-
Phần 1
1.
Thu Vận đôi mắt ngấn lệ, xông vào đại điện " Nương nương, nàng ta không biết điều."
"Có chuyện gì xảy ra?"
Ta bật cười, nâng tách trà lên thưởng thức
Thu Vận tính tình ngay thẳng, không chịu được thua thiệt, nhưng biết nghe lời.
Nếu không, ta thực sự không dám mang nàng vào cung với ta.
"Còn không phải vì vị nương nương “bạch nguyệt quang” kia, năm nay, nàng ta lấy hết toàn bộ gấm Huân Hoa." Thanh Đề sắc mặt không vui, tức giận nói.
Gấm Huân Hoa là cống phẩm.
Mấy năm qua phần lớn đều được đưa tới cung của ta.
Còn có một phần đưa sang cung Thái Hậu.
Năm nay, xem ra là phá lệ.
Ta nhấp miệng, thưởng thức Bích Loa Xuân.
Rủ mi mắt xuống, im lặng.
" Nương nương, chúng ta không làm gì, mặc kệ nàng cưỡi trên đầu trên cổ sao ?"
" Hoàng Thượng sủng ái nàng, bản cung đâu thể làm gì ?"
" Nương nương, nếu không, người nhượng bộ bệ hạ , bệ hạ nhất định sẽ ..."
" Thu Vận. " Ta thấp giọng quát lớn.
" Các ngươi lui xuống hết đi, bản cung mệt mỏi rồi. "
Nước mắt Thu Vận đảo quanh hốc mắt, ý thức được bản thân quá phận, nàng có chút luống cuống.
Thanh Đề lôi kéo lấy nàng ấy ra ngoài.
Đứng ở ngoài điện, "Ngươi, làm sao không có đầu óc như vậy, lại đâm dao vào vết thương lòng của nương nương thế."
Thu Vận sững sờ.
" Ta biết sai rồi, nhưng trước đây bệ hạ đối với nương nương vô vàn sủng ái, làm sao đột nhiên nói thay đổi liền thay đổi. "
"Thu Vận Thanh Đề? Trời nắng như vậy, sao các ngươi đứng ngoài điện? Là bởi vì chuyện gấm Huân Hoa nên bị Hoàng Hậu nương nương phạt phải không?"
Thanh Đề kéo Thu Vận quỳ xuống hành lễ, cung kính đáp:
" Hoàng hậu nương nương là chủ tử, nô tỳ là nha hoàn, chủ tử muốn nghỉ ngơi, chúng nô tỳ muốn tránh xa một chút để người thanh tịnh. "
" Cái gì nha hoàn với chủ tử, mọi người đều bình đẳng với nhau. "
Thanh Đề toát mồ hôi lạnh, khiếp sợ ngước mắt lên.
Mặc dù cũng đã nghe nhiều tin đồn về vị quý phi này, nhưng gặp mặt, nghe nàng ta nói thì đây là lần đầu tiên.
Trên địa bàn của Hoàng Thượng, hô to người người bình đẳng.
Nàng ta có phải ngại sống quá lâu rồi không ?
2.
" Ta đi tìm Hoàng hậu nương nương nói rõ ràng. "
Dứt lời, Lâm Cẩm Sắt xông vào trong điện.
Thanh Đề giật mình, nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, lảo đảo sau lưng nàng ta đi vào.
Lâm Cẩm Sắt kiêu ngạo hếch cằm, lớn tiếng nói: " Hoàng hậu nương nương, gấm Huân Hoa là ta muốn lấy, không có quan hệ gì với Thanh Đề Thu Vận, ngươi đừng phạt các nàng. "
Ta: 「?」
" Lại nói rồi, ngươi chỉ đầu thai tốt hơn các nàng thôi, dựa vào đâu mà bắt nạt người khác. "
Ta: 「??」
Lâm Cẩm Sắt càng nói càng hăng: "Mấy người cổ đại thượng đẳng thật đáng ghét !"
Ta: 「???」
Đây chính là quý phi được sủng ái nhất của Hoang thượng ư.
Không thể không nói sở thích của Hoàng thượng kì quái thật đấy.
" Quý phi, không ai dạy ngươi quy củ trong cung à ?"
Lâm Cẩm Sắt nhướng mày, đắc ý nói " Bệ hạ nói rồi, ta không cần học quy củ. "
Tốt, hay cho một câu không cần học quy củ.
Ta tự giễu cười cười.
Khi Hoàng thượng vẫn còn là Hoàng tử, hắn cũng từng nói với ta, ở trước mặt hắn, không cần quan tâm nhiều quy củ.
" Nương nương ……" Thanh Đề bất an lên tiếng " Nô tỳ tắc trách không ngăn được quý phi. "
Ta phất phất tay, không trách nàng.
Lâm Cẩm Sắt muốn vào, ai cũng không ngăn cản được.
"Quý phi hôm nay đến đây tìm bản cung, không biết có chuyện gì ?"
Lâm Cẩm Sắt chỉ vào Thanh Đề cùng Thu Vận
" Nương nương, trong cung ta thiếu hai cung nữ làm việc vặt, ta thấy các nàng rất tốt. Nương nương tâm địa nhân hậu, chuyển các nàng sang chỗ ta đi. "
Trong cung, không ai là không biết, Thanh Đề cùng Thu Vận là hai tâm phúc của ta.
Lâm Cẩm Sắt đây là tới cửa khiêu khích ?
" Quý phi nương nương trong cung thiếu người, có thể đi tìm bệ hạ."
" Ta muốn Thanh Đề cùng Thu Vận. " Lâm Cẩm Sắt không chịu bỏ qua.
" Các nàng là bởi vì ta mới bị ngươi trách phạt, ta sẽ không để các nàng bị ngươi hành hạ đâu. "
Bầu không khí giằng co căng thẳng.
Một giọng nói thanh lãnh từ xa vang lên " Các ngươi đang làm cái gì ?"
" Bệ hạ. " Lâm Cẩm Sắt trong nháy mắt, vành mắt lập tức liền đỏ rồi, nàng ta hướng tới người mặc Long bào mà sà vào.
Hoàng thượng đến bên nàng ấy, quan tâm hỏi.
" Vì sao ái phi khóc ? Nàng chịu ủy khuất gì sao ?"
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua ta, hơi có chút chột dạ.
Sau đó, ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Lâm Cẩm Sắt.
" Ái phi nói cho trẫm, trẫm nhất định làm chủ cho nàng, bất kể người nào khi dễ nàng đều phải chịu tội. "
"Là Hoàng hậu nương nương, nàng ỷ vào ……"
Lâm Cẩm Sắt liếc ta một cái, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Đều là ta sai, là ta làm Hoàng hậu nương nương không vui. "
【 Thật là phiền! Nàng ta khóc giả trân quá rồi đó! 】
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
Ta có chút kinh ngạc nhìn về phía Hoàng thượng.
Hắn rõ ràng không có mở miệng!
【 Ahihi >< ! Hoàng hậu nhìn ta kìa ! Nàng có đang “ăn dấm” không!Hay nàng nghĩ trẫm không tuân thủ nam đức! Trẫm cũng không muốn ôm nàng ta mà huhu !】
【 Trẫm không còn cách nào khác!】
【 Trẫm ……】
Lâm Cẩm Sắt mở miệng, đánh gãy suy nghĩ linh tinh của Hoàng thượng, có chút nghi ngờ.
" Bệ hạ ?Tại sao người không nói gì ?"
" Ái phi làm gì khiến hoàng hậu không vui ?"
【 Biết mình ghê tởm còn chạy lung tung, thà tìm một mảnh đất đem chính mình chôn luôn đi không tốt sao ? Thật là phiền phức, trẫm rất bận rộn. 】
【 Vẫn là hoàng hậu của trẫm tốt nhất, cao lãnh nữ thần …… hi hi hi, trẫm yêu nàng chớt đi được . 】
3.
Lâm Cẩm Sắt nghẹn ngào, không đoán được phản ứng của Hoàng Thượng, cắn môi dưới, ủy khuất nói:
" Thần thiếp chỉ muốn hai cung nữ."
" Ái phi muốn ai ?"
" Thần thiếp muốn Thanh Đề với Thu Vận. "
" Không được. " Hoàng thượng nghiêm nghị.
" Các nàng là người của hoàng hậu, ở bên ái phi hầu hạ, trẫm không yên lòng. "
【 Tiện tì! Dám âm mưu phá hoại quan hệ tốt đẹp của trẫm với hoàng hậu!】
" Bệ hạ, người đối xử với thần thiếp thật tốt. "
Một tiếng ”Bệ hạ” này, Lâm Cẩm Sắt kêu thật tha thiết, nũng nịu đến tận xương tủy.
Ta lại nghe được.
【 Ọe, trẫm buồn nôn quá! 】
Ta: 「……」
Hoàng thượng tìm cớ, đuổi Lâm Cẩm Sắt đi.
Trong điện, hắn đứng đó một lúc lâu, nhướng mày.
" Hoàng hậu không có gì muốn nói với trẫm sao ?"
【 Mau nói, ta nhớ chàng đi hihi. 】
Ta trầm ngâm một lát " Bệ hạ đi thong thả. "
Hoàng thượng quay lại, có chút thất vọng, nhìn ta chằm chằm.
Trước khi đi, ta còn nghe được một câu.
【 Huhu, trẫm không muốn đi, trẫm muốn ở lại với hoàng hậu, trẫm muốn cùng hoàng hậu ôm ôm cơ. 】
Ta: 「……」
" Thanh Đề, ngươi vừa rồi có nghe thấy âm thanh kỳ quái nào không?"
Thanh Đề lắc đầu, có chút hoài nghi.
" Nô tì không có nghe thấy. "
" Có lẽ là ta nghe lầm. "
Bởi vì chuyện kì quái xảy ra trong ngày hôm nay, đêm tới ta trằn trọc, chậm chạp ngủ không được.
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc lại truyền tới.
【 Huhu, trẫm thật hèn mọn, trẫm chính là vị Hoàng đế đáng thương nhất trong lịch sử ! Vợ của mình lại chỉ có thể lén lút nhìn! Lén lút ôm ôm !】
【 Rất muốn ôm vợ đi ngủ !】
【 Vợ trông mềm mại quá đi, còn muốn …… ><】
【 Không được, không thể nghĩ !】
Khuôn mặt ta đỏ ửng, thầm mắng Hoàng thượng không đứng đắn.
Có tiếng sột soạt bên cửa sổ.
Hoàng thượng nhảy cửa sổ đi vào trong điện.
Hắn vén màn giường ra.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, ta thả chậm hô hấp, che giấu sự khẩn trương trong lòng.
【 Vợ yêu nằm ngủ trông thật ngoan !Thật muốn hôn hôn 】
【 Vợ ơi ……】
【 Vợ ……】
Ta: 「……」
Trong vô thức, ta ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Bởi vì Lâm Cẩm Sắt buổi sáng dậy không nổi, Hoàng thượng đặc biệt miễn đi thỉnh an, ta cũng vui vẻ đến thanh tịnh.