Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Chương 42
Là một nữ thần không sợ ma chẳng sợ quỷ, trước tới giờ, Đỗ Vu Thư chưa bao giờ coi đó là một lợi thế, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy đây chính là ưu điểm của cô rồi.
Ngay cả nhân phẩm của nhân viên bị chó ăn hết mà giờ ai ai cũng dễ thương.
Cầm khư khư bản đồ bí mật của lâu đài cổ trong tay, mặc dù cuối cùng không giành được chiến thắng, nhưng cô cũng thấy rất vui vẻ, Đỗ Vu Thư cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, nhưng mà, tới bữa tiệc tối, tất cả đều đã biến mất.
Đỗ Vu Thư không nhớ tại sao cô và Diệp Tĩnh An lại gây gổ, hai người bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng lại không hề căng như hôm nay, dường như sắp xông vào đánh nhau tới nơi.
Cô ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, người qua lại rất ít, cô hơi lười biếng, đưa tay kéo cằm, nhìn hoa văn trên quần của mình.
"Đỗ Vu Thư?!"
Đột nhiên một giọng nói truyền tới, Đỗ Vu Thư ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mang giày Tây ngạc nhiên đi tới, "Đúng là em rồi, Đỗ Vu Thư."
Khách sạn, chín giờ tối.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày ghi hình, mọi người từ từ đi về khách sạn nghỉ ngơi, hai vị khách mời vì việc riêng nên đã đi trước, chỉ còn lại sáu MC cố định ở lại, một vài người đề nghị mở tiệc, cuối cùng, bọn học quyết định sẽ mở tiệc tại phòng Vương Hiểu Thần, người phục vụ đẩy xe ăn tới, quay xong 2 tập, mọi người cũng hiểu biết về nhau chút ít, mà Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân Duệ lúc nào cũng khởi động không khí, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cũng bắt đầu buông thả, cuối cùng, mọi người cùng nhau uống rượu rồi chơi trò chơi, Đỗ Vu Thư không thể uống rượu được, nên tìm cớ né đi ra ngoài, tuy bị Mạnh Vân Duệ trêu chọc vài câu, nhưng cuối cùng không ai dám khiêu chiến sự nhẫn nại của Đỗ Vu Thư nữa, nghe nói Đỗ Vu Thư chưa từng uống rượu ở bất kỳ bữa tiệc nào, Đỗ Vu Thư thuận lợi trốn khỏi phòng, thật ra cô cũng không vội vàng về phòng làm gì, cô đứng cạnh một cái cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố đêm xuống, lúc nào cũng như vậy, ánh đèn lấp lạnh, ban đêm cứ mờ ảo như vậy, cô đứng lặng người, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, giọng nói trầm thấp của Diệp Tĩnh An vang lên, "Sao tự nhiên lại nổi hứng đứng ngắm cảnh một mình vậy?"
"Đúng vậy, cục cưng à, không tìm thấy mẹ nên sắp khóc rồi sao?" Đỗ Vu Thư thờ ơ nói, cô mở cửa sổ ra một nữa, nhắm mắt lại, sợi tóc bay lây, cô tham lam hít lấy bầu không khí bên ngoài.
"À." Diệp Tĩnh An nở nụ cười, anh quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư dường như đang rất hưởng thụ, anh mở cửa sổ lớn hơn nữa, gió trời mùa hè mang theo chút hơi lạnh, thổi ngang qua thôi cũng rất khô ráo, anh nhíu mày, đưa tay khép cửa sổ lại một chút.
"Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư ngáp một cái, hỏi: "Anh thật sự sợ ma à?"
"Đương nhiên." Sắc mặt Diệp Tĩnh An vẫn không thay đổi, "Tôi rất sợ ma."
"Ồ." Đỗ Vu Thư lên tiếng, cô tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Diệp Tĩnh An im lặng một lát, anh hơi suy tư, rồi khẽ nói: "Lúc còn nhỏ, tôi bị người ta nhốt vào trong một căn phòng nhỏ, chỗ đó rất tối, tôi gọi một lúc lâu, nhưng cũng không ai tới cứu tôi."
"Từ đó tôi cũng bị ám ảnh, tôi rất sợ những nơi quá u ám, hay những nói quá chật hẹp.",
Đỗ Vu Thư hơi ngạc nhiên, cô không ngờ là Diệp Tĩnh An sẽ nói với cô những chuyện này, cô nói khẽ: "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi cả." Diệp Tĩnh An tùy ý nói: "Dù sao cũng chỉ là chuyện lúc bé thôi."
Đỗ Vu Thư đóng của sổ lại, rồi mới hỏi: "Về không? Hay đợi bọn họ uống xong rồi về."
Diệp Tĩnh An nhìn cô, anh đột nhiên hỏi: "Đỗ Vu Thư, em có biết Hạ Ngưng Hoa không?"
Nói xong, Diệp Tĩnh An xoa trán mình, đây là câu hỏi gì đây? Lúc trước ba người bọn họ cùng làm chung một ê kíp, làm sao mà không quen biết gì được?"
"Đương nhiên là quen rồi." Đỗ Vu Thư hơi bất ngờ: "Lúc quay 'Hiền Vương', tôi và cô ta làm việc chung một ê kíp, mấy hôm trước cô ta cũng vừa lên hot search mà."
Nói tới đây, Đỗ Vu Thư hơi im lặng, rồi thờ ơ nói tiếp: "Không phải là cô bạn đã tố chuyện xấu của anh đó chứ?"
Diệp Tĩnh An hơi hụt hẫng, anh lạnh lùng nói: "Em tin cô ta à?"
"Gì cơ?" Đỗ Vu Thư nhíu mày hỏi.
"Tôi nhớ là tôi đã nói với em, tôi không hề có quan hệ gì với cô ta cả, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, tại sao lại không chịu tin tôi?" Diệp Tĩnh An nhíu mày, "Chẳng lẽ em thật sự nghĩ, Hạ Ngưng Hoa đáng tin hơn tôi sao?"
Đỗ Vu Thư hơi bất ngờ nói: "Anh nói cái gì vậy?"
"Tôi nói." Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, gằn từng chữ, "Sao lại tin cô ta mà không tin tôi?"
"Tôi là người không đáng tin tới vậy à?"
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?" Đỗ Vu Thư không hiểu, "Anh uống rượu à? Không phải anh say rồi đó chứ?"
"Đỗ Vu Thư, rõ ràng chúng ta đang quen nhau, nhưng mà tại sao tôi cứ có cảm giác chúng ta cách xa giống trước đây rồi." Diệp Tĩnh An mơ màng hỏi: "Không, phải nói là xa hơn mới đúng chứ, tại sao thế?"
"Em không đồng ý công khai, lý do là gì? Rõ ràng chúng ta công khai cũng không có gì bất ổn mà? Nhưng em vẫn không đồng ý công khai, em chỉ là không muốn công khai tình yêu, hay là..."
Diệp Tĩnh An dừng một chút, rồi nói sâu xa: "Không muốn công khai với tôi?"
!
Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trừng lớn mắt, cô không tin là Diệp Tĩnh An sẽ hỏi như vậy!
Anh đang chất vấn cô hay có âm mưu gì khác?!
"Chúng ta 'đàm phán' một cách công bằng, được không?" Diệp Tĩnh An nói thật nhỏ, lúc nói những lời, chính bản thân anh cũng thấy hơi kỳ lạ, anh chưa bao giờ nói trắng ra như vậy cả, anh im lặng, như đang sắp xếp lại ngôn từ, "Chúng ta nói chuyện, nói hết tất cả mọi thứ, được không?"
"Được." Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, nụ cười hơi lạnh lùng, cho dù hôm nay cô đã nói chuyện với anh trai, vạch ra kế hoạch một cách đầy đủ nhất, nhưng lúc Diệp Tĩnh An mở miệng, anh vẫn dễ dàng khơi lửa giận của cô lên, cơn giận bị đè nén như một trận núi lửa phun trào.
"Vậy tôi cũng muốn hỏi anh, Diệp Tĩnh An, anh nói anh thích tôi, từ đầu anh đã thích tôi rồi sao? Vì thích tôi, mà lúc nào trước mặt truyền thông anh cũng không hề nể mặt tôi? Đây mà là thích sao? Anh nói anh đã thích tôi lâu lắm rồi, anh thích tôi từ khi nào? Trong mơ sao?"
Ánh mắt Diệp Tĩnh An lạng xuống, " Em có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Đỗ Vu Thư lạnh lùng cười, "Anh thích một người, là liên tục chế giễu cô ấy trước mặt truyền thông sao? Thích một người, là suốt ngày cãi nhau với cô ấy tới mức chết đi sống lại, để cả giới giải trí ai cũng biết hai người bất hòa à?"
"Công khai? Chúng ta công khai yêu nhau à? Ai tin?"
"Tin tức bát quái của giới giải trí đều là tin đồn, vậy cũng tin được sao?" Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói: "Em đang nghi ngờ tôi à?"
"Tôi chỉ thắc mắc thôi." Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói, cô đột nhiên nở nụ cười, "Chẳng phải cũng mới vừa hỏi lại tôi đó sao?"
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An, hai người cứ âm thầm giằng co nhau.
"Thư Thư." Diệp Tĩnh An mở miệng nói trước, giọng nói anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng có vẻ hơi cứng nhắc, anh cố gắng kìm nén bản thân mình, dịu dàng lại một chút, anh hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục nói: "Đừng căng quá được không?"
"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đừng quá căng thẳng."
"Chúng ta phải bình tĩnh lại, chúng ta đang giải quyết vấn đề, chứ không phải tạo thêm vấn đề nào nữa."
"Vậy anh trả lời đi." Đỗ Vu Thư lạnh lùng cười nói: "Nói đi chứ, cho tôi một câu trả lời."
Diệp Tĩnh An hơi sửng sốt, anh nhắm chặt mắt, rồi chậm rãi nói: "Vậy còn em, Thư Thư?"
"Lúc trước tôi tỏ tình, em đồng ý, em vì yêu tôi mà đồng ý sao? Vậy lúc đầu, sao em lại thích tôi?"
"Nếu trước đó em đã thích tôi rồi, mà tại sao lại bắt bẻ tôi trước mặt truyền thông? Tại sao toàn bộ giới giải trí đều biết em ghét tôi?"
Không khí chợt trở ngại ngùng, hai người im lặng nhìn nhau, không ai muốn nói chuyện, "Này! Hai người làm gì vậy?" Đột nheien giọng nói của Mạnh Vân Duệ vang lên, hình như cậu ta cũng say rồi, nói năng lung tung, không phát hiện hai người bọn họ có gì kỳ quái, "Bọn tôi ngồi ở trong đợi hai người lâu lắm rồi đây, sao còn chưa vô nữa? Hai người ra ngoài đây ngắm cảnh đủ rồi đấy, mau về uống tiếp đi!"
Hai người không để ý tới cậu ta, cuối cùng, thần kinh ngốc nghếch của Mạnh Vân Duệ cũng lên tiếng cảnh báo cậu ta, cậu ta nhìn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư lạnh lùng nhìn, không thèm cho mình một ánh mắt, dường như đang giằng co nhau, trong lòng cậu ta đột nhiên vang lên một tiếng 'đoàng', cuối cùng cũng tỉnh rượu, cậu ta vội vàng đi tới giảng hòa.
"Ôi này, hai vị đại thần, sao căng thẳng vậy? Đám tôm tép nhỏ bé bọn tôi đây chờ hai người tới nổi đau cả thắt rồi nè, Hiểu Thần đã gọi thêm hai bình rượu nữa rồi, tối nay tôi không say không nghỉ!"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ kéo tay Diệp Tĩnh An, nhưng anh vẫn không động đậy, đột nhiên hơi xấu hổ, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cũng tới tìm, thấy ba người bọn họ đứng đằng xa, Dương Ngọc Ba cười duyên nói: "Ầy, mấy người làm gì ở đây thế? Muốn chạy trốn cả sao? Đêm nay chúng ta không say không nghỉ, nói mạnh đấy!"
Dương Ngọc Ba cũng uống quá nhiều rồi, Đổng Hoa Niên dường như cũng không ít ỏi gì, vẫn còn đang hát hò vu vơ, Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư cũng không để ý tới.
Mãi một lúc lâu sau, tới lúc Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Diệp Tĩnh An đưa tay kéo Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi."
"Đúng đó, một ly rượu hóa giải cừu hận ấy mà, đi thôi, chúng ta phải uống thật sảng khoái vào!' Mạnh Vân Duệ cười cười tiếp lời, Dương Ngọc Ba cũng đi theo Đỗ Vu Thư, cười nói: "Tối nay, chúng ta không say không về, nào Vu Thư, hai chúng ta phải uống cho chết bốn người bọn họ! Chúng ta uống đỏ đỏ thôi, cứ để bọn họ uống tới trắng bệch đi, nào!"
"Cô cũng ít có ác lắm nhé." Mạnh Vân Duệ vui cười nói, ai cũng ăn ý không nhắc tới ân oán của Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư, chỉ nói uống rượu.
Đỗ Vu Thư nghiêng người tránh khỏi Dương Ngọc Ba, cô giằng ngón tay Diệp Tĩnh An, thản nhiên nói: "Tôi có chút việc, đi trước đây."
Nói xong, cô đi thẳng không quay đầu lại.
___________________________________________________________________
****** THÔNG BÁO *******
Tháng 2 bộ này sẽ hoàn chính văn nhé các bạn, còn phiên ngoại mình sẽ đăng sau nha, các bạn nên để hoàn rồi đọc một lần luôn cho tiện, vì hôm hoàn chính văn mình sẽ đăng cùng lúc tới chương cuối cùng nha.
Là một nữ thần không sợ ma chẳng sợ quỷ, trước tới giờ, Đỗ Vu Thư chưa bao giờ coi đó là một lợi thế, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy đây chính là ưu điểm của cô rồi.
Ngay cả nhân phẩm của nhân viên bị chó ăn hết mà giờ ai ai cũng dễ thương.
Cầm khư khư bản đồ bí mật của lâu đài cổ trong tay, mặc dù cuối cùng không giành được chiến thắng, nhưng cô cũng thấy rất vui vẻ, Đỗ Vu Thư cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, nhưng mà, tới bữa tiệc tối, tất cả đều đã biến mất.
Đỗ Vu Thư không nhớ tại sao cô và Diệp Tĩnh An lại gây gổ, hai người bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng lại không hề căng như hôm nay, dường như sắp xông vào đánh nhau tới nơi.
Cô ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, người qua lại rất ít, cô hơi lười biếng, đưa tay kéo cằm, nhìn hoa văn trên quần của mình.
"Đỗ Vu Thư?!"
Đột nhiên một giọng nói truyền tới, Đỗ Vu Thư ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mang giày Tây ngạc nhiên đi tới, "Đúng là em rồi, Đỗ Vu Thư."
Khách sạn, chín giờ tối.
Cuối cùng cũng kết thúc một ngày ghi hình, mọi người từ từ đi về khách sạn nghỉ ngơi, hai vị khách mời vì việc riêng nên đã đi trước, chỉ còn lại sáu MC cố định ở lại, một vài người đề nghị mở tiệc, cuối cùng, bọn học quyết định sẽ mở tiệc tại phòng Vương Hiểu Thần, người phục vụ đẩy xe ăn tới, quay xong 2 tập, mọi người cũng hiểu biết về nhau chút ít, mà Vương Hiểu Thần và Mạnh Vân Duệ lúc nào cũng khởi động không khí, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cũng bắt đầu buông thả, cuối cùng, mọi người cùng nhau uống rượu rồi chơi trò chơi, Đỗ Vu Thư không thể uống rượu được, nên tìm cớ né đi ra ngoài, tuy bị Mạnh Vân Duệ trêu chọc vài câu, nhưng cuối cùng không ai dám khiêu chiến sự nhẫn nại của Đỗ Vu Thư nữa, nghe nói Đỗ Vu Thư chưa từng uống rượu ở bất kỳ bữa tiệc nào, Đỗ Vu Thư thuận lợi trốn khỏi phòng, thật ra cô cũng không vội vàng về phòng làm gì, cô đứng cạnh một cái cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, thành phố đêm xuống, lúc nào cũng như vậy, ánh đèn lấp lạnh, ban đêm cứ mờ ảo như vậy, cô đứng lặng người, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người, giọng nói trầm thấp của Diệp Tĩnh An vang lên, "Sao tự nhiên lại nổi hứng đứng ngắm cảnh một mình vậy?"
"Đúng vậy, cục cưng à, không tìm thấy mẹ nên sắp khóc rồi sao?" Đỗ Vu Thư thờ ơ nói, cô mở cửa sổ ra một nữa, nhắm mắt lại, sợi tóc bay lây, cô tham lam hít lấy bầu không khí bên ngoài.
"À." Diệp Tĩnh An nở nụ cười, anh quay đầu nhìn Đỗ Vu Thư dường như đang rất hưởng thụ, anh mở cửa sổ lớn hơn nữa, gió trời mùa hè mang theo chút hơi lạnh, thổi ngang qua thôi cũng rất khô ráo, anh nhíu mày, đưa tay khép cửa sổ lại một chút.
"Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư ngáp một cái, hỏi: "Anh thật sự sợ ma à?"
"Đương nhiên." Sắc mặt Diệp Tĩnh An vẫn không thay đổi, "Tôi rất sợ ma."
"Ồ." Đỗ Vu Thư lên tiếng, cô tiếp tục ngắm cảnh ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Diệp Tĩnh An im lặng một lát, anh hơi suy tư, rồi khẽ nói: "Lúc còn nhỏ, tôi bị người ta nhốt vào trong một căn phòng nhỏ, chỗ đó rất tối, tôi gọi một lúc lâu, nhưng cũng không ai tới cứu tôi."
"Từ đó tôi cũng bị ám ảnh, tôi rất sợ những nơi quá u ám, hay những nói quá chật hẹp.",
Đỗ Vu Thư hơi ngạc nhiên, cô không ngờ là Diệp Tĩnh An sẽ nói với cô những chuyện này, cô nói khẽ: "Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi cả." Diệp Tĩnh An tùy ý nói: "Dù sao cũng chỉ là chuyện lúc bé thôi."
Đỗ Vu Thư đóng của sổ lại, rồi mới hỏi: "Về không? Hay đợi bọn họ uống xong rồi về."
Diệp Tĩnh An nhìn cô, anh đột nhiên hỏi: "Đỗ Vu Thư, em có biết Hạ Ngưng Hoa không?"
Nói xong, Diệp Tĩnh An xoa trán mình, đây là câu hỏi gì đây? Lúc trước ba người bọn họ cùng làm chung một ê kíp, làm sao mà không quen biết gì được?"
"Đương nhiên là quen rồi." Đỗ Vu Thư hơi bất ngờ: "Lúc quay 'Hiền Vương', tôi và cô ta làm việc chung một ê kíp, mấy hôm trước cô ta cũng vừa lên hot search mà."
Nói tới đây, Đỗ Vu Thư hơi im lặng, rồi thờ ơ nói tiếp: "Không phải là cô bạn đã tố chuyện xấu của anh đó chứ?"
Diệp Tĩnh An hơi hụt hẫng, anh lạnh lùng nói: "Em tin cô ta à?"
"Gì cơ?" Đỗ Vu Thư nhíu mày hỏi.
"Tôi nhớ là tôi đã nói với em, tôi không hề có quan hệ gì với cô ta cả, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, tại sao lại không chịu tin tôi?" Diệp Tĩnh An nhíu mày, "Chẳng lẽ em thật sự nghĩ, Hạ Ngưng Hoa đáng tin hơn tôi sao?"
Đỗ Vu Thư hơi bất ngờ nói: "Anh nói cái gì vậy?"
"Tôi nói." Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, gằn từng chữ, "Sao lại tin cô ta mà không tin tôi?"
"Tôi là người không đáng tin tới vậy à?"
"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?" Đỗ Vu Thư không hiểu, "Anh uống rượu à? Không phải anh say rồi đó chứ?"
"Đỗ Vu Thư, rõ ràng chúng ta đang quen nhau, nhưng mà tại sao tôi cứ có cảm giác chúng ta cách xa giống trước đây rồi." Diệp Tĩnh An mơ màng hỏi: "Không, phải nói là xa hơn mới đúng chứ, tại sao thế?"
"Em không đồng ý công khai, lý do là gì? Rõ ràng chúng ta công khai cũng không có gì bất ổn mà? Nhưng em vẫn không đồng ý công khai, em chỉ là không muốn công khai tình yêu, hay là..."
Diệp Tĩnh An dừng một chút, rồi nói sâu xa: "Không muốn công khai với tôi?"
!
Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trừng lớn mắt, cô không tin là Diệp Tĩnh An sẽ hỏi như vậy!
Anh đang chất vấn cô hay có âm mưu gì khác?!
"Chúng ta 'đàm phán' một cách công bằng, được không?" Diệp Tĩnh An nói thật nhỏ, lúc nói những lời, chính bản thân anh cũng thấy hơi kỳ lạ, anh chưa bao giờ nói trắng ra như vậy cả, anh im lặng, như đang sắp xếp lại ngôn từ, "Chúng ta nói chuyện, nói hết tất cả mọi thứ, được không?"
"Được." Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, nụ cười hơi lạnh lùng, cho dù hôm nay cô đã nói chuyện với anh trai, vạch ra kế hoạch một cách đầy đủ nhất, nhưng lúc Diệp Tĩnh An mở miệng, anh vẫn dễ dàng khơi lửa giận của cô lên, cơn giận bị đè nén như một trận núi lửa phun trào.
"Vậy tôi cũng muốn hỏi anh, Diệp Tĩnh An, anh nói anh thích tôi, từ đầu anh đã thích tôi rồi sao? Vì thích tôi, mà lúc nào trước mặt truyền thông anh cũng không hề nể mặt tôi? Đây mà là thích sao? Anh nói anh đã thích tôi lâu lắm rồi, anh thích tôi từ khi nào? Trong mơ sao?"
Ánh mắt Diệp Tĩnh An lạng xuống, " Em có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Đỗ Vu Thư lạnh lùng cười, "Anh thích một người, là liên tục chế giễu cô ấy trước mặt truyền thông sao? Thích một người, là suốt ngày cãi nhau với cô ấy tới mức chết đi sống lại, để cả giới giải trí ai cũng biết hai người bất hòa à?"
"Công khai? Chúng ta công khai yêu nhau à? Ai tin?"
"Tin tức bát quái của giới giải trí đều là tin đồn, vậy cũng tin được sao?" Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói: "Em đang nghi ngờ tôi à?"
"Tôi chỉ thắc mắc thôi." Đỗ Vu Thư lạnh lùng nói, cô đột nhiên nở nụ cười, "Chẳng phải cũng mới vừa hỏi lại tôi đó sao?"
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư, Đỗ Vu Thư nhìn Diệp Tĩnh An, hai người cứ âm thầm giằng co nhau.
"Thư Thư." Diệp Tĩnh An mở miệng nói trước, giọng nói anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng có vẻ hơi cứng nhắc, anh cố gắng kìm nén bản thân mình, dịu dàng lại một chút, anh hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục nói: "Đừng căng quá được không?"
"Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đừng quá căng thẳng."
"Chúng ta phải bình tĩnh lại, chúng ta đang giải quyết vấn đề, chứ không phải tạo thêm vấn đề nào nữa."
"Vậy anh trả lời đi." Đỗ Vu Thư lạnh lùng cười nói: "Nói đi chứ, cho tôi một câu trả lời."
Diệp Tĩnh An hơi sửng sốt, anh nhắm chặt mắt, rồi chậm rãi nói: "Vậy còn em, Thư Thư?"
"Lúc trước tôi tỏ tình, em đồng ý, em vì yêu tôi mà đồng ý sao? Vậy lúc đầu, sao em lại thích tôi?"
"Nếu trước đó em đã thích tôi rồi, mà tại sao lại bắt bẻ tôi trước mặt truyền thông? Tại sao toàn bộ giới giải trí đều biết em ghét tôi?"
Không khí chợt trở ngại ngùng, hai người im lặng nhìn nhau, không ai muốn nói chuyện, "Này! Hai người làm gì vậy?" Đột nheien giọng nói của Mạnh Vân Duệ vang lên, hình như cậu ta cũng say rồi, nói năng lung tung, không phát hiện hai người bọn họ có gì kỳ quái, "Bọn tôi ngồi ở trong đợi hai người lâu lắm rồi đây, sao còn chưa vô nữa? Hai người ra ngoài đây ngắm cảnh đủ rồi đấy, mau về uống tiếp đi!"
Hai người không để ý tới cậu ta, cuối cùng, thần kinh ngốc nghếch của Mạnh Vân Duệ cũng lên tiếng cảnh báo cậu ta, cậu ta nhìn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư lạnh lùng nhìn, không thèm cho mình một ánh mắt, dường như đang giằng co nhau, trong lòng cậu ta đột nhiên vang lên một tiếng 'đoàng', cuối cùng cũng tỉnh rượu, cậu ta vội vàng đi tới giảng hòa.
"Ôi này, hai vị đại thần, sao căng thẳng vậy? Đám tôm tép nhỏ bé bọn tôi đây chờ hai người tới nổi đau cả thắt rồi nè, Hiểu Thần đã gọi thêm hai bình rượu nữa rồi, tối nay tôi không say không nghỉ!"
Nói xong, Mạnh Vân Duệ kéo tay Diệp Tĩnh An, nhưng anh vẫn không động đậy, đột nhiên hơi xấu hổ, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cũng tới tìm, thấy ba người bọn họ đứng đằng xa, Dương Ngọc Ba cười duyên nói: "Ầy, mấy người làm gì ở đây thế? Muốn chạy trốn cả sao? Đêm nay chúng ta không say không nghỉ, nói mạnh đấy!"
Dương Ngọc Ba cũng uống quá nhiều rồi, Đổng Hoa Niên dường như cũng không ít ỏi gì, vẫn còn đang hát hò vu vơ, Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư cũng không để ý tới.
Mãi một lúc lâu sau, tới lúc Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Diệp Tĩnh An đưa tay kéo Đỗ Vu Thư, thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi."
"Đúng đó, một ly rượu hóa giải cừu hận ấy mà, đi thôi, chúng ta phải uống thật sảng khoái vào!' Mạnh Vân Duệ cười cười tiếp lời, Dương Ngọc Ba cũng đi theo Đỗ Vu Thư, cười nói: "Tối nay, chúng ta không say không về, nào Vu Thư, hai chúng ta phải uống cho chết bốn người bọn họ! Chúng ta uống đỏ đỏ thôi, cứ để bọn họ uống tới trắng bệch đi, nào!"
"Cô cũng ít có ác lắm nhé." Mạnh Vân Duệ vui cười nói, ai cũng ăn ý không nhắc tới ân oán của Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư, chỉ nói uống rượu.
Đỗ Vu Thư nghiêng người tránh khỏi Dương Ngọc Ba, cô giằng ngón tay Diệp Tĩnh An, thản nhiên nói: "Tôi có chút việc, đi trước đây."
Nói xong, cô đi thẳng không quay đầu lại.
___________________________________________________________________
****** THÔNG BÁO *******
Tháng 2 bộ này sẽ hoàn chính văn nhé các bạn, còn phiên ngoại mình sẽ đăng sau nha, các bạn nên để hoàn rồi đọc một lần luôn cho tiện, vì hôm hoàn chính văn mình sẽ đăng cùng lúc tới chương cuối cùng nha.