Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25
"Bịch --" Đột nhiên đu quay phát ra tiếng động, nhưng hai người bên trong lại không có phản ứng gì, cứ chăm chăm nhìn mặt người kia, một áp lực vô hình bao quanh đu quay.
Tiếng gió thoáng qua, đu quay đã đến nơi cao nhất, khoảnh khắc đó, dường như có thể thấy được cái ánh mặt trời.
Đỗ Vu Thư lẳng lặng nhìn anh, anh cũng im lặng nhìn cô.
Im ắng, vắng lặng, bình tĩnh, nhưng sóng ngầm dâng trào.
Không ai cất lời.
Cả đu quay chỉ có im lặng.
Mãi môt lúc thật lâu, Diệp Tĩnh An mới nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Đỗ Vu Thư, anh chợt nghe cô thoải mái lạnh lùng nói: "Vinh hạnh cho tôi."
Đỗ Vu Thư phá vỡ sự im lặng giữa hai người, cô nói vừa thoải mái lại vừa lạnh lùng, khuôn mặt cứng đờ, không thể thấy được sự vui vernafo cả.
Đõ Vu Thư hoàn toàn không biết được khuôn mặt của mình, trong khoảnh khắc, đầu óc cô như không hoạt động gì nữa.
Chút ngây thơ, chút vui vẻ, đâu đó vui sướng, đâu đó mập mờ, cô muốn khóc hơn là hét lớn để bày tỏ niềm vui sướng của mihf.
Nhưng cô cố nhẫn hịn, cô nghe thấy mình nói, vinh hạnh cho toi.
Đúng, đây chính là vinh hạnh của cô, cô rất vui.
-- Nhìn đi Diệp Tĩnh An, mày đang mong chờ cái gì vậy?
Cô ấy vốn chả thích mình, cô ấy cũng có vui vẻ gì đâu.
Co ấy không thích mày... thì mày vui vẻ làm cái quái gì.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, lúc này, đu quay vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, anh cười khẽ hỏi: "Bình tĩnh lại rồi?"
"Xem ra Vệ Mông nói đúng, không có gì có thể làm cho người ta bình tĩnh hơn ngoài việc đột nhiên có người tỏ tình với mình."
Diệp Tĩnh An nói như không có chuyện gì, nhưng cũng gián tiếp giải thích vì sao lúc nãy mình ljai nói như vậy, Đỗ Vu Thư cảm thấy, lúc đó, cô nói bằng cả trái tim, nhưng bây giờ, lại rơi thẳng vào vực sâu.
"Bịch -- "
Đu quay di chuyển một chút, rồi ngừng lại, hai người đứng nhìn nhau.
Mãi tới khi nhân viên chạy tới mở cửa, nhìn thấy không khí có vẻ là lạ, cậu ta vô cùng tò mò.
Cãi nhau à? Cãi nhau trên đu quay sao?
Nhân viên mở cửa ra, Đỗ Vu Thư xuống trước, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời rộng lớn, nó có thể ôm lấy cô.
Trong giây phút đó, cô chợt nghe thấy giọng nói của Diệp Tĩnh An.
Cô thản nhiên cười.
Diệp Tĩnh An im lặng đi trước cô, thấp giọng hỏi: "Đỗ Vu Thư, cô nói xem, chúng ta có được coi là bạn không?"
Đỗ Vu Thư không nói, anh cho rằng cô sẽ không trả lời lại, nhưng Đỗ Vu Thư lại cười nhạt, "Đương nhiên là có."
"Nếu không thì anh nói thử xem, sao tôi lại phải ra ngoài với anh, hoặc là một trò cá cược như vậy?
"Ngày mai sẽ là quyết chiến tập một đúng không?" Đỗ Vu Thư mỉm cười, cô chậm rãi nói: "Thiên vương Diệp, tôi sẽ không nương tay đâu."
"Ví dụ như, sẽ cho anh khỏa thân chạy 800."
Đó là kí ức cuối cùng của buổi tối, trên đường về nhà, hai người bọn họ không nói gì, Đỗ Vu Thu dường như cũng đã mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.
Tối đó, Diệp Tĩnh An đi ra cửa hàng bán hoa một mình, lấy mười một đóa hoa hồng champagne.
Diệp Tĩnh An nghĩ, hôm nay, anh hơi xúc động quá rồi.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Tĩnh An tỏ tình, anh muốn trò chuyện tâm sự mọi thứ, kể cả tình yêu của mình cho một người, tốt nhất là người xa lạ.
Nhưng lúc chín giờ, Diệp Tĩnh An đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là Đỗ Vu Thư gửi tới.
"Anh đã ngủ chưa?"
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Tĩnh An trả lời: "Vẫn chưa (đáng yêu)."
Sau đó, Diệp Tĩnh An không nhận được tin đáp trả nào nữa, anh hơi lo lắng, gửi thêm một tin cho cô, "Sao vậy? Sợ à? (ngoáy mũi)."
Nếu là bình thường, Đỗ Vu Thư chắc chắn sẽ cãi lại anh.
Diệp Tĩnh An khẽ mỉm cười.
Vẫn không có tin nhắn tới, Diệp Tĩnh An hơi nhíu mày, trong lòng hơi bối rối.
Nghĩ một hồi, anh đành đi xuống lầu, gõ cửa phòn Đỗ Vu Thư.
Đợi thật lâu mà vẫn chưa ai ra mở cửa, Diệp Tĩnh An cảm thấy rất bất an, anh lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, anh nghe thấy một giọng nói miễn cưỡng, "Ai vậy?"
Miễn cưỡng, hơi khàn khàn, có chút quyến rũ khó nói.
"Thiên vương Diệp?" Đỗ Vu Thư nhíu mày, "Có chuyện gì à?"
"Cô uống bao nhiêu rượu!" Vẫn chưa vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi rượu từ người Đỗ Vu Thư, DIệp Tĩnh An bất đắc dĩ hỏi, nếu anh nhớ không lầm, tửu lượng của Đỗ Vu Thư không được tốt, sao lại uống nhiều như vậy làm gì?
"Anh quản tôi à?" Đỗ Vu Thư khinh bỉ cười, để anh đi vào, rồi đóng cửa lại.
"Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, thiên vương Diệp, có chuyện gì à?" Đỗ Vu Thư miễn cưỡng hỏi.
Cô đứng không yên, cứ nghiêng qua nghiêng lại, Diệp Tĩnh An vội chạy tới đỡ cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa, "Đạo diễn bảo tôi tới bàn với coo một số chuyện, rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu vậy?"
"Chắc là hai ba ly gì đó, ngủ không được, nên uống rượu cho dễ ngủ thôi." Đỗ Vu Thư lấy tay chống đầu, cô thờ ơ nó.
Uống cũng nhiều, cô hơi đau đầu rồi.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Đỗ Vu Thưu nghiên đầu nhìn anh, cô nhếch mày, đôi mắt ửng nước, cần cổ trắng nõn lộ ra một đoạn vì dáng ngồi, giọng nói khàn khàn, nhưng vô cùng quyến rũ người khác.
Đôi mắt Diệp Tĩnh An hơi trầm xuống, anh nói như không có chuyện gì: "Vừa nãy cô gửi tin nhắn cho tôi, có chuyện gì à?"
"À?" Đôi mắt cô mê man, Đỗ Vu Thư tùy ý phất tay, "Chắc là tôi muốn gửi cho Vương Tiệp, nhưng gửi nhầm cũng nên."
Trong phòng đột nhiên yên lặng.
Đỗ Vu Thư hơi chóng mặt, cô cảm thấy cả trời đất đang xoay chuyện, "Không có chuyện gì thì anh đi được rồi."
Cô muốn ngủ.
"Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư đột nhiên kêu, đôi mắt hơi mờ mịt, "Những gì anh nói buổi chiều, là thật sao?"
Trái tim Diệp Tĩnh An đập rộn vang, vô cùng choáng, anh quay đầu lại, nhìn Đỗ Vu Thư, anh thấp giọng nói: "Câu nào?"
Giọng nói của anh như rượu nho trăm năm, mùi hương mê hoặc hòa lẫn với hồn nhiên, chỉ hai từ đơn giản như bay cao lên trên không, quyến rũ khó lòng diễn tả được.
Đỗ Vu Thư say thật rồi.
"Anh nói... Anh thích tôi."
'Bùm -- !'
Diệp Tĩnh An như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, đẹp mà dễ nghe, lại còn chói mắt.
"Anh đang lừa tôi..." Đỗ Vu Thư thì thảo nói: "Anh có bạn gái rồi, anh gạt tôi."
"Anh không có." Diệp Tĩnh An tới gần cô, giọng nói khàn khàn, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh không có bạn gái."
"Anh chỉ có em."
Giọng nói đó, dịu dàng say lòng người.
"Anh có, anh và Hạ Ngưng Hoa..." Suy nghĩ của ODodx VU Thư hơi loạn, "Thần Thần cho tôi tấm hình mập mờ của anh và Hạ Ngưng Hoa..."
...
Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Đưa anh xem."
Sao anh lại có quan hệ gì với Hạ Ngưng Hoa được chứ?!
Đỗ Vu Thư lấy cái điện thoại màu đen trên giường, Diệp Tĩnh An thấy điện thoại này không giống cái bình thường mà cô hay dùng, trong lòng chợt nghĩ, rồi nhìn Đỗ Vu Thư mở khóa album, tìm một tấm ảnh.
Ánh sáng mờ ám, vô cùng lén lút, người đàn ông đang rửa tay, cô gái ôm anh từ phía sau, vẻ mặt người đàn ông rất dịu dàng, còn cô gái thì nhu mì, ánh sáng lờ mờ, nhìn vào tấm ảnh vô cùng ám muội.
-- Đó chính là anh và Hạ Ngưng Hoa.
Diệp Tĩnh An bật cười, trả lại điện thoại cho cô, anh nhẹ nhàng nói: "Em lấy từ đâu ra vậy?"
"Thần Thần cho tôi."Đỗ Vu Thư mơ mơ màng màng nói, rồi lấy tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy càng lúc càng chóng mặt.
Trong lòng Diệp Tĩnh An rối như to, anh nghiêm túc nhìn Đỗ Vu Thư, "Em tin anh không?"
Diệp Tĩnh An nghiêm túc đứng trước mặt Đỗ Vu Thư, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Đỗ Vu Thư, ánh mắt sáng rực mà cũng phức tạp, Đỗ Vu Thư không hiểu, nhưng cô thật sự rất thích đôi mắt này.
"Hừm..." Cô gật đầu.
"Em thích anh không?" Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn cô, ánh mắt còn sáng hơn cả trăng sao trên bầu trời, đẹp đẽ, chói mắt.
"Thích..." Đỗ Vu Thư như bị mê hoặc, cúi đầu mơ mơ màng màng nói lại: "Thích anh..."
"Anh thích em." Thấy Đỗ Vu Thư dịu dàng như vậy, Diệp Tĩnh An cảm thấy trong ngực mình vô cùng mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng trấm thấp, anh nói bên tai Đỗ Vu Thư: "Anh thích em, Thư Thư."
"Anh thật sự thích em, thật đó, Thư Thư."
Đỗ Vu Thư im lặng nhìn anh, Diệp Tĩnh An bước lên một bước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Đôi môi mềm mại, có chút vị ngọt, thơm mát kỳ lạ, làm người khác cũng phải mềm lòng theo.
"Chúng ta ở cùng nhau đi, được không?"
"...Ừm."
"Anh thích em, Thư Thư."
Trong giấc mơ, giọng nói này luôn bám theo Đỗ Vu Thư.
10 giờ sáng, Đỗ Vu Thư xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, cô từ từ ngồi dậy.
Biết vậy tối hôm qua đã không uống hai ly rượu kia rồi, Đỗ Vu Thư mệt mỏi nghỉ, cô đau đầu tới mức không thể bò dậy được.
May mà không đói bụng, Đỗ Vu Thư không có ý định rời giường, cô theo bằn năng tìm điện thoại xem giờ, Đỗ Vu Thư khởi động nửa thân eo, dựa vào đầu giường, mở Weibo lên.
Hotsearch top 1 của Weibo.
-- Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An nghi ngờ đang yêu nhau.
Điện thoại rơi xuống giường, huyệt Thái Dương căng đau hơn, trong đầu lại xuất hiện câu nói kia.
"Anh thích em, Thư Thư..."
"Chúng ta ở cùng nhau đi..."
Cả một nụ hôn nhẹ nhàng đi kèm theo.
Tất cả ký ức ngày hôm qua đều xuất hiện trong đầu Đỗ Vu Thư, lúc này, chuông cửa vang lên.
"Bịch --" Đột nhiên đu quay phát ra tiếng động, nhưng hai người bên trong lại không có phản ứng gì, cứ chăm chăm nhìn mặt người kia, một áp lực vô hình bao quanh đu quay.
Tiếng gió thoáng qua, đu quay đã đến nơi cao nhất, khoảnh khắc đó, dường như có thể thấy được cái ánh mặt trời.
Đỗ Vu Thư lẳng lặng nhìn anh, anh cũng im lặng nhìn cô.
Im ắng, vắng lặng, bình tĩnh, nhưng sóng ngầm dâng trào.
Không ai cất lời.
Cả đu quay chỉ có im lặng.
Mãi môt lúc thật lâu, Diệp Tĩnh An mới nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Đỗ Vu Thư, anh chợt nghe cô thoải mái lạnh lùng nói: "Vinh hạnh cho tôi."
Đỗ Vu Thư phá vỡ sự im lặng giữa hai người, cô nói vừa thoải mái lại vừa lạnh lùng, khuôn mặt cứng đờ, không thể thấy được sự vui vernafo cả.
Đõ Vu Thư hoàn toàn không biết được khuôn mặt của mình, trong khoảnh khắc, đầu óc cô như không hoạt động gì nữa.
Chút ngây thơ, chút vui vẻ, đâu đó vui sướng, đâu đó mập mờ, cô muốn khóc hơn là hét lớn để bày tỏ niềm vui sướng của mihf.
Nhưng cô cố nhẫn hịn, cô nghe thấy mình nói, vinh hạnh cho toi.
Đúng, đây chính là vinh hạnh của cô, cô rất vui.
-- Nhìn đi Diệp Tĩnh An, mày đang mong chờ cái gì vậy?
Cô ấy vốn chả thích mình, cô ấy cũng có vui vẻ gì đâu.
Co ấy không thích mày... thì mày vui vẻ làm cái quái gì.
Diệp Tĩnh An khẽ cười, lúc này, đu quay vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, anh cười khẽ hỏi: "Bình tĩnh lại rồi?"
"Xem ra Vệ Mông nói đúng, không có gì có thể làm cho người ta bình tĩnh hơn ngoài việc đột nhiên có người tỏ tình với mình."
Diệp Tĩnh An nói như không có chuyện gì, nhưng cũng gián tiếp giải thích vì sao lúc nãy mình ljai nói như vậy, Đỗ Vu Thư cảm thấy, lúc đó, cô nói bằng cả trái tim, nhưng bây giờ, lại rơi thẳng vào vực sâu.
"Bịch -- "
Đu quay di chuyển một chút, rồi ngừng lại, hai người đứng nhìn nhau.
Mãi tới khi nhân viên chạy tới mở cửa, nhìn thấy không khí có vẻ là lạ, cậu ta vô cùng tò mò.
Cãi nhau à? Cãi nhau trên đu quay sao?
Nhân viên mở cửa ra, Đỗ Vu Thư xuống trước, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời rộng lớn, nó có thể ôm lấy cô.
Trong giây phút đó, cô chợt nghe thấy giọng nói của Diệp Tĩnh An.
Cô thản nhiên cười.
Diệp Tĩnh An im lặng đi trước cô, thấp giọng hỏi: "Đỗ Vu Thư, cô nói xem, chúng ta có được coi là bạn không?"
Đỗ Vu Thư không nói, anh cho rằng cô sẽ không trả lời lại, nhưng Đỗ Vu Thư lại cười nhạt, "Đương nhiên là có."
"Nếu không thì anh nói thử xem, sao tôi lại phải ra ngoài với anh, hoặc là một trò cá cược như vậy?
"Ngày mai sẽ là quyết chiến tập một đúng không?" Đỗ Vu Thư mỉm cười, cô chậm rãi nói: "Thiên vương Diệp, tôi sẽ không nương tay đâu."
"Ví dụ như, sẽ cho anh khỏa thân chạy 800."
Đó là kí ức cuối cùng của buổi tối, trên đường về nhà, hai người bọn họ không nói gì, Đỗ Vu Thu dường như cũng đã mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, hình như đang ngủ.
Tối đó, Diệp Tĩnh An đi ra cửa hàng bán hoa một mình, lấy mười một đóa hoa hồng champagne.
Diệp Tĩnh An nghĩ, hôm nay, anh hơi xúc động quá rồi.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Tĩnh An tỏ tình, anh muốn trò chuyện tâm sự mọi thứ, kể cả tình yêu của mình cho một người, tốt nhất là người xa lạ.
Nhưng lúc chín giờ, Diệp Tĩnh An đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Là Đỗ Vu Thư gửi tới.
"Anh đã ngủ chưa?"
Suy nghĩ thật lâu, Diệp Tĩnh An trả lời: "Vẫn chưa (đáng yêu)."
Sau đó, Diệp Tĩnh An không nhận được tin đáp trả nào nữa, anh hơi lo lắng, gửi thêm một tin cho cô, "Sao vậy? Sợ à? (ngoáy mũi)."
Nếu là bình thường, Đỗ Vu Thư chắc chắn sẽ cãi lại anh.
Diệp Tĩnh An khẽ mỉm cười.
Vẫn không có tin nhắn tới, Diệp Tĩnh An hơi nhíu mày, trong lòng hơi bối rối.
Nghĩ một hồi, anh đành đi xuống lầu, gõ cửa phòn Đỗ Vu Thư.
Đợi thật lâu mà vẫn chưa ai ra mở cửa, Diệp Tĩnh An cảm thấy rất bất an, anh lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, cuối cùng cũng có người ra mở cửa, anh nghe thấy một giọng nói miễn cưỡng, "Ai vậy?"
Miễn cưỡng, hơi khàn khàn, có chút quyến rũ khó nói.
"Thiên vương Diệp?" Đỗ Vu Thư nhíu mày, "Có chuyện gì à?"
"Cô uống bao nhiêu rượu!" Vẫn chưa vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi rượu từ người Đỗ Vu Thư, DIệp Tĩnh An bất đắc dĩ hỏi, nếu anh nhớ không lầm, tửu lượng của Đỗ Vu Thư không được tốt, sao lại uống nhiều như vậy làm gì?
"Anh quản tôi à?" Đỗ Vu Thư khinh bỉ cười, để anh đi vào, rồi đóng cửa lại.
"Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, thiên vương Diệp, có chuyện gì à?" Đỗ Vu Thư miễn cưỡng hỏi.
Cô đứng không yên, cứ nghiêng qua nghiêng lại, Diệp Tĩnh An vội chạy tới đỡ cô, dìu cô ngồi xuống ghế sofa, "Đạo diễn bảo tôi tới bàn với coo một số chuyện, rốt cuộc là cô đã uống bao nhiêu vậy?"
"Chắc là hai ba ly gì đó, ngủ không được, nên uống rượu cho dễ ngủ thôi." Đỗ Vu Thư lấy tay chống đầu, cô thờ ơ nó.
Uống cũng nhiều, cô hơi đau đầu rồi.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Đỗ Vu Thưu nghiên đầu nhìn anh, cô nhếch mày, đôi mắt ửng nước, cần cổ trắng nõn lộ ra một đoạn vì dáng ngồi, giọng nói khàn khàn, nhưng vô cùng quyến rũ người khác.
Đôi mắt Diệp Tĩnh An hơi trầm xuống, anh nói như không có chuyện gì: "Vừa nãy cô gửi tin nhắn cho tôi, có chuyện gì à?"
"À?" Đôi mắt cô mê man, Đỗ Vu Thư tùy ý phất tay, "Chắc là tôi muốn gửi cho Vương Tiệp, nhưng gửi nhầm cũng nên."
Trong phòng đột nhiên yên lặng.
Đỗ Vu Thư hơi chóng mặt, cô cảm thấy cả trời đất đang xoay chuyện, "Không có chuyện gì thì anh đi được rồi."
Cô muốn ngủ.
"Diệp Tĩnh An." Đỗ Vu Thư đột nhiên kêu, đôi mắt hơi mờ mịt, "Những gì anh nói buổi chiều, là thật sao?"
Trái tim Diệp Tĩnh An đập rộn vang, vô cùng choáng, anh quay đầu lại, nhìn Đỗ Vu Thư, anh thấp giọng nói: "Câu nào?"
Giọng nói của anh như rượu nho trăm năm, mùi hương mê hoặc hòa lẫn với hồn nhiên, chỉ hai từ đơn giản như bay cao lên trên không, quyến rũ khó lòng diễn tả được.
Đỗ Vu Thư say thật rồi.
"Anh nói... Anh thích tôi."
'Bùm -- !'
Diệp Tĩnh An như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, đẹp mà dễ nghe, lại còn chói mắt.
"Anh đang lừa tôi..." Đỗ Vu Thư thì thảo nói: "Anh có bạn gái rồi, anh gạt tôi."
"Anh không có." Diệp Tĩnh An tới gần cô, giọng nói khàn khàn, anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh không có bạn gái."
"Anh chỉ có em."
Giọng nói đó, dịu dàng say lòng người.
"Anh có, anh và Hạ Ngưng Hoa..." Suy nghĩ của ODodx VU Thư hơi loạn, "Thần Thần cho tôi tấm hình mập mờ của anh và Hạ Ngưng Hoa..."
...
Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Đưa anh xem."
Sao anh lại có quan hệ gì với Hạ Ngưng Hoa được chứ?!
Đỗ Vu Thư lấy cái điện thoại màu đen trên giường, Diệp Tĩnh An thấy điện thoại này không giống cái bình thường mà cô hay dùng, trong lòng chợt nghĩ, rồi nhìn Đỗ Vu Thư mở khóa album, tìm một tấm ảnh.
Ánh sáng mờ ám, vô cùng lén lút, người đàn ông đang rửa tay, cô gái ôm anh từ phía sau, vẻ mặt người đàn ông rất dịu dàng, còn cô gái thì nhu mì, ánh sáng lờ mờ, nhìn vào tấm ảnh vô cùng ám muội.
-- Đó chính là anh và Hạ Ngưng Hoa.
Diệp Tĩnh An bật cười, trả lại điện thoại cho cô, anh nhẹ nhàng nói: "Em lấy từ đâu ra vậy?"
"Thần Thần cho tôi."Đỗ Vu Thư mơ mơ màng màng nói, rồi lấy tay xoa huyệt thái dương, cảm thấy càng lúc càng chóng mặt.
Trong lòng Diệp Tĩnh An rối như to, anh nghiêm túc nhìn Đỗ Vu Thư, "Em tin anh không?"
Diệp Tĩnh An nghiêm túc đứng trước mặt Đỗ Vu Thư, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Đỗ Vu Thư, ánh mắt sáng rực mà cũng phức tạp, Đỗ Vu Thư không hiểu, nhưng cô thật sự rất thích đôi mắt này.
"Hừm..." Cô gật đầu.
"Em thích anh không?" Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn cô, ánh mắt còn sáng hơn cả trăng sao trên bầu trời, đẹp đẽ, chói mắt.
"Thích..." Đỗ Vu Thư như bị mê hoặc, cúi đầu mơ mơ màng màng nói lại: "Thích anh..."
"Anh thích em." Thấy Đỗ Vu Thư dịu dàng như vậy, Diệp Tĩnh An cảm thấy trong ngực mình vô cùng mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng trấm thấp, anh nói bên tai Đỗ Vu Thư: "Anh thích em, Thư Thư."
"Anh thật sự thích em, thật đó, Thư Thư."
Đỗ Vu Thư im lặng nhìn anh, Diệp Tĩnh An bước lên một bước, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
Đôi môi mềm mại, có chút vị ngọt, thơm mát kỳ lạ, làm người khác cũng phải mềm lòng theo.
"Chúng ta ở cùng nhau đi, được không?"
"...Ừm."
"Anh thích em, Thư Thư."
Trong giấc mơ, giọng nói này luôn bám theo Đỗ Vu Thư.
10 giờ sáng, Đỗ Vu Thư xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, cô từ từ ngồi dậy.
Biết vậy tối hôm qua đã không uống hai ly rượu kia rồi, Đỗ Vu Thư mệt mỏi nghỉ, cô đau đầu tới mức không thể bò dậy được.
May mà không đói bụng, Đỗ Vu Thư không có ý định rời giường, cô theo bằn năng tìm điện thoại xem giờ, Đỗ Vu Thư khởi động nửa thân eo, dựa vào đầu giường, mở Weibo lên.
Hotsearch top 1 của Weibo.
-- Hạ Ngưng Hoa và Diệp Tĩnh An nghi ngờ đang yêu nhau.
Điện thoại rơi xuống giường, huyệt Thái Dương căng đau hơn, trong đầu lại xuất hiện câu nói kia.
"Anh thích em, Thư Thư..."
"Chúng ta ở cùng nhau đi..."
Cả một nụ hôn nhẹ nhàng đi kèm theo.
Tất cả ký ức ngày hôm qua đều xuất hiện trong đầu Đỗ Vu Thư, lúc này, chuông cửa vang lên.