Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Chương 26
Đỗ Vu Thư mở cửa, Diệp Tĩnh An ăn mặc thoải mái đứng trước của, anh bưng theo một chén canh nâu nâu.
Đỗ Vu Thư để anh vào trong, bây giờ eo cô hơi mỏi, đầu cũng đâu, cô thầm muốn đuổi Diệp Tĩnh An đi, nhưng chưa kịp khai chiến đã bị anh 'đập chết'.
"Khó chịu à? Ai bao em uống rượu làm gì." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, Đỗ Vu Thư thật sự muốn đá anh ra ngoài.
"Có chuyện gì a? Không có gì thì tự động ra cửa, rồi cút đi!"
"Canh giải rượu." Diệp Tĩnh An thở dài như có như không, "Cho em."
"Em thế này buổi chiều sao đi quay chương trình được?"
Nhìn chén canh màu nâu, Đỗ Vu Thư ghét bỏ nhíu mày, "Để đó đi, lát tôi uống."
"Còn về chuyện chương trình, anh không cần phải lo."
Diệp Tĩnh An khẽ cười, ánh mắt khồng còn chút lạnh lẽo nào, anh kê sát mặt vào Đỗ Vu Thư, cô lùi về sau theo bản năng, điện thoại rơi 'bộp' xuống đất, Diệp Tĩnh An nhíu mày cầm lên, trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư trợn to mắt, cô giựt mạnh lấy điện thoại về.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, cũng đủ để Diệp Tĩnh An xem được cửa sổ duyệt web.
-- #Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An nghi đang yêu nhau.
Diệp Tĩnh An nhìn thấy tiêu dề rõ ràng, đôi mắt khẽ sáng.
Đỗ Vu Thư không vui vì tin này à?
Đỗ Vu Thư giành điện thoại lại, cô vội vàng tắt máy, Diệp Tĩnh An chậm rãi mở miệng, "Em giận dỗi vì chuyện của Hạ Ngưng Hoa à?"
Đỗ Vu Thư cười lạnh, cô lười đáp lại, chỉ dùng hành động này để biểu hiện sự khinh thường của mình.
Đương nhiên Diệp Tĩnh An không nghĩ như vậy, chuyện vừa nãy làm anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc đi nấu canh giải rượu, trong lòng anh thổn thức không yên, hôm qua Đỗ Vu Thư say xỉn tới nỗi không còn biết trăng sao gì nữa, đầu óc mơ hồ, không biết khi ngủ dậy, cô có chối đây đẩy không?
Lời tỏ tình hôm qua, rốt cuộc có phải là sự thật không?
Lúc Đỗ Vu Thư mở cửa, Diệp Tĩnh An nhìn thấy trong mắt cô chỉ có sự vẳng lặng, trong lòng anh cũng lạnh xuống.
Quả nhiên...
Nhưng mà bây giờ, có được xem là đã thay đổi không nhỉ?
Diệp Tĩnh An đưa canh giải rượu cho Đỗ Vu Thư, giọng nói dịu dàng, "Em uống canh giải rượu trước đi, buổi chiều có trò chơi trên cao, em cứ như vậy thì chiều nay chỉ có mình em là khó chịu thôi."
"Trò chơi trên cao?" Đỗ Vu Thư nhận lấy chén canh giải rượu, cô hơi sững người, nhớ lại trò đu quay hôm qua, cô liếc mắt nhìn sâu xa Diệp Tĩnh An, cô cúi đầu nói: "Vậy hôm qua đi đu quay...?"
"..." Diệp Tĩnh An lúng túng, anh lạnh lùng nói: "Uống canh ngay đi, anh nấu..."
Chưa nói hết câu, Diệp Tĩnh An tự động im miệng, trong đôi mắt anh hiện lên sự hối hận, chỉ mới vài phút thôi mà, sao lại để lộ nhiều chuyện quá vậy!
"Anh nấu?..." Đột nhiên tâm trạng của Đỗ Vu Thư tốt hơn nhiều, giống như qua mấy ngày mưa liên miên, cuối cùng ánh mặt trời cũng đã xuất hiện, cơn sóng dần dịu hơn, cô ngạc nhiên nhìn Diệp Tĩnh An, cảm thấy rất vi diệu nói: "Anh đốt phòng bếp rồi à?"
"Em nghĩ anh giống em sao?" Diệp Tĩnh An hừ lạnh, ghét bỏ nói: "Uống nhanh đi, để nguội thì khó uống lắm."
Nói xong, Diệp TĨnh An cúi đầu, anh đưa tay lên che lỗ tai mình lại, cảm thấy tai mình hơi nóng...
Diệp Tĩnh An lại cúi thấp đầu hơn, ánh mắt ảo não, Đỗ Vu Thư nhìn chất lỏng màu hồng cháy trong chén, cố kìm nén cơn buồn nôn, uống hết nửa chén, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Há miệng."
Đỗ Vu Thư há miệng ra, một vật cứng cứng chạy vào miệng cô, trong miệng tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Đỗ Vu Thư nhấp môi, cảm thấy dường như vị ngọt này đang lan tỏa tới tận trái tim cô.
Đầu ngón tay của Diệp Tĩnh An hơi run rẩy, đã bao lâu rồi bọn họ không bình tĩnh ngồi lại với nhau như vậy?
"Hạ Ngưng Hoa, không có quan hệ gì với anh cả." Đột nhiên Diệp Tĩnh An mở miệng, phá vỡ không khí yên lặng trong phòng, "Cô ta là người yêu của anh trai anh, nhưng bọn họ đã chia tay nhau rồi, hình như cô ta rất cần một 'người kế vị' gấp, nên mới liếc mắt tới anh."
"À." Đỗ Vu Thư lên tiếng, cô khẽ nhíu mày, không nói gì thêm nữa, cho dù trong lòng cô rất muốn hỏi nhiều điều.
"Anh chỉ mới gặp cô ta có vài lần thôi, trước anh trai anh, hình như cô ta đã từng có một người bạn trai cũ." Diệp tĨnh An cau mày nghĩ, rồi nói: "Sau đó lại đi theo anh trai anh, anh ấy cũng là một lãng tử, nhưng không có ý định lừa gạt gì đâu, nếu cô ta không đồng ý, anh ấy nhất định sẽ không bắt buộc cô ta."
Ý là, Hạ Ngưng Hoa tình nguyện đi theo anh trai của Diệp Tĩnh An à?
Đỗ Vu Thư hài lòng với những gì Diệp Tĩnh An nói, cô thản nhiên đáp lại: "À."
Thì sao? Cô để ý tới mối quan hệ của Hạ Ngưng Hoa và anh trai Diệp Tĩnh An làm gì, cô chỉ muốn biết, rốt cuộc Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An có quan hệ gì với nhau thôi.
"Lần trước anh trùng hợp gặp cô ta ở nhà hàng 'Lam Điều', anh và cô ta không có tiếp xúc với nhau, nhưng đột nhiên cô ta lại nhào vào người anh mà khóc." Diệp Tĩnh An khẽ nâng mắt, vẻ mặt vui mừng, "Rõ ràng bức ảnh được chụp vào đúng lúc đó."
Nói xong, Diệp Tĩnh An cảm thấy hơi kỳ lạ, đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên anh đi giải thích chuyện thế này, đã vậy anh còn nói với Đỗ Vu Thư, cảm nhận được cô đang nhìn mình, Diệp Tĩnh An hơi hốt hoảng.
"À." Đỗ Vu Thư lên tiếng.
Phản ứng vậy là sao?
Diệp Tĩnh An nhếch môi, anh không lên tiếng nữa.
"Vậy còn hot search trên Weibo thì sao?" Mãi một lúc lâu sau, Đỗ Vu Thư mới mở miệng nói.
Vẻ mặt Diệp Tĩnh An rõ ràng không vui, "Hôm qua anh ở cùng em cả ngày... em có biết em uống say rồi làm gì không? Đỗ em ngủ xong thì anh mệt như cún rồi, sáng dậy anh mới biết được tin này, được chưa?"
"Tối qua anh ngủ ở đây à?!" Đỗ Vu Thư nói chuyện hoàn toàn không ăn nhập gì.
"Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài thì không khóa cửa được, để phụ nữ con gái một thân một mình trong khách sạn không khóa cửa thì vô cùng nguy hiểm!"
"Mà anh còn ngủ ở sofa." Diệp Tĩnh An nói thêm.
"Hả?" Đỗ Vu Thư vừa mở miệng, câu này hình như có vấn đề thì phải, nhưng Diệp Tĩnh An vẫn nhất quyết cắt ngang lời cô.
"Chuyện này thì em không cần phải lo." Diệp Tĩnh An giành lấy điện thoại trong tay Đỗ Vu Thư, rồi mạnh bạo nhét cô vào chăn, nói: "Em ngủ một giấc đi! Chiều này có trò chơi trên cao, em nhớ đừng có mà nôn ra hết đấy nhé, đã xấu sẵn rồi, bây giờ mà còn ói thêm nữa, thì không biết còn xấu tới mức nào nữa đâu!"
Đỗ Vu Thư mất hứng nói: "Dù sao thì em cũng đẹp hơn anh."
Diệp Tĩnh An cười nhạo cô.
Đỗ Vu Thư bắt đầu nằm trên giường giùng giằng..., nhưng vẫn không tránh được Diệp Tĩnh An, cô nói: "Anh ở đây em không ngủ được!"
Diệp Tĩnh An nhìn cô sâu xa, đột nhiên nói: "Chúng ta quen nhau thật à?"
'Thật à?'
Đỗ Vu Thư cũng muốn hỏi như vậy.
Cô như bị dính phải thuốc độc của quả táo, vừa đỏ, vừa to lại đẹp, đang đứng vẫy tay với cô từ xa.
Vừa mê hoặc mà còn rất đẹp?
Có nên đồng ý không đây?
Diệp Tĩnh An nhìn chằm chằm cô, Đỗ Vu Thư có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của anh, dường như anh rất mong đợi một đáp án.
Đồng ý không?
Đỗ Vu Thư tự hỏi mình.
"Đúng, chúng ta đang quen nhau."
Đỗ Vu Thư chợt nghẹ thấy mình trả lời như vậy, Diệp Tĩnh An khẽ cười.
Sao cô có thể từ chối Diệp Tĩnh An được ?
Sao cô có thể từ chối Diệp Tĩnh An được ?
Sao cô có thể từ chối sự chân thật của Diệp Tĩnh An đây?
Cô không làm dược.
Đỗ Vu Thư khẽ thở dài, cô không thể nào từ chối anh được, cô biết.
Có lẽ đây là cái giá của yêu đơn phương.
Lao đầu vào như một con thiêu thân, rồi bị cháy tan xương nát thịt, cũng chả có ai tiếc thương.
Diệp Tĩnh An vẫn chờ đợi câu trả lời của Đỗ Vu Thư, trái tim anh như đang treo lỡ lửng, vị kẹo ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, ở chỗ anh đứng, anh có thể động được vào tay phải, chỉ thiếu một chút, là động vào được rồi.
Chỉ một chút nữa thôi.
"Đúng, chúng ta đang quen nhau..."
Câu nói đó chợt vang lên bên tai, pháo hoa nổ đầy trong lòng, cảm xúc bất ngờ khiến DIệp Tĩnh An phải mở miệng rồi ngậm lại, mãi một lúc lâu, anh vẫn chưa nói gì, anh xoay người, ôm lấy Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư bị Diệp Tĩnh An ôm bất chợt như vậy, khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa đưa tay lên, lại không có sức đẩy nữa, cô đành đưa tay ra ôm anh.
Tình yêu đơn phương vượt qua năm qua tháng, đi ngang từng mốc thời gian, mãi tới tám năm sau, cái ôm đầu tiên mới xuất hiện.
Đỗ Vu Thư nghĩ, đây mới chính là giấc mơ ngọt ngào.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Vương Tiệp thét lên chói tai, "A a a...!"
Rồi mạnh mẽ đóng cửa lại, trong tay chị vẫn còn cầm thẻ phòng, trợn mắt há môm nhìn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư.
Hai người hoảng hốt buông nhau ra, tay chân luống cuống như học sinh tiểu học vừa bị phụ huynh phát hiện yêu sớm.
"Hai người!" Đóng cửa lại, Vương Tiệp không thể kìm nén được cơn giận nói: "Đỗ Vu Thư! Diệp Tĩnh An! Hai người! Hai người!"
Trái tim Đỗ Vu Thư đập mạnh, Vương Tiệp là người đại diện của cô, cũng là một người bạn, cô không muốn chị phải đau lòng.
Diệp Tĩnh An quay sang nhìn Đỗ Vu Thư, thấy cô hơi nhíu mày, vì kích động, mà bàn tay muốn bóp nát cả đầu ngón tay.
Trong lòng Diệp Tĩnh An cảm thấy thương và đau lòng.
Anh cầm tay cô, hi vọng mình có thể tiếp thêm sức lực cho cô.
Tay Đỗ Vu Thư mềm mại, lại hơi lạnh.
Diệp Tĩnh An hơi 'say'.
Anh ở cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hai chúng ta đều sẽ cùng nhau gánh vác.
Diệp Tĩnh An nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Ngón tay thon dài, khỏe mạnh, thêm chút ấm áp đang cầm tay mình.
Trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư đã bình tĩnh hơn, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ có người ở cạnh cô, đúng không?
"Hai người! Vậy mà không chịu thông báo với công ty chuyện yêu đương!"
"Hai người đi mà nói sớm đi! Công ty cũng không chia rẽ hai người làm gì!"
"Hai người có biết, vì chuyện của hai người mà tôi rụng biết bao nhiêu sợi tóc chưa hả?!"
Đỗ Vu Thư mở cửa, Diệp Tĩnh An ăn mặc thoải mái đứng trước của, anh bưng theo một chén canh nâu nâu.
Đỗ Vu Thư để anh vào trong, bây giờ eo cô hơi mỏi, đầu cũng đâu, cô thầm muốn đuổi Diệp Tĩnh An đi, nhưng chưa kịp khai chiến đã bị anh 'đập chết'.
"Khó chịu à? Ai bao em uống rượu làm gì." Diệp Tĩnh An bình tĩnh nói, Đỗ Vu Thư thật sự muốn đá anh ra ngoài.
"Có chuyện gì a? Không có gì thì tự động ra cửa, rồi cút đi!"
"Canh giải rượu." Diệp Tĩnh An thở dài như có như không, "Cho em."
"Em thế này buổi chiều sao đi quay chương trình được?"
Nhìn chén canh màu nâu, Đỗ Vu Thư ghét bỏ nhíu mày, "Để đó đi, lát tôi uống."
"Còn về chuyện chương trình, anh không cần phải lo."
Diệp Tĩnh An khẽ cười, ánh mắt khồng còn chút lạnh lẽo nào, anh kê sát mặt vào Đỗ Vu Thư, cô lùi về sau theo bản năng, điện thoại rơi 'bộp' xuống đất, Diệp Tĩnh An nhíu mày cầm lên, trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư trợn to mắt, cô giựt mạnh lấy điện thoại về.
Chỉ mười giây ngắn ngủi, cũng đủ để Diệp Tĩnh An xem được cửa sổ duyệt web.
-- #Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An nghi đang yêu nhau.
Diệp Tĩnh An nhìn thấy tiêu dề rõ ràng, đôi mắt khẽ sáng.
Đỗ Vu Thư không vui vì tin này à?
Đỗ Vu Thư giành điện thoại lại, cô vội vàng tắt máy, Diệp Tĩnh An chậm rãi mở miệng, "Em giận dỗi vì chuyện của Hạ Ngưng Hoa à?"
Đỗ Vu Thư cười lạnh, cô lười đáp lại, chỉ dùng hành động này để biểu hiện sự khinh thường của mình.
Đương nhiên Diệp Tĩnh An không nghĩ như vậy, chuyện vừa nãy làm anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc đi nấu canh giải rượu, trong lòng anh thổn thức không yên, hôm qua Đỗ Vu Thư say xỉn tới nỗi không còn biết trăng sao gì nữa, đầu óc mơ hồ, không biết khi ngủ dậy, cô có chối đây đẩy không?
Lời tỏ tình hôm qua, rốt cuộc có phải là sự thật không?
Lúc Đỗ Vu Thư mở cửa, Diệp Tĩnh An nhìn thấy trong mắt cô chỉ có sự vẳng lặng, trong lòng anh cũng lạnh xuống.
Quả nhiên...
Nhưng mà bây giờ, có được xem là đã thay đổi không nhỉ?
Diệp Tĩnh An đưa canh giải rượu cho Đỗ Vu Thư, giọng nói dịu dàng, "Em uống canh giải rượu trước đi, buổi chiều có trò chơi trên cao, em cứ như vậy thì chiều nay chỉ có mình em là khó chịu thôi."
"Trò chơi trên cao?" Đỗ Vu Thư nhận lấy chén canh giải rượu, cô hơi sững người, nhớ lại trò đu quay hôm qua, cô liếc mắt nhìn sâu xa Diệp Tĩnh An, cô cúi đầu nói: "Vậy hôm qua đi đu quay...?"
"..." Diệp Tĩnh An lúng túng, anh lạnh lùng nói: "Uống canh ngay đi, anh nấu..."
Chưa nói hết câu, Diệp Tĩnh An tự động im miệng, trong đôi mắt anh hiện lên sự hối hận, chỉ mới vài phút thôi mà, sao lại để lộ nhiều chuyện quá vậy!
"Anh nấu?..." Đột nhiên tâm trạng của Đỗ Vu Thư tốt hơn nhiều, giống như qua mấy ngày mưa liên miên, cuối cùng ánh mặt trời cũng đã xuất hiện, cơn sóng dần dịu hơn, cô ngạc nhiên nhìn Diệp Tĩnh An, cảm thấy rất vi diệu nói: "Anh đốt phòng bếp rồi à?"
"Em nghĩ anh giống em sao?" Diệp Tĩnh An hừ lạnh, ghét bỏ nói: "Uống nhanh đi, để nguội thì khó uống lắm."
Nói xong, Diệp TĨnh An cúi đầu, anh đưa tay lên che lỗ tai mình lại, cảm thấy tai mình hơi nóng...
Diệp Tĩnh An lại cúi thấp đầu hơn, ánh mắt ảo não, Đỗ Vu Thư nhìn chất lỏng màu hồng cháy trong chén, cố kìm nén cơn buồn nôn, uống hết nửa chén, đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Há miệng."
Đỗ Vu Thư há miệng ra, một vật cứng cứng chạy vào miệng cô, trong miệng tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Đỗ Vu Thư nhấp môi, cảm thấy dường như vị ngọt này đang lan tỏa tới tận trái tim cô.
Đầu ngón tay của Diệp Tĩnh An hơi run rẩy, đã bao lâu rồi bọn họ không bình tĩnh ngồi lại với nhau như vậy?
"Hạ Ngưng Hoa, không có quan hệ gì với anh cả." Đột nhiên Diệp Tĩnh An mở miệng, phá vỡ không khí yên lặng trong phòng, "Cô ta là người yêu của anh trai anh, nhưng bọn họ đã chia tay nhau rồi, hình như cô ta rất cần một 'người kế vị' gấp, nên mới liếc mắt tới anh."
"À." Đỗ Vu Thư lên tiếng, cô khẽ nhíu mày, không nói gì thêm nữa, cho dù trong lòng cô rất muốn hỏi nhiều điều.
"Anh chỉ mới gặp cô ta có vài lần thôi, trước anh trai anh, hình như cô ta đã từng có một người bạn trai cũ." Diệp tĨnh An cau mày nghĩ, rồi nói: "Sau đó lại đi theo anh trai anh, anh ấy cũng là một lãng tử, nhưng không có ý định lừa gạt gì đâu, nếu cô ta không đồng ý, anh ấy nhất định sẽ không bắt buộc cô ta."
Ý là, Hạ Ngưng Hoa tình nguyện đi theo anh trai của Diệp Tĩnh An à?
Đỗ Vu Thư hài lòng với những gì Diệp Tĩnh An nói, cô thản nhiên đáp lại: "À."
Thì sao? Cô để ý tới mối quan hệ của Hạ Ngưng Hoa và anh trai Diệp Tĩnh An làm gì, cô chỉ muốn biết, rốt cuộc Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An có quan hệ gì với nhau thôi.
"Lần trước anh trùng hợp gặp cô ta ở nhà hàng 'Lam Điều', anh và cô ta không có tiếp xúc với nhau, nhưng đột nhiên cô ta lại nhào vào người anh mà khóc." Diệp Tĩnh An khẽ nâng mắt, vẻ mặt vui mừng, "Rõ ràng bức ảnh được chụp vào đúng lúc đó."
Nói xong, Diệp Tĩnh An cảm thấy hơi kỳ lạ, đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên anh đi giải thích chuyện thế này, đã vậy anh còn nói với Đỗ Vu Thư, cảm nhận được cô đang nhìn mình, Diệp Tĩnh An hơi hốt hoảng.
"À." Đỗ Vu Thư lên tiếng.
Phản ứng vậy là sao?
Diệp Tĩnh An nhếch môi, anh không lên tiếng nữa.
"Vậy còn hot search trên Weibo thì sao?" Mãi một lúc lâu sau, Đỗ Vu Thư mới mở miệng nói.
Vẻ mặt Diệp Tĩnh An rõ ràng không vui, "Hôm qua anh ở cùng em cả ngày... em có biết em uống say rồi làm gì không? Đỗ em ngủ xong thì anh mệt như cún rồi, sáng dậy anh mới biết được tin này, được chưa?"
"Tối qua anh ngủ ở đây à?!" Đỗ Vu Thư nói chuyện hoàn toàn không ăn nhập gì.
"Anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Diệp Tĩnh An lạnh lùng nói: "Anh ra ngoài thì không khóa cửa được, để phụ nữ con gái một thân một mình trong khách sạn không khóa cửa thì vô cùng nguy hiểm!"
"Mà anh còn ngủ ở sofa." Diệp Tĩnh An nói thêm.
"Hả?" Đỗ Vu Thư vừa mở miệng, câu này hình như có vấn đề thì phải, nhưng Diệp Tĩnh An vẫn nhất quyết cắt ngang lời cô.
"Chuyện này thì em không cần phải lo." Diệp Tĩnh An giành lấy điện thoại trong tay Đỗ Vu Thư, rồi mạnh bạo nhét cô vào chăn, nói: "Em ngủ một giấc đi! Chiều này có trò chơi trên cao, em nhớ đừng có mà nôn ra hết đấy nhé, đã xấu sẵn rồi, bây giờ mà còn ói thêm nữa, thì không biết còn xấu tới mức nào nữa đâu!"
Đỗ Vu Thư mất hứng nói: "Dù sao thì em cũng đẹp hơn anh."
Diệp Tĩnh An cười nhạo cô.
Đỗ Vu Thư bắt đầu nằm trên giường giùng giằng..., nhưng vẫn không tránh được Diệp Tĩnh An, cô nói: "Anh ở đây em không ngủ được!"
Diệp Tĩnh An nhìn cô sâu xa, đột nhiên nói: "Chúng ta quen nhau thật à?"
'Thật à?'
Đỗ Vu Thư cũng muốn hỏi như vậy.
Cô như bị dính phải thuốc độc của quả táo, vừa đỏ, vừa to lại đẹp, đang đứng vẫy tay với cô từ xa.
Vừa mê hoặc mà còn rất đẹp?
Có nên đồng ý không đây?
Diệp Tĩnh An nhìn chằm chằm cô, Đỗ Vu Thư có thể cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của anh, dường như anh rất mong đợi một đáp án.
Đồng ý không?
Đỗ Vu Thư tự hỏi mình.
"Đúng, chúng ta đang quen nhau."
Đỗ Vu Thư chợt nghẹ thấy mình trả lời như vậy, Diệp Tĩnh An khẽ cười.
Sao cô có thể từ chối Diệp Tĩnh An được ?
Sao cô có thể từ chối Diệp Tĩnh An được ?
Sao cô có thể từ chối sự chân thật của Diệp Tĩnh An đây?
Cô không làm dược.
Đỗ Vu Thư khẽ thở dài, cô không thể nào từ chối anh được, cô biết.
Có lẽ đây là cái giá của yêu đơn phương.
Lao đầu vào như một con thiêu thân, rồi bị cháy tan xương nát thịt, cũng chả có ai tiếc thương.
Diệp Tĩnh An vẫn chờ đợi câu trả lời của Đỗ Vu Thư, trái tim anh như đang treo lỡ lửng, vị kẹo ngọt ngào lan tỏa khắp nơi, ở chỗ anh đứng, anh có thể động được vào tay phải, chỉ thiếu một chút, là động vào được rồi.
Chỉ một chút nữa thôi.
"Đúng, chúng ta đang quen nhau..."
Câu nói đó chợt vang lên bên tai, pháo hoa nổ đầy trong lòng, cảm xúc bất ngờ khiến DIệp Tĩnh An phải mở miệng rồi ngậm lại, mãi một lúc lâu, anh vẫn chưa nói gì, anh xoay người, ôm lấy Đỗ Vu Thư.
Đỗ Vu Thư bị Diệp Tĩnh An ôm bất chợt như vậy, khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa đưa tay lên, lại không có sức đẩy nữa, cô đành đưa tay ra ôm anh.
Tình yêu đơn phương vượt qua năm qua tháng, đi ngang từng mốc thời gian, mãi tới tám năm sau, cái ôm đầu tiên mới xuất hiện.
Đỗ Vu Thư nghĩ, đây mới chính là giấc mơ ngọt ngào.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Vương Tiệp thét lên chói tai, "A a a...!"
Rồi mạnh mẽ đóng cửa lại, trong tay chị vẫn còn cầm thẻ phòng, trợn mắt há môm nhìn Diệp Tĩnh An và Đỗ Vu Thư.
Hai người hoảng hốt buông nhau ra, tay chân luống cuống như học sinh tiểu học vừa bị phụ huynh phát hiện yêu sớm.
"Hai người!" Đóng cửa lại, Vương Tiệp không thể kìm nén được cơn giận nói: "Đỗ Vu Thư! Diệp Tĩnh An! Hai người! Hai người!"
Trái tim Đỗ Vu Thư đập mạnh, Vương Tiệp là người đại diện của cô, cũng là một người bạn, cô không muốn chị phải đau lòng.
Diệp Tĩnh An quay sang nhìn Đỗ Vu Thư, thấy cô hơi nhíu mày, vì kích động, mà bàn tay muốn bóp nát cả đầu ngón tay.
Trong lòng Diệp Tĩnh An cảm thấy thương và đau lòng.
Anh cầm tay cô, hi vọng mình có thể tiếp thêm sức lực cho cô.
Tay Đỗ Vu Thư mềm mại, lại hơi lạnh.
Diệp Tĩnh An hơi 'say'.
Anh ở cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hai chúng ta đều sẽ cùng nhau gánh vác.
Diệp Tĩnh An nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Ngón tay thon dài, khỏe mạnh, thêm chút ấm áp đang cầm tay mình.
Trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư đã bình tĩnh hơn, dù thế nào đi nữa, cũng sẽ có người ở cạnh cô, đúng không?
"Hai người! Vậy mà không chịu thông báo với công ty chuyện yêu đương!"
"Hai người đi mà nói sớm đi! Công ty cũng không chia rẽ hai người làm gì!"
"Hai người có biết, vì chuyện của hai người mà tôi rụng biết bao nhiêu sợi tóc chưa hả?!"