-
Linh Miêu Phục Thù - Tiểu Ôn Bá
Thím Vương trong thôn của chúng tôi, vì muốn trị căn bệnh lạ của con gái, đã cho con bé ăn thịt mèo.
Không bao lâu sau, căn bệnh đó thật sự không tái phát, nhưng không ngờ vận rủi lại bắt đầu từ đó.
1.
Chuyện này đã xảy ra vào một mùa hè của mười mấy năm trước.
Bởi vì quá kinh tởm và khủng khiếp, khiến cho tôi nhớ mãi không quên.
Con gái của thím Vương tên là Vương Nguyệt, khi ấy 13 tuổi, nhưng từ nhỏ lại mắc bệnh lạ trong người.
Con bé cứ đi được vài bước thì xỉu ngang, có khi nghiêm trọng lắm thì một ngày có thể xỉu tận năm, sáu lần.
Điều kiện trị liệu trong thôn lại rất thấp, cho nên đa số người dân đều tin vào những phương thuốc cổ truyền.
Không biết phương thuốc của thím Vương từ đâu mà đến, nói chỉ cần ăn một chú mèo con vừa mới sinh, vậy thì căn bệnh lạ của Vương Nguyệt sẽ khỏi hẳn.
Nghe tới đây thấy có hơi tàn nhẫn rồi đúng không?
Tôi vừa nghe được, liền hô lên toang rồi!
Trong cái thôn này, mèo sữa vừa lọt lòng, chỉ có nhà bác cả ở kế nhà tôi mới có thôi.
Vài tháng trước, con mèo cái nhà bác cả mang bầu, tôi và chị họ đã hẹn sẵn, đợi đến khi mèo con dứt sữa, tôi sẽ nhận nuôi một con.
Bây giờ thím Vương muốn mua mèo con về để ăn, tất nhiên tôi là người đầu tiên không đồng ý rồi.
Đợi đến khi tôi vừa tới nhà của bác cả, nhìn thấy thím Vương đang giao dịch với ông, chị họ vừa khóc vừa ngăn cản bác cả, kết quả lại bị ông quát vào mặt:
“Cái đồ phá của như mày! Chỉ là một con súc sinh mà khóc lóc cái gì! Bán đi một con thì mày vẫn còn hai con kia. Huống hồ đây là dùng để cứu mạng con gái bên thím Vương mày đấy!”
Rồi bác cả quay đầu cười hề hề nhét 200 tệ vào túi, mặt mày tươi rói nói với thím Vương: “Thím Vương, trẻ con không hiểu chuyện, khiến chị chê cười rồi. Con bé nhà chị tôi cũng nhìn nó lớn tới tận bây giờ kia mà, chẳng qua chỉ là một con mèo, chị cứ lấy mà sử dụng nhé!”
“Vậy thì cảm ơn chú Khương nhé, đợi khi Tiểu Nguyệt nhà tôi khỏe rồi, nhất định sẽ mời chú dùng cơm.”
Sau này tôi mới biết được, dùng 200 tệ vào thời đó để mua một con mèo, chính là giá trên trời.
Nhìn thấy con mèo mẹ đang sốt ruột đi qua đi lại trong chiếc lồng, chắc là nó biết sắp phải cốt nhục phân ly rồi đúng không?
Khi tôi chuẩn bị tiến lên để ngăn cản, thình lình mẹ tôi xuất hiện phía sau tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì mẹ đã kéo tay tôi, không cho tôi cơ hội phản ứng, cứ đi thẳng ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm: “Thật là tạo nghiệp, tạo nghiệp mà! Tiểu Kiêu, vũng lầy này con đừng dại dột mà dấn thân vào!”
Tay tôi vùng mạnh một cái rồi thoát khỏi bàn tay của mẹ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy hả? Con chỉ muốn cứu con mèo đó thôi mà!”
Thế là một cái tát trời giáng in lên mặt tôi: “Nhà mình dư tiền đến nỗi để mày làm càn vậy sao? Cứu được con này, thì còn bao nhiêu con nữa? Mày có cứu được hết không?!”
Khóc cũng đã khóc, làm loạn cũng đã làm rồi.
Nhưng mẹ tôi vẫn không chịu nghe tôi.
Mẹ nói đúng, cứu được một con, thì sẽ có con thứ hai, thứ ba…
Điều kiện nhà tôi thuộc dạng tầm thường, làm gì có dư dả tiền để tôi càn quấy cơ chứ?!
Rồi mẹ cảnh cáo tôi, những chuyện sát sinh này nếu như không cứu được thì phải tránh xa ra.
Mèo là động vật rất linh tính, nếu giết bằng cách này, e là sẽ gặp phải tai họa.
Cho nên, bà biết bản thân không cứu được con mèo đó, cũng không muốn tôi giẫm phải vũng bùn này.
2.
Những chuyện sau đó xảy ra là do chị họ chạy đến nhà tôi kể cho tôi nghe.
Đôi mắt chị đỏ au, chắc là khóc lâu lắm. Nhưng tinh thần của chị vẫn rất kinh hãi.
Sau khi mèo con được thím Vương đem về, bà ta đã bỏ hẳn bé mèo vào trong lồng hấp, nghe nói tiếng kêu gào thảm thiết muốn vang khắp trời.
Tôi không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể âm thầm ngồi bên cạnh chị mà thôi.
Vậy mà không ngờ, bệnh lạ của Vương Nguyệt lại khỏi hẳn rồi. Không còn thấy chóng mặt nữa, càng lúc càng khỏe khoắn, đã có thể chơi đùa nhảy nhót như bao đứa trẻ trong thôn.
Thậm chí nó còn huênh hoang tự đắc chạy đến nhà chị họ nói: “Mèo con nhà mày ngon miệng thật đấy, hay là mày để hai con kia cho tao luôn đi, tao bảo mẹ tao đem về hầm để bồi bổ cơ thể.”
Nhìn bộ dạng vương vấn mùi vị đó, khiến cho tôi cảm thấy có nhiều người, từ nhỏ sinh ra đã là thứ ác nhơn rồi.
Chị họ tôi vừa nghe nó nói xong, định cầm chổi lên để đuổi nhỏ đó ra ngoài.
Nhưng cái miệng của Vương Nguyệt vẫn không chịu buông tha: “Tối nay tao bảo mẹ tao đến mua luôn!”
Chị họ tôi tức run người, nước mắt lưng tròng sắp lăn xuống đôi gò má, thì nghe một tiếng “Meow…”, con mèo mẹ đang nấp trong góc tối đột nhiên xuất hiện.
Nó ngửi bên trái rồi bên phải, sau cùng là bước ra cửa, đi theo hướng của Vương Nguyệt vừa rời khỏi.
Tối đến, Vương Nguyệt không có dẫn theo thím Vương sang mua mèo con.
Thì ra mèo mẹ đã ngửi được mùi của con mình, hoặc có thể là đã biết cả nhà thím Vương chính là hung thủ ăn thịt con nó, nên cứ suốt ngày đi vòng quanh bên cạnh Vương Nguyệt.
Trong thôn bắt đầu đồn đãi, nói mèo mẹ biết Vương Nguyệt đã ăn mất mèo con, đang chuẩn bị trả thù đấy.
Dù sao cũng chỉ là một con bé mười mấy tuổi, Vương Nguyệt bị dọa đến không dám bước ra đường, nói chi là nhắc đến những con mèo con khác nữa.
Tôi và chị họ hay tin, liền che miệng cười khúc khích nói:
“Tốt nhất là dọa cho nó khỏi ra đường đi, này thì dám nhắm tới mèo nhà chị.”
Giờ đây mèo mẹ đã quay về cho hai chú mèo con kia bú sữa.
Nó cũng không còn biểu cảm buồn bã ủ rũ nữa, chị họ đau lòng đưa tay vuốt đầu nó.
Bọn tôi còn nhỏ, ngoại trừ phẫn nộ bất bình, thì còn làm được gì nữa đâu.
3.
Vốn cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ lại một lần nữa xảy ra sự cố.
Trong một đêm nọ, tôi đã nằm lên giường, nhưng lại nghe ngoài cửa sổ có tiếng mèo kêu rất thảm thiết, còn có tiếng người chửi bới pha lẫn bên trong.
Tôi vội vàng bò dậy, chạy ra ngoài cửa.
Mẹ tôi cũng đứng đó, đưa đầu nhìn ra ngoài.
“Mẹ, làm sao vậy?”
Tôi hiếu kỳ đưa đầu ra láo liên xung quanh, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này tôi không thể quên được.
Trong tay thím Vương đang cầm cây roi, đánh từng cái thật mạnh lên lưng của mèo mẹ.
Tiếng gào thảm thiết đó, cùng với máu thịt trộn lẫn trên lưng, nó cuộn người lại trên mặt đất, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
“Đồ súc sinh chết bằm! Con tao mà mày còn dám cào, xem tao có đánh chết mày không!”
Tôi không nhìn được nữa bèn tức tối xông lên ngăn cản thím Vương:
“Thím Vương, con mèo sắp bị thím đánh chết rồi, sao thím nhẫn tâm vậy chứ!”
Chắc là do tôi vẫn còn là con nít, những lời nói ấu trĩ này khiến cho bà tức đến phì cười: “Tiểu Kiêu, mày đừng có mà lắm chuyện. Con súc sinh này cào rách hết cả cánh tay của Tiểu Nguyệt rồi! Mày mau tránh ra, tao phải đánh cho nó tắt thở mới hả dạ!”
Dù thái độ của thím Vương rất cương quyết nhưng tôi vẫn không chịu lùi bước.
Mẹ tôi thấy tôi nhào tới liền vội vàng chạy lên trên, kéo tôi lại rồi xin lỗi thím Vương: “Cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện. Chị Vương à, chị đừng giận nhé. Bây giờ đã trễ thế rồi, mọi người cũng đã nghỉ ngơi, có chuyện gì thì mai chúng ta nói tiếp nhé chị.”
Thím Vương bình tĩnh lại, quay đầu nói với bác cả tôi: “Mèo nhà ông cào cho Tiểu Nguyệt nhà tôi bị thương rồi, số tiền này vẫn phải đền đó. Bây giờ cũng trễ rồi, ngày mai tôi sẽ qua nhà ông tính sau!”
Bà thím này nổi danh chanh chua đanh đá, bác cả tôi cũng chỉ đành gật đầu đồng ý chứ không làm gì được thêm.
Bây giờ tôi mới phát hiện, chị họ tôi không có ở đây.
Nếu mà chị ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chị điên mất.
Có thể là bác cả đã nhốt chị trong nhà rồi.
Sau khi thím Vương đi rồi thì bác cả tôi lập tức giơ chân lên đá văng mèo mẹ vào góc tường.
“Bác cả, sao bác làm vậy?”
Ông lạnh mặt nói: “Tiểu Kiêu, đừng có trách bác không nhắc nhở con, con mèo mẹ này hung hăng lắm đó, con vẫn nên tránh xa nó một chút thì hơn.”
Tôi vội vàng chạy đến góc tường, bất lực nhìn mèo mẹ.
Làm sao đây?
Tay chân tôi luống cuống, không biết nên làm gì với con mèo mẹ.
Tôi sốt ruột đến phát khóc, trên người nó không có chỗ nào lành lặn cả, tôi nên làm gì bây giờ?
Mèo mẹ loạng chọang bò dậy, meow một tiếng thật nhỏ rồi đưa lưỡi liếm lên lòng bàn tay tôi, để lại một vệt máu trên đó.
Rõ ràng nó bị thương nặng như thế, nhưng nó vẫn an ủi ngược lại tôi.
Tôi nhìn nó lảo đảo bò dậy đi về phía bụi cỏ, rồi bỗng nó quay lại nhìn tôi, tỏ ý bảo tôi đi theo.
Ngay lập tức, tôi kìm lại nước mắt và đi theo nó.
Chỉ thấy nó tha hai chú mèo con đến trước mặt tôi, nó đây là muốn ủy thác hai đứa con cho tôi chăm sóc thay cho nó sao?
Tôi biết nó có thể nghe được, nên đã nghiêm nghị gật đầu nhìn nó nói: “Tao sẽ chăm sóc tụi nó thật tốt. Tuyệt đối không để người xấu bắt nạt bọn nó đâu.”
Mèo mẹ chỉ kêu một tiếng, tôi nhìn thấy ánh mắt của nó như trút được gánh nặng.
Xong rồi nó gục xuống và buông xuôi.
Tôi khóc nức nở, hơi trên không tiếp được hơi dưới.
Mẹ tôi thấy thế liền thở dài, quay về lấy một miếng vải, bọc nó lại rồi đào cái hố nhỏ chôn nó đi.
4.
Tôi đem mèo con về nhà.
Bọn nó vẫn chưa dứt sữa, cho nên mỗi ngày tôi đều phải đút nước gạo cho bọn nó uống.
Vì đề phòng xảy ra sự cố lúc trước, thậm chí tôi còn không dám bước ra cửa lấy một bước.
Vài ngày sau, tôi nghe mẹ tôi kể rằng, ngày nào chị họ với bác cả đều cãi nhau inh ỏi, cuối cùng chị bị đưa đến nhà bà ngoại mất rồi.
Cuộc sống bình yên chưa đầy một tháng liền xảy ra sự việc ngoài ý muốn không tưởng tượng được.
Vương Nguyệt chết rồi!
5.
Từ lúc Vương Nguyệt hết bệnh, thím Vương đã chuẩn bị mời cả thôn đến ăn mừng.
Kết quả ngay trong đêm ăn mừng, Vương Nguyệt được phát hiện đã chết trong lồng hấp ở nhà của chính mình.
Lồng hấp là loại lồng lớn, Vương Nguyệt với tướng nằm kỳ quái cuộn cơ thể lại, đôi mắt vẫn trừng to, trên khuôn mặt là biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Đây là bị hấp chín khi còn sống sờ sờ đấy, giống như trước đó thím Vương đem con mèo sữa vào lồng hấp vậy.
Không ai phát hiện làm sao cậu ta có thể bò vào trong lồng, cũng không hiểu vì sao trong quá trình hấp chín lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Thím Vương vừa nhìn thấy đã xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh lại, trong miệng bà rên rỉ nào là ôi khổ thân con tôi, rồi muốn trả thù cho con bà bla bla các kiểu…
Nhưng đây đều nghe từ mẹ tôi và mọi người trong thôn nói thôi.
Họ đều nói, chắc là nhà của thím Vương đã đắc tội với con mèo trước đó, bây giờ oán khí quá nặng nên mới quay về giết chết Vương Nguyệt.
Những ngày sau đó ai nấy đều phập phồng lo sợ, không ai dám đến gần nhà của thím Vương, sợ sẽ rước phiền phức vô người.
Mẹ tôi cũng dặn tôi không có việc gì thì đừng ra đường, tránh nhà họ Vương xa một chút.
Tôi khịt mũi một cái, ghét đám người đó còn không kịp, nói chi là đến gần.
Ôm hai chú mèo sữa lên, trong lòng tôi mừng rỡ. Cũng may, lúc đó mọi người đã đi hết rồi, không ai biết tôi nhặt hai chú mèo này về.
Chắc là những ngày tới tôi sẽ nhốt hai đứa nhỏ này vào phòng tôi.
Tôi sợ thím Vương phát hiện ra hai chú mèo, lại trút giận phát tiết lên người tụi nhỏ thì khổ.
6.
Sau khi Vương Nguyệt chết được ba ngày thì đã đưa đi chôn cất.
Đối với thời đó mà nói thì cái chết của Vương Nguyệt không phải chuyện vẻ vang gì, thôn của chúng tôi rất hẻo lánh, cho nên mọi người đều không có ý thức báo cảnh sát, cứ vội vàng đem chôn cất cho xong.
Khi đội mai táng đi ngang qua nhà tôi, lúc đó tôi đang trốn phía sau cửa sổ để lén lút nhìn ra ngoài.
Không có tiếng kèn trống khua chiêng như thường lệ, dòng người cứ yên lặng khiêng quan đi lên núi.
Thím Vương dẫn đầu dường như phát hiện ra tầm nhìn của tôi, đột nhiên bà quay đầu lại, khuôn mặt không cảm xúc trắng toát nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bị dọa cho run cầm cập, lập tức đóng cửa sổ, trốn vào trong chăn.
Những ngày kế tiếp, tôi cứ sốt cao mãi không hết.
Theo lời của mẹ nói, là do tôi lén nhìn đội mai táng, gặp phải thứ dơ bẩn mới thành ra như thế.
Tôi cứ nằm la liệt mãi trên giường, mẹ tôi thì làu bàu kể khổ bên tai.
Haiz, tôi cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi mà.
Nhưng hôm đó, ngoại trừ khuôn mặt rùng rợn của thím Vương ra thì tôi đâu có đụng phải thứ gì khác đâu.
Tôi cũng không dám nói rằng bản thân bị thím Vương dọa cho sợ được, chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên giường mà thôi.
Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vợ chú Khương ơi, có nhà không?”
Đó chính là giọng nói lảnh lót của thím Vương, bất giác tôi liền chui rúc cả người vào trong chăn.
Mẹ tôi thở dài, kéo chăn lại cho rồi và nói: “Ngủ thêm tí nữa đi, mẹ ra ngoài xem thử là chuyện gì.”
Theo sau tiếng đóng cửa phòng, tôi liền không nhịn được sự hiếu kỳ, bò dậy đi đến cạnh cửa.
Tôi đã mở hé cánh cửa ra một chút, thông qua khe hở đó, tôi nghe được đoạn đối thoại của mẹ tôi và thím Vương.
“Vợ chú Khương này, tôi nghe nói Tiểu Kiêu bệnh rồi, cho nên mới hầm miếng thịt, ăn món này vào nhất định sẽ khỏe ngay!”
Mẹ tôi nghi hoặc hỏi: “Đây là thịt gì thế chị?”
“Thịt mèo đó, cô quên rồi sao! Tiểu Nguyệt nhà tôi là ăn món này xong khỏe ngay đấy!”
Tim tôi chợt thắt lại, quay đầu sang nhìn hai chú mèo đang ngủ say giấc.
“Tôi bắt hết mấy con mèo hoang trong thôn rồi. Vợ chú Khương à, nhân lúc còn nóng thì hãy ăn cho ngon nhé.”
“Cô có biết không? Trực tiếp giết chết mèo thì thịt của nó sẽ chua khó ăn lắm. Mà nếu như đem nó nhấn nước rồi hầm canh, vậy thì ăn ngon cực luôn đó nha.”
“Đám súc sinh đó, hại chết con gái của tôi. Tôi bắt bọn nó phải đền mạng!”
Thím Vương chẳng khác gì con ác quỷ đang bò ra từ địa ngục vậy, lời nói của bà vẫn còn văng vẳng bên tai, không thể nào xóa nhòa được.
Đầu óc tôi quay cuồng bò lên giường, cũng không biết thím Vương rời khỏi từ lúc nào.
Thời niên thiếu, tôi vẫn chưa hiểu thấu được thế nào là khái niệm đúng sai.
Trong mắt tôi, thím Vương chỉ là một hung thủ tàn sát động vật, nhưng lại quên mất đi sự thống khổ của bà khi mất đi đứa con thân yêu của mình.
Đúng thật là chuyện mình chưa trải qua thì mãi sẽ không hiểu được cảm giác đó.
Cuối cùng thì tô thịt mèo đó ba mẹ tôi không hề động vào.
Cứ để đó từ khi khói bốc nghi ngút cho đến nguội lạnh, rồi trở thành một tô thịt ôi thiu.
Mẹ tôi còn đem đi xa xa mới dám đổ, sau đó mới rửa sạch trả tô lại cho thím Vương.
Từ khi mất đi con gái, thím Vương ngày nào cũng khùng khùng điên điên, giống như bị ma nhập vậy, gặp mèo ở đâu thì bắt ở đó.
Hôm nay mà bắt được một con thì sẽ đem đi mần rồi nấu lên biếu hàng xóm.
Toàn thôn trên dưới, dường như ai cũng bị bà đem đến tận cửa cả.
Một số người mê tín, sợ sẽ gặp phải kết cục như Vương Nguyệt, căn bản không dám ăn.
Còn những ai gan dạ thì ăn sạch không chừa một miếng nào.
7.
Rất nhanh số lượng mèo hoang trong thôn đã bị bắt gần hết, những con mèo hoang bên ngoài căn bản không dám bước chân vào trong thôn của tôi.
Thế là thím Vương bắt đầu nhắm vào những con mèo nhà người ta nuôi.
Hôm đó tôi đi ngang nhà bà, nhìn thấy bà đang vặt lông mèo.
Tôi hoảng hồn nhanh chóng rời khỏi, rồi đụng phải một bà bác ở ngay đầu thôn.
Trông bà tức giận đùng đùng, đưa mắt nhìn vào cái thau đầy ắp lông mèo: “Vương Thúy Phụng! Bà hay quá ha! Bà trộm mèo trộm tới nhà tôi luôn rồi!”
“Mèo đều là những thứ đáng chết, tôi đây là muốn tốt cho bà thôi! Đợi tôi nấu xong sẽ đem sang cho!”
"Muốn tốt cho tôi? Làm sao? Bà còn có thể giống như mèo bắt chuột cho nhà tôi à?" Bà bác tức tối, cầm cây chổi lông gà chỉ vào mặt thím Vương quát lớn.
"Cũng không nhìn lại bản thân bà tạo nghiệp gì, con gái bà chết đều tại bà hết đó, con mụ điên, mau đền mèo cho tao!"
Thím Vương như bị đạp trúng đuôi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà ta, thiếu điều muốn nuốt chửng bà: "Bà nói cái gì? Con gái tôi chết tại sao lại trách tôi! Đều do con mèo chết bằm đó hại hết đấy!"
"Rõ ràng là nghiệp mà nhà bà tự tạo ra, thế nào? Có cần tôi giúp bà hồi tưởng lại không?"
"Là do Vương Nguyệt nhà bà tham ăn, một con mèo ăn không đủ, bà còn chạy đến bãi tha ma đầu thôn nhặt mèo con mới sinh trên nấm mồ cho con bà ăn, sao gan của bà lại lớn đến vậy? Là bà đáng đời, con bà chết cũng vừa lắm!"
Tôi đứng trong góc, đôi mắt trừng to nhìn hai người cãi nhau.
Trong thôn của chúng tôi luôn truyền tai nhau rằng, những thứ trên phần mộ nhất định không được động vào, nếu không thì sẽ chết thảm lắm!
Gan của thím Vương cũng lớn quá rồi, mèo hoang trên nấm mồ cũng dám bắt sao?
Nhìn hai người càng cãi càng hăng tiết, sắp phải động tay chân thì chú Vương trở về, mau chóng kéo tay thím Vương đi vào nhà.
Bên ngoài vẫn còn tiếng mắng mỏ của bà bác, khiến cho thím Vương lộ ra vẻ mặt oán hận.
Tôi sợ đến không dám ở lại, vội vàng quay trở về nhà.
8.
Sự việc thím Vương nhặt mèo trên phần mộ đã lan truyền khắp thôn, trở thành đề tài sau một ngày vất vả của mọi người.
Cho đến khi xảy ra chuyện khủng khiếp hơn nữa.
Bà bác lần trước cãi nhau với thím Vương đã mất tích rồi.
Tôi nhìn thấy dòng người hung hăng cầm theo đồ nghề trong tay đi thẳng đến nhà thím Vương.
Phía sau dòng người chính là tôi đang lẽo đẽo chạy tới.
Đến nơi mới biết, bởi vì thím Vương oán trách những lời bà bác nói hôm đó, đã nhấn nước cho bà bác chết ngay tại chỗ.
Càng hãi hùng hơn chính là, thím Vương đã chặt xác bà ta đem đi nấu canh!
Đợi khi mọi người đến thì thấy thím đang xẻo thịt hầm canh.
Thím Vương tưởng đó là mèo, cho nên mới nhấn nước bà bác cho đến chết.
Mọi người đều biết rõ, tinh thần của thím Vương không được bình thường nên xuất hiện ảo giác cũng phải thôi.
Nhưng con trai của bà bác đột nhiên khi không lại mất mẹ oan uổng như thế, nhất thời nóng giận, đã cầm roi lên muốn đánh bà tới chết.
Đến cà chú Vương cũng không ngăn lại được.
Tiếng kêu đau thất thanh vang khắp trời, giống như ngày hôm đó mèo mẹ bê bết máu và chết thảm.
Nhìn thấy lưng của thím Vương nhầy nhụa dính vào quần áo, bị đánh tới máu thịt lẫn lộn, xương chân cũng lộ ra luôn rồi.
Tôi hít một hơi lạnh. Mùi máu tanh nồng ập đến, khiến cho tôi buồn nôn.
Ba tôi kéo tôi nấp sang một bên rồi che mắt tôi lại, không cho tôi nhìn nữa.
Từ khe hở trong tay của ba tôi, sắc mặt của con trai bà bác trở nên rất khó coi.
Mắt thấy thím Vương sắp bị đánh chết, cậu con trai mới hoảng hốt, quay sang mọi người hô lên: "Mau tới giúp tôi, tay tôi không chịu sự sai khiến của tôi nữa!"
Mọi người đối mặt nhìn nhau: "Không chịu sự sai khiến?"
Cậu con trai đang dùng tay trái giữ chặt lấy cánh tay phải cầm roi, bàn tay đó vẫn quất từng roi lên người của thím Vương.
Tiếp theo đó là tiếng quát của cậu ta: "Nhanh lên, mau tới giữ tay tôi lại!"
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, đồng loạt chạy tới giữ tay của cậu ta.
Cánh tay trái đó như bất giác có thần lực nhập thân, cứ đánh vào người của thím Vương, cho đến khi bà tắt thở thì cậu con trai mới hết sức gục xuống đất, tất cả mọi người cũng thở hổn hển theo.
Chuyện vừa nãy thật sự rất quỷ dị, làm gì có cánh tay nào mạnh đến nỗi tận năm sáu người kéo lại không được, giống như bị ma quỷ xui khiến vậy.
Trong lòng ai cũng nơm nớp lo sợ, xôn xao bàn tán có phải là do thím Vương giết mèo quá nhiều, oán khí quá nặng, thậm chí còn có người đề nghị mời thần bà ở thôn bên cạnh đến để làm phép.
Một tháng chết ba người, bọn họ sợ người tiếp theo sẽ là chính mình.
Đặt biệt là bác cả nhà tôi, chính ông là người đầu tiên đưa ra ý kiến này.
Bởi vì trước khi con mèo chết ông cũng có phần, người bán mèo con chính là ông, người đá mèo mẹ cái cuối cùng cũng là ông.
Cả người ông như bị thần kinh vậy, suốt ngày nói đêm nào cũng nghe được tiếng mèo kêu, giống như đến để đòi mạng ông vậy.
Thần bà thôn bên cạnh họ Trương, chúng tôi đều gọi bà là bà Trương.
10.
Khuôn mặt bà Trương đầy ắp rổ hoa, mái tóc của bà được quấn trong một chiếc khăn, cả người bà chỉ để lộ khuôn mặt và đôi bàn tay nhăn nheo.
Sắc mặt của bà u ám, đi vòng quanh cái xác của thím Vương.
Sau đó bà lấy ra một nắm gạo vẩy xuống mặt đất, trong phút chốc những hạt gạo liền biến thành màu đỏ.
Bà Trương sắc mặt nghiêm trọng, tức giận nhìn chúng tôi nói: “Rốt cuộc các người đã tạo nghiệp gì mà máu me lại nặng như thế!”
Nhìn những hạt gạo trên đất dần dần chuyển sang màu đen, sắc mặt của họ hiện giờ đã trở nên khó coi đến đỉnh điểm.
Cậu con trai là người phản ứng trước, lập tức kéo tay của thần bà, quỳ xuống: “Bà Trương ơi, bà phải cứu cháu! Đều do bà ta giết mẹ cháu, cháu cũng không cố ý đánh chết bà ta đâu ạ, tay của cháu không có chịu nghe lời!”
Bà Trương vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Kể hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện đi!”
Mọi người một câu đông một câu tây. Đem mọi chuyện đều kể hết không sót chi tiết nào.
Thím Vương và bác cả giao dịch bán mèo con, con thím Vương ăn mèo con. Vương Nguyệt tham ăn, thím Vương lại đi ra phần mộ đầu thôn bắt mèo sữa để cho nó ăn tiếp.
Sau khi Vương Nguyệt chết thảm, thím Vương trở nên khùng điên, ma nhập. Đem tất cả những con mèo hoang trong thôn bắt sạch rồi nấu lên, chia cho mọi người trong thôn ăn.
Sau khi bắt mất mèo nhà của bà bác đầu thôn, thím Vương và bà bác đó đã cãi nhau một trận.
Thím Vương xuất hiện ảo giác, lầm tưởng bà bác thành con mèo.
Sau đó con trai bà bác không tự chủ được cánh tay của mình, đã đánh chết tươi thím Vương ngay tại chỗ.
Nghe tới đây sắc mặt của bà Trương đã xanh như tàu lá chuối, vội vàng kéo tay mấy người kia hỏi: “Vậy đống thịt mèo đó các người có ăn không? Có ăn không hả?”
Một số người gật đầu, một số khác lắc đầu.
Lần này thì mặt của bà Trương chuyển sang màu trắng luôn rồi, “Toang rồi, toang thật rồi! Cả thôn các người thật tạo nghiệp quá mà! Nếu chỉ là ăn một con mèo thì không sao…”
“Kết quả, bây giờ ngay cả mèo hoang trên phần mộ cũng không tha, còn giết sạch không chừa con nào, đã vậy còn ăn thịt bọn nó! Oán khí của mèo trên phần mộ là nặng nhất, nó hấp thụ tất cả oán khí của những con mèo chết thảm. Nó hiện giờ đang lợi hại hơn những con lệ quỷ thông thường rồi. Nó sẽ không tha cho bất kỳ ai đã ăn thịt nó đâu!”
“Mèo vốn là loài động vật có linh tính, sát sanh như vậy sẽ đem lại vận rủi. Chuyện đến nước này, tôi cũng không còn cách nào, oan có đầu nợ có chủ, các người chỉ còn cách đợi mèo tìm đến cửa thôi!”
Đám người đã ăn qua thịt mèo trong thôn, nghe nói sẽ tìm đến họ, ngay lập tức liền biến sắc.
Họ trực tiếp ngăn bà Trương lại, quỳ dưới chân bà:
“Bà Trương à, bà nhất định phải cứu chúng tôi!”
“Chúng tôi làm sao biết được ăn thịt đó lại nghiêm trọng đến vậy chứ! Bà hãy cứu chúng tôi đi mà!”
“Chúng ta làm hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm, tôi là người như thế nào bà còn không hiểu rõ sao? Bà không thể nhìn chúng tôi chết mà ngó lơ được!”
Cuối cùng thì bà Trương vẫn không nỡ thấy chết không cứu, đã đem cái túi đeo bên trong ra, bốc ra từng nắm gạo đưa cho những người từng ăn thịt mèo.
“Có thể cứu được các người hay không, thì phải xem lần này đây.”
“Bảy ngày tới, nếu trời tối rồi thì đừng có ra đường! Lấy gạo rải ngay cửa phòng, mèo phần mộ nhìn thấy gạo này sẽ rời khỏi. Nếu như có người tự ý bước ra ngoài thì dù là thần tiên cũng sẽ không cứu được!”
Lúc này có người nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu mắc vệ sinh thì phải làm sao?”
Bà Trương giống như đang nhìn một thằng ngốc, bực dọc nói: “Vậy thì nhịn đi! Giờ đi vệ sinh quan trọng hơn cái mạng của bây à?”
Dòng người xuýt xoa, cầm gạo xong liền lặng lẽ quay về nhà.
11.
Bảy ngày tiếp theo, những người ăn qua thịt mèo rất ngoan ngoãn đem gạo rải ngay cửa phòng.
Trời vừa sập tối thì đã không còn thấy những người đó bước ra nữa.
Quả nhiên, ba ngày trôi qua vẫn không có người chết, cũng không còn nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cho nên sáng ngày thứ tư, tôi bị mẹ tôi gọi dậy, mới biết bác cả đã chết rồi!
Những ngày trước đó không ai chết, cho nên bác cả đã buông lỏng cảnh giác, chỉ cảm thấy loài mèo đang hù dọa người thôi, làm sao mà so với người được.
Chính là đêm hôm qua mắc tè quá, khuyên mãi không nghe nên đã đi ra ngoài buồng vệ sinh, sau đó không còn thấy trở về nữa.
Kết quả sáng ngày hôm nay liền phát hiện ông chết ngay cửa buồng vệ sinh, nghe nói biểu cảm của ông là bị dọa cho đến chết đấy.
Khi bà Trương đi tới thì tức giận đùng đùng nhìn bọn họ mắng xối xả: “Tôi đã bảo các người bảy ngày tới đừng có ra ngoài khi trời tối mà! Tại sao lại không nghe lời vậy hả?!”
“Rồi các người tự nói đi, tiếp theo phải làm sao đây! Mèo phần mộ giết một người sẽ trở nên mạnh hơn, bây giờ e là đến cả tôi cũng không ngăn cản được, dùng gạo cũng vô dụng thôi!”
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng cầu xin bà Trương nghĩ cách.
Bà Trương nhìn xác của bác cả tôi, nói thẳng là bản thân lực bất tòng tâm rồi, bảo họ đi tìm cao nhân khác đi. Thậm chí còn không chịu ở quá lâu, nói xong là đi ngay lập tức.
Đợi khi bà rời khỏi, những người đang vây lấy bác cả đều tỏ ra biểu cảm chán ghét.
Tôi lại cảm thấy rất may mắn khi chị họ tôi đã đến nhà bà ngoại, không dấn thân vào vũng bùn này.
Ông bà nội của tôi mất sớm, chỉ còn lại ba tôi và bác cả nương tựa lẫn nhau.
Cho nên bác cả ngoại trừ vợ, cũng chính là bác gái, còn có chị họ thì không còn ai khác nữa.
Ba tôi chỉ đành đứng ra đảm nhiệm tang lễ của bác cả.
Trên linh đường, những người ăn qua thịt mèo oán hận bác cả tôi không chịu nghe lời, nên không ai chịu đến viếng và chia buồn cả.
Thế là đám tang của bác cả được cử hành trong sự hiu quạnh.
Bác gái sợ chuyện này sẽ liên lụy đến chị họ, thậm chí đến ngày thứ hai hạ huyệt cũng không nói cho chị họ hay biết.
12.
Cuối cùng cũng giống như những lời bà Trương nói, địa ngục trần gian chỉ vừa mới bắt đầu.
Ông chủ bán tạp hóa đầu thôn đã chết, ông cũng là người từng ăn qua thịt mèo.
Khi ông chết toàn bộ xương trong người đều biến mất, chỉ còn lại một đống thịt nhầy nhụa máu trên giường của ông.
Ngay cả người trong nhà cũng không dám dọn xác cho ông.
Giờ đây mọi người đều phập phồng lo sợ, ban ngày cũng không dám bước ra đường luôn rồi.
Đêm đến, mọi người bàn với nhau, rủ nhau đi đến từ đường trong thôn ngủ cùng, người đông ắt sẽ không sợ nữa.
Ba tôi không cho mẹ con tôi đi cùng.
Ông bảo nhà mình không có ăn qua thịt mèo, cũng không mắc phải nghiệp giết mèo, không cần phải sợ những thứ đó.
Nhưng ông vẫn sợ tôi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là đêm đến cả nhà ba người chúng tôi chen chung một phòng để ngủ.
Hai bé mèo của tôi đã dứt sữa rồi, ngày thường dính người lắm. Dạo gần đây đêm nào bọn nó cũng thích quấn lấy tôi để ngủ.
Cho nên khi tôi ôm hai đứa nhỏ đi vào phòng của ba mẹ, ông liền tỏ vẻ một lời khó nói:
“Thế đêm nào con cũng ôm hai con mèo ngủ chung đó hả?”
Tôi gật đầu: “Đúng thế, dạo gần đây Meow Lớn Meow Nhỏ hơi dính người, cho nên đều ngủ chung với con ạ.”
Tuy trước đó mẹ tôi đã căn dặn cả trăm lần, chỉ được nuôi bọn nó trong phòng, không được cho lên giường ngủ.
Nhưng tôi vẫn lẽ thẳng khí hùng, không hề chột dạ một chút nào.
Nhưng dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, ba mẹ tôi nhìn thấy mèo cũng phải rùng mình.
Có thể cho tôi nuôi mèo đã là khai ân ưu ái cho tôi lắm rồi.
Ba mẹ tôi sống chết cũng không đồng ý cho mèo lên giường ngủ, cuối cùng tôi làm um sùm đòi về phòng thì họ mới đồng ý cho hai chú mèo ngủ trên sàn nhà.
Tôi vui vẻ lấy cái ổ nhỏ của hai chú mèo, đem bọn nó đặt vào góc của căn phòng.
Không ngờ sau đó, bởi vì quyết định này mà cứu mạng cả nhà của tôi.
13.
Đêm đến.
Chắc là do cửa sổ trong phòng quên đóng, gió lùa qua nghe tiếng ríu rít xào xạc.
Tôi nằm ngay vị trí gần cửa sổ, rèm cửa theo luồng gió cứ lất phất lên mặt tôi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như tôi nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, cùng với âm thanh rất nhỏ.
“Meow!”
Là tiếng mèo kêu, nhưng không phải là tiếng kêu của hai chú mèo nhà tôi, mà là tiếng mèo kêu ở bên ngoài phòng.
Tiếng kêu càng lúc càng rõ ràng, da đầu tôi tê buốt, không còn ngủ lại được nữa, cả người cuộn tròn trong chăn run cầm cập.
Tôi quay đầu lại, muốn tìm mẹ tôi để mẹ dỗ dành cho đỡ sợ.
Trong bóng tối, thông qua tia sáng chiếu vào từ cửa sổ, tôi phát hiện đôi mắt hoảng hốt của mẹ tôi.
Mẹ che miệng tôi lại, tỏ ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Tôi gật gật đầu, mẹ mới buông lỏng tay bà ra.
Tiếng mèo kêu bên ngoài càng lúc càng vang, thậm chí còn có tiếng móng vuốt đang cào bên ngoài cửa.
Mẹ tôi căng thẳng quay sang hỏi ba tôi: "Cửa phòng đóng kỹ chưa? Bọn nó có xông vào được không ông?"
Ba tôi xoay người, ôm chặt lấy tôi và mẹ, thấp giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta không làm điều gì sai, có ba ở đây, sẽ không sao đâu nha."
Tôi không dám thở mạnh, toàn thân căng như dây đàn, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Con mèo cào cửa được một lúc, hình như không mở được cửa cho nên dần dần cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Qua tầm mười phút, bên ngoài đã không còn tiếng động nào.
Có thế cả nhà tôi mới thở phào, toàn thân nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng không bao lâu sau, lại có tiếng gõ cửa truyền đến!
Càng không ngờ tới chính là giọng nói đó!
"Em trai, là anh đây, mau mở cửa!"
Là giọng nói của bác cả!
14.
Tôi không nhịn được liền hét lên một tiếng.
"Người" ở ngoài cửa chắc là nghe được giọng nói của tôi, cười rồi nói:
"Em trai, anh nghe được giọng nói của cháu gái, em mau mở cửa đi chứ!"
Mồ hôi trên trán đã tuôn ra như mưa, bác cả vừa chết mà. Còn là ba tôi đã sắp xếp đám tang, sao bây giờ lại xuất hiện trước cửa phòng thế này?
Đây là náo quỷ rồi sao!
Ba mẹ tôi đã rụt người lại, ba tôi lắc đầu, bảo tôi giữ yên lặng.
Bác cả bên ngoài thấy không ai mở cửa, âm thanh liền trở nên sắc nhọn, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn: "Bên ngoài vừa lạnh vừa đói, sao em lại nhẫn tâm không cho anh vào trong chứ hả!"
Nhìn cánh cửa lung lay sắp đổ, mẹ tôi sốt ruột đến run rẩy: "Ông mau nghĩ cách đi, phải làm sao đây?"
Giọng nói của ba tôi cũng không còn bình tĩnh như mọi ngày: "Còn cách gì mà nghĩ chứ. Anh hai là đích thân tôi làm đám kia mà, sao có thể còn sống được!"
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, bác cả bắt đầu chuyển động tay nắm cửa.
Đột nhiên, trong góc phòng phát ra tiếng kêu nhốn nháo của Meow Lớn, Meow Nhỏ.
"Meow!"
"Meow!"
Chỉ thấy hai con mèo nhà tôi đang hướng về phía cửa kêu loạn lên, âm thanh ngoài cửa cũng im bặt.
"Tại sao lại còn mèo? Mèo chết hết rồi mà? Tại sao lại còn mèo!"
Giọng nói bên ngoài cửa bắt đầu trở nên run lẩy bẩy, pha lẫn một tia khủng hoảng.
Tôi dùng hết can đảm, lén ló đầu một chút ra xem.
Chỉ nhìn thấy Meow Lớn Meow Nhỏ đang hướng về cửa, đuôi dựng đứng, lưng căng cứng, giương móng vuốt gào lên từng tiếng, tạo ra tư thế chuẩn bị công kích người khác.
Bác cả bên ngoài cửa dường như chịu sự đả kích rất lớn, phát ra những tiếng rên ư ử.
Tôi sợ quá vội trốn vào lòng mẹ, cho dù bên ngoài cửa đã yên bình không còn tiếng động nữa.
Đôi mắt tôi không dám mở ra, mãi cho đến khi trời sáng, ba người nhà chúng tôi mới dám bước xuống giường.
Nhìn thấy Meow Lớn và Meow Nhỏ như thần giữ cửa đứng ở hai bên.
Ba tôi thở phào, đột nhiên khen ngợi tôi một phen, cũng may là có hai chú mèo của tôi, gia đình mới có thể thoát được kiếp nạn này.
Rồi ba ôm Meow Nhỏ lên, cưng nựng nó không buông, trong miệng lẩm bẩm phải đem Meow Nhỏ cung phụng cho thật tốt, sau này sẽ yêu thương nó như tổ tông.
Vượt qua được kiếp nạn lớn, khiến cho mẹ tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài là một khoảng không bình lặng mới cho chúng tôi ra ngoài.
Chưa kịp đợi chúng tôi hoàn hồn, bên ngoài lại truyền đến tiếng hét thất thanh.
Lại một lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
15.
Có người chết trong từ đường!
Khi tin tức truyền đến nhà tôi, ba người chúng tôi nhìn nhau, quyết định dẫn nhau đến đó xem.
Trải qua chuyện đêm nay, ba tôi sống chết đòi dẫn theo Meow Nhỏ.
Cho nên, tôi và mẹ tôi chỉ đành mỗi người ôm một con ra ngoài.
Chúng tôi biết có người chết, nhưng không ngờ tất cả mọi người đều chết hết.
Đợi khi chúng tôi đến từ đường, đã ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Máu tươi vương vãi dính đầy trên tường, những khuôn mặt quen thuộc đều đã chết ở trong đó.
Ba mươi mấy người, toàn bộ chết thảm.
Tôi còn chưa kịp thở hơi lên, đã bị dọa cho ngất đi mất.
16.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại đã nằm ở trong nhà.
Chỉ thấy nhà tôi xuất hiện rất nhiều khuôn mặt lạ lẫm.
Khi đó tôi mới biết, sự việc đã đi xa quá rồi.
Một lúc chết nhiều người như thế, đương nhiên bên ngoài sẽ cho người đến điều tra.
Nhưng mà chuyện này đã gây động tĩnh quá lớn rồi.
Thế là phía trên quyết định di dời cả thôn của chúng tôi.
Trưởng thôn may mắn sống sót đã tìm đến thương lượng với chúng tôi, không ngờ mọi người đều nhất trí đồng ý.
Đến cả các bô lão cố chấp cũng đồng thuận với ý kiến này.
Có thể thấy mọi người đã bị dọa đến mất mật hết rồi.
Bởi vì sự kiện quá ly kỳ, cuối cùng chúng tôi đã ký hiệp định bảo mật, không cho phép chúng tôi lan truyền tin ra ngoài.
Tôi và ba mẹ, còn có chị họ, bác gái đã chấp nhận tiền đền bù, dọn vào thành phố để sống.
Meow Lớn Meow Nhỏ cũng theo chúng tôi đi, hai đứa nó được ba tôi yêu thương hết mực, sống hơn chục năm vẫn rất khỏe mạnh.
Mười mấy năm trôi qua, chuyện này vẫn còn ám ảnh tâm lý tuổi thơ của tôi.
Từ đường đó, gia đình thím Vương, còn có chú mèo con bị hấp sống vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi từng tìm tới nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Cho nên, tôi quyết định viết nó lại, để cảnh báo cho người sau, đừng nên tùy tiện sát sinh.
[Hoàn Chính Văn]