Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159: Nàng biết...
Trong phòng chỉ còn Dung Mị và Liên Tuyền, hai người yên lặng một chút, cuối cùng Liên Tuyền cũng mở miệng trước.
"Mị Nhi, ta hẹn ngươi tới cũng là vì muốn cáo biệt. Ta sẽ rời khỏi đây."
Dung Mị có hơi ngạc nhiên, nàng vẫn luôn biết Liên Tuyền không thuộc về nơi này, chỉ là không ngờ sẽ rời đi nhanh như vậy.
"Nguy hiểm không?"
Liên Tuyền đáy mắt không giấu được vui mừng, nàng đang quan tâm nàng sao?
"Không sao. Dù gì sớm hay muộn cũng phải trở về, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Dung Mị: "Được rồi. Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Liên Tuyền có chút luyến tiếc: "Sau này... Hy vọng còn có thể gặp lại ngươi."
Dung Mị đứng dậy, mỉm cười nói với nàng: "Ta cũng mong là vậy."
Bên này, Phượng Miên Miên đi nhanh khỏi cửa, Dạ Mặc Phong vọt lên chắn trước mặt nàng.
"Phượng Miên Miên, từ từ, ngươi nghe ta nói."
Phượng Miên Miên không kiên nhẫn nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Ta..." Dạ Mặc Phong vốn là muốn giải thích cho nàng một màn ban nãy, nhưng hắn bỗng dưng phản ứng lại, vì sao phải giải thích nha?? Phượng Miên Miên là gì của hắn, mắc mớ gì phải chột dạ như bị bắt gian... Phi phi phi! Không đúng! Hắn suy nghĩ cái gì vậy chứ!
Vân thái hậu và Mục Thiếu Trì trốn sau cột, dò đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Phượng Miên Miên dùng ánh mắt như nhìn thần kinh liếc Dạ Mặc Phong một cái, sau đó tránh qua một bên tiếp tục đi đường của nàng.
Dạ Mặc Phong: "Này, ngươi còn chưa tạm biệt ta đâu, nói đi là đi thế sao?"
Phượng Miên Miên khó hiểu nhìn hắn. Ánh mắt mê mang chân thật đáng tin làm Phong thiếu niên tức khắc tạc mao: "Mị Nhi thì không tính rồi, nhưng ngươi tạm biệt Mục Thiếu Trì, lại không để ý đến ta, không công bằng!"
"... Ta và ngươi thân quen lắm sao?" Nàng chỉ là nhận ủy thác của Dung Mị mới chăm sóc hắn một thời gian mà thôi, không quen!
"Trước lạ sau quen không phải là được rồi? Hơn nữa sớm tối ở chung suốt một tháng, còn không tính là quen sao?" Dạ Mặc Phong bĩu môi rầm rì.
Vân thái hậu trừng lớn mắt, âm thầm bật ngón tay cái, được lắm nha Thập Nhất, có tiền đồ! Sớm tối ở chung cơ đấy, hắc hắc~ Phải chi Mặc Thần với Mị Nhi cũng tiến triển thế thì tốt rồi, đỡ khổ thân lão nhân gia nàng lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Miên Miên đỏ lên, rất nhạt, hơn nữa sắc trời tối nên không ai phát hiện. Hắn nói là sự thật, nhưng vì sao nghe cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy. Phượng đại cô nương trong lòng bực bội, nàng trước nay không thích suy nghĩ, một lời không hợp liền đưa tay lên eo muốn rút roi ra!
Nhìn động tác của nàng, Dạ Mặc Phong nhảy dựng thụt lùi, u oán nói: "Bình tĩnh, đừng manh động! Ta không chắn ngươi nữa, không tạm biệt thì không tạm biệt~"
Xem như ngươi thức thời! Phượng Miên Miên nâng cằm kiêu sa rời đi.
Dạ Mặc Phong gãi đầu, rõ ràng là theo xuống giải thích, sao cuối cùng lại làm nàng tức giận bỏ đi rồi?
"Xú nha đầu! Tính tình xấu như vậy, bạo lực, ngang ngược!"
"Ha ha, tính tình xấu như vậy, ngươi còn thích nàng?" Vân thái hậu cười tít mắt bước ra.
"Hoàng tổ... Ngươi làm gì ở đây?!"
"Còn gì nữa, đương nhiên là nghe trộm~"
Dạ Mặc Phong đầu đầy hắc tuyến, "Ta chẳng qua là muốn kết bạn thôi, dù sao một tháng qua đều nhờ nàng cũng chăm sóc ta, mới không phải thích nàng đâu!"
"Các ngươi nói chuyện gì vậy?" Dung Mị lúc này cũng đi xuống.
Dạ Mặc Phong giành nói trước: "Không có gì."
Dung Mị gật đầu: "Vậy về thôi."
"Được."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Dung Mị tiễn hết đám người rời đi sau đó một mình trở lại phòng. Ngày mai phải tham dự cung yến, tối nay Dung Mị hiếm khi ngủ sớm.
Đêm khuya, tiết trời se lạnh, mây đen che khuất ánh trăng, muốn mưa, lại không mưa. Không khí mang theo hơi nước ẩm thấp, gió thổi từng trận xào xạt.
Kẽo kẹt\-\-\-
Dung Mị khẽ mở mắt, nàng quên đóng cửa sổ rồi. Một động tĩnh rất nhỏ cũng có thể khiến nàng tỉnh giấc, từ khi tới thời không này, nàng chưa từng buông lỏng cảnh giác, ngủ, cũng không sâu, chỉ trừ lúc... Chỉ trừ lúc ở bên Dạ Mặc Thần.
Dung Mị cười khổ, nàng thế nhưng thói quen hắn ôm ấp, còn luyến tiếc. Muốn khống chế một thứ như tình cảm, nói dễ hơn làm, nàng lại không phải người sắt, sao có thể thật sự vô tâm vô phế đây? Nàng trách Dạ Mặc Thần như không lại nói chuyện yêu đương, thực ra đều là trốn tránh mà thôi.
Tất cả những điều này, Dung Mị vẫn luôn đều biết! Nàng biết chính mình nghĩ gì, muốn gì, điều khiển chính mình phải làm gì, nhưng chung quy vẫn không điều khiển được trái tim...
Lần sau gặp mặt, có nên nói với Dạ Mặc Thần là nàng cũng thích hắn hay không đây...
.....
.....
Chỉ mới sáng sớm đường xá đã tấp nập, hôm nay chính là ngày đại thọ của Thái Hậu, khắp nơi cùng vui. Trên đường cái, xe ngựa nối đuôi nhau thành đoàn, chen chúc hướng về phía hoàng cung. Vì tiện cho đi lại, Dung Cầm, Dung Mị, còn có Dung Thi phải ngồi cùng một xe, dùng sau bữa sáng liền lập tức tiến cung.
Trong xe ngựa.
Dung Mị dựa vào vách, nhàm chán đánh ngáp. Động tác bất nhã nhưng khi nàng làm ra lại cảm thấy tràn đầy linh khí, toàn thân đều phát ra hơi thở tà tứ dụ hoặc. Điều này tất nhiên sẽ làm cho người nào đó trong xe âm thầm nghiến răng, Dung Cầm che giấu rất tốt, nhưng Dung Mị vẫn phát hiện trong mắt nàng xẹt qua ghen ghét.
Dung Cầm: "Lát nữa vào cung, hai người các ngươi đừng gây náo loạn làm mất mặt, cứ yên lặng đi theo sau ta và phụ thân là được."
Nàng giở giọng răn dạy, nhưng không có người trả lời phối hợp nàng, tức khắc ngượng ngùng.
"Tam muội sao không nói gì?" Dung Cầm không muốn nói chuyện với Dung Mị liền liếc qua Dung Thi ngồi trong góc.
Dung Thi một thân tố trang đạm sắc, yên tĩnh ngồi, đôi mặt nửa vô thần, sắc mặt nhợt nhạt, nghe Dung Cầm nói cũng không có phản ứng gì, hoàn toàn bị trầm cảm.
Nhưng Dung Cầm lại không bỏ qua, "A... Quên mất, tam muội muội không thể nói chuyện, thật đáng tiếc."
"Như thế sao được, hôn nhân đại sự của ngươi sau này sẽ thế nào, ai nguyện ý muốn cưới ngươi?"
Dung Thi khẽ nắm chặt váy áo, lại nghe Dung Cầm lạnh lùng nói, "Cũng may, mẫu thân ta có bà con xa là nhà họ Tô, mặc dù không phải quan chức, nhưng gia đình giàu có, ngươi gả đi cũng không thiệt thòi. Chúng ta đã sắp xếp, chờ khi trở về liền để ngươi gả qua cho tiểu công tử nhà họ."
"!!!" Dung Thi trừng lớn mắt, đồng tử dao động kịch liệt.
Tô gia?!! Tô gia ở phía Bắc ngoại ô kinh thành?! Nếu không lầm, Tô gia chỉ có một thiếu gia Tô An, hắn là một con nghiện nổi tiếng, còn hoang dâm vô độ, 23 tiểu thiếp, hơn nửa đều không sống được quá một tháng! Dung Cầm bắt nàng gả cho người như vậy?!
Không! Nàng không muốn! Không muốn!!
Dung Cầm nheo mắt nói: "Thái độ gì thế? Không hài lòng, không cam tâm? Đều nuốt vào bụng cho ta! Một cái phế nữ, có tư cách gì ý kiến?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Dung Thi trừng Dung Cầm, Dung Cầm tối sầm mặt, một bàn tay vung lên thẳng tắp đánh về mặt Dung Thi.
Bộp!
"Mị Nhi, ta hẹn ngươi tới cũng là vì muốn cáo biệt. Ta sẽ rời khỏi đây."
Dung Mị có hơi ngạc nhiên, nàng vẫn luôn biết Liên Tuyền không thuộc về nơi này, chỉ là không ngờ sẽ rời đi nhanh như vậy.
"Nguy hiểm không?"
Liên Tuyền đáy mắt không giấu được vui mừng, nàng đang quan tâm nàng sao?
"Không sao. Dù gì sớm hay muộn cũng phải trở về, trốn tránh không giải quyết được vấn đề."
Dung Mị: "Được rồi. Vậy chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Liên Tuyền có chút luyến tiếc: "Sau này... Hy vọng còn có thể gặp lại ngươi."
Dung Mị đứng dậy, mỉm cười nói với nàng: "Ta cũng mong là vậy."
Bên này, Phượng Miên Miên đi nhanh khỏi cửa, Dạ Mặc Phong vọt lên chắn trước mặt nàng.
"Phượng Miên Miên, từ từ, ngươi nghe ta nói."
Phượng Miên Miên không kiên nhẫn nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Ta..." Dạ Mặc Phong vốn là muốn giải thích cho nàng một màn ban nãy, nhưng hắn bỗng dưng phản ứng lại, vì sao phải giải thích nha?? Phượng Miên Miên là gì của hắn, mắc mớ gì phải chột dạ như bị bắt gian... Phi phi phi! Không đúng! Hắn suy nghĩ cái gì vậy chứ!
Vân thái hậu và Mục Thiếu Trì trốn sau cột, dò đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy Phượng Miên Miên dùng ánh mắt như nhìn thần kinh liếc Dạ Mặc Phong một cái, sau đó tránh qua một bên tiếp tục đi đường của nàng.
Dạ Mặc Phong: "Này, ngươi còn chưa tạm biệt ta đâu, nói đi là đi thế sao?"
Phượng Miên Miên khó hiểu nhìn hắn. Ánh mắt mê mang chân thật đáng tin làm Phong thiếu niên tức khắc tạc mao: "Mị Nhi thì không tính rồi, nhưng ngươi tạm biệt Mục Thiếu Trì, lại không để ý đến ta, không công bằng!"
"... Ta và ngươi thân quen lắm sao?" Nàng chỉ là nhận ủy thác của Dung Mị mới chăm sóc hắn một thời gian mà thôi, không quen!
"Trước lạ sau quen không phải là được rồi? Hơn nữa sớm tối ở chung suốt một tháng, còn không tính là quen sao?" Dạ Mặc Phong bĩu môi rầm rì.
Vân thái hậu trừng lớn mắt, âm thầm bật ngón tay cái, được lắm nha Thập Nhất, có tiền đồ! Sớm tối ở chung cơ đấy, hắc hắc~ Phải chi Mặc Thần với Mị Nhi cũng tiến triển thế thì tốt rồi, đỡ khổ thân lão nhân gia nàng lo lắng.
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Miên Miên đỏ lên, rất nhạt, hơn nữa sắc trời tối nên không ai phát hiện. Hắn nói là sự thật, nhưng vì sao nghe cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy. Phượng đại cô nương trong lòng bực bội, nàng trước nay không thích suy nghĩ, một lời không hợp liền đưa tay lên eo muốn rút roi ra!
Nhìn động tác của nàng, Dạ Mặc Phong nhảy dựng thụt lùi, u oán nói: "Bình tĩnh, đừng manh động! Ta không chắn ngươi nữa, không tạm biệt thì không tạm biệt~"
Xem như ngươi thức thời! Phượng Miên Miên nâng cằm kiêu sa rời đi.
Dạ Mặc Phong gãi đầu, rõ ràng là theo xuống giải thích, sao cuối cùng lại làm nàng tức giận bỏ đi rồi?
"Xú nha đầu! Tính tình xấu như vậy, bạo lực, ngang ngược!"
"Ha ha, tính tình xấu như vậy, ngươi còn thích nàng?" Vân thái hậu cười tít mắt bước ra.
"Hoàng tổ... Ngươi làm gì ở đây?!"
"Còn gì nữa, đương nhiên là nghe trộm~"
Dạ Mặc Phong đầu đầy hắc tuyến, "Ta chẳng qua là muốn kết bạn thôi, dù sao một tháng qua đều nhờ nàng cũng chăm sóc ta, mới không phải thích nàng đâu!"
"Các ngươi nói chuyện gì vậy?" Dung Mị lúc này cũng đi xuống.
Dạ Mặc Phong giành nói trước: "Không có gì."
Dung Mị gật đầu: "Vậy về thôi."
"Được."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Dung Mị tiễn hết đám người rời đi sau đó một mình trở lại phòng. Ngày mai phải tham dự cung yến, tối nay Dung Mị hiếm khi ngủ sớm.
Đêm khuya, tiết trời se lạnh, mây đen che khuất ánh trăng, muốn mưa, lại không mưa. Không khí mang theo hơi nước ẩm thấp, gió thổi từng trận xào xạt.
Kẽo kẹt\-\-\-
Dung Mị khẽ mở mắt, nàng quên đóng cửa sổ rồi. Một động tĩnh rất nhỏ cũng có thể khiến nàng tỉnh giấc, từ khi tới thời không này, nàng chưa từng buông lỏng cảnh giác, ngủ, cũng không sâu, chỉ trừ lúc... Chỉ trừ lúc ở bên Dạ Mặc Thần.
Dung Mị cười khổ, nàng thế nhưng thói quen hắn ôm ấp, còn luyến tiếc. Muốn khống chế một thứ như tình cảm, nói dễ hơn làm, nàng lại không phải người sắt, sao có thể thật sự vô tâm vô phế đây? Nàng trách Dạ Mặc Thần như không lại nói chuyện yêu đương, thực ra đều là trốn tránh mà thôi.
Tất cả những điều này, Dung Mị vẫn luôn đều biết! Nàng biết chính mình nghĩ gì, muốn gì, điều khiển chính mình phải làm gì, nhưng chung quy vẫn không điều khiển được trái tim...
Lần sau gặp mặt, có nên nói với Dạ Mặc Thần là nàng cũng thích hắn hay không đây...
.....
.....
Chỉ mới sáng sớm đường xá đã tấp nập, hôm nay chính là ngày đại thọ của Thái Hậu, khắp nơi cùng vui. Trên đường cái, xe ngựa nối đuôi nhau thành đoàn, chen chúc hướng về phía hoàng cung. Vì tiện cho đi lại, Dung Cầm, Dung Mị, còn có Dung Thi phải ngồi cùng một xe, dùng sau bữa sáng liền lập tức tiến cung.
Trong xe ngựa.
Dung Mị dựa vào vách, nhàm chán đánh ngáp. Động tác bất nhã nhưng khi nàng làm ra lại cảm thấy tràn đầy linh khí, toàn thân đều phát ra hơi thở tà tứ dụ hoặc. Điều này tất nhiên sẽ làm cho người nào đó trong xe âm thầm nghiến răng, Dung Cầm che giấu rất tốt, nhưng Dung Mị vẫn phát hiện trong mắt nàng xẹt qua ghen ghét.
Dung Cầm: "Lát nữa vào cung, hai người các ngươi đừng gây náo loạn làm mất mặt, cứ yên lặng đi theo sau ta và phụ thân là được."
Nàng giở giọng răn dạy, nhưng không có người trả lời phối hợp nàng, tức khắc ngượng ngùng.
"Tam muội sao không nói gì?" Dung Cầm không muốn nói chuyện với Dung Mị liền liếc qua Dung Thi ngồi trong góc.
Dung Thi một thân tố trang đạm sắc, yên tĩnh ngồi, đôi mặt nửa vô thần, sắc mặt nhợt nhạt, nghe Dung Cầm nói cũng không có phản ứng gì, hoàn toàn bị trầm cảm.
Nhưng Dung Cầm lại không bỏ qua, "A... Quên mất, tam muội muội không thể nói chuyện, thật đáng tiếc."
"Như thế sao được, hôn nhân đại sự của ngươi sau này sẽ thế nào, ai nguyện ý muốn cưới ngươi?"
Dung Thi khẽ nắm chặt váy áo, lại nghe Dung Cầm lạnh lùng nói, "Cũng may, mẫu thân ta có bà con xa là nhà họ Tô, mặc dù không phải quan chức, nhưng gia đình giàu có, ngươi gả đi cũng không thiệt thòi. Chúng ta đã sắp xếp, chờ khi trở về liền để ngươi gả qua cho tiểu công tử nhà họ."
"!!!" Dung Thi trừng lớn mắt, đồng tử dao động kịch liệt.
Tô gia?!! Tô gia ở phía Bắc ngoại ô kinh thành?! Nếu không lầm, Tô gia chỉ có một thiếu gia Tô An, hắn là một con nghiện nổi tiếng, còn hoang dâm vô độ, 23 tiểu thiếp, hơn nửa đều không sống được quá một tháng! Dung Cầm bắt nàng gả cho người như vậy?!
Không! Nàng không muốn! Không muốn!!
Dung Cầm nheo mắt nói: "Thái độ gì thế? Không hài lòng, không cam tâm? Đều nuốt vào bụng cho ta! Một cái phế nữ, có tư cách gì ý kiến?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Dung Thi trừng Dung Cầm, Dung Cầm tối sầm mặt, một bàn tay vung lên thẳng tắp đánh về mặt Dung Thi.
Bộp!