-
Chương 10 NGOẠI TRUYỆN END
1.
Có một lần lên Bili tôi vô tình lướt qua một video âm nhạc, là một bản tình ca nhẹ nhàng, không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy giọng hát này cực kì quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó rồi.
Không biết có phải bởi vì là một người học toán hay không mà tôi luôn tin rằng bất kì câu hỏi nào đều có lời giải đáp, vì vậy tôi quyết tâm đi tìm kiếm người có giọng hát này.
Cuối cùng tôi tìm thấy ở dòng thời gian trên trang cá nhân của Cố Kinh Giao một video khá lâu rồi.
Video với tiêu đề “Chung kết tiếng hát sinh viên”, người tham gia gồm có …, …, …, Cố Chiêu Chiêu.
2.
Tôi có một trí nhớ khá tốt, nên vừa nhìn thấy cái tên này, rất nhiều kí ức đều ùa về.
Có lẽ là hồi năm 3, Kinh Giao đưa mấy người bạn, trong đó có cả tôi đến nhà anh ấy chơi.
Tôi không phải là một người quảng giao nhưng Kinh Giao thường ngày rất nhiệt tình và tốt bụng, nên anh ấy là một trong số những người bạn hiếm hoi có thể gọi tôi ra ngoài.
Ngày hôm đó, Kinh Giao vừa mới mở cửa ra thì một âm thanh dễ nghe liền vang lên, “Anh ơi….”
Mấy đứa chúng tôi đều sững sờ.
Chỉ có Kinh Giao là khoát tay, “Em gái tao, trẻ con ấy mà, kệ nó đi.”
Chiêu Chiêu bĩu môi nhìn Kinh Giao, “Anh, anh lại chơi game phải không?”
Kinh Giao bảo em ấy đi làm bài tập nhưng em ấy lại đứng im một chỗ nhất định không chịu đi, một lúc sau thì ôm lấy cánh tay anh rồi òa lên khóc, “Anh, em không xong rồi, em không làm nổi nữa…”
Mấy đứa chúng tôi lại sững sờ thêm lần nữa, đến độ không dám thở mạnh.
“Anh… anh làm giúp em với…”
“Không được”, Kinh Giao từ chối thẳng thừng, “Tự giác đi.”
Tôi tưởng rằng em ấy sẽ bù lu bù loa thêm một trận nữa ai dè em ấy trở mặt cũng nhanh thật, “Anh nhất định sẽ ế cả đời!”
Sau đó quay về phía chúng tôi, như phát hiện ra một thùng kho báu vậy, lon ton chạy đến, túm ngay vạt áo của đứa đứng gần nhất, không ai khác chính là tôi.
“Anh này, anh có thể giúp em không?”
Kinh Giao nhìn sang, như thể đã dự liệu trước kết quả này, không ngừng thở dài.
Tôi không biết phải từ chối như thế nào cả.
Nói cách khác là, tôi sợ sau khi mình từ chối, em ấy sẽ giống như lúc nãy, lại òa lên khóc.
Cộng thêm việc tôi cũng không có hứng thú chơi game nên … đã nhận lời.
Vốn tưởng rằng mình sắp phải luyện cơ tay một lúc, ai ngờ Chiêu Chiêu nhất định không cho người khác cầm bút.
Theo như lời em ấy thì, bút tích của em ấy, không ai có thể mô phỏng được/
Tôi tò mò mở thử một cuốn vở ra xem thử, ừm, chỉ có thể nói là, x.ấu một cách vô cùng đặc sắc.
Tôi muốn em ấy hiểu được bản chất của vấn đề chứ không phải chỉ nguyên đáp án, nên đã giải thích một cách tỉ mỉ, kết quả hai tiếng sau tình hình có vẻ lại đi vào bế tắc.
Em ấy cúi đầu, không nói gì.
Tôi vẫn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì.
1 giọt, 2 giọt,...
Em ấy lại khóc rồi.
Không giống như lúc nãy, lần này em ấy khóc rất nhỏ, chóp mũi cũng đỏ ửng lên rồi mà chỉ dám thút thít một mình thôi.
Tôi có chút bối rối, lại có một chút đau lòng.
Tôi rút giấy ăn ra đưa cho em nhưng em không nhận.
Thế là sau một hồi do dự, tôi liền đưa tay ra lau những giọt nước mắt đang trực lăn dài trên mắt em.
“Không sao cả, nhất định sẽ làm được.”
Em ấy gật đầu, vẫn không nói gì.
Cho đến khi chúng tôi rời khỏi, em ấy vẫn đang cặm cụi làm bài.
3.
Kì thực trước khi tốt nghiệp tôi cũng gặp Chiêu Chiêu vài lần.
Có lần thì cùng với bố mẹ đưa Kinh Giao về, có lần thì chỉ đơn thuần là đến chơi với anh ấy mà thôi.
Những lần như thế, em ấy cũng sẽ lễ phép chào tôi một tiếng “Anh”, nhưng rất nhanh lại chạy đi đâu mất.
Đúng là một đứa trẻ không có lương tâm, hai tiếng đồng hồ giảng bài vậy mà bây giờ lại quên rồi.
Nhưng tôi cũng không nghĩ được nhiều hơn bởi học tập căng thẳng quá, mãi cho đến lúc trước lễ tốt nghiệp, tôi lại mới gặp em thêm lần nữa.
Lần này, em dường như lại nhớ ra tôi, thân thiết kể cho tôi nghe chuyện em hồi nhỏ g.ây g.ổ với người ta ra sao, bị thầy giáo tr.ừng ph.ạt như thế nào.
Sau này tôi mới biết thì ra lúc đó em c.á c.ược thua với Kinh Giao nên mới phải kể cho tôi những chuyện xấu hổ đó.
Hôm ấy tôi vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.
Cho đến khi em kể xong thì mới hỏi, “Bài tập lần đó em làm xong rồi chứ?”
Em ấy hơi khựng lại, lắc lắc đầu.
“Vậy có bị ph.ạt không?”
“Hơn nửa lớp em đều không làm xong nên thầy bảo cho qua.”
…
Em ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt sáng ngời như có muôn vàn vì sao, “Anh, anh mà làm thầy giáo của em thì tốt.”
“Tại sao?”
“Anh vừa thông minh vừa dịu dàng, anh giảng gì em cũng thấy dễ hiểu.”
Tôi cười trong vô thức, “Nhưng có lẽ anh không thể làm thầy giáo em được rồi.”
Em có chút hụt hẫng, nhưng một lúc sau như nghĩ ra điều gì, lại hào hứng trở lại, “Anh, nếu như anh trở thành thầy giáo của em, em sẽ hát cho anh nghe, có được không?”
Sợ tôi không đồng ý, còn vội vàng bổ sung thêm, “Em hát hay lắm đó.”
Chắc không có ai có thể từ chối lời thỉnh cầu của cô bé đâu nhỉ?
Chẳng hiểu sao đây lại là phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe xong lời đề nghị này.
Vậy là bằng một cách kì diệu nào đó tôi đã gật đầu.
“Được, anh cũng hy vọng có một ngày được nghe em hát.”
4.
Mãi đến sau này, trong trí nhớ của tôi, Chiêu Chiêu vẫn là một cô bé đáng yêu như thế.
Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ chỉ dừng lại ở đó thôi, cho tới một ngày…
Có một sinh viên gửi cho tôi một đoạn video.
Một người nào đó dùng filter hình quả chanh để che đi phần đa gương mặt, kể về câu chuyện tình tay 4 cẩu huyết của mình.
Thường thì những video như thế này căn bản sẽ không thể gây ấn tượng với tôi.
Thế nhưng đôi mắt và đôi môi kia cho tôi biết rằng, người ấy chính là em.
Là Chiêu Chiêu.
Điều kì diệu là, tôi lại xuất hiện trong video đó với trò là… người yêu thầm em.
Đã rất lâu rồi tôi mới cười lớn như vậy.
5.
Cuộc sống của tôi đã tự bao giờ không xảy ra những chuyện đặc sắc như thế, thậm chí sau khi biết chuyện này đã bị truyền ra ngoài, tôi lại tò mò liệu em ấy có đến tìm mình hay không nhỉ?
Kết quả em ấy đến thật rồi.
Khi em gọi tôi là “bạn”, còn hỏi tôi rằng tiết sau có phải là tiết của “tôi” hay không thì tôi đã biết em đã quên tôi rồi.
Tôi thầm trách, nhiều năm như thế, em vẫn là một cô bé không có lương tâm…
Nói quên là quên được.
Nên tôi cũng giả bộ không nhận ra em.
Sau đó nhìn thấy khoảnh khắc em ấy hoảng hốt vì biết tôi là Tống Tịnh Hán, và bộ dạng lúng túng lúc xin wechat của tôi.
Tôi càng lúc càng muốn biết câu chuyện có thể phát triển đến mức độ nào.
6.
Tôi hẹn Kinh Giao dùng bữa, nói là để gặp gỡ người anh em thân thiết, nhưng mục đích chính là muốn tìm hiểu một chút về chuyện của em.
Nhưng không ngờ em cũng xuất hiện.
Nhờ có sự nhắc nhở của Kinh Giao, em cuối cùng cũng nhớ ra tôi.
Và thế là, câu chuyện hình như lại càng thêm vài phần kịch tính.
7.
Trước ngày lễ kỉ niệm, tôi đã nhìn thấy tên em trong danh sách của dàn hợp xướng rồi.
Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện em đã từng nói “sẽ hát cho tôi nghe” và chuyện tôi đã từng nói một ngày nào đó sẽ nghe em hát.
Vậy mà tôi vắt óc suy nghĩ, phải làm sao để thể hiện được sự nghiêm túc và chân thành của mình đây?
Thế là tôi mặc một bộ âu phục tới dự…
Thật là kì lạ, dàn hợp xướng nhiều người như thế nhưng tôi vừa mới nhìn thoáng qua đã nhận ra em, hơn nữa trong mắt chỉ có em.
Khi bài hát kết thúc, tôi đột nhiên nghĩ, phải chăng tôi đã…
8.
Khi em xảy ra chuyện, tôi và Kinh Giao đã nói chuyện với nhau.
Có lẽ thời gian đó, thấy tôi hay hỏi chuyện của em nên Kinh Giao đã phát hiện ra điều bất thường, “Mày có cảm tình với con bé Chiêu Chiêu đúng không?”
“Có lẽ là như vậy…”
Tôi còn tưởng Kinh Giao sẽ nổi giận hay cáu cẳn gì đó nhưng anh ấy đột nhiên lại phấn khởi thấy rõ, “Người anh em, tốt nhất là như vậy đi, mày nhanh nhanh cứu lấy nó ra khỏi cái thằng Kiều Triết dở hơi giúp tao với.”
“...”
9.
Không ai ngờ được rằng, ngày sinh nhật của em, em lại g,ãy chân.
Lúc Kinh Giao nói với tôi, tôi đã bỏ mọi việc trong tay xuống mà chạy tới.
Nhưng em ấy lại tưởng rằng tôi là Kinh Giao, còn làm nũng với tôi nữa.
…
Nói thật lòng, tôi là một người khá thực tế.
Vì vậy quà sinh nhật cuối cùng lại trở thành thuốc bổ, còn có dâu tây Đại Phúc kia nữa.
Tôi hoang mang nghĩ, đây liệu có phải là biểu hiện của việc tôi yêu thầm em…
10.
Đột nhiên phải đi công tác, chuyện này làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của tôi.
Suốt hai tuần liền, tôi không được gặp em, chỉ có thể trò chuyện với em trên wechat.
Nhưng tôi lúng túng không biết phải nói gì nên có lẽ đã làm em không vui.
Đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình là một kẻ thất bại.
Cho đến khi em muốn tôi cùng đến lễ hội âm nhạc, tôi mới lấy lại được chút tinh thần.
Nhưng việc công tác thì không thể đừng được nên tôi không thể hứa suông với em.
Sau khi trao đổi với lãnh đạo và các đồng nghiệp, cuối cùng tôi cũng có thể trở về trước buổi lễ hội.
Tôi rất muốn nói rằng tôi nhớ em rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nói một câu “sắp được gặp em rồi.”
Tôi vô cùng biết ơn vì mình đã quyết định trở về.
Bởi vì ngày hôm đó tôi đã có dịp bày tỏ với em.
Còn em, cũng tặng cho tôi một nụ hôn thay lời chấp nhận.
12.
Thật may mắn vì có thể gặp được Chiêu Chiêu của năm 21 tuổi.
Cũng thật may mắn vì tôi đã đủ dũng cảm và kiên định để bước về phía em, để nói với em rằng, “Tôi yêu em rất nhiều.”