Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Hắn đã chết
Một đường chạy đi Dung Mị càng phát hiện có gì đó không đúng. Chỗ này là vùng trọng địa, hơn nữa với thân phận hiện giờ của nàng, hẳn là phải có nhiều lính gác xung quanh mới phải. Nàng vốn đã nghĩ đối sách xong hết rồi, nhưng dọc đường ngay cả một bóng người cũng không có.
Sẽ không phải có mưu kế gì chứ...
Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể quay đầu!
Rầm rầm--- Phía trước có tiếng đánh nhau.
Không tốt! Phương hướng đó là nơi nàng hẹn gặp mặt Bạch Lăng!
Từ xa đã nghe tiếng ồn ào: "Ma tộc, còn không mau khoanh tay chịu trói!"
"Dám xông vào doanh trại, đúng là chán sống!"
"Hừ, có bản lĩnh thì bắt được bổn điện, còn không thì ngậm miệng chó của các ngươi lại!" Bạch Lăng mang theo Phượng Miên Miên hôn mê bất tỉnh, khinh thường nói.
"Cô nương tự xưng bổn điện, tuổi tác dung mạo cũng đặc biệt vô cùng, dám hỏi ngươi chính là Điện chủ Bạch Điện, Bạch Lăng?" Một đôi nam nữ sóng vai đi đến, người nói chuyện là một nữ tử.
Bạch Lăng liếc mắt nàng, không hề phủ nhận. Mọi người nghe vậy sôi nổi thối lui, Bạch Lăng, nữ ma đầu của ma giới kia? Trời ạ, vừa nãy căn bản không phải nàng tìm chết, mà là bọn họ chính mình tìm chết a! Ai biết được tiểu cô nương mỏng manh trước mặt lại là điện chủ Bạch Điện!
Mọi người kiêng kỵ, nhưng không bao gồm Đế Liên Vận, nàng cùng Thượng Quan Chính đi tới phía trước, "Điện chủ cứu được người rồi, không đi mà ở đây chờ ai vậy?"
Bạch Lăng: "Không phải chuyện của ngươi!" Ngụ ý, bớt xen vào chuyện người khác!
Đế Liên Vận cười khẽ: "Nhưng ta cứ muốn xen vào thì sao? Tính thời gian, nàng ta chắc cũng sắp đến rồi."
Soạt---
"Bạch Lăng!" Dung Mị đi đến gần, phát hiện có rất nhiều người tại đây.
"Liên Vận công chúa cũng thật hao tâm tổn sức thiết kế, xem ra ta một đường đi thông thuận cũng là nhờ ngươi ban tặng." Dung Mị nhàn nhạt nói.
"Dung Mị cô nương rất hiểu ta." Đế Liên Vận cười như không cười.
Dung Mị trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là được dàn xếp trước chờ nàng tự chui đầu vào lưới. Nhưng mà, cố tình nàng không thể không theo ý muốn của nàng ta.
Hít sâu một hơi, Dung Mị nàng có thể co được dãn được, một ít thiệt thòi thì có tính là gì. Hơn nữa muốn rời đi thì đây là một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vì Đế Liên Vận nhất định sẽ trợ giúp nàng!
"Trận này, là ta thua." Thua từ ba ngày hôn kê bất tỉnh, trong khi đó Đế Liên Vận một tay sắp xếp hết thảy, đánh cho nàng không kịp trở mình!
Dung Mị không hề nhiều lời, dẫn theo Bạch Lăng xoay người rời đi. Mọi người giục muốn chặn lại, nhưng không ngoài dự liệu của Dung Mị, Đế Liên Vận ngăn cản: "Để các nàng đi."
Đám người hồ nghi nhìn nhau: "Cái này... Không đuổi theo bắt bọn họ lại sao?"
"Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha các nàng?! Đó là ma tộc a!"
"...."
Một lúc lâu sau không còn thấy bóng dáng ba người, Đế Liên Vận mới phất tay, khẩu khí không dung khinh thường: "Truyền lệnh của bổn công chúa, Dung Mị cấu kết với ma tộc, giết hại đệ tử các tông phái, không chịu hối lỗi, sợ tội bỏ trốn, Nam Tuyết Quốc ta nhất định thay trời hành đạo, quyết không nhẹ tha!"
Thượng Quan Chính cũng dõng dạc nói: "Dung Mị giết muội muội ta cũng chính là địch nhân của Tây Hoa Quốc! Nay liên hợp cùng Nam Tuyết Quốc dốc sức truy nã Dung Mị, gặp được giết không tha!"
"Tuân lệnh!"
"Đa tạ điện hạ."
"Công chúa, thái tử anh minh."
"...."
Đế Liên Vận âm trầm tươi cười, thả Dung Mị đi là điều tất yếu phải làm. Nếu không làm sao nhân nàng ở cùng Bạch Lăng mà vạch trần thân phận ma tộc của nàng, sau đó triệt triệt để để gán tội cho nàng!
Chỉ bằng mấy chữ "sợ tội bỏ trốn", tội danh của Dung Mị đã là ván đóng thuyền, cho dù là Minh Vương hay Đông Nguyệt Hoàng cũng không thể nào bao che nổi! Hơn nữa còn có thể nhân việc này trực tiếp hạ sát lệnh, không gì tốt hơn.
Dung Mị rất thông minh, tất nhiên đã nhìn thấu âm mưu của nàng. Nhưng như vậy thì sao? Cuối cùng không phải vẫn bị nàng khống chế trong lòng bàn tay, đi theo kế hoạch của nàng!
Quan trọng nhất là, Dung Mị đi rồi, bên cạnh hắn sẽ không còn người cản trở... Trong mắt Đế Liên Vận loé lên một ý niệm nhất định phải được!
...----------------...
Mặt trời lấp ló vài tia nắng đầu tiên, tuấn mỹ ngủ nhan dần dần chuyển tỉnh, đầu có chút đau, không hiểu sao hôm nay hắn ngủ phá lệ trầm giấc. Nhưng vừa chạm tay đến chăn bên cạnh, sắc mặt lập tức đại biến!
Trỗng rỗng! Không có người, cũng không có hơi ấm, có nghĩa là nàng đã đi được một lúc rồi. Trọng điểm là chính mình không hề phát giác!
Dạ Mặc Thần tự hỏi trên thế gian này người nào có thể vô thanh vô tức mang nàng từ bên cạnh hắn đi, trừ phi là nàng tự nguyện!
Dạ Mặc Thần cảm thấy thế giới như ầm ầm sụp đổ, linh hồn run rẩy chịu đánh sâu vào. Khi nhìn đến trên giường còn có hai món đồ khác, hắn càng thêm không thể tiếp thu sự thật này.
Minh Vương điện hạ đối mặt sa trường vẫn không biến sắc, giờ phút này ngón tay khẽ run cầm lấy chiếc vòng tay đỏ thắm kia lên, đem xoa vào ngực, trong mắt chỉ còn thống khổ hủy thiên diệt địa.
"Tốt, rất tốt!" Dạ Mặc Thần tự giễu cười, phẫn nộ và đau lòng trong mắt giây lát biến thành hàn băng ngàn năm.
Hắn còn có thể nói cái gì? Nàng vì muốn thoát đi bên cạnh hắn mà hao tâm tổn sức như vậy, tính mọi đường lui, ngay cả tín vật hắn đưa nàng cũng chặt đứt! Nhưng nàng làm sao biết được cách tháo gỡ Đồng Tâm Kết là cùng hắn viên phòng?
Lúc đó hắn hỏi nàng sẽ hối hận hay không, nàng nói "không hối hận", thì ra chính là nói không hối hận rời đi hắn có đúng không!
Là vì hắn không quan trọng sao? Cho nên nàng muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, ngủ xong liền bỏ chạy lấy người. Nếu biết trước như vậy, hắn thà rằng không có đêm hôm qua.
Dạ Mặc Thần bước ra ngoài, phòng ngủ nháy mắt sụp xuống. Động tĩnh lớn khiến lính gác xung quanh chú ý, Dạ Mặc Phong cũng chạy đến rồi.
Nhìn Dạ Mặc Thần đứng trước đống đổ nát, trên mặt không có một tia biểu tình, che kín hàn băng, mặc dù không đoán được cảm xúc của hắn nhưng vẫn cảm thụ được một luồng áp suất thấp cùng với khí thế bức người.
Dạ Mặc Phong dường như thấy được cửu ca của hắn trở lại giống như trước kia, vô tình vô dục, không hề gợn sóng. Rõ ràng cửu ca đang đứng trước mặt nhưng lại cho Dạ Mặc Phong một cảm giác rằng hắn đã chết.
"Đây... Rốt cuộc là sao? Mị Nhi đâu? Nàng không phải ở cùng ngươi sao?" Dạ Mặc Phong có chút bất an mở miệng.
"Đi rồi."
"A, hả?!?" Dạ Mặc Phong ngạc nhiên: "Mắt của Mị Nhi không nhìn thấy, nàng có thể đi đâu?"
Đúng vậy, nàng đi đâu? Vì sao phải rời đi? Dạ Mặc Thần trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra. Nhưng hắn biết, có người có thể cho hắn đáp án.
Sẽ không phải có mưu kế gì chứ...
Nhưng dù thế nào nàng cũng không thể quay đầu!
Rầm rầm--- Phía trước có tiếng đánh nhau.
Không tốt! Phương hướng đó là nơi nàng hẹn gặp mặt Bạch Lăng!
Từ xa đã nghe tiếng ồn ào: "Ma tộc, còn không mau khoanh tay chịu trói!"
"Dám xông vào doanh trại, đúng là chán sống!"
"Hừ, có bản lĩnh thì bắt được bổn điện, còn không thì ngậm miệng chó của các ngươi lại!" Bạch Lăng mang theo Phượng Miên Miên hôn mê bất tỉnh, khinh thường nói.
"Cô nương tự xưng bổn điện, tuổi tác dung mạo cũng đặc biệt vô cùng, dám hỏi ngươi chính là Điện chủ Bạch Điện, Bạch Lăng?" Một đôi nam nữ sóng vai đi đến, người nói chuyện là một nữ tử.
Bạch Lăng liếc mắt nàng, không hề phủ nhận. Mọi người nghe vậy sôi nổi thối lui, Bạch Lăng, nữ ma đầu của ma giới kia? Trời ạ, vừa nãy căn bản không phải nàng tìm chết, mà là bọn họ chính mình tìm chết a! Ai biết được tiểu cô nương mỏng manh trước mặt lại là điện chủ Bạch Điện!
Mọi người kiêng kỵ, nhưng không bao gồm Đế Liên Vận, nàng cùng Thượng Quan Chính đi tới phía trước, "Điện chủ cứu được người rồi, không đi mà ở đây chờ ai vậy?"
Bạch Lăng: "Không phải chuyện của ngươi!" Ngụ ý, bớt xen vào chuyện người khác!
Đế Liên Vận cười khẽ: "Nhưng ta cứ muốn xen vào thì sao? Tính thời gian, nàng ta chắc cũng sắp đến rồi."
Soạt---
"Bạch Lăng!" Dung Mị đi đến gần, phát hiện có rất nhiều người tại đây.
"Liên Vận công chúa cũng thật hao tâm tổn sức thiết kế, xem ra ta một đường đi thông thuận cũng là nhờ ngươi ban tặng." Dung Mị nhàn nhạt nói.
"Dung Mị cô nương rất hiểu ta." Đế Liên Vận cười như không cười.
Dung Mị trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là được dàn xếp trước chờ nàng tự chui đầu vào lưới. Nhưng mà, cố tình nàng không thể không theo ý muốn của nàng ta.
Hít sâu một hơi, Dung Mị nàng có thể co được dãn được, một ít thiệt thòi thì có tính là gì. Hơn nữa muốn rời đi thì đây là một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vì Đế Liên Vận nhất định sẽ trợ giúp nàng!
"Trận này, là ta thua." Thua từ ba ngày hôn kê bất tỉnh, trong khi đó Đế Liên Vận một tay sắp xếp hết thảy, đánh cho nàng không kịp trở mình!
Dung Mị không hề nhiều lời, dẫn theo Bạch Lăng xoay người rời đi. Mọi người giục muốn chặn lại, nhưng không ngoài dự liệu của Dung Mị, Đế Liên Vận ngăn cản: "Để các nàng đi."
Đám người hồ nghi nhìn nhau: "Cái này... Không đuổi theo bắt bọn họ lại sao?"
"Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha các nàng?! Đó là ma tộc a!"
"...."
Một lúc lâu sau không còn thấy bóng dáng ba người, Đế Liên Vận mới phất tay, khẩu khí không dung khinh thường: "Truyền lệnh của bổn công chúa, Dung Mị cấu kết với ma tộc, giết hại đệ tử các tông phái, không chịu hối lỗi, sợ tội bỏ trốn, Nam Tuyết Quốc ta nhất định thay trời hành đạo, quyết không nhẹ tha!"
Thượng Quan Chính cũng dõng dạc nói: "Dung Mị giết muội muội ta cũng chính là địch nhân của Tây Hoa Quốc! Nay liên hợp cùng Nam Tuyết Quốc dốc sức truy nã Dung Mị, gặp được giết không tha!"
"Tuân lệnh!"
"Đa tạ điện hạ."
"Công chúa, thái tử anh minh."
"...."
Đế Liên Vận âm trầm tươi cười, thả Dung Mị đi là điều tất yếu phải làm. Nếu không làm sao nhân nàng ở cùng Bạch Lăng mà vạch trần thân phận ma tộc của nàng, sau đó triệt triệt để để gán tội cho nàng!
Chỉ bằng mấy chữ "sợ tội bỏ trốn", tội danh của Dung Mị đã là ván đóng thuyền, cho dù là Minh Vương hay Đông Nguyệt Hoàng cũng không thể nào bao che nổi! Hơn nữa còn có thể nhân việc này trực tiếp hạ sát lệnh, không gì tốt hơn.
Dung Mị rất thông minh, tất nhiên đã nhìn thấu âm mưu của nàng. Nhưng như vậy thì sao? Cuối cùng không phải vẫn bị nàng khống chế trong lòng bàn tay, đi theo kế hoạch của nàng!
Quan trọng nhất là, Dung Mị đi rồi, bên cạnh hắn sẽ không còn người cản trở... Trong mắt Đế Liên Vận loé lên một ý niệm nhất định phải được!
...----------------...
Mặt trời lấp ló vài tia nắng đầu tiên, tuấn mỹ ngủ nhan dần dần chuyển tỉnh, đầu có chút đau, không hiểu sao hôm nay hắn ngủ phá lệ trầm giấc. Nhưng vừa chạm tay đến chăn bên cạnh, sắc mặt lập tức đại biến!
Trỗng rỗng! Không có người, cũng không có hơi ấm, có nghĩa là nàng đã đi được một lúc rồi. Trọng điểm là chính mình không hề phát giác!
Dạ Mặc Thần tự hỏi trên thế gian này người nào có thể vô thanh vô tức mang nàng từ bên cạnh hắn đi, trừ phi là nàng tự nguyện!
Dạ Mặc Thần cảm thấy thế giới như ầm ầm sụp đổ, linh hồn run rẩy chịu đánh sâu vào. Khi nhìn đến trên giường còn có hai món đồ khác, hắn càng thêm không thể tiếp thu sự thật này.
Minh Vương điện hạ đối mặt sa trường vẫn không biến sắc, giờ phút này ngón tay khẽ run cầm lấy chiếc vòng tay đỏ thắm kia lên, đem xoa vào ngực, trong mắt chỉ còn thống khổ hủy thiên diệt địa.
"Tốt, rất tốt!" Dạ Mặc Thần tự giễu cười, phẫn nộ và đau lòng trong mắt giây lát biến thành hàn băng ngàn năm.
Hắn còn có thể nói cái gì? Nàng vì muốn thoát đi bên cạnh hắn mà hao tâm tổn sức như vậy, tính mọi đường lui, ngay cả tín vật hắn đưa nàng cũng chặt đứt! Nhưng nàng làm sao biết được cách tháo gỡ Đồng Tâm Kết là cùng hắn viên phòng?
Lúc đó hắn hỏi nàng sẽ hối hận hay không, nàng nói "không hối hận", thì ra chính là nói không hối hận rời đi hắn có đúng không!
Là vì hắn không quan trọng sao? Cho nên nàng muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, ngủ xong liền bỏ chạy lấy người. Nếu biết trước như vậy, hắn thà rằng không có đêm hôm qua.
Dạ Mặc Thần bước ra ngoài, phòng ngủ nháy mắt sụp xuống. Động tĩnh lớn khiến lính gác xung quanh chú ý, Dạ Mặc Phong cũng chạy đến rồi.
Nhìn Dạ Mặc Thần đứng trước đống đổ nát, trên mặt không có một tia biểu tình, che kín hàn băng, mặc dù không đoán được cảm xúc của hắn nhưng vẫn cảm thụ được một luồng áp suất thấp cùng với khí thế bức người.
Dạ Mặc Phong dường như thấy được cửu ca của hắn trở lại giống như trước kia, vô tình vô dục, không hề gợn sóng. Rõ ràng cửu ca đang đứng trước mặt nhưng lại cho Dạ Mặc Phong một cảm giác rằng hắn đã chết.
"Đây... Rốt cuộc là sao? Mị Nhi đâu? Nàng không phải ở cùng ngươi sao?" Dạ Mặc Phong có chút bất an mở miệng.
"Đi rồi."
"A, hả?!?" Dạ Mặc Phong ngạc nhiên: "Mắt của Mị Nhi không nhìn thấy, nàng có thể đi đâu?"
Đúng vậy, nàng đi đâu? Vì sao phải rời đi? Dạ Mặc Thần trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra. Nhưng hắn biết, có người có thể cho hắn đáp án.