Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 4
Edit: Cải Xanh
Cô ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, vẻ mặt cứng ngắc.
Lâm Hoan Hỉ nhìn qua cửa sổ, đập vào mắt là lớp lớp tòa nhà cao tầng, ngựa xe như nước, đối với Lâm Hoan Hỉ đây là cảnh vật xa lạ, cô như đang ở trong một thế giới không thuộc về mình, cô đơn đến sợ hãi.
Lâm Hoan Hỉ há hốc mồm, cổ họng có hơi khô khốc: " Bọn họ.... bọn họ biết tôi bị tai nạn xe không? "
" Ừ." Cảnh Dịch nhẹ nhàng đáp, " Chắc là đã xem tin tức, trước đó anh cũng chưa nói gì."
Lâm Hoan Hỉ là một người con có hiếu, mỗi lần bị cảm hay sinh bệnh cũng không nói cho người nhà mà đi loanh quanh ở ngoài, chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.
Cảnh Dịch cũng biết Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ không biết nên lấy thái độ nào để đối mặt với cha mẹ, vì vậy bèn giấu diếm, cho đến khi tin tức của Lâm Hoan Hỉ được đăng lên, bọn họ mới gọi điện đến hỏi tình hình như thế nào. Thực ra cha mẹ Lâm Hoan Hỉ đã muốn đến thăm con gái, Cảnh Dịch sợ Lâm Hoan Hỉ chưa chuẩn bị xong, vì vậy bảo bọn họ là để Lâm Hoan Hỉ xuất viện thì hãy tới.
".... Vậy họ biết tôi bị mất trí không? " Lâm Hoan Hỉ gõ đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy bất an.
" Anh cũng chưa nói gì, chờ em tự nói cho họ biết."
" A."
Lâm Hoan Hỉ chán nản cúi đầu.
Trong lòng cô sợ.
Không ai sẽ không sợ hãi.
Cô muốn gặp cha mẹ, nhưng sợ họ thay đổi bộ dáng, không còn là dáng vẻ trong lòng cô, càng sợ phải nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của họ vì mình.
Cảnh Dịch liếc nhìn Lâm Hoan Hỉ, cô im lặng, anh vô cùng ghét mái tóc trắng che khuất khuôn mặt cô, có thể thấp thoáng thấy anh mắt u ám của cô.
" Không phải sợ." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cảnh Dịch quanh quẩn bên tai Lâm Hoan Hỉ, " Mẹ sẽ không ăn thịt em."
Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu lên, nét mặt thay đổi: " Tôi...mẹ? "
Cảnh Dịch dùng giọng điệu đương nhiên nói: " Em là vợ anh, mẹ em chính là mẹ anh."
Lâm Hoan Hỉ môi hơi động, lẩm bẩm: " Vô liêm sỉ..."
Bị Cảnh Dịch nháo như vậy, Lâm Hoan Hỉ vốn đang khẩn trương trong nháy mắt đã được giải tỏa, cô một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thoải mái không ít. Đừng nói là mất trí nhớ, cho dù cô có xuyên không đến tám năm sau, mẹ cô thì vẫn là mẹ cô!
Thấy cô không còn vẻ mặt căng thẳng, Cảnh Dịch nhếch môi cười, sau đó từ từ nhắm mắt.
*
Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ mua nhà ở khu biệt thự Hoa Giang Tôn nằm ở ngoại ô phía Đông, đây là khu biệt thự tốt nhất mà cũng yên tĩnh nhất thành phố A, sống ở đây đa số là minh tinh hay quan lớn, nếu không thì cũng là đại gia nào đó bao dưỡng tình nhân hay tiểu thịt tươi.
Hoa Giang là nơi vắng vẻ nhưng cũng thanh tịnh và đẹp đẽ, sau khi xuất trình thẻ thông hành với bảo vệ, xe bảo mẫu từ từ đi vào.
Xe dừng ở trước một nhà màu trắng, Cảnh Dịch dẫn Lâm Hoan Hỉ xuống xe.
Khi thấy ngôi biệt thự xinh đẹp trước mắt, Lâm Hoan Hỉ trong lòng thổn thức, cô sinh ra trong một gia đình bậc trung, những ngôi nhà to như này chỉ thấy trong phim.
" Đây là nhà anh? "
Cảnh Dịch sửa lại nói: " Nhà của chúng ta."
Cô không nói chuyện, đi theo sau anh.
Cảnh Dịch đang chuẩn bị nhập mật khẩu để mở cửa, lúc này cửa lại được đẩy ra, Lâm Hoan Hỉ cúi đầu, đối mặt với cô là cặp mắt đào hoa giống nhau như đúc.
Cậu bé năm sáu tuổi, mặc quần yếm, mái tóc dày đen kịt, còn nhỏ tuổi nhưng lại cao, ngũ quan lại có chút tương tự với Lâm Hoan Hỉ.
Lâm Hoan Hỉ che ngực, run lẩy bẩy hỏi Cảnh Dịch: " Anh.... Anh chưa nói tôi đã sinh một đứa con trai lớn như này...."
Cô không có khả năng chấp nhận.
Cảnh Dịch vẻ mặt bình tĩnh: " Tên nó là Lâm Minh Tông, em trai của em."
"...."
Em trai....
Lâm Minh Tông ngẩng đầu nhìn Lâm Hoan Hỉ, giọng trẻ con non nớt: " Chị, chuyện cười của chị thật buồn cười."
Lâm Hoan Hỉ: "...."
Khó chịu.
Ủy khuất.
Muốn khóc.
Vậy mà cha mẹ lại sinh cho cô một người em trai lớn như vậy.
Lâm Hỉ Hỉ sững sờ tại chỗ, cùng Lâm Minh Tông mắt to trừng mắt nhỏ, trong lát, một thanh âm quen thuộc truyền vào tai.
" Bé con về rồi sao? "
Đây là giọng nói của mẹ cô.
Lâm Hoan Hỉ nhìn theo hướng thanh âm truyền đến, khuôn mặt này đã không còn trẻ như trong trí nhớ của cô, ngay cả tóc cũng ngắn hơn nhiều, chỉ duy nhất là khí chất thanh lịch dịu dàng không thay đổi.
Lâm Hoan Hỉ khóe miệng khẽ run, không kìm nén được muốn khóc.
Uông Lộ Thanh vẫn chưa phát hiện ra Lâm Hoan Hỉ có điểm khác thường, cười tủm tỉm dắt tay cô, dặn dò Cảnh Dịch: " Mấy ngày này con chăm sóc nó cũng mệt mỏi rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."
Cảnh Dịch nhìn Lâm Hoan Hỉ, nói: " Không mệt đâu mẹ, cha đâu rồi? "
Cha được Cảnh Dịch gọi vô cùng thuận miệng, đồng thời làm tan đi lo lắng ban đầu của Lâm Hoan Hỉ.
Vào phòng khách, Lâm Hoan Hỉ nhìn cha của mình, bộ dáng của ông không khác với trong trí nhớ của cô là bao, ông Lâm là quân nhân nên sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn.
Lâm Hoan Hỉ nhìn cha mình, lại nhìn mẹ, cuối cùng nhìn về phía em trai, nói: " Hai ngài....thật sự là càng già càng dẻo dai."
Uông Lộ Thanh vốn da mặt mỏng nhất thời bị ý nghĩ này của Lâm Hoan Hỉ làm đỏ mặt, bà cầm cánh tay Lâm Hoan Hỉ: " Cảnh Dịch nói gì đó...."
Lâm Hoan Hỉ ủ rũ cúi đầu, không nói lời nào.
Lâm Văn Xương cau mày, từ trước đến nay ông rất nghiêm khắc với con trai, giáo dục lại càng nghiêm, nhưng luôn để ý đến con gái, lập tức nhìn ra Lâm Hoan Hỉ có chút khác lạ.
Lâm Văn Xương hỏi: " Bé con làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao? "
Cha Lâm vẫn luôn nhớ con gái, từ khi biết Lâm Hoan Hỉ bị tai nạn xe cộ đến bây giờ vẫn chưa từng chợp mắt.
Lâm Hoan Hỉ há hốc mồm, không dám nói.
Cảnh Dịch thay Lâm Hoan Hỉ nói: " Cô ấy mất trí nhớ, thiếu đi ký ức mấy năm, cho nên.... đã quên cha mẹ sinh Tông Tông."
Thanh âm vang lên, phòng khách rơi vào im lặng.
Lâm Minh Tông nghe nói Lâm Hoan Hỉ đã quên cậu, đôi mắt mở to, trong chớp mắt, viền mắt đỏ hoe.
Uông Lộ Thanh thấy cô cúi người, bộ dáng buồn bã, đau lòng không nói thành lời.
Lâm Văn Xương đè vào tim tràn đầy khiếp sợ và thống khổ, hỏi Cảnh Dịch: " Bác sĩ nói có thể chữa được không? "
" 50 - 50 " Bàn tay ấm áp Cảnh Dịch đặt lên đầu cô, " Nhưng không sao, con sẽ chăm sóc cô ấy."
Cảm giác được Cảnh Dịch động vào, thân thể Lâm Hoan Hỉ khẽ run, phản xạ có điều kiện tránh tay của anh, đi tới bên cạnh Uông Lộ Thanh, thấy được động tác của cô, Uông Lộ Thanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, cẩn thận nói: " Quên luôn cả con sao? "
Yết hầu anh chuyển đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Uông Lộ Thanh hoàn toàn là buột miệng nói.
Con gái thích Cảnh Dịch nhiều như nào, bà đều biết.
Nghĩ đến lúc đó, Uông Lộ Thanh thấy con gái từ bỏ chuyên ngành, vì Cảnh Dịch mà một mình đến thành phố xa lạ, lăn lộn trong vòng giải trí tốt xấu lẫn lộn. Bởi vì hai người thân phận khác biệt. Lâm Văn Xương từng dùng thủ đoạn ngăn cản hai người ở cùng nhau. Kết quả con gái từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời mà bây giờ lại chống đối Lâm Văn Xương, từ đó trở đi có hơn nửa năm không về nhà. Sau không có biện pháp nào khác, Lâm Văn Xương cuối cùng thỏa hiệp, để tùy ý.
Nhưng mà....
Hiện tại hai người lại được biết con gái mất trí nhớ, còn đã quên Cảnh Dịch người mà mình thích nhất.
Thành thật mà nói, Lâm Văn Xương vừa thương cảm lại vừa cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ.
" Không có chuyện gì không có chuyện gì...." Uông Lộ Thanh lau nước mắt nơi khóe mắt, kéo tay Lâm Hoan Hỉ an ủi, " Nói không chừng hai ngày nữa sẽ tốt, hai ngày này mẹ ở cùng con, con không phải sợ, nhé."
Bàn tay mẹ ấm áp, sự an ủi của bà làm cho Lâm Hoan Hỉ vốn đang lo lắng liền bình tĩnh lại, cô gật đầu, cười với Uông Lộ Thanh.
Uông Lộ Thanh xoa mặt Lâm Hoan Hỉ: " Con vừa xuất viện, đừng để mệt, để Tông Tông dẫn con lên tầng nghỉ ngơi, mẹ cùng Cảnh Dịch nói chuyện."
Lâm Hoan Hỉ quả thật có hơi mệt, Lâm Minh Tông dắt cô lên tầng, đợi bóng dáng Lâm Hoan Hỉ hoàn toàn biến mất, Uông Lộ Thanh mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
" Cảnh Dịch ngồi đi, nói với chúng ta có chuyện gì xảy ra. "
Cảnh Dịch cũng không nói dối, nói rõ chuyện tai nạn xe từ đầu đến cuối.
Khi đó là buổi tối, Lâm Hoan Hỉ đi siêu thị mua đồ, không nghĩ tới lại va vào tài xế say rượu, đâm thẳng vào xe cô, mà tài xế kia còn có chút lương tâm, xảy ra chuyện cũng không bỏ trốn, còn gọi xe cấp cứu.
Cha Lâm mẹ Lâm nghe được như vậy thì kinh sợ, may mắn Lâm Hoan Hỉ không gặp rắc rối gì.
" Vậy bây giờ con định làm gì? Con biết Hoan Hỉ nhà chúng ta đã quên con...."
Lâm Văn Xương nói tiếp: " Không bằng để tôi dẫn bé con về thị trấn Nguyệt Nha ở một thời gian ngắn, nói không chừng ở quê sẽ tốt hơn."
Từ thành phố A đến thị trấn Nguyệt Nha gần một ngày đường, đi đi lại lại rất bất tiện, nghe ý tứ này của Lâm Văn Xương, hiển nhiên là muốn đón con gái về.
Cảnh Dịch lắc đầu: " So với thị trấn Nguyệt Nha, vợ con ở đây cũng tốt."
Anh không gọi tên Lâm Hoan Hỉ, mà gọi là vợ.
Gương mặt Lâm Văn Xương hoàn toàn đen, ông vốn không ưa Cảnh Dịch, rất bất mãn với cậu, thấy cậu có ý định giữ con gái lại quyết không cho đưa đi, ông không hài lòng nhưng cũng không có biện pháp gì. Điểm quan trọng nhất là, Lâm Văn Xương không nói lại anh.
" Vậy lát nữa hỏi ý kiến của con gái, nó muốn theo chúng ta đi thì đi, không muốn đi thì ở lại đây."
Cảnh Dịch: "...."
Không cần suy nghĩ đáp án, Lâm Hoan Hỉ nhất đinh là chọn cha mẹ.
Ánh mắt Cảnh Dịch lóe lên, nói với Uông Lộ Thanh: " Hoan Hỉ vừa xuất viện, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi, hai ngày tới không thể di chuyển, nếu cô ấy muốn đi, vì an toàn cũng không thể đi. Theo con thấy hai người cứ ở cùng Hoan Hỉ mấy ngày, đến lúc đó bàn bạc lại cũng không muộn."
Uông Lộ Thanh suy nghĩ một lúc, cũng cảm thấy nên như vậy, dù thế nào thì sức khóe con gái cũng là quan trọng nhất.
Cảnh Dịch lại nói: " Tông Tông sắp khai giảng rồi đúng không? "
Lâm Văn Xương nghe vậy vẻ mặt cứng lại, Lâm Minh Tông năm nay sáu tuổi, chính là lúc chuẩn bị lên tiểu học, tính thời gian thì.... cuối tuần khai giảng....
" Ôi chao, con không nói thì ta cũng quên." Uông Lộ Thanh cau mày, " Phải làm sao bây giờ... Chúng ta không thể để Tông Tông về một mình được.
Cảnh Dịch không để ý ánh mắt bất mãn của cha Lâm, bình tĩnh nói: " Cho nên con nghĩ, hai người đưa Tông Tông về trước. Chờ Hoan Hỉ khỏe lại, kiểm tra lại không có vấn đề gì, con sẽ dẫn cô ấy về thị trấn Nguyệt Nha, đến lúc đó đi hay ở sẽ tùy cô ấy."
Uông Lộ Thanh suy nghĩ một lúc, cảm thấy biện pháp này cũng tốt, có lẽ lại lo lắng con gái mất trí ở cùng Cảnh Dịch sẽ không vui liền ưu sầu nói: " Hoan Hỉ sẽ đồng ý? "
" Cho nên làm phiền ngài khuyên cô ấy, từ nhỏ cô ấy rất nghe lời ngài, ngài nói nhất định cô ấy sẽ nghe. Vả lại....." Nét mặt Cảnh Dịch hơi cô đơn, lại nhanh chóng được anh giấu đi, " Cho dù như thế nào, con cũng là chồng cô ấy, coi như những ký ức đã quên, chúng con cũng thật sự là vợ chồng, tóm lại là cô ấy có cảm tình với con."
Đã nói đến nước này, Uông Lộ Thanh cũng đồng ý: " Được, lúc nữa ta sẽ nói với nó. Cảnh Dịch con cũng đừng đau buồn, nói không chừng mấy ngày này Hoan Hỉ sẽ nhớ ra thôi."
" Ừ."
Cảnh Dịch gật đầu, hoàn toàn không để ý đến Lâm Văn Xương vẻ mặt u ám bên cạnh.
-----------------------------
Tác giả nói suy nghĩ của mình: Cha Lâm nghe xong muốn đánh người
Cảnh tiên sinh nếu không mở miệng, mà một khi vừa mở miệng liền quay người khác vòng vòng.