Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256: 256: Chỉ Một Mình Ngươi Có Thể Làm
Sau khi giải quyết xong chuyện ở ma giới, Dung Mị lại quay về Vạn Ác Thành sắp xếp Ma Thần Binh.
Vừa mới đại chiến, thương vong rất nhiều, Dung Mị nhất thời bận rộn không ngơi tay.
Dung Thi dưỡng thương mấy ngày cũng đã rời giường, không có việc gì làm liền đi ngó qua Dung Mị, nhìn bóng lưng Dung Mị bận rộn, trong lòng bỗng dưng có một chút hâm mộ cùng với chua xót.
"Ngươi không sao chứ?" Lôi phát giác ra Dung Thi.
Nữ tử này rõ ràng bị thương rất nặng, vậy mà chưa đến 3 ngày đã có thể xuống giường đi lại, phần nhẫn nhịn đau đớn này không khỏi làm Lôi phải chú ý.
"......" Lắc đầu.
"Ngươi định sau này sẽ làm gì?" Lôi hỏi.
"---Nếu không phải do chủ nhân của ngươi thì ta đã chẳng cần phải suy nghĩ những thứ này---" Dung Thi rũ mắt, nếu Dung Mị không cứu nàng thì nàng đã chết rồi.
"Ngươi muốn chết như vậy sao?" Lôi nhíu mày, cảm thấy Dung Thi không có sinh khí như vậy thật là khiến người khác khó chịu, giống như hắn đang nói chuyện với một người chết.
"…..."
Dung Thi không trả lời.
Nàng tồn tại tới bây giờ chỉ vì mẫu thân trước khi chết hy vọng nàng sống, nhưng cuộc sống không có ý nghĩa thì có thể gọi là sống sao?
"Trước đây, ta là một sát thủ." Lôi bỗng dưng mở miệng.
"Chúng ta mỗi ngày tiến hành nhiệm vụ đều đặt cược mạng sống, giống như đi trên lưỡi dao, sát thủ bất đồng với những nghề nghiệp khác ở chỗ, cái chết phảng phất là một điều đương nhiên."
"Cho đến một ngày, có người nói với ta, nàng không cần tiền của ta vì nó quá quý trọng, nàng nói, tính mạng của ta quý trọng."
"Từ hôm đó, ta đã không còn là sát thủ nữa, đồng thời cũng tìm thấy ý nghĩa của sinh mạng của ta."
Lôi vừa kể vừa hồi tưởng lại, ánh mắt có một tia ấm áp chảy qua, khuôn mặt luôn luôn vô cảm bỗng dưng liễm diễm ý cười.
"Thật tốt." Một giọng nữ thình lình phun ra hai chữ, lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Cái gì?" Lôi thu hồi biểu cảm, nghe không rõ hỏi lại, cảm thấy âm thanh vừa rồi hình như không đúng.
"---Không có gì---" Dung Thi thản nhiên dùng linh âm khàn khàn trả lời, phảng phất vừa rồi chỉ là Lôi nghe nhầm.
"Dung Thi cô nương, sinh mạng là quý giá, ngươi nên trân trọng nó." Lôi nghiêm túc nói.
Dung Thi ngạc nhiên, nam nhân này nói nhiều như vậy chính là để nói cho nàng cái này?
Trong lòng xẹt qua một tia dị thường, Dung Thi đáp: "---Nhưng ta sống không có ý nghĩa, cho dù tồn tại cũng là một loại dư thừa---"
"Không hẳn như thế." Dung Mị không biết khi nào đã bước lại đây.
Nàng quét mắt Dung Thi từ trên xuống dưới một lần, cảm thán nói: "Ngươi thay đổi thật nhiều."
"---Đều đã chết một lần, sao có thể không thay đổi? Không phải ngươi cũng vậy sao?---"
Dung Mị nghe vậy cười cười, nàng thay đổi là do linh hồn đã đổi thành một người khác, còn Dung Thi mới là chân chính làm người khác ngạc nhiên.
"Dung Thi, nếu ngươi cảm thấy quá vô vị thì có thể giúp ta một chuyện, chuyện này khắp thiên hạ chỉ có một mình ngươi có thể làm, cũng coi như sống có ý nghĩa."
Dung Thi trong lòng chấn động, nhìn sắc mặt Dung Mị không giống nói đùa, nàng nhất thời lặng thinh.
"......"
Một lát sau, Dung Thi mới hồi đáp:
"---Ta phải làm gì?---"
Biết nàng đã đồng ý, Dung Mị câu môi, ngoắc tay gọi Hữu Ý lại đây.
"Ta?" Hữu Ý nghi hoặc chỉ chỉ chính mình.
"Chính là ngươi, lại đây."
Hữu Ý nhanh nhảu đi đến, Dung Mị vươn tay: "Đưa viên châu kia cho ta."
"A? Chuyện này… không, không tốt lắm đâu..." Hữu Ý rụt rụt tay ôm cái túi bảo bối, một bộ thề chết không sờn.
Ánh mắt viên đạn của Dung Mị quét qua, thiếu niên vẻ mặt không tình nguyện lấy viên châu đặt vào tay Dung Mị.
Dung Mị liếc mắt nhìn Lôi, Lôi hiểu ý kéo Hữu Ý đi ra ngoài.
Mắt thấy Dung Mị và Dung Thi sắp bước vào phòng, coi bộ sẽ không kết thúc nhanh, Lôi vội lên tiếng nhắc nhở:
"Đợi đã! Quân thượng, ngươi có phải quên mất cái gì rồi không? Bạch điện chủ nàng…!"
Dung Mị kéo kéo khoé miệng.
Ba ngày trước bế quan ra liền nhận được tin tức Bạch Lăng đi tìm Dạ Mặc Thần so chiêu, sau đó không còn quay về.
Với thân phận của Bạch Lăng, Dạ Mặc Thần không thể giết nàng, tám phần là bị bắt rồi.
Bạch Lăng này, cứ luôn thích đi gây sự!
Gây sự thì thôi, vì sao nhất thiết phải chọc vào Dạ Mặc Thần chứ!
Dung Mị đen mặt, vô cùng quyết đoán lựa chọn nhắm mắt làm ngơ!
Dung Mị giống như chưa nghe thấy Lôi nói gì, bước chân nhanh hơn, rầm một tiếng đóng chặt cửa phòng, để lại Lôi hỗn độn trong gió.
Lôi há hốc miệng: "......" Tiết tấu này là muốn mặc kệ Bạch điện chủ luôn sao?
Hữu Ý bẹp miệng cười xấu xa: "Bạch tỷ tỷ thật đáng thương, quân thượng không đi cứu nàng đâu… Đáng đời nàng suốt ngày đánh ta, hắc hắc~"
- ---------------
"H-Hắt xì!"
Bạch Lăng xoa xoa cái mũi, ai đang mắng nàng!
"Này, người kia!" Bạch Lăng hướng về Dạ Mặc Thần đi phía trước hô: "Ngươi rốt cuộc đem bổn điện đi đâu vậy?"
"Bổn điện nói cho ngươi, vừa rồi khẳng định là quân thượng nhớ tới ta! Hắn chắc chắn sẽ đến cứu bổn điện, các ngươi cứ chờ bị hắn đến thu thập đi là vừa!"
Bạch Lăng đắc ý dào dạt nói, hồn nhiên không biết chính mình đã bị Dung Mị đem bỏ chợ.
Dạ Mặc Thần quay đầu liếc Bạch Lăng một cái, ánh mắt sâu kín.
Bạch Lăng: "???" Ánh mắt gì đó?
Sao cứ cảm thấy giống như hắn rất mong chờ quân thượng đến?
Giải thích không ra, cuối cùng Bạch Lăng đem nó quy về một loại khiêu khích.
Đi thêm một lúc, trước mắt hiện ra rất nhiều lều trại màu trắng.
"Đây là… Quân doanh?! Sao lại có quân đội ở đây?" Bạch Lăng kinh ngạc.
"Dạ Nhất đại ca đem viện quân đến biên cảnh diệt quỷ tộc, hiện tại đang trên đường trở về." Dạ Mặc Thần sẽ không mở miệng, Dạ Tứ đành phải giải thích cho Bạch Lăng.
Bạch Lăng nhíu mày, cứ cảm thấy hình như nàng bỏ qua cái gì đó?
Đang suy nghĩ, ba người đã đi đến trước cổng quân doanh.
Nhìn thấy Dạ Mặc Thần, quân lính canh gác sôi nổi quỳ xuống.
"Minh Vương điện hạ!"
Dạ Mặc Thần nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi: "Ở trong quân có nữ nhân không?"
Lính gác: "......" Hoá đá tại chỗ.
Minh Vương điện hạ sao lại xuất hiện ở đây?
Lại còn mở miệng câu đầu tiên là hỏi trong quân có nữ nhân hay không làm gì nha??
Không nghe thấy trả lời, Dạ Mặc Thần nhíu mày, một người lính thấy vậy giật mình, sửng sốt đáp: "C-có một cô nương ạ!"
Dạ Mặc Thần không biết trong lòng các binh lính lúc này sóng to gió lớn, gật đầu nói: "Kêu nàng tới đây."
Rắc--!
Các binh lính há hốc mồm, phảng phất nghe thấy tiếng tượng đá vỡ..
Vừa mới đại chiến, thương vong rất nhiều, Dung Mị nhất thời bận rộn không ngơi tay.
Dung Thi dưỡng thương mấy ngày cũng đã rời giường, không có việc gì làm liền đi ngó qua Dung Mị, nhìn bóng lưng Dung Mị bận rộn, trong lòng bỗng dưng có một chút hâm mộ cùng với chua xót.
"Ngươi không sao chứ?" Lôi phát giác ra Dung Thi.
Nữ tử này rõ ràng bị thương rất nặng, vậy mà chưa đến 3 ngày đã có thể xuống giường đi lại, phần nhẫn nhịn đau đớn này không khỏi làm Lôi phải chú ý.
"......" Lắc đầu.
"Ngươi định sau này sẽ làm gì?" Lôi hỏi.
"---Nếu không phải do chủ nhân của ngươi thì ta đã chẳng cần phải suy nghĩ những thứ này---" Dung Thi rũ mắt, nếu Dung Mị không cứu nàng thì nàng đã chết rồi.
"Ngươi muốn chết như vậy sao?" Lôi nhíu mày, cảm thấy Dung Thi không có sinh khí như vậy thật là khiến người khác khó chịu, giống như hắn đang nói chuyện với một người chết.
"…..."
Dung Thi không trả lời.
Nàng tồn tại tới bây giờ chỉ vì mẫu thân trước khi chết hy vọng nàng sống, nhưng cuộc sống không có ý nghĩa thì có thể gọi là sống sao?
"Trước đây, ta là một sát thủ." Lôi bỗng dưng mở miệng.
"Chúng ta mỗi ngày tiến hành nhiệm vụ đều đặt cược mạng sống, giống như đi trên lưỡi dao, sát thủ bất đồng với những nghề nghiệp khác ở chỗ, cái chết phảng phất là một điều đương nhiên."
"Cho đến một ngày, có người nói với ta, nàng không cần tiền của ta vì nó quá quý trọng, nàng nói, tính mạng của ta quý trọng."
"Từ hôm đó, ta đã không còn là sát thủ nữa, đồng thời cũng tìm thấy ý nghĩa của sinh mạng của ta."
Lôi vừa kể vừa hồi tưởng lại, ánh mắt có một tia ấm áp chảy qua, khuôn mặt luôn luôn vô cảm bỗng dưng liễm diễm ý cười.
"Thật tốt." Một giọng nữ thình lình phun ra hai chữ, lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Cái gì?" Lôi thu hồi biểu cảm, nghe không rõ hỏi lại, cảm thấy âm thanh vừa rồi hình như không đúng.
"---Không có gì---" Dung Thi thản nhiên dùng linh âm khàn khàn trả lời, phảng phất vừa rồi chỉ là Lôi nghe nhầm.
"Dung Thi cô nương, sinh mạng là quý giá, ngươi nên trân trọng nó." Lôi nghiêm túc nói.
Dung Thi ngạc nhiên, nam nhân này nói nhiều như vậy chính là để nói cho nàng cái này?
Trong lòng xẹt qua một tia dị thường, Dung Thi đáp: "---Nhưng ta sống không có ý nghĩa, cho dù tồn tại cũng là một loại dư thừa---"
"Không hẳn như thế." Dung Mị không biết khi nào đã bước lại đây.
Nàng quét mắt Dung Thi từ trên xuống dưới một lần, cảm thán nói: "Ngươi thay đổi thật nhiều."
"---Đều đã chết một lần, sao có thể không thay đổi? Không phải ngươi cũng vậy sao?---"
Dung Mị nghe vậy cười cười, nàng thay đổi là do linh hồn đã đổi thành một người khác, còn Dung Thi mới là chân chính làm người khác ngạc nhiên.
"Dung Thi, nếu ngươi cảm thấy quá vô vị thì có thể giúp ta một chuyện, chuyện này khắp thiên hạ chỉ có một mình ngươi có thể làm, cũng coi như sống có ý nghĩa."
Dung Thi trong lòng chấn động, nhìn sắc mặt Dung Mị không giống nói đùa, nàng nhất thời lặng thinh.
"......"
Một lát sau, Dung Thi mới hồi đáp:
"---Ta phải làm gì?---"
Biết nàng đã đồng ý, Dung Mị câu môi, ngoắc tay gọi Hữu Ý lại đây.
"Ta?" Hữu Ý nghi hoặc chỉ chỉ chính mình.
"Chính là ngươi, lại đây."
Hữu Ý nhanh nhảu đi đến, Dung Mị vươn tay: "Đưa viên châu kia cho ta."
"A? Chuyện này… không, không tốt lắm đâu..." Hữu Ý rụt rụt tay ôm cái túi bảo bối, một bộ thề chết không sờn.
Ánh mắt viên đạn của Dung Mị quét qua, thiếu niên vẻ mặt không tình nguyện lấy viên châu đặt vào tay Dung Mị.
Dung Mị liếc mắt nhìn Lôi, Lôi hiểu ý kéo Hữu Ý đi ra ngoài.
Mắt thấy Dung Mị và Dung Thi sắp bước vào phòng, coi bộ sẽ không kết thúc nhanh, Lôi vội lên tiếng nhắc nhở:
"Đợi đã! Quân thượng, ngươi có phải quên mất cái gì rồi không? Bạch điện chủ nàng…!"
Dung Mị kéo kéo khoé miệng.
Ba ngày trước bế quan ra liền nhận được tin tức Bạch Lăng đi tìm Dạ Mặc Thần so chiêu, sau đó không còn quay về.
Với thân phận của Bạch Lăng, Dạ Mặc Thần không thể giết nàng, tám phần là bị bắt rồi.
Bạch Lăng này, cứ luôn thích đi gây sự!
Gây sự thì thôi, vì sao nhất thiết phải chọc vào Dạ Mặc Thần chứ!
Dung Mị đen mặt, vô cùng quyết đoán lựa chọn nhắm mắt làm ngơ!
Dung Mị giống như chưa nghe thấy Lôi nói gì, bước chân nhanh hơn, rầm một tiếng đóng chặt cửa phòng, để lại Lôi hỗn độn trong gió.
Lôi há hốc miệng: "......" Tiết tấu này là muốn mặc kệ Bạch điện chủ luôn sao?
Hữu Ý bẹp miệng cười xấu xa: "Bạch tỷ tỷ thật đáng thương, quân thượng không đi cứu nàng đâu… Đáng đời nàng suốt ngày đánh ta, hắc hắc~"
- ---------------
"H-Hắt xì!"
Bạch Lăng xoa xoa cái mũi, ai đang mắng nàng!
"Này, người kia!" Bạch Lăng hướng về Dạ Mặc Thần đi phía trước hô: "Ngươi rốt cuộc đem bổn điện đi đâu vậy?"
"Bổn điện nói cho ngươi, vừa rồi khẳng định là quân thượng nhớ tới ta! Hắn chắc chắn sẽ đến cứu bổn điện, các ngươi cứ chờ bị hắn đến thu thập đi là vừa!"
Bạch Lăng đắc ý dào dạt nói, hồn nhiên không biết chính mình đã bị Dung Mị đem bỏ chợ.
Dạ Mặc Thần quay đầu liếc Bạch Lăng một cái, ánh mắt sâu kín.
Bạch Lăng: "???" Ánh mắt gì đó?
Sao cứ cảm thấy giống như hắn rất mong chờ quân thượng đến?
Giải thích không ra, cuối cùng Bạch Lăng đem nó quy về một loại khiêu khích.
Đi thêm một lúc, trước mắt hiện ra rất nhiều lều trại màu trắng.
"Đây là… Quân doanh?! Sao lại có quân đội ở đây?" Bạch Lăng kinh ngạc.
"Dạ Nhất đại ca đem viện quân đến biên cảnh diệt quỷ tộc, hiện tại đang trên đường trở về." Dạ Mặc Thần sẽ không mở miệng, Dạ Tứ đành phải giải thích cho Bạch Lăng.
Bạch Lăng nhíu mày, cứ cảm thấy hình như nàng bỏ qua cái gì đó?
Đang suy nghĩ, ba người đã đi đến trước cổng quân doanh.
Nhìn thấy Dạ Mặc Thần, quân lính canh gác sôi nổi quỳ xuống.
"Minh Vương điện hạ!"
Dạ Mặc Thần nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi: "Ở trong quân có nữ nhân không?"
Lính gác: "......" Hoá đá tại chỗ.
Minh Vương điện hạ sao lại xuất hiện ở đây?
Lại còn mở miệng câu đầu tiên là hỏi trong quân có nữ nhân hay không làm gì nha??
Không nghe thấy trả lời, Dạ Mặc Thần nhíu mày, một người lính thấy vậy giật mình, sửng sốt đáp: "C-có một cô nương ạ!"
Dạ Mặc Thần không biết trong lòng các binh lính lúc này sóng to gió lớn, gật đầu nói: "Kêu nàng tới đây."
Rắc--!
Các binh lính há hốc mồm, phảng phất nghe thấy tiếng tượng đá vỡ..