Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chương 49
Ba giờ năm mươi ba sáng, theo lý mà nói, đây là lúc mọi người đang yên giấc, nhưng chuyện Tống Thần như núi lửa phun trào, tràn lan trên mạng với tốc độ chóng mặt, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, đã leo lên hạng ba hotsearch!
Tống Thần bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, để bản thân tỉnh táo, cố níu kéo lý trí.
Bây giờ công ty vẫn không có động tĩnh gì, Tống Thần hít một hơi thật sâu, đánh mạnh vào chính mình, mới tỉnh táo lại, xem những tấm hình kia.
Chính bản thân cô ấy cũng biết rõ, cô ấy không hề quay chụp ảnh giường chiếu nào, cô lớn như vậy rồi, chỉ có một người bạn trai, bình thường quay phim thôi cũng có tiêu chuẩn lớn lắm, đi đâu lấy ảnh giường chiếu đây?
Chắc cũng không ai rảnh tới mức tới nhà cô ấy trộm camera chứ?
Tống Thần nhìn những tầm hình kia, trong đầu không hề có chút ấn tượng nào, cô gái trong bức hình, cô ấy cũng không nhớ được.
Chẳng lẽ là ảnh ghép?
Nghĩ vậy, Tống Thần vô cùng căng thẳng, là ai, là ai đã vất vả ghép hình để đẩy mình vào chỗ chết?!
Tống Thần vội vã để mình tỉnh táo lại, phân tích từng chút một tình huống trước mắt, công ty và người đại diện đều không liên lạc được, chuyện này có thể hiểu, người kia đã đánh tiếng trước với công ty rồi, vì lợi ích gì mà công ty lại bỏ mặc chuyện này, mục đích là muốn phong sát cô.
Sau khi suy nghĩ sơ bộ, người giật dây rất có quyền thế, nên cả công ty và người đại diện mới bỏ mặc mình, nên chắc chắn không phải là nghệ sĩ nào muốn cọ nhiệt được, âm thầm loại bỏ, Tống Thần cười lạnh.
Lý Mặc Thanh, anh vậy mà cũng làm trò này.
Sao cô ấy có thể quên được, người mới của Lý Mặc Thanh và cô ấy đang làm việc trong cùng một ê kíp, cả hai còn xích mích với nhua nữa.
Người mới đâm người cũ một nhát, đúng là rất hợp với Lý Mặc Thanh.
Lấy điện thoại gọi cho từng người bạn của mình, nhưng không có một ai nhận, chắc đã bị Lý thị cảnh cáo rồi, có một nhóm người thì chỉ mới vừa nhắc tới Weibo, đã ấp a ấp ung, Tống Thần cười lạnh, cô ấy biết, Lý Mặc Thanh đã chặn hết đường lui của cô ấy rồi.
Cũng vì thế mà cả người đại diện và công ty cũng không quan tâm, hình như mình đã bị phong sát rồi, biết đi đâu tìm người giúp mình đây?
Nhưng nếu đã không giúp được Tống Thần, còn kéo mình xuống theo, vậy làm sao đền bù được, đúng không?
Bạn bè thân thiết ở cái giới giải trí này, rất ít ỏi, nhưng cũng không phải là không có, nhưng coi Tống Thần là bạn tốt, có thể giúp đỡ mỗi khi cô ấy gặp chuyên như này, thì thật sự không có nhiều lắm.
Người thân nhất chỉ có một mình Đỗ Vu Thư, nhưng bây giờ, chắc hẳn cô đã đi ngủ rồi, Đỗ Vu Thư là người đi ngủ rất có giờ giấc.
Tống Thần cười khổ nghĩ.
Chỉ mới vài chục phút trôi qua, sự kiện trên mạng cũng nóng dần lên, ảnh giường chiếu của Tống Thần, rồi lịch sử đen của Tống Thần, sắp xếp rất sinh động, nếu không phải là mình, thì sợ rằng Tống Thần suýt nữa đã mang tội ác tày trời.
Ảnh giường chiếu, đùa giỡn đại bài, xa lánh người mối, hống hách với đạo diễn, không tôn trọng tiền bối, không lễ phép, không có tố chất, tâm cơ, tát mặt người mới.
Đúng là rất sinh động, vốn cũng không có hình ảnh, nhưng bọn họ lại tự biên tự diễn, tất cả đều không có chứng cứ, sao lại ở đây ăn nói lung tung chư, cộng đồng mạng cũng chỉ biết hùa nhau măng chửi.
Bài Weibo gần nhất đã hơn mười vạn bình luận rồi, Tống Thần không nhịn được cười, hiếm khi được mười vạn, ấy vậy mà bây giờ lại được.
"Ting..."
"Ting..."
"Ting..."
Tiếng chuông cửa vang lên, Tống Thần tạm dừng xem, nửa đêm rồi mà ai còn bấm chuông nữa vậy?
Tống Thần mở cửa, nhìn thấy Đỗ Vu Thư nôn nóng đứng ngoài, "Tống Thần! Sao bây giờ cậu mới mở cửa?!"
"Chăc phải là đã mở rồi sao?" Tống Thần vẫn như trước, thờ ơ nói, nhưng sắc mặt ại vô cùng kém, làm người ta phải giật mình, Đỗ Vu Thư cũng rất hoảng sợ.
Đỗ Vu Thư đẩy cửa ra, rót cho Tống Thần một ly nước ấm, thấp giọng nói; "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói tớ biết một tiếng, bạn thân là cái gì chứ? Tớ nói cậu biết, chuyện này mà bảo không có người giật dây cũng lạ, chỉ mới chưa tới một tiếng đồng hồ, mà sự việc đã sôi sục tới vậy, không biết trong đó có bao nhiêu người là thủy quân rồi, lo quá."
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, "Đã liên lạc với công ty chưa?
Đỗ Vu Thư vốn đang ngon giấc, không biết sao, đột nhiên tỉnh dậy, rồi mở điện thoại xem giờ, đi toilet một cái, lúc ngồi trong toilet cô tiện tay lướt Weibo, lúc nhìn thấy hotsearch của Tống Thần, cô giật mình, cơn buồn ngủ tan biến đi mất.
Sau khi xác nhận Tống Thần không hề gọi cho mình một cuộc, Đỗ Vu Thư liền gõ cửa nhà đối diện, lúc này đây, cần phải có một người ở bên cạnh Tống Thần, ảnh giường chiếu, nếu không xử lý ổn thỏa có thể hủy hoại cuộc đời của một ngôi sao nữ!
"Tớ bị bọn họ bỏ rồi." Cầm ly nước ấm, đầu ngón tay lạnh lẽo của Tống Thần ấm lại, trong lòng cô ấy cười khổ, thờ ơ nói, "Thư Thư, chuyện này cậu cứ mặc kệ tớ đi, chuyện này chắc chắn là một âm mưu, cậu cũng không cần phải biết."
"Cứ vậy đi."
"Câm miệng!" Đỗ Vu Thư sắn giọng nói: "Tống Thần, cậu nhìn lại mình xem, cậu đã vào giới giải trí bao nhiêu lâu rồi?! Sao lại nói chuyện giống người mới vậy, buông tha thì buông tha à? Cậu đang tìm đường chết đúng không?!"
"Giới giải trí là nơi nào chúng ta đều hiểu rõ mà, cậu đã sống ở đây mười năm rồi, cậu còn không hiểu à?! Buông tha à? Buông tha cái quỷ!" Đỗ Vu Thư lạnh lùng nó, cô thật sự muốn hất ly nước thẳng vào đầu cô ấy, "Cậu nói cho rõ ràng, cậu có chụp những tấm hình này không?"
"Sao tớ lại đi chụ mấy tấm này được chứ!" Tống Thần bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, khuyên răn: "Thư Thư, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, lỡ cậu bị vạ lây thì sao, công ty bỏ mặc tớ, ngay cả người đại diện cũng không thể liên lạc được, chị Vân đã làm người đại diện cho tớ suốt chín năm, bọn họ đã bỏ mặc tớ, thì cậu còn cố chấp làm gì?"
"Việc này tớ biết ai làm mà, chúng ta không đấu nổi đâu, cứ thôi đi."
"Ai làm?" Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói: "Ai làm cũng không được! Dám đạp bạn tớ, dám hắc bạn tớ, nếu không cắn hắn ta một cái, thì tớ không mang họ Đỗ nữa!"
"Tống Thần." Đỗ Vu Thư thở dài, "Là Lý Mặc Thanh đúng không?"
"Có mâu thuẫn với cậu, muốn hại cậu, lại có khả năng để công ty và người đại diện phải bỏ mặc cậu, những người bạn khác nói năng thận trọng, thì chỉ có một người, là thiếu chủ của truyền thông Lý thị, Lý Mặc Thanh."
"Tớ nói đúng không?" Ánh mắt Đỗ Vu Thư mang theo sự trấn an, làm người ta cảm thấy rất tin tưởng, "Đừng sợ, A Thần."
Tống Thần dựa vào người cô, khóc nức nở: "... Tở cũng không biết, tớ không ngờ hắn ta lại đối xử với tớ như vậy...
Đã từng yêu nhau, cùng nhau đi qua năm năm thanh xuân, cuối cùng chia tay, lúc đó, Tống Thần khóc như một đứa trẻ, nhưng mà, cô ấy có lỗi lầm gì?!
Cô ấy rất yêu công việc của mình, không muốn suốt ngày phải ru rú làm bà nội trợ trong bếp, cô ấy cũng không muốn có con sớm, rồi cứ sống cả đời với chồng con như vậy, cô ấy có lỗi gì chứ?!
Sao bây giờ lại ra nông nỗi này?!
Rõ ràng Lý Mặc Thanh đã cho cô ấy lựa chọn rồi mà? Lúc đó chính hắn ta đã nói, rời bỏ giới giải trí, hoặc là chia tay, hai chọn một, rõ ràng là hắn đã cho cô ấy lựa chọn mà!
Cô ấy đã lựa chọn chia tay, hắn lại trách cô ấy, hắn có tư cách gì?
"Vậy là hai ngay này, tớ và Diệp Tĩnh An đều bị hắc, có lẽ là hắn ta đang cảnh cáo bọn tớ?" Trong mắt Đỗ Vu Thư hơi suy ngẫm, "Lúc đó tớ còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là Hạ Ngưng Hoa to gan tới cỡ nào, mới sáng sớm nói mình và Diệp Tĩnh An không có quan hệ gì với nhau, bây giờ lại nói mình và Diệp Tĩnh An là một đôi."
"Nếu không phải có người tuồn ảnh ra, mặc kệ sự thật thế nào đi chăng nữa, mọi người đều sẽ bênh vực kẻ yếu, tới lúc đó, Diệp Tĩnh An sẽ bị một đại đội hắc và số ít người bênh vực người yếu đuối kéo tới Weibo trách móc, bình thường những chuyện này có thể hủy hoại sự nghiệp trong chốc lát, thì là thiếu chủ Lý thị ra tay."
"Còn chuyện hôm nay nữa, tớ vẫn còn đang bực chuyện, sao hôm nay phát tập một 'Tung hoành ngang dọc', mà lại có nhiều người để tâm tới chuyện mối quan hệ của tớ và Diệp Tĩnh an, còn được lên hotsearch, thì là được bị thiếu chủ Lý thị cảnh cáo."
"Thật là..." Ánh mắt Đỗ Vu Thư lạnh lẽo, "Đúng là mở mang tầm mắt.
"Đừng lo lắng, A Thân, bây giờ việc cậu cần làm chính là ngủ một giấc thật ngon, đừng gắng sức quá." Đỗ Vu Thư vỗ nhẹ lưng Tống Thần, giọng nói rất chắc chắn, trong phút chốc, Tống Thần cũng đã được trấn an tinh thần, Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói: "A Thần, ngủ đi, tớ sẽ theo phe cậu."
"Đừng sợ, mấy ngày nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, tin tớ, được khong?"
"Được." Giọng nói an ủi mềm mại truyền tới bên tai, nhưng tìm đượcngười đán tin cậy, Tống Thần từ từ bước ra khỏi tâm trạng tiêu cực, gật đầu một cái chắc nịch.
Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, hôm nay phải đi tuyền truyên suốt một ngày với ê kíp, tới mức cô ấy phải trang điểm trên xe, chỉ vì muốn xem tập một chương trình 'Tung hoành ngang dọc' cùng Đỗ Vu Thư, dù sao đây cũng là show truyền hình đầu tiên của bạn tốt cô ấy mà.
Nhưng Đỗ Vu Thư đã có người xem chung, cô ấy cũng thấy hơi mất mát, nhưng rồi cũng xem bình thường, sau đó lại lướt Weibo, chơi trò chơi một lát, khó khăn lắm cô bạn tốt của cô ấy và Diệp TĨnh na mới hòa giải được, Tống Thần sợ Đỗ Vu Thư sẽ bị tổn thương.
Mãi cho tới ba giờ sáng, cô ấy mới phát hiện, tất cả các bài đăng Weibo đều nhắm vào mình!
"Được rồi được rồi, A Thần, tớ ngủ cùng cậu, ngoan, ngủ đi..."
Giọng nói rất dịu dàng, mang theo chút cưng chiều, Tống Thần nắm chặt góc áo Đỗ Vu Thư, thả lòng đầu óc, cuối cùng ngủ thật say trong tiếng dỗ của Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư thấy Tống Thần đã tiến vào mộng đẹp, cô khẽ cười, lúc nhìn thấy nội dung trên Weibo, cô lạn lùng cười, thiếu chủ Lý thị trò chơi này, chúng ta chơi cho vui được không?
Ngay từ đầu, tuy Đỗ Vu Thư đã có đối tượng tình nghi, nhưng cũng không nghĩ tới Lý Mặc Thanh, sau khi chuyện này bùng nổ, cô mới xác định là Lý Mặc Thanh.
Thù hận của Lý Mặc Thanh và Tống Thần cô cũng không biết rõ lắm, chỉ biết hai người quen nhau đã lâu, sau đó vì nguyên nhân gia đình mà rời bỏ, cũng coi như là chia tay trong hòa bình.
Nhưng sau khi thấy Tống Thần khóc tới đau lòng, cả một tuần vẫn chưa gượng dậy nổi, thậm chí còn có ý nghĩa muốn rời khỏi vòng giải trí, Đỗ Vu Thư mới biết hai người chia tay không đơn giản, nhưng xuất phát là một người bạn, cô cũng nghiêm túc hỏi chuyện, rồi chỉ có thể yên lặng ở ban cạnh Tống Thần.
Sáu năm rưỡi, Đỗ Vu Thư và Tống Thần có mối quan hệ rất tốt, ít nhất cũng đã sáu năm rưỡi rồi.
Tình cảm của hai người không đơn giản ở hai chữ 'bạn thân', Đỗ Vu Thư nhớ từ trước tới, có lần cô phát sốt, Tống Thần đã bỏ hết tất cả công việc chỉ để chăm sóc cô, hại cô ấy bị người đại diện chị Vân mắng bể đầu.
Trong giới giải trí, Đỗ Vu Thư chỉ có hai cô bạn thân, Tống Thần và Vương Tiệp, người khác thì cũng có chút quan hệ, nhưng chỉ dừng lại ở mức quan hệ tốt mà thôi.
Bây giờ Tống Thần gặp chuyện không may, đầu sỏ còn từng ra tay với cô và Diệp Tĩnh An, thì lý do gì cô không báo thù lại chứ?
"Alo, Vương Tiệp." Đỗ Vu Thư gọi cho người đại diện, thấp giọng nói: "Chị ngủ chưa? Xin lỗi đã gọi chị lúc nửa đêm, nhưng bây giờ chị xem thử Weibo đi, có chuyện rồi."
"Tống thần?" Vương Tiệp miễn cưỡng ngáp một cái, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, "Ảnh giường chiếu? Đùa giỡn đại bài? Cái này là bị người ta mưu hại hả?"
"Ừm, chị đi tra Lý Mặc Thanh đi, chính là thiếu chủ của Lý thị, vấn đề nằm ở bên đó, đúng rồi." Trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ, Đỗ Vu Thư trầm giọng nói: "Chị nhớ điều tra thêm cô bạn gái mới của hắn ta nữa, là người làm việc cùng một ê kíp với Tống Thàn, nếu Lý Mặc Thanh sạch sẽ, thì có thể cô gái kia có gì đó trong tay."
""Được." Vương Tiệp trầm giọng đáp, bây giờ chị đã hoàn toàn tĩnh táo, có người ra tay với Tống Thần với chuyện có người ra tay với Đỗ Vu Thư hoàn toàn khác nhau, Đỗ Vu Thư chính là đối tượng mà chị cần bảo vệ.
"Cũng không biết làm sao hắn ta biết được mối quan hệ của em và Diệp Tĩnh An, chị điều tra chuyện đó luôn đi.
Sau khi sắp xếp xong, cô cũng cúp điện thoại, Tống Thần im lặng nằm trên đùi cô, trong tay vẫn còn nắm chặt vạt áo cô.
'Ting...'
'Ting...'
Tiếng chuông cửa vang lên, Đỗ Vu Thư sững người, không biết có phải Diệp Tĩnh An hay không, cô hơi do dự, cẩn thận tháo ngón tay Tống Thần ra, rồi cầm cái gối trên sofa, nhanh chóng kê đầu cho cô ấy, may là cô ấy không tỉnh.
Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng thở ra, mở cửa, quả nhiên, Diệp Tĩnh An đứng bên ngoài hơi khổ sổ.
Mái tóc của Diệp Tĩnh An có vài sợi vểnh lên, đôi mắt nửa khép nửa mở, thấy cô ra mở cửa, anh chỉ ngáp một cái, nói đùa: "Đã trễ thế này rồi, em không thể không về được, anh sẽ ghen tỵ đó."
"Em đánh thức anh sao?" Đỗ Vu Thư hơi áy náy.
"Không có." Diệp Tĩnh An híp mắt lại, mỉm cười nói: "Anh chỉ đi tiểu đêm thôi, sau đó thấy cửa phòng em mở, nhưng em không có ở trong, nên anh qua đây thử vận may, cũng may là vận khí anh không hề tệ."
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Diệp Tĩnh An mở mắt, hỏi: "Nếu không chuyện gì..., em nên đi ngủ một giấc đi, nên đừng gạt anh là em nhớ Tống Thần, anh sẽ ghen đấy."
Diệp Tĩnh An như đang nói đùa, tâm trạng tồi tệ của Đỗ Vu Thư cũng vơi đi một ít, cô mím môi nở nụ cười, "Anh nói bậy bạ gì vậy? Em và Tống Thần mà anh cũng ăn giấm chua cho được."
"Chẳng phải trong tiểu thuyết có ghi, con cái cũng ăn giấm chua sao, đứa bé có quan hệ máu mủ mà cũng ăn giấm chua, huống chi đây là bạn bè thân thiết?" Diệp Tĩnh An nói, thấy Đỗ Vu Thư cười, anh mới mỉm cười nói: "Nên là, em có thể nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra không?"
"Đã là người yêu thì cũng cùng hội cùng thuyền, em đừng để anh cảm thấy mình như người ngoài vậy."
"Hừm..." Đỗ Vu Thư thở dài, đưa điện thoại cho anh, "Anh xem hotsearch đầu tiên đi, chuyện của Tống Thần rất kỳ lạ, nếu nói sau lưng không có người giật dây em không tin đâu, người có mâu thuẫn, muốn hại cô ấy, lại có khả năng khiến công ty và người đại diện, cả những người bạn khác ăn nói thận trọng như vậy, em đoán chỉ có thể là Lý Mặc Thanh, thiếu chủ của truyền thông Lý thị.
"Thực ra nhưu vậy cũng đúng, lúc đầu em cứ khó hiểu, vì sao Hạ Ngưng Hoa không thương lượng trước với anh, liền tự mình công khai tình cảm, anh muốn từ chối, thì cũng rất khó xem, lúc đó sẽ bị biến thành trò hắc."
"Nhưng mà em suy nghĩ lại một chút thì, bất kể là cái gì đi chăng nữa, dựa vào mấy tấm hình kia, Hạ Ngưng Hoa nói hai người các anh đang quen nhau, đó anh phản bác, thì ai cũng sẽ theo phe bị hại, hoặc có thể nói là kẻ yếu, cuối cùng cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi."
"Dắt mũi dư luận, để cho anh mang danh tra nam, tuy phòng PR của công ty mình không phải là loại ăn không ngồi rồi, nhưng chuyện này không ai có thể nói gì được, cứ để mặc bọn chó điên hắc chết anh."
"Mà tối qua, sau khi tập một 'Tung hoành ngang dọc' phát song, dường như mọi thứ đều có liên quan tới chúng ta, chẳng phải anh đã nói, phía sau hình như có người giật dây, hoặc có thể nói, ngoài mặc, hắc rất nhiều người của."
"Nói cách khác, đây là sự cảnh cáo sao?" Diệp Tĩnh A nheo mắt lại, bổ sung tiếp cho cô.
"Đúng vậy." Đõ Vu Thư cười cười, "Rõ ràng, chuyện của Hạ Ngưng Hoa lần trước đúng là cảnh cáo anh, nhưng anh phản bác đúng chỗ, nên lần này hắn ta nhằm vào em, cảnh cáo chúng ta không được bênh vực A Thần."
"Em nghĩ, bởi vì anh có thể đảo chiều dư luận, nên kế hoạch của bọn họ mới chậm đi nhiều như vậy, cho tới hôm nay, lại có kế hoạch mới, hắn ta chỉ muốn uy hiếp em... em cũng mặc kệ, còn anh thì chưa chắc sẽ bênh."
"Vậy, em muốn biết, rõ ràng lúc đó chúng ta còn chưa xác định được quan hệ, làm sao hắn ta có thể biết được mối quan hệ của chúng ta? Cũng có thể nói, hắn biết anh thích em?"
Diệp Tĩnh An trầm tư một lúc, rồi lấy điện thoại, gọi cho những người bạn đã từng... nhậu cùng anh, nghe xong câu hỏi của anh, ai cũng lắc đầu nói, "Sao tớ có thể nói cho người ngoài biết được? Cậu cũng dọa bọn ta cả rồi, thì có dám làm lộ chứ?"
Chỉ có một người, suy nghĩ hồi lâu, anh mới nói: "Hình như lúc trước, có một lần uống say với Lý Mặc Thanh, lúc đó bọn anh đều thật tình, uống vài chai rượu, anh nói cái gì đó mà quyền thế tài hoa có năng lực gì, thì hắn hỏi Diệp Tĩnh An vẫn chưa theo đuổi được Đỗ Vu Thư sao?"
"Sao vậy? Tôi sai rồi QAQ, Tĩnh An nể tình chúng ta..."
Đỗ Vu Thư 'bộp' dập tắt cuộc trò chuyện, cười híp mắt, nụ cười kia làm người ta run rẩy, "Uống say toàn nói năng lung tung, đúng là không nên để anh uống rượu nữa...."
"Diệp Tĩnh An," Đỗ Vu Thư đột nhiên nghiêm túc nói.
"Hả?"
"Anh trị hết bệnh ngốc chưa?" Đỗ Vu Thư nghiêm túc nhìn anh, "Em muốn đề cử anh vài bộ truyện tranh hành động, anh học hỏi nhân vật chính một chút, rồi chữa trị bệnh ngốc của mình, OK?"
Diệp Tĩnh An: "..."
Diệp Tĩnh An dở khóc dở cười.
"Thật ra cũng có thể nói là Lý Mặc Thanh đã ra tay, nhưng vấn đề là, tại sao tới bây giờ hắn mới ra tay." Diệp Tĩnh An ôm chằm Đỗ Vu Thư, ngồi trên ghế salon bên cạnh, "Nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì, chỉ cần làm rõ được hai điểm, một là bác bỏ tin đồn, hai là phải có chứng cứ chỉ rõ Lý Mặc Thanh, mà cũng chẳng có gì, chuyện này đã nổi lên rồi, cái cần làm chính là phải nhanh chóng bác bỏ tin đồn."
"Em nói những tấm này đều là hình ghép sao?" Diệp Tĩnh An nghiêm túc xem, "Anh cảm thấy không giống, mà hắn ta cũng không ngu tới mức lấy hình ghép để đăng lên."
"Em có phát hiện ra chuyện này không, Tống Thần trong ảnh, nếu không phải là nhắm mắt, thì cũng không tiêu cự?" Diệp Tĩnh An nhàn nhạt nói: "Lý Mặc Thanh và Tống Thần từng yêu nhau? Vậy bọn họ đã phát sinh quan hệ cưa? Nếu có, thì lúc Tống Thần đi ngủ, Lý Mặc Thanh hoàn toàn có đủ thời gian để làm chuyện này."
"Như vậy thì, em không thể nào giải thích được nữa rồi, Thư Thư."
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tĩnh An rất nghiêm túc, lại bình tĩnh, Đỗ Vu Thư mân mê khóe môi, nói: "Tĩnh An, anh biết không? Em cứ cảm thấy, chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu."
"Có lẽ, mục tiêu cuối cùng của hắn ta, không phải chì mình A Thần."
"Không có gì." Diệp Tĩnh An ôm Đỗ Vu Thư, mỉm cười, "Anh sẽ bảo vệ em, anh ghét nhất là những lúc em nhíu mày đó, nên là..."
"Anh cũng sẽ bảo vệ cho cả Tống Thần, vì em."
"Phì..." Đỗ Vu Thư bật cười, rồi nhéo mà Diệp Tĩnh An, "Quý ngài kỵ sĩ vĩ đại, bây giờ anh nên đi ngủ rồi, nếu không thì ngày mai sao anh có thể tới trường quay được?"
"Anh xin phép cũng được mà."
"Cút cút cút! Mau cút về với ê kíp của anh, hai ngày nữa phải tuyền truyên rồi, anh đừng để đạo diễn Trương chặt anh ra từng khúc."
"Yên tâm, em không sao đâu." Đỗ Vu Thư mỉm cười nói.
Hôm sau, Đỗ Vu Thư phải tham dự một hoạt động, trời vừa hửng sáng cô đã phải rời đi, để lại cho Tống Thần một tờ giấy, dặn cô tuyệt đối không nên ra khỏi cửa, không lướt Weibo, không được xem tivi, cô để cho Tống Thần vài cuốn sách, trong lúc rảnh rỗi có thể đọc được.
Nhưng mà, không biết tên trời đánh nào khai báo địa chỉ của Tống Thần, bảo vệ an ninh phải làm việc rất vất vả, mới có thể ngăn cản được đám phóng viên, không cho vào.
Vương Tiệp xoa mày: "Lúc bọn chị tới, mặc dù cũng có phóng viên, những không nhiều tới vậy, cái tên Lý Mặc Thanh này đúng là muốn ép Tống Thần vào đường chế à?"
"Gọi điện cho cục cảnh sát và giao thông đi, nói có người nguy hiểm cho an toàn công cộng, có thể sẽ xảy ra tại nạn giao thông, bây giờ hiện trường vô cùng hỗn loạn, có thể sẽ có người chết, hy vọng cảnh sát sẽ lập tức phái người tới sớm."
"Đừng quên nói cho bọn họ địa chỉ của hắn ta, chính là cao ốc của tập đoàn." Đỗ Vu Thư nhếch môi, "Em không tin bọn họ không làm."
Ba giờ năm mươi ba sáng, theo lý mà nói, đây là lúc mọi người đang yên giấc, nhưng chuyện Tống Thần như núi lửa phun trào, tràn lan trên mạng với tốc độ chóng mặt, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, đã leo lên hạng ba hotsearch!
Tống Thần bấm mạnh vào lòng bàn tay mình, để bản thân tỉnh táo, cố níu kéo lý trí.
Bây giờ công ty vẫn không có động tĩnh gì, Tống Thần hít một hơi thật sâu, đánh mạnh vào chính mình, mới tỉnh táo lại, xem những tấm hình kia.
Chính bản thân cô ấy cũng biết rõ, cô ấy không hề quay chụp ảnh giường chiếu nào, cô lớn như vậy rồi, chỉ có một người bạn trai, bình thường quay phim thôi cũng có tiêu chuẩn lớn lắm, đi đâu lấy ảnh giường chiếu đây?
Chắc cũng không ai rảnh tới mức tới nhà cô ấy trộm camera chứ?
Tống Thần nhìn những tầm hình kia, trong đầu không hề có chút ấn tượng nào, cô gái trong bức hình, cô ấy cũng không nhớ được.
Chẳng lẽ là ảnh ghép?
Nghĩ vậy, Tống Thần vô cùng căng thẳng, là ai, là ai đã vất vả ghép hình để đẩy mình vào chỗ chết?!
Tống Thần vội vã để mình tỉnh táo lại, phân tích từng chút một tình huống trước mắt, công ty và người đại diện đều không liên lạc được, chuyện này có thể hiểu, người kia đã đánh tiếng trước với công ty rồi, vì lợi ích gì mà công ty lại bỏ mặc chuyện này, mục đích là muốn phong sát cô.
Sau khi suy nghĩ sơ bộ, người giật dây rất có quyền thế, nên cả công ty và người đại diện mới bỏ mặc mình, nên chắc chắn không phải là nghệ sĩ nào muốn cọ nhiệt được, âm thầm loại bỏ, Tống Thần cười lạnh.
Lý Mặc Thanh, anh vậy mà cũng làm trò này.
Sao cô ấy có thể quên được, người mới của Lý Mặc Thanh và cô ấy đang làm việc trong cùng một ê kíp, cả hai còn xích mích với nhua nữa.
Người mới đâm người cũ một nhát, đúng là rất hợp với Lý Mặc Thanh.
Lấy điện thoại gọi cho từng người bạn của mình, nhưng không có một ai nhận, chắc đã bị Lý thị cảnh cáo rồi, có một nhóm người thì chỉ mới vừa nhắc tới Weibo, đã ấp a ấp ung, Tống Thần cười lạnh, cô ấy biết, Lý Mặc Thanh đã chặn hết đường lui của cô ấy rồi.
Cũng vì thế mà cả người đại diện và công ty cũng không quan tâm, hình như mình đã bị phong sát rồi, biết đi đâu tìm người giúp mình đây?
Nhưng nếu đã không giúp được Tống Thần, còn kéo mình xuống theo, vậy làm sao đền bù được, đúng không?
Bạn bè thân thiết ở cái giới giải trí này, rất ít ỏi, nhưng cũng không phải là không có, nhưng coi Tống Thần là bạn tốt, có thể giúp đỡ mỗi khi cô ấy gặp chuyên như này, thì thật sự không có nhiều lắm.
Người thân nhất chỉ có một mình Đỗ Vu Thư, nhưng bây giờ, chắc hẳn cô đã đi ngủ rồi, Đỗ Vu Thư là người đi ngủ rất có giờ giấc.
Tống Thần cười khổ nghĩ.
Chỉ mới vài chục phút trôi qua, sự kiện trên mạng cũng nóng dần lên, ảnh giường chiếu của Tống Thần, rồi lịch sử đen của Tống Thần, sắp xếp rất sinh động, nếu không phải là mình, thì sợ rằng Tống Thần suýt nữa đã mang tội ác tày trời.
Ảnh giường chiếu, đùa giỡn đại bài, xa lánh người mối, hống hách với đạo diễn, không tôn trọng tiền bối, không lễ phép, không có tố chất, tâm cơ, tát mặt người mới.
Đúng là rất sinh động, vốn cũng không có hình ảnh, nhưng bọn họ lại tự biên tự diễn, tất cả đều không có chứng cứ, sao lại ở đây ăn nói lung tung chư, cộng đồng mạng cũng chỉ biết hùa nhau măng chửi.
Bài Weibo gần nhất đã hơn mười vạn bình luận rồi, Tống Thần không nhịn được cười, hiếm khi được mười vạn, ấy vậy mà bây giờ lại được.
"Ting..."
"Ting..."
"Ting..."
Tiếng chuông cửa vang lên, Tống Thần tạm dừng xem, nửa đêm rồi mà ai còn bấm chuông nữa vậy?
Tống Thần mở cửa, nhìn thấy Đỗ Vu Thư nôn nóng đứng ngoài, "Tống Thần! Sao bây giờ cậu mới mở cửa?!"
"Chăc phải là đã mở rồi sao?" Tống Thần vẫn như trước, thờ ơ nói, nhưng sắc mặt ại vô cùng kém, làm người ta phải giật mình, Đỗ Vu Thư cũng rất hoảng sợ.
Đỗ Vu Thư đẩy cửa ra, rót cho Tống Thần một ly nước ấm, thấp giọng nói; "Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói tớ biết một tiếng, bạn thân là cái gì chứ? Tớ nói cậu biết, chuyện này mà bảo không có người giật dây cũng lạ, chỉ mới chưa tới một tiếng đồng hồ, mà sự việc đã sôi sục tới vậy, không biết trong đó có bao nhiêu người là thủy quân rồi, lo quá."
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, "Đã liên lạc với công ty chưa?
Đỗ Vu Thư vốn đang ngon giấc, không biết sao, đột nhiên tỉnh dậy, rồi mở điện thoại xem giờ, đi toilet một cái, lúc ngồi trong toilet cô tiện tay lướt Weibo, lúc nhìn thấy hotsearch của Tống Thần, cô giật mình, cơn buồn ngủ tan biến đi mất.
Sau khi xác nhận Tống Thần không hề gọi cho mình một cuộc, Đỗ Vu Thư liền gõ cửa nhà đối diện, lúc này đây, cần phải có một người ở bên cạnh Tống Thần, ảnh giường chiếu, nếu không xử lý ổn thỏa có thể hủy hoại cuộc đời của một ngôi sao nữ!
"Tớ bị bọn họ bỏ rồi." Cầm ly nước ấm, đầu ngón tay lạnh lẽo của Tống Thần ấm lại, trong lòng cô ấy cười khổ, thờ ơ nói, "Thư Thư, chuyện này cậu cứ mặc kệ tớ đi, chuyện này chắc chắn là một âm mưu, cậu cũng không cần phải biết."
"Cứ vậy đi."
"Câm miệng!" Đỗ Vu Thư sắn giọng nói: "Tống Thần, cậu nhìn lại mình xem, cậu đã vào giới giải trí bao nhiêu lâu rồi?! Sao lại nói chuyện giống người mới vậy, buông tha thì buông tha à? Cậu đang tìm đường chết đúng không?!"
"Giới giải trí là nơi nào chúng ta đều hiểu rõ mà, cậu đã sống ở đây mười năm rồi, cậu còn không hiểu à?! Buông tha à? Buông tha cái quỷ!" Đỗ Vu Thư lạnh lùng nó, cô thật sự muốn hất ly nước thẳng vào đầu cô ấy, "Cậu nói cho rõ ràng, cậu có chụp những tấm hình này không?"
"Sao tớ lại đi chụ mấy tấm này được chứ!" Tống Thần bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, khuyên răn: "Thư Thư, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào, lỡ cậu bị vạ lây thì sao, công ty bỏ mặc tớ, ngay cả người đại diện cũng không thể liên lạc được, chị Vân đã làm người đại diện cho tớ suốt chín năm, bọn họ đã bỏ mặc tớ, thì cậu còn cố chấp làm gì?"
"Việc này tớ biết ai làm mà, chúng ta không đấu nổi đâu, cứ thôi đi."
"Ai làm?" Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói: "Ai làm cũng không được! Dám đạp bạn tớ, dám hắc bạn tớ, nếu không cắn hắn ta một cái, thì tớ không mang họ Đỗ nữa!"
"Tống Thần." Đỗ Vu Thư thở dài, "Là Lý Mặc Thanh đúng không?"
"Có mâu thuẫn với cậu, muốn hại cậu, lại có khả năng để công ty và người đại diện phải bỏ mặc cậu, những người bạn khác nói năng thận trọng, thì chỉ có một người, là thiếu chủ của truyền thông Lý thị, Lý Mặc Thanh."
"Tớ nói đúng không?" Ánh mắt Đỗ Vu Thư mang theo sự trấn an, làm người ta cảm thấy rất tin tưởng, "Đừng sợ, A Thần."
Tống Thần dựa vào người cô, khóc nức nở: "... Tở cũng không biết, tớ không ngờ hắn ta lại đối xử với tớ như vậy...
Đã từng yêu nhau, cùng nhau đi qua năm năm thanh xuân, cuối cùng chia tay, lúc đó, Tống Thần khóc như một đứa trẻ, nhưng mà, cô ấy có lỗi lầm gì?!
Cô ấy rất yêu công việc của mình, không muốn suốt ngày phải ru rú làm bà nội trợ trong bếp, cô ấy cũng không muốn có con sớm, rồi cứ sống cả đời với chồng con như vậy, cô ấy có lỗi gì chứ?!
Sao bây giờ lại ra nông nỗi này?!
Rõ ràng Lý Mặc Thanh đã cho cô ấy lựa chọn rồi mà? Lúc đó chính hắn ta đã nói, rời bỏ giới giải trí, hoặc là chia tay, hai chọn một, rõ ràng là hắn đã cho cô ấy lựa chọn mà!
Cô ấy đã lựa chọn chia tay, hắn lại trách cô ấy, hắn có tư cách gì?
"Vậy là hai ngay này, tớ và Diệp Tĩnh An đều bị hắc, có lẽ là hắn ta đang cảnh cáo bọn tớ?" Trong mắt Đỗ Vu Thư hơi suy ngẫm, "Lúc đó tớ còn đang suy nghĩ, rốt cuộc là Hạ Ngưng Hoa to gan tới cỡ nào, mới sáng sớm nói mình và Diệp Tĩnh An không có quan hệ gì với nhau, bây giờ lại nói mình và Diệp Tĩnh An là một đôi."
"Nếu không phải có người tuồn ảnh ra, mặc kệ sự thật thế nào đi chăng nữa, mọi người đều sẽ bênh vực kẻ yếu, tới lúc đó, Diệp Tĩnh An sẽ bị một đại đội hắc và số ít người bênh vực người yếu đuối kéo tới Weibo trách móc, bình thường những chuyện này có thể hủy hoại sự nghiệp trong chốc lát, thì là thiếu chủ Lý thị ra tay."
"Còn chuyện hôm nay nữa, tớ vẫn còn đang bực chuyện, sao hôm nay phát tập một 'Tung hoành ngang dọc', mà lại có nhiều người để tâm tới chuyện mối quan hệ của tớ và Diệp Tĩnh an, còn được lên hotsearch, thì là được bị thiếu chủ Lý thị cảnh cáo."
"Thật là..." Ánh mắt Đỗ Vu Thư lạnh lẽo, "Đúng là mở mang tầm mắt.
"Đừng lo lắng, A Thân, bây giờ việc cậu cần làm chính là ngủ một giấc thật ngon, đừng gắng sức quá." Đỗ Vu Thư vỗ nhẹ lưng Tống Thần, giọng nói rất chắc chắn, trong phút chốc, Tống Thần cũng đã được trấn an tinh thần, Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng nói: "A Thần, ngủ đi, tớ sẽ theo phe cậu."
"Đừng sợ, mấy ngày nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, tin tớ, được khong?"
"Được." Giọng nói an ủi mềm mại truyền tới bên tai, nhưng tìm đượcngười đán tin cậy, Tống Thần từ từ bước ra khỏi tâm trạng tiêu cực, gật đầu một cái chắc nịch.
Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, hôm nay phải đi tuyền truyên suốt một ngày với ê kíp, tới mức cô ấy phải trang điểm trên xe, chỉ vì muốn xem tập một chương trình 'Tung hoành ngang dọc' cùng Đỗ Vu Thư, dù sao đây cũng là show truyền hình đầu tiên của bạn tốt cô ấy mà.
Nhưng Đỗ Vu Thư đã có người xem chung, cô ấy cũng thấy hơi mất mát, nhưng rồi cũng xem bình thường, sau đó lại lướt Weibo, chơi trò chơi một lát, khó khăn lắm cô bạn tốt của cô ấy và Diệp TĨnh na mới hòa giải được, Tống Thần sợ Đỗ Vu Thư sẽ bị tổn thương.
Mãi cho tới ba giờ sáng, cô ấy mới phát hiện, tất cả các bài đăng Weibo đều nhắm vào mình!
"Được rồi được rồi, A Thần, tớ ngủ cùng cậu, ngoan, ngủ đi..."
Giọng nói rất dịu dàng, mang theo chút cưng chiều, Tống Thần nắm chặt góc áo Đỗ Vu Thư, thả lòng đầu óc, cuối cùng ngủ thật say trong tiếng dỗ của Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư thấy Tống Thần đã tiến vào mộng đẹp, cô khẽ cười, lúc nhìn thấy nội dung trên Weibo, cô lạn lùng cười, thiếu chủ Lý thị trò chơi này, chúng ta chơi cho vui được không?
Ngay từ đầu, tuy Đỗ Vu Thư đã có đối tượng tình nghi, nhưng cũng không nghĩ tới Lý Mặc Thanh, sau khi chuyện này bùng nổ, cô mới xác định là Lý Mặc Thanh.
Thù hận của Lý Mặc Thanh và Tống Thần cô cũng không biết rõ lắm, chỉ biết hai người quen nhau đã lâu, sau đó vì nguyên nhân gia đình mà rời bỏ, cũng coi như là chia tay trong hòa bình.
Nhưng sau khi thấy Tống Thần khóc tới đau lòng, cả một tuần vẫn chưa gượng dậy nổi, thậm chí còn có ý nghĩa muốn rời khỏi vòng giải trí, Đỗ Vu Thư mới biết hai người chia tay không đơn giản, nhưng xuất phát là một người bạn, cô cũng nghiêm túc hỏi chuyện, rồi chỉ có thể yên lặng ở ban cạnh Tống Thần.
Sáu năm rưỡi, Đỗ Vu Thư và Tống Thần có mối quan hệ rất tốt, ít nhất cũng đã sáu năm rưỡi rồi.
Tình cảm của hai người không đơn giản ở hai chữ 'bạn thân', Đỗ Vu Thư nhớ từ trước tới, có lần cô phát sốt, Tống Thần đã bỏ hết tất cả công việc chỉ để chăm sóc cô, hại cô ấy bị người đại diện chị Vân mắng bể đầu.
Trong giới giải trí, Đỗ Vu Thư chỉ có hai cô bạn thân, Tống Thần và Vương Tiệp, người khác thì cũng có chút quan hệ, nhưng chỉ dừng lại ở mức quan hệ tốt mà thôi.
Bây giờ Tống Thần gặp chuyện không may, đầu sỏ còn từng ra tay với cô và Diệp Tĩnh An, thì lý do gì cô không báo thù lại chứ?
"Alo, Vương Tiệp." Đỗ Vu Thư gọi cho người đại diện, thấp giọng nói: "Chị ngủ chưa? Xin lỗi đã gọi chị lúc nửa đêm, nhưng bây giờ chị xem thử Weibo đi, có chuyện rồi."
"Tống thần?" Vương Tiệp miễn cưỡng ngáp một cái, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc, "Ảnh giường chiếu? Đùa giỡn đại bài? Cái này là bị người ta mưu hại hả?"
"Ừm, chị đi tra Lý Mặc Thanh đi, chính là thiếu chủ của Lý thị, vấn đề nằm ở bên đó, đúng rồi." Trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ, Đỗ Vu Thư trầm giọng nói: "Chị nhớ điều tra thêm cô bạn gái mới của hắn ta nữa, là người làm việc cùng một ê kíp với Tống Thàn, nếu Lý Mặc Thanh sạch sẽ, thì có thể cô gái kia có gì đó trong tay."
""Được." Vương Tiệp trầm giọng đáp, bây giờ chị đã hoàn toàn tĩnh táo, có người ra tay với Tống Thần với chuyện có người ra tay với Đỗ Vu Thư hoàn toàn khác nhau, Đỗ Vu Thư chính là đối tượng mà chị cần bảo vệ.
"Cũng không biết làm sao hắn ta biết được mối quan hệ của em và Diệp Tĩnh An, chị điều tra chuyện đó luôn đi.
Sau khi sắp xếp xong, cô cũng cúp điện thoại, Tống Thần im lặng nằm trên đùi cô, trong tay vẫn còn nắm chặt vạt áo cô.
'Ting...'
'Ting...'
Tiếng chuông cửa vang lên, Đỗ Vu Thư sững người, không biết có phải Diệp Tĩnh An hay không, cô hơi do dự, cẩn thận tháo ngón tay Tống Thần ra, rồi cầm cái gối trên sofa, nhanh chóng kê đầu cho cô ấy, may là cô ấy không tỉnh.
Đỗ Vu Thư nhẹ nhàng thở ra, mở cửa, quả nhiên, Diệp Tĩnh An đứng bên ngoài hơi khổ sổ.
Mái tóc của Diệp Tĩnh An có vài sợi vểnh lên, đôi mắt nửa khép nửa mở, thấy cô ra mở cửa, anh chỉ ngáp một cái, nói đùa: "Đã trễ thế này rồi, em không thể không về được, anh sẽ ghen tỵ đó."
"Em đánh thức anh sao?" Đỗ Vu Thư hơi áy náy.
"Không có." Diệp Tĩnh An híp mắt lại, mỉm cười nói: "Anh chỉ đi tiểu đêm thôi, sau đó thấy cửa phòng em mở, nhưng em không có ở trong, nên anh qua đây thử vận may, cũng may là vận khí anh không hề tệ."
"Đã xảy ra chuyện gì à?" Diệp Tĩnh An mở mắt, hỏi: "Nếu không chuyện gì..., em nên đi ngủ một giấc đi, nên đừng gạt anh là em nhớ Tống Thần, anh sẽ ghen đấy."
Diệp Tĩnh An như đang nói đùa, tâm trạng tồi tệ của Đỗ Vu Thư cũng vơi đi một ít, cô mím môi nở nụ cười, "Anh nói bậy bạ gì vậy? Em và Tống Thần mà anh cũng ăn giấm chua cho được."
"Chẳng phải trong tiểu thuyết có ghi, con cái cũng ăn giấm chua sao, đứa bé có quan hệ máu mủ mà cũng ăn giấm chua, huống chi đây là bạn bè thân thiết?" Diệp Tĩnh An nói, thấy Đỗ Vu Thư cười, anh mới mỉm cười nói: "Nên là, em có thể nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra không?"
"Đã là người yêu thì cũng cùng hội cùng thuyền, em đừng để anh cảm thấy mình như người ngoài vậy."
"Hừm..." Đỗ Vu Thư thở dài, đưa điện thoại cho anh, "Anh xem hotsearch đầu tiên đi, chuyện của Tống Thần rất kỳ lạ, nếu nói sau lưng không có người giật dây em không tin đâu, người có mâu thuẫn, muốn hại cô ấy, lại có khả năng khiến công ty và người đại diện, cả những người bạn khác ăn nói thận trọng như vậy, em đoán chỉ có thể là Lý Mặc Thanh, thiếu chủ của truyền thông Lý thị.
"Thực ra nhưu vậy cũng đúng, lúc đầu em cứ khó hiểu, vì sao Hạ Ngưng Hoa không thương lượng trước với anh, liền tự mình công khai tình cảm, anh muốn từ chối, thì cũng rất khó xem, lúc đó sẽ bị biến thành trò hắc."
"Nhưng mà em suy nghĩ lại một chút thì, bất kể là cái gì đi chăng nữa, dựa vào mấy tấm hình kia, Hạ Ngưng Hoa nói hai người các anh đang quen nhau, đó anh phản bác, thì ai cũng sẽ theo phe bị hại, hoặc có thể nói là kẻ yếu, cuối cùng cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi."
"Dắt mũi dư luận, để cho anh mang danh tra nam, tuy phòng PR của công ty mình không phải là loại ăn không ngồi rồi, nhưng chuyện này không ai có thể nói gì được, cứ để mặc bọn chó điên hắc chết anh."
"Mà tối qua, sau khi tập một 'Tung hoành ngang dọc' phát song, dường như mọi thứ đều có liên quan tới chúng ta, chẳng phải anh đã nói, phía sau hình như có người giật dây, hoặc có thể nói, ngoài mặc, hắc rất nhiều người của."
"Nói cách khác, đây là sự cảnh cáo sao?" Diệp Tĩnh A nheo mắt lại, bổ sung tiếp cho cô.
"Đúng vậy." Đõ Vu Thư cười cười, "Rõ ràng, chuyện của Hạ Ngưng Hoa lần trước đúng là cảnh cáo anh, nhưng anh phản bác đúng chỗ, nên lần này hắn ta nhằm vào em, cảnh cáo chúng ta không được bênh vực A Thần."
"Em nghĩ, bởi vì anh có thể đảo chiều dư luận, nên kế hoạch của bọn họ mới chậm đi nhiều như vậy, cho tới hôm nay, lại có kế hoạch mới, hắn ta chỉ muốn uy hiếp em... em cũng mặc kệ, còn anh thì chưa chắc sẽ bênh."
"Vậy, em muốn biết, rõ ràng lúc đó chúng ta còn chưa xác định được quan hệ, làm sao hắn ta có thể biết được mối quan hệ của chúng ta? Cũng có thể nói, hắn biết anh thích em?"
Diệp Tĩnh An trầm tư một lúc, rồi lấy điện thoại, gọi cho những người bạn đã từng... nhậu cùng anh, nghe xong câu hỏi của anh, ai cũng lắc đầu nói, "Sao tớ có thể nói cho người ngoài biết được? Cậu cũng dọa bọn ta cả rồi, thì có dám làm lộ chứ?"
Chỉ có một người, suy nghĩ hồi lâu, anh mới nói: "Hình như lúc trước, có một lần uống say với Lý Mặc Thanh, lúc đó bọn anh đều thật tình, uống vài chai rượu, anh nói cái gì đó mà quyền thế tài hoa có năng lực gì, thì hắn hỏi Diệp Tĩnh An vẫn chưa theo đuổi được Đỗ Vu Thư sao?"
"Sao vậy? Tôi sai rồi QAQ, Tĩnh An nể tình chúng ta..."
Đỗ Vu Thư 'bộp' dập tắt cuộc trò chuyện, cười híp mắt, nụ cười kia làm người ta run rẩy, "Uống say toàn nói năng lung tung, đúng là không nên để anh uống rượu nữa...."
"Diệp Tĩnh An," Đỗ Vu Thư đột nhiên nghiêm túc nói.
"Hả?"
"Anh trị hết bệnh ngốc chưa?" Đỗ Vu Thư nghiêm túc nhìn anh, "Em muốn đề cử anh vài bộ truyện tranh hành động, anh học hỏi nhân vật chính một chút, rồi chữa trị bệnh ngốc của mình, OK?"
Diệp Tĩnh An: "..."
Diệp Tĩnh An dở khóc dở cười.
"Thật ra cũng có thể nói là Lý Mặc Thanh đã ra tay, nhưng vấn đề là, tại sao tới bây giờ hắn mới ra tay." Diệp Tĩnh An ôm chằm Đỗ Vu Thư, ngồi trên ghế salon bên cạnh, "Nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì, chỉ cần làm rõ được hai điểm, một là bác bỏ tin đồn, hai là phải có chứng cứ chỉ rõ Lý Mặc Thanh, mà cũng chẳng có gì, chuyện này đã nổi lên rồi, cái cần làm chính là phải nhanh chóng bác bỏ tin đồn."
"Em nói những tấm này đều là hình ghép sao?" Diệp Tĩnh An nghiêm túc xem, "Anh cảm thấy không giống, mà hắn ta cũng không ngu tới mức lấy hình ghép để đăng lên."
"Em có phát hiện ra chuyện này không, Tống Thần trong ảnh, nếu không phải là nhắm mắt, thì cũng không tiêu cự?" Diệp Tĩnh An nhàn nhạt nói: "Lý Mặc Thanh và Tống Thần từng yêu nhau? Vậy bọn họ đã phát sinh quan hệ cưa? Nếu có, thì lúc Tống Thần đi ngủ, Lý Mặc Thanh hoàn toàn có đủ thời gian để làm chuyện này."
"Như vậy thì, em không thể nào giải thích được nữa rồi, Thư Thư."
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tĩnh An rất nghiêm túc, lại bình tĩnh, Đỗ Vu Thư mân mê khóe môi, nói: "Tĩnh An, anh biết không? Em cứ cảm thấy, chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu."
"Có lẽ, mục tiêu cuối cùng của hắn ta, không phải chì mình A Thần."
"Không có gì." Diệp Tĩnh An ôm Đỗ Vu Thư, mỉm cười, "Anh sẽ bảo vệ em, anh ghét nhất là những lúc em nhíu mày đó, nên là..."
"Anh cũng sẽ bảo vệ cho cả Tống Thần, vì em."
"Phì..." Đỗ Vu Thư bật cười, rồi nhéo mà Diệp Tĩnh An, "Quý ngài kỵ sĩ vĩ đại, bây giờ anh nên đi ngủ rồi, nếu không thì ngày mai sao anh có thể tới trường quay được?"
"Anh xin phép cũng được mà."
"Cút cút cút! Mau cút về với ê kíp của anh, hai ngày nữa phải tuyền truyên rồi, anh đừng để đạo diễn Trương chặt anh ra từng khúc."
"Yên tâm, em không sao đâu." Đỗ Vu Thư mỉm cười nói.
Hôm sau, Đỗ Vu Thư phải tham dự một hoạt động, trời vừa hửng sáng cô đã phải rời đi, để lại cho Tống Thần một tờ giấy, dặn cô tuyệt đối không nên ra khỏi cửa, không lướt Weibo, không được xem tivi, cô để cho Tống Thần vài cuốn sách, trong lúc rảnh rỗi có thể đọc được.
Nhưng mà, không biết tên trời đánh nào khai báo địa chỉ của Tống Thần, bảo vệ an ninh phải làm việc rất vất vả, mới có thể ngăn cản được đám phóng viên, không cho vào.
Vương Tiệp xoa mày: "Lúc bọn chị tới, mặc dù cũng có phóng viên, những không nhiều tới vậy, cái tên Lý Mặc Thanh này đúng là muốn ép Tống Thần vào đường chế à?"
"Gọi điện cho cục cảnh sát và giao thông đi, nói có người nguy hiểm cho an toàn công cộng, có thể sẽ xảy ra tại nạn giao thông, bây giờ hiện trường vô cùng hỗn loạn, có thể sẽ có người chết, hy vọng cảnh sát sẽ lập tức phái người tới sớm."
"Đừng quên nói cho bọn họ địa chỉ của hắn ta, chính là cao ốc của tập đoàn." Đỗ Vu Thư nhếch môi, "Em không tin bọn họ không làm."