-
Chương 21
- Sao ngươi lại tới đây? Lén trốn ra ngoài à?
Bạch Vân nhỏ giọng hỏi.
- Nha hoàn trung hậu thực thà như ta sao lại làm loại chuyện như lén trốn ra ngoài chứ.
Tiểu Phương hừ mũi khinh thường, tiếp tục nói:
- Hôm nay di mẫu của thế tử bọn ta được thả, ngài ấy đích thân đi đón người, còn bảo phòng bếp chuẩn bị chậu than, nước lá bưởi và các loại đồ ăn thức uống may mắn. Cả đống thứ lặt vặt linh tinh đương nhiên là phải do những nha hoàn phòng bếp có sức lực như bọn ta vận chuyển rồi. Mấy người bên cạnh thế tử gia đều là gối thêu hoa, trang trí món ăn, tính toán sổ sách mà có thể mệt thành bệnh, ai dám trông cậy vào họ?
- Cho nên ngươi tiện thể đi xem náo nhiệt?
- Đương nhiên, nhiều chuyện sốt dẻo mà! Lão ni cô bị đày đến Thận Nghiêm Am lại có thể quay về, còn bỗng chốc trở thành trụ trì Trấn Ninh Am, đây là chủ đề chắc chắn phải có trong cuộc nói chuyện mấy tháng nay của các phu nhân đấy. Ngươi cũng biết, người bên trên bàn luận đề tài gì thì người bên dưới cũng sẽ bàn luận theo, dù ta không muốn nghe cũng biết rõ những ân oán tình thù của các lão ni cô đó. Chờ khi nào rảnh rỗi, ta sẽ từ từ kể hết cho ngươi nghe, thú vị lắm.
Tiểu Phương rất có lòng chia sẻ những tin tức hóng hớt.
- Được, khi nào rảnh ngươi đến chỗ ta, ta cũng muốn nghe xem các phu nhân nói chuyện như thế nào.
Bạch Vân thấy vẻ mặt rất muốn kể cho bằng hết của Tiểu Phương thì cười cười nói.
Thật ra thì cô biết còn nhiều hơn Tiểu Phương. Phải biết rằng, cô không chỉ lăn lộn ở Thận Nghiêm Am mười năm mà còn theo các sư phụ của Thận Nghiêm Am lên kinh, mấy chuyện nội bộ này có cái nào cô không biết? Nói một cách đơn giản thì chính là vua triều nào thần triều nấy mà thôi. Trấn Ninh Am là đơn vị nửa trực thuộc hoàng gia, dùng để giam giữ và cải tạo các mệnh phụ phu nhân phạm lỗi, các mệnh phụ phu nhân này lại do hoàng hậu cai quản, cho nên, vị quan lớn nhất của Trấn Ninh Am chính là hoàng hậu.
Hoàng hậu tiền nhiệm không để tâm đến việc quản lý Trấn Ninh Am, không hề hỏi tới, tùy tiện xem báo cáo là có thể hời hợt cho qua, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn thì hoàng hậu cũng không buồn để ý tình hình thực tế của Trấn Ninh Am thế nào; tuy nhiên hoàng hậu mới nhậm chức thì không như vậy; nghe nói trong gia tộc của hoàng hậu từng có một người sau khi bị giam vào Trấn Ninh Am không lâu thì được báo cáo là bệnh chết nhưng sau đó âm thầm điều tra mới phát hiện có người đút lót hối lộ các ni cô để ngược đãi người đó, cuối cùng lỡ tay làm chết người.
Cho nên, hoàng hậu mới đưa Định Hằng sư thái nghiêm túc chính trực làm trụ trì cũng là chuyện đương nhiên.
Định Hằng sư thái tuy nghiêm khắc nhưng mọi thứ đều theo đúng khuôn phép. Nếu muốn dùng tiền bạc khiến cho cuộc sống của phạm phụ được thoải mái hay khổ sở là việc không thể thực hiện được ở chỗ Định Hằng sư thái. Bà chỉ làm việc theo quy định, phạm phụ nên chép bao nhiêu kinh thư, làm bao nhiêu công việc, mỗi ngày nghe bao nhiêu giờ giáo huấn……tất cả những việc ghi rõ trong nội quy, các phạm phụ sẽ không trốn được việc nào; việc không có trong nội quy, dù có cho bao nhiêu tiền, bao nhiêu ích lợi, bà cũng sẽ không tự tạo ra để hành hạ người khác.
- Ê! Tiểu Vân, ngươi xem, kia là trụ trì Trấn Ninh Am vừa bị cách chức, pháp hiệu Định Dật, có điều người trong kinh thành đều gọi bà ta là Di Lặc sư thái, ngươi đoán tại sao?
Tiểu Phương chỉ vào người ở xa xa đang dẫn đầu một đám ni cô từ từ ra khỏi chính điện của am ni cô.
Bạch Vân chỉ nhìn qua một cái, đáp án rất rõ ràng, cô nói:
- Bởi vì mập. Ta chưa bao giờ biết ăn chay có thể mập thành như vậy.
Kỳ thực người mập không chỉ có Di Lặc sư thái nọ mà còn có vài ni cô theo sau bà ta, khí thế cũng không thể xem thường. Chỉ nhìn bộ dạng họ bước đi chiếm diện tích lớn, thịt mỡ trên hai má núc ních đẫy đà lúc lắc qua lại thì khó mà tin rằng đây là những đệ tử thanh tu nơi cửa Phật_____có thể tu ra được thịt mỡ khắp người, thậm chí mập đến mức đi lại khó khăn, đủ thấy làm ni cô là một nghề nghiệp thật sự rất có tiền đồ.
- Lần đầu tiên thấy mấy ni cô này, ta suýt cho rằng họ làm việc dưới bếp. Ngươi phải biết là, trong tất cả các công việc, việc duy nhất có thể mập quang minh chính đại chính là làm đầu bếp. Đại nương phòng bếp bọn ta béo lắm, bà ấy chính là mục tiêu phấn đấu trong tương lai của ta.
Tiểu Phương nói với vẻ mặt mê say. Dù bây giờ cô đã không còn đói nữa, nhưng lòng nhiệt tình của cô với thức ăn vẫn không hề thuyên giảm.
- Ngươi muốn làm đầu bếp?
- Đương nhiên!
Dù đã bán thân làm nô tỳ nhưng là người thì vẫn nên tích cực tiến về phía trước, nỗ lực vì ước mơ của bản thân.
- Vậy, chúc ngươi đạt thành ước nguyện.
- Ta đương nhiên sẽ đạt thành ước nguyện.
Tiểu Phương ra sức gật đầu, nhìn về phía mấy ni cô và phu nhân vừa đi ra ở cổng am, vội hỏi:
- Tiểu Vân, họ chính là những ni cô bị đày đến Thận Nghiêm Am mười bảy mười tám năm đấy hả?
Lúc nhỏ, Thận Nghiêm Am là nơi tất cả bọn trẻ trong thôn đều không dám đến gần, mọi người truyền cho nhau nghe những sự tích kinh khủng sinh động như thật về họ, quả thực còn đáng sợ hơn ma quỷ, dùng để dọa trẻ nít ngừng khóc đêm rất hữu dụng.
- Ừ. Người đi đến trước mặt ni cô mập chính là Định Hằng sư thái.
Tiểu Vân không tiện dùng ngón tay chỉ chỏ nên chỉ khẽ hất cằm.
- Wow! Sợ là ba Định Hằng cộng lại cũng không nặng bằng một ni cô Di Lặc đấy nhỉ?
Tiểu Phương chắc lưỡi hít hà. Sau đó cô quay đầu vỗ vỗ Bạch Vân nói:
- Trước kia ta còn hâm mộ ngươi theo mẹ ngày nào cũng có một bữa cơm no, nhưng giờ thấy dáng vẻ lão ni cô Định Hằng vừa đen vừa gầy, ta thực sự không kiềm được nghi ngờ tiền cơm nước của Thận Nghiêm Am có phải bị bên kinh thành này khấu trừ bớt hay không, nên mỗi ngày chỉ có một bữa cơm no mà thôi.
- Thận Nghiêm Am không thiếu tiền cũng không thiếu lương thực, nhưng Định Hằng sư thái tin tưởng và thờ phụng việc “ngày nào không lao động, ngày đó không được ăn” nên thức ăn của bà là thứ nhạt nhẽo thô sơ nhất, lúc rảnh rỗi bà sẽ tranh thủ xuống ruộng chăm sóc hoa màu nên mới đen và gầy như vậy. Tuy bà nhìn có vẻ gió thổi là ngã, nhưng kỳ thực xương cốt bà rất chắc khỏe, mười năm nay chưa từng bệnh lần nào.
Bạch Vân tuy không tiếp xúc nhiều với lão sư thái nhưng cô ở Thận Nghiêm Am nhiều năm, đương nhiên hầu như ngày nào cũng gặp mặt; đối với những người xuất gia như họ, bản thân cô rất khâm phục.
Làm người đáng quý nhất là an phận thủ thường, tôn trọng vị trí của mình, làm những việc mình nên làm, không cần bất kỳ ai đốc thúc.
Bản chất của người thôn Tiểu Quy là chống đối, nhưng điều này không hề trở ngại việc Tiểu Vân thưởng thức những người vì giữ vững nguyên tắc mà chịu khổ. Mười năm mưa dầm thấm đất, cô hoặc ít hoặc nhiều cũng học được những thứ đúng đắn, dù rằng vẫn cảm thấy những ni cô này rất ngốc_____áo cơm no đủ mà không chịu đối xử tử tế với bản thân, bởi họ là người xuất gia, bởi họ theo đuổi con đường thanh tu tứ đại giai không. Với người bình thường như Bạch Vân mà nói, việc tự làm khổ mình như thế thật sự khó mà tưởng tượng được; nhưng thân là người được lợi ở Thận Nghiêm Am, cô đương nhiên rất cảm kích và kính nể các ni cô.
Tiểu Phương hoàn toàn không thể hiểu nổi những người như vậy, dù sao từ khi mới ra đời cô đã chịu đủ sự uy hiếp từ cái chết, các trưởng bối, ca ca, tỷ tỷ của cô trong nhà, từng người từng người một vào mùa đông mỗi năm vì không chịu nổi đói khổ giá rét mà chết. Dù hiện tại cô đang làm công việc rất có tiền đồ trong phòng bếp ở Minh Tuyên hầu phủ, không cần lo đói nữa, nhưng cô vẫn không cách nào hiểu được tại sao lại có người có phúc mà không biết hưởng như thế, dù không chú ý đến vật ngoài thân thì cũng không nên có lỗi với cái bụng của mình chứ.
- Tuy cái người Di Lặc mập kia nhìn không giống người xuất gia, ngược lại giống một thương nhân, nhưng nếu ta nhất định phải xuất gia thì ta cũng sẽ chọn làm đệ tử bà ta chứ không dám theo Định Hằng vừa nhìn là biết sẽ chịu khổ.
- Vừa nghĩ đến việc có tiền mà không thể mua thịt ăn, ai ở thôn Tiểu Quy lại đi xuất gia?
- Cũng đúng. Am dùng bổng lộc hoàng gia như Trấn Ninh Am, cuộc sống trôi qua rất tốt, cộng thêm thỉnh thoảng có gia đình phú quý tới đưa tiền đút lót, các ni cô này dù ăn không mập thành Di Lặc thì cũng nên đẫy đà chút chút mới phải. Nhưng nhìn bốn ni cô từ Vô Quy Sơn trở về mà xem, đó mới thật sự gọi là mặt mày xanh xao! Ta nghĩ, Di Lặc mập và các đệ tử dưới trướng bà ta sắp bị đuổi đến Thận Nghiêm Am có lẽ bây giờ ngay cả tâm muốn chết cũng có, nhìn mặt của bọn họ đúng thảm.
Nói đến đoạn sau, Tiểu Phương có chút hả hê cười trên nỗi đau người khác.
Bạch Vân nghe vậy bĩu môi, đang định nói gì đó thì thấy có người đến gần nên dừng lại, lập tức đưa mắt nhìn thẳng vào các ni cô đang bàn giao công việc trụ trì, thể hiện dáng vẻ của một người đọc sách chính nhân quân tử, tuy cô đứng gần Tiểu Phương nhưng không khiến người ta cảm thấy giữa hai người có bất kỳ mối quan hệ gì.
- Ồ, đã trốn tới đây rồi, sao vẫn gặp bà ta chứ, đúng là âm hồn không tan.
Tiểu Phương cũng nhìn thấy người bước tới, không nhịn được khẽ nguyền rủa, âm thầm dịch ra mấy bước, cứ như cô vẫn luôn một mình đứng ở đây xem náo nhiệt.
Bạch Vân tuy không lên tiếng hỏi, cũng không đưa mắt nhìn sang nhưng toàn bộ sự chú ý đều tập trung qua chỗ Tiểu Phương. Cô thấy một phụ nữ mặc trang phục ma ma đến trước mặt Tiểu Phương, y phục bà ta tinh tế, theo sau còn có hai nha đầu khỏe mạnh, nhìn là biết ngay bà ta nhất định là một ma ma quản sự có địa vị trong nhà giàu nào đó.
Vị ma ma này bề ngoài lãnh đạm, ánh mắt có uy, không hề tươi cười ra vẻ, cũng không hề khách sáo, nói thẳng:
- Phương nhi, chủ nhân nhà ta cho mời.
Hoàn toàn là giọng điệu của người bề trên bố thí chút lịch sự cho kẻ dưới.
- Ta không phải nha hoàn của Chiêu Dũng hầu phủ, bà mời chưa chắc ta sẽ đi.
Chỉ có năm đấu gạo mới có thể khiến Tiểu Phương khom lưng, về phần những người và vật không liên quan đến chén cơm của cô, cô lười hòa nhã xã giao chứ đừng nói đến việc cô và bà ta đã có mấy lần chạm trán không vui.
- Không biết tốt xấu.
Bà ta hừ lạnh.
- Đừng tưởng rằng ngươi biết chút chuyện râu ria là có thể làm bộ làm tịch, một nha đầu thấp kém như ngươi mà dám ngang nhiên đến nơi này. Người đâu, dẫn cô ta đi!
Bà ta nói xong liền hét ra lệnh cho hai nha đầu phía sau bắt người.
- Này! Quế Hoa đại thẩm, bà đang làm gì vậy? Ta là người của Minh Tuyên hầu phủ chứ không phải người của Chiêu Dũng hầu phủ, bà dám làm xằng làm bậy à!
Tiểu Phương cao giọng, thu hút ánh mắt của một số người xung quanh.
Quế Hoa? Đầu óc Bạch Vân xoay chuyển thật nhanh, tức thì hiểu ngay tình hình, cô bèn hơi nghiêng người, lặng lẽ đánh giá ma ma tên Quế Hoa này.
Nhìn có vẻ rất có tiền đồ. Một nha hoàn không xuất thân từ gia đình nô bộc mà có thể làm đến chức quản sự có máu mặt trong hầu phủ to như thế, đúng là không dễ dàng. Nếu không phải lập được đại công thì chính là có tình cảm sâu đậm với chủ tử, không biết vị Quế Hoa đại thẩm này là trường hợp nào.
Editor: Mình giải thích chút chút về đoạn này, lúc này Tiểu Phương và Tiểu Vân đang ở Trấn Ninh Am, Tiểu Vân đang mặc đồ con trai, vì bảo vệ thanh danh cho Tiểu Phương nên 2 người vờ như không quen biết (dù thực tế là đứng kế bên thì thầm tám chuyện), mà Tiểu Vân cũng biết rõ Tiểu Phương dư sức xử lý mấy tình huống thế này nên không xía vô giúp đỡ.
Do cô quan sát quá chú tâm nên không nhận ra Hạ Nguyên đến.
- Đang nhìn gì vậy?
Cậu hỏi bên tai cô.
- A! Ngươi cũng tới rồi.
Bạch Vân bị cậu làm cho hơi giật mình. Không phải giật mình vì hai người đứng quá gần mà giật mình vì cậu đến gần cô như vậy nhưng cô không hề phát hiện. Điều này đối với cô mà nói, quả thực rất khó tưởng tượng. Cho nên, cô nhìn cậu nhiều hơn mấy cái.
Hạ Nguyên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, khẽ nhướng mày, hỏi không ra tiếng: Sao thế?
Cô lắc đầu.
- Không có gì.
Tạm thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên nên chú tâm vào chuyện trước mắt thì hơn.
- Bà ta chính là Quế Hoa.
Hạ Nguyên nhìn theo cô, cũng nhận ra bà ta.
- Bà ta hình như rất có địa vị ở Chiêu Dũng hầu phủ.
Điều này thật sự không có đạo lý. Hạ nhân mua từ bên ngoài vào phủ bình thường không thể nào có địa vị cao, dù sao thì chủ nhân từ trước đến giờ luôn ưu tiên trọng dụng người có xuất thân từ gia nô trong nhà để làm những công việc hầu hạ thân cận, dù có thay phiên tám trăm bận cũng không tới lượt người mua từ bên ngoài. Cũng như Tiểu Phương vậy, sau này muốn có thể xưng bá ở phòng bếp đã xem như thành tựu lớn lắm rồi, có thể áo gấm về làng.
Hạ Nguyên nhẹ giọng nói rõ một cách đơn giản bên tai cô:
- Bà ta trước năm mười bảy tuổi chỉ là một nha đầu nhóm lửa, quan hệ rất tốt với Lý Thuận Nhi được mua vào cùng lúc, xưng nhau tỷ muội, nhưng vì bà ta không dung mạo không tài cán không lanh lợi, cho nên cuộc sống kém xa Lý Thuận Nhi. Sau đó Lý Thuận Nhi bệnh chết sau khi sinh, bà ta được cất nhắc làm nha hoàn làm việc nặng trong phòng phu nhân, sau đó thì làm ma ma của Chiêu Dũng hầu bây giờ. Theo địa vị ngày càng cao của Chiêu Dũng hầu trong phủ, địa vị bà ta cũng cao theo. Hiện nay, bà ta được xem như nửa nhạc mẫu của Chiêu Dũng hầu.
- Nửa nhạc mẫu?
Bạch Vân suy nghĩ, nói:
- Bà ta đưa nữ nhi làm thiếp Chiêu Dũng hầu?
- Nữ nhi của hạ nhân thì đâu được làm thiếp? Chỉ là thông phòng thôi.
Triều Đại Ung xác định vị trí của thê thiếp rất nghiêm khắc. Gia nô thông thường hầu hạ chủ nhân, dù mọi người ngoài miệng gọi di nương, nhưng vẫn chỉ là thông phòng không có thể diện, vĩnh viễn không có hi vọng tiến thân; dù sinh con cũng có thể tùy tiện đem bán. Còn thiếp, chỉ có nữ nhi gia đình thanh bạch mới được làm, có dạm hỏi, có quan phủ lập hồ sơ, không thể tùy tiện đánh giết hay đem bán, bằng không quan phủ sẽ truy cứu.
Bạch Vân không bày tỏ ý kiến về đề tài này, cô lặp lại những điều Hạ Nguyên vừa nói trong đầu một lần, cười khẽ nói:
- Ngươi kể về vị Quế Hoa này rất có suy nghĩ chủ quan.
- Ngươi biết ta nghĩ thế nào mà.
Qua tin tức mà Xuân Minh thăm dò được, Hạ Nguyên không cần quá động não là có thể tưởng tượng được vị Quế Hoa này đóng vai gì trong cuộc đời ngắn ngủi của Lý Thuận Nhi.
- Đúng, ta biết.
Bạch Vân gật đầu, dùng bả vai huých cậu:
- Bởi vì ngươi đã bày tỏ quan điểm của ngươi rất rõ ràng, ta chỉ thuận theo những gì ngươi nói là bị ngộ nhận ngay.
- Ta cho rằng……
Hạ Nguyên chậm rãi nói:
- Điều mà ta phân tích ra chính là sự thực, không hề ngộ nhận.
Nói xong, cậu cũng không cam lòng yếu thế dùng bả vai huých trở lại.
Bạch Vân liếc mắt xem thường, không để ý đến cậu, tiếp tục xem tình hình bên Tiểu Phương. Tiểu Phương chưa bao giờ là người dễ bắt nạt, bởi cô ấy gây ồn ào nên mấy nha hoàn có quan hệ tốt với cô ấy ở Minh Tuyên hầu phủ cũng sang làm gia tăng khí thế, mấy nữ tử đanh đá chống nạnh cất cao giọng, bày ra dáng vẻ chúng ta tới gây lộn khiến sắc mặt Quế Hoa ma ma xanh mét, ánh mắt nhìn Tiểu Phương như muốn cắn xé cô ấy.
Có điều người của thôn Tiểu Quy mà sợ loại ánh mắt này à? Xét nhà hay tụ tập đánh hội đồng còn không sợ mà sợ loại “đấu văn vẻ” kém cỏi này à? Tiểu Phương đặc biệt phiền chán những người rõ ràng cũng là nô tỳ mà cứ cố làm ra vẻ, tưởng như mình là quý phu nhân. Đương nhiên cô không thèm cho bà ta chút sắc mặt hòa nhã nào.
Đúng lúc nha hoàn của hai hầu phủ sắp ầm ĩ to chuyện thì một giọng nam trầm thấp mà uy nghiêm vang lên. Hắn không hề lớn tiếng cũng không hề quở trách, nhưng hắn vừa mở miệng đã áp chế khí thế của cả hai phe_____
- Ta bảo các ngươi đi mời người, không ngờ lại mời thành thế này.
- Hầu gia___
Quế ma ma thấy chủ tử đích thân đến thì cả kinh thất sắc, vội vàng tiến lên hành lễ, đồng thời nói:
- Sao ngài lại tới đây? Ngài đường đường là một hầu gia đại tướng quân, tự hạ thân phận như vậy quả thực là lỗi của lão nô. Lão nô làm việc không hiệu quả, khiến ngài mất thể diện.
- Hiếm khi lần này được ở gần, ngươi ráng nhìn cho rõ.
Hạ Nguyên nói nhỏ với Bạch Vân.
Bạch Vân quả thực rất nắm chắc cơ hội cẩn thận nhìn kỹ vị Chiêu Dũng hầu tiếng tăm lừng lẫy này. Từ đôi mắt, chân mày, mũi, miệng, rồi lại đến vóc dáng cao lớn cường tráng, sau đó thì thấy___
- Ơ! Không phải mới hai mươi tám tuổi ư, sao lại có tóc bạc rồi?
Cô kinh ngạc khẽ lẩm bẩm.
- Một đứa con do nô tỳ sinh ra, bất ngờ trở thành thứ tử đầu tiên thừa kế tước vị từ thời khai quốc đến nay, ngươi cho rằng những điều này dễ lắm à? Ngoại trừ liều mạng trên chiến trường, còn phải chịu được đủ loại chèn ép của bá quan, quý tộc; bây giờ đang ở biên cương lạnh khủng khiếp làm hầu gia đại tướng quân nghèo khó nhất, cuộc sống trôi qua không tốt mấy. Nhưng Đại Ung không có thứ tử nào có thể có được thành tựu như hắn, điều này cũng đủ cho hắn tự hào rồi.
Việc thừa kế tước vị như hắn sau này khó mà lặp lại, nên hắn là thiên hạ độc nhất.
- Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, hơn nữa chỉ có một trạng nguyên…….
Bạch Vân lẩm bẩm nói.
- …….Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại cảm khái ra câu này?
Hạ Nguyên dở khóc dở cười.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm…….
Bạch Vân nhìn đám người trước mặt đang tuân theo sự sắp xếp của Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn, vài nha hoàn lặng lẽ rời đi; Tiểu Phương không cách nào chạy thoát, dưới lời mời vừa lịch sự vừa ép buộc của Chiêu Dũng hầu, cô ấy đành phải ngoan ngoãn đi theo, hai tay cô ấy vẫn không quên ra dấu sau lưng cho Bạch Vân, ý là: các ngươi cứ từ từ nói chuyện.
- Bất kể ngươi và nha đầu kia có kế hoạch gì, mọi thứ phải chờ ngươi thi xong rồi hẵng nói. Chuyện của Chiêu Dũng hầu, chắc chắn cô ta biết còn ít hơn ta.
Hạ Nguyên thực không thích cô chú ý đến ai khác ngoài cậu.
- Ta phải biết huynh ấy hỏi Tiểu Phương cái gì.
- Còn có thể hỏi cái gì? Chẳng qua là hỏi về người nhà của Lý Thuận Nhi cùng với tung tích của một nha hoàn lần trước tự xưng là “Bạch Muội” thôi.
Nói đến đây, cậu hừ nhẹ một tiếng. Người này lần đầu tiên mặc nữ trang lại đi mặc thành nha hoàn___còn là nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ nữa chứ. Thật là kỳ cục.
Một nữ nhân như cô ta sao có thể bán mình làm nô bộc cho người khác? Sao có thể cúi đầu vâng dạ, khom lưng uốn gối? Cho nên cô ta giả trang thành tỳ nữ là thất bại ngay____thân là người từng tận mắt chứng kiến, cậu cảm thấy lời nhận xét của mình rất có uy tín, hơn nữa đó chính là sự thật.
Hạ Nguyên không có hứng thú nói nhiều về nhóm người Tiểu Phương và Chiêu Dũng hầu, bèn kéo tay Bạch Vân nói:
- Đi, chúng ta đến cửa đông. Hôm nay là ngày tốt Trần phu nhân rời khỏi Trấn Ninh Am, bọn Kha Minh đều đang đợi bên kia, trận thế rất lớn, đủ náo nhiệt để xem, thú vị hơn bên đây nhiều.
- Không cần ngươi nhắc ta cũng muốn qua. Hôm nay ta tới chính là để đón Trần phu nhân, đương nhiên, cũng tiện thể trò chuyện một chút với nhóm Lý phu nhân.
Bốn sư đồ Định Hằng sư thái vừa tiếp quản Trấn Ninh Am, mọi thứ còn rối ren, dễ dàng cho cô thừa cơ hội thăm hai vị phu nhân khác vẫn đang bị “giam cầm” mà không sợ bị phát hiện và xua đuổi….
Hai người hăng hái bừng bừng tay nắm tay vui vẻ chạy đến cửa đông của Trấn Ninh Am hoàn toàn không phát hiện, vào lúc họ đang vây xem Chiêu Dũng hầu thì có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng cách đó không xa đang nhìn họ. Sau khi họ chạy đi, người trong xe ngựa mới mở miệng nói:
- Nuôi nó hai mươi năm, ta luôn tiếc nuối vì cái bộ dạng ông cụ non không chút sức sống của nó, không ngờ sau khi nó trưởng thành ta mới may mắn được thấy nó trong dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, đúng là khó mà tưởng tượng.
Giọng nói từ tốn mang theo uy nghiêm bẩm sinh của giới quý tộc vào lúc này tràn đầy hứng thú và mới mẻ.
- Còn không phải sao? Lão nô nhìn cũng thấy rất mới mẻ. Nhị gia luôn cao ngạo lãnh đạm, chưa bao giờ to tiếng với ai; dù lúc chơi chung với Kha thế tử và Minh thiếu gia, ngài ấy cũng không thể hiện thần sắc vui vẻ như thế, xem ra vị thư sinh kia nhất định có chỗ hơn người, có thể khiến nhị gia đối xử đặc biệt.
Một ma ma trung niên lên tiếng phụ họa.
- Công chúa, vị thư sinh kia trông rất lạ mặt, đại khái không phải sĩ tử kinh thành. Y phục mộc mạc như vậy, hẳn là gia cảnh cũng bình thường, không biết nhị gia làm thế nào mà quen biết.
Vĩnh Gia công chúa_____đồng thời cũng là mẫu thân của Hạ Nguyên, nghe hai ma ma tâm phúc nói thì khẽ cười:
- A Nguyên trước nay luôn có ngạo khí của một công tử tôn quý, đừng nói là không dễ kết giao với người không cùng giai cấp, dù là trong giới tôn thất quý tộc cũng khó có mấy ai vừa mắt nó, khiến nó sẵn lòng qua lại như bằng hữu. Cho nên, người thư sinh này nhất định rất đặc biệt…….Nói về người này, ta đoán……có lẽ là đứa trẻ nông thôn mà mười năm nay A Nguyên chưa từng thư từ đứt đoạn kia nhỉ.
Nghe Vĩnh Gia công chúa nói vậy, hai ma ma lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Một người trong đó nói:
- Trước kia hình như có nghe Thu Linh bên cạnh nhị gia nhắc tới, người bằng hữu nông thôn kia của nhị gia mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, chính là kỳ thi Hương năm ngoái đấy! Năm nay vào kinh đi thi kỳ thi mùa xuân, thời gian vừa khớp.
Vĩnh Gia công chúa lúc này mới ngẩn ra, nhớ hình như có chuyện như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, không khỏi thở dài nói:
- Ta nghĩ không ra, tại sao chỉ quen biết dưới quê có mấy ngày hồi mười năm trước, chỉ là duyên bèo nước gặp nhau mà có thể khiến A Nguyên để tâm đến bây giờ, tình cảm dài lâu đến thế, đúng là kỳ lạ. Ta cũng không thấy đứa trẻ đó có gì đặc biệt, tướng mạo chỉ hơi tuấn tú chút thôi, còn không đẹp bằng A Nguyên nhà ta, không tiêu sái cứng cáp như A Nguyên nhà ta, ngược lại còn trông hơi nữ tính, tùy tiện xét thứ gì cũng kém hơn A Nguyên nhà ta, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho A Nguyên để ý?
Bạch Vân nhỏ giọng hỏi.
- Nha hoàn trung hậu thực thà như ta sao lại làm loại chuyện như lén trốn ra ngoài chứ.
Tiểu Phương hừ mũi khinh thường, tiếp tục nói:
- Hôm nay di mẫu của thế tử bọn ta được thả, ngài ấy đích thân đi đón người, còn bảo phòng bếp chuẩn bị chậu than, nước lá bưởi và các loại đồ ăn thức uống may mắn. Cả đống thứ lặt vặt linh tinh đương nhiên là phải do những nha hoàn phòng bếp có sức lực như bọn ta vận chuyển rồi. Mấy người bên cạnh thế tử gia đều là gối thêu hoa, trang trí món ăn, tính toán sổ sách mà có thể mệt thành bệnh, ai dám trông cậy vào họ?
- Cho nên ngươi tiện thể đi xem náo nhiệt?
- Đương nhiên, nhiều chuyện sốt dẻo mà! Lão ni cô bị đày đến Thận Nghiêm Am lại có thể quay về, còn bỗng chốc trở thành trụ trì Trấn Ninh Am, đây là chủ đề chắc chắn phải có trong cuộc nói chuyện mấy tháng nay của các phu nhân đấy. Ngươi cũng biết, người bên trên bàn luận đề tài gì thì người bên dưới cũng sẽ bàn luận theo, dù ta không muốn nghe cũng biết rõ những ân oán tình thù của các lão ni cô đó. Chờ khi nào rảnh rỗi, ta sẽ từ từ kể hết cho ngươi nghe, thú vị lắm.
Tiểu Phương rất có lòng chia sẻ những tin tức hóng hớt.
- Được, khi nào rảnh ngươi đến chỗ ta, ta cũng muốn nghe xem các phu nhân nói chuyện như thế nào.
Bạch Vân thấy vẻ mặt rất muốn kể cho bằng hết của Tiểu Phương thì cười cười nói.
Thật ra thì cô biết còn nhiều hơn Tiểu Phương. Phải biết rằng, cô không chỉ lăn lộn ở Thận Nghiêm Am mười năm mà còn theo các sư phụ của Thận Nghiêm Am lên kinh, mấy chuyện nội bộ này có cái nào cô không biết? Nói một cách đơn giản thì chính là vua triều nào thần triều nấy mà thôi. Trấn Ninh Am là đơn vị nửa trực thuộc hoàng gia, dùng để giam giữ và cải tạo các mệnh phụ phu nhân phạm lỗi, các mệnh phụ phu nhân này lại do hoàng hậu cai quản, cho nên, vị quan lớn nhất của Trấn Ninh Am chính là hoàng hậu.
Hoàng hậu tiền nhiệm không để tâm đến việc quản lý Trấn Ninh Am, không hề hỏi tới, tùy tiện xem báo cáo là có thể hời hợt cho qua, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn thì hoàng hậu cũng không buồn để ý tình hình thực tế của Trấn Ninh Am thế nào; tuy nhiên hoàng hậu mới nhậm chức thì không như vậy; nghe nói trong gia tộc của hoàng hậu từng có một người sau khi bị giam vào Trấn Ninh Am không lâu thì được báo cáo là bệnh chết nhưng sau đó âm thầm điều tra mới phát hiện có người đút lót hối lộ các ni cô để ngược đãi người đó, cuối cùng lỡ tay làm chết người.
Cho nên, hoàng hậu mới đưa Định Hằng sư thái nghiêm túc chính trực làm trụ trì cũng là chuyện đương nhiên.
Định Hằng sư thái tuy nghiêm khắc nhưng mọi thứ đều theo đúng khuôn phép. Nếu muốn dùng tiền bạc khiến cho cuộc sống của phạm phụ được thoải mái hay khổ sở là việc không thể thực hiện được ở chỗ Định Hằng sư thái. Bà chỉ làm việc theo quy định, phạm phụ nên chép bao nhiêu kinh thư, làm bao nhiêu công việc, mỗi ngày nghe bao nhiêu giờ giáo huấn……tất cả những việc ghi rõ trong nội quy, các phạm phụ sẽ không trốn được việc nào; việc không có trong nội quy, dù có cho bao nhiêu tiền, bao nhiêu ích lợi, bà cũng sẽ không tự tạo ra để hành hạ người khác.
- Ê! Tiểu Vân, ngươi xem, kia là trụ trì Trấn Ninh Am vừa bị cách chức, pháp hiệu Định Dật, có điều người trong kinh thành đều gọi bà ta là Di Lặc sư thái, ngươi đoán tại sao?
Tiểu Phương chỉ vào người ở xa xa đang dẫn đầu một đám ni cô từ từ ra khỏi chính điện của am ni cô.
Bạch Vân chỉ nhìn qua một cái, đáp án rất rõ ràng, cô nói:
- Bởi vì mập. Ta chưa bao giờ biết ăn chay có thể mập thành như vậy.
Kỳ thực người mập không chỉ có Di Lặc sư thái nọ mà còn có vài ni cô theo sau bà ta, khí thế cũng không thể xem thường. Chỉ nhìn bộ dạng họ bước đi chiếm diện tích lớn, thịt mỡ trên hai má núc ních đẫy đà lúc lắc qua lại thì khó mà tin rằng đây là những đệ tử thanh tu nơi cửa Phật_____có thể tu ra được thịt mỡ khắp người, thậm chí mập đến mức đi lại khó khăn, đủ thấy làm ni cô là một nghề nghiệp thật sự rất có tiền đồ.
- Lần đầu tiên thấy mấy ni cô này, ta suýt cho rằng họ làm việc dưới bếp. Ngươi phải biết là, trong tất cả các công việc, việc duy nhất có thể mập quang minh chính đại chính là làm đầu bếp. Đại nương phòng bếp bọn ta béo lắm, bà ấy chính là mục tiêu phấn đấu trong tương lai của ta.
Tiểu Phương nói với vẻ mặt mê say. Dù bây giờ cô đã không còn đói nữa, nhưng lòng nhiệt tình của cô với thức ăn vẫn không hề thuyên giảm.
- Ngươi muốn làm đầu bếp?
- Đương nhiên!
Dù đã bán thân làm nô tỳ nhưng là người thì vẫn nên tích cực tiến về phía trước, nỗ lực vì ước mơ của bản thân.
- Vậy, chúc ngươi đạt thành ước nguyện.
- Ta đương nhiên sẽ đạt thành ước nguyện.
Tiểu Phương ra sức gật đầu, nhìn về phía mấy ni cô và phu nhân vừa đi ra ở cổng am, vội hỏi:
- Tiểu Vân, họ chính là những ni cô bị đày đến Thận Nghiêm Am mười bảy mười tám năm đấy hả?
Lúc nhỏ, Thận Nghiêm Am là nơi tất cả bọn trẻ trong thôn đều không dám đến gần, mọi người truyền cho nhau nghe những sự tích kinh khủng sinh động như thật về họ, quả thực còn đáng sợ hơn ma quỷ, dùng để dọa trẻ nít ngừng khóc đêm rất hữu dụng.
- Ừ. Người đi đến trước mặt ni cô mập chính là Định Hằng sư thái.
Tiểu Vân không tiện dùng ngón tay chỉ chỏ nên chỉ khẽ hất cằm.
- Wow! Sợ là ba Định Hằng cộng lại cũng không nặng bằng một ni cô Di Lặc đấy nhỉ?
Tiểu Phương chắc lưỡi hít hà. Sau đó cô quay đầu vỗ vỗ Bạch Vân nói:
- Trước kia ta còn hâm mộ ngươi theo mẹ ngày nào cũng có một bữa cơm no, nhưng giờ thấy dáng vẻ lão ni cô Định Hằng vừa đen vừa gầy, ta thực sự không kiềm được nghi ngờ tiền cơm nước của Thận Nghiêm Am có phải bị bên kinh thành này khấu trừ bớt hay không, nên mỗi ngày chỉ có một bữa cơm no mà thôi.
- Thận Nghiêm Am không thiếu tiền cũng không thiếu lương thực, nhưng Định Hằng sư thái tin tưởng và thờ phụng việc “ngày nào không lao động, ngày đó không được ăn” nên thức ăn của bà là thứ nhạt nhẽo thô sơ nhất, lúc rảnh rỗi bà sẽ tranh thủ xuống ruộng chăm sóc hoa màu nên mới đen và gầy như vậy. Tuy bà nhìn có vẻ gió thổi là ngã, nhưng kỳ thực xương cốt bà rất chắc khỏe, mười năm nay chưa từng bệnh lần nào.
Bạch Vân tuy không tiếp xúc nhiều với lão sư thái nhưng cô ở Thận Nghiêm Am nhiều năm, đương nhiên hầu như ngày nào cũng gặp mặt; đối với những người xuất gia như họ, bản thân cô rất khâm phục.
Làm người đáng quý nhất là an phận thủ thường, tôn trọng vị trí của mình, làm những việc mình nên làm, không cần bất kỳ ai đốc thúc.
Bản chất của người thôn Tiểu Quy là chống đối, nhưng điều này không hề trở ngại việc Tiểu Vân thưởng thức những người vì giữ vững nguyên tắc mà chịu khổ. Mười năm mưa dầm thấm đất, cô hoặc ít hoặc nhiều cũng học được những thứ đúng đắn, dù rằng vẫn cảm thấy những ni cô này rất ngốc_____áo cơm no đủ mà không chịu đối xử tử tế với bản thân, bởi họ là người xuất gia, bởi họ theo đuổi con đường thanh tu tứ đại giai không. Với người bình thường như Bạch Vân mà nói, việc tự làm khổ mình như thế thật sự khó mà tưởng tượng được; nhưng thân là người được lợi ở Thận Nghiêm Am, cô đương nhiên rất cảm kích và kính nể các ni cô.
Tiểu Phương hoàn toàn không thể hiểu nổi những người như vậy, dù sao từ khi mới ra đời cô đã chịu đủ sự uy hiếp từ cái chết, các trưởng bối, ca ca, tỷ tỷ của cô trong nhà, từng người từng người một vào mùa đông mỗi năm vì không chịu nổi đói khổ giá rét mà chết. Dù hiện tại cô đang làm công việc rất có tiền đồ trong phòng bếp ở Minh Tuyên hầu phủ, không cần lo đói nữa, nhưng cô vẫn không cách nào hiểu được tại sao lại có người có phúc mà không biết hưởng như thế, dù không chú ý đến vật ngoài thân thì cũng không nên có lỗi với cái bụng của mình chứ.
- Tuy cái người Di Lặc mập kia nhìn không giống người xuất gia, ngược lại giống một thương nhân, nhưng nếu ta nhất định phải xuất gia thì ta cũng sẽ chọn làm đệ tử bà ta chứ không dám theo Định Hằng vừa nhìn là biết sẽ chịu khổ.
- Vừa nghĩ đến việc có tiền mà không thể mua thịt ăn, ai ở thôn Tiểu Quy lại đi xuất gia?
- Cũng đúng. Am dùng bổng lộc hoàng gia như Trấn Ninh Am, cuộc sống trôi qua rất tốt, cộng thêm thỉnh thoảng có gia đình phú quý tới đưa tiền đút lót, các ni cô này dù ăn không mập thành Di Lặc thì cũng nên đẫy đà chút chút mới phải. Nhưng nhìn bốn ni cô từ Vô Quy Sơn trở về mà xem, đó mới thật sự gọi là mặt mày xanh xao! Ta nghĩ, Di Lặc mập và các đệ tử dưới trướng bà ta sắp bị đuổi đến Thận Nghiêm Am có lẽ bây giờ ngay cả tâm muốn chết cũng có, nhìn mặt của bọn họ đúng thảm.
Nói đến đoạn sau, Tiểu Phương có chút hả hê cười trên nỗi đau người khác.
Bạch Vân nghe vậy bĩu môi, đang định nói gì đó thì thấy có người đến gần nên dừng lại, lập tức đưa mắt nhìn thẳng vào các ni cô đang bàn giao công việc trụ trì, thể hiện dáng vẻ của một người đọc sách chính nhân quân tử, tuy cô đứng gần Tiểu Phương nhưng không khiến người ta cảm thấy giữa hai người có bất kỳ mối quan hệ gì.
- Ồ, đã trốn tới đây rồi, sao vẫn gặp bà ta chứ, đúng là âm hồn không tan.
Tiểu Phương cũng nhìn thấy người bước tới, không nhịn được khẽ nguyền rủa, âm thầm dịch ra mấy bước, cứ như cô vẫn luôn một mình đứng ở đây xem náo nhiệt.
Bạch Vân tuy không lên tiếng hỏi, cũng không đưa mắt nhìn sang nhưng toàn bộ sự chú ý đều tập trung qua chỗ Tiểu Phương. Cô thấy một phụ nữ mặc trang phục ma ma đến trước mặt Tiểu Phương, y phục bà ta tinh tế, theo sau còn có hai nha đầu khỏe mạnh, nhìn là biết ngay bà ta nhất định là một ma ma quản sự có địa vị trong nhà giàu nào đó.
Vị ma ma này bề ngoài lãnh đạm, ánh mắt có uy, không hề tươi cười ra vẻ, cũng không hề khách sáo, nói thẳng:
- Phương nhi, chủ nhân nhà ta cho mời.
Hoàn toàn là giọng điệu của người bề trên bố thí chút lịch sự cho kẻ dưới.
- Ta không phải nha hoàn của Chiêu Dũng hầu phủ, bà mời chưa chắc ta sẽ đi.
Chỉ có năm đấu gạo mới có thể khiến Tiểu Phương khom lưng, về phần những người và vật không liên quan đến chén cơm của cô, cô lười hòa nhã xã giao chứ đừng nói đến việc cô và bà ta đã có mấy lần chạm trán không vui.
- Không biết tốt xấu.
Bà ta hừ lạnh.
- Đừng tưởng rằng ngươi biết chút chuyện râu ria là có thể làm bộ làm tịch, một nha đầu thấp kém như ngươi mà dám ngang nhiên đến nơi này. Người đâu, dẫn cô ta đi!
Bà ta nói xong liền hét ra lệnh cho hai nha đầu phía sau bắt người.
- Này! Quế Hoa đại thẩm, bà đang làm gì vậy? Ta là người của Minh Tuyên hầu phủ chứ không phải người của Chiêu Dũng hầu phủ, bà dám làm xằng làm bậy à!
Tiểu Phương cao giọng, thu hút ánh mắt của một số người xung quanh.
Quế Hoa? Đầu óc Bạch Vân xoay chuyển thật nhanh, tức thì hiểu ngay tình hình, cô bèn hơi nghiêng người, lặng lẽ đánh giá ma ma tên Quế Hoa này.
Nhìn có vẻ rất có tiền đồ. Một nha hoàn không xuất thân từ gia đình nô bộc mà có thể làm đến chức quản sự có máu mặt trong hầu phủ to như thế, đúng là không dễ dàng. Nếu không phải lập được đại công thì chính là có tình cảm sâu đậm với chủ tử, không biết vị Quế Hoa đại thẩm này là trường hợp nào.
Editor: Mình giải thích chút chút về đoạn này, lúc này Tiểu Phương và Tiểu Vân đang ở Trấn Ninh Am, Tiểu Vân đang mặc đồ con trai, vì bảo vệ thanh danh cho Tiểu Phương nên 2 người vờ như không quen biết (dù thực tế là đứng kế bên thì thầm tám chuyện), mà Tiểu Vân cũng biết rõ Tiểu Phương dư sức xử lý mấy tình huống thế này nên không xía vô giúp đỡ.
Do cô quan sát quá chú tâm nên không nhận ra Hạ Nguyên đến.
- Đang nhìn gì vậy?
Cậu hỏi bên tai cô.
- A! Ngươi cũng tới rồi.
Bạch Vân bị cậu làm cho hơi giật mình. Không phải giật mình vì hai người đứng quá gần mà giật mình vì cậu đến gần cô như vậy nhưng cô không hề phát hiện. Điều này đối với cô mà nói, quả thực rất khó tưởng tượng. Cho nên, cô nhìn cậu nhiều hơn mấy cái.
Hạ Nguyên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, khẽ nhướng mày, hỏi không ra tiếng: Sao thế?
Cô lắc đầu.
- Không có gì.
Tạm thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên nên chú tâm vào chuyện trước mắt thì hơn.
- Bà ta chính là Quế Hoa.
Hạ Nguyên nhìn theo cô, cũng nhận ra bà ta.
- Bà ta hình như rất có địa vị ở Chiêu Dũng hầu phủ.
Điều này thật sự không có đạo lý. Hạ nhân mua từ bên ngoài vào phủ bình thường không thể nào có địa vị cao, dù sao thì chủ nhân từ trước đến giờ luôn ưu tiên trọng dụng người có xuất thân từ gia nô trong nhà để làm những công việc hầu hạ thân cận, dù có thay phiên tám trăm bận cũng không tới lượt người mua từ bên ngoài. Cũng như Tiểu Phương vậy, sau này muốn có thể xưng bá ở phòng bếp đã xem như thành tựu lớn lắm rồi, có thể áo gấm về làng.
Hạ Nguyên nhẹ giọng nói rõ một cách đơn giản bên tai cô:
- Bà ta trước năm mười bảy tuổi chỉ là một nha đầu nhóm lửa, quan hệ rất tốt với Lý Thuận Nhi được mua vào cùng lúc, xưng nhau tỷ muội, nhưng vì bà ta không dung mạo không tài cán không lanh lợi, cho nên cuộc sống kém xa Lý Thuận Nhi. Sau đó Lý Thuận Nhi bệnh chết sau khi sinh, bà ta được cất nhắc làm nha hoàn làm việc nặng trong phòng phu nhân, sau đó thì làm ma ma của Chiêu Dũng hầu bây giờ. Theo địa vị ngày càng cao của Chiêu Dũng hầu trong phủ, địa vị bà ta cũng cao theo. Hiện nay, bà ta được xem như nửa nhạc mẫu của Chiêu Dũng hầu.
- Nửa nhạc mẫu?
Bạch Vân suy nghĩ, nói:
- Bà ta đưa nữ nhi làm thiếp Chiêu Dũng hầu?
- Nữ nhi của hạ nhân thì đâu được làm thiếp? Chỉ là thông phòng thôi.
Triều Đại Ung xác định vị trí của thê thiếp rất nghiêm khắc. Gia nô thông thường hầu hạ chủ nhân, dù mọi người ngoài miệng gọi di nương, nhưng vẫn chỉ là thông phòng không có thể diện, vĩnh viễn không có hi vọng tiến thân; dù sinh con cũng có thể tùy tiện đem bán. Còn thiếp, chỉ có nữ nhi gia đình thanh bạch mới được làm, có dạm hỏi, có quan phủ lập hồ sơ, không thể tùy tiện đánh giết hay đem bán, bằng không quan phủ sẽ truy cứu.
Bạch Vân không bày tỏ ý kiến về đề tài này, cô lặp lại những điều Hạ Nguyên vừa nói trong đầu một lần, cười khẽ nói:
- Ngươi kể về vị Quế Hoa này rất có suy nghĩ chủ quan.
- Ngươi biết ta nghĩ thế nào mà.
Qua tin tức mà Xuân Minh thăm dò được, Hạ Nguyên không cần quá động não là có thể tưởng tượng được vị Quế Hoa này đóng vai gì trong cuộc đời ngắn ngủi của Lý Thuận Nhi.
- Đúng, ta biết.
Bạch Vân gật đầu, dùng bả vai huých cậu:
- Bởi vì ngươi đã bày tỏ quan điểm của ngươi rất rõ ràng, ta chỉ thuận theo những gì ngươi nói là bị ngộ nhận ngay.
- Ta cho rằng……
Hạ Nguyên chậm rãi nói:
- Điều mà ta phân tích ra chính là sự thực, không hề ngộ nhận.
Nói xong, cậu cũng không cam lòng yếu thế dùng bả vai huých trở lại.
Bạch Vân liếc mắt xem thường, không để ý đến cậu, tiếp tục xem tình hình bên Tiểu Phương. Tiểu Phương chưa bao giờ là người dễ bắt nạt, bởi cô ấy gây ồn ào nên mấy nha hoàn có quan hệ tốt với cô ấy ở Minh Tuyên hầu phủ cũng sang làm gia tăng khí thế, mấy nữ tử đanh đá chống nạnh cất cao giọng, bày ra dáng vẻ chúng ta tới gây lộn khiến sắc mặt Quế Hoa ma ma xanh mét, ánh mắt nhìn Tiểu Phương như muốn cắn xé cô ấy.
Có điều người của thôn Tiểu Quy mà sợ loại ánh mắt này à? Xét nhà hay tụ tập đánh hội đồng còn không sợ mà sợ loại “đấu văn vẻ” kém cỏi này à? Tiểu Phương đặc biệt phiền chán những người rõ ràng cũng là nô tỳ mà cứ cố làm ra vẻ, tưởng như mình là quý phu nhân. Đương nhiên cô không thèm cho bà ta chút sắc mặt hòa nhã nào.
Đúng lúc nha hoàn của hai hầu phủ sắp ầm ĩ to chuyện thì một giọng nam trầm thấp mà uy nghiêm vang lên. Hắn không hề lớn tiếng cũng không hề quở trách, nhưng hắn vừa mở miệng đã áp chế khí thế của cả hai phe_____
- Ta bảo các ngươi đi mời người, không ngờ lại mời thành thế này.
- Hầu gia___
Quế ma ma thấy chủ tử đích thân đến thì cả kinh thất sắc, vội vàng tiến lên hành lễ, đồng thời nói:
- Sao ngài lại tới đây? Ngài đường đường là một hầu gia đại tướng quân, tự hạ thân phận như vậy quả thực là lỗi của lão nô. Lão nô làm việc không hiệu quả, khiến ngài mất thể diện.
- Hiếm khi lần này được ở gần, ngươi ráng nhìn cho rõ.
Hạ Nguyên nói nhỏ với Bạch Vân.
Bạch Vân quả thực rất nắm chắc cơ hội cẩn thận nhìn kỹ vị Chiêu Dũng hầu tiếng tăm lừng lẫy này. Từ đôi mắt, chân mày, mũi, miệng, rồi lại đến vóc dáng cao lớn cường tráng, sau đó thì thấy___
- Ơ! Không phải mới hai mươi tám tuổi ư, sao lại có tóc bạc rồi?
Cô kinh ngạc khẽ lẩm bẩm.
- Một đứa con do nô tỳ sinh ra, bất ngờ trở thành thứ tử đầu tiên thừa kế tước vị từ thời khai quốc đến nay, ngươi cho rằng những điều này dễ lắm à? Ngoại trừ liều mạng trên chiến trường, còn phải chịu được đủ loại chèn ép của bá quan, quý tộc; bây giờ đang ở biên cương lạnh khủng khiếp làm hầu gia đại tướng quân nghèo khó nhất, cuộc sống trôi qua không tốt mấy. Nhưng Đại Ung không có thứ tử nào có thể có được thành tựu như hắn, điều này cũng đủ cho hắn tự hào rồi.
Việc thừa kế tước vị như hắn sau này khó mà lặp lại, nên hắn là thiên hạ độc nhất.
- Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, hơn nữa chỉ có một trạng nguyên…….
Bạch Vân lẩm bẩm nói.
- …….Đầu óc ngươi nghĩ đi đâu vậy? Sao lại cảm khái ra câu này?
Hạ Nguyên dở khóc dở cười.
- Cầu phú quý trong nguy hiểm…….
Bạch Vân nhìn đám người trước mặt đang tuân theo sự sắp xếp của Chiêu Dũng hầu Triệu Tư Ẩn, vài nha hoàn lặng lẽ rời đi; Tiểu Phương không cách nào chạy thoát, dưới lời mời vừa lịch sự vừa ép buộc của Chiêu Dũng hầu, cô ấy đành phải ngoan ngoãn đi theo, hai tay cô ấy vẫn không quên ra dấu sau lưng cho Bạch Vân, ý là: các ngươi cứ từ từ nói chuyện.
- Bất kể ngươi và nha đầu kia có kế hoạch gì, mọi thứ phải chờ ngươi thi xong rồi hẵng nói. Chuyện của Chiêu Dũng hầu, chắc chắn cô ta biết còn ít hơn ta.
Hạ Nguyên thực không thích cô chú ý đến ai khác ngoài cậu.
- Ta phải biết huynh ấy hỏi Tiểu Phương cái gì.
- Còn có thể hỏi cái gì? Chẳng qua là hỏi về người nhà của Lý Thuận Nhi cùng với tung tích của một nha hoàn lần trước tự xưng là “Bạch Muội” thôi.
Nói đến đây, cậu hừ nhẹ một tiếng. Người này lần đầu tiên mặc nữ trang lại đi mặc thành nha hoàn___còn là nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ nữa chứ. Thật là kỳ cục.
Một nữ nhân như cô ta sao có thể bán mình làm nô bộc cho người khác? Sao có thể cúi đầu vâng dạ, khom lưng uốn gối? Cho nên cô ta giả trang thành tỳ nữ là thất bại ngay____thân là người từng tận mắt chứng kiến, cậu cảm thấy lời nhận xét của mình rất có uy tín, hơn nữa đó chính là sự thật.
Hạ Nguyên không có hứng thú nói nhiều về nhóm người Tiểu Phương và Chiêu Dũng hầu, bèn kéo tay Bạch Vân nói:
- Đi, chúng ta đến cửa đông. Hôm nay là ngày tốt Trần phu nhân rời khỏi Trấn Ninh Am, bọn Kha Minh đều đang đợi bên kia, trận thế rất lớn, đủ náo nhiệt để xem, thú vị hơn bên đây nhiều.
- Không cần ngươi nhắc ta cũng muốn qua. Hôm nay ta tới chính là để đón Trần phu nhân, đương nhiên, cũng tiện thể trò chuyện một chút với nhóm Lý phu nhân.
Bốn sư đồ Định Hằng sư thái vừa tiếp quản Trấn Ninh Am, mọi thứ còn rối ren, dễ dàng cho cô thừa cơ hội thăm hai vị phu nhân khác vẫn đang bị “giam cầm” mà không sợ bị phát hiện và xua đuổi….
Hai người hăng hái bừng bừng tay nắm tay vui vẻ chạy đến cửa đông của Trấn Ninh Am hoàn toàn không phát hiện, vào lúc họ đang vây xem Chiêu Dũng hầu thì có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng cách đó không xa đang nhìn họ. Sau khi họ chạy đi, người trong xe ngựa mới mở miệng nói:
- Nuôi nó hai mươi năm, ta luôn tiếc nuối vì cái bộ dạng ông cụ non không chút sức sống của nó, không ngờ sau khi nó trưởng thành ta mới may mắn được thấy nó trong dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, đúng là khó mà tưởng tượng.
Giọng nói từ tốn mang theo uy nghiêm bẩm sinh của giới quý tộc vào lúc này tràn đầy hứng thú và mới mẻ.
- Còn không phải sao? Lão nô nhìn cũng thấy rất mới mẻ. Nhị gia luôn cao ngạo lãnh đạm, chưa bao giờ to tiếng với ai; dù lúc chơi chung với Kha thế tử và Minh thiếu gia, ngài ấy cũng không thể hiện thần sắc vui vẻ như thế, xem ra vị thư sinh kia nhất định có chỗ hơn người, có thể khiến nhị gia đối xử đặc biệt.
Một ma ma trung niên lên tiếng phụ họa.
- Công chúa, vị thư sinh kia trông rất lạ mặt, đại khái không phải sĩ tử kinh thành. Y phục mộc mạc như vậy, hẳn là gia cảnh cũng bình thường, không biết nhị gia làm thế nào mà quen biết.
Vĩnh Gia công chúa_____đồng thời cũng là mẫu thân của Hạ Nguyên, nghe hai ma ma tâm phúc nói thì khẽ cười:
- A Nguyên trước nay luôn có ngạo khí của một công tử tôn quý, đừng nói là không dễ kết giao với người không cùng giai cấp, dù là trong giới tôn thất quý tộc cũng khó có mấy ai vừa mắt nó, khiến nó sẵn lòng qua lại như bằng hữu. Cho nên, người thư sinh này nhất định rất đặc biệt…….Nói về người này, ta đoán……có lẽ là đứa trẻ nông thôn mà mười năm nay A Nguyên chưa từng thư từ đứt đoạn kia nhỉ.
Nghe Vĩnh Gia công chúa nói vậy, hai ma ma lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Một người trong đó nói:
- Trước kia hình như có nghe Thu Linh bên cạnh nhị gia nhắc tới, người bằng hữu nông thôn kia của nhị gia mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, chính là kỳ thi Hương năm ngoái đấy! Năm nay vào kinh đi thi kỳ thi mùa xuân, thời gian vừa khớp.
Vĩnh Gia công chúa lúc này mới ngẩn ra, nhớ hình như có chuyện như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, không khỏi thở dài nói:
- Ta nghĩ không ra, tại sao chỉ quen biết dưới quê có mấy ngày hồi mười năm trước, chỉ là duyên bèo nước gặp nhau mà có thể khiến A Nguyên để tâm đến bây giờ, tình cảm dài lâu đến thế, đúng là kỳ lạ. Ta cũng không thấy đứa trẻ đó có gì đặc biệt, tướng mạo chỉ hơi tuấn tú chút thôi, còn không đẹp bằng A Nguyên nhà ta, không tiêu sái cứng cáp như A Nguyên nhà ta, ngược lại còn trông hơi nữ tính, tùy tiện xét thứ gì cũng kém hơn A Nguyên nhà ta, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho A Nguyên để ý?