Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
CHƯƠNG 1
“Em gái yêu dấu! Giờ anh An đang ở chỗ của chị. Khách sạn Lập Thiên, phòng 5339, hoan nghênh em đến!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm tin nhắn của Nhan Vũ Trúc, người chị cùng ba khác mẹ với cô vừa gửi tới, chỉ cảm thấy như có một mũi dao nhọn đâm vào tim, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn.
Cuối tin nhắn còn đính kèm thêm một tấm hình, bạn trai Tô Thái An của cô và Nhan Vũ Trúc đang ôm chặt lấy nhau!
Người đàn ông đó đã từng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với cô, tại sao lại ở bên chị gái của cô chứ?
Cô phải đi hỏi Tô Thái An, cô yêu anh ta như vậy, vì sao lại đối xử với cô thế này!
Cửa phòng khách sạn cũng không khóa, cô vừa bước vào thì nhận được một tin nhắn: “Em gái yêu dấu, chị có tìm một người đàn ông cho em, hy vọng em sẽ thích anh ta.”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa hiểu rõ ý Nhan Vũ Trúc là gì thì đã thấy có một người đàn ông mạnh mẽ ép cô vào cửa như sói vồ.
Người đàn ông này không phải Tô Thái An!
Hơi thở nguy hiểm đặc quánh bao trùm lấy cơ thể Nhan Nhã Tịnh nhưng cô lại không thể trốn nổi!
Nhan Nhã Tịnh biết mình đã rơi vào bẫy của Nhan Vũ Trúc, người đàn ông này chắc chắn do Nhan Vũ Trúc thuê tới!
Cô run rẩy móc ví mình ra: “Anh buông tôi ra đi! Tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ đưa hết tiền cho anh!”
Người đàn ông kia dường như không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, cứ thế liều mạng giữ lấy cô.
Cuối cùng, cô không thể chạy thoát…
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống không ngừng…
Cuối cùng, người đàn ông này cũng thả cô ra, cô nằm ở trên giường như một vũng bùn, thậm chí chẳng còn chút hơi sức nào để nói chuyện nữa.
Người đàn ông xuống giường, mặc áo vest trên mặt đất vào. Mỗi một động tác của anh ta đều lộ ra vẻ kiêu ngạo ưu nhã hơn người, toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng, cứ như thể kẻ hung hãn như một con thú vừa rồi không phải là anh ta.
Anh ta muốn bật đèn đầu giường để xem người phụ nữ cứu mình là ai, vừa mới duỗi tay ra thì tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa chợt vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm dâng trào vẻ lạnh lùng khát máu. Anh ta tưởng rằng những kẻ hãm hại mình lại mò tới nên nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống rồi đeo vào tay Nhan Nhã Tịnh. Sau đó anh ta lao ra khỏi ban công, tất cả các động tác liền mạch nhanh nhẹn hệt như một con báo.
Nhan Nhã Tịnh nằm cứng đờ trên giường như một con búp bê vải không có linh hồn. Lần đầu tiên của cô mất đi như vậy sao?
Chiếc nhẫn kim loại trên tay cộm lên khiến cô đau nhức.
Nhan Nhã Tịnh vừa cảm thấy đáng thương vừa cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này tiếp khách xong rồi còn tặng tín vật đính ước à?
Cô tiện tay tháo chiếc nhẫn xuống rồi vứt sang một bên. Lúc này, di động của Nhan Nhã Tịnh chợt rung lên.
Tô Thái An gọi tới, hẹn cô gặp nhau ở bệnh viện!
Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười đắng chát, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đến bệnh viện gặp Tô Thái An!
“Em gái yêu dấu! Giờ anh An đang ở chỗ của chị. Khách sạn Lập Thiên, phòng 5339, hoan nghênh em đến!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm tin nhắn của Nhan Vũ Trúc, người chị cùng ba khác mẹ với cô vừa gửi tới, chỉ cảm thấy như có một mũi dao nhọn đâm vào tim, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau đớn.
Cuối tin nhắn còn đính kèm thêm một tấm hình, bạn trai Tô Thái An của cô và Nhan Vũ Trúc đang ôm chặt lấy nhau!
Người đàn ông đó đã từng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với cô, tại sao lại ở bên chị gái của cô chứ?
Cô phải đi hỏi Tô Thái An, cô yêu anh ta như vậy, vì sao lại đối xử với cô thế này!
Cửa phòng khách sạn cũng không khóa, cô vừa bước vào thì nhận được một tin nhắn: “Em gái yêu dấu, chị có tìm một người đàn ông cho em, hy vọng em sẽ thích anh ta.”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa hiểu rõ ý Nhan Vũ Trúc là gì thì đã thấy có một người đàn ông mạnh mẽ ép cô vào cửa như sói vồ.
Người đàn ông này không phải Tô Thái An!
Hơi thở nguy hiểm đặc quánh bao trùm lấy cơ thể Nhan Nhã Tịnh nhưng cô lại không thể trốn nổi!
Nhan Nhã Tịnh biết mình đã rơi vào bẫy của Nhan Vũ Trúc, người đàn ông này chắc chắn do Nhan Vũ Trúc thuê tới!
Cô run rẩy móc ví mình ra: “Anh buông tôi ra đi! Tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ đưa hết tiền cho anh!”
Người đàn ông kia dường như không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, cứ thế liều mạng giữ lấy cô.
Cuối cùng, cô không thể chạy thoát…
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống không ngừng…
Cuối cùng, người đàn ông này cũng thả cô ra, cô nằm ở trên giường như một vũng bùn, thậm chí chẳng còn chút hơi sức nào để nói chuyện nữa.
Người đàn ông xuống giường, mặc áo vest trên mặt đất vào. Mỗi một động tác của anh ta đều lộ ra vẻ kiêu ngạo ưu nhã hơn người, toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng, cứ như thể kẻ hung hãn như một con thú vừa rồi không phải là anh ta.
Anh ta muốn bật đèn đầu giường để xem người phụ nữ cứu mình là ai, vừa mới duỗi tay ra thì tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa chợt vang lên.
Người đàn ông nhíu mày, trong con ngươi sâu thẳm dâng trào vẻ lạnh lùng khát máu. Anh ta tưởng rằng những kẻ hãm hại mình lại mò tới nên nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống rồi đeo vào tay Nhan Nhã Tịnh. Sau đó anh ta lao ra khỏi ban công, tất cả các động tác liền mạch nhanh nhẹn hệt như một con báo.
Nhan Nhã Tịnh nằm cứng đờ trên giường như một con búp bê vải không có linh hồn. Lần đầu tiên của cô mất đi như vậy sao?
Chiếc nhẫn kim loại trên tay cộm lên khiến cô đau nhức.
Nhan Nhã Tịnh vừa cảm thấy đáng thương vừa cảm thấy buồn cười. Người đàn ông này tiếp khách xong rồi còn tặng tín vật đính ước à?
Cô tiện tay tháo chiếc nhẫn xuống rồi vứt sang một bên. Lúc này, di động của Nhan Nhã Tịnh chợt rung lên.
Tô Thái An gọi tới, hẹn cô gặp nhau ở bệnh viện!
Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười đắng chát, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đến bệnh viện gặp Tô Thái An!