."_Hiệu trưởng Thẩm cười bất đắc dĩ. "Mời vào."
...----------------...
Farley đi đằng sau Brian, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm lưng to lớn của Triệu Huyền. Cậu chưa từng thấy ai có mị lực kinh người như hắn cả. Nó thu hút cậu ngay từ lần đầu tiên.
Đang mơ mộng, bỗng Farley trông thấy một thiếu niên Omega chạy lại ôm cánh tay hắn. Hạ Đình vui vẻ lắc lắc tay Triệu Huyền, tươi cười rạng rỡ "Tiểu Huyền, anh nhớ em không?"
Triệu Huyền nhìn Hạ Đình, nét mặt vô cùng phiền muộn. Chẳng biết tiểu tổ tông muốn làm trò gì, nhất định không cho hắn cắt đứt với tên này. Hắn cũng hết cách, dùng lực đẩy cậu sang một bên, tâm tình không tốt lên tiếng
"Về hàng đi, tại sao em không có một chút phép tắc nào nhỉ?"
"Em...em xin lỗi."_Hạ Đình xấu hổ lui về hàng, đôi bàn tay đã sớm nắm chặt. Triệu Huyền rõ là không còn thích cậu nữa. Tất cả là do Mạc Diệp cả.
Farley nhìn cảnh này, môi không khỏi nhếch lên. Cậu đẹp hơn thiếu niên kia, tài giỏi hơn lại còn gia cảnh cân xứng. Triệu Huyền chỉ có thể yêu cậu thôi.
"Em mê trai vừa vừa thôi." Carlos cốc
Farley một cái. Cậu ôm đầu, tức giận liếc anh.
"Hai đừng có quá đáng. Triệu thiếu soái đẹp như vậy, đâu phải một mình em mê."
Tất cả mọi người tập trung ở một không gian vô cùng rộng lớn, cấu trúc có thể chứa đựng hơn 10.000 người. Xung quanh là các tầng ghế xếp cao dần, đài thi đấu rộng rãi tách ra làm hai.
Thẩm hiệu trưởng cùng Brian ngồi xuống hàng ghế riêng, trà chuẩn bị sẵn. Triệu Huyền cũng được sắp xếp ở một nơi tiện bề quan sát. Alpha, Omega và Beta phân biệt ngồi 3 khu khác nhau. Học viên trường quân đội Liên Bang ngồi hàng ghế ngay sau hiệu trưởng Brian.
Thấy thời gian diễn ra trận đấu còn sớm, Triệu Huyền mở lên quang não liên lạc với Mạc Diệp. Y đang bứt rứt khi phải ngồi cạnh Hạ Đình, nhìn thấy truyền tin liền đứng dậy ngay. Hai người hẹn nhau phía sau trường.
Triệu Huyền đứng dưới gốc cây đợi y đến, vừa thấy bóng dáng Mạc Diệp liền đi lại, tiện tay nhấc bổng y lên. Hoa Yên Vũ cũng thuận theo ôm lấy cổ hắn.
"Thân ái liệu có nhớ anh không?"
"Tất nhiên, em nhớ anh lắm nha."_Y hôn nhẹ lên trán hắn. Chỉ cần như vậy đã khiến Triệu Huyền sướng rơn người. Hắn kéo gáy y lại, môi lưỡi giao hòa. Đến khi mặt Hoa Yên Vũ đỏ bừng, sắp không thở nổi mới buông ra.
"Người lúc nãy cùng em nói chuyện là ai vậy?"_Triệu Huyền nhớ đến lúc ở cổng trường, giấm lại tràn bờ đê. Hoa Yên Vũ nghĩ nghĩ một chút, nhận ra người hắn hỏi là Cao Dương liền bật cười.
"Đó là bạn em. Anh yên tâm, cậu ta chỉ có thể nằm dưới thôi."
"Một Alpha lặn sao?"
"Ừm."
Farley núp ở một góc, nhìn hai người ân ái mà không khỏi đỏ mắt. Cậu muốn ngay lập tức chạy đến tách hai người họ ra, lại không đủ can đảm. Chỉ có thể ghi thù Hoa Yên Vũ trong dạ. Nhất định phải đánh bại y, chứng minh cho Triệu Huyền biết, Farley cậu mới xứng đáng với Triệu Huyền.
Cậu có tâm tư gì, Hoa Yên Vũ lại chẳng để ý đến. Nhìn Farley bực dọc rời đi, y khẽ nhếch môi. Y phát hiện cậu từ lâu rồi, chỉ là muốn chọc tức một chút. Dám đánh tâm tư lên hắn, y không ngại quản đâu.
...----------------...
Sáng hảo nha!