Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 51
Đỗ Vu Thư khẽ thở dài.
Dù là ảnh giường chiếu hay là ảnh do bạn trai trước tung ra, thì dù sao cũng là đả kích không nhỏ đối với bất kỳ ai.
Tuy tính tình Tống Thần có hơi hoạt bát, nhưng từ chuyện cô ấy nấu ăn rất ngon có thể thấy, thật ra cô ấy là người rất cẩn thạn về mọi mặt, chuyện này đối với cô ấy mà nói, cô ấy bị đả nói lớn thì không phải, nói nhỏ thì cũng không đúng, nhưng mà bây giờ, Tống Thần đã bình tĩnh hơn rồi.
Đỗ Vu Thư rất nể tính tình của Tống Thần.
"Ăn cơm." Đỗ Vu Thư để cơm hộp lên bàn, ngón tay điểm vào người Tống Thâ, "Hôm nay cho cậu ăn bánh mà cậu thích nhất.
"Ừm." Tống Thần lên tiếng, trong lúc vô tình, Đỗ Vu Thư chạm phải vào ngón tay của cô ấy, hơi nhíu mày, nói, "Sao lại lạnh như vậy?"
"Tinh thần bị lạnh." Tống Thần cười, vẻ mặt kỳ lạ, Đỗ Vu Thư không khỏi lo lắng.
Ngồi xuống bàn, Tống Thần đưa tay chống cằm, tay còn lại cầm đũa gắp đồ ăn, động tác không có chút tinh thần nào, "Vu Thư, tở muốn giải nghệ."
"Tháng mười một năm tay vừa đúng lúc tớ hết hạn hợp đồng với công ty, cũng không còn lý do gì nữa rồi, về nhà nghỉ ngơi mấy tháng thì cũng tới thời hạn rồi, đã đến lúc trở về nhà rồi."
Tay cầm đũa của Đỗ Vu Thư sững sờ, vẻ mặt nén nhịn, một lúc lâu, cô mới nói: "Lý do?"
"Tớ còn phải đợi tiếp nữa sao? Tống Thần gắp một chút đồ ăn bỏ vào miệng, "Đừng nói với tớ cái gì mà nghệ sĩ nào cũng có chút lịch sử đen nhưu vậy, nhưng tấm ảnh đó không phải là Photoshop cũng không phải là hình ghép, là ảnh giường chiếu thật, tại giường. Bây giờ ảnh bị tung ra ngoài, tớ còn có thể làm gì được nữa?"
"Mà sau khi chuyện này xảy ra, tớ vĩnh viễn sẽ không bao giờ xóa sạch được." Tống Thần im lặng một chút, đột nhiên cười dịu dàng, khuôn mặt cô ấy vốn đẹp tinh tế, mang cho người khác cảm giác như đóa sen trắng, nhưng nụ cười này, hình như có vài giọt nước mắt, như đóa sen lúc nở rộ.
Đỗ Vu Thư thở dài, những lời an ủi không nói nên lời, chuyện như vậy, đã đá kích tới Tống Thần quá lớn.
"Tớ không có gia thế ưu tú, không có bằng cấp gì, vào trong giới này, tất cả tài nguyên đều tự tớ đi lấy, đôi khi có bộ phim nào đó hợp, nhưng lại thành vai của người khác, tìm thế thân, tớ phải lôi dưới sông dưới thời tiết từ không tới dưới hai mươi độ, chỉ để đóng vai vật hi sinh, quần áo ướt đẫm, hôm sau đã có tin, quần áo tớ ướt đẫm đi ra từ phim trường, do đạo diễn tung ra..."
Nói tới đây, Tống Thần như đã bất lực, cô ấy phất tay, cười nói: "Nên, lúc trước Lý Mặc Thanh yêu cầu tớ giải nghệ, tớ không đồng ý, tớ đã xông pha trong giới nhiều năm như vậy, cố gắng từng chút một để có được địa vị như hôm nay, tớ làm sao có thể cam lòng giải nghệ đây?"
"Tớ đã gặp khó khăn quá nhiều, tội tình chồng chất, sao tớ có thể rời khỏi được?"
"Nhưng bây giờ nghĩ lại thì, có giải nghệ cũng không sao cả." Tống Thần nhìn Đỗ Vu Thư cười như đang nghĩ tới chuyện vui, "Thế giới vốn không cồn bằng với phụ nữ, những bình luận trách móc trên Weibo càng lúc càng nhiều, phần là vì tớ là con gái, có đôi khi, tớ thật sự không thể hiểu nổi..."
"Là một nghệ sĩ, tớ không có những quyền lợi có bản của mình, tất cả đều bị tước đoạt, ngày nào tớ cũng bị chửi, bị khinh thường, được 'ân cần hỏi thăm' mười tám đời tổ tông, thậm chí còn tung ra những tấm ảnh như này, thì người đầu tiên bị vũ nhục quở trách chính là tớ."
"Dường như tất cả mọi người đều quên mất, tớ mới là người bị hại?"
"Nơi như vậy, có gì tốt để tớ tiếp tục chờ đợi?"
Đỗ Vu Thư thở dài, mãi một lúc lâu sau, cô chua xót nói: "Cậu đã từng cố gắng rất nhiêu, cậu cam lòng bỏ hết tất cả tâm huyết và thời gian của mình sao?"
"Tớ không hề từ bỏ." Tống Thần cười cười, mắt híp lại, nụ cười vô cùng ngọt ngào và sung sướng, "Nhưng tớ đã mệt mỏi quá rồi, Thư Thư, tớ đã quá mệt mỏi, tớ ghét một cuộc sống như vậy, lúc nào tớ cũng phải đối mặt với truyền thông, ngay cả buổi tối là thời gian nghỉ ngơi mà cũng không được, vì tớ là nghệ sĩ, là người của công chúng, nên tớ phải mỉm cười, phải tràn đầy năng lượng, không thể buồn bã đau lòng được, nếu không sẽ bị hắc, rồi hắc lại hắc."
"Vì là nghệ sĩ, vì là nhân vật công chúng, nên tở không có quyền gì cả, nên những tấm ảnh được tung lên mạng, cả thế giới đều trách tớ, à đúng rồi, bây giờ còn có đề tài kêu, Tống Thần rời khỏi giới giải trí đi."
"Nhưng mà tớ là người, Thư Thư, tớ là con người."
Tống Thần vội vàng nói, dường nhưu cô ấy rất muốn thuyết phục được Đỗ Vu Thư, cũng nhưu thuyết phục chính bản thản mình, "NHưng mà bây giờ, tớ không hề cảm thấy mình là một con người, tớ cứ cảm thấy mình là máy móc, một cái máy cố gắng sống sót trong giới giải trí, nhìn có vẻ rất vinh quang, nhưng thật chất, là chẳng có gì cả, ngay cả buồn vui giận hờn, đều không thuộc về mình."
"Tớ muốn làm người, Thư Thư."
Trong bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, Đỗ Vu Thư nhìn Tống Thần, Tống Thần nhìn hộp đồ ăn, cứ gặp một món lên, bỏ vào miệng, không thèm nhai mà cứ nuốt xuống thẳng.
"A Thần..." Đỗ Vu Thư mờ mịt kêu, "A Thần."
"Xin lỗi, Thư Thư, tớ không thể cùng cậu đi tới đích được nữa rồi." Tống Thần hít một hơi thật sâu, cắt đứt lời Đỗ Vu Thư định nói..., buông tha, đúng là dễ dàng hơn những gì cô ấy tưởng tượng.
"Để tớ làm người đi, được không?"
Tống Thần mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ giống cô gái cách đây vài năm trước, nhưng hàng chân mày lại nhíu lại, nụ cười hơi mệt mỏi, từ trong ra ngoài,d đều là hơi thở suy sụp.
"A Thần..." Đỗ Vu Thư nhìn Tống Thần, "Đừng quyết định vội vã như vậy được không? Bây giờ cô không được bình tĩnh lắm, cứ suy nghĩ kỹ vào, tự hỏi mình vài hôm, được không?"
"Được." Tống Thần thuận theo, ánh mắt cũng không khác gì khi nãy, Đỗ Vu Thư biết, Tống Thần sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Cô biết, Tống Thần nói đúng, dù bọn họ có lấy được chứng cứ, chứng minh được Lý Mặc Thanh hoặc những người khác cố tình tung lên mạng, chứng minh được Tống Thần trong sạch, thì còn làm gì được nữa?
Vết thương đã tạo thành, ảnh đã được tung, cho dù bây giờ có bị tiêu hủy, thì làm gì được nữa?
Như một tấm gương đã vỡ, dù có cố gắng sửa chữa, thì vết nứt cúng sẽ ở lại, vết thương đã khắc sâu trong lòng Tống Thần rồi, thì làm sao có thể tan biến được?"
"Thư Thư..." Đột nhiên, Tống Thần nói: "Cậu có biết không? Hôm nay anh trai tớ đã gọi cho tớ."
Tống Thần đặt đôi đũa xuống hộp cơm, tươi cười nhìn Đỗ Vu Thư, "Ba tớ nhập viên, cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Anh ấy không mắng tớ, nhưng đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy giọng nói mệt mỏi và đau khổ của anh, không khí giữa bọn tớ, lần đầu tiên ngại ngùng tới vậy, tớ là cô em mà anh ấy cưng chiều nhất, là cô con gái mà ba tớ thương nhất, lúc còn bé, trong nhà cái gì cũng cho tớ... tớ muốn cái gì, bọn họ cũng nhịn ăn lại mà đi mua cho tớ."
"Nhưng lúc tin này bùng nổ, bởi vì tở, mà bọn họ không dám bước chân ra đường, hàng xóm láng giềng đều biết tớ, biết tớ là con nhà đó, thậm chí tớ có thể tưởng tượng được, ngoài phòng cấp cứu, những người đó đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Thực ra, anh tớ cũng không nói lý do gì mà ba tớ nhập viên, nhưng tớ cũng có thể tưởng tượng được, mấy năm trước bởi vì tớ mà có một người già cố gắng học cách dùng Weibo, sáng sớm, lúc vừa rời giường, sẽ lướt Weibo trước, muốn xem tin tức liên quan tới tớ, có thể bị tin ảnh giường chiếu làm ngất."
"Thư Thư, cậu nói xem tớ có phải một con không không?"
Tống Thần không khóc, nhưng Đỗ Vu Thư hy vọng cô ấy sẽ khóc, cô ấy bây giờ, còn khó coi hơn khóc gấp trăm lần.
Đỗ Vu Thư ôm cô ấy, Tống Thần vẫn chưa tới ba mươi, bây giờ cô ấy bị chuyện này ép tới mức sụp đổ!
Ai sẽ thanh toán chuyện này cho cô ấy?
Là Lý Mặc Thanh? Tiền thủy quân? Hay tiền từ phóng viên thu được đầu dề?
"Tớ hận, Thư Thư, tớ rất hận." Giọng nói của Tống Thần không cao không thấp, giọng điệu cũng không có nhịp, còn lạnh nhạt hơn vừa nãy vô số lần, "Tớ hận mình có mắt mà không có tròng, tớ hận tớ không nghe lời ba mẹ, hạn Lý Mặc Thanh, nhưng tớ hận chính mình nhiều hơn."
"Nhưng vì sao, quả báo lại không tới trên người tớ, mà lại rơi xuống người ba tớ?"
"Thế giới lớn như vậy, đàn ông hai chân có hiếm gì đâu, tại sao tớ lại chọn trúng một cái như vậy?"
Tống Thần mất tiếng, cô ấy không để một giọt nước mắt rơi xuống, Đỗ Vu Thư ôm cô ấy thật chặt, "Chuyện này cũng không thể trách cậu được."
Vừa mở miệng, cô mới phát hiện lời nói này đúng là quá cứng nhắc.
"Thư Thư, tớ muốn gặp Lý Mặc Thanh một lần."
Đỗ Vu Thư giật mình, "A Thần, cậu đừng làm gì ngốc nghếch đó! Cậu nghĩ lại đi, cậu vẫn còn anh trai và ba cậu đang đợi mà!"
"Tớ biết chứ." Tống Thần ngẩn ngơ nói, giọng nói dịu dàng, "Tớ nhớ người nhà rồi."
"Tớ muốn về thăm bọn họ, tớ rất nhớ bọn họ."
"Đã lâu rồi tớ chưa gặp họ."
Đỗ Vu Thư vô cùng bất an, dưới tình huống này, cô không dám để Tống Thần ở nhà một mình, nhưng cũng không dám để Tống Thần nhìn thấy Lý Mặc Thanh, nên vội vàng gọi điện cho Vương Tiệp, nhờ chị liên hệ với Đỗ Ngôn Tố xử lý giúp chuyện này, Đỗ Vu Thư cũng không ra khỏi cửa, lúc nào cũng kề kề bên cạnh Tống Thần, hận không thể đi theo vào toilet với cô ấy.
Tống Thần dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ dùng hành động thể hiện cô ấy không có ý kiến gì.
Nhưng Đỗ Vu Thư vẫn lo lắng như cũ.
Đỗ Vu Thư ở trong nhà Tống Thần cả buổi trưa, tới chiều cũng không dám ngủ, không dám rời khỏi Tống Thần, mãi tới khi Tống Thần đành phải đuổi cô đi, nhưng cô vẫn không chịu rời đi.
Chuyện của Tống Thần từ từ biến mất, như cơn mưa rào trong ngày, bởi vì Đỗ Vu Thư đã dạy dỗ đám phóng viên một phen, ảnh chụp thì nhanh chóng được xóa bỏ, ngược lại, cộng đồng mạng thật sự đã dời lực chú ý, bọn họ cũng phải suy xét nhiều về quyến lời của nghệ sĩ.
Bị tung ra ảnh giường chiếu nhiều như vậy, rốt cuộc Tống Thần có phải người bị hại không?
Người bị tung ảnh giường chiếu như vậy không chỉ có một, ảnh giường chiếu là tin tức lớn chưa bao giờ suy giảm, nếu vậy, rốt cuộc nghệ sĩ đó có phải là bị hại không?
Vấn đề này còn đang được tranh cãi,
Tống Thần không liến lạc được cho người đại diện và công ty cả ngày, cả mặt cũng không thấy đâu, nếu Đỗ Vu Thư không tới thì chỉ có mình cô ấy, bởi vì lần trước đã dạy dỗ một phen ròi, nên cũng nhớ bài học, bớt cẩu thả đi một chút, tin tức cũng có phải do người mù viết đâu, nên chuyện này dường như đã bình thường trở lại.
"Cùng lắm thì chúng ta đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thôi, để mọi người không ai nhận ra cậu, rồi ra nước ngoàid dịnh cư." Buổi chiều, lúc nằm trên giường, Đỗ Vu Thư đã nói như vậy với Tống Thần, nhưng Tống Thần cũng không nói gì.
Đỗ Vu Thư hơi buồn.
Hơn hai giờ rưỡi khuya, Đỗ Vu Thư nhận được điện thoại của Vương Tiệp, mà lúc này, Tống Thần vẫn chưa đi ngủ.
"Thư Thư, bọn chị vừa điều tra được một chuyện." Vương Tiệp cúi đầu nói: "Lúc đầu Lý Mặc Thanh tính tung chuyện bao nuôi, là bao nuôi, nhưng sau đó hắn ta dùng ảnh 'thân mật' hắnvà Tống Thần chụp chung, dắt mũi dư luận, cuối cùng giả vờ làm 'anh hùng cứu mỹ nhân' xuất hiện trước mặt Tống Thần, để em ẩy phải rời khỏi giới giải trí, làm vợ của hắn ta."
"Nhưng không hiểu sao, từ bao nuôi, đổi thành ảnh giường chiếu, hình như có liên quan tới cô bạn gái trước của hắn ta."
"Vậy thì sao?" Đỗ Vu Thư nói: "Dù là ai làm đi nữa, thì cũng đâu có khác nhau."
Vương Tiệp hơi trầm mặc, chị xoa thái dương, "CHúng ta tìm người bạn kia đã, nhưng Thư Thư, chuyện này, không còn cách nào tẩy trắng được."
Nói xong, Vương Tiệp liền cúp điện thoại, Đỗ Vu Thư thở dài, rồi đi vào nhà.
Tống Thần lẳng lặng nằm đó, Đỗ Vu Thư do dự một lát, không biết có nên nói chuyện này cho Tống Thần biết không, thấy Tống Thần vẫn đang nhắm mắt, cuối cùng Đỗ Vu Thư cũng quyết định không nói nữa.
Trực giác cô mách bảo, dù có nói hay không, thì Tống Thần vẫn vậy thôi.
Cùng lúc đó, Diệp Tĩnh An cũng đăng lên Weibo, bày tò sự ủng hộ và tín nhiệm của mình dành Đỗ Vu Thư, nhiều bình luận nói anh giả tạo, còn tạo nét, có người từ fan thành anti, Diệp Tĩnh An không cần gì cả, thậm chí lúc phóng vấn, anh vẫn thản nhiên nói: "Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo, mấy người ác ý như vậy, không sợ quả báo ập tới thế hệ sau sao?"
"Tôi vẫn tin tưởng Đỗ Vu Thư, cô ấy là nữ thần của tôi."
"Tôi tin tưởng cô ấy, cả Tống Thần."
Lúc nói cây này, từ 'nàng' của anh vừa trầm thấp lại lưu luyến, mang theo chút mập mờ, dừng mấy chục giây, anh mới bổ sung thêm câu sao.
Khi nào thì mới có thể..., tiến thêm một bước được đây?
Có lẽ chính là lúc này đây, cho dù cả thế giới đều khong tin tưởng em, đối xử không tốt với em, dù cả thế giới đều chất vấn em, nhưng anh, vẫn sẽ ở bên cạnh em, mỉm cười giúp em, ủng hộ em, tin tưởng.
Anh và cô đồng tâm hiệp lực cùng hội cùng thuyền, anh có thể cùng cô vượt qua hết tất cả gian nan hiểm trở.
Xem đi xem lại đoạn video ngắn ngủi 3 phút mấy chục lần, đột nhiên Đỗ Vu Thư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nghĩ tới mình được một người tin tưởng, ủng hộ như vậy, cho dù anh không biết được sự thật thế nào, cho dù anh không thân thiết với người kia, nhưng vì tin tưởng cô, nên cố gắng ủng hộ cô, là việc cô cảm thấy rất ấm áp.
Đỗ Vu Thư rất muốn nói như vậy.
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật dài, rồi nói nhỏ: "A Thần, tớ biết cậu vẫn chưa ngủ."
"Vì tình yêu thương của những người, cậu hãy cho bản thân mình nhiều cơ hội hơn đi, A Thần."
"Người tung ảnh ra, không phải Lý Mặc Thanh."
Nói xong, Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thần, nhưng cô ấy vẫn nằm im, nhắm mắt, thật sư giống như đang ngủ say.
Chỉ có một mình Đỗ Vu Thư đang ôm cô ấy, mới có thể cảm nhận, cô ấy đang run rẩy.
'Ting.'
'Ting.'
'Ting.'
Chuông cửa vang lên, Đỗ Vu Thư hơi sửng sốt, khuya rồi, không biết ai tới đây nữa, nhưng trong lòng cô đã có một câu trả lời táo bạo, thúc đẩy cô đi kiếm tra thử.
Vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mệt mỏi ngay trước mặt.
"Thư Thư." Anh dịu dàng cười, vẻ mệt mỏi trên mặt tan biến hết, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm cô.
Đỗ Vu Thư hơi đau lòng sờ lên mắt anh, lẩm bẩm nói: "Mắt anh toàn tơ máu không kìa, còn thâm nữa, đã hơn nửa đêm rồi, anh còn tới đây làm gì?"
"Nhưng mà, anh sợ em nhớ anh." Diệp Tĩnh An cũng không đẩy tay Đỗ Vu Thư ra, chỉ lẳng lặng mỉm cười, chóp muiix ẩm ướt quanh quẩn ngón tay Đỗ Vu Thư, nhìn vô cùng mập mờ.
"Anh rất em nhớ em."
Diệp Tĩnh An nhìn cô, mỉm cười, nụ cười có chút hương vị khó nói, như mùa đông nắng ấm, cũng như một cây kem vào mùa hè oi bức.
Dường như có thể làm người ta cảm thấy sảng khoái ngay lập tức.
Còn có gì có thể so sánh được, người mà bạn đang nhớ tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, làm bạn vui vẻ hơn đây?
Có đôi khi, trong lòng người ta cũng nhỏ vậy thôi, nhỏ tới mức chỉ có một chút việc nhỏ xíu thôi, cũng có thể lấp đầy chỗ trống trong bạn, làm bạn cảm thấy mùa xuân ấm áp đang tới.
"Không cho anh vào?" Diệp Tĩnh An hơi ngạc nhiên nói, "Muốn đuổi anh về à? Ừm..."
Đỗ Vu Thư chủ động hôn lên mỗi của Diệp Tĩnh An.
Mềm mại, có mùi vị bạc hà, là đôi môi của Diệp Tĩnh An.
Khoảng chừng nửa phút, Diệp Tĩnh An từ khách làm chủ, hôn Đỗ Vu Thư điên đảo, anh khẽ rời môi cô, hôn lên trán cô, trêu chọc nói; "Không hài lòng thì hôn môi à? Ảnh hậu Đỗ đúng là hào phóng quá."
"Nhưng mà anh thích.'
Diệp Tĩnh An xấu xa bổ sung thêm.
Đỗ Vu Thư cười khẽ: "Dạo này anh biểu hiện không tệ, đại gia em tặng cho anh một chút phần thưởng, hài lòng không?"
Nhìn cô chằm chằm, Diệp Tĩnh An quay đầu thừa nhạn; "Hài lòng, vô cfng hài lòng."
Rõ ràng hôm qua đã gặp nhau, sáng nay Diệp Tĩnh An vừa mới rời khỏi, buổi tối lại nhìn thấy anh, sao tự nhiên vẫn vui vẻ vậy nhỉ.
"Ăn cơm chưa?" Đỗ Vu Thư bưng ly nước cho anh hỏi.
Do dự một chút, Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Ăn."
"Ăn cái gì?" Đỗ Vu Thư tùy tiện hỏi, không hiểu sao câu đối thoại của bọn hơi quê mùa, cô bật cười.
"Cháo." Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, nói: "Được rồi, anh ăn lương khô, anh không cố ý lừa em đâu, em đừng..."
"Hả?" Đỗ Vu Thư mê mang nói: "Em thế nào? Em chỉ tiện hỏi một chút thôi mà."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Em còn chưa đánh mà anh đã khai, thật là..."
"Nhưng mà." Đỗ Vu Thư chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt hơi trêu chọc anh; "Anh có ý đồ lừa em, định phá hoại bầu không khí hòa bình của nhân dân hả?"
Diệp Tĩnh An bất đắc dĩ cười, "Em đoán thử xem."
Đôi mắt đào hoa của người kia lóe lên ý cười, dường như không coi ý kiến cô ra gì, Đỗ Vu Thư đi vào bếp, cuối cùng tìm được hai cây thịt hun khói, lấy ra đưa cho Diệp Tĩnh An, nói: "Anh có gắng ăn tạ đi."
"Không nấu cơm à?" Nhận lấy cây thịt hun khói, Diệp Tĩnh An hơi buồn cười hỏi.
Cô thành thật lắc đầu, Đỗ Vu Thư nghiêm túc nói; "Buổi tối thì đừng ăn nhiều như vậy, phải nghĩ tới hình ảnh của mình đi chứ, nếu tăng lên mười cân thì sao đây?"
"Em yên tâm đi, dù có mập lên mưởi cân đi chăng nữa, thì cũng thuộc loại gầy thôi, chứ không giống em đâu... Ây!"
Diệp Tĩnh An bị Đỗ Vu Thư đánh vào khuỷu tay đau tới mức kêu lên, Đỗ Vu Thư cười híp mắt nói: "Anh nói cái gì?"
Diệp Tĩnh An cưng chiều nhìn cô, chậm rãi cười nói: "Không sao, anh cũng không có kiểu đi ngủ gọi hoài không dậy đâu."
Đỗ Vu Thư: "..."
"Em ngủ tiếp được rồi đó." Diệp Tĩnh An mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
"Anh có biết anh như vậy sẽ có hậu quả gì không?" Đỗ Vu Thư nghiêng đầu mỉm cười nói: "FA đó, thiên vương."
Chuyện cân nặng của phụ nữ con gái, sao anh lại tùy tiện bình luận vậy hả?
"Không sao, lần sau anh sẽ học theo." Diệp Tĩnh An mỉm cười, thoải mái nói.
Đỗ Vu Thư: "... Tốt."
"Thư Thư." Diệp Tĩnh An ngẩng đầu, ngọn đèn ấm áp chiếu vào mặt anh, giọng nói vô cùng nghiêm túc, như đang thề thốt, "Anh sẽ không để em gặp chuyện như vậy đâu."
"Anh sẽ ở bên cạnh em, dù em có cần hay không, anh đều sẽ ở cạnh chăm sóc em."
Đỗ Vu Thư: "... Em cũng cùng hội với anh."
Giọng nói của Đỗ Vu Thư rất nhỏ, nhưng cũng khá kiên định: "Dù có nghèo khó hay giàu có, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, có chết đi chăng nữa cũng không thể tách chúng ta ra."
Ngọn đèn đêm đó, thật sự rất ấm áp.
Nhưng rạng sáng năm giờ ngày hôm ấy, trên mạng lại tuôn ra một album hình, là ảnh thân mật của Đỗ Vu Thư và một người đàn ông trong một chiếc xe sang, hai người không hề e dè, vẻ mặt vô cùng thân thiết.
Nên có người nói, Đỗ Vu Thư được như bây giờ, một phần là vì bao nuôi.
Chuyện càng ngày càng hot, Diệp Tĩnh An giận quá hóa cười.
Người đàn ông trong tấm hình không ai khác chính là anh trai Đỗ Vu Thư, Đỗ Ngôn Tố!
Các tạp chí bát quái đã bắt đầu ra tay với Hạ Vu Thư rời sao?
Nhưng mà xuống tay Đỗ Ngôn Tố, trăm phần trăm là có thể giải quyết được.
Đỗ Vu Thư cũng không cần phải phản kích lại, vì bảy giờ sáng, trên Weibo của Đỗ Ngôn Tố xuất hiện một bài đăng.
Đỗ Ngôn Tố V: Chúng tôi đều họ Đỗ (mỉm cười), đầu năm nay, đi thăm em gái ruột của mình cũng phải xem xét nữa à? Có cần tôi phải cho mấy người xem bản xét nghiệm ADN không?
Khoảng mười giờ sáng, Weibo công ty Đỗ thị đăng hình ảnh quyết định của luật sư, ba bốn năm tài khoản Weibo V liên tục chia sẻ bài đăng này.
Khoảng mười một giờ, Đỗ Vu Thư đăng Weibo đáp lại chuyện này.
Đỗ Vu Thư V: Tôi và anh ấy (hình ảnh)
Đặt hai người chung một chỗ, mới phát hiện, bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, càng nhìn càng thấy có tướng anh em.
Toàn bộ lời đồn tự sụp đổ, cùng lúc đó, Đỗ Vu Thư đã bắt đầu phản kích lại chuyện này.
Về chuyện bị người yêu cũ hắc, thực ra trong giới giải trí mà nói cũng không ít nữ minh có ít hoặc nhiều lịch sử đen, với Tống Thần mà nói, cô ấy đúng là đã từng đùa giỡn đại, đối với Đỗ Vu Thư mà, cô mà đùa giỡn đại bài là chuyện lớn lắm đó.
Đùa giỡn đại bài, kỹ thuật diễn xuất kém, nhân phẩm kém, trộm đồ, mắng chửi người khác, nói năng thô tục, say rượu, tiêu chuẩn lớn nhất để có thể tung được hình hắc, dù có để hình tượng thanh thuần tới mấy cũng bị chuyện hắc xóa bỏ hoàn toàn, nhất là hình hút thuốc thuốc, thật ra nếu như là 'cô em gái', thì hình tượng đã tốt rồi, bây giờ chuyển biến hình ảnh quá nhanh làm người ta phải trợn mắt há mồm, hai ngày nay những dạng hắc như vậy liên tục bị tuôn ra, chỉ mới hai ngày, mà ngay cả chính ba mẹ cô ta cũng không nhận ra con mình nữa rồi.
Mà trong hai ngày này, cũng có một ít chuyện hắc của Lý thị và Lý Mặc Thanh được tuôn ra.
Lúc này đây, Lý Mặc Thanh chuẩn bị mở họp báo.
Trong buổi họp báo, Lý Mặc công khai, Tống Thần là vị hôn thê của mình!
"Tôi và Tống Thần, yêu nhau ba năm, mặc dù là lén lút yêu đương, nhưng chúng tôi rất yêu nhau, vi công việc của cô ấy, chúng tôi không thể nào công khia được, tôi không muốn mang lại phiền phức cho cô ấy, ví dụ như chuyện bao nuôi, tôi biết, cô ấy dựa vào chính mình để có thể giành được những gì đang có như hiện tại, đều là cô ấy cố gắng từng chút một, những chuyện đã xảy ra, đối với cô ấy mà, cũng rất đán buồn, quá khốc liệt, cũng không tôn trọng cô ấy."
"Có rất nhiều chuyện, chúng ta có chục cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.
"Tôi nhận được tin tức này hơi trễ, mấy ngày hôm trước, tôi không đứng đây công khai sự thật cho mọi người biết thật sự có lỗi quá, mà ngay lúc này, để Thần Thần ở một mình, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn, vô cùng có lỗi với cô ấy, nhưng khi đó, tôi không ở trong nước, thật sự không nhận được tin tức."
"Đây là ác ý, chỉ có mỗi một mình Thần Thần gánh vác hết tất cả, là một cô gái mạnh mẽ, cũng sẽ bị suy sụp chứ? Đều tại tôi, có trách thì trách tôi không kịp ở bên cạnh cô ấy, tôi biết Thần Thần không muốn công khai, sợ ảnh hưởng tới tôi, nhưng mà, vậy thì có liên quan gì?"
"Tôi làm ảnh hưởng tới cô ấy, còn lớn hơn những ảnh hưởng cô làm với tôi."
"Những tấm hình kia, đều là do tôi tự chụp cả, nếu mọi người xem kỹ, sẽ phát hiện Thần Thần luôn bị chụp trong trạng thái vô thức, bởi vì khi đó, cô ấy đã ngủ rồi, ảnh chụp là tự tôi chụp được." Nó tới đây, mặt Lý Mặc Thanh hơi, ngại ngùng xoa đầu, "Tôi muốn giải thích với tất cả mọi người, bởi vì mỗi lần đi công tác tôi đều nhớ tới cô ấy, nếu như ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không có, trong đêm dài cô độc, ở nơi đất khách quê người, làm sao tôi có thể ngủ được?"
"Nhưng không ngờ, bởi vì tâm tư của mình mà chụp những tâm hình này, lại để lại kết quả xấu cho người yêu của mình."
"Tôi đã tìm được kẻ trộm điện thoại tung hình ra ngoài, vài ngày nữa, tôi sẽ làm việc với luật sư để kiện, xin vị kia hãy tự trọng, tôi sẽ dùng vũ khí pháp luật, để giữ được quyền lợi của tôi và Thần Thần."
"Cuối cùng, tháng mười năm nay, chúng tôi sẽ kết hôn, tôi luôn muốn cho cô ấy một hôn lễ hoàn hảo nhất."
"Đến lúc đó, mời mọi người cùng tới tham dự."
Các phóng viên đều sợ ngây người.
Nhất là các tòa soạn dưới trướng công ty Lý thị, chuyện gì vậy? Rõ ràng là hắn ta bảo bọn họ tung hìn hắc mà, bây giờ lại nói Tống thần là bà chủ tương lai, như vậy chẳng phải bọn họ đã làm mất lòng người ta rồi sao!
Cả hiên trường bắt đầu xôn xao, phóng viên bắt đầu hỏi câu hỏi của mình.
"Xin hỏi, anh và cô Tống đã quen biết nhau như thế nào?"
"Xin hỏi ý của anh là cô Tống bị người ta cố ý hãm hại sao?"
"Xin hỏi sau khi kết hôn cô Tống sẽ giải nghệ sao?"
"Sẽ không, đây là nghề mà cô ấy thích, cô ấy đã hy sinh quá nhiều, thì làm sao thể giải nghệ được?"
"Nếu không có người cố ý hãm hại, thì làm sao ảnh riêng tư của tôi và Thần Thần lại bị tung ra như vậy?"
"Thần là cô gái tốt."
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà cũ kỹ, cô gái đầu tóc xốc xếch hung hăng quăng tách trà vào tường, giận dữ hét: "Hắn ta đang nói dối!"
Đỗ Vu Thư khẽ thở dài.
Dù là ảnh giường chiếu hay là ảnh do bạn trai trước tung ra, thì dù sao cũng là đả kích không nhỏ đối với bất kỳ ai.
Tuy tính tình Tống Thần có hơi hoạt bát, nhưng từ chuyện cô ấy nấu ăn rất ngon có thể thấy, thật ra cô ấy là người rất cẩn thạn về mọi mặt, chuyện này đối với cô ấy mà nói, cô ấy bị đả nói lớn thì không phải, nói nhỏ thì cũng không đúng, nhưng mà bây giờ, Tống Thần đã bình tĩnh hơn rồi.
Đỗ Vu Thư rất nể tính tình của Tống Thần.
"Ăn cơm." Đỗ Vu Thư để cơm hộp lên bàn, ngón tay điểm vào người Tống Thâ, "Hôm nay cho cậu ăn bánh mà cậu thích nhất.
"Ừm." Tống Thần lên tiếng, trong lúc vô tình, Đỗ Vu Thư chạm phải vào ngón tay của cô ấy, hơi nhíu mày, nói, "Sao lại lạnh như vậy?"
"Tinh thần bị lạnh." Tống Thần cười, vẻ mặt kỳ lạ, Đỗ Vu Thư không khỏi lo lắng.
Ngồi xuống bàn, Tống Thần đưa tay chống cằm, tay còn lại cầm đũa gắp đồ ăn, động tác không có chút tinh thần nào, "Vu Thư, tở muốn giải nghệ."
"Tháng mười một năm tay vừa đúng lúc tớ hết hạn hợp đồng với công ty, cũng không còn lý do gì nữa rồi, về nhà nghỉ ngơi mấy tháng thì cũng tới thời hạn rồi, đã đến lúc trở về nhà rồi."
Tay cầm đũa của Đỗ Vu Thư sững sờ, vẻ mặt nén nhịn, một lúc lâu, cô mới nói: "Lý do?"
"Tớ còn phải đợi tiếp nữa sao? Tống Thần gắp một chút đồ ăn bỏ vào miệng, "Đừng nói với tớ cái gì mà nghệ sĩ nào cũng có chút lịch sử đen nhưu vậy, nhưng tấm ảnh đó không phải là Photoshop cũng không phải là hình ghép, là ảnh giường chiếu thật, tại giường. Bây giờ ảnh bị tung ra ngoài, tớ còn có thể làm gì được nữa?"
"Mà sau khi chuyện này xảy ra, tớ vĩnh viễn sẽ không bao giờ xóa sạch được." Tống Thần im lặng một chút, đột nhiên cười dịu dàng, khuôn mặt cô ấy vốn đẹp tinh tế, mang cho người khác cảm giác như đóa sen trắng, nhưng nụ cười này, hình như có vài giọt nước mắt, như đóa sen lúc nở rộ.
Đỗ Vu Thư thở dài, những lời an ủi không nói nên lời, chuyện như vậy, đã đá kích tới Tống Thần quá lớn.
"Tớ không có gia thế ưu tú, không có bằng cấp gì, vào trong giới này, tất cả tài nguyên đều tự tớ đi lấy, đôi khi có bộ phim nào đó hợp, nhưng lại thành vai của người khác, tìm thế thân, tớ phải lôi dưới sông dưới thời tiết từ không tới dưới hai mươi độ, chỉ để đóng vai vật hi sinh, quần áo ướt đẫm, hôm sau đã có tin, quần áo tớ ướt đẫm đi ra từ phim trường, do đạo diễn tung ra..."
Nói tới đây, Tống Thần như đã bất lực, cô ấy phất tay, cười nói: "Nên, lúc trước Lý Mặc Thanh yêu cầu tớ giải nghệ, tớ không đồng ý, tớ đã xông pha trong giới nhiều năm như vậy, cố gắng từng chút một để có được địa vị như hôm nay, tớ làm sao có thể cam lòng giải nghệ đây?"
"Tớ đã gặp khó khăn quá nhiều, tội tình chồng chất, sao tớ có thể rời khỏi được?"
"Nhưng bây giờ nghĩ lại thì, có giải nghệ cũng không sao cả." Tống Thần nhìn Đỗ Vu Thư cười như đang nghĩ tới chuyện vui, "Thế giới vốn không cồn bằng với phụ nữ, những bình luận trách móc trên Weibo càng lúc càng nhiều, phần là vì tớ là con gái, có đôi khi, tớ thật sự không thể hiểu nổi..."
"Là một nghệ sĩ, tớ không có những quyền lợi có bản của mình, tất cả đều bị tước đoạt, ngày nào tớ cũng bị chửi, bị khinh thường, được 'ân cần hỏi thăm' mười tám đời tổ tông, thậm chí còn tung ra những tấm ảnh như này, thì người đầu tiên bị vũ nhục quở trách chính là tớ."
"Dường như tất cả mọi người đều quên mất, tớ mới là người bị hại?"
"Nơi như vậy, có gì tốt để tớ tiếp tục chờ đợi?"
Đỗ Vu Thư thở dài, mãi một lúc lâu sau, cô chua xót nói: "Cậu đã từng cố gắng rất nhiêu, cậu cam lòng bỏ hết tất cả tâm huyết và thời gian của mình sao?"
"Tớ không hề từ bỏ." Tống Thần cười cười, mắt híp lại, nụ cười vô cùng ngọt ngào và sung sướng, "Nhưng tớ đã mệt mỏi quá rồi, Thư Thư, tớ đã quá mệt mỏi, tớ ghét một cuộc sống như vậy, lúc nào tớ cũng phải đối mặt với truyền thông, ngay cả buổi tối là thời gian nghỉ ngơi mà cũng không được, vì tớ là nghệ sĩ, là người của công chúng, nên tớ phải mỉm cười, phải tràn đầy năng lượng, không thể buồn bã đau lòng được, nếu không sẽ bị hắc, rồi hắc lại hắc."
"Vì là nghệ sĩ, vì là nhân vật công chúng, nên tở không có quyền gì cả, nên những tấm ảnh được tung lên mạng, cả thế giới đều trách tớ, à đúng rồi, bây giờ còn có đề tài kêu, Tống Thần rời khỏi giới giải trí đi."
"Nhưng mà tớ là người, Thư Thư, tớ là con người."
Tống Thần vội vàng nói, dường nhưu cô ấy rất muốn thuyết phục được Đỗ Vu Thư, cũng nhưu thuyết phục chính bản thản mình, "NHưng mà bây giờ, tớ không hề cảm thấy mình là một con người, tớ cứ cảm thấy mình là máy móc, một cái máy cố gắng sống sót trong giới giải trí, nhìn có vẻ rất vinh quang, nhưng thật chất, là chẳng có gì cả, ngay cả buồn vui giận hờn, đều không thuộc về mình."
"Tớ muốn làm người, Thư Thư."
Trong bầu không khí yên tĩnh đáng sợ, Đỗ Vu Thư nhìn Tống Thần, Tống Thần nhìn hộp đồ ăn, cứ gặp một món lên, bỏ vào miệng, không thèm nhai mà cứ nuốt xuống thẳng.
"A Thần..." Đỗ Vu Thư mờ mịt kêu, "A Thần."
"Xin lỗi, Thư Thư, tớ không thể cùng cậu đi tới đích được nữa rồi." Tống Thần hít một hơi thật sâu, cắt đứt lời Đỗ Vu Thư định nói..., buông tha, đúng là dễ dàng hơn những gì cô ấy tưởng tượng.
"Để tớ làm người đi, được không?"
Tống Thần mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ giống cô gái cách đây vài năm trước, nhưng hàng chân mày lại nhíu lại, nụ cười hơi mệt mỏi, từ trong ra ngoài,d đều là hơi thở suy sụp.
"A Thần..." Đỗ Vu Thư nhìn Tống Thần, "Đừng quyết định vội vã như vậy được không? Bây giờ cô không được bình tĩnh lắm, cứ suy nghĩ kỹ vào, tự hỏi mình vài hôm, được không?"
"Được." Tống Thần thuận theo, ánh mắt cũng không khác gì khi nãy, Đỗ Vu Thư biết, Tống Thần sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Cô biết, Tống Thần nói đúng, dù bọn họ có lấy được chứng cứ, chứng minh được Lý Mặc Thanh hoặc những người khác cố tình tung lên mạng, chứng minh được Tống Thần trong sạch, thì còn làm gì được nữa?
Vết thương đã tạo thành, ảnh đã được tung, cho dù bây giờ có bị tiêu hủy, thì làm gì được nữa?
Như một tấm gương đã vỡ, dù có cố gắng sửa chữa, thì vết nứt cúng sẽ ở lại, vết thương đã khắc sâu trong lòng Tống Thần rồi, thì làm sao có thể tan biến được?"
"Thư Thư..." Đột nhiên, Tống Thần nói: "Cậu có biết không? Hôm nay anh trai tớ đã gọi cho tớ."
Tống Thần đặt đôi đũa xuống hộp cơm, tươi cười nhìn Đỗ Vu Thư, "Ba tớ nhập viên, cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
"Anh ấy không mắng tớ, nhưng đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy giọng nói mệt mỏi và đau khổ của anh, không khí giữa bọn tớ, lần đầu tiên ngại ngùng tới vậy, tớ là cô em mà anh ấy cưng chiều nhất, là cô con gái mà ba tớ thương nhất, lúc còn bé, trong nhà cái gì cũng cho tớ... tớ muốn cái gì, bọn họ cũng nhịn ăn lại mà đi mua cho tớ."
"Nhưng lúc tin này bùng nổ, bởi vì tở, mà bọn họ không dám bước chân ra đường, hàng xóm láng giềng đều biết tớ, biết tớ là con nhà đó, thậm chí tớ có thể tưởng tượng được, ngoài phòng cấp cứu, những người đó đều nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Thực ra, anh tớ cũng không nói lý do gì mà ba tớ nhập viên, nhưng tớ cũng có thể tưởng tượng được, mấy năm trước bởi vì tớ mà có một người già cố gắng học cách dùng Weibo, sáng sớm, lúc vừa rời giường, sẽ lướt Weibo trước, muốn xem tin tức liên quan tới tớ, có thể bị tin ảnh giường chiếu làm ngất."
"Thư Thư, cậu nói xem tớ có phải một con không không?"
Tống Thần không khóc, nhưng Đỗ Vu Thư hy vọng cô ấy sẽ khóc, cô ấy bây giờ, còn khó coi hơn khóc gấp trăm lần.
Đỗ Vu Thư ôm cô ấy, Tống Thần vẫn chưa tới ba mươi, bây giờ cô ấy bị chuyện này ép tới mức sụp đổ!
Ai sẽ thanh toán chuyện này cho cô ấy?
Là Lý Mặc Thanh? Tiền thủy quân? Hay tiền từ phóng viên thu được đầu dề?
"Tớ hận, Thư Thư, tớ rất hận." Giọng nói của Tống Thần không cao không thấp, giọng điệu cũng không có nhịp, còn lạnh nhạt hơn vừa nãy vô số lần, "Tớ hận mình có mắt mà không có tròng, tớ hận tớ không nghe lời ba mẹ, hạn Lý Mặc Thanh, nhưng tớ hận chính mình nhiều hơn."
"Nhưng vì sao, quả báo lại không tới trên người tớ, mà lại rơi xuống người ba tớ?"
"Thế giới lớn như vậy, đàn ông hai chân có hiếm gì đâu, tại sao tớ lại chọn trúng một cái như vậy?"
Tống Thần mất tiếng, cô ấy không để một giọt nước mắt rơi xuống, Đỗ Vu Thư ôm cô ấy thật chặt, "Chuyện này cũng không thể trách cậu được."
Vừa mở miệng, cô mới phát hiện lời nói này đúng là quá cứng nhắc.
"Thư Thư, tớ muốn gặp Lý Mặc Thanh một lần."
Đỗ Vu Thư giật mình, "A Thần, cậu đừng làm gì ngốc nghếch đó! Cậu nghĩ lại đi, cậu vẫn còn anh trai và ba cậu đang đợi mà!"
"Tớ biết chứ." Tống Thần ngẩn ngơ nói, giọng nói dịu dàng, "Tớ nhớ người nhà rồi."
"Tớ muốn về thăm bọn họ, tớ rất nhớ bọn họ."
"Đã lâu rồi tớ chưa gặp họ."
Đỗ Vu Thư vô cùng bất an, dưới tình huống này, cô không dám để Tống Thần ở nhà một mình, nhưng cũng không dám để Tống Thần nhìn thấy Lý Mặc Thanh, nên vội vàng gọi điện cho Vương Tiệp, nhờ chị liên hệ với Đỗ Ngôn Tố xử lý giúp chuyện này, Đỗ Vu Thư cũng không ra khỏi cửa, lúc nào cũng kề kề bên cạnh Tống Thần, hận không thể đi theo vào toilet với cô ấy.
Tống Thần dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ dùng hành động thể hiện cô ấy không có ý kiến gì.
Nhưng Đỗ Vu Thư vẫn lo lắng như cũ.
Đỗ Vu Thư ở trong nhà Tống Thần cả buổi trưa, tới chiều cũng không dám ngủ, không dám rời khỏi Tống Thần, mãi tới khi Tống Thần đành phải đuổi cô đi, nhưng cô vẫn không chịu rời đi.
Chuyện của Tống Thần từ từ biến mất, như cơn mưa rào trong ngày, bởi vì Đỗ Vu Thư đã dạy dỗ đám phóng viên một phen, ảnh chụp thì nhanh chóng được xóa bỏ, ngược lại, cộng đồng mạng thật sự đã dời lực chú ý, bọn họ cũng phải suy xét nhiều về quyến lời của nghệ sĩ.
Bị tung ra ảnh giường chiếu nhiều như vậy, rốt cuộc Tống Thần có phải người bị hại không?
Người bị tung ảnh giường chiếu như vậy không chỉ có một, ảnh giường chiếu là tin tức lớn chưa bao giờ suy giảm, nếu vậy, rốt cuộc nghệ sĩ đó có phải là bị hại không?
Vấn đề này còn đang được tranh cãi,
Tống Thần không liến lạc được cho người đại diện và công ty cả ngày, cả mặt cũng không thấy đâu, nếu Đỗ Vu Thư không tới thì chỉ có mình cô ấy, bởi vì lần trước đã dạy dỗ một phen ròi, nên cũng nhớ bài học, bớt cẩu thả đi một chút, tin tức cũng có phải do người mù viết đâu, nên chuyện này dường như đã bình thường trở lại.
"Cùng lắm thì chúng ta đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thôi, để mọi người không ai nhận ra cậu, rồi ra nước ngoàid dịnh cư." Buổi chiều, lúc nằm trên giường, Đỗ Vu Thư đã nói như vậy với Tống Thần, nhưng Tống Thần cũng không nói gì.
Đỗ Vu Thư hơi buồn.
Hơn hai giờ rưỡi khuya, Đỗ Vu Thư nhận được điện thoại của Vương Tiệp, mà lúc này, Tống Thần vẫn chưa đi ngủ.
"Thư Thư, bọn chị vừa điều tra được một chuyện." Vương Tiệp cúi đầu nói: "Lúc đầu Lý Mặc Thanh tính tung chuyện bao nuôi, là bao nuôi, nhưng sau đó hắn ta dùng ảnh 'thân mật' hắnvà Tống Thần chụp chung, dắt mũi dư luận, cuối cùng giả vờ làm 'anh hùng cứu mỹ nhân' xuất hiện trước mặt Tống Thần, để em ẩy phải rời khỏi giới giải trí, làm vợ của hắn ta."
"Nhưng không hiểu sao, từ bao nuôi, đổi thành ảnh giường chiếu, hình như có liên quan tới cô bạn gái trước của hắn ta."
"Vậy thì sao?" Đỗ Vu Thư nói: "Dù là ai làm đi nữa, thì cũng đâu có khác nhau."
Vương Tiệp hơi trầm mặc, chị xoa thái dương, "CHúng ta tìm người bạn kia đã, nhưng Thư Thư, chuyện này, không còn cách nào tẩy trắng được."
Nói xong, Vương Tiệp liền cúp điện thoại, Đỗ Vu Thư thở dài, rồi đi vào nhà.
Tống Thần lẳng lặng nằm đó, Đỗ Vu Thư do dự một lát, không biết có nên nói chuyện này cho Tống Thần biết không, thấy Tống Thần vẫn đang nhắm mắt, cuối cùng Đỗ Vu Thư cũng quyết định không nói nữa.
Trực giác cô mách bảo, dù có nói hay không, thì Tống Thần vẫn vậy thôi.
Cùng lúc đó, Diệp Tĩnh An cũng đăng lên Weibo, bày tò sự ủng hộ và tín nhiệm của mình dành Đỗ Vu Thư, nhiều bình luận nói anh giả tạo, còn tạo nét, có người từ fan thành anti, Diệp Tĩnh An không cần gì cả, thậm chí lúc phóng vấn, anh vẫn thản nhiên nói: "Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo, mấy người ác ý như vậy, không sợ quả báo ập tới thế hệ sau sao?"
"Tôi vẫn tin tưởng Đỗ Vu Thư, cô ấy là nữ thần của tôi."
"Tôi tin tưởng cô ấy, cả Tống Thần."
Lúc nói cây này, từ 'nàng' của anh vừa trầm thấp lại lưu luyến, mang theo chút mập mờ, dừng mấy chục giây, anh mới bổ sung thêm câu sao.
Khi nào thì mới có thể..., tiến thêm một bước được đây?
Có lẽ chính là lúc này đây, cho dù cả thế giới đều khong tin tưởng em, đối xử không tốt với em, dù cả thế giới đều chất vấn em, nhưng anh, vẫn sẽ ở bên cạnh em, mỉm cười giúp em, ủng hộ em, tin tưởng.
Anh và cô đồng tâm hiệp lực cùng hội cùng thuyền, anh có thể cùng cô vượt qua hết tất cả gian nan hiểm trở.
Xem đi xem lại đoạn video ngắn ngủi 3 phút mấy chục lần, đột nhiên Đỗ Vu Thư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nghĩ tới mình được một người tin tưởng, ủng hộ như vậy, cho dù anh không biết được sự thật thế nào, cho dù anh không thân thiết với người kia, nhưng vì tin tưởng cô, nên cố gắng ủng hộ cô, là việc cô cảm thấy rất ấm áp.
Đỗ Vu Thư rất muốn nói như vậy.
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật dài, rồi nói nhỏ: "A Thần, tớ biết cậu vẫn chưa ngủ."
"Vì tình yêu thương của những người, cậu hãy cho bản thân mình nhiều cơ hội hơn đi, A Thần."
"Người tung ảnh ra, không phải Lý Mặc Thanh."
Nói xong, Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thần, nhưng cô ấy vẫn nằm im, nhắm mắt, thật sư giống như đang ngủ say.
Chỉ có một mình Đỗ Vu Thư đang ôm cô ấy, mới có thể cảm nhận, cô ấy đang run rẩy.
'Ting.'
'Ting.'
'Ting.'
Chuông cửa vang lên, Đỗ Vu Thư hơi sửng sốt, khuya rồi, không biết ai tới đây nữa, nhưng trong lòng cô đã có một câu trả lời táo bạo, thúc đẩy cô đi kiếm tra thử.
Vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mệt mỏi ngay trước mặt.
"Thư Thư." Anh dịu dàng cười, vẻ mệt mỏi trên mặt tan biến hết, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm cô.
Đỗ Vu Thư hơi đau lòng sờ lên mắt anh, lẩm bẩm nói: "Mắt anh toàn tơ máu không kìa, còn thâm nữa, đã hơn nửa đêm rồi, anh còn tới đây làm gì?"
"Nhưng mà, anh sợ em nhớ anh." Diệp Tĩnh An cũng không đẩy tay Đỗ Vu Thư ra, chỉ lẳng lặng mỉm cười, chóp muiix ẩm ướt quanh quẩn ngón tay Đỗ Vu Thư, nhìn vô cùng mập mờ.
"Anh rất em nhớ em."
Diệp Tĩnh An nhìn cô, mỉm cười, nụ cười có chút hương vị khó nói, như mùa đông nắng ấm, cũng như một cây kem vào mùa hè oi bức.
Dường như có thể làm người ta cảm thấy sảng khoái ngay lập tức.
Còn có gì có thể so sánh được, người mà bạn đang nhớ tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, làm bạn vui vẻ hơn đây?
Có đôi khi, trong lòng người ta cũng nhỏ vậy thôi, nhỏ tới mức chỉ có một chút việc nhỏ xíu thôi, cũng có thể lấp đầy chỗ trống trong bạn, làm bạn cảm thấy mùa xuân ấm áp đang tới.
"Không cho anh vào?" Diệp Tĩnh An hơi ngạc nhiên nói, "Muốn đuổi anh về à? Ừm..."
Đỗ Vu Thư chủ động hôn lên mỗi của Diệp Tĩnh An.
Mềm mại, có mùi vị bạc hà, là đôi môi của Diệp Tĩnh An.
Khoảng chừng nửa phút, Diệp Tĩnh An từ khách làm chủ, hôn Đỗ Vu Thư điên đảo, anh khẽ rời môi cô, hôn lên trán cô, trêu chọc nói; "Không hài lòng thì hôn môi à? Ảnh hậu Đỗ đúng là hào phóng quá."
"Nhưng mà anh thích.'
Diệp Tĩnh An xấu xa bổ sung thêm.
Đỗ Vu Thư cười khẽ: "Dạo này anh biểu hiện không tệ, đại gia em tặng cho anh một chút phần thưởng, hài lòng không?"
Nhìn cô chằm chằm, Diệp Tĩnh An quay đầu thừa nhạn; "Hài lòng, vô cfng hài lòng."
Rõ ràng hôm qua đã gặp nhau, sáng nay Diệp Tĩnh An vừa mới rời khỏi, buổi tối lại nhìn thấy anh, sao tự nhiên vẫn vui vẻ vậy nhỉ.
"Ăn cơm chưa?" Đỗ Vu Thư bưng ly nước cho anh hỏi.
Do dự một chút, Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói: "Ăn."
"Ăn cái gì?" Đỗ Vu Thư tùy tiện hỏi, không hiểu sao câu đối thoại của bọn hơi quê mùa, cô bật cười.
"Cháo." Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, nói: "Được rồi, anh ăn lương khô, anh không cố ý lừa em đâu, em đừng..."
"Hả?" Đỗ Vu Thư mê mang nói: "Em thế nào? Em chỉ tiện hỏi một chút thôi mà."
Diệp Tĩnh An: "..."
"Em còn chưa đánh mà anh đã khai, thật là..."
"Nhưng mà." Đỗ Vu Thư chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt hơi trêu chọc anh; "Anh có ý đồ lừa em, định phá hoại bầu không khí hòa bình của nhân dân hả?"
Diệp Tĩnh An bất đắc dĩ cười, "Em đoán thử xem."
Đôi mắt đào hoa của người kia lóe lên ý cười, dường như không coi ý kiến cô ra gì, Đỗ Vu Thư đi vào bếp, cuối cùng tìm được hai cây thịt hun khói, lấy ra đưa cho Diệp Tĩnh An, nói: "Anh có gắng ăn tạ đi."
"Không nấu cơm à?" Nhận lấy cây thịt hun khói, Diệp Tĩnh An hơi buồn cười hỏi.
Cô thành thật lắc đầu, Đỗ Vu Thư nghiêm túc nói; "Buổi tối thì đừng ăn nhiều như vậy, phải nghĩ tới hình ảnh của mình đi chứ, nếu tăng lên mười cân thì sao đây?"
"Em yên tâm đi, dù có mập lên mưởi cân đi chăng nữa, thì cũng thuộc loại gầy thôi, chứ không giống em đâu... Ây!"
Diệp Tĩnh An bị Đỗ Vu Thư đánh vào khuỷu tay đau tới mức kêu lên, Đỗ Vu Thư cười híp mắt nói: "Anh nói cái gì?"
Diệp Tĩnh An cưng chiều nhìn cô, chậm rãi cười nói: "Không sao, anh cũng không có kiểu đi ngủ gọi hoài không dậy đâu."
Đỗ Vu Thư: "..."
"Em ngủ tiếp được rồi đó." Diệp Tĩnh An mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
"Anh có biết anh như vậy sẽ có hậu quả gì không?" Đỗ Vu Thư nghiêng đầu mỉm cười nói: "FA đó, thiên vương."
Chuyện cân nặng của phụ nữ con gái, sao anh lại tùy tiện bình luận vậy hả?
"Không sao, lần sau anh sẽ học theo." Diệp Tĩnh An mỉm cười, thoải mái nói.
Đỗ Vu Thư: "... Tốt."
"Thư Thư." Diệp Tĩnh An ngẩng đầu, ngọn đèn ấm áp chiếu vào mặt anh, giọng nói vô cùng nghiêm túc, như đang thề thốt, "Anh sẽ không để em gặp chuyện như vậy đâu."
"Anh sẽ ở bên cạnh em, dù em có cần hay không, anh đều sẽ ở cạnh chăm sóc em."
Đỗ Vu Thư: "... Em cũng cùng hội với anh."
Giọng nói của Đỗ Vu Thư rất nhỏ, nhưng cũng khá kiên định: "Dù có nghèo khó hay giàu có, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, có chết đi chăng nữa cũng không thể tách chúng ta ra."
Ngọn đèn đêm đó, thật sự rất ấm áp.
Nhưng rạng sáng năm giờ ngày hôm ấy, trên mạng lại tuôn ra một album hình, là ảnh thân mật của Đỗ Vu Thư và một người đàn ông trong một chiếc xe sang, hai người không hề e dè, vẻ mặt vô cùng thân thiết.
Nên có người nói, Đỗ Vu Thư được như bây giờ, một phần là vì bao nuôi.
Chuyện càng ngày càng hot, Diệp Tĩnh An giận quá hóa cười.
Người đàn ông trong tấm hình không ai khác chính là anh trai Đỗ Vu Thư, Đỗ Ngôn Tố!
Các tạp chí bát quái đã bắt đầu ra tay với Hạ Vu Thư rời sao?
Nhưng mà xuống tay Đỗ Ngôn Tố, trăm phần trăm là có thể giải quyết được.
Đỗ Vu Thư cũng không cần phải phản kích lại, vì bảy giờ sáng, trên Weibo của Đỗ Ngôn Tố xuất hiện một bài đăng.
Đỗ Ngôn Tố V: Chúng tôi đều họ Đỗ (mỉm cười), đầu năm nay, đi thăm em gái ruột của mình cũng phải xem xét nữa à? Có cần tôi phải cho mấy người xem bản xét nghiệm ADN không?
Khoảng mười giờ sáng, Weibo công ty Đỗ thị đăng hình ảnh quyết định của luật sư, ba bốn năm tài khoản Weibo V liên tục chia sẻ bài đăng này.
Khoảng mười một giờ, Đỗ Vu Thư đăng Weibo đáp lại chuyện này.
Đỗ Vu Thư V: Tôi và anh ấy (hình ảnh)
Đặt hai người chung một chỗ, mới phát hiện, bọn họ có rất nhiều điểm giống nhau, càng nhìn càng thấy có tướng anh em.
Toàn bộ lời đồn tự sụp đổ, cùng lúc đó, Đỗ Vu Thư đã bắt đầu phản kích lại chuyện này.
Về chuyện bị người yêu cũ hắc, thực ra trong giới giải trí mà nói cũng không ít nữ minh có ít hoặc nhiều lịch sử đen, với Tống Thần mà nói, cô ấy đúng là đã từng đùa giỡn đại, đối với Đỗ Vu Thư mà, cô mà đùa giỡn đại bài là chuyện lớn lắm đó.
Đùa giỡn đại bài, kỹ thuật diễn xuất kém, nhân phẩm kém, trộm đồ, mắng chửi người khác, nói năng thô tục, say rượu, tiêu chuẩn lớn nhất để có thể tung được hình hắc, dù có để hình tượng thanh thuần tới mấy cũng bị chuyện hắc xóa bỏ hoàn toàn, nhất là hình hút thuốc thuốc, thật ra nếu như là 'cô em gái', thì hình tượng đã tốt rồi, bây giờ chuyển biến hình ảnh quá nhanh làm người ta phải trợn mắt há mồm, hai ngày nay những dạng hắc như vậy liên tục bị tuôn ra, chỉ mới hai ngày, mà ngay cả chính ba mẹ cô ta cũng không nhận ra con mình nữa rồi.
Mà trong hai ngày này, cũng có một ít chuyện hắc của Lý thị và Lý Mặc Thanh được tuôn ra.
Lúc này đây, Lý Mặc Thanh chuẩn bị mở họp báo.
Trong buổi họp báo, Lý Mặc công khai, Tống Thần là vị hôn thê của mình!
"Tôi và Tống Thần, yêu nhau ba năm, mặc dù là lén lút yêu đương, nhưng chúng tôi rất yêu nhau, vi công việc của cô ấy, chúng tôi không thể nào công khia được, tôi không muốn mang lại phiền phức cho cô ấy, ví dụ như chuyện bao nuôi, tôi biết, cô ấy dựa vào chính mình để có thể giành được những gì đang có như hiện tại, đều là cô ấy cố gắng từng chút một, những chuyện đã xảy ra, đối với cô ấy mà, cũng rất đán buồn, quá khốc liệt, cũng không tôn trọng cô ấy."
"Có rất nhiều chuyện, chúng ta có chục cái miệng cũng không thể giải thích rõ được.
"Tôi nhận được tin tức này hơi trễ, mấy ngày hôm trước, tôi không đứng đây công khai sự thật cho mọi người biết thật sự có lỗi quá, mà ngay lúc này, để Thần Thần ở một mình, tôi càng cảm thấy có lỗi hơn, vô cùng có lỗi với cô ấy, nhưng khi đó, tôi không ở trong nước, thật sự không nhận được tin tức."
"Đây là ác ý, chỉ có mỗi một mình Thần Thần gánh vác hết tất cả, là một cô gái mạnh mẽ, cũng sẽ bị suy sụp chứ? Đều tại tôi, có trách thì trách tôi không kịp ở bên cạnh cô ấy, tôi biết Thần Thần không muốn công khai, sợ ảnh hưởng tới tôi, nhưng mà, vậy thì có liên quan gì?"
"Tôi làm ảnh hưởng tới cô ấy, còn lớn hơn những ảnh hưởng cô làm với tôi."
"Những tấm hình kia, đều là do tôi tự chụp cả, nếu mọi người xem kỹ, sẽ phát hiện Thần Thần luôn bị chụp trong trạng thái vô thức, bởi vì khi đó, cô ấy đã ngủ rồi, ảnh chụp là tự tôi chụp được." Nó tới đây, mặt Lý Mặc Thanh hơi, ngại ngùng xoa đầu, "Tôi muốn giải thích với tất cả mọi người, bởi vì mỗi lần đi công tác tôi đều nhớ tới cô ấy, nếu như ngay cả một tấm ảnh chụp cũng không có, trong đêm dài cô độc, ở nơi đất khách quê người, làm sao tôi có thể ngủ được?"
"Nhưng không ngờ, bởi vì tâm tư của mình mà chụp những tâm hình này, lại để lại kết quả xấu cho người yêu của mình."
"Tôi đã tìm được kẻ trộm điện thoại tung hình ra ngoài, vài ngày nữa, tôi sẽ làm việc với luật sư để kiện, xin vị kia hãy tự trọng, tôi sẽ dùng vũ khí pháp luật, để giữ được quyền lợi của tôi và Thần Thần."
"Cuối cùng, tháng mười năm nay, chúng tôi sẽ kết hôn, tôi luôn muốn cho cô ấy một hôn lễ hoàn hảo nhất."
"Đến lúc đó, mời mọi người cùng tới tham dự."
Các phóng viên đều sợ ngây người.
Nhất là các tòa soạn dưới trướng công ty Lý thị, chuyện gì vậy? Rõ ràng là hắn ta bảo bọn họ tung hìn hắc mà, bây giờ lại nói Tống thần là bà chủ tương lai, như vậy chẳng phải bọn họ đã làm mất lòng người ta rồi sao!
Cả hiên trường bắt đầu xôn xao, phóng viên bắt đầu hỏi câu hỏi của mình.
"Xin hỏi, anh và cô Tống đã quen biết nhau như thế nào?"
"Xin hỏi ý của anh là cô Tống bị người ta cố ý hãm hại sao?"
"Xin hỏi sau khi kết hôn cô Tống sẽ giải nghệ sao?"
"Sẽ không, đây là nghề mà cô ấy thích, cô ấy đã hy sinh quá nhiều, thì làm sao thể giải nghệ được?"
"Nếu không có người cố ý hãm hại, thì làm sao ảnh riêng tư của tôi và Thần Thần lại bị tung ra như vậy?"
"Thần là cô gái tốt."
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà cũ kỹ, cô gái đầu tóc xốc xếch hung hăng quăng tách trà vào tường, giận dữ hét: "Hắn ta đang nói dối!"