Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24
"Không đáng sợ quá đâu, tin tôi một lần, được không?"
Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng dịu dàng, ánh mặt trời không còn chói mắt nữa, chỉ còn lại chút ánh sáng mềm mại, lẳng lặng chiếu vào người Đỗ Vu Thư, giọng nói của Diệp Tĩnh An điềm đạm mê hoặc như người cá, dịu dàng và tràn ngập sự quyến rũ, hấp dẫn nhưng cũng giống lừa gạt, giữ lúc cô đang mơ mơ màng màng, cô đứng dậy theo anh.
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Vu Thư nhắm chặt hai mắt lại.
Vòng quay cứ chậm rãi đi lên, ánh mắt trời ấm áp rọi lên người bọn họ, Diệp Tĩnh An nghiêng người, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn, cẩn thận đỡ lấy Đỗ Vu Thư đang nhắm mắt run rẩy, anh không có ý định buông tha cho cô, anh chỉ giọng nói dễ nghe, nhưng quyến rũ, nói lại lần nữa: "Không có gì phải sợ, tôi vẫn còn ở bên cạnh cô, tin tôi một lần đi, được không?"
"Mở mắt ra, nhìn lên bầu trời xem, bây giờ nó đang ở rất gần cô, ấm áp, mà sáng rực." Diệp Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Theo truyền thuyết, lúc chúng ta ở gần mặt trời nhất, sẽ nhìn thấy được ước mơ mà chúng ta đã hy vọng bấy lâu..."
"Mở mắt ra, chúng ta cùng nhau xem một cái thôi, được không?"
Đỗ Vu Thư không nhịn được run lên, sắc mặt cô tái nhợt, nhắm chặt hia mắt, ký ức lúc bé chạy ngang chạy dọc trong đầu cô, cô bé mặc váy trắng giãy giụa nỉ non, khổ sở van xin, tuyệt vọng, nhưng vẫn bị tóm đi không nương tay, cô nhìn cậu bé đang chạy theo van xin, rồi té xuống đất, màu máu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt cô, hình ảnh đó, cô vẫn nhớ mãi...
"Tôi sẽ giúp cô, Vu Thư."
"Tôi đang ở cạnh cô, tin tôi một lần, được không?"
Dịu dàng, quyến rũ, âm thanh mê hoặc vang lên bên tai, mờ mịt, trong bóng đêm dường như có tia sáng xuất hiện, những hỉnh ảnh hung ác như bị ánh sáng kia đánh tan, cô nghe thấy người đàn ông cúi đầu nói, câu ấy lại vang lên: "Tin tôi một lần, nhé?"
"Vu Thư, tin tôi một lần đi, được không?"
Vu Thư...
Đỗ Vu Thư giật mình mở mắt, đôi mắt ửng nước, giọng nói yếu ớt không nên lời, cô nhẹ nhàng nói với giọng nói khó nghe của mình: "Được."
Cô đưa mắt nhìn, người đàn ông kia đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, như ánh mắt trời mới, đẹp đẽ mà đơn thuần, tỏa ra một tia sáng chói mắt.
Vì sao, sao lại anh lại vui vẻ tới vậy chứ, Diệp Tĩnh An?"
"Đừng sợ, có tôi đây." Diệp Tĩnh An đưa tay nắm cánh tay Đỗ Vu Thư, cách một lớp áo, Đỗ Vu Thư vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, anh giơ thật cao tay còn lại lên, như có thể chạm tới vào bầu trời, anh cười ngây thơ như một đứa trẻ, rực rỡ sáng ngời, nhưng cũng làm người khác vô cùng yên tâm.
"Cô nhìn đi, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng bây giờ nó lại nằm trong bàn tay tôi, thì có gì mà cô phải sợ hả?" Diệp Tĩnh An nghiêng đâu, hình như anh đang cực kỳ hoang mang, anh cúi đầu cười, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, để lộ chút nghi ngờ, anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt kia như đang nói, cẩn thận từng chút từng chút phá tan sự bất an trong cô, "Nó mềm mại lắm, cô có thích mèo không? Nó còn ấm áp hơn mấy sợi lông trên đuôi mèo ngắn ngủn kia nữa, cô nhất định sẽ thích nó thôi."
Anh nắm tay Đỗ Vu Thư, dứt khoác kéo giơ lên, hành động của bọn họ vô cùng thoải mái, Diệp Tĩnh An cẩn thận quan sát phản ứng của Đỗ Vu Thư, anh nói nhỏ cái gì đó, Đỗ Vu Thư nghe không rõ, cô nhìn anh, anh khẽ cười, trong khoảnh khác đó, cô dường như đã bị mê hoặc, không sợ hãi gì nữa.
"Cô nói thử xem, có phải rất mềm mại không?" Diệp Tĩnh An tươi cười, dịu dàng nhìn cô, "Bầu trời rộng lớn như vậy, lại còn mềm mại, mỗi khi phiền muộn chuyện gì đó, tôi thích nhất là được ngồi trên đu quay đi lên bầu trời, nhìn xuống tất cả mọi thứ, cảm thấy tất cả mọi sự tiêu cực đều tan biến thành mây khói."
"Cô nhìn một chút đi, tất cả mọi thứ, chẳng phải đều nhỏ bé hơn bầu trời sao?"
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa không hề có chút nghi ngờ hay khinh thường nào, chỉ có mỗi ấm áp, ánh sáng xung quanh càng làm sóng mũi của anh đẹp hơn, anh chỉ nhìn cô như vậy, không thúc giục không chờ đợi, Đỗ Vu Thư cũng nhìn lại anh.
Cô từ từ hạ mắt xuống, nhìn phía dưới, cơ thể nhỏ bé của cô đột nhiên run lên, cô theo bản năng lùi về phía sau, ôm lấy Diệp Tĩnh An.
Một mùi hương gỗ tươi mát, nhàn nhạt, không nồng đậm, làm người khác cảm thấy vô cùng yên ổn, anh đứng rất gần cô, gần đến nỗi, cả hơi thở của anh cũng bay vào người cô, như anh đang bảo vệ cô, "Có gì đáng sợ đâu?" Diệp Tĩnh An cười nói, "Chúng ta đều là những đứa con của bầu trời, nó quý trọng chúng ta, bảo vệ chúng ta, thì làm sao mà hại chúng ta được?"
"Cô nhìn thử xem, có phải đẹp lắm không?" Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ phải quấy rầy cái gì đó, "Trong mắt bầu trời, chúng ta đều như nhau cả thôi, đều cần nó phải chăm sóc, Vu Thư..."
Câu nói kia như tiếp thêm sức mạnh cho cô, Đỗ Vu Thư lại cúi đầu xuống nhìn, ký ức lại hiện đầu trong trí nhớ cô, giọng nói Diệp Tĩnh An lúc ẩn lúc hiện, mà lại như gần kề bên tai cô, trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư đột nhiên muốn nói hết nguyện vọng của mình.
Đã nhiều năm rồi, cô chưa bao giờ kể lể, cũng chẳng mềm yếu quá, nhưng không có nghĩa, cô không muốn ai ở cạnh cô, an ủi mỗi lúc cô đau buồn.
Diệp Tĩnh An lúc này, xuất hiện như chàng trai áo trắng tay cầm ô năm đó.
Lúc đó, trời mua lạnh lẽ, chính chàng trai đó đã mang ấm áp đến cho cô, bây giờ Diệp Tĩnh An dịu dàng như vậy, hai người 'bọn họ' như lồng vào nhau.
Như anh chưa từng bỏ rơi cô.
"... Năm đó, chắc tôi cũng sáu tuổi rồi, chính tôi cũng không nhớ rõ nữa." Giọng nói của Đỗ Vu Thư hơi nghẹn, Diệp Tĩnh An mỉm cười lắng nghe, cần thận vuốt ve sau lưng cô, muốn để cô ổn định cảm xúc lại, "Đã lâu quá rồi, tôi không còn nhớ nữa."
"Không sao, những chuyện thế này muốn quên thì cứ quên đi..." Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói.
"Hôm đó tôi rất vui, tôi và anh trai đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cả bác Vương, và Tiểu Hoa nữa, chúng tôi chuẩn bị thứ này thứ kia..." Đỗ Vu Thư hỗn loạn tự thuật lại, nhưng Diệp Tĩnh An lại hiểu được, anh cẩn thận an ủi cô, nghiêm túc nghe cô kể lại quá khứ đau buồn của mình.
"Tôi, thật sự rất vui vẻ, kéo anh hai đi thay đồ mãi một lúc lâu, bác Vương nói với tôi và anh hai, hôm nay, ba mẹ tôi sẽ trở về, đã lâu rồi gia đình chúng tôi không được ở bên nhau, tôi rất nhớ bọn họ, nên tôi đã rất vui mừng." Đỗ Vu Thư cứ vô thức nhấn mạnh cụm từ 'rất vui vẻ', Diệp Tĩnh An hơi đau lòng, anh thấp giọng nói: "Đúng vậy, cô rất vui vẻ, rất vui vẻ."
"Tôi và anh hai cứ chờ đợi như vậy mãi, à đúng rồi, còn có Tiểu Hoa nữa, đợi ba mẹ về chúng tôi mới ăn cơm, tôi rất đói, nhưng vẫn muốn chờ bọn họ về, nên tôi đành ôm lấy Tiểu Hoa, người nó có rất nhiều lông, mềm lắm, tôi khá thích nó, sau đó, chúng tôi lại đợi, cứ đợi mãi, ba mẹ vẫn chưa về, tôi thì, rất đói bụng..."
Dường như Diệp Tĩnh An có thể tưởng tượng ra khung cảnh này, một cô gái nhỏ bé, chờ ba mẹ mình về từ lúc trời vừa sáng tinh mơ, mãi cho tới giữa trưa, vui vẻ, hứng khởi, thay rất nhiều bộ quần áo, rồi ngồi trên bàn cơm đợi, đợi mãi tới khi cô đã đói bụng, vô cùng đói, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, ôm tâm trạng vui vẻ mà lo lắng, chờ chính ba mẹ của mình.
Trái tim Diệp Tĩnh An chua xót, anh dịu dàng nhìn Đỗ Vu Thư, đôi mắt như muốn trào nước mắt, anh nhìn Đỗ Vu Thư.
"Bọn họ sẽ trở về thôi, sẽ về ngay lập tức."
Diệp Tĩnh An an ủi Đỗ Vu Thư, anh hận chính mình, vì sao lúc đó lại không ở bên cạnh cô, để có thể dịu dàng mà an ủi cô bé kia.
"Bọn họ đã trở về, không đúng, là mẹ tôi về trước, lúc đó, tôi rất đói bụng, mẹ nhìn qua bàn ăn của chúng tôi, hình như không vui vẻ mấy, bà ấy bảo tôi bỏ Tiểu Hoa xuống, bà ấy đã nói rất nhiều, tôi không nhớ rõ, nhưng tôi sợ lắm, bà ấy nói lớn tiếng, sau đó, ba tôi cũng trở về, thấy mẹ như vậy, ông ấy nổi giận đùng đùng, hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, âm thanh vô cùng lớn, cả tiếng quăng đồ, mẹ tôi tức giận bỏ lên lầu, tôi nhớ, lúc đó mẹ tôi không hề ăn một miếng cơm nữa, tôi muốn đi ngăn bà ấy lại..."
"Nhưng bà ấy lại đẩy tôi ra, hai người bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, tôi muốn tới khuyên, còn Tiểu Hoa hình như đã bị dọa, nó kêu lên một tiếng, nhưng bà ấy lại bắt Tiểu Hoa lại, quăng nó ra ngoài, đập phải đống bát đĩa bị vỡ..."
Tay Đỗ Vu Thư bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng lí nhí, "Máu... Rất nhiều máu... Tôi sợ lắm... Tiểu Hoa nằm trên đống máu... Không có một chút âm thanh nào, tôi muốn tới xem, tới xem Tiểu Hoa của tôi, nhưng mẹ lại không cho, bà kéo tay tôi, muốn dẫn tôi đi."
"Tôi không muốn đi, tại sao tôi phải đi chứ, đó là nhà của tôi mà, anh hai đuổi theo tôi, rồi ngã vào đống bát đĩa vỡ, anh hai ngã xuống cạnh Tiểu Hoa, máu bọn họ chảy cùng một chỗ, một màu đỏ tươi, tôi rất sợ, thật sự sợ, tôi bắt đầu khóc..."
"Nhưng mẹ vẫn dẫn tôi đi."
Ánh mắt của Đỗ Vu Thư lẳng lặng..., mùa đông năm đó dường như lại trờ về trong ký ức của cô, bát đĩa vỡ nát, vợ chồng nổi giận, người mẹ ruột thịt kéo cô đi, Tiểu Hoa không tiếng động ngã xuống đất, anh hai bàn tay đầy máu nằm cạnh Tiểu Hoa.
Anh ấy cố gắng đứng dậy, rồi đuổi theo mình, hình như, cả đầu gối cũng bị thương nữa, anh lại ngã xuống, bò dậy, khuôn mặt đã đẫm máu, một màu đỏ chói mắt, đau khổ.
Mình khóc, nháo, giùng giằng, nhưng cũng không chống lại lực của người phụ nữa kia, cô đã rời khỏi vùng đất chôn rau cắt rốn mình như vậy.
Cô hận tới như vậy, hận ba, hận mẹ, hận cả chính mình.
Rồi cô bị mang lên máy bay, ở trên cao, xung quanh rất đẹp, nhưng cô hận mình không thể nhảy xuống dưới.
-- Đó chính là bóng ma cả đời cô.
Diệp Tĩnh An đau lòng ôm cô, ánh mắt Đỗ Vu Thư không có tiêu cự, cứ mê mang nhìn chằm chằm một điểm, Diệp Tĩnh An dịu dàng gọi tên cô, yếu ớt như một đứa trẻ không nơi nương tựa, sợ mình chỉ sơ ý một chút thôi sẽ làm tổn thương tới cô.
Đỗ Vu Thư yếu ớt bật cười, "Diệp Tĩnh An, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì."
"Dẹp ngay cái thương hại của anh đi, tôi không cần." Đỗ Vu Thư thờ ơ tránh khỏi vòng ôm của Diệp Tĩnh An, cô ngôi trên đu quay, mọi thứ bên dưới đều trở nên nhỏ bé, trong lòng cô lạnh lẽo, hình như cô không còn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng nữa rồi.
Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi, cô vẫn bình tĩnh, thêm chút hững hờ không đề ý, hình như có một tấm màn ngăn cách cô với cả thế giới.
"Tôi không có thương hại cô..." Diệp Tĩnh An nói thật nhỏ.
"Không?" Đỗ Vu Thư bật cười, tiếng cuối hơi cao giọng, có chút khinh bỉ không nói nên lời và cảm giác ấm áp bất tận, cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bén nhọn, như có thể nhìn thấy cả nội tâm của anh, cô y hệt một nữ hoàng kiêu ngạo nhìn xuống người dân của mình, từng hành động đều quyến rũ không nói ra câu, "Hao tâm tốn sức thăm hỏi tôi, cái ánh mắt của anh thương hại tôi như vậy, không thương hại thì là gì, à..."
Đỗ Vu Thư dí sát vào mặt Diệp Tĩnh An, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, Diệp Tĩnh An chưa kịp đọc được cảm xúc trong mắt cô, cô đã cất lời, giọng nói của cô như viên đá chọi vào vách tường, sắt bén mà cứng rắn, cô gằn từng chữ: "Vậy, chẳng lẽ anh thích tôi à?"
"Nên mới hao tâm tốn sức đào bới quá khứ của tôi, là vì lúc trên máy bay tôi bị phát hiện rồi đúng không? Kỹ thuật diễn xuát của tôi chỉ lừa được mỗi Vương Tiệp, nhưng lại không qua được mắt anh, nên anh mới đào bới ra hết chứ, là vì anh thích tôi, đau lòng tôi, nên mới nghĩ cách giúp tôi đúng không?"
Đỗ Vu Thư đùa giỡn cười, khuôn mặt sáng rỡ không có chút lạnh lùng nào, cô khẽ nói: "-- Đây là câu chuyện hay nhất còn hài nhất mà tôi từng được nghe đây, haaaa...!"
Tâm trạng Đỗ Vu Thư vô cùng lộn xộn, cảm xúc như nham thạch nóng chảy, đốt chảy cả người cô, đầu óc nóng bừng, cô thầm muốn gào lên một tiếng cho thỏa cơn giận của mình.
-- Diệp Tĩnh An, sao có thể, sao có thể thích mình được chứ?
Anh lợi dụng sự tin tưởng, tình cảm của cô đối với anh, buộc cô phải nói ra, đào bới từng chút bí mật mà cô đã giấu sâu.
Đó là cơn ác mộng của cô, cô không muốn nói với ai cả, vết thương thối rửa đóng vảy của cô, lại bị người khác 'đào' lên một cách dễ dàng/
Ngay cả thắt lưng cũng chảy máu, bị người ta không nể tình mà bới.
Mà nói chúng, cũng bởi vì cô đã tin lầm người chăng?
Ha...!
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư lùi lại phía sau, anh muốn phản bác lại, anh muốn kiêu ngạo mà khinh thường cô, anh muốn chế giễu cô, anh muốn phê bình cô thẳng tay để che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng lúc anh vừa mở miệng, anh không còn không chế bản thân mình được nữa, giọng nói run rẩy, anh chợt nghe thấy mình nói, "... Nếu vậy thì sao?"
"Gì cơ...?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nói.
Diệp Tĩnh An nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình vang lên, nhưng trong đầu lại hỗn loạn, chính anh cũng không biết sao mình lại nói như vậy, có lẽ bởi vì đây là những điều anh muốn nói từ lâu lắm rồi, những vẫn mãi cất giữ trong lòng.
"Anh nói, Đỗ Vu Thư, anh thích em."
"Anh thích em, thương em, muốn giúp em, muốn em được hạnh phúc, cũng muốn mai táng cho vết sẹo của em."
Tiếng lá xào xạc, gió hè nhẹ thoáng, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An nhìn nhau, cả đu quay bỗng trở nên yên tĩnh.
"Không đáng sợ quá đâu, tin tôi một lần, được không?"
Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng dịu dàng, ánh mặt trời không còn chói mắt nữa, chỉ còn lại chút ánh sáng mềm mại, lẳng lặng chiếu vào người Đỗ Vu Thư, giọng nói của Diệp Tĩnh An điềm đạm mê hoặc như người cá, dịu dàng và tràn ngập sự quyến rũ, hấp dẫn nhưng cũng giống lừa gạt, giữ lúc cô đang mơ mơ màng màng, cô đứng dậy theo anh.
Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Vu Thư nhắm chặt hai mắt lại.
Vòng quay cứ chậm rãi đi lên, ánh mắt trời ấm áp rọi lên người bọn họ, Diệp Tĩnh An nghiêng người, cố gắng duy trì khoảng cách an toàn, cẩn thận đỡ lấy Đỗ Vu Thư đang nhắm mắt run rẩy, anh không có ý định buông tha cho cô, anh chỉ giọng nói dễ nghe, nhưng quyến rũ, nói lại lần nữa: "Không có gì phải sợ, tôi vẫn còn ở bên cạnh cô, tin tôi một lần đi, được không?"
"Mở mắt ra, nhìn lên bầu trời xem, bây giờ nó đang ở rất gần cô, ấm áp, mà sáng rực." Diệp Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Theo truyền thuyết, lúc chúng ta ở gần mặt trời nhất, sẽ nhìn thấy được ước mơ mà chúng ta đã hy vọng bấy lâu..."
"Mở mắt ra, chúng ta cùng nhau xem một cái thôi, được không?"
Đỗ Vu Thư không nhịn được run lên, sắc mặt cô tái nhợt, nhắm chặt hia mắt, ký ức lúc bé chạy ngang chạy dọc trong đầu cô, cô bé mặc váy trắng giãy giụa nỉ non, khổ sở van xin, tuyệt vọng, nhưng vẫn bị tóm đi không nương tay, cô nhìn cậu bé đang chạy theo van xin, rồi té xuống đất, màu máu đỏ tươi đâm thẳng vào mắt cô, hình ảnh đó, cô vẫn nhớ mãi...
"Tôi sẽ giúp cô, Vu Thư."
"Tôi đang ở cạnh cô, tin tôi một lần, được không?"
Dịu dàng, quyến rũ, âm thanh mê hoặc vang lên bên tai, mờ mịt, trong bóng đêm dường như có tia sáng xuất hiện, những hỉnh ảnh hung ác như bị ánh sáng kia đánh tan, cô nghe thấy người đàn ông cúi đầu nói, câu ấy lại vang lên: "Tin tôi một lần, nhé?"
"Vu Thư, tin tôi một lần đi, được không?"
Vu Thư...
Đỗ Vu Thư giật mình mở mắt, đôi mắt ửng nước, giọng nói yếu ớt không nên lời, cô nhẹ nhàng nói với giọng nói khó nghe của mình: "Được."
Cô đưa mắt nhìn, người đàn ông kia đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, như ánh mắt trời mới, đẹp đẽ mà đơn thuần, tỏa ra một tia sáng chói mắt.
Vì sao, sao lại anh lại vui vẻ tới vậy chứ, Diệp Tĩnh An?"
"Đừng sợ, có tôi đây." Diệp Tĩnh An đưa tay nắm cánh tay Đỗ Vu Thư, cách một lớp áo, Đỗ Vu Thư vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, anh giơ thật cao tay còn lại lên, như có thể chạm tới vào bầu trời, anh cười ngây thơ như một đứa trẻ, rực rỡ sáng ngời, nhưng cũng làm người khác vô cùng yên tâm.
"Cô nhìn đi, bầu trời rộng lớn như vậy nhưng bây giờ nó lại nằm trong bàn tay tôi, thì có gì mà cô phải sợ hả?" Diệp Tĩnh An nghiêng đâu, hình như anh đang cực kỳ hoang mang, anh cúi đầu cười, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, để lộ chút nghi ngờ, anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt kia như đang nói, cẩn thận từng chút từng chút phá tan sự bất an trong cô, "Nó mềm mại lắm, cô có thích mèo không? Nó còn ấm áp hơn mấy sợi lông trên đuôi mèo ngắn ngủn kia nữa, cô nhất định sẽ thích nó thôi."
Anh nắm tay Đỗ Vu Thư, dứt khoác kéo giơ lên, hành động của bọn họ vô cùng thoải mái, Diệp Tĩnh An cẩn thận quan sát phản ứng của Đỗ Vu Thư, anh nói nhỏ cái gì đó, Đỗ Vu Thư nghe không rõ, cô nhìn anh, anh khẽ cười, trong khoảnh khác đó, cô dường như đã bị mê hoặc, không sợ hãi gì nữa.
"Cô nói thử xem, có phải rất mềm mại không?" Diệp Tĩnh An tươi cười, dịu dàng nhìn cô, "Bầu trời rộng lớn như vậy, lại còn mềm mại, mỗi khi phiền muộn chuyện gì đó, tôi thích nhất là được ngồi trên đu quay đi lên bầu trời, nhìn xuống tất cả mọi thứ, cảm thấy tất cả mọi sự tiêu cực đều tan biến thành mây khói."
"Cô nhìn một chút đi, tất cả mọi thứ, chẳng phải đều nhỏ bé hơn bầu trời sao?"
Diệp Tĩnh An mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa không hề có chút nghi ngờ hay khinh thường nào, chỉ có mỗi ấm áp, ánh sáng xung quanh càng làm sóng mũi của anh đẹp hơn, anh chỉ nhìn cô như vậy, không thúc giục không chờ đợi, Đỗ Vu Thư cũng nhìn lại anh.
Cô từ từ hạ mắt xuống, nhìn phía dưới, cơ thể nhỏ bé của cô đột nhiên run lên, cô theo bản năng lùi về phía sau, ôm lấy Diệp Tĩnh An.
Một mùi hương gỗ tươi mát, nhàn nhạt, không nồng đậm, làm người khác cảm thấy vô cùng yên ổn, anh đứng rất gần cô, gần đến nỗi, cả hơi thở của anh cũng bay vào người cô, như anh đang bảo vệ cô, "Có gì đáng sợ đâu?" Diệp Tĩnh An cười nói, "Chúng ta đều là những đứa con của bầu trời, nó quý trọng chúng ta, bảo vệ chúng ta, thì làm sao mà hại chúng ta được?"
"Cô nhìn thử xem, có phải đẹp lắm không?" Giọng nói của Diệp Tĩnh An vô cùng nhẹ nhàng, giống như sợ phải quấy rầy cái gì đó, "Trong mắt bầu trời, chúng ta đều như nhau cả thôi, đều cần nó phải chăm sóc, Vu Thư..."
Câu nói kia như tiếp thêm sức mạnh cho cô, Đỗ Vu Thư lại cúi đầu xuống nhìn, ký ức lại hiện đầu trong trí nhớ cô, giọng nói Diệp Tĩnh An lúc ẩn lúc hiện, mà lại như gần kề bên tai cô, trong giây phút đó, Đỗ Vu Thư đột nhiên muốn nói hết nguyện vọng của mình.
Đã nhiều năm rồi, cô chưa bao giờ kể lể, cũng chẳng mềm yếu quá, nhưng không có nghĩa, cô không muốn ai ở cạnh cô, an ủi mỗi lúc cô đau buồn.
Diệp Tĩnh An lúc này, xuất hiện như chàng trai áo trắng tay cầm ô năm đó.
Lúc đó, trời mua lạnh lẽ, chính chàng trai đó đã mang ấm áp đến cho cô, bây giờ Diệp Tĩnh An dịu dàng như vậy, hai người 'bọn họ' như lồng vào nhau.
Như anh chưa từng bỏ rơi cô.
"... Năm đó, chắc tôi cũng sáu tuổi rồi, chính tôi cũng không nhớ rõ nữa." Giọng nói của Đỗ Vu Thư hơi nghẹn, Diệp Tĩnh An mỉm cười lắng nghe, cần thận vuốt ve sau lưng cô, muốn để cô ổn định cảm xúc lại, "Đã lâu quá rồi, tôi không còn nhớ nữa."
"Không sao, những chuyện thế này muốn quên thì cứ quên đi..." Diệp Tĩnh An nhẹ nhàng nói.
"Hôm đó tôi rất vui, tôi và anh trai đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cả bác Vương, và Tiểu Hoa nữa, chúng tôi chuẩn bị thứ này thứ kia..." Đỗ Vu Thư hỗn loạn tự thuật lại, nhưng Diệp Tĩnh An lại hiểu được, anh cẩn thận an ủi cô, nghiêm túc nghe cô kể lại quá khứ đau buồn của mình.
"Tôi, thật sự rất vui vẻ, kéo anh hai đi thay đồ mãi một lúc lâu, bác Vương nói với tôi và anh hai, hôm nay, ba mẹ tôi sẽ trở về, đã lâu rồi gia đình chúng tôi không được ở bên nhau, tôi rất nhớ bọn họ, nên tôi đã rất vui mừng." Đỗ Vu Thư cứ vô thức nhấn mạnh cụm từ 'rất vui vẻ', Diệp Tĩnh An hơi đau lòng, anh thấp giọng nói: "Đúng vậy, cô rất vui vẻ, rất vui vẻ."
"Tôi và anh hai cứ chờ đợi như vậy mãi, à đúng rồi, còn có Tiểu Hoa nữa, đợi ba mẹ về chúng tôi mới ăn cơm, tôi rất đói, nhưng vẫn muốn chờ bọn họ về, nên tôi đành ôm lấy Tiểu Hoa, người nó có rất nhiều lông, mềm lắm, tôi khá thích nó, sau đó, chúng tôi lại đợi, cứ đợi mãi, ba mẹ vẫn chưa về, tôi thì, rất đói bụng..."
Dường như Diệp Tĩnh An có thể tưởng tượng ra khung cảnh này, một cô gái nhỏ bé, chờ ba mẹ mình về từ lúc trời vừa sáng tinh mơ, mãi cho tới giữa trưa, vui vẻ, hứng khởi, thay rất nhiều bộ quần áo, rồi ngồi trên bàn cơm đợi, đợi mãi tới khi cô đã đói bụng, vô cùng đói, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, ôm tâm trạng vui vẻ mà lo lắng, chờ chính ba mẹ của mình.
Trái tim Diệp Tĩnh An chua xót, anh dịu dàng nhìn Đỗ Vu Thư, đôi mắt như muốn trào nước mắt, anh nhìn Đỗ Vu Thư.
"Bọn họ sẽ trở về thôi, sẽ về ngay lập tức."
Diệp Tĩnh An an ủi Đỗ Vu Thư, anh hận chính mình, vì sao lúc đó lại không ở bên cạnh cô, để có thể dịu dàng mà an ủi cô bé kia.
"Bọn họ đã trở về, không đúng, là mẹ tôi về trước, lúc đó, tôi rất đói bụng, mẹ nhìn qua bàn ăn của chúng tôi, hình như không vui vẻ mấy, bà ấy bảo tôi bỏ Tiểu Hoa xuống, bà ấy đã nói rất nhiều, tôi không nhớ rõ, nhưng tôi sợ lắm, bà ấy nói lớn tiếng, sau đó, ba tôi cũng trở về, thấy mẹ như vậy, ông ấy nổi giận đùng đùng, hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, âm thanh vô cùng lớn, cả tiếng quăng đồ, mẹ tôi tức giận bỏ lên lầu, tôi nhớ, lúc đó mẹ tôi không hề ăn một miếng cơm nữa, tôi muốn đi ngăn bà ấy lại..."
"Nhưng bà ấy lại đẩy tôi ra, hai người bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, tôi muốn tới khuyên, còn Tiểu Hoa hình như đã bị dọa, nó kêu lên một tiếng, nhưng bà ấy lại bắt Tiểu Hoa lại, quăng nó ra ngoài, đập phải đống bát đĩa bị vỡ..."
Tay Đỗ Vu Thư bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng lí nhí, "Máu... Rất nhiều máu... Tôi sợ lắm... Tiểu Hoa nằm trên đống máu... Không có một chút âm thanh nào, tôi muốn tới xem, tới xem Tiểu Hoa của tôi, nhưng mẹ lại không cho, bà kéo tay tôi, muốn dẫn tôi đi."
"Tôi không muốn đi, tại sao tôi phải đi chứ, đó là nhà của tôi mà, anh hai đuổi theo tôi, rồi ngã vào đống bát đĩa vỡ, anh hai ngã xuống cạnh Tiểu Hoa, máu bọn họ chảy cùng một chỗ, một màu đỏ tươi, tôi rất sợ, thật sự sợ, tôi bắt đầu khóc..."
"Nhưng mẹ vẫn dẫn tôi đi."
Ánh mắt của Đỗ Vu Thư lẳng lặng..., mùa đông năm đó dường như lại trờ về trong ký ức của cô, bát đĩa vỡ nát, vợ chồng nổi giận, người mẹ ruột thịt kéo cô đi, Tiểu Hoa không tiếng động ngã xuống đất, anh hai bàn tay đầy máu nằm cạnh Tiểu Hoa.
Anh ấy cố gắng đứng dậy, rồi đuổi theo mình, hình như, cả đầu gối cũng bị thương nữa, anh lại ngã xuống, bò dậy, khuôn mặt đã đẫm máu, một màu đỏ chói mắt, đau khổ.
Mình khóc, nháo, giùng giằng, nhưng cũng không chống lại lực của người phụ nữa kia, cô đã rời khỏi vùng đất chôn rau cắt rốn mình như vậy.
Cô hận tới như vậy, hận ba, hận mẹ, hận cả chính mình.
Rồi cô bị mang lên máy bay, ở trên cao, xung quanh rất đẹp, nhưng cô hận mình không thể nhảy xuống dưới.
-- Đó chính là bóng ma cả đời cô.
Diệp Tĩnh An đau lòng ôm cô, ánh mắt Đỗ Vu Thư không có tiêu cự, cứ mê mang nhìn chằm chằm một điểm, Diệp Tĩnh An dịu dàng gọi tên cô, yếu ớt như một đứa trẻ không nơi nương tựa, sợ mình chỉ sơ ý một chút thôi sẽ làm tổn thương tới cô.
Đỗ Vu Thư yếu ớt bật cười, "Diệp Tĩnh An, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì."
"Dẹp ngay cái thương hại của anh đi, tôi không cần." Đỗ Vu Thư thờ ơ tránh khỏi vòng ôm của Diệp Tĩnh An, cô ngôi trên đu quay, mọi thứ bên dưới đều trở nên nhỏ bé, trong lòng cô lạnh lẽo, hình như cô không còn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng nữa rồi.
Mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi, cô vẫn bình tĩnh, thêm chút hững hờ không đề ý, hình như có một tấm màn ngăn cách cô với cả thế giới.
"Tôi không có thương hại cô..." Diệp Tĩnh An nói thật nhỏ.
"Không?" Đỗ Vu Thư bật cười, tiếng cuối hơi cao giọng, có chút khinh bỉ không nói nên lời và cảm giác ấm áp bất tận, cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bén nhọn, như có thể nhìn thấy cả nội tâm của anh, cô y hệt một nữ hoàng kiêu ngạo nhìn xuống người dân của mình, từng hành động đều quyến rũ không nói ra câu, "Hao tâm tốn sức thăm hỏi tôi, cái ánh mắt của anh thương hại tôi như vậy, không thương hại thì là gì, à..."
Đỗ Vu Thư dí sát vào mặt Diệp Tĩnh An, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, Diệp Tĩnh An chưa kịp đọc được cảm xúc trong mắt cô, cô đã cất lời, giọng nói của cô như viên đá chọi vào vách tường, sắt bén mà cứng rắn, cô gằn từng chữ: "Vậy, chẳng lẽ anh thích tôi à?"
"Nên mới hao tâm tốn sức đào bới quá khứ của tôi, là vì lúc trên máy bay tôi bị phát hiện rồi đúng không? Kỹ thuật diễn xuát của tôi chỉ lừa được mỗi Vương Tiệp, nhưng lại không qua được mắt anh, nên anh mới đào bới ra hết chứ, là vì anh thích tôi, đau lòng tôi, nên mới nghĩ cách giúp tôi đúng không?"
Đỗ Vu Thư đùa giỡn cười, khuôn mặt sáng rỡ không có chút lạnh lùng nào, cô khẽ nói: "-- Đây là câu chuyện hay nhất còn hài nhất mà tôi từng được nghe đây, haaaa...!"
Tâm trạng Đỗ Vu Thư vô cùng lộn xộn, cảm xúc như nham thạch nóng chảy, đốt chảy cả người cô, đầu óc nóng bừng, cô thầm muốn gào lên một tiếng cho thỏa cơn giận của mình.
-- Diệp Tĩnh An, sao có thể, sao có thể thích mình được chứ?
Anh lợi dụng sự tin tưởng, tình cảm của cô đối với anh, buộc cô phải nói ra, đào bới từng chút bí mật mà cô đã giấu sâu.
Đó là cơn ác mộng của cô, cô không muốn nói với ai cả, vết thương thối rửa đóng vảy của cô, lại bị người khác 'đào' lên một cách dễ dàng/
Ngay cả thắt lưng cũng chảy máu, bị người ta không nể tình mà bới.
Mà nói chúng, cũng bởi vì cô đã tin lầm người chăng?
Ha...!
Diệp Tĩnh An nhìn Đỗ Vu Thư lùi lại phía sau, anh muốn phản bác lại, anh muốn kiêu ngạo mà khinh thường cô, anh muốn chế giễu cô, anh muốn phê bình cô thẳng tay để che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng lúc anh vừa mở miệng, anh không còn không chế bản thân mình được nữa, giọng nói run rẩy, anh chợt nghe thấy mình nói, "... Nếu vậy thì sao?"
"Gì cơ...?!" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nói.
Diệp Tĩnh An nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình vang lên, nhưng trong đầu lại hỗn loạn, chính anh cũng không biết sao mình lại nói như vậy, có lẽ bởi vì đây là những điều anh muốn nói từ lâu lắm rồi, những vẫn mãi cất giữ trong lòng.
"Anh nói, Đỗ Vu Thư, anh thích em."
"Anh thích em, thương em, muốn giúp em, muốn em được hạnh phúc, cũng muốn mai táng cho vết sẹo của em."
Tiếng lá xào xạc, gió hè nhẹ thoáng, Đỗ Vu Thư và Diệp Tĩnh An nhìn nhau, cả đu quay bỗng trở nên yên tĩnh.