-
Chương 23
Nhìn Từ chiêu dung mặt xám như tro tàn quỳ trước Đế Hậu, lại nghe Hoàng hậu cố tình nhắc đến mình, Trang Lạc Yên né tránh ánh mắt chăm chú của những người trong phòng, cúi đầu nhìn xuống đôi giày đính ngọc trai trên chân, cái loại cảm giác nằm cũng trúng tên này thật đúng là không phải tuyệt vời gì.
Ánh mắt lạnh lẽo âm u của Từ chiêu dung quét sang Trang Lạc Yên đang ngoan ngoãn cúi đầu. Lần tình cờ gặp Trang Lạc Yên trong vườn trúc, nàng ta bị hại mất cơ hội trở thành người đứng đầu một cung, sau đó, khi biết Tôn dung hoa muốn lợi dụng hồ sen hãm hại Trang Lạc Yên, nàng ta liền cho chuẩn bị vài thứ, muốn cho hãm hại biến thành sự thực, ai dè Trang Lạc Yên và Tôn dung hoa đều mệnh lớn, cả hai cùng thoát chết.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Từ chiêu dung đột nhiên thay đổi, dường như từ khi đó, sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng ta đã dần dần phai nhạt, lẽ nào Hoàng thượng biết chuyện đó có liên quan đến nàng? Từ chiêu dung bỗng trợn to mắt, nhìn về phía vị Đế vương vẫn bình thản ngồi đó như không dám tin, nếu Hoàng Thượng thực sự biết được hết thảy, vì sao chưa từng nói một câu?
Tâm kế của Đế vương, bạc tình như Đế vương.
Từ chiêu dung tâm như tro tàn, cụp mắt xuống, chầm chậm dập đầu, không nói thêm một lời.
Hoàng hậu do dự nhìn về phía Hoàng đế, không lên tiếng nữa.
“Ngươi còn gì để nói không?” Phong Cẩn lúc này lại lên tiếng, hắn từ trên cao nhìn xuống người đàn bà đã hầu hạ mình nhiều năm nay, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một kẻ xa lạ.
Từ chiêu dung mấp máy môi, lời chưa thốt khỏi miệng, sức lực toàn thân như đã bị hút sạch, chẳng thể nói lên một lời.
Nhu phi cười nửa miệng, nhìn Từ chiêu dung trầm mặc không nói: “Từ chiêu dung nhận tội rồi?”
Từ chiêu dung vẫn quỳ bất động trên mặt đất, không nói một lời.
“Chiêu hiền dung muội muội thấy việc này thế nào?” Nhu phi quay đầu về phía người ngồi bên dưới mình, thấy đối phương chỉ ngay ngắn ngồi yên, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng: “Dù sao Từ chiêu dung cũng là người đã từng hại nàng.”
“Chỉ là mượn dùng mấy nô tài, đâu phải hãm hại gì ạ.” Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn Nhu phi, cười nhẹ, “Nương nương thấy có đúng không?”
Khóe miệng Nhu phi cứng đờ, nàng cũng từng “mượn” nô tài của cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên nói vậy là đã kéo cả nàng xuống hố rồi. Biết ngay đó không phải người hiền lành gì mà, Nhu phi lại khôi phục nụ cười: “Chiêu hiền dung muội muội quả là rộng lượng.”
Hoàng hậu nghe hai người nói chuyện, nét tươi cười trên mặt không hề thay đổi: “Chiêu hiền dung đúng là…”
“Được rồi,” Phong Cẩn liếc nhìn Hoàng hậu, để Hoàng hậu nuốt những lời chưa nói hết xuống bụng, “Tính tình Chiêu hiền dung xưa nay luôn đĩnh đạc như thế, các nàng hỏi nàng ấy về việc này thì có ích gì?” Nói xong, nhìn qua Trang Lạc Yên một chốc rồi mới dời mắt sang Từ chiêu dung, “Thiến quý nhân tuy mới vào cung nhưng từ đó đến nay hẳn vẫn tuân theo cung quy, mặc dù vậy ngươi vẫn không tha cho nàng ấy, gây ra chuyện hiểm ác như vậy, thật khiến trẫm thất vọng nguội lòng.”
Trang Lạc Yên cúi đầu nghe Hoàng đế liệt kê tội trạng của Từ chiêu dung, lại hơi ngẩng đầu nhìn người đang quỳ trên đất. Người này từng tính kế hại nàng, nàng cũng tương kế tựu kế, hôm nay nàng ta quỳ trên mặt đất, bản thân mình còn ngồi ngay ngắn ở đây, có thể nói rằng, đôi khi, tự ý động thủ không phải sách lược hay nhất.
Từ chiêu dung đang quỳ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Trang Lạc Yên. Nàng ta cho rằng sẽ thấy được sự đắc ý hoặc là nhạo báng trong mắt đối phương, cuối cùng lại chỉ nhìn thấy một ánh mắt bình thản đến đáng sợ, như thể một người từng tính kế hại nàng ta như mình, dù nay thất thế cũng không thể khiến nàng ta cảm thấy có gì đặc biệt đáng chú ý.
Có đôi khi, kẻ am hiểu che giấu tâm tình càng đáng sợ hơn kẻ am hiểu bày mưu tính kế, Từ chiêu dung dường như đã hiểu ra vì sao kế hoạch mà mình vốn đã bỏ qua nay lại xuất hiện trên người Thiến quý nhân, bởi vì có người chỉ chờ nàng ta ra tay, dù nàng ta không ra tay cũng sẽ có kẻ làm giúp rồi vu oan cho nàng ta thôi.
Rốt cuộc là ai? Là ai đã bày ra hết thảy? Từ chiêu dung ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua từng người trong phòng, Hoàng hậu, Thục quý phi, Hiền quý phi, Nhu phi, Chiêu hiền dung, Tô tu nghi, Yên quý tần, Tương quý tần. Sắc mặt những người này vẫn bình thản như thường, thoạt nhìn ai cũng rẩt vô tội mà rồi ai cũng khả nghi.
Hoàng hậu thấy Từ chiêu dung đột ngột ngẩng đầu, cho là nàng ta không cam lòng, đuôi mày thoáng nhúc nhích, quay sang nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, có cần hỏi xem Từ chiêu dung có còn điều gì khó nói không ạ?”
“Thứ gì khó nói đến độ có thế khiến nàng ta làm ra loại chuyện như thế này?”
Giọng Phong Cẩn rất bằng phẳng và bình thản, bình thản đến mức Hoàng hậu cảm thấy lành lạnh trong lòng. Nàng không dám nói thêm điều gì, chỉ gượng cười: “Hoàng thượng nói phải.”
“Tước phong hào của Từ thị, giáng thành thất phẩm tài nhân, chuyển sang hậu các của Sướng Thiên lâu, hết đời cũng không được hầu hạ trước mặt trẫm.” Phong Cẩn quay đầu nhìn về phía Thiến quý nhân đang nằm trên giường “Ninh thị thăng làm tòng ngũ phẩm uyển nghi chuyển sang chính điện Sướng Thiên lâu, ba ngày sau đổi chỗ ở.”
Trang Lạc Yên cảm thấy lạnh đến tận chân răng, chiêu này của Hoàng đế đúng là còn độc hơn cả bắt Từ chiêu dung chết. Từ chiêu dung trước đó từng gây khó dễ cho Ninh thị, nay Hoàng đế còn muốn hai người ở cùng nơi, mà vị trí chính – phụ lại bị hoán đổi.
Một người kiêu ngạo và kiểu cách như Từ thị, có kết cục như vậy tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
Kết cục của Từ chiêu dung đã định, Hoàng đế rời đi, Hoàng hậu cũng đi theo. Nay số người đứng trên đầu Trang Lạc Yên đã ngày càng ít, nàng nhìn các phi tần tốp năm tốp ba cười giễu tản ra, tới an ủi Thiến uyển nghi vài câu mới chậm rãi ra cửa.
Từ thị quỳ trước cửa phòng của Thiến uyển nghi, đây là ý chỉ của Hoàng đế, bắt nàng ta quỳ ở đó năm canh giờ. Đi qua bên cạnh Từ thị, Trang Lạc Yên không nhịn được, thoáng dừng bước, cúi đầu nhìn vXếch nhác đờ đẫn của Từ thị, thật khiến người ta không tưởng tượng nổi, không lâu trước đây, người này là một nhân vật ưa giả thanh cao xuất trần.
“Cần gì chứ, tính kế lâu như vậy, rồi lại vẫn rơi vào kết cục này.” Trang Lạc Yên ngẩng lên, nhìn cảnh sắc bên góc tường trước mặt, nơi ấy có một con bướm trắng đang dặt dìu vỗ cánh.
Từ thị ngước nhìn, chỉ thấy được chiếc cằm nhỏ xinh của Trang Lạc Yên, nàng ta trào phúng cười, không buồn mở miệng.
“Vòng cỏ rối ở hồ sen là do người ném xuống phải không?” Trang Lạc Yên mải miết nhìn theo con bướm trắng, nhìn nó bay qua bay lại giữa bụi hoa, chẳng biết dừng cánh, “Nếu không phải người, khi ấy Tôn thị sẽ không đến mức rơi vào kết cục như vậy.”
“Ngươi đã biết rồi, cần gì phải nói nhiều.” Từ thị cười khinh thường.
“Nhưng ta không rõ, vì sao người cố tình nhằm vào ta?” Trang Lạc Yên thực sự không nghĩ ra, Từ thị hãm hại mình thì được lợi gì.
“Nếu không phải vì ngươi, sao ta lại vuột mất cơ hội đứng đầu một cung?” Giọng Từ thị trở nên sắc nhọn, ánh mắt nhìn Trang Lạc Yên mang theo đầy hận thù.
Trang Lạc Yên cẩn thận hồi tưởng, hình như khi xưa từng có lời đồn, Hoàng đế gặp hai người bọn họ cùng uống trà ở vườn trúc, liền bỏ quyết định cho Từ thị chuyển cung.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến nàng, đầu sỏ gây nên chẳng phải là Hoàng đế đó ư?
Trong chớp mắt, nàng cảm thấy tựa hồ như bị đâm một nhát.
***
Trang Lạc Yên bình thản nhìn Từ thị, bắt gặp phẫn hận đầy mắt đối phương, nàng chợt cười lên: “Ban đầu là ngươi chủ động bắt chuyện với bổn cung, từ đầu đến cuối, bổn cung chưa từng nói một lời bất lợi cho ngươi, ngươi chẳng qua chỉ muốn quàng nỗi bất mãn của mình lên đầu bổn cung mà thôi.”
Phẫn hận trong mắt Từ thị chầm chậm biến thành một nỗi cô đơn không sao nói lên lời, nhưng cô đơn ấy nhanh chóng biến mất, nàng ta lại kiêu ngạo nhìn Trang Lạc Yên như muốn nói, mặc dù nay nàng ta thất thế cũng sẽ không cúi đầu trước đối phương.
Thấy phong thái này của Từ thị, Trang Lạc Yên đột nhiên nghĩ, Từ thị như vậy mới thực sự có phong thái thanh cao, tiếc rằng dáng điệu thanh cao ấy nay đã không có người thưởng thức.
Đưa mắt nhìn Từ thị đang cố gắng trấn tĩnh, Trang Lạc Yên không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với nàng ta, quay đầu mang theo người hầu rời đi, không hề ngoảnh lại một lần.
Người đã được định trước là đoạn đời sau này phải sống trong thấp kém, nàng cần gì phải để tâm?
“Nương nương, nô tì thấy Thiến uyển nghi này khá kỳ quái.” Vân Tịch đỡ tay Trang Lạc Yên, hạ giọng nói khẽ, “Từ chiêu… Từ thị có oán với nàng ta, sao nàng ta lại không phòng bị để rồi trúng chiêu?”
“Chẳng qua chỉ là tương kế tựu kế mà thôi,” Thính Trúc nhanh chóng quan sát bốn phía, thấy không ai có thể nghe được cuộc đối thoại của họ mới tiếp tục, “Trước đó nô tì đã cảm thấy vị Thiến uyển nghi này không phải người đơn giản, mới vào cung được mấy ngày đã được tấn phong rồi.”
Trang Lạc Yên ngoảnh lại nhìn bảng hiệu trên cửa chính, ba chữ “Sướng Thiên lâu” viết thật mạnh mẽ hào sảng, do chính tay Thành Tuyên đế viết tặng, hôm nay chủ nhân tòa lầu đã đổi người, bảng tên lại vẫn treo ở đó.
Đây cũng là điều đáng cười nhất từ cái được gọi là sủng ái của Đế vương.
Ngồi trên kiệu, nghe thái giám hô một tiếng “Lên” dài, đoàn người Trang Lạc Yên cách Sướng Thiên lâu ngày càng xa, lần thứ hai quay đầu, chỉ lờ mờ thấy một vạt trúc xanh biếc.
“Đứng lại!”
Hôm nay trong hoàng cung đã không còn nhiều người có thể chặn kiệu Trang Lạc Yên, ngay cả người của Hoàng hậu đến trước mặt nàng cũng rất khách khí, đột nhiên bị chặn đường, Trang Lạc Yên lại cảm thấy là lạ.
Hơi cong khóe miệng quan sát người phía trước, Trang Lạc Yên nghiêng đầu hỏi: “Đây chăng phải là nhị hoàng tử đó sao? Bổn cung nghe nói nhị hoàng tử trong cung tu tập sách thánh hiền, sao lúc này lại có thời gian ra ngoài đi dạo?”
“Nếu không phải tại độc phụ là ngươi, sao ta lại bị phụ hoàng trách cứ?” Nhị hoàng tử chỉ tay vào Trang Lạc Yên đang ngồi trên kiệu cao, “Bọn họ trước đây nói không sai chút nào, ngươi chính là hồ ly tinh.”
Thân là một hậu phi bị người mắng là hồ ly tinh, liệu có phải là lời khen dành cho nàng không nhỉ? Song, trong hậu cung này, ngoài chính cung Hoàng hậu, có ai không phải hồ ly tinh? Lẽ nào phi tần khác thì cao quý hơn nàng? Đều là phận tranh chồng người ả thôi.
“Xem ra gần đây nhị hoàng tử chép sách cũng không có lợi ích gì.” Trang Lạc Yên vẫy tay để thái giám hạ kiệu, bước tới cách nhị hoàng tử một quãng ngắn, hạ giọng nói, “Hay là, tất cả những điều này đều do Hồ lương nghi dạy cậu?” Vừa nói, nét mặt nàng vừa lộ vẻ ôn hòa của người trên dành cho bậc con cháu, vươn tay định sờ đầu nhị hoàng tử.
“Nói bậy! Ngươi đừng có nghĩ hại Ninh mẫu phi nữa, đồ độc phụ này!” Nhị hoàng tử ngay lập tức đổi sắc mặt, gạt mạnh tay Trang Lạc Yên ra.
Một tiếng động thanh thúy vang lên, chiếc vòng tay phi thúy màu bích lục đập vào tảng đá, vỡ thành hai nửa.
“Ôi trời, nương nương, đây là chiếc vòng Hoàng thượng mới ban cho nương nương mấy hôm trước, người còn nói nương nương đeo rất đẹp mà,” Thính Trúc lo lắng nhặt mảnh vòng vỡ lên, cẩn thận lấy khăn tay gói lại, “Biết làm sao bây giờ?”
Nhị hoàng tử nghe Thính Trúc nói vậy, ánh mắt thoáng lộ vẻ sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt như cười như không của Trang Lạc Yên, lửa giận lại vượt qua sợ sệt, cậu ta hừ một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một cái vòng tay, vỡ thì đã làm sao?!” Nói xong, lại chỉ vào Trang Lạc Yên, “Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Hạ lời thù hận xong, nhị hoàng tử vội quay đầu bỏ đi, không nhìn thấy nụ cười càng lúc càng dịu dàng trên mặt Trang Lạc Yên.
“Nương nương…” Vân Tịch bước lên, lo lắng nhìn theo bóng dáng nhị hoàng tử, nay số hoàng tử của Hoàng thượng không nhiều, nhị hoàng tử lại ầm ĩ lên như vậy, lỡ để Hoàng thượng khó chịu với chủ tử thì phải làm sao?
Trang Lạc Yên khẽ cười thành tiếng: “Trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi.”
Nàng không phải một người thiện lương nhân từ đến mức chỉ vì đối phương là trẻ con mà mặc nó làm bậy, ở nơi này làm gì có trẻ con đúng nghĩa, trẻ con đúng nghĩa ở đây sẽ không sống thoải mái nổi, thậm chí là không sống nổi đâu.
Ngày hôm sau, khi tin nhị hoàng tử lại cố tình gây sự với Trang Lạc Yên đã lan truyền khắp hậu cung, Hoàng đế lại lật thẻ bài cung Hi Hòa, mọi người đều chờ xem thái độ của Hoàng đế trước chuyện này.
Nửa đêm đọc sách, người đẹp châm hương, loại sự tình này không có vấn đề gì với Trang Lạc Yên. Sau khi cùng Hoàng đế vui vẻ trên giường, Trang Lạc Yên lười nhác nằm dài, để mặc móng vuốt của Hoàng đế nhẹ nhàng xoa bóp bên hông mình: “Hoàng thượng, sang bên phải một chút, chỗ đó đau lắm.”
Phong Cẩn rất nghe lời dời tay sang phải, nhè nhẹ xoa bóp cho Trang Lạc Yên, nhưng mới được vài cái, bàn tay lại di chuyển đến chỗ không nên sờ.
“Hoàng thượng, chỗ đó thiếp không có vấn đề gì mà.” Trang Lạc Yên cong mắt nhìn Hoàng đế, đè lại bàn tay hư hỏng, vươn một ngón nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương, ánh mắt đong đưa lưu luyến, “Hoàng thượng, tay người không ngoan nhé.”
“Trẫm không chỉ có tay không ngoan…” Phong Cẩn cầm bàn tay không chịu yên bên môi mình, đặt vào miệng cắn khẽ một cái.
Chăn êm đệm ấm, ngày lành cảnh đẹp, không làm chuyện vui của nhân sinh, chẳng phải lãng phí lắm ư?
Kết thúc lần vận động tiêu hao năng lượng lần thứ hai, Trang Lạc Yên nằm ghé bên ngực Hoàng đế, nghe tiếng tim đập đều đặn, cố chống mắt xua đuổi cơn buồn ngủ đang đột kích.
“Trẫm nghe nói mấy ngày trước nhị hoàng tử vô lễ với nàng?” Trong màn đêm mờ ảo, Phong Cẩn chỉ thấy được những đường nét viền ngoài của đối phương, không thấy rõ cảm xúc trên gương mặt.
“Hoàng thượng sao lại biết ạ? Nhị hoàng tử vẫn còn là một đứa trẻ, ta chấp nhặt với cậu ấy làm gì.”
Nghe giọng điệu ngái ngủ mơ hồ của đối phương, thậm chí quên cả thân phận xưng “ta”, có lẽ nàng ấy đã buồn ngủ lắm rồi, Phong Cấn vỗ nhẹ lên lưng nàng, nói tiếp: “Nay nàng đã là hiền dung, thân phận mẹ đẻ của nó còn thấp hơn nàng, nếu vô lễ với nàng thì vẫn phải chịu phạt, nàng nói xem nên phạt thế nào?”
“Phạt gì chứ, nếu con… chúng ta…” Âm thanh vẳng ra càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng tắt hẳn, người nói đã ngủ mất rồi.
Phong Cẩn kéo người ấy vào lòng gần thêm chút nữa, tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng đối phương, trong đêm đen, ánh mắt càng trở nên thâm thúy.
Người trong hậu cung muốn xem kịch vui lại bị thất vọng lần thứ hai, sau khi Chiêu hiền dung thị tẩm, Hoàng thượng không trách cứ nhị hoàng tử, mà ân sủng dành cho Chiêu hiền dung cũng không thấy có gì thay đổi, khiến cho những người muốn nhân cơ hội này ra tay một phen lại phải ngờ vực không thôi.
Không lâu sau đó là sinh nhật Thục quý phi, hậu cung tất nhiên lại được một ngày náo nhiệt.
Hoàng hậu ngồi trong đình Linh Khê, nhìn đàn cá chép gấm bơi qua bơi lại trong hồ, vung tay rải thức ăn cho cá, tâm tình rất dễ chịu, nhìn đàn cá chen chúc đớp mồi, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Sau sinh nhật Thục quý phi không lâu là đến sinh nhật Chiêu hiền dung, không biết Hoàng thượng sẽ ban thưởng Chiêu hiền dung những gì đây.”
Hòa Ngọc bưng đĩa đựng thức ăn cho cá đứng một bên, nghe Hoàng hậu nói vậy bèn đáp: “Sinh nhật lần này của Thục quý phi tuy không long trọng như năm ngoái nhưng cũng rất đông vui, Hoàng thượng yêu thích Chiêu hiền dung như vậy, sinh nhật nàng ấy có lẽ sẽ không quá mức quạnh quẽ đâu ạ.”
“Năm ngoái Hoàng thượng tấn phân vị cho Chiêu hiền dung ở sinh nhật nàng ta, không biết năm nay…” Hoàng hậu không nói hết câu, nay số phi tần ở phân vị “phi” trở lên còn rất ít, Hoàng thượng vẫn không hề đả động đến việc này, song nhìn vào sủng ái của Hoàng thượng dành cho Chiêu hiền dung, có lẽ rất nhanh nàng ta sẽ lại được thăng phân vị.
Hoàng hậu đang cùng Hòa Ngọc trò chuyện, bỗng thấy một tên thái giám vội vã chạy tới.
“Có chuyện gì xảy ra?” Hoàng hậu phủi đám thức ăn cá trên tay xuống, quay đầu nhìn tên thái giám.
Thái giám hành lễ xong, vội nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vừa mới tới cung Cảnh Ương truyền khẩu dụ, nói nhị hoàng tử ngôn hành ngang ngược không có khuôn phép, muốn đưa nhị hoàng tử ra hành cung ở ngoại thành để giáo dưỡng, bảo Hoàng hậu nương nương người bố trí người phục vụ, giáo tập và sư phó cho nhị hoàng tử ạ.”
Hoàng thượng muốn đuổi nhị hoàng tử ra khỏi hoàng cung?
Một hoàng từ bị đuổi khỏi hoàng cung lại bị đổi sư phụ, sau này liệu còn tương lai gì?
“Ngươi biết nguyên nhân vì sao không?” Nàng thân làm người đứng đầu hậu cung, nhị hoàng tử là hoàng tự, Hoàng thượng làm như vậy, theo lý, nàng nên tới khuyên can vài câu nhưng trước khi biết rõ sự tình, nàng vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.
“Nô tài nghe nói là do nhị hoàng tử vô lễ trước ngự giá, khiến cho Hoàng thượng giận dữ” Tiểu thái giám lau mồ hôi trên trán, tiếp tục, “Nô tài còn nghe nói, lúc ấy còn có vài vị quý chủ tử ở đó, Tương quý tần không cẩn thận nhắc tới hồ sen cạnh cung Hi Hòa, nhị hoàng tử liền làm ầm lên.”
“Lúc đó Chiêu hiền dung có mặt không?” Hoàng hậu suy nghĩ một chút, hỏi tiếp.
“Lúc đó Hoàng thượng và mấy vị quý chủ tử chỉ tình cờ gặp, Chiêu hiền dung nương nương không có mặt ạ.”
Tương thị không qua lại nhiều với Trang Lạc Yên, việc này có lẽ là trùng hợp, hành vi của nhị hoàng tử như vậy, khó trách Hoàng thượng không thích.
“Nếu đã vậy, các ngươi đi thu xếp cẩn thận đi.” Hoàng hậu tiện thể phân phó một câu, đứng dậy đi về phía cung Kiền Chính.
“Hiền quý phi thật có bản lĩnh, trong một thời gian ngắn đã khiến một hoàng tử cũng coi như có chút đầu óc biến thành một kẻ vô dụng chỉ biết hành động nóng nảy ngốc nghếch như vậy,” Hoàng hậu vịn tay Hòa Ngọc, cảm khái nói, “Ngay đến bổn cung cũng phải bội phục nàng ta.”
Hòa Ngọc quan sát sắc mặt Hoàng hậu một lát mới nói: “Chắc là vì ngày xưa có Hồ lương nghi dạy bảo, nhị hoàng tử mới biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nay Hồ thị bị phế, bản tính của nhị hoàng tử liền lộ ra.”
“Có thể khiến cho bản tính của một người lộ ra nhanh như vậy, cũng là bản lĩnh.” Hoàng hậu cười cười, tiếp tục bước đi.
Trong cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên nghe được chuyện về nhị hoàng tử, mỉm cười nói: “Thật là đáng tiếc.”
Thính Trúc thay bó hoa trong bình ngọc, nói: “Tính tình nhị hoàng tử có hơi nóng nảy, hi vọng cuộc sống ở hành cung sẽ giúp tính tình hoàng tử ôn hòa hơn.”
“Tấm lòng thương con của Hoàng thượng, có lẽ nhị hoàng tử hiểu được.” Trang Lạc Yên chỉ cười cười, nhấc bút phác họa một bức tranh.
Trên bức tranh là một nhóc con mũm mĩm ôm con cá chép đỏ, mặt tròn xoe, mặc cái yếm hồng hồng, thoạt nhìn ngây thơ và đáng yêu vô cùng.
Nhóc “đầu gấu” à, đừng tưởng ỷ mình tuổi nhỏ thì ta sẽ không dạy cho nhóc một bài học nhé!
Vẽ nét cuối cùng cho bức tranh, nụ cười trên mặt Trang Lạc Yên càng thêm xán lạn.
***
Thẻ bài đại biểu cho thân phận của Trang Lạc Yên từ chất liệu gỗ đã sớm được thay bằng chất liệu bạch ngọc, chất liệu thay đối cũng là lúc địa vị ở trong cung của nàng thăng lên.
Ông thái giám già phụ trách làm thẻ bài của điện Trung Tỉnh nhận miếng thủy bạch ngọc cấp trên chuyển cho, vuốt ve mặt ngọc nhẵn nhụi, cảm khái: “Trong thời gian ngắn như vậy đã đổi từ cẩm thạch lên thủy bạch ngọc, vị này quả thật được sủng ái đứng đầu hậu cung rồi?”
“Thủy bạch ngọc, đây chẳng phải chất liệu dành cho phân vị chiêu dung trở lên sao ạ?” Đồ đệ của ông lão hơi kinh ngạc, “Chẳng lẽ hậu cung lại có vị nương nương nào sắp được tấn phong lên phi ạ?”
“Ngoại trừ vị kia, còn ai có bản lĩnh này?” Ông thái giám già hất cằm về một hướng, thấy cậu đồ đệ còn muốn hỏi nữa, bèn sầm mặt mắng, “Tò mò mấy thứ này làm gì, không mau làm việc đi.”
“Mấy ngày nay, bổn cung cứ cảm thấy, hậu cung càng ngày càng vắng vẻ.” Thục quý phi ngồi tựa bên tay vịn hành lang màu son, thờ ơ nhìn khu vườn nhuộm đẫm sắc thu, “Không biết người trong hậu cung thay đổi hay lòng bổn cung thay đổi nữa.”
“Sao tỉ tỉ lại đột nhiên cảm khái mấy thứ này?” Tô tu nghi bóc quả long nhãn, cũng không để ý lắm, “Theo ta thấy, là người trong cung ít đi đấy, chỉ vì người nào đó, hậu cung này càng lúc càng ngột ngạt rối loạn.”
Tô tu nghi vừa nói đến đây, chợt nghe phía sau vang lên một thanh âm êm tai.
“Tần thiếp ra mắt Thục quý phi nương nương, ra mắt Tô tu nghi.”
“Ái chà, chẳng phải Thiến uyển nghi của Sướng Thiên lâu đó ư?” Tô tu nghi ném quả nhãn đang bóc dở qua một bên, thò tay vào chậu nước cung nữ mới dâng, vừa rửa tay vừa nói, “Mấy hôm trước còn thấy mẩn đỏ trên mặt nàng trông thật đáng sợ, lúc này đã trở lại dáng vẻ như đóa hoa mới hé, xem ra nàng khôi phục tốt lắm nhỉ?”
“Đa tạ nương nương quan tâm, các thái y của Thái y viện quả có y thuật thần tiên, tần thiếp đã không sao, huống chi ngày mai là sinh nhật Chiêu hiền dung nương nương, sao tần thiếp có thể vắng mặt được ạ?”
“Nói như vậy, sinh nhật Thục quý phi thì nàng có thể vắng mặt à?” Tô tu nghi hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dáng mờ mịt như không hiểu của Thiến uyển nghi, quay ngoắt đi cất cao giọng, “Phải chăng, trong lòng nàng, Thục quý phi nương nương không tôn quý bằng Chiêu hiền dung?”
“Thôi được rồi, đều là tỉ muội hầu hạ Hoàng thượng có cái gì tôn quý hay không tôn quý?” Thục quý phi liềc nhìn Thiến uyển nghi đang muốn biện giải, “Thiến uyển nghi không đến sinh nhật bổn cung, chắc là vì thân mình còn chưa khỏe, hôm nay đã bình phục, tất nhiên nên tới chúc mừng sinh nhật Chiêu hiền dung.”
“Nương nương minh giám,” Thiến uyển nghi cúi người thi lễ với Thục quý phi, “Tần thiếp tuyệt không có ý mạo phạm nương nương ạ.”
Thục quý phi tỉ mỉ nhìn Thiến uyển nghi một lượt môi nở nụ cười dịu dàng: “Được rồi, bổn cung biết, nàng đi xuống đi.”
Nhìn Thiến uyển nghi đi xa dần, Tô tu nghi không cam lòng hỏi: “Tỉ tỉ, sao tỉ lại để nàng ta đi?”
“Không để nàng ta đi, chẳng lẽ bổn cung lại phạt nàng ta?” Nụ cười trên môi Thục quý phi thoắt cái đã biến mất, “Chưa nói nay nàng ta cũng chiếm được vài phần tình cảm của Hoàng thượng, chỉ nói bổn cung lấy lý do gì phạt nàng ta đây, bởi vì nàng ta muốn đi dự tiệc mừng sinh nhật Trang Lạc Yên?”
Không đợi Tô tu nghi mở miệng, Thục quý phi cười lạnh một tiếng: “Muội cho là Trang Lạc Yên nay vẫn còn là Trang Lạc Yên năm xưa, thử nhìn xem thái độ của Hoàng hậu và Hiền quý phi đối với nàng ta ra sao, muội sẽ hiểu ngay trong lòng Hoàng thượng, nàng ta chiếm vị trí nào.”
“Nhưng tỉ tỉ là người được sủng ái nhất hậu cung, cần gì phải nhường nàng ta?” Tô tu nghi vẫn không chịu cam tâm, “Trang Lạc Yên đã là cái gì.”
“Được sủng ái nhất?” Ánh mắt Thục quý phi thoáng sẫm lại, rồi nhanh chóng cười nhạt một tiếng, “Có lẽ vậy.”
Chỉ có nàng biết, giờ đây Hoàng thượng đối với nàng đã không còn như xưa.
Hai người ngồi chưa được bao lâu, lại thấy một đoàn người từ xa đi về phía này, đợi đến gần mới phát hiện, đó chính là đối tượng họ vừa nhắc đến, Chiêu hiền dung.
Chào hỏi nhau xong, Trang Lạc Yên ngồi xuống bên tay phải Thục quý phi, nhìn những cây cột màu son trên hành lang uốn khúc, mỉm cười im lặng.
“Ngày mai là sinh nhật Chiêu hiền dung rồi, sao vẫn còn thời gian đi dạo?” Thục quý phi lười biếng liếc mắt nhìn Trang Lạc Yên một cái, đối phương mặc váy dài bằng tơ mềm thêu hoa văn chim, màu sắc không rực rỡ, kiểu dáng không nổi bật nhưng vẫn cho người nhìn một cảm giác tinh tế.
“Tuy là sinh nhật tần thiếp nhưng bởi có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp chỉ là một người rảnh rỗi thôi ạ.” Trang Lạc Yên lộ một nụ cười thật lòng, “Hoàng hậu nương nương còn nói, gần đây sức khỏe tần thiếp kém đi, phải chăm chỉ ra ngoài đi dạo mới tốt.”
Trước đêm sinh nhật nói sức khỏe đối phương kém, cần chịu khó ra ngoài đi lại, Hoàng hậu thật đúng là quan tâm đến các phi tần hậu cung, chẳng kiêng nể gì.
Thục quý phi nhìn Trang Lạc Yên vẫn cười ngây thơ, thầm nghĩ, lẽ nào Hoàng thượng thích chính là nét ngây ngô không hiểu sự đời của nàng ta?
Trang Lạc Yên làm như không thấy ánh mắt quan sát của Thục quý phi, giữ nụ cười ôn hòa trên môi.
Tô tu nghi nhìn bộ dáng này của nàng, ánh mắt biến đổi liên tục, song lần này không dám cố tình nói ra những lời khiến đối phương khó chịu, đúng là hiếm thấy nàng ta chịu nhẫn nhịn như lúc này.
“Hoàng thượng giá lâm.”
Trang Lạc Yên đứng lên, thấy Hoàng đế đã thay bộ long bào lên triều, mặc một bộ áo bào thêu tường long bằng chỉ vàng xứ Thục, đầu đội kim quan chạm cửu long hàm châu, trông đã bớt khí thế vương giả so với lúc mặc long bào.
Ba người hành lễ, Hoàng đế tiến đến đỡ Thục quý phi và Trang Lạc Yên lên: “Ba vị ái phi sao lại tụ một chỗ thế này, trẫm ít khi thấy các nàng ngồi cùng nhau.”
“Hoàng thượng bận rộn chính vụ, đâu cần quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này ạ.” Thục quý phi tiếp nhận tách trà cung nữ dâng lên, tự đưa tới tay Hoàng dế, “Không ngờ lại được gặp Hoàng thượng ở đây.”
Hoàng đế uống một ngụm trà rồi đặt tách sang một bên: “Ái phi nói như thể trẫm cả ngày chỉ biết vùi đầu vào chính vụ vậy.”
“Hoàng thượng trăm công nghìn việc, đây là phúc của thiên hạ lê dân.” Thục quý phi cười tiếp lời.
Trang Lạc Yên lẳng lặng ngồi nhìn Hoàng đế và Thục quý phi qua lại nói chuyện, nàng tinh tế phát hiện, vị Thục quý phi này hình như có chút tình cảm thật lòng với Hoàng đế.
Một người thông tuệ như Thục quý phi lại có tâm tư như thế, đúng là khiến nàng bất ngờ.
Phải chăng, hễ là phụ nữ, sống chung một thời gian dài sẽ khó tránh khỏi rung động với một người?
Chỉ là, đàn ông lại hoàn toàn tương phản với phụ nữ, thời gian sẽ khiến một người từ có tình cảm dần chuyển thành trà cũ chẳng còn mùi vị, chỉ muốn lập tức đổi trà mới.
“Ái phi đang suy nghĩ gì mà trầm ngâm thế?”
Trang Lạc Yên nghe được Hoàng đế hỏi, ngẩng đầu cười với hắn: ”Tần thiếp chỉ đang nghĩ đến lá trà thôi ạ.”
“Mấy hôm trước điện Trung Tỉnh có nhập trà mới, nếu nàng thích thì cho người tới lấy là được.” Phong Cẩn bật cười, “Trẫm đoán nàng không phải đang nghĩ đến những thứ này.”
“Hoàng thượng đã nói không phải, tần thiếp tất nhiên sẽ nói không phải rồi ạ,” Trang Lạc Yên hơi nghiêng đầu, như là trong lúc không tự chủ đã để lộ sự hờn dỗi và thân mật, “Dù gì Hoàng thượng chính là tất cả của thiếp, nói thế nào cũng đúng.”
Phong Cẩn đứng dậy, đi tới bên cạnh Trang Lạc Yên, ngồi xuống, cầm lấy tay nàng: “Lời này trẫm thấy rất dễ nghe.”
Trang Lạc Yên lại ngẩng lên, cùng Hoàng đế bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương tràn đầy ý cười, trong mắt nàng cũng nhuốm màu vui vẻ.
Chỉ là, ai biết được thật giả?
Thục quý phi nhìn bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, gương mặt vẫn tươi cười mà sao lại cảm thấy lạnh lẽo đến thế?
Tối đó, khi mọi người còn tưởng Hoàng đế tình cờ gặp Thục quý phi và Chiêu hiền dung ở ngự hoa viên sẽ tới cung An Thanh thì có tin truyền ra, Hoàng thượng tới cung Hi Hòa của Chiêu hiền dung.
***
Thục quý phi nhiều năm nổi bật nhất cung hôm nay lần đầu tiên trở thành đối tượng chê cười của phi tần, ai cũng thế thôi, thấy đối thủ được sủng ái nhiều năm luôn đứng trên đầu mình đột nhiên chẳng còn cao xa như vậy thì đều không nhịn được mà bộc lộ ghen ghét trong lòng ra mặt.
“Từ sau lần bị Hồ lương nghi đánh trọng thương, địa vị của Chiêu hiền dung trong lòng Hoàng thượng hình như ngày càng nặng hơn,” Hiền quý phi cảm khái, “Hậu cung thiếu một Hồ thị được sủng ái lại thêm một Trang thị lọt vào mắt Hoàng thượng, điều này có gì khác biệt đối với một người chỉ có thể dựa vào thâm niên ở trong cung sống mòn mỏi từng ngày như bổn cung đâu?” Nàng nhìn dung nhan trong gương, tuy đường nét vẫn như xưa nhưng rốt cuộc vẫn không thể tươi trẻ như những phi tần mới vào cung.
“Nương nương đâu phải chỉ dựa vào thâm niên, nô tì thấy Hoàng thượng rất tín nhiệm người, nếu không, sao Hoàng thượng lại giao tất cả các hoàng tử cho người nuôi dạy?” Cung nữ đang hầu hạ cài trâm hoa cho Hiền quý phi bèn nói, “Các chủ tử khác trong cung đâu có được vinh dự này.”
Hiền quý phi nghe nói thế, cười cười, hiển nhiên những lời này rất hợp ý nàng, bèn vui vẻ thưởng cho cung nữ kia rồi đứng lên sửa bộ diêu trên tóc. Nữ tử ở trong hậu cung sớm muộn đều sẽ có ngày già đi, có một đứa con bên mình mới là chỗ dựa sau cùng,
“Đi thôi, tối nay có tiệc mừng sinh nhật Chiêu hiền dung, ngay cả Hoàng thượng cũng tới, bổn cung cũng không thể đến trễ.” Hiền quý phi tủm tỉm cười nói, “Chiêu hiền dung muội muội là người rộng lượng, nhưng bổn cung cũng không nên bê trễ mới phải.”
Là nhân vật chính của buổi tiệc, Trang Lạc Yên dĩ nhiên sẽ trang điểm lộng lẫy một phen, váy áo diễm lệ, trâm vàng túi thơm, mỗi vật đều do điện Trung Tỉnh tuyển chọn tỉ mỉ, từng món đều có hoa văn cát tường, đủ thấy người của điện Trung Tỉnh lần này dốc bao nhiêu tinh lực.
Tỉ mỉ vẽ mày, Trang Lạc Yên không cố ý để mình nhạt nhòa đêm nay, nữ tử lúc còn trẻ có thể điểm trang lộng lẫy thì cứ làm, đợi đến tuổi có tô son trát phấn nhiều cũng không được như những nữ tử trẻ tuổi thì mới dùng đến chiêu chững chạc đoan nghiêm, nếu còn trẻ đã chững chạc đoan nghiêm, đến lúc có tuổi muốn thành nặng nề u ám hay sao?
Đặt bút kẻ mày xuống, nhìn lại cặp lông mày được tô vẽ rất duyên dáng, Trang Lạc Yên hài lòng gật đầu, đứng dậy đến trước tấm gương lớn soi toàn thân, sau đó mới đưa tay cho Thính Trúc: “Đi thôi.”
Ra khỏi cung Hi Hòa, đi qua hành lang cửu khúc, cắt ngang Mai Hương Lạc Tuyết viên, lại qua một cung đạo màu son khá dài, thấy cung nữ thái giám ven đường hành lễ tránh đường cho mình, Trang Lạc Yên bình thản ngồi trên kiệu, đến tận khi kiệu dừng trước cửa cung Cảnh Ương.
Hòa Ngọc đang đợi ở cửa, thấy Trang Lạc Yên đi tới bèn tươi cười tiến lại gần, hành lễ với nàng: “Chiêu hiền dung nương nương đã tới, Hoàng hậu nương nương đang chờ người, mời theo nô tì vào.”
“Làm phiền Hòa Ngọc cô cô rồi.” Trang Lạc Yên cười cười với Hòa Ngọc, cùng bước qua bậc cửa, những cung nữ thái giám phía sau vội đi theo.
Cách đó không xa, đoàn người Thục quý phi và Nhu phi vừa tới, nhìn thấy cảnh vừa rồi, Nhu phi cười nửa miệng: “Hoàng hậu nương nương thật là từ ái.”
Thục quý phi lạnh lùng liếc nhìn Nhu phi, nhếch miệng không nói gì.
Nhu phi dời mắt, nàng không muốn nhìn cái vẻ “đã biết trước” của Thục quý phi, như thể nàng ta đã nhìn thấu bản chất của mọi người trong cung này rồi vậy. Nếu thật sự lợi hại như vậy, vì sao vẫn chỉ là sủng phi mà không thể đoạt được độc sủng của Hoàng đế? Ngay cả Trang Lạc Yên tiến cung muộn hơn cũng đã vượt mặt nàng ta, nhận được đãi ngộ đặc thù của Hoàng hậu, sinh nhật năm nay Thục quý phi đâu có được đại cung nữ thân cận của Hoàng hậu là Hòa Ngọc đón ở cửa đâu.
Phòng trong, Trang Lạc Yên hành lễ với Hoàng hậu xong, Hoàng hậu liền tự tay đeo cho nàng một chiếc vòng tay bằng ngọc Dương chi(*), các phi tần khác cũng tới nói lời chúc mừng.
(*) Ngọc Dương chi: Một loại ngọc thượng phẩm màu trắng mờ (màu mỡ dê).
Vừa mới ngồi xuống, lại thấy Thục quý phi và Nhu phi cùng đi vào, mọi người trong phòng đều sững sờ, hai vị này không thường xuyên qua lại, sao hôm nay lại đến cùng nhau nhỉ?
Mà vị Tô tu nghi thường theo đuôi Thục quý phi không thấy đâu?
Lại một phen chào hỏi lẫn nhau, lần thứ hai ngồi xuống, Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng còn vài tấu chương cần xem xét, trước đã sai người tới báo, nói yến tiệc cứ bắt đầu đúng giờ, vậy chúng ta không cần đợi, lúc này khai yến thôi.”
Hoàng hậu đã lên tiếng, ai dám phản đối. Sân trong của cung Cảnh Ương không nhỏ, xếp bàn cho các phi tần lại thêm một sân khấu bé vẫn không thấy chật chội.
Màn đầu tiên là “Ma Cô hiến thọ”, Trang Lạc Yên tươi cười xem xong, chỉ tùy tiện chọn vài khúc mang ngụ ý điềm lành, rồi mời Hoàng hậu và các phi tần chọn.
“Lúc còn nhỏ, bổn cung thích nhất là xem những vở diễn náo nhiệt, luôn cảm thấy càng náo nhiệt càng thú vị, nay thì ngược lại, chỉ yêu những vở hí kịch nhẹ nhàng chút.” Hoàng hậu thả xiên bạc trong tay xuống, miếng lê tiến cống lẻ loi rơi vào trong đĩa.
“Mấy năm nay tần thiếp cũng thích những thứ an tĩnh,” Hiền quý phi cười cười tiếp lời, “Những thứ náo nhiệt ồn ào, chắc là mấy vị muội muội trẻ tuổi mới thích.”
Nếu như bình thường, Trang Lạc Yên sẽ không tiếp loại chuyện này, nhưng giờ là yến tiệc sinh nhật của nàng, nàng không thể không lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương và Hiền quý phi nương nương giỏi hơn tần thiếp nhiều, tần thiếp từ nhỏ đã không hiểu mấy thứ như hí kịch này, tính tình tần thiếp nóng nảy, không nghe được những điệu chậm rãi, chỉ muốn một lúc nghe xong toàn bộ câu chuyện thôi.”
“Tính tình Chiêu hiền dung thẳng thắn, không thích nghe hí cũng là chuyện thường tình.” Nhu phi cắm xiên bạc vào một quả vải đã lột vỏ bỏ hạt, “Nhưng mặc dù không thích nghe thì vẫn hiểu được mới phải chứ?”
Trang Lạc Yên cười cười, nghiêng mắt nhìn Nhu phi: “Nhu phi nưong nương đánh giá cao tần thiếp rồi, tần thiếp còn thua xa nương nương.”
Những người có mặt ở đây ai chẳng biết, Nhu phi từng nhiều lần gây khó dễ cho Chiêu hiền dung, lúc này hai người đối đáp nhau đầy ẩn ý, tất nhiên không ai ngốc nghếch xen miệng.
“Ái phi thua ai?”
Một giọng nam trầm từ ngoài truyền vào, những người mải xem trò vui đều đứng lên hành lễ.
Phong Cẩn bước đến đỡ Hoàng hậu đứng dậy, sau đó lại nâng Trang Lạc Yên đứng phía sau Hoàng hậu lên, mới mở miệng nói: “Hôm nay là tiệc mừng sinh nhật Chiêu hiền dung, mọi người không cần đa lễ, tất cả ngồi xuống đi.”
“Từ trước trẫm đã biết nàng không thích nghe hí kịch, vậy nên có sai người chuẩn bị mấy trò xiếc vui.” Phong Cẩn phất tay, các đào kép trên sân khấu đều lui xuống, sau lại thấy có mấy nghệ nhân diễn xiếc đi lên.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên mỉm cười như đang cố gắng đè nén hạnh phúc trong lòng, quỳ gối định hành lễ với Hoàng đế, bị đối phương kéo dậy, cầm lấy hai tay.
“Hôm nay là sinh nhật nàng, sao cứ quỳ tới quỳ lui như thế.” Kéo Trang Lạc Yên ngồi xuống ghế dưới bên phải mình, Phong Cẩn nhìn sang Hoàng hậu đang ngồi bên trái. “Vừa rồi trẫm nghe Chiêu hiền dung nói mình thua xa Nhu phi, có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là hai muội muội khiêm nhường với nhau thôi ạ.” Hoàng hậu liếc nhìn Nhu phi và Trang Lạc Yên, cười nói “Xưa nay Chiêu hiền dung luôn khiêm tốn, Hoàng thượng cũng biết đấy.”
Khiêm tốn?
Phong Cẩn nhớ đến những lần Trang Lạc Yên cố nghĩ cách để được mình khen đôi câu, đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà cái kiểu không biết xẩu hổ không biết sĩ diện của nàng ấy chỉ bộc lộ trước mặt mình, nếu không các phi tần khác sẽ rất kinh ngạc, vì sao hắn lại sủng ái Chiêu hiền dung? Loại chuyện mất mặt này, đối với một Đế vương mà nói, không lộ ra thì tốt hơn.
“Hoàng hậu nói có lý, Chiêu hiền dung và Nhu phi tất nhiên giống nhau.” Phong Cẩn cười cười, thoáng liếc nhìn gương mặt đã hơi cứng lại vì xấu hổ của Trang Lạc Yên, vui vẻ nói, “Sao chỉ mới bày hoa quả, những thứ khác dâu?”
“Thiếp đã định cho trình đồ ăn nhưng Chiêu hiền dung nói muốn chờ thêm một lát, thiếp liền bảo người bên Thượng Thực cục đợi thêm.” Hoàng hậu cười giải thích, “Hoàng thượng tới không muộn lắm, bây giờ cho dâng đồ ăn cũng vừa lúc.” Nói xong liền quay sang gọi người cho dâng đồ ăn.
Từng món ăn tinh xảo được bày lên bàn, Phong Cẩn rất vui vẻ uống vài chén rượu rồi chỉ nâng chén nhìn các phi tần ngồi trong sân.
Nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống người Trang Lạc Yên, thấy nàng đang cúi đầu ăn canh, chợt nhớ tới buổi tối hôm trước, nửa đêm Trang Lạc Yên bỗng dưng giật mình kêu lên trong mơ: “Hoàng thượng…” đầy sợ hãi, nước mắt chảy dài.
Hắn chưa từng tận mắt thấy phi tần khác gặp ác mộng, mà các phi tần khác khi ngủ cùng hắn đều nằm rất nghiêm chỉnh, thậm chí cả đêm đều không dám động đậy, không như vị Chiêu hiền dung này, luôn luôn lén lút kéo tay hay sờ sờ vành tai hắn.
Nàng vẫn cho rằng lúc ấy hắn đang ngủ, vậy nên đến nay hắn cũng giả như mình ngủ say.
Có điều, một đêm trước, tâm tình sợ hãi kinh hoàng của nàng khi la lên “Hoàng thượng…” trong cơn mơ vẫn để lại chút vết tích trong lòng hắn.
Sáng hôm qua tỉnh dậy, nàng không nhớ rõ chuyện trong mơ, nhưng hắn lại ghi thật sâu trong lòng.
Có phải vì chưa một phi tần nào thất thố như thế trước hắn?
Như vừa nhớ tới điều gì, Phong Cẩn nhìn sang Hoàng hậu: “Vừa rồi Chiêu hiền dung nói thua Nhu phi, trẫm không hiểu nàng ấy có chỗ nào không bằng?”
Mọi người nghe nói thế, đều nhìn về phía Chiêu hiền dung và Nhu phi, ngay cả Nhu phi cũng bất giác quay sang nhìn Trang Lạc Yên.
Hoàng hậu thoáng thót mình, nàng và Hoàng đế là vợ chồng đã nhiều năm, một số thói quen của người nàng nắm rất rõ, những lời này không phải tiện miệng nói ra, song nàng không thể không tiếp lời: “Chẳng hay Hoàng thượng thấy có chỗ nào không bằng ạ?”
“Nhu phi đã ở phân vị phi, Chiêu hiền dung chỉ là một hiền dung, phân vị hơi kém chút.” Phong Cẩn đặt chén xuống, nói như thể đó chẳng phải chuyện gì lớn, “Nếu trẫm đã nói hai nàng như nhau, vậy thì cũng để Chiêu hiền dung tấn lên phân vị phi đi, phi tần ở phân vị phi còn hơi ít.”
Không phải phân vị phi còn thiếu người mà là còn thiếu Trang thị thì có!
Hoàng hậu cười nhạt trong lòng, nét tươi tỉnh trên mặt vẫn không hề thay đổi, giọng thật bình tĩnh: “Hoàng thượng nói phải ạ.”
Trang Lạc Yên hơi bất ngờ, Hoàng đế đơn giản nói một câu bâng quơ liền thăng cấp cho mình, sửng sốt một lát mới nhớ ra nên đứng dậy tạ ơn.
“Trẫm đã nói hôm nay là sinh nhật nàng, đừng hơi chút là quỳ như thế, trẫm đã sai Khâm Thiên giám chọn ngày lành, mùng Năm tháng sau sẽ cử hành lễ sắc phong.” Phong Cẩn cười cười, chỉ vào đĩa lưỡi vịt xào mật trước mặt, “Nàng thích món này, trẫm nhường phần mình cho nàng.”
Sắc mặt Nhu phi thoáng biến đổi, Hoàng thượng làm vậy là có ý gì? Là muốn nói cho người trong hậu cung biết, Trang Lạc Yên không thua kém nàng bất kỳ điểm gì ư? Sau ngày hôm nay, nàng còn mặt mũi nào nhìn người khác?
Đã khiến Khâm Thiêm giám chọn ngày, đâu phải tiện thể nhắc tới? Thục quý phi ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt Hoàng đế, thất thần nghĩ, dù lúc đi vào có nghe được điều gì thì người vẫn sẽ tìm được cơ hội tấn chức cho Trang Lạc Yên thôi, phải không?
Nhẹ chớp mắt một cái, Thục quý phi bình tĩnh nhìn Trang Lạc Yên ăn đĩa lưỡi vịt Hoàng đế ban cho, ánh mắt dần lạnh xuống.
Năm ấy nàng có thể đoạt được sủng ái của Hoàng đế, thì đến hôm nay, cũng sẽ không dễ dàng dể người khác cướp đi.
“Phải rồi, Thục quý phi, sao hôm nay không thấy Tô tu nghi đâu?” Hoàng hậu bất chợt hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Tô tu nghi không được khỏe, sợ lây bệnh cho mọi người nên không tới ạ.” Thục quý phi rũ mắt, để mình thoạt nhìn thật nhu hòa lại nghe lời, “Huống chi hôm nay là ngày lành của Chiêu muội muội, Tô tu nghi mang bệnh còn tới đây, chẳng phải điềm xấu sao?”
“Thục quý phi nương nương quá lo xa rồi.” Trang Lạc Yên lấy khăn tay lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Thục quý phi, hơi mỉm cười.
Thục quý phi ngẩng lên nhìn sang, cũng đáp lại Trang Lạc Yên một nụ cười dịu dàng.