Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Ngày kế, trong vương phủ mỗi hạ nhân đều mang đôi mắt thâm quầng làm việc, trường hợp trông cực kỳ buồn cười .
Đông Phương Lăng vừa ra khỏi cửa đã bị hạ nhân mời đến Trúc Hương các.
"Gia, bảo ta có chuyện gì ?" Đông Phương Lăng cố nhịn không ngáp , chăm chú nhìn nam nhân trước mắt chỉ muốn tát cho một cái, trong lòng khinh thường .
Cười cười cười, xem bộ dáng ngốc nghếch của ngài ,không phải là được làm cha sao, có gì đắc ý? !
Thủy Y Họa đã tỉnh, lúc này ngồi ở đầu giường, mà Cơ Mộc Ly ôm nàng, không để nàng lộn xộn, giống như trong lòng ôm là bảo bối quý giá nhất trên đời này vậy .
"Lăng, nhanh qua đây kiểm tra cho vương phi một cái ! Mau mau!" Cơ Mộc Ly hưng phấn hai mắt sáng lên,ngocthuybachdanglqd trong mắt ánh sáng giống như đã giằng co cả một đêm khuya.
Đông Phương Lăng trong lòng trợn mắt , bắt mạch cho Thủy Y Họa xong , nói: "Vương phi thai tượng thật ổn định, thân mình cũng tốt thật sự, không cần thiết phải uống thuốc bổ gì cả ."
Cho dù hai ngày trước quá độ mệt nhọc, Đông Phương Lăng cũng đã sớm cho nàng ăn thuốc bổ , giờ phút này đương nhiên là không có vấn đề gì . Nghĩ vậy , ho hai tiếng, "Thuộc hạ đã quên chúc mừng , chúc mừng gia, ngài được làm cha rồi !"
Cơ Mộc Ly cười ha hả, tâm tình thật tốt nói: "Đợi lát nữa nói với mọi người , tháng này trong phủ tiền tiêu vặt của mỗi người tăng gấp đôi , còn có, chuyện Y Họa có thai phải nhanh chóng nói cho hạ nhân , phải đảm bảo mỗi người đều biết . Rồi dặn dò các nàng ngày thường hầu hạ dụng tâm chút , xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho bọn họ!"
Đông Phương Lăng nghẹn họng không nói gì . Này còn phải nói cho hạ nhân sao? Cũng không biết tối qua là ai trốn ở góc tường cười cả đêm, còn ngửa mặt lên trời rống to phải làm cha , phải làm cha , cười một tiếng làm mọi người khiếp sợ , cả đêm đều ngủ không yên. Nghe xong tiếng quỷ rống sói tru, chuyện vương phi có thai còn có ai chẳng biết hả ?
"Gia yên tâm, lát nữa thuộc hạ sẽ nói ." Đông Phương Lăng trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, trên mặt mũi vẫn là mỉm cười , miễn cho tôn đại Phật này lại lấy hắn khai đao.
" Hả ? Lăng , hai mắt của ngươi thế nào lại tím bầm vậy hả ?" Cơ Mộc Ly có thế này mới nhìn thấy cặp mắt gấu mèo của Đông Phương Lăng .
"Này... Đây là tối hôm qua ngủ không ngon, thuộc hạ tối qua gặp ác mộng, mơ thấy có người ở bên tai ta không ngừng niệm chú, luôn luôn nói tới hừng đông, rồi sau thành bộ dáng này rồi." Đông Phương Lăng ẩn ẩn xem xét hai người liếc mắt một cái, trả lời.
Cơ Mộc Ly nghe xong, lập tức lòng từ bi vẫy tay, "Đã nhiều ngày ngươi liền nghỉ cho khỏe đi, gia chuẩn ngươi vài ngày nghỉ ."
Đông Phương Lăng đang muốn cảm động đến rơi nước mắt , lại nghe đến một câu, " Nhưng mà ngươi phải cam đoan hễ Y Họa kêu là tới." Đông Phương Lăng lúc đó liền tức giận đến mức muốn cắn chết đôi vợ chồng này .
Sắp xếp xong xuôi mọi việc , Cơ Mộc Ly lại lại đi tới bóp vai cho Thủy Y Họa , thái độ hầu hạ hoàn mỹ như làm gương cho tất cả nam nhân trong thiên hạ này , làm cho Đông Phương Lăng kinh hách hai mắt đều nhanh lồi ra đến đây.
Đây tuyệt đối không phải chủ tử của hắn , tuyệt đối không là!
Đông Phương Lăng vẻ mặt hoảng hốt đi xa , một bộ dáng bị tàn phá .
Người đi rồi, Thủy Y Họa cười mắng đấm vào vai Cơ Mộc LY vài cái, " Suốt ngày bắt nạt Đông Phương Lăng, huynh làm chủ tử thật đúng là uy phong nhỉ ?"
Cơ Mộc Ly cười tủm tỉm cầm mặt nàng , "Ta này không phải vì tốt cho Y Họa sao , hiện thời trong bụng còn có nữ nhi bảo bối của chúng ta , ta nhiều sai sử Lăng, Lăng cũng sẽ không thể để ý, hắn chính là ngoài miệng oán giận một chút mà thôi."
Thủy Y Họa phì một tiếng bật cười, "Ta nói Cơ Mộc Ly , huynh thế nào lại biết trong bụng ta là nữ nhi rồi hả ? Hơn nữa nam nhân bọn huynh không phải đều là thích nhi tử sao?"
Cơ Mộc Ly đưa tay vuốt bụng Thủy Y Họa , vẻ mặt cực kì thỏa mãn, "Ta cảm thấy nữ nhi rất tốt , nhất định sẽ giảo hoạt đáng yêu giống như nàng ."
"Nếu ta đây sinh con trai thì sao ? Chắc huynh không cần nữa hả ?" Thủy Y Họa hai mắt nhíu lại, nguy hiểm trừng hắn.
"Ha ha, chỉ cần là Y Họa sinh, mặc kệ nam nữ ta đều thích." Cơ Mộc Ly lập tức đem tiểu kiều thê ôm vào trong ngực dỗ, "Hơn nữa, về sau chúng ta khẳng định không chỉ có một đứa trẻ, ta lần sau thêm chút sức lực , nhất định phải làm cho nàng một lần sinh sẽ là sinh đôi hoặc là sinh ba ."
" Ta phi, Cơ Mộc Ly huynh nghĩ ta là heo hay là mèo ? Một thai có thể sinh bảy tám?"
Cơ Mộc Ly ôm nàng nở nụ cười ha ha . Hai người ôm thành một đoàn, dính chặt không buông .
•
Lại quá mấy ngày, triều đình bắt đầu ổn định lại , Cơ Văn Kỳ đã trở thành tân quân được cả triều đình công nhận , trong triều thế lực cũng tiến hành một lần đại thanh tẩy.
Tuy rằng là đại thanh tẩy, nhưng Cơ Văn Kỳ lại đối với những đại thần từng theo Thái Tử chỉ xử phạt giáng chức , những đại thần này tự nhiên là mang ơn.
Không chỉ như vậy, Cơ Văn Kỳ còn cải cách chế độ khoa cử , tất cả dân chúng của nước Hỏa Vũ chỉ cần thân thế trong sạch có thể tham gia khoa cử, con cháu vương hầu tướng muốn đi sĩ đồ cũng phải bắt đầu từ đầu , không có ưu thế gì .
Lúc này Ngự Thư Phòng, đại môn khép chặt, trong phòng ba người sắc mặt ngưng trọng.
"Hoàng thượng là muốn phá giải bảo tàng?" Thủy Y Họa hỏi.
Cơ Văn Kỳ nho nhã cười, "Đệ muội không cần đa lễ, cứ bảo ta một tiếng đại ca hoặc hoàng huynh giống như Mộc Ly là được rồi ."
Chuyện bí mật về bốn bức họa cổ , trong hoàng thất Hỏa Vũ trừ bỏ Cơ Lạc Phong và Cơ Mộc Ly biết, thì một người khác đó là Cơ Văn Kỳ . Hơn nữa thời gian hắn biết đến không phải là lúc vừa mới lên làm ngôi vị hoàng đế , mà là từ rất lâu rồi .
Sau khi Cơ Mộc Ly nhận định người này , giữa hai người có rất nhiều việc đều trở nên cởi mở , người thông minh trong lúc đó không cần thiết phải giấu diếm, như vậy ngược lại bất lợi cho việc ở chung. Cho nên, lúc Cơ Mộc Ly biết ở trên yến hội của Lam Đằng người động tay chân chính là Cơ Văn Kỳ, mà Cơ Văn Kỳ cũng biết trước hắn và Thủy Y Họa đã lấy trộm bức họa hoa lan .
"Trẫm đã nghĩ thật lâu, bí mật về bảo tàng mấy trăm năm kia nếu luôn luôn không cởi bỏ, như vậy bảo tàng đó đối với hòa bình của bốn nước chính là một sự uy hiếp, mỗi một quốc quân khi biết được bí mật này đều sẽ nhớ tới đồn đãi nhất thống thiên hạ , rồi sau... Dã tâm bành trướng, vĩnh viễn không ngừng.
Văn Nhân Dịch đem bức họa hoa lan ra , hành động này đã phá vỡ hòa bình trăm năm qua , làm cho ba nước còn lại đều biết bí mật này không phải là gió thổi nhà trống, bốn bức họa cổ quả thật tồn tại. Trước đó vài ngày ở Tuyết Ly lại xảy ra chuyện quỷ đồng tử , càng khẳng định chuyện bảo tàng càng thêm chân thật, trẫm đoán rằng, quốc quân của bốn nước đều bắt đầu rục rịch rồi."
"Bao gồm cả hoàng thượng sao?" Thủy Y Họa cười hỏi, trong mắt ý cười lại rất nhẹ.
" Y Họa , không được vô lễ với hoàng huynh. " Cơ Mộc Ly răn dạy một câu, nhéo nhéo tay nàng.
"Vô phương. Đệ muội là người ăn nói thẳng thắn , trẫm thích nói chuyện với người như thế ." Trên mặt Cơ Văn Kỳ không có chút không vui nào , tươi cười ngược lại càng thêm rõ ràng một ít.
"Đệ muội hỏi không sai, trong này tự nhiên cũng bao gồm trẫm." Cơ Văn Kỳ xem hai người ân ái có thêm , cười nhạt nói: "Trẫm không thể nói là người có dã tâm, nhưng cũng là người không dễ bắt nạt . Nếu chuyện bảo tàng sớm hay muộn sẽ bị vạch trần, vì sao không để trẫm đến thôi động nó, làm cho nó sớm ngày thành hiện thực, miễn cho luôn luôn đặt ở nơi đó hấp dẫn một ít người có dã tâm bồng bột ."
Cơ Mộc Ly ánh mắt chợt lóe, "Hoàng huynh, chẳng lẽ ngài tưởng..."
Thủy Y Họa cũng là sửng sốt, Cơ Văn Kỳ chẳng lẽ là ý tứ kia ?
Cơ Văn Kỳ gật đầu, "Trẫm không biết truyền thuyết này là thế nào lưu truyền tới nay, bốn bức họa giao cho quốc quân của bốn lại có mục đích gì ? Nhưng là trẫm rất muốn tìm ra bảo tàng trong truyền thuyết , rồi sau... Hủy nó đi !"
Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly liếc nhau, không hiểu hỏi, "Hoàng huynh nghĩ không khỏi rất đơn giản , nếu như bảo tàng là một đống núi vàng núi bạc, nên như thế nào tiêu hủy? Cho dù không là vàng bạc châu báu, người mở đường tìm kiếm bảo tàng cũng giống như là Đường Lang, hoàng huynh lại như thế nào xác định, chúng ta nhất định có thể hủy diệt trước khi Hoàng Tước tới ?"
Cơ Văn Kỳ đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó trên mặt lập tức hiện lên thưởng thức xem nữ nhân trước mắt này, "Trẫm trước kia liền không hiểu sao Mộc Ly làm sao có thể khăng khăng một mực nhận định muội, trước kia chỉ cho là đệ muội tài mạo đều đủ, hiện tại trẫm mới biết được, đó chẳng qua là một góc , trên người đệ muội thực sự hấp dẫn người khác nhiều lắm, trẫm cũng bị hấp dẫn rồi."
"Hoàng huynh!" Cơ Mộc Ly sắc mặt khẽ biến , không vui ai oán nói: "Hoàng huynh thế nào có thể trước mặt ta khoét góc tường hả ? !"
"Ha ha... Xem xem bộ dáng bao che cho con của đệ này , trẫm chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi."
Thủy Y Họa nhưng là thoải mái nhận Cơ Văn Kỳ ca ngợi, cười nói: "Hoàng huynh tán thưởng, lúc trước nếu không là hỗn đản này mặt dày mày dạn quấn quít lấy ta, ta đã sớm ném hắn đi qua cuộc sống tiêu dao rồi ."
Cơ Mộc Ly nghe vậy, lập tức khẽ trừng mắt, " Y Họa nàng dám? !"
Cơ Văn Kỳ cười lắc đầu, đồng thời trong lòng lại có chút vui mừng. Mẫu thân của hắn xuất thân đê tiện, cho dù sau khi chết bị truy phong Liên phi cũng không thể che giấu chuyện thật về thân phận đê tiện của mẫu thân hắn . Bởi vì một câu nói của phụ hoàng , hắn từ nhỏ là bị Như phi dưỡng, nữ tử này đối đãi với hắn giống như con trai ruột , thân phận của hắn cũng đi theo nâng lên không ít .Cho đến về sau khi Cơ Mộc Ly sinh ra, phụ hoàng mới giao hắn cho phi tử khác nhận nuôi.
Lúc đó , hắn rất hận Cơ Lạc Phong, bởi vì hắn tìm được tình yêu thương trên người Như phi mà người khác không có được , mà chỉ vì một câu nói của hắn , làm cho bọn họ tách ra . Khi đó hắn còn nhỏ, nên hắn hận cả Cơ Mộc Ly . Bởi vì nếu Như phi không sinh ra hắn , bản thân sẽ luôn luôn đi theo mẫu thân ôn hòa như nước này .
Ai đoán được sau này cho dù Như phi có đứa nhỏ của riêng mình cũng thường xuyên đi xem hắn, trong lòng hắn lại như thế nào không cảm kích? Nữ tử kia đã sắm một nhân vật quan trọng nhất trong lòng hắn , là người mà cả đời này hắn tôn trọng nhất .
Hắn còn nhớ mang máng khi đó, hắn ôm Cơ Mộc Ly nhỏ hơn mình bốn tuổi , cùng nhau nằm ở trong lòng Như phi . Sáng sớm ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ôn hòa thoải mái, thanh âm của nữ nhân mềm mại kể chuyện xưa, thỉnh thoảng lại bóc vỏ trái cây bỏ vào trong miệng của hắn . Hắn híp mắt nhìn nữ nhân này , cảm thấy nàng là mẫu thân từ ái nhất thiên hạ này .
Sau này, Như phi đi, không có người như vậy đối hắn, mà hắn cũng dần dần hiểu được trong cung a dua nịnh hót, ngươi lừa ta gạt.
Khi đó hắn có tâm che chở Cơ Mộc Ly , nhưng là hắn ngay tự bảo vệ mình cũng không có thể, lại thế nào bảo hộ ấu đệ. Cho đến về sau phụ hoàng đối ấu đệ giật mình sinh lòng áy náy, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà hắn cũng chỉ có thể trơ mắt xem cái kia hồi nhỏ mềm yếu trở nên càng ngày càng càn rỡ, phong lưu lại đa tình, liền tính tuyên bố bản thân là đoạn tụ cũng có thể như thế đúng lý hợp tình. Lại sau này, tiểu tử này cưới nữ tử mà Tuyết Ly đưa đến , liền biến thành đức hạnh như hiện tại.
Cơ Văn Kỳ day day trán , tiểu tử này rốt cục hạnh phúc , về sau liền tính dưới cửu tuyền thấy Như phi, hắn cũng có thể không thẹn với lương tâm rồi.
" Được rồi , Mộc Ly đệ kệ đệ muội đi, đều mau thành cha , còn không có chững chạc ." Cơ Văn Kỳ không đồng ý trừng mắt nhìn Cơ Mộc Ly liếc mắt một cái.
Cơ Mộc Ly á khẩu không trả lời được, hoàng huynh có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không , hắn khi nào thì không nhường Y Họa rồi hả ? Trên đời này người có thể nhường hắn che chở đến tận đây cũng chỉ có một mình Thủy Y Họa mà thôi.
"Về phần đệ muội nói trẫm cũng suy nghĩ quá, nếu như bảo tàng này chính là vàng bạc châu báu , thì Hoàng thất bốn nước sẽ không đem bí mật truyền lưu đến nay , được đến vàng bạc châu báu có thể nhất thống thiên hạ? Này càng là chuyện cười, cho nên trẫm cho rằng, bảo tàng này phải có vật khác , thật có thể là binh thư trận pháp thất truyền , cũng có thể là một ít phương pháp trị quốc trân quý ." Cơ Văn Kỳ suy nghĩ nói.
Thủy Y Họa ánh mắt sáng ngời, "Hoàng huynh nói khả năng tính rất lớn, nếu như quả thật là một ít thuật Kỳ Môn Độn Giáp hoặc là binh thư thất truyền vậy thì quả là có lợi cho việc tác chiến . Hủy thật đáng tiếc, hoàng huynh thật ác độc quyết tâm?"
Cơ Văn Kỳ cười nói: "Nói thật, trẫm cũng hạ không được quyết tâm. Nhưng là, nếu thứ này nhất định trở thành tai họa , trẫm đành phải làm như vậy rồi."
"Hoàng huynh thật sự khí phách, nếu như là ta, khẳng định luyến tiếc." Thủy Y Họa cười khẽ.
Cơ Mộc Ly trầm mặc hồi lâu , ngưng sắc nói : "Nếu đây thật sự là hoàng huynh muốn, thần đệ sẽ tận lực đi làm."
Cơ Văn Kỳ ý cười chậm rãi thu vào, không khỏi thở dài một tiếng, "Mộc Ly , ta biết đệ không thích cuộc sống trong cung , ta làm sao không nghĩ phong đệ một cái tước vị Vương Gia nhàn tản , tùy ý đệ đi theo đệ muội du sơn ngoạn thủy, nhưng thiên hạ này một ngày không yên ổn, trong lòng ta cũng quá không xong, các ngươi... Các ngươi nếu là không đồng ý lội vũng nước đục này , đại ca cũng không ép các ngươi, các ngươi liền rời đi đi..."
Hắn nói những lời này là những câu từ tận phế phủ, cũng không có lại tự xưng trẫm.
Cơ Mộc Ly hơi hơi mấp máy miệng, "Lúc ta còn nhỏ liền biết, đại ca luôn luôn âm thầm quan tâm ta, này phần ân tình ta luôn luôn đều nhớ kỹ, lớn lên sau, đại ca ngươi vì tị hiềm, cho nên cũng không lại gần ta . Bây giờ trên đời này ta cũng chỉ còn một mình huynh là người thân , ta không giúp huynh lại giúp ai?"
Cơ Văn Kỳ nghe xong lời này, trong lòng có chút vui mừng lại có chút xót xa, hắn này nửa đời trước đều giấu tài cùng mưu hoa, nơi nào có thời gian thể hội tình cảm huynh đệ . Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một người , hắn chậm rãi nhíu mi, hỏi dò, "Mộc Ly, phụ hoàng hắn luôn luôn chờ đệ đi thăm, đệ..."
Nói đến phần sau hắn cũng nói không nên lời , phụ hoàng đã từng làm chuyện sai quả thật làm cho Mộc Ly bị tổn thương , nhưng hắn cũng biết lão nhân kia kỳ thực là thật tâm yêu thương Mộc Ly . Xem người nọ thân thể ngày càng lụn bại, trong lòng hắn chỗ sâu nhất này một tia oán niệm sớm đã không còn, ngược lại có chút thương hại người kia.
Dù nói thế nào, người nọ đều là phụ thân của bọn họ .
Cơ Mộc Ly sắc mặt đột biến, rất nhanh dời đi đề tài, "Hoàng huynh yên tâm, chuyện bảo tàng thần đệ sẽ phụ trách hoàn toàn , canh giờ cũng không sớm, thần đệ cùng vương phi trước hết cáo từ ."
"Mộc Ly , ai, được rồi, các ngươi lui ra đi..."
Ra Ngự Thư Phòng, Thủy Y Họa hơi hơi kéo kéo góc áo Cơ Mộc Ly , ôn nhu nói: "Mộc Ly, đi xem hắn đi, cho dù chán ghét hắn cũng không có khả năng cả đời không thấy. Hơn nữa, có một số việc không bằng giáp mặt nói rõ ràng."
Cơ Mộc Ly mặt trầm xuống liếc nhìn nàng, ôm lấy eo nàng đi thẳng về phía trước , đi hơn mười bước , bước chân dừng một chút, rốt cục vẫn là xoay người lại .
Thủy Y Họa lén lút cười thầm. Vừa rồi Cơ Mộc Ly nếu không nghe lời nàng, nàng nhất định véo lỗ tai của hắn .
Cơ Mộc Ly nhớ được, lần trước gặp người nọ cũng không có cách xa bao lâu, nhưng là lúc này đây gặp lại người nọ, người nọ thoạt nhìn rõ ràng thương lão rất nhiều.
Liền tính được tôn là Thái Thượng Hoàng, sống qua những ngày thanh nhàn , thân thể hắn cũng không phải rất tốt. Lúc Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa đi qua , hắn đang ngồi cạnh cái bàn đá dưới tàng cây , trên bàn bày một bàn cờ đang chơi dở . Hắn xoay người ở đàng kia nghiên cứu, lưng có vẻ hơi còng , mái tóc hoa râm trước kia giống như qua một đêm toàn bộ trắng, thoạt nhìn nhưng lại giống lão nhân tuổi xế chiều .
Nghe đến phía sau có tiếng bước chân, hắn bỗng nhiên che miệng ho , thanh âm già nua , cũng không có quay đầu, chỉ thản nhiên hỏi: "Ngô công công, ngươi tìm đến người biết chơi cờ ?"
Thủy Y Họa nghiêng đầu nhìn phản ứng của Cơ Mộc Ly , vẻ mặt của hắn vẫn đạm mạc như trước kia , chính là ánh mắt kia trở nên càng thêm thâm thúy, lòe lòe nhấp nháy cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giống như phát hiện phía sau không có người đáp lời, Cơ Lạc Phong nhịn không được lại ho khan vài tiếng, giọng nói nặng nề , "Ngô công công?"
Tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần, Cơ Lạc phong phát hiện không đúng , mạnh mẽ quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi mắt không có cảm xúc của Cơ Mộc Ly .
"Ly nhi?" Cơ Lạc Phong khó có thể tin nhìn chằm chằm người tới, lúc quét đến Thủy Y Họa đi phía sau Cơ Mộc Ly , rốt cục tin tưởng bản thân không có hoa mắt, trong lòng vui vẻ, "Ly nhi, con đến thăm cô hả ?"
Cơ Mộc Ly mặt không biểu cảm ngồi xuống cạnh bàn đá , cũng không ngẩng đầu lên xem ván cờ trên bàn , chỉ nhẹ giọng nói : "Ta đến chơi cờ..."
Cuộc sống liền như ván cờ, ai có thể cam đoan mỗi một nước đi đều là đúng ? Cờ đã đi không thể thu lại , những chuyện đã làm cũng không thể quay lại , nhưng không ảnh hưởng tới thắng lợi cuối cùng . Chính là, trong này chứa nhiều cay đắng ngọt bùi , chỉ có người đang chơi cờ biết được...
Đông Phương Lăng vừa ra khỏi cửa đã bị hạ nhân mời đến Trúc Hương các.
"Gia, bảo ta có chuyện gì ?" Đông Phương Lăng cố nhịn không ngáp , chăm chú nhìn nam nhân trước mắt chỉ muốn tát cho một cái, trong lòng khinh thường .
Cười cười cười, xem bộ dáng ngốc nghếch của ngài ,không phải là được làm cha sao, có gì đắc ý? !
Thủy Y Họa đã tỉnh, lúc này ngồi ở đầu giường, mà Cơ Mộc Ly ôm nàng, không để nàng lộn xộn, giống như trong lòng ôm là bảo bối quý giá nhất trên đời này vậy .
"Lăng, nhanh qua đây kiểm tra cho vương phi một cái ! Mau mau!" Cơ Mộc Ly hưng phấn hai mắt sáng lên,ngocthuybachdanglqd trong mắt ánh sáng giống như đã giằng co cả một đêm khuya.
Đông Phương Lăng trong lòng trợn mắt , bắt mạch cho Thủy Y Họa xong , nói: "Vương phi thai tượng thật ổn định, thân mình cũng tốt thật sự, không cần thiết phải uống thuốc bổ gì cả ."
Cho dù hai ngày trước quá độ mệt nhọc, Đông Phương Lăng cũng đã sớm cho nàng ăn thuốc bổ , giờ phút này đương nhiên là không có vấn đề gì . Nghĩ vậy , ho hai tiếng, "Thuộc hạ đã quên chúc mừng , chúc mừng gia, ngài được làm cha rồi !"
Cơ Mộc Ly cười ha hả, tâm tình thật tốt nói: "Đợi lát nữa nói với mọi người , tháng này trong phủ tiền tiêu vặt của mỗi người tăng gấp đôi , còn có, chuyện Y Họa có thai phải nhanh chóng nói cho hạ nhân , phải đảm bảo mỗi người đều biết . Rồi dặn dò các nàng ngày thường hầu hạ dụng tâm chút , xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho bọn họ!"
Đông Phương Lăng nghẹn họng không nói gì . Này còn phải nói cho hạ nhân sao? Cũng không biết tối qua là ai trốn ở góc tường cười cả đêm, còn ngửa mặt lên trời rống to phải làm cha , phải làm cha , cười một tiếng làm mọi người khiếp sợ , cả đêm đều ngủ không yên. Nghe xong tiếng quỷ rống sói tru, chuyện vương phi có thai còn có ai chẳng biết hả ?
"Gia yên tâm, lát nữa thuộc hạ sẽ nói ." Đông Phương Lăng trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, trên mặt mũi vẫn là mỉm cười , miễn cho tôn đại Phật này lại lấy hắn khai đao.
" Hả ? Lăng , hai mắt của ngươi thế nào lại tím bầm vậy hả ?" Cơ Mộc Ly có thế này mới nhìn thấy cặp mắt gấu mèo của Đông Phương Lăng .
"Này... Đây là tối hôm qua ngủ không ngon, thuộc hạ tối qua gặp ác mộng, mơ thấy có người ở bên tai ta không ngừng niệm chú, luôn luôn nói tới hừng đông, rồi sau thành bộ dáng này rồi." Đông Phương Lăng ẩn ẩn xem xét hai người liếc mắt một cái, trả lời.
Cơ Mộc Ly nghe xong, lập tức lòng từ bi vẫy tay, "Đã nhiều ngày ngươi liền nghỉ cho khỏe đi, gia chuẩn ngươi vài ngày nghỉ ."
Đông Phương Lăng đang muốn cảm động đến rơi nước mắt , lại nghe đến một câu, " Nhưng mà ngươi phải cam đoan hễ Y Họa kêu là tới." Đông Phương Lăng lúc đó liền tức giận đến mức muốn cắn chết đôi vợ chồng này .
Sắp xếp xong xuôi mọi việc , Cơ Mộc Ly lại lại đi tới bóp vai cho Thủy Y Họa , thái độ hầu hạ hoàn mỹ như làm gương cho tất cả nam nhân trong thiên hạ này , làm cho Đông Phương Lăng kinh hách hai mắt đều nhanh lồi ra đến đây.
Đây tuyệt đối không phải chủ tử của hắn , tuyệt đối không là!
Đông Phương Lăng vẻ mặt hoảng hốt đi xa , một bộ dáng bị tàn phá .
Người đi rồi, Thủy Y Họa cười mắng đấm vào vai Cơ Mộc LY vài cái, " Suốt ngày bắt nạt Đông Phương Lăng, huynh làm chủ tử thật đúng là uy phong nhỉ ?"
Cơ Mộc Ly cười tủm tỉm cầm mặt nàng , "Ta này không phải vì tốt cho Y Họa sao , hiện thời trong bụng còn có nữ nhi bảo bối của chúng ta , ta nhiều sai sử Lăng, Lăng cũng sẽ không thể để ý, hắn chính là ngoài miệng oán giận một chút mà thôi."
Thủy Y Họa phì một tiếng bật cười, "Ta nói Cơ Mộc Ly , huynh thế nào lại biết trong bụng ta là nữ nhi rồi hả ? Hơn nữa nam nhân bọn huynh không phải đều là thích nhi tử sao?"
Cơ Mộc Ly đưa tay vuốt bụng Thủy Y Họa , vẻ mặt cực kì thỏa mãn, "Ta cảm thấy nữ nhi rất tốt , nhất định sẽ giảo hoạt đáng yêu giống như nàng ."
"Nếu ta đây sinh con trai thì sao ? Chắc huynh không cần nữa hả ?" Thủy Y Họa hai mắt nhíu lại, nguy hiểm trừng hắn.
"Ha ha, chỉ cần là Y Họa sinh, mặc kệ nam nữ ta đều thích." Cơ Mộc Ly lập tức đem tiểu kiều thê ôm vào trong ngực dỗ, "Hơn nữa, về sau chúng ta khẳng định không chỉ có một đứa trẻ, ta lần sau thêm chút sức lực , nhất định phải làm cho nàng một lần sinh sẽ là sinh đôi hoặc là sinh ba ."
" Ta phi, Cơ Mộc Ly huynh nghĩ ta là heo hay là mèo ? Một thai có thể sinh bảy tám?"
Cơ Mộc Ly ôm nàng nở nụ cười ha ha . Hai người ôm thành một đoàn, dính chặt không buông .
•
Lại quá mấy ngày, triều đình bắt đầu ổn định lại , Cơ Văn Kỳ đã trở thành tân quân được cả triều đình công nhận , trong triều thế lực cũng tiến hành một lần đại thanh tẩy.
Tuy rằng là đại thanh tẩy, nhưng Cơ Văn Kỳ lại đối với những đại thần từng theo Thái Tử chỉ xử phạt giáng chức , những đại thần này tự nhiên là mang ơn.
Không chỉ như vậy, Cơ Văn Kỳ còn cải cách chế độ khoa cử , tất cả dân chúng của nước Hỏa Vũ chỉ cần thân thế trong sạch có thể tham gia khoa cử, con cháu vương hầu tướng muốn đi sĩ đồ cũng phải bắt đầu từ đầu , không có ưu thế gì .
Lúc này Ngự Thư Phòng, đại môn khép chặt, trong phòng ba người sắc mặt ngưng trọng.
"Hoàng thượng là muốn phá giải bảo tàng?" Thủy Y Họa hỏi.
Cơ Văn Kỳ nho nhã cười, "Đệ muội không cần đa lễ, cứ bảo ta một tiếng đại ca hoặc hoàng huynh giống như Mộc Ly là được rồi ."
Chuyện bí mật về bốn bức họa cổ , trong hoàng thất Hỏa Vũ trừ bỏ Cơ Lạc Phong và Cơ Mộc Ly biết, thì một người khác đó là Cơ Văn Kỳ . Hơn nữa thời gian hắn biết đến không phải là lúc vừa mới lên làm ngôi vị hoàng đế , mà là từ rất lâu rồi .
Sau khi Cơ Mộc Ly nhận định người này , giữa hai người có rất nhiều việc đều trở nên cởi mở , người thông minh trong lúc đó không cần thiết phải giấu diếm, như vậy ngược lại bất lợi cho việc ở chung. Cho nên, lúc Cơ Mộc Ly biết ở trên yến hội của Lam Đằng người động tay chân chính là Cơ Văn Kỳ, mà Cơ Văn Kỳ cũng biết trước hắn và Thủy Y Họa đã lấy trộm bức họa hoa lan .
"Trẫm đã nghĩ thật lâu, bí mật về bảo tàng mấy trăm năm kia nếu luôn luôn không cởi bỏ, như vậy bảo tàng đó đối với hòa bình của bốn nước chính là một sự uy hiếp, mỗi một quốc quân khi biết được bí mật này đều sẽ nhớ tới đồn đãi nhất thống thiên hạ , rồi sau... Dã tâm bành trướng, vĩnh viễn không ngừng.
Văn Nhân Dịch đem bức họa hoa lan ra , hành động này đã phá vỡ hòa bình trăm năm qua , làm cho ba nước còn lại đều biết bí mật này không phải là gió thổi nhà trống, bốn bức họa cổ quả thật tồn tại. Trước đó vài ngày ở Tuyết Ly lại xảy ra chuyện quỷ đồng tử , càng khẳng định chuyện bảo tàng càng thêm chân thật, trẫm đoán rằng, quốc quân của bốn nước đều bắt đầu rục rịch rồi."
"Bao gồm cả hoàng thượng sao?" Thủy Y Họa cười hỏi, trong mắt ý cười lại rất nhẹ.
" Y Họa , không được vô lễ với hoàng huynh. " Cơ Mộc Ly răn dạy một câu, nhéo nhéo tay nàng.
"Vô phương. Đệ muội là người ăn nói thẳng thắn , trẫm thích nói chuyện với người như thế ." Trên mặt Cơ Văn Kỳ không có chút không vui nào , tươi cười ngược lại càng thêm rõ ràng một ít.
"Đệ muội hỏi không sai, trong này tự nhiên cũng bao gồm trẫm." Cơ Văn Kỳ xem hai người ân ái có thêm , cười nhạt nói: "Trẫm không thể nói là người có dã tâm, nhưng cũng là người không dễ bắt nạt . Nếu chuyện bảo tàng sớm hay muộn sẽ bị vạch trần, vì sao không để trẫm đến thôi động nó, làm cho nó sớm ngày thành hiện thực, miễn cho luôn luôn đặt ở nơi đó hấp dẫn một ít người có dã tâm bồng bột ."
Cơ Mộc Ly ánh mắt chợt lóe, "Hoàng huynh, chẳng lẽ ngài tưởng..."
Thủy Y Họa cũng là sửng sốt, Cơ Văn Kỳ chẳng lẽ là ý tứ kia ?
Cơ Văn Kỳ gật đầu, "Trẫm không biết truyền thuyết này là thế nào lưu truyền tới nay, bốn bức họa giao cho quốc quân của bốn lại có mục đích gì ? Nhưng là trẫm rất muốn tìm ra bảo tàng trong truyền thuyết , rồi sau... Hủy nó đi !"
Thủy Y Họa cùng Cơ Mộc Ly liếc nhau, không hiểu hỏi, "Hoàng huynh nghĩ không khỏi rất đơn giản , nếu như bảo tàng là một đống núi vàng núi bạc, nên như thế nào tiêu hủy? Cho dù không là vàng bạc châu báu, người mở đường tìm kiếm bảo tàng cũng giống như là Đường Lang, hoàng huynh lại như thế nào xác định, chúng ta nhất định có thể hủy diệt trước khi Hoàng Tước tới ?"
Cơ Văn Kỳ đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó trên mặt lập tức hiện lên thưởng thức xem nữ nhân trước mắt này, "Trẫm trước kia liền không hiểu sao Mộc Ly làm sao có thể khăng khăng một mực nhận định muội, trước kia chỉ cho là đệ muội tài mạo đều đủ, hiện tại trẫm mới biết được, đó chẳng qua là một góc , trên người đệ muội thực sự hấp dẫn người khác nhiều lắm, trẫm cũng bị hấp dẫn rồi."
"Hoàng huynh!" Cơ Mộc Ly sắc mặt khẽ biến , không vui ai oán nói: "Hoàng huynh thế nào có thể trước mặt ta khoét góc tường hả ? !"
"Ha ha... Xem xem bộ dáng bao che cho con của đệ này , trẫm chẳng qua là chỉ đùa một chút thôi."
Thủy Y Họa nhưng là thoải mái nhận Cơ Văn Kỳ ca ngợi, cười nói: "Hoàng huynh tán thưởng, lúc trước nếu không là hỗn đản này mặt dày mày dạn quấn quít lấy ta, ta đã sớm ném hắn đi qua cuộc sống tiêu dao rồi ."
Cơ Mộc Ly nghe vậy, lập tức khẽ trừng mắt, " Y Họa nàng dám? !"
Cơ Văn Kỳ cười lắc đầu, đồng thời trong lòng lại có chút vui mừng. Mẫu thân của hắn xuất thân đê tiện, cho dù sau khi chết bị truy phong Liên phi cũng không thể che giấu chuyện thật về thân phận đê tiện của mẫu thân hắn . Bởi vì một câu nói của phụ hoàng , hắn từ nhỏ là bị Như phi dưỡng, nữ tử này đối đãi với hắn giống như con trai ruột , thân phận của hắn cũng đi theo nâng lên không ít .Cho đến về sau khi Cơ Mộc Ly sinh ra, phụ hoàng mới giao hắn cho phi tử khác nhận nuôi.
Lúc đó , hắn rất hận Cơ Lạc Phong, bởi vì hắn tìm được tình yêu thương trên người Như phi mà người khác không có được , mà chỉ vì một câu nói của hắn , làm cho bọn họ tách ra . Khi đó hắn còn nhỏ, nên hắn hận cả Cơ Mộc Ly . Bởi vì nếu Như phi không sinh ra hắn , bản thân sẽ luôn luôn đi theo mẫu thân ôn hòa như nước này .
Ai đoán được sau này cho dù Như phi có đứa nhỏ của riêng mình cũng thường xuyên đi xem hắn, trong lòng hắn lại như thế nào không cảm kích? Nữ tử kia đã sắm một nhân vật quan trọng nhất trong lòng hắn , là người mà cả đời này hắn tôn trọng nhất .
Hắn còn nhớ mang máng khi đó, hắn ôm Cơ Mộc Ly nhỏ hơn mình bốn tuổi , cùng nhau nằm ở trong lòng Như phi . Sáng sớm ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ôn hòa thoải mái, thanh âm của nữ nhân mềm mại kể chuyện xưa, thỉnh thoảng lại bóc vỏ trái cây bỏ vào trong miệng của hắn . Hắn híp mắt nhìn nữ nhân này , cảm thấy nàng là mẫu thân từ ái nhất thiên hạ này .
Sau này, Như phi đi, không có người như vậy đối hắn, mà hắn cũng dần dần hiểu được trong cung a dua nịnh hót, ngươi lừa ta gạt.
Khi đó hắn có tâm che chở Cơ Mộc Ly , nhưng là hắn ngay tự bảo vệ mình cũng không có thể, lại thế nào bảo hộ ấu đệ. Cho đến về sau phụ hoàng đối ấu đệ giật mình sinh lòng áy náy, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mà hắn cũng chỉ có thể trơ mắt xem cái kia hồi nhỏ mềm yếu trở nên càng ngày càng càn rỡ, phong lưu lại đa tình, liền tính tuyên bố bản thân là đoạn tụ cũng có thể như thế đúng lý hợp tình. Lại sau này, tiểu tử này cưới nữ tử mà Tuyết Ly đưa đến , liền biến thành đức hạnh như hiện tại.
Cơ Văn Kỳ day day trán , tiểu tử này rốt cục hạnh phúc , về sau liền tính dưới cửu tuyền thấy Như phi, hắn cũng có thể không thẹn với lương tâm rồi.
" Được rồi , Mộc Ly đệ kệ đệ muội đi, đều mau thành cha , còn không có chững chạc ." Cơ Văn Kỳ không đồng ý trừng mắt nhìn Cơ Mộc Ly liếc mắt một cái.
Cơ Mộc Ly á khẩu không trả lời được, hoàng huynh có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không , hắn khi nào thì không nhường Y Họa rồi hả ? Trên đời này người có thể nhường hắn che chở đến tận đây cũng chỉ có một mình Thủy Y Họa mà thôi.
"Về phần đệ muội nói trẫm cũng suy nghĩ quá, nếu như bảo tàng này chính là vàng bạc châu báu , thì Hoàng thất bốn nước sẽ không đem bí mật truyền lưu đến nay , được đến vàng bạc châu báu có thể nhất thống thiên hạ? Này càng là chuyện cười, cho nên trẫm cho rằng, bảo tàng này phải có vật khác , thật có thể là binh thư trận pháp thất truyền , cũng có thể là một ít phương pháp trị quốc trân quý ." Cơ Văn Kỳ suy nghĩ nói.
Thủy Y Họa ánh mắt sáng ngời, "Hoàng huynh nói khả năng tính rất lớn, nếu như quả thật là một ít thuật Kỳ Môn Độn Giáp hoặc là binh thư thất truyền vậy thì quả là có lợi cho việc tác chiến . Hủy thật đáng tiếc, hoàng huynh thật ác độc quyết tâm?"
Cơ Văn Kỳ cười nói: "Nói thật, trẫm cũng hạ không được quyết tâm. Nhưng là, nếu thứ này nhất định trở thành tai họa , trẫm đành phải làm như vậy rồi."
"Hoàng huynh thật sự khí phách, nếu như là ta, khẳng định luyến tiếc." Thủy Y Họa cười khẽ.
Cơ Mộc Ly trầm mặc hồi lâu , ngưng sắc nói : "Nếu đây thật sự là hoàng huynh muốn, thần đệ sẽ tận lực đi làm."
Cơ Văn Kỳ ý cười chậm rãi thu vào, không khỏi thở dài một tiếng, "Mộc Ly , ta biết đệ không thích cuộc sống trong cung , ta làm sao không nghĩ phong đệ một cái tước vị Vương Gia nhàn tản , tùy ý đệ đi theo đệ muội du sơn ngoạn thủy, nhưng thiên hạ này một ngày không yên ổn, trong lòng ta cũng quá không xong, các ngươi... Các ngươi nếu là không đồng ý lội vũng nước đục này , đại ca cũng không ép các ngươi, các ngươi liền rời đi đi..."
Hắn nói những lời này là những câu từ tận phế phủ, cũng không có lại tự xưng trẫm.
Cơ Mộc Ly hơi hơi mấp máy miệng, "Lúc ta còn nhỏ liền biết, đại ca luôn luôn âm thầm quan tâm ta, này phần ân tình ta luôn luôn đều nhớ kỹ, lớn lên sau, đại ca ngươi vì tị hiềm, cho nên cũng không lại gần ta . Bây giờ trên đời này ta cũng chỉ còn một mình huynh là người thân , ta không giúp huynh lại giúp ai?"
Cơ Văn Kỳ nghe xong lời này, trong lòng có chút vui mừng lại có chút xót xa, hắn này nửa đời trước đều giấu tài cùng mưu hoa, nơi nào có thời gian thể hội tình cảm huynh đệ . Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một người , hắn chậm rãi nhíu mi, hỏi dò, "Mộc Ly, phụ hoàng hắn luôn luôn chờ đệ đi thăm, đệ..."
Nói đến phần sau hắn cũng nói không nên lời , phụ hoàng đã từng làm chuyện sai quả thật làm cho Mộc Ly bị tổn thương , nhưng hắn cũng biết lão nhân kia kỳ thực là thật tâm yêu thương Mộc Ly . Xem người nọ thân thể ngày càng lụn bại, trong lòng hắn chỗ sâu nhất này một tia oán niệm sớm đã không còn, ngược lại có chút thương hại người kia.
Dù nói thế nào, người nọ đều là phụ thân của bọn họ .
Cơ Mộc Ly sắc mặt đột biến, rất nhanh dời đi đề tài, "Hoàng huynh yên tâm, chuyện bảo tàng thần đệ sẽ phụ trách hoàn toàn , canh giờ cũng không sớm, thần đệ cùng vương phi trước hết cáo từ ."
"Mộc Ly , ai, được rồi, các ngươi lui ra đi..."
Ra Ngự Thư Phòng, Thủy Y Họa hơi hơi kéo kéo góc áo Cơ Mộc Ly , ôn nhu nói: "Mộc Ly, đi xem hắn đi, cho dù chán ghét hắn cũng không có khả năng cả đời không thấy. Hơn nữa, có một số việc không bằng giáp mặt nói rõ ràng."
Cơ Mộc Ly mặt trầm xuống liếc nhìn nàng, ôm lấy eo nàng đi thẳng về phía trước , đi hơn mười bước , bước chân dừng một chút, rốt cục vẫn là xoay người lại .
Thủy Y Họa lén lút cười thầm. Vừa rồi Cơ Mộc Ly nếu không nghe lời nàng, nàng nhất định véo lỗ tai của hắn .
Cơ Mộc Ly nhớ được, lần trước gặp người nọ cũng không có cách xa bao lâu, nhưng là lúc này đây gặp lại người nọ, người nọ thoạt nhìn rõ ràng thương lão rất nhiều.
Liền tính được tôn là Thái Thượng Hoàng, sống qua những ngày thanh nhàn , thân thể hắn cũng không phải rất tốt. Lúc Cơ Mộc Ly cùng Thủy Y Họa đi qua , hắn đang ngồi cạnh cái bàn đá dưới tàng cây , trên bàn bày một bàn cờ đang chơi dở . Hắn xoay người ở đàng kia nghiên cứu, lưng có vẻ hơi còng , mái tóc hoa râm trước kia giống như qua một đêm toàn bộ trắng, thoạt nhìn nhưng lại giống lão nhân tuổi xế chiều .
Nghe đến phía sau có tiếng bước chân, hắn bỗng nhiên che miệng ho , thanh âm già nua , cũng không có quay đầu, chỉ thản nhiên hỏi: "Ngô công công, ngươi tìm đến người biết chơi cờ ?"
Thủy Y Họa nghiêng đầu nhìn phản ứng của Cơ Mộc Ly , vẻ mặt của hắn vẫn đạm mạc như trước kia , chính là ánh mắt kia trở nên càng thêm thâm thúy, lòe lòe nhấp nháy cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Giống như phát hiện phía sau không có người đáp lời, Cơ Lạc Phong nhịn không được lại ho khan vài tiếng, giọng nói nặng nề , "Ngô công công?"
Tiếng bước chân không nhanh không chậm tới gần, Cơ Lạc phong phát hiện không đúng , mạnh mẽ quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi mắt không có cảm xúc của Cơ Mộc Ly .
"Ly nhi?" Cơ Lạc Phong khó có thể tin nhìn chằm chằm người tới, lúc quét đến Thủy Y Họa đi phía sau Cơ Mộc Ly , rốt cục tin tưởng bản thân không có hoa mắt, trong lòng vui vẻ, "Ly nhi, con đến thăm cô hả ?"
Cơ Mộc Ly mặt không biểu cảm ngồi xuống cạnh bàn đá , cũng không ngẩng đầu lên xem ván cờ trên bàn , chỉ nhẹ giọng nói : "Ta đến chơi cờ..."
Cuộc sống liền như ván cờ, ai có thể cam đoan mỗi một nước đi đều là đúng ? Cờ đã đi không thể thu lại , những chuyện đã làm cũng không thể quay lại , nhưng không ảnh hưởng tới thắng lợi cuối cùng . Chính là, trong này chứa nhiều cay đắng ngọt bùi , chỉ có người đang chơi cờ biết được...