-
Chương 7
34.
Trở về kí túc xá thì liền trèo lên giường nằm, nhưng đầu óc tôi vẫn không thể nào thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa nãy.
Hình như tôi cảm thấy không ổn lắm, nhưng cũng không rõ là không ổn ở đâu nữa…
Trong lúc đầu óc rối bời, tôi lại nhớ đến cả chuyện “đam mê ca hát” hôm trước, thế là lại lọ mọ lên Bili, xem lại tất tần tật những video ca hát ngày trước của mình.
Đã hai tháng rồi chưa update gì cả.
Hôm nay lòng tôi rối như tơ vò, rất cần tìm một đầu ra cho mớ cảm xúc hỗn độn ấy, vì vậy tùy tiện viết một câu, “Đừng quên đi giấc mơ ban đầu của mình.”
Viết xong còn kèm thêm hình minh họa là một phi hành gia giữa biển hoa.
Tối hôm đó, Tống Tịnh Hán tự nhiên gửi tin nhắn tới chúc tôi ngủ ngon??
Nhưng điều này cũng không làm tôi bận tâm quá lâu bởi chiều thứ 6, mẹ bất ngờ gọi điện tới, “Chiêu Chiêu, mai rảnh không?”
Chuyện bị g,ãy ch.ân phải nhập viện tôi vẫn luôn giấu bố mẹ, lúc nghe mẹ nói thế, không khỏi chột dạ mà lạnh hết cả sống lưng, “Có chuyện gì thế ạ?”
“Còn chuyện gì nữa ngoài thằng anh mày, lần trước tìm được một đối tượng xem mắt, đối phương ưng anh mày lắm, thế mà nó lại tìm đủ lý do để trốn tránh, lần này khó khăn lắm nó mới nhận lời gặp người ta thêm lần nữa, mẹ sợ nó lại giở trò, mày phải giúp mẹ một tay.”
Tôi cạn lời, “Ngày mai con bận mất rồi.”
“Bận thật không? Hai hôm nữa mẹ tới chỗ mày nhé!”
…
“Thôi, con rảnh rồi.”
Vậy là tôi đành bất đắc dĩ nhận lời mẹ trở thành một cây đèn.
Lại còn là một cây đèn t.àn t.ật nữa chứ
Hôm đó tôi đến phòng y tế mượn một chiếc xe lăn rồi gửi tin nhắn cho ông anh.
“Anh định đi đâu?”
“Khu vui chơi phức hợp ở gần chỗ trường đại học ngày trước của anh đấy.”
“Em bắt xe qua đó nhé.”
“Không cần, anh bảo Tịnh Hán đến đón mày là được.”
“???”
Chính vào lúc này, chiếc ava phi hành gia bất ngờ hiện ra.
“Sắp xong chưa, tôi đang ở dưới lầu.”
Cố Kinh Giao không hổ là anh ruột tôi, mẹ tôi muốn tôi làm tai mắt cho bà, anh lại tìm một tai mắt khác để theo dõi tôi.
“Anh trai em bảo em đi lại không tiện nên nhờ tôi chăm sóc em.”
“Không, không cần đâu ạ, anh bận như thế, em có thể tự mình…”
Tống Tịnh Hán quay sang nhìn tôi, khẽ nhoẻn miệng cười, “Tôi không bận rộn nhưng tôi bận…”
Đang nói dở chừng thì không biết vì sao thầy lại quay vội đi, như sợ bị lộ tẩy bí mật nào ghê gớm lắm.
35.
Tôi, Tống Tịnh Hán, anh và đối tượng xem mắt của anh nữa, miễn cưỡng ngồi lại với nhau cùng một bàn.
Chị gái kia tên là Trình Tiểu Vũ, là một cô gái rất thích cười, tính cách cởi mở, hòa đồng, trái ngược với ông anh chỉ biết làm trò con bò với em gái nhưng lại hay bày bộ mặt liệt với người khác.
Tôi vẫn cố giữ trạng thái bình tĩnh nhất có thể, cho đến khi hai anh chị đi gọi đồ thì mới không nhịn được mà thở dài, Tống Tịnh Hán thấy vậy thì liền khẽ hỏi, “Làm sao thế?”
“Anh em thật khiến người khác phải lo lắng, đã xem mắt nhiều người như vậy rồi, khó khăn lắm mới có một người chủ động hẹn anh ấy đi chơi, vậy mà vẫn chẳng biết trân trọng, mấy “bô lão” đều dở dở hâm hâm như thế tất à?”
…
Dù biết mọi thứ đã muộn màng như tôi vẫn cố gắng cứu vãn, “Không, không, em đang nói anh Kinh Giao…”
Bởi Tống Tịnh Hán là bạn học của Kinh Giao, vậy thì …
“Em biết sao anh trai em lại chấp nhận lời mời của Trình Tiểu Vũ không?”, Tống Tịnh Hán dường như tự động loại mình ra khỏi hội nhóm của “những người già neo đơn” thì phải, thầy thản nhiên hỏi tôi như thế.
Tôi hoang mang lắc đầu.
“Đó là bạn gái cũ của anh ấy.”
“Còn là kiểu nhiều năm không thể quên…”
Wow…
Không ngờ nha…
Ông anh tôi vậy mà lại là một tay chơi tàu ngầm chuyên nghiệp, giấu kĩ quá
Lúc tôi đang mắt chữ ô mồm chữ a tiêu cảm thán vì điều này, Tống Tịnh Hán khuỵu gối, tầm mắt vừa ngang với tầm mắt của tôi.
“Tôi nhỏ hơn anh em hai tuổi, là sinh viên học vượt.”
“???”
“Thần kinh rất bình thường.”
“???”
“Tôi cũng không khiến người khác phải lo lắng.”
“???”
Nếu như không nhầm thì đây là ám thị đúng không???
Nhưng, đây là lần đầu tiên tôi rơi vào trường hợp này, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Vậy là cả quá trình sau đó tôi không dám nhìn về phía anh, sợ nhỡ đâu sợ ông anh quý hóa lại phát hiện ra điều bất thường.
Vậy mà lúc Tống Tịnh Hán vừa đứng dậy đi vệ sinh, anh liền vội vàng đến chỗ tôi rồi nói, “Sao mặt mũi cứ đỏ hồng thế này hả em?”
“Đừng có bảo là…”
“Cố Kinh Giao, anh không ăn nói tử tế được hả?”
“Xem ra, em gái tôi đã tìm được chân ái rồi, tìm được chân ái thực sự rồi!”, Cố Kinh giao đắc trí, trêu trọc thêm.
“Cố Kinh Hâmmmm, im ngayyyy!”
Để ngăn việc ông anh chơi nhây của mình tiếp tục giở trò, lại thấy chị dâu cũng vừa đứng dậy đi vệ sinh, tôi liền cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của anh ấy.
“Anh, anh không cảnh giác chút nào thế?”
“Há?”
“Không sợ chị dâu bị người ta giành mất hả?”
“Ăn nói linh ta linh tinh.”
“Thật đấy, anh chẳng có điểm nào thắng nổi thầy Tống cả.”
“Thầy đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, thông minh lại dịu dàng hơn anh, tóm lại là điểm tuyệt đối, anh thì, miễn cưỡng chấp nhận được thôi.”
Vốn tưởng mình đã cầm chắc phần thắng, ai dè ông anh tôi lại càng cười tươi hớn hở, “Tống Tịnh Hán, nghe thấy chưa, chú mày ghi điểm tuyệt đối trong lòng con bé đấy.”
Tống Tịnh Hán đã trở ra từ lúc nào, còn tôi, say sưa đến mức độ nào, tại sao lại không phát hiện thầy ấy đã trở lại rồi chứ
Đang vào lúc tôi lúng túng không biết nên nhìn bên trái hay bên phải đằng trước hay đằng sau thì một giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên, “Đó là vinh dự của tôi.”