Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Pha lê tiểu không gian.
"Tiểu chủ nhân, đây là mảnh linh thạch cuối cùng~" Tiểu Bạch ngậm một viên thượng phẩm linh thạch to như nắm tay đến trước mặt Dung Mị, biểu tình hưng phấn thích thú.
"Tiểu Bạch, nãy giờ ngươi ăn vụng cũng không ít nhỉ?" Dung Mị buồn cười nhìn cái bụng tròn vo của nó.
"Ợ--" Tiểu Bạch lấy móng vuốt che miệng, cười hắc hắc.
Dung Mị cười, cũng không so đo với nó, dù sao nàng vẫn còn rất nhiều linh thạch vừa mới thu thập, bí cảnh này đúng là một kho bảo bối a!
"Tiểu chủ nhân, bây giờ chúng ta đến nơi nào tiếp?"
Dung Mị một tay lật bản đồ ra, những nơi đánh dấu tàng bảo kho nàng đã càn quét không sai biệt lắm, nếu không phải có Ẩn Linh ngọc, chỉ bằng túi càn khôn căn bản không đựng đủ. Dung Mị cười híp mắt, Ẩn Linh ngọc tuyệt tích từ lâu, mấy bảo vật này còn không phải chờ nàng đến lấy sao?
Nếu Sa La nghe được suy nghĩ nội tâm của nàng thì tuyệt đối sẽ tức hộc máu. Cái gì mà chờ ngươi đến lấy!? Những thứ này là do nàng tích góp ngàn năm a! Mặc dù đối với nàng cũng không tính là bảo bối hiếm lạ gì, nhưng cứ thế rơi vào túi Dung Mị một nửa, nàng thật không cam tâm! Thịt đau ô ô...
Dung Mị đi đến tiểu không gian tiếp theo, đó là một mảnh băng sơn tuyết địa, gió lạnh thổi từng đợt. Tiểu Bạch rùng mình:
"Tiểu chủ nhân, lạnh quá nha, ngươi đến nơi này làm cái gì?"
"Nơi này gọi là cực hàn tiểu không gian, bảo vật đều thuộc tính hàn, chẳng qua thứ ta nhắm đến là chí bảo của nơi này, Băng Phách Chi Tâm."
Tiểu Bạch: "Ngươi lấy thứ đó làm gì?"
Dung Mị dứt khoát nói: "Cho ca ca." Có Băng Phách Chi Tâm, Dung Kỳ hẳn là rất nhanh sẽ lại tấn chức.
"Ầm ầm---" Ngay lúc này, phía trước truyền đến âm thanh chiến đấu khủng bố.
"Động tĩnh lớn như vậy e là chỉ có một ít cường giả Nguyên Anh của các đại thế lực. Đi trước xem náo nhiệt!" Dung Mị nghiền ngẫm cười nói.
Nếu là vậy thì không còn gì tốt hơn, đợi bọn họ đánh đến lưỡng bại cầu thương, nàng ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.
Dung Mị tới gần tuyết địa liền nghe thấy một âm thanh nam tử trung niên gầm nhẹ:
"Lam gia ta rốt cuộc đắc tội các hạ chỗ nào, khiến các hạ ra tay tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt như vậy!?"
Nữ tử che mũ sa không thấy rõ biểu tình, chỉ nghe giọng nói thanh lãnh truyền ra: "Ai bảo các ngươi họ Lam? Ta không thích họ Lam. Nếu các ngươi đổi họ, bổn toạ cũng lười động thủ, lãng phí thời gian."
Gia chủ Lam gia Lam Thịnh bị cái nguyên nhân không thể hiểu được này làm cho tức điên, gân xanh trên trán nhảy lên kịch liệt. Đừng nói là hắn, ngay cả Dung Mị ngồi xem kịch hay cũng run rẩy khoé miệng.
Phía sau Lam Thịnh, những tiểu bối của Lam gia cũng tức giận bất bình, đặc biệt là Lam Thu: "Đây cũng xem như lý do? Ngươi đừng ỷ mình là Nguyên Anh chân nhân thì có thể vô cớ gây sự, gia chủ của chúng ta cũng rất lợi hại!"
Lam Thịnh cao ngạo ưỡn ngực.
Nữ tử cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ầm ầm ầm!" Thực lực đỉnh Nguyên Anh quả nhiên rất cường đại, Dung Mị âm thầm quan xác cảm thấy xuất sắc không thôi.
Bởi vì chuyện của mỹ nhân mẫu thân cho nên Dung Mị thực bài xích Lam gia, theo bản năng nghiêng hướng nữ tử mang mũ sa. Hơn nữa, một khắc trước khi vào bí cảnh, nàng hình như thấy nàng ta đi cùng với A Tuyền, có lẽ vẫn luôn đi theo bọn họ, chỉ là không có người phát hiện thôi.
Nữ tử mũ sa tuy là không rơi xuống thế hạ phong nhưng Dung Mị thân là y sư, nhạy bén phát hiện thân thể của nàng có chút kỳ quái, không chỉ thân thể, cả linh hồn cũng bị tàn khuyết!
Không ổn, cứ thế này nàng ta sẽ không kiên trì được lâu lắm!
"A..." Đột nhiên, nữ tử mũ sa thống khổ ôm đầu, nhất thời quên mất địch nhân trước mặt này.
Lam Thịnh mắt thấy sắp phải thua, không ngờ nữ tử lại tái phát bệnh cũ, đây là một cơ hội tốt!
"Chết đi!"
Dung Mị thấy vậy trái tim không khỏi nhấc lên, nàng chưa bao giờ là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn thân hình mảnh mai hơi lảo đảo của nữ tử, gió thổi hất lên một góc màn sa, lộ ra một đôi mắt thống khổ mà mê mang. Linh hồn thống khổ không phải người bình thường có thể nhẫn nại, nữ tử đơn bạc này lại có thể.
Nàng có chút không đành lòng nhìn một nữ tử cao ngạo cứng cỏi như vậy bỏ mạng trong tay đám bại hoại Lam gia.
Lúc Lam Thịnh cho rằng ngay lập tức sẽ giết được nữ tử mũ sa, Dung Mị động! Dao nhỏ sắc bén lấy góc độ xảo quyệt phá không mà ra---
...----------------...
Rừng rậm tiểu không gian.
Đám người Dạ Mặc Phong bị bao vây, mà những người bao vây bọn họ toàn thân phát ra hơi thở hắc ám, vài phần lệ khí hung ác. Ma tộc! Nhưng rõ ràng chính là, bọn họ không giống như đám người của Lôi!
Thiếu nữ đứng ngoài vòng vây, kiêu lãnh hất cằm, váy áo bạch hồng đan xen, che không được hơi thở huyết tinh cuồng liệt trên người nàng.
Dạ Mặc Phong không biết nàng, nhưng Dạ Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra nha hoàn ngạo mạn ở thảo nguyên khi đó.
"Ngươi..." Dạ Mặc kinh ngạc mở miệng, nhưng rồi chỉ há hốc mồm không biết nói gì.
Bạch Lăng chơi đùa cọng tóc trước ngực, cười nói: "Lại gặp rồi, thị vệ tiểu ca."
"Ngươi không phải nha hoàn, ngươi rốt cuộc là ai!"
Bạch Lăng nhẹ nhàng khinh thường nói: "Ngươi còn không xứng biết thân phận của bổn điện."
"Ta...!" Dạ Nhất đen mặt, nha đầu này, khinh người quá đáng!
Không đợi hắn nói xong, Bạch Lăng bắt đầu không kiên nhẫn: "Này, Minh Vương điện hạ của các người rốt cuộc đang ở đâu? Hắn mặc kệ sống chết của các người không lo à?"
Dạ Mặc Phong: "Ngươi tìm cửu ca làm gì?"
Bạch Lăng hài hước nói: "Ma tộc là hắc ám, Minh Vương là quang minh, ngươi nói xem bổn điện tìm hắn làm gì?"
"Buồn cười, muốn hại hắn, chỉ bằng ngươi?" Dạ Mặc Phong luôn sùng bái cửu ca của hắn, tất nhiên không coi trọng lời nói của Bạch Lăng.
Bạch Lăng thâm ý nhìn hắn, hoặc là nói, nhìn nữ tử bị hắn che phía sau, cười mà không đáp.
Dạ Nhất cũng nghĩ giống Dạ Mặc Phong, nha đầu này tuyệt đối không phải đối thủ của vương gia. Hắn căm hận ma tộc làm ác, nhưng lại không nhẫn tâm nhìn nàng chịu chết.
"Thập Nhất hoàng tử nói không sai, ngươi rời đi đi, ta... sẽ thỉnh cầu vương gia tha cho ngươi một mạng."
"Ha ha ha---" Bạch Lăng ngẩng cần cổ tuyết trắng cười to, "Tha cho ta? Ngươi không khỏi quá coi thường bổn điện!"
Bạch Lăng dần mất hết kiên nhẫn: "Nếu Minh Vương không tới, vậy giết chết hết đi, hôm nay bổn điện muốn thấy máu!"
"Tuân lệnh!"
Ma tộc nhận lệnh công kích, chỉ riêng nói về số lượng, ba người bọn họ đã rơi vào thế hạ phong!
Đúng lúc này, Dạ Mặc Thần bị Sa La dịch chuyển tới tới rồi.
"Dừng tay!"
Dạ Mặc Thần vừa tới, khí tràng phát tán không thể nghi ngờ!
Nam tử tuấn mỹ như thần! Thiên hạ vương giả!
Ánh mắt Bạch Lăng sáng lên, liếm liếm môi đỏ. Thật là... một bữa tiệc lớn mỹ vị nha! Minh Vương này, nàng rất vừa lòng!
Như vậy, vừa có thể loại bỏ chướng ngại của ma tộc, vừa có thể moi kim đan của hắn giúp nàng tăng cường tu vi, một công đôi chuyện!
"Tiểu chủ nhân, đây là mảnh linh thạch cuối cùng~" Tiểu Bạch ngậm một viên thượng phẩm linh thạch to như nắm tay đến trước mặt Dung Mị, biểu tình hưng phấn thích thú.
"Tiểu Bạch, nãy giờ ngươi ăn vụng cũng không ít nhỉ?" Dung Mị buồn cười nhìn cái bụng tròn vo của nó.
"Ợ--" Tiểu Bạch lấy móng vuốt che miệng, cười hắc hắc.
Dung Mị cười, cũng không so đo với nó, dù sao nàng vẫn còn rất nhiều linh thạch vừa mới thu thập, bí cảnh này đúng là một kho bảo bối a!
"Tiểu chủ nhân, bây giờ chúng ta đến nơi nào tiếp?"
Dung Mị một tay lật bản đồ ra, những nơi đánh dấu tàng bảo kho nàng đã càn quét không sai biệt lắm, nếu không phải có Ẩn Linh ngọc, chỉ bằng túi càn khôn căn bản không đựng đủ. Dung Mị cười híp mắt, Ẩn Linh ngọc tuyệt tích từ lâu, mấy bảo vật này còn không phải chờ nàng đến lấy sao?
Nếu Sa La nghe được suy nghĩ nội tâm của nàng thì tuyệt đối sẽ tức hộc máu. Cái gì mà chờ ngươi đến lấy!? Những thứ này là do nàng tích góp ngàn năm a! Mặc dù đối với nàng cũng không tính là bảo bối hiếm lạ gì, nhưng cứ thế rơi vào túi Dung Mị một nửa, nàng thật không cam tâm! Thịt đau ô ô...
Dung Mị đi đến tiểu không gian tiếp theo, đó là một mảnh băng sơn tuyết địa, gió lạnh thổi từng đợt. Tiểu Bạch rùng mình:
"Tiểu chủ nhân, lạnh quá nha, ngươi đến nơi này làm cái gì?"
"Nơi này gọi là cực hàn tiểu không gian, bảo vật đều thuộc tính hàn, chẳng qua thứ ta nhắm đến là chí bảo của nơi này, Băng Phách Chi Tâm."
Tiểu Bạch: "Ngươi lấy thứ đó làm gì?"
Dung Mị dứt khoát nói: "Cho ca ca." Có Băng Phách Chi Tâm, Dung Kỳ hẳn là rất nhanh sẽ lại tấn chức.
"Ầm ầm---" Ngay lúc này, phía trước truyền đến âm thanh chiến đấu khủng bố.
"Động tĩnh lớn như vậy e là chỉ có một ít cường giả Nguyên Anh của các đại thế lực. Đi trước xem náo nhiệt!" Dung Mị nghiền ngẫm cười nói.
Nếu là vậy thì không còn gì tốt hơn, đợi bọn họ đánh đến lưỡng bại cầu thương, nàng ngồi làm ngư ông đắc lợi là được.
Dung Mị tới gần tuyết địa liền nghe thấy một âm thanh nam tử trung niên gầm nhẹ:
"Lam gia ta rốt cuộc đắc tội các hạ chỗ nào, khiến các hạ ra tay tàn nhẫn, đuổi tận giết tuyệt như vậy!?"
Nữ tử che mũ sa không thấy rõ biểu tình, chỉ nghe giọng nói thanh lãnh truyền ra: "Ai bảo các ngươi họ Lam? Ta không thích họ Lam. Nếu các ngươi đổi họ, bổn toạ cũng lười động thủ, lãng phí thời gian."
Gia chủ Lam gia Lam Thịnh bị cái nguyên nhân không thể hiểu được này làm cho tức điên, gân xanh trên trán nhảy lên kịch liệt. Đừng nói là hắn, ngay cả Dung Mị ngồi xem kịch hay cũng run rẩy khoé miệng.
Phía sau Lam Thịnh, những tiểu bối của Lam gia cũng tức giận bất bình, đặc biệt là Lam Thu: "Đây cũng xem như lý do? Ngươi đừng ỷ mình là Nguyên Anh chân nhân thì có thể vô cớ gây sự, gia chủ của chúng ta cũng rất lợi hại!"
Lam Thịnh cao ngạo ưỡn ngực.
Nữ tử cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ầm ầm ầm!" Thực lực đỉnh Nguyên Anh quả nhiên rất cường đại, Dung Mị âm thầm quan xác cảm thấy xuất sắc không thôi.
Bởi vì chuyện của mỹ nhân mẫu thân cho nên Dung Mị thực bài xích Lam gia, theo bản năng nghiêng hướng nữ tử mang mũ sa. Hơn nữa, một khắc trước khi vào bí cảnh, nàng hình như thấy nàng ta đi cùng với A Tuyền, có lẽ vẫn luôn đi theo bọn họ, chỉ là không có người phát hiện thôi.
Nữ tử mũ sa tuy là không rơi xuống thế hạ phong nhưng Dung Mị thân là y sư, nhạy bén phát hiện thân thể của nàng có chút kỳ quái, không chỉ thân thể, cả linh hồn cũng bị tàn khuyết!
Không ổn, cứ thế này nàng ta sẽ không kiên trì được lâu lắm!
"A..." Đột nhiên, nữ tử mũ sa thống khổ ôm đầu, nhất thời quên mất địch nhân trước mặt này.
Lam Thịnh mắt thấy sắp phải thua, không ngờ nữ tử lại tái phát bệnh cũ, đây là một cơ hội tốt!
"Chết đi!"
Dung Mị thấy vậy trái tim không khỏi nhấc lên, nàng chưa bao giờ là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng nhìn thân hình mảnh mai hơi lảo đảo của nữ tử, gió thổi hất lên một góc màn sa, lộ ra một đôi mắt thống khổ mà mê mang. Linh hồn thống khổ không phải người bình thường có thể nhẫn nại, nữ tử đơn bạc này lại có thể.
Nàng có chút không đành lòng nhìn một nữ tử cao ngạo cứng cỏi như vậy bỏ mạng trong tay đám bại hoại Lam gia.
Lúc Lam Thịnh cho rằng ngay lập tức sẽ giết được nữ tử mũ sa, Dung Mị động! Dao nhỏ sắc bén lấy góc độ xảo quyệt phá không mà ra---
...----------------...
Rừng rậm tiểu không gian.
Đám người Dạ Mặc Phong bị bao vây, mà những người bao vây bọn họ toàn thân phát ra hơi thở hắc ám, vài phần lệ khí hung ác. Ma tộc! Nhưng rõ ràng chính là, bọn họ không giống như đám người của Lôi!
Thiếu nữ đứng ngoài vòng vây, kiêu lãnh hất cằm, váy áo bạch hồng đan xen, che không được hơi thở huyết tinh cuồng liệt trên người nàng.
Dạ Mặc Phong không biết nàng, nhưng Dạ Nhất liếc mắt một cái liền nhận ra nha hoàn ngạo mạn ở thảo nguyên khi đó.
"Ngươi..." Dạ Mặc kinh ngạc mở miệng, nhưng rồi chỉ há hốc mồm không biết nói gì.
Bạch Lăng chơi đùa cọng tóc trước ngực, cười nói: "Lại gặp rồi, thị vệ tiểu ca."
"Ngươi không phải nha hoàn, ngươi rốt cuộc là ai!"
Bạch Lăng nhẹ nhàng khinh thường nói: "Ngươi còn không xứng biết thân phận của bổn điện."
"Ta...!" Dạ Nhất đen mặt, nha đầu này, khinh người quá đáng!
Không đợi hắn nói xong, Bạch Lăng bắt đầu không kiên nhẫn: "Này, Minh Vương điện hạ của các người rốt cuộc đang ở đâu? Hắn mặc kệ sống chết của các người không lo à?"
Dạ Mặc Phong: "Ngươi tìm cửu ca làm gì?"
Bạch Lăng hài hước nói: "Ma tộc là hắc ám, Minh Vương là quang minh, ngươi nói xem bổn điện tìm hắn làm gì?"
"Buồn cười, muốn hại hắn, chỉ bằng ngươi?" Dạ Mặc Phong luôn sùng bái cửu ca của hắn, tất nhiên không coi trọng lời nói của Bạch Lăng.
Bạch Lăng thâm ý nhìn hắn, hoặc là nói, nhìn nữ tử bị hắn che phía sau, cười mà không đáp.
Dạ Nhất cũng nghĩ giống Dạ Mặc Phong, nha đầu này tuyệt đối không phải đối thủ của vương gia. Hắn căm hận ma tộc làm ác, nhưng lại không nhẫn tâm nhìn nàng chịu chết.
"Thập Nhất hoàng tử nói không sai, ngươi rời đi đi, ta... sẽ thỉnh cầu vương gia tha cho ngươi một mạng."
"Ha ha ha---" Bạch Lăng ngẩng cần cổ tuyết trắng cười to, "Tha cho ta? Ngươi không khỏi quá coi thường bổn điện!"
Bạch Lăng dần mất hết kiên nhẫn: "Nếu Minh Vương không tới, vậy giết chết hết đi, hôm nay bổn điện muốn thấy máu!"
"Tuân lệnh!"
Ma tộc nhận lệnh công kích, chỉ riêng nói về số lượng, ba người bọn họ đã rơi vào thế hạ phong!
Đúng lúc này, Dạ Mặc Thần bị Sa La dịch chuyển tới tới rồi.
"Dừng tay!"
Dạ Mặc Thần vừa tới, khí tràng phát tán không thể nghi ngờ!
Nam tử tuấn mỹ như thần! Thiên hạ vương giả!
Ánh mắt Bạch Lăng sáng lên, liếm liếm môi đỏ. Thật là... một bữa tiệc lớn mỹ vị nha! Minh Vương này, nàng rất vừa lòng!
Như vậy, vừa có thể loại bỏ chướng ngại của ma tộc, vừa có thể moi kim đan của hắn giúp nàng tăng cường tu vi, một công đôi chuyện!