Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165: Dạo phố
Hai người vừa ăn sáng xong thì hoàng thượng đã hạ lệnh cho Dạ Mặc Thần tiến cung.
"Tiểu Cửu, có khi nào là do hôm nay chàng cúp việc không?"
Dạ Mặc Thần lắc đầu: "Chuyện nhỏ mà thôi, hẳn là không phải."
"Ta đi cùng chàng."
"Được."
Kim Loan Điện.
Theo một tiếng thái giám hô, Dạ Mặc Thần và Dung Mị sóng vai bước vào. Đông Nguyệt Hoàng uy nghiêm ngồi trên cao, trầm mặc nhìn hai người một nam một nữ.
Nam tử một thân hắc y, thân hình thẳng thắn, tuấn nhan yêu nghiệt, khí thế cường đại giống như vương giả tối cao.
Thiếu nữ hồng y đỏ rực, dáng người tinh tế, yêu nhan mị cốt điên đảo chúng sinh.
Bọn họ sóng vai mà đứng, giống như bức hoạ cuộn tròn đẹp nhất thế gian, hình ảnh tuyệt mỹ...
Đông Nguyệt Hoàng đôi mắt khẽ nhúc nhích, vẫn chưa nói cái gì. Ngược lại hai vị công chúa đứng một bên, Thượng Quan Lạc chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ, ngọn lửa ghen ghét từ trong lòng ngực bốc lên!
Dung Mị cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhíu mày, sao bọn họ lại ở đây?
Thu hồi đánh giá, Đông Nguyệt Hoàng âm thanh hồn hậu, có chút bất mãn hỏi: "Sáng nay vì sao không thượng triều?"
"Có chuyện gì quan trọng không?" Dạ Mặc Thần không kiên nhẫn nói.
Đông Nguyệt Hoàng vẻ mặt âm trầm, lại liếc mắt Dung Mị một cái, "Hai vị công chúa từ xa đến chơi, nên tiếp đãi chu đáo. Hôm nay ngươi dẫn các nàng đi dạo quanh kinh thành, làm quen với nhau đi."
Dạ Mặc Thần nghe vậy không nói hai lời liền nắm tay Dung Mị kéo nàng rời đi, thái độ cương quyết.
Đông Nguyệt Hoàng tức khắc bị sặc: "Đứng lại cho trẫm!"
Dạ Mặc Thần: "Phụ hoàng muốn thì tự mình dẫn đi, ta không rảnh!"
"Ngươi thì có gì mà không rảnh, muốn tức chết trẫm sao?!"
Thượng Quan Lạc hít sâu một hơi: "Vương gia, rõ ràng hôm qua ngài đã đáp ứng ta rồi mà."
Dạ Mặc Thần lạnh nhạt nói: "Ta chẳng qua là uống một ly rượu, đáp ứng ngươi lúc nào?"
"!!" Thượng Quan Lạc sắc mặt đỏ lên.
Đông Nguyệt Hoàng tức giận quát: "Ngươi!"
Đế Liên Vận nhẹ nhàng bước lên: "Hoàng thượng bớt giận, tấm lòng của ngài, chúng ta nhận. Nếu Minh Vương đã không muốn thì cũng không tiện làm phiền."
Đông Nguyệt Hoàng hoà hoãn lửa giận, khách khí nói: "Để công chúa chê cười rồi. Sớm đã nghe danh công chúa thấu tình đạt lý, nay gặp mới thấy quả nhiên là vậy."
Nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, Dung Mị nhướng mày, Đế Liên Vận a... Hai người này hành động cũng thật nhanh, sáng sớm đã tiến cung lấy lòng hoàng thượng, chỉ trong nửa buổi sáng liền đem hắn thu mua. Thú vị~
"Thật ra cũng không có gì to tát, đi dạo thì đi dạo~ Sao có thể để hai vị công chúa mất hứng được?" Dung Mị cười ngâm ngâm.
Dạ Mặc Thần khó hiểu nhìn nàng, Dung Mị âm thầm lắc đầu với hắn. Từ chuyện khảo hạch ở Thánh Viện đến tiệc mừng thọ thái hậu hay là hôm nay Dạ Mặc Thần vắng mặt đều khiến Đông Nguyệt Hoàng có ấn tượng không tốt với nàng. Cũng không phải nàng sợ, chỉ là... hắn dù sao cũng là cha của Tiểu Cửu, vui vẻ hòa thuận vẫn tốt hơn.
Dạ Mặc Thần sao có thể không biết nàng nghĩ gì, hắn trong lòng ấm áp, gật đầu đáp ứng nàng.
Đông Nguyệt Hoàng không khỏi lại xem kĩ Dung Mị, hắn đánh giá thấp cô nương này rồi, thế nhưng có thể khiến Mặc Thần đổi ý.
"Vậy nhân lúc còn sớm hãy đi đi."
Thượng Quan Lạc, Đế Liên Vận: "Đa tạ hoàng thượng, Minh Vương điện hạ."
Ra khỏi cung Dung Mị như cũ nắm tay Dạ Mặc Thần, "Nếu đã là dạo phố vậy đi bộ đi."
Đế Liên Vận điềm đạm cười: "Ta cũng có ý này."
Thượng Quan Lạc trong lòng hừ lạnh, cũng không tỏ ý kiến.
....
Đi dạo phố, căn bản chỉ là chạy qua chạy lại, cơ hồ chỉ có một mình Dung Mị nghiêm túc mua đồ, Thượng Quan Lạc chỉ lo tìm cách bắt chuyện với Dạ Mặc Thần, có lúc còn bị xem như vô hình. Một đường xem Dung Mị và Dạ Mặc Thần tú ân ái, Thượng Quan Lạc tức giận đến bốc khói.
"Liên Vận, ngươi xem, nữ nhân kia thật kiêu ngạo a! Một tiểu thư hầu phủ mà thôi, thân phận làm sao tôn quý bằng bổn cung, vì sao hắn lại không thèm để ý tới ta chứ?!"
Đế Liên Vận ánh mắt chập chờn, ôn tồn nói: "Minh Vương không phải người thiển cận như vậy, có lẽ hắn thật sự thích Dung cô nương?"
"Ta mặc kệ, ta nhất định phải gả cho hắn!"
Từ ánh mắt đầu tiên, Thượng Quan Lạc đã nhận định Dạ Mặc Thần, chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới xứng đôi với nàng!
Lộc cộc\-\-\-
"Đứng lại!!" Bỗng sau lưng truyền tới tiếng hét lớn.
Mọi người trên đoạn đường quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên tráng hán rượt theo một tiểu ăn mày thấp bé trông chỉ mới có hơn mười tuổi, cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới. Tiểu ăn mày liều mạng chạy băng băng, không hề chú ý tới bản thân đã chạy đến trước mặt xe ngựa.
"Cẩn thận\-\-\-"
Dung Mị khẽ điểm mũi chân lao tới chỗ tiểu ăn mày, nhưng tiếng gió vụt qua, một thân ảnh khác đã nhanh hơn nàng một bước xông ra ôm lấy nam hài tử nhẹ nhàng tiếp đất. Đế Liên Vận thả hắn ra, tay nhẹ vung lên, một đạo linh khí bắn về phía con ngựa đang điên cuồng chạy.
Hí\-\-\-\- Con ngựa hí vang ngã xuống đất. Xa phu leo xuống, xoa tay nói:
"Đa tạ cô nương, con ngựa đột nhiên phát điên, hai người không sao chứ?"
Đế Liên Vận cười nói: "Không sao, lần sau cẩn thận là được."
"Được, được. Đa tạ, đa tạ..."
"Liên Vận." Thượng Quan Lạc bước tới bên cạnh nàng, nhíu mày nhìn tiểu ăn mày bẩn thỉu, "Ngươi lại đi lo chuyện bao đồng nữa rồi."
Đế Liên Vận lắc đầu: "Chuyện xảy ra trước mắt, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Huống chi đây chỉ là một tiểu hài tử."
"Công chúa thật là nhân hậu, làm ta mở rộng tầm mắt."
Dung Mị không nhanh không chậm đi qua. Nàng tự hào lấy tốc độ làm thế mạnh, không ngờ Đế Liên Vận càng thêm lợi hại, nếu đây là chiến đấu... vậy kết quả không thể đoán trước được!
Đế Liên Vận: "Nên làm."
Đúng lúc này, tiếng quát hung dữ ban nãy lại hét lên: "Mau đưa thằng nhóc đó cho chúng ta!"
Hai tráng hán đã đuổi tới, tiểu ăn mày nhìn thấy bọn hắn thì hoảng sợ trốn ra sau người Đế Liên Vận.
Đế Liên Vận chủ động bước ra trước che chở hắn: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Tránh ra, đây là nô lệ bỏ trốn, chúng ta phải bắt nó về!"
Đế Liên Vận tối sầm mặt: "Hoang đường, dưới chân thiên tử mà dám ngang nhiên phạm pháp! Tứ đại đế quốc từ lâu đã bãi bỏ chế độ nô lệ, sao các ngươi dám!"
Một trận ồn ào này càng lúc càng kéo thêm nhiều người vây xem, dân chúng phẫn nộ nói:
"Cô nương nói rất đúng! Thời đại nào rồi mà còn bắt nô lệ chứ!"
"Hắn vẫn còn là một tiểu hài tử a..."
"Thật đáng thương!"
Hai tráng hán nhìn nhau, lập tức ra hiệu xông lên. Nhưng đừng nói hai người, cho dù một trăm người như vậy cũng không phải là đối thủ của Đế Liên Vận! Nàng cách không nhẹ nhàng tung ra một chưởng, hai tên kia liền bị đã bay năm mét, bất tỉnh nhân sự.
"Đánh hay lắm!"
"Cô nương thật lợi hại!"
Không ngừng có tiếng vỗ tay vang lên, dân chúng khen ngợi không ngớt lời:
"Ta nhận ra nàng, đó là công chúa Nam Tuyết Quốc đến mừng thọ thái hậu."
"Trời ạ, công chúa? Thảo nào xinh đẹp bất phàm, hơn nữa còn thiện lương như vậy."
"Chả bù với công chúa chúng ta..."
Người dân Đông Nguyệt đã quen với kiểu công chúa ương bướng như Dạ Lưu Vân, vì vậy vừa thấy Đế Liên Vận hành động liền cảm thấy nàng hoàn mỹ như thiên tiên.
"Nếu nàng là công chúa nước chúng ta thì thật tốt quá!"
"Từ từ, ngươi nhìn, kia là...!!?"
Minh Vương điện hạ?!? Sao hắn lại ở đây?
"Tiểu Cửu, có khi nào là do hôm nay chàng cúp việc không?"
Dạ Mặc Thần lắc đầu: "Chuyện nhỏ mà thôi, hẳn là không phải."
"Ta đi cùng chàng."
"Được."
Kim Loan Điện.
Theo một tiếng thái giám hô, Dạ Mặc Thần và Dung Mị sóng vai bước vào. Đông Nguyệt Hoàng uy nghiêm ngồi trên cao, trầm mặc nhìn hai người một nam một nữ.
Nam tử một thân hắc y, thân hình thẳng thắn, tuấn nhan yêu nghiệt, khí thế cường đại giống như vương giả tối cao.
Thiếu nữ hồng y đỏ rực, dáng người tinh tế, yêu nhan mị cốt điên đảo chúng sinh.
Bọn họ sóng vai mà đứng, giống như bức hoạ cuộn tròn đẹp nhất thế gian, hình ảnh tuyệt mỹ...
Đông Nguyệt Hoàng đôi mắt khẽ nhúc nhích, vẫn chưa nói cái gì. Ngược lại hai vị công chúa đứng một bên, Thượng Quan Lạc chỉ cảm thấy chói mắt cực kỳ, ngọn lửa ghen ghét từ trong lòng ngực bốc lên!
Dung Mị cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhíu mày, sao bọn họ lại ở đây?
Thu hồi đánh giá, Đông Nguyệt Hoàng âm thanh hồn hậu, có chút bất mãn hỏi: "Sáng nay vì sao không thượng triều?"
"Có chuyện gì quan trọng không?" Dạ Mặc Thần không kiên nhẫn nói.
Đông Nguyệt Hoàng vẻ mặt âm trầm, lại liếc mắt Dung Mị một cái, "Hai vị công chúa từ xa đến chơi, nên tiếp đãi chu đáo. Hôm nay ngươi dẫn các nàng đi dạo quanh kinh thành, làm quen với nhau đi."
Dạ Mặc Thần nghe vậy không nói hai lời liền nắm tay Dung Mị kéo nàng rời đi, thái độ cương quyết.
Đông Nguyệt Hoàng tức khắc bị sặc: "Đứng lại cho trẫm!"
Dạ Mặc Thần: "Phụ hoàng muốn thì tự mình dẫn đi, ta không rảnh!"
"Ngươi thì có gì mà không rảnh, muốn tức chết trẫm sao?!"
Thượng Quan Lạc hít sâu một hơi: "Vương gia, rõ ràng hôm qua ngài đã đáp ứng ta rồi mà."
Dạ Mặc Thần lạnh nhạt nói: "Ta chẳng qua là uống một ly rượu, đáp ứng ngươi lúc nào?"
"!!" Thượng Quan Lạc sắc mặt đỏ lên.
Đông Nguyệt Hoàng tức giận quát: "Ngươi!"
Đế Liên Vận nhẹ nhàng bước lên: "Hoàng thượng bớt giận, tấm lòng của ngài, chúng ta nhận. Nếu Minh Vương đã không muốn thì cũng không tiện làm phiền."
Đông Nguyệt Hoàng hoà hoãn lửa giận, khách khí nói: "Để công chúa chê cười rồi. Sớm đã nghe danh công chúa thấu tình đạt lý, nay gặp mới thấy quả nhiên là vậy."
Nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, Dung Mị nhướng mày, Đế Liên Vận a... Hai người này hành động cũng thật nhanh, sáng sớm đã tiến cung lấy lòng hoàng thượng, chỉ trong nửa buổi sáng liền đem hắn thu mua. Thú vị~
"Thật ra cũng không có gì to tát, đi dạo thì đi dạo~ Sao có thể để hai vị công chúa mất hứng được?" Dung Mị cười ngâm ngâm.
Dạ Mặc Thần khó hiểu nhìn nàng, Dung Mị âm thầm lắc đầu với hắn. Từ chuyện khảo hạch ở Thánh Viện đến tiệc mừng thọ thái hậu hay là hôm nay Dạ Mặc Thần vắng mặt đều khiến Đông Nguyệt Hoàng có ấn tượng không tốt với nàng. Cũng không phải nàng sợ, chỉ là... hắn dù sao cũng là cha của Tiểu Cửu, vui vẻ hòa thuận vẫn tốt hơn.
Dạ Mặc Thần sao có thể không biết nàng nghĩ gì, hắn trong lòng ấm áp, gật đầu đáp ứng nàng.
Đông Nguyệt Hoàng không khỏi lại xem kĩ Dung Mị, hắn đánh giá thấp cô nương này rồi, thế nhưng có thể khiến Mặc Thần đổi ý.
"Vậy nhân lúc còn sớm hãy đi đi."
Thượng Quan Lạc, Đế Liên Vận: "Đa tạ hoàng thượng, Minh Vương điện hạ."
Ra khỏi cung Dung Mị như cũ nắm tay Dạ Mặc Thần, "Nếu đã là dạo phố vậy đi bộ đi."
Đế Liên Vận điềm đạm cười: "Ta cũng có ý này."
Thượng Quan Lạc trong lòng hừ lạnh, cũng không tỏ ý kiến.
....
Đi dạo phố, căn bản chỉ là chạy qua chạy lại, cơ hồ chỉ có một mình Dung Mị nghiêm túc mua đồ, Thượng Quan Lạc chỉ lo tìm cách bắt chuyện với Dạ Mặc Thần, có lúc còn bị xem như vô hình. Một đường xem Dung Mị và Dạ Mặc Thần tú ân ái, Thượng Quan Lạc tức giận đến bốc khói.
"Liên Vận, ngươi xem, nữ nhân kia thật kiêu ngạo a! Một tiểu thư hầu phủ mà thôi, thân phận làm sao tôn quý bằng bổn cung, vì sao hắn lại không thèm để ý tới ta chứ?!"
Đế Liên Vận ánh mắt chập chờn, ôn tồn nói: "Minh Vương không phải người thiển cận như vậy, có lẽ hắn thật sự thích Dung cô nương?"
"Ta mặc kệ, ta nhất định phải gả cho hắn!"
Từ ánh mắt đầu tiên, Thượng Quan Lạc đã nhận định Dạ Mặc Thần, chỉ có nam nhân cường đại như vậy mới xứng đôi với nàng!
Lộc cộc\-\-\-
"Đứng lại!!" Bỗng sau lưng truyền tới tiếng hét lớn.
Mọi người trên đoạn đường quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên tráng hán rượt theo một tiểu ăn mày thấp bé trông chỉ mới có hơn mười tuổi, cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới. Tiểu ăn mày liều mạng chạy băng băng, không hề chú ý tới bản thân đã chạy đến trước mặt xe ngựa.
"Cẩn thận\-\-\-"
Dung Mị khẽ điểm mũi chân lao tới chỗ tiểu ăn mày, nhưng tiếng gió vụt qua, một thân ảnh khác đã nhanh hơn nàng một bước xông ra ôm lấy nam hài tử nhẹ nhàng tiếp đất. Đế Liên Vận thả hắn ra, tay nhẹ vung lên, một đạo linh khí bắn về phía con ngựa đang điên cuồng chạy.
Hí\-\-\-\- Con ngựa hí vang ngã xuống đất. Xa phu leo xuống, xoa tay nói:
"Đa tạ cô nương, con ngựa đột nhiên phát điên, hai người không sao chứ?"
Đế Liên Vận cười nói: "Không sao, lần sau cẩn thận là được."
"Được, được. Đa tạ, đa tạ..."
"Liên Vận." Thượng Quan Lạc bước tới bên cạnh nàng, nhíu mày nhìn tiểu ăn mày bẩn thỉu, "Ngươi lại đi lo chuyện bao đồng nữa rồi."
Đế Liên Vận lắc đầu: "Chuyện xảy ra trước mắt, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Huống chi đây chỉ là một tiểu hài tử."
"Công chúa thật là nhân hậu, làm ta mở rộng tầm mắt."
Dung Mị không nhanh không chậm đi qua. Nàng tự hào lấy tốc độ làm thế mạnh, không ngờ Đế Liên Vận càng thêm lợi hại, nếu đây là chiến đấu... vậy kết quả không thể đoán trước được!
Đế Liên Vận: "Nên làm."
Đúng lúc này, tiếng quát hung dữ ban nãy lại hét lên: "Mau đưa thằng nhóc đó cho chúng ta!"
Hai tráng hán đã đuổi tới, tiểu ăn mày nhìn thấy bọn hắn thì hoảng sợ trốn ra sau người Đế Liên Vận.
Đế Liên Vận chủ động bước ra trước che chở hắn: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Tránh ra, đây là nô lệ bỏ trốn, chúng ta phải bắt nó về!"
Đế Liên Vận tối sầm mặt: "Hoang đường, dưới chân thiên tử mà dám ngang nhiên phạm pháp! Tứ đại đế quốc từ lâu đã bãi bỏ chế độ nô lệ, sao các ngươi dám!"
Một trận ồn ào này càng lúc càng kéo thêm nhiều người vây xem, dân chúng phẫn nộ nói:
"Cô nương nói rất đúng! Thời đại nào rồi mà còn bắt nô lệ chứ!"
"Hắn vẫn còn là một tiểu hài tử a..."
"Thật đáng thương!"
Hai tráng hán nhìn nhau, lập tức ra hiệu xông lên. Nhưng đừng nói hai người, cho dù một trăm người như vậy cũng không phải là đối thủ của Đế Liên Vận! Nàng cách không nhẹ nhàng tung ra một chưởng, hai tên kia liền bị đã bay năm mét, bất tỉnh nhân sự.
"Đánh hay lắm!"
"Cô nương thật lợi hại!"
Không ngừng có tiếng vỗ tay vang lên, dân chúng khen ngợi không ngớt lời:
"Ta nhận ra nàng, đó là công chúa Nam Tuyết Quốc đến mừng thọ thái hậu."
"Trời ạ, công chúa? Thảo nào xinh đẹp bất phàm, hơn nữa còn thiện lương như vậy."
"Chả bù với công chúa chúng ta..."
Người dân Đông Nguyệt đã quen với kiểu công chúa ương bướng như Dạ Lưu Vân, vì vậy vừa thấy Đế Liên Vận hành động liền cảm thấy nàng hoàn mỹ như thiên tiên.
"Nếu nàng là công chúa nước chúng ta thì thật tốt quá!"
"Từ từ, ngươi nhìn, kia là...!!?"
Minh Vương điện hạ?!? Sao hắn lại ở đây?