Nghe nói, mỗi khi Tề Thái hậu của Từ Ninh cung nổi giận chỉ có Uy Viễn tướng quân mới giải quyết được.
"Ai, tất cả các ngươi đều ức hiếp bà lão này, nói thì hay lắm rằng trưa hôm nay mua gà nướng ở ngoài cung, rốt cuộc là gà nướng của ngự thiện phòng, đừng tưởng rằng ai gia không phân biệt được!"
Ngày thường Uy Viễn Đại tướng quân mặc mũ vàng giáp đen, lúc này lạnh lùng tháo giáp quỳ trước mặt Thái hậu, hất tung áo choàng đỏ ra sau lưng, không nhịn được mỉa mai: "Thái hậu mới qua hai mươi mùa xuân, tự nhận bà lão đúng là không biết xấu hổ."
"Hạng Tuế Thiêm! Ai gia nhiều lần ra lệnh để ngươi tiến cung hầu hạ, ngươi nhiều lần kháng chỉ thì thôi, bây giờ còn dám mắng ai gia không biết xấu hổ!"
"Không phải hạ thần không muốn hầu hạ Thái hậu, nhưng Thái hậu có nghĩ tới chuyện này hay không, tiến cung cần phải tịnh thân."
"Ngươi luôn miệng nói yêu quý ai gia, nhưng cuối cùng vẫn tiếc rẻ mấy miếng thịt đó ~ "
Uy Viễn tướng quân Hạng Tuế Thiêm trợn ngược mắt, dường như từng câu từng chữ phải gắng gượng mãi mới nặn được ra: "Thái hậu, nếu ngài vẫn tiếp tục cưỡng ép hạ thần, hạ thần chỉ có thể bảo đảm rằng không đánh chết người."
"À." Cảnh báo Nữ chính não tàn, bánh bèo. Cẩu huyết ngập trời.