Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Hai con mắt to như nắm đấm nhìn nhìn chằm chằm năm người trên bè gỗ , không biết có phải nó đem mấy người trở thành đồ ăn hay không , khi nó thè lưỡi , nước miếng vẫn chảy xuống.
Nó dựng thẳng thân thể , đang lúc mọi người không kịp chuẩn bị nó lại nhảy tới đây! Cả thân thể cao lớn cũng nhảy lên khỏi mặt nước , nặng nề đập về phía bè gỗ .
"A —— quái vật này đập tới chúng ta , nó đây là muốn ăn chúng ta, chạy mau! Chạy mau ——" Vương Ngũ cả kinh liên tiếp kêu to, dùng sức lấy tay vọc nước, tại thời khắc nguy cấp này , thân thể ốm yếu cũng có thể bộc phát ra lực đạo cường đại , quấy lên một đám bọt nước, bè gỗ quả thật lại tăng nhanh một chút. Đáng tiếc một ít lực đạo này là không đủ.
Mắt thấy con vật khổng lồ đã nhảy lên, rất nhanh sẽ nện xuống, Cơ Mộc Ly chân trái vừa nhấc, hướng bè gỗ bên trái dùng sức , một tay thuận thế ôm lấy eo Thủy Y Họa .
" Y Họa , ôm lấy ta!" Cơ Mộc Ly quát khẽ một câu, dứt lời, cả bè gỗ từ mặt sông Hắc Hà bay lên, lúc rắn tám chân rắn đập tới , bè gỗ lại tránh về bên trái mà đi, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích từ con vật khổng lồ .
Thân thể dài hơn mười trượng rơi vào trong nước, một đám bọt nước rất lớn văng lên , trong đó một ít hất tới bè gỗ , làm ấy người toàn thân ướt sũng, Thủy Y Họa hoàn hảo, bị Cơ Mộc Ly ôm trong ngực, chỉ ướt làn váy.
"Gia, không có sao chứ?" Đông Phương Lăng vội hỏi.
Cơ Mộc Ly nhíu mày nhìn bộ dạng chật vật của hắn , "Không nên khinh thường, quái vật này ở vào đáy sông , tùy thời có thể lại chui ra nữa ."
Bịch một tiếng, bè gỗ lần nữa rơi vào mặt nước, lần này không cần Cơ Mộc Ly nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng rối rít vận nội lực đẩy bè gỗ đi về phía trước , mà Vương Ngũ cũng vội vàng cầm mái chèo lên , vừa thở hồng hộc vừa vọc nước .
Mấy người lực đều không yếu, trong phút chốc bè gỗ lại đi được thêm mấy trượng .
Thủy Y Họa vẫn quan sát tình huống dưới sông . Nước sông lúc này đen tối vô cùng, nếu không tinh tế tra xét, căn bản không thể phát hiện được bóng dáng của con rắn tám chân đang lượn lờ trong nước , nhưng nàng vẫn nhận thấy sóng nước lăn tăn .
Đang lúc Đông Phương Lăng muốn tạm nghỉ , Thủy Y Họa chợt hô một tiếng, "Nó lại tới, mau tránh về bên phải !"
Trong lúc nàng nhắc nhở , Cơ Mộc Ly đã dồn sức vào chân làm cho bè gỗ nhanh chóng bay lên , Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng phối hợp Cơ Mộc Ly , dùng hết sức lực khống chế bè gỗ , để tránh bè gỗ bởi vì lực không đều mà rơi xuống .
Cơ hồ vừa rơi xuống không lâu, mặt nước yên lặng lại bị một con rắn to khuấy động , bọt nước văng khắp nơi, giống như một cột nước. Con rắn tám chân giống như tức giận vì bị mấy người phát hiện , miệng rắn há to , lộ ra hàm răng bén nhọn .
" Miệng con rắn kia chắc chắn có thể nuốt được một người !" Đông Phương Lăng nhìn miệng rắn , không nhịn được cảm khái một câu.
"Đông Phương Lăng , ngươi còn có tâm tư đế ý cái này? Nhanh đi phía trước !" Bè gỗ mới rơi xuống , Thủy Y Họa cũng bắt đầu vận dụng nội lực đẩy bè gỗ, giống như thấy được một cổ lực đạo cường đại đang khống chế hướng đi của bè gỗ , trong mắt Thủy Y Họa lóe lên chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Mộc Ly .
Người này tay vẫn còn ôm hông nàng , chưa từng buông ra , giống như là đem Thủy Y Họa trở thành vật bên người , cho dù tới chỗ nào cũng phải mang theo.
Thấy nàng nhìn mình, Cơ Mộc Ly cười nhạt, " Y Họa đừng sợ, chẳng qua là chơi trò chơi mà thôi, nó đuổi theo chúng ta tránh, sớm muộn chúng ta sẽ tới bờ bên kia."
Thủy Y Họa luôn cho rằng Cơ Mộc Ly nội lực thâm hậu, nhưng không nghĩ tới người này lợi hại đến trình độ này . Nếu không phải bây giờ hoàn cảnh không đúng , nàng nhất định phải tìm hiểu một phen , không thể không nói người này thật sự thú vị !
Nhẹ hừ một tiếng, Thủy Y Họa không thèm để ý , mặc kệ Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất chịu ép buộc.
Cơ Mộc Ly nói quả thật không sai , lúc vừa bắt đầu rắn tám chân còn mang theo một chút sát ý, nhưng qua lại mấy lần sau, cả người khí thế thay đổi hoàn toàn, căn bản là giống như một đứa trẻ ham chơi , bè gỗ đi nơi nào , nó liền đuổi kịp nơi đó, thân thể lượn lờ dưới nước , thoạt nhìn giống như có chút hưng phấn.
Thủy Y Họa phỏng đoán trong lòng mấy con rắn tám chân chắc là nghĩ như thế này : Ây da , lão tử tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được món đồ chơi !
Như vậy qua lại gần mười lần sau , bè gỗ cuối cùng đã tới bờ bên kia , mà con rắn tám chân kia giống như sợ cái gì liền dừng ở ngoài khoảng năm sáu trượng rồi không có gần thêm nữa, chỉ lộ ra một phần ba thân thể, cả người đứng thẳng ở giữa sông Hắc Hà , con ngươi to lớn nhìn chằm chằm mấy người trên bè gỗ , thân thể to lớn giật giật , thỉnh thoảng thè lưỡi ra .
Đông Phương Lăng thấy thế khóe miệng co giật, "Tại sao ta cảm thấy quái vật này giống như có chút luyến tiếc , nhất định là ta hoa mắt!"
Bất kể là hoa mắt hay không hoa mắt, mấy người cuối cùng yên tĩnh cập vào bờ, mà con vật khổng lồ cũng không đi tới nữa.
Trơ mắt nhìn món đồ chơi của mình tiến vào đất bằng sau, rán tám chân từ từ chìm vào trong nước sông, chỉ lộ ra nửa đầu rắn, miễn cưỡng náp một cái,nửa đầu rắn cũng từ từ chìm vào đáy nước.
“Chúng ta lên bờ, lên bờ!” Vương Ngũ ôm bụng đầy hưng phấn rời khỏi bè gỗ ướt nhẹp. Mấy lần giao chiến với rắn khổng lồ, hắn vẫn dùng hai tay ôm chặt bè gỗ. Nếu không phải như thế chỉ sợ đã sớm rơi trong nước rồi! Lúc này lên bờ, trong bụng một trận ghê tởm.
Quần áo của mấy người đã sớm rách bây giờ lại bị nước sông xối ướt sũng, Thủy Y Họa mới vừa hắt hơi một cái thì đã thấy một dòng nước ấm từ lưng truyền vào trong cơ thể, chạy đến lục phủ ngũ tạng.
Cơ Mộc Ly một tay ấp vào lưng nàng, một tay khác nắm ở hông nàng, dòng nước ấm là hắn dùng nội lực truyền vào trong người nàng.
“Y Họa, còn lạnh không?” Trong bóng đêm giọng nói của Cơ Mộc Ly có vẻ hết sức nhu hòa.
Thủy Y Họa lắc đầu, “Ta không sao, cũng không lạnh. Còn huynh, huynh nhanh cởi áo bào hong khô, không cẩn thận bị thương hàn bây giờ.” Nàng nói đều là thật, Cơ Mộc Ly ôm nàng vào ngực, so với mấy người Đông Phưng Lăng nàng chỉ bị ướt chân váy, không có gì đáng ngại. Hơn nữa, mặc dù nội lực của nàng không bằng Cơ Mộc Ly, nhưng bảo vệ thân thể thì tuyệt đối không vấn đề.
Cơ Mộc Ly vốn là muốn nói cái gì, ai ngờ nghe xong đề nghị của Thủy Y Họa lập tức đem lời nói nuốt trở vào. Cởi áo bào, không phải là cởi sao.... Giống như cũng không tệ lắm.
“Lăng, nổi lửa.” Cơ Mộc Ly tâm tình không tệ phân phó.
Hoả Chiết tử bị ướt không thể dùng, cũng may trong gói đồ của Đông Phương Lăng có đá lửa, hai cục đá ma sát với nhau có thể sinh ra lửa. Mà ngay từ khi lên bè Đông Phương Lăng liền buộc hai gói đồ vào bè gỗ, nếu không hai bọc đồ sớm đã bị rơi vào trong sông Hắc Hà rồi.Đơng Phương Lăng nghe lệnh, đi trước kiếm củi đốt.
Việc nhóm lửa được giải quyết, mà đồ ăn lại không có. Mấy người mang theo lương khô, bị nước làm ướt, căn bản không thể ăn nữa. Vì vậy Cơ Mộc Ly lại miễn cưỡng liếc Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ một cái, “Thập Nhất, ngươi mang theo Vương Ngũ đi vào rừng tìm quả gì có thể ăn, thuận tiện đánh mấy con thú trở lại.”
Kiếm Thập Nhất gật đầu, “Gia yên tâm, thuộc hạ đi ngay.”
Vương Ngũ hiển nhiên có chút không tình nguyện, quần áo của hắn còn ướt, nhưng là Kiếm Thập Nhất liếc mắt một cái làm cho hắn đang lầm bầm bỗng im bắt, sau đó theo sát phía sau hắn.
Kiếm Thập Nhất ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Ngu ngốc! Gia rõ ràng là muốn thân thiết với vương phi, đúng là người không có mắt.
Đợi đến mọi người đi hết, Cơ Mộc Ly mới đi lượm mấy nhánh cây khô gần đó, sau đó cắm trên mặt đất, rồi đi đến trước mặt Thủy Y Họa từ từ cởi áo bào ra, lộ ra thân thể cường tráng.
Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn, đưa tay kéo áo bào mà hắn mới cởi một nửa kéo xuống “Cởi mỗi cái áo mà cũng lề mề như vậy!”
Đem áo bào cởi ra vắt lên cành cây, mới vừa phơi xong, sau lưng liền có một thân thể để trần dán lên.
Cơ Mộc Ly từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể hơi có chút phát run,” Y Họa, Ta lạnh.”
Thủy Y Họa định đẩy hắn ra nhưng lại nhận ra thân thể hắn đang phát run, cánh tay mới vừa nâng lên lại từ từ thu về. Đừng tưởng rằng nàng tin lời Cơ Mộc Ly, trên thực tế, Thủy Y Họa biết Cơ Mộc Ly đang giả vờ, hắn có nội lực thâm hậu hộ thể, căn bản sẽ không cảm thấy lãnh. Chẳng qua nghĩ lại lúc trên bè gỗ, người đàn ông này luôn luôn toàn tâm toàn ý che chở mình, lòng Thủy Y Họa liền có chút mềm nhũn.
Tính toán một chút, bị ôm một cái cũng sẽ không ít thịt.
Dợ một chút, chờ Đông Phương Lăng mang củi về có thể nhóm lửa rồi.” Thủy Y Họa đưa tau, sờ sờ đầu hắn, vỗ nhẹ mấy cái giống như an úi.
Nhận được an ủi, Cơ Mộc Ly cong miệng cười cười, bộc phát được voi đồi tiên, dùng thân thể ở trần cọ cọ sau lưng Thủy Y Họa, còn gạt tóc trên cổ nàng ra nhẹ nhàng gặm rồi lại hôn, miệng mơ hồ nói không rõ : “Y Họa, chờ giải được Thị Huyết cổ, chúng ta liền viên phòng có được không... Ta muốn sai tất cả mọi người đi, trong phòng chỉ còn lại hai ta, sau đó... Ừm, chúng ta làm ba ngày ba đêm ...”
Thủy y Họa vẫn mặc cho hắn hàm hồ, nghe xong câu nói sau cùng, con ngươi khẽ híp một cái, thừa dịp Cơ Mộc Ly không chú ý, một cái nghiêng đầu, một tay đè chặt lồng ngực hắn, đẩy cả người hắn xuống đất, sau đó nhảy qua, đặt mông ngồi trên người hắn.
“Bịch!” Cơ Mộc Ly không đề phòng, bị đẩy ngã xuống nền đất bẩn thỉu không nói, Thủy Y Họa còn dùng lực ngồi xuống người hắn, lúc này bị ép tới thở ra một hơi.
“Y Họa, nàng lại dùng thêm chút lực nữa thì ruột gan ta cũng bị nàng nặn ra rồi.” Cơ Mộc Ly u oán nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên người hắn. Cơ Mộc Ly nhìn tư thế ngồi của hai người trong nháy mắt tâm thần lại bắt đầu nhộn nhạo.
Thủy Y Họa cười híp mắt, từ từ cúi người, vài sợi tóc theo hành động của nàng rơi xuống trên ngực Cơ Mộc Ly, lọn tóc qua lại ma sát, làm dấy lên một trận tê dại, thân thể tiếp xúc làm trong lòng hắn ngứa cực kỳ.
“Y Họa, nàng ...” Nàng làm gì vậy? Cơ Mộc Ly trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm nguwoif nọ đang áp ở trên người mình.
Không biết Tiểu hồ ly là cố ý hay vô ý, hai mắt cụp xuống, lông mi đen dài thỉnh thoảng nháy hai cái, che khuất một nửa ánh sáng trong đôi mắt, đôi môi như cánh hoa hơi cong lên, trong lúc nhất thời lại vô cùng quyễn rũ.
Tiểu hồ ly giảo hoạt hóa thân thành tiểu hồ ly quyễn rũ, Cơ Mộc Ly thấy thế tâm thần nhộn nhạo. Còn nói hắn yêu nghiệt, lúc này nàng sao với hắn yêu nghiệt gấp bao nhiêu lần.
Thủy Y Họa dùng lưỡi lướt qua môi hắn, nhất thời đổi lấy một hồi nuốt nước miếng.
“Cơ Mộc Ly, ba ngày ba đêm làm sao mà đủ đâu, dù thế nào cũng muốn mười ngày mười đêm mới đủ. Đến lúc đó ta chỉ sợ thân thể mảnh mai này của huynh không kiên trì được bao lâu, nếu như Tinh Tẫn Nhân Vong sẽ không tốt, sau này chẳng phải ta lại phải làm quả phụ?”
Thủy Y Họa vừa nói vừa vẽ vòng tròn trước ngực của hắn, cố ý trêu đùa.
Cơ Mộc Ly nghe lời này, sắc mặt hết hồng lại đen. Tiểu hồ ly này lại dám nghi ngờ năng lực của hắn! Chẳng qua, mười ngày mười đêm cái gì ... Không biết có thể ăn được hay không. Lời này cũng thực dọa nhười, nữ nhân bình thường làm sao dám nói ra miệng. Rất tốt, không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng. Nhưng là Nữ nhân này lại dám hoài nghi năng lực của hắn, không thể tha thứ.
Nó dựng thẳng thân thể , đang lúc mọi người không kịp chuẩn bị nó lại nhảy tới đây! Cả thân thể cao lớn cũng nhảy lên khỏi mặt nước , nặng nề đập về phía bè gỗ .
"A —— quái vật này đập tới chúng ta , nó đây là muốn ăn chúng ta, chạy mau! Chạy mau ——" Vương Ngũ cả kinh liên tiếp kêu to, dùng sức lấy tay vọc nước, tại thời khắc nguy cấp này , thân thể ốm yếu cũng có thể bộc phát ra lực đạo cường đại , quấy lên một đám bọt nước, bè gỗ quả thật lại tăng nhanh một chút. Đáng tiếc một ít lực đạo này là không đủ.
Mắt thấy con vật khổng lồ đã nhảy lên, rất nhanh sẽ nện xuống, Cơ Mộc Ly chân trái vừa nhấc, hướng bè gỗ bên trái dùng sức , một tay thuận thế ôm lấy eo Thủy Y Họa .
" Y Họa , ôm lấy ta!" Cơ Mộc Ly quát khẽ một câu, dứt lời, cả bè gỗ từ mặt sông Hắc Hà bay lên, lúc rắn tám chân rắn đập tới , bè gỗ lại tránh về bên trái mà đi, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích từ con vật khổng lồ .
Thân thể dài hơn mười trượng rơi vào trong nước, một đám bọt nước rất lớn văng lên , trong đó một ít hất tới bè gỗ , làm ấy người toàn thân ướt sũng, Thủy Y Họa hoàn hảo, bị Cơ Mộc Ly ôm trong ngực, chỉ ướt làn váy.
"Gia, không có sao chứ?" Đông Phương Lăng vội hỏi.
Cơ Mộc Ly nhíu mày nhìn bộ dạng chật vật của hắn , "Không nên khinh thường, quái vật này ở vào đáy sông , tùy thời có thể lại chui ra nữa ."
Bịch một tiếng, bè gỗ lần nữa rơi vào mặt nước, lần này không cần Cơ Mộc Ly nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng rối rít vận nội lực đẩy bè gỗ đi về phía trước , mà Vương Ngũ cũng vội vàng cầm mái chèo lên , vừa thở hồng hộc vừa vọc nước .
Mấy người lực đều không yếu, trong phút chốc bè gỗ lại đi được thêm mấy trượng .
Thủy Y Họa vẫn quan sát tình huống dưới sông . Nước sông lúc này đen tối vô cùng, nếu không tinh tế tra xét, căn bản không thể phát hiện được bóng dáng của con rắn tám chân đang lượn lờ trong nước , nhưng nàng vẫn nhận thấy sóng nước lăn tăn .
Đang lúc Đông Phương Lăng muốn tạm nghỉ , Thủy Y Họa chợt hô một tiếng, "Nó lại tới, mau tránh về bên phải !"
Trong lúc nàng nhắc nhở , Cơ Mộc Ly đã dồn sức vào chân làm cho bè gỗ nhanh chóng bay lên , Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng phối hợp Cơ Mộc Ly , dùng hết sức lực khống chế bè gỗ , để tránh bè gỗ bởi vì lực không đều mà rơi xuống .
Cơ hồ vừa rơi xuống không lâu, mặt nước yên lặng lại bị một con rắn to khuấy động , bọt nước văng khắp nơi, giống như một cột nước. Con rắn tám chân giống như tức giận vì bị mấy người phát hiện , miệng rắn há to , lộ ra hàm răng bén nhọn .
" Miệng con rắn kia chắc chắn có thể nuốt được một người !" Đông Phương Lăng nhìn miệng rắn , không nhịn được cảm khái một câu.
"Đông Phương Lăng , ngươi còn có tâm tư đế ý cái này? Nhanh đi phía trước !" Bè gỗ mới rơi xuống , Thủy Y Họa cũng bắt đầu vận dụng nội lực đẩy bè gỗ, giống như thấy được một cổ lực đạo cường đại đang khống chế hướng đi của bè gỗ , trong mắt Thủy Y Họa lóe lên chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Mộc Ly .
Người này tay vẫn còn ôm hông nàng , chưa từng buông ra , giống như là đem Thủy Y Họa trở thành vật bên người , cho dù tới chỗ nào cũng phải mang theo.
Thấy nàng nhìn mình, Cơ Mộc Ly cười nhạt, " Y Họa đừng sợ, chẳng qua là chơi trò chơi mà thôi, nó đuổi theo chúng ta tránh, sớm muộn chúng ta sẽ tới bờ bên kia."
Thủy Y Họa luôn cho rằng Cơ Mộc Ly nội lực thâm hậu, nhưng không nghĩ tới người này lợi hại đến trình độ này . Nếu không phải bây giờ hoàn cảnh không đúng , nàng nhất định phải tìm hiểu một phen , không thể không nói người này thật sự thú vị !
Nhẹ hừ một tiếng, Thủy Y Họa không thèm để ý , mặc kệ Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất chịu ép buộc.
Cơ Mộc Ly nói quả thật không sai , lúc vừa bắt đầu rắn tám chân còn mang theo một chút sát ý, nhưng qua lại mấy lần sau, cả người khí thế thay đổi hoàn toàn, căn bản là giống như một đứa trẻ ham chơi , bè gỗ đi nơi nào , nó liền đuổi kịp nơi đó, thân thể lượn lờ dưới nước , thoạt nhìn giống như có chút hưng phấn.
Thủy Y Họa phỏng đoán trong lòng mấy con rắn tám chân chắc là nghĩ như thế này : Ây da , lão tử tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được món đồ chơi !
Như vậy qua lại gần mười lần sau , bè gỗ cuối cùng đã tới bờ bên kia , mà con rắn tám chân kia giống như sợ cái gì liền dừng ở ngoài khoảng năm sáu trượng rồi không có gần thêm nữa, chỉ lộ ra một phần ba thân thể, cả người đứng thẳng ở giữa sông Hắc Hà , con ngươi to lớn nhìn chằm chằm mấy người trên bè gỗ , thân thể to lớn giật giật , thỉnh thoảng thè lưỡi ra .
Đông Phương Lăng thấy thế khóe miệng co giật, "Tại sao ta cảm thấy quái vật này giống như có chút luyến tiếc , nhất định là ta hoa mắt!"
Bất kể là hoa mắt hay không hoa mắt, mấy người cuối cùng yên tĩnh cập vào bờ, mà con vật khổng lồ cũng không đi tới nữa.
Trơ mắt nhìn món đồ chơi của mình tiến vào đất bằng sau, rán tám chân từ từ chìm vào trong nước sông, chỉ lộ ra nửa đầu rắn, miễn cưỡng náp một cái,nửa đầu rắn cũng từ từ chìm vào đáy nước.
“Chúng ta lên bờ, lên bờ!” Vương Ngũ ôm bụng đầy hưng phấn rời khỏi bè gỗ ướt nhẹp. Mấy lần giao chiến với rắn khổng lồ, hắn vẫn dùng hai tay ôm chặt bè gỗ. Nếu không phải như thế chỉ sợ đã sớm rơi trong nước rồi! Lúc này lên bờ, trong bụng một trận ghê tởm.
Quần áo của mấy người đã sớm rách bây giờ lại bị nước sông xối ướt sũng, Thủy Y Họa mới vừa hắt hơi một cái thì đã thấy một dòng nước ấm từ lưng truyền vào trong cơ thể, chạy đến lục phủ ngũ tạng.
Cơ Mộc Ly một tay ấp vào lưng nàng, một tay khác nắm ở hông nàng, dòng nước ấm là hắn dùng nội lực truyền vào trong người nàng.
“Y Họa, còn lạnh không?” Trong bóng đêm giọng nói của Cơ Mộc Ly có vẻ hết sức nhu hòa.
Thủy Y Họa lắc đầu, “Ta không sao, cũng không lạnh. Còn huynh, huynh nhanh cởi áo bào hong khô, không cẩn thận bị thương hàn bây giờ.” Nàng nói đều là thật, Cơ Mộc Ly ôm nàng vào ngực, so với mấy người Đông Phưng Lăng nàng chỉ bị ướt chân váy, không có gì đáng ngại. Hơn nữa, mặc dù nội lực của nàng không bằng Cơ Mộc Ly, nhưng bảo vệ thân thể thì tuyệt đối không vấn đề.
Cơ Mộc Ly vốn là muốn nói cái gì, ai ngờ nghe xong đề nghị của Thủy Y Họa lập tức đem lời nói nuốt trở vào. Cởi áo bào, không phải là cởi sao.... Giống như cũng không tệ lắm.
“Lăng, nổi lửa.” Cơ Mộc Ly tâm tình không tệ phân phó.
Hoả Chiết tử bị ướt không thể dùng, cũng may trong gói đồ của Đông Phương Lăng có đá lửa, hai cục đá ma sát với nhau có thể sinh ra lửa. Mà ngay từ khi lên bè Đông Phương Lăng liền buộc hai gói đồ vào bè gỗ, nếu không hai bọc đồ sớm đã bị rơi vào trong sông Hắc Hà rồi.Đơng Phương Lăng nghe lệnh, đi trước kiếm củi đốt.
Việc nhóm lửa được giải quyết, mà đồ ăn lại không có. Mấy người mang theo lương khô, bị nước làm ướt, căn bản không thể ăn nữa. Vì vậy Cơ Mộc Ly lại miễn cưỡng liếc Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ một cái, “Thập Nhất, ngươi mang theo Vương Ngũ đi vào rừng tìm quả gì có thể ăn, thuận tiện đánh mấy con thú trở lại.”
Kiếm Thập Nhất gật đầu, “Gia yên tâm, thuộc hạ đi ngay.”
Vương Ngũ hiển nhiên có chút không tình nguyện, quần áo của hắn còn ướt, nhưng là Kiếm Thập Nhất liếc mắt một cái làm cho hắn đang lầm bầm bỗng im bắt, sau đó theo sát phía sau hắn.
Kiếm Thập Nhất ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Ngu ngốc! Gia rõ ràng là muốn thân thiết với vương phi, đúng là người không có mắt.
Đợi đến mọi người đi hết, Cơ Mộc Ly mới đi lượm mấy nhánh cây khô gần đó, sau đó cắm trên mặt đất, rồi đi đến trước mặt Thủy Y Họa từ từ cởi áo bào ra, lộ ra thân thể cường tráng.
Thủy Y Họa liếc mắt nhìn hắn, đưa tay kéo áo bào mà hắn mới cởi một nửa kéo xuống “Cởi mỗi cái áo mà cũng lề mề như vậy!”
Đem áo bào cởi ra vắt lên cành cây, mới vừa phơi xong, sau lưng liền có một thân thể để trần dán lên.
Cơ Mộc Ly từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể hơi có chút phát run,” Y Họa, Ta lạnh.”
Thủy Y Họa định đẩy hắn ra nhưng lại nhận ra thân thể hắn đang phát run, cánh tay mới vừa nâng lên lại từ từ thu về. Đừng tưởng rằng nàng tin lời Cơ Mộc Ly, trên thực tế, Thủy Y Họa biết Cơ Mộc Ly đang giả vờ, hắn có nội lực thâm hậu hộ thể, căn bản sẽ không cảm thấy lãnh. Chẳng qua nghĩ lại lúc trên bè gỗ, người đàn ông này luôn luôn toàn tâm toàn ý che chở mình, lòng Thủy Y Họa liền có chút mềm nhũn.
Tính toán một chút, bị ôm một cái cũng sẽ không ít thịt.
Dợ một chút, chờ Đông Phương Lăng mang củi về có thể nhóm lửa rồi.” Thủy Y Họa đưa tau, sờ sờ đầu hắn, vỗ nhẹ mấy cái giống như an úi.
Nhận được an ủi, Cơ Mộc Ly cong miệng cười cười, bộc phát được voi đồi tiên, dùng thân thể ở trần cọ cọ sau lưng Thủy Y Họa, còn gạt tóc trên cổ nàng ra nhẹ nhàng gặm rồi lại hôn, miệng mơ hồ nói không rõ : “Y Họa, chờ giải được Thị Huyết cổ, chúng ta liền viên phòng có được không... Ta muốn sai tất cả mọi người đi, trong phòng chỉ còn lại hai ta, sau đó... Ừm, chúng ta làm ba ngày ba đêm ...”
Thủy y Họa vẫn mặc cho hắn hàm hồ, nghe xong câu nói sau cùng, con ngươi khẽ híp một cái, thừa dịp Cơ Mộc Ly không chú ý, một cái nghiêng đầu, một tay đè chặt lồng ngực hắn, đẩy cả người hắn xuống đất, sau đó nhảy qua, đặt mông ngồi trên người hắn.
“Bịch!” Cơ Mộc Ly không đề phòng, bị đẩy ngã xuống nền đất bẩn thỉu không nói, Thủy Y Họa còn dùng lực ngồi xuống người hắn, lúc này bị ép tới thở ra một hơi.
“Y Họa, nàng lại dùng thêm chút lực nữa thì ruột gan ta cũng bị nàng nặn ra rồi.” Cơ Mộc Ly u oán nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên người hắn. Cơ Mộc Ly nhìn tư thế ngồi của hai người trong nháy mắt tâm thần lại bắt đầu nhộn nhạo.
Thủy Y Họa cười híp mắt, từ từ cúi người, vài sợi tóc theo hành động của nàng rơi xuống trên ngực Cơ Mộc Ly, lọn tóc qua lại ma sát, làm dấy lên một trận tê dại, thân thể tiếp xúc làm trong lòng hắn ngứa cực kỳ.
“Y Họa, nàng ...” Nàng làm gì vậy? Cơ Mộc Ly trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm nguwoif nọ đang áp ở trên người mình.
Không biết Tiểu hồ ly là cố ý hay vô ý, hai mắt cụp xuống, lông mi đen dài thỉnh thoảng nháy hai cái, che khuất một nửa ánh sáng trong đôi mắt, đôi môi như cánh hoa hơi cong lên, trong lúc nhất thời lại vô cùng quyễn rũ.
Tiểu hồ ly giảo hoạt hóa thân thành tiểu hồ ly quyễn rũ, Cơ Mộc Ly thấy thế tâm thần nhộn nhạo. Còn nói hắn yêu nghiệt, lúc này nàng sao với hắn yêu nghiệt gấp bao nhiêu lần.
Thủy Y Họa dùng lưỡi lướt qua môi hắn, nhất thời đổi lấy một hồi nuốt nước miếng.
“Cơ Mộc Ly, ba ngày ba đêm làm sao mà đủ đâu, dù thế nào cũng muốn mười ngày mười đêm mới đủ. Đến lúc đó ta chỉ sợ thân thể mảnh mai này của huynh không kiên trì được bao lâu, nếu như Tinh Tẫn Nhân Vong sẽ không tốt, sau này chẳng phải ta lại phải làm quả phụ?”
Thủy Y Họa vừa nói vừa vẽ vòng tròn trước ngực của hắn, cố ý trêu đùa.
Cơ Mộc Ly nghe lời này, sắc mặt hết hồng lại đen. Tiểu hồ ly này lại dám nghi ngờ năng lực của hắn! Chẳng qua, mười ngày mười đêm cái gì ... Không biết có thể ăn được hay không. Lời này cũng thực dọa nhười, nữ nhân bình thường làm sao dám nói ra miệng. Rất tốt, không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng. Nhưng là Nữ nhân này lại dám hoài nghi năng lực của hắn, không thể tha thứ.